Chương 1667: Thái độ rõ ràng (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Vốn Hạng Thành lúc ban đầu đã giới thiệu một lần, có điều ở đây nhiều người như vậy, Chu Hưng Dân cũng không thể nhớ được từng người, Hoàng Bộ Thành vẻ mặt tươi cười nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi là Hoàng Bộ Thành, của bộ tuyên truyền Bắc Cảng.
Chu Hưng Dân nói: Bộ của nguyên địa đạp bộ ( giẫm chận tại chỗ), thành của mã đáo thafnhc ông?
Hoàng Bộ Thành ngây ra một thoáng, tỉnh trưởng Chu có ẩn ý.
Chu Hưng Dân cười nói: Trong công tác chúng ta cũng không thể giẫm chận tại chỗ mãi được, nếu không thì đến lúc nào mới được mã đáo thành công?
Hoàng Bộ Thành cười cười xấu hổ, mọi người chung quanh cũng cười theo. Người người đều cho rằng tỉnh trưởng Chu đang gõ Hoàng Bộ Thành, anh có tài gì, với năng lực của anh mà cũng dám nhảy ra đưa thang cho hạng Thành à?
Quả nhiên, Chu Hưng Dân còn nói tiếp: Công tác tuyên truyền của đảng là khá quan trọng, nhất định phải làm tốt công tác hướng phát triển của dư luận, phải mở rộng triển lãm hình tượng của chính phủ.
Hoàng Bộ Thành liên tục gật đầu.
Chu Hưng Dân nói: Một đoạn thời gian trước đây có rất nhiều đồn đại bất lợi về Bắc Cảng, rất nhiều người đều đang nói Thái Hồng xây nhà máy ở Bắc Cảng sẽ mang đến ô nhiễm nghiêm trọng, đây là các anh không làm tốt tuyên truyền, phát triển công nghiệp liên quan tới ô nhiễm công nghiệp phải trình bày rõ cho người dân, đừng để người dân vừa nghe đến xây nhà máy là giống như có mãnh thú hồng thủy tới, nếu các anh có thể nghiêm túc thu thập một chút tư liệu, làm tốt công tác tuyên truyền, để mỗi người đều có thể nhận thức được liên hệ chân chính giữa phát triển công nghiệp và ô nhiễm, như vậy cũng sẽ không có nhiều lời đồn vô căn cứ như vậy.
Mồ hôi trên trán Hoàng Bộ Thành túa ra, y thật sự không rõ Chu Hưng Dân có ý gì? Chu Hưng Dân rốt cuộc là lên tiếng cho Thái Hồng hay là đơn thuần mượn chuyện này để nói mình vài câu? Tâm tư của Tỉnh trưởng không phải hắn có thể nghiền ngẫm thấu, Hoàng Bộ Thành cho rằng Chu Hưng Dân sở dĩ phê bình hắn ở trước mặt mọi người, không phải bởi vì hắn công tác bất lực mà là vì hắn vừa rồi kính rượu Hạng Thành.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Hạng Thành từ bỏ ý định tới chỗ ở của Chu Hưng Dân, chờ sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân rời tiệc, y đã tới ô tô của mình, chuẩn bị rời khỏi Tân Hải trở về Bắc Cảng.
Hạng Thành vừa đi tới trước xe thì thị trưởng Cung Hoàn Sơn đuổi theo, ở sau lưng hô: Bí thư Hạng!
Bước chân của Hạng Thành dừng lại một chút, Cung Hoàn Sơn bởi vì đuổi theo quá nhanh, nói chuyện có chút thở dốc: Bí thư Hạng, chúng ta không phải đã nói tới chỗ tỉnh trưởng Chu ư...
Hạng Thành lắc đầu: Người tôi có chút không khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.
Cung Hoàn Sơn nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của Hạng Thành, lập tức minh bạch, Hạng Thành không phải thân thể không thoải mái mà là trong lòng y không thoải mái, Cung Hoàn Sơn nói: Vậy... Ngày mai...
Hạng Thành nói: Sáng mai tôi sẽ tới đây. Khi nói câu này, trong lòng Hạng Thành tràn ngập bi ai, mình tuy rằng là người đứng đầu Bắc Cảng, nhưng Chu Hưng Dân căn bản không có không để mình vào mắt, bất kỳ quan viên nào cũng có một mặt phong quang, đồng dạng cũng có một mặt xấu hổ. Bình thường đám quan viên Bắc Cảng đều chỉ nhìn thấy một mặt phong quang của mình, chỉ thấy trộm ăn thịt, không thấy trộm bị đánh, hôm nay nhiều người như vậy đều nhìn thấy mình mất mặt, bị Chu Hưng Dân phớt lờ, Hạng Thành lại không có chỗ phát tiết, y rất muốn từ giờ trở đi chẳng quan tâm tới chuyện lễ mừng nữa, nhưng y lại không thể, cấp bậc quyết định, Chu Hưng Dân có thể làm mặt lạnh với y, nhưng y vẫn phải tươi cười đón chào Chu Hưng Dân.
Cung Hoàn Sơn có thể thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Hạng Thành, hắn nói khẽ: Được rồi, bí thư Hạng, ngài trở về nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ điện thoại cho ngài.
Hạng Thành gật đầu, y tựa hồ nhớ tới gì đó: Tỉnh trưởng Chu hôm nay đi đường xa mệt mỏi, các anh cũng đừng tới quấy rầy y, tiếp đón tốt lãnh đạo thành thị huynh đệ, chúng ta là chủ nhân, nhất định không thể mất lễ tiết.
Cung Hoàn Sơn tối hôm đó quả nhiên không tới chỗ Chu Hưng Dân, một là vì Hạng Thành đã nhắc, còn có một điểm quan trọng hơn, nhìn thấy Hạng Thành bị lạnh nhạt, Cung Hoàn Sơn đương nhiên cũng không có tâm tình đi chuốc lấy xui xẻo.
Chu Hưng Dân rời khỏi khá sớm, vừa ly khai nhà khách thị ủy liền nhận được điện thoại của lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Vĩnh Phúc muốn vào tối hôm đó gặp y.
Chu Hưng Dân và Triệu Vĩnh Phúc đã quen nhau từ trước, nhạc phụ của Triệu Vĩnh Phúc chính là Giang Đạt Dương, một trong những nguyên lão của chính đàn, bản thân Triệu Vĩnh Phúc cũng là đãi ngộ cấp phó tỉnh, trên thực tế chính là một người trong quan trường, tuy rằng phạm vi quyền lực của y hiện tại chỉ ở trong xí nghiệp, nhưng có thể chưởng quản vương quốc xí nghiệp như Thái Hồng thì sự to lớn của quyền lực cũng không thể nghi ngờ, trước mắt nhân số công nhân viên chức của Thái Hồng đã đạt tới khoảng mười lăm vạn, ở trong các xí nghiệp trong nước cũng được cho hàng mẫu công nghiệp.
Chu Hưng Dân rất khoái trá đáp ứng yêu cầu gặp mặt của Triệu Vĩnh Phúc, khi y tới nhà để xe thì phát hiện xe Mercedes của Triệu Vĩnh Phúc đã đỗ ở đó, cùng đi với Triệu Vĩnh Phúc còn có phó thị trưởng thành phố Bắc Cảng Hứa Khôn, Hứa Khôn là phó thị trưởng chủ quản văn giáo vệ sinh của Bắc Cảng, theo lý thuyết thì vốn không phải là hắn phụ trách tiếp đãi Triệu Vĩnh Phúc, nhưng vừa hay là con trai của Hứa Khôn công tác tại tập đoàn Thái Hồng, cho nên Hứa Khôn muốn mượn cơ hội lần này để tiếp cận Triệu Vĩnh Phúc và chèo kéo quan hệ với y, Hạng Thành biết tâm tư của hắn, dứt khoát giao nhiệm vụ tiếp đãi Triệu Vĩnh Phúc cho hắn. Cho nên đoạn thời gian gần đây Hứa Khôn quả thực thành người hầu của Triệu Vĩnh Phúc, cơ hồ là một tấc cũng không rời. Chu Hưng Dân nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc đã chờ ở đây, không khỏi bật cười, y đi tới, bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc: Để Triệu tổng đợi lâu.
Triệu Vĩnh Phúc cười ha ha, nói: Người chờ được tỉnh trưởng Chu tiếp kiến xếp thành hàng dài, tôi chờ trong chốc lát như vậy có tính là gì?
Chu Hưng Dân mỉm cười nói: Tôi cũng không có phách lối như vậy đâu! Y chỉ chỉ vào cửa phòng rồi nói: Chúng ta vào trong nói chuyện.
Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân sóng vai đi vào biệt thự, phó thị trưởng Bắc Cảng Hứa Khôn không vào theo, chút tầm mắt này y vẫn có, Triệu Vĩnh Phúc đêm khuya tới đây bái phỏng Chu Hưng Dân khẳng định là có chuyện quan trọng cần bàn, nếu là chuyện quan trọng, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, loại cấp bậc như mình căn bản không trèo theo được, so với đi vào làm chướng mắt, chẳng tha thật thà rời đi. Hắn lấy cớ đi xem tình huống chiêu đãi, không vào biệt thự.
Phía Tân Hải đặc biệt cung cấp cho tỉnh trưởng Chu Hưng Dân hai ngôi sao nhân viên phục vụ để chiếu cố việc ăn uống ngủ nghỉ của y, một người trong đó chính là Cảnh Minh Minh trước đây từng chiếu cố Trương Dương, Cảnh Minh Minh tới pha trà, sau đó rất biết điều đi ra ngoài.
Thư ký của Chu Hưng Dân cũng không đi vào, trong phòng khách lớn chỉ còn lại có hai người Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân, Triệu Vĩnh Phúc nhìn hoàn cảnh bên trong một chút rồi mỉm cười nói: Không ngờ điều kiện tiếp đãi của phía Tân Hải tốt như vậy.
Chu Hưng Dân nói: Khu biệt thự này trước đây là viện gia thuộc huyện ủy Tân Hải.
Triệu Vĩnh Phúc ồ một tiếng, cảm thấy ngạc nhiên nói: Tiêu chuẩn ăn ở của đám cán bộ Tân Hải này cũng không thấp, so với rất nhiều lãnh đạo tỉnh còn hoành tráng hơn nhiều. Những lời này của y tràn ngập ý trào phúng và xúi giục.
Chu Hưng Dân cười nói: Cái khác không nói, chỗ ở của tôi ở Đông Giang so với điều kiện nơi này thì kém hơn nhiều.
Triệu Vĩnh Phúc uống ngụm trà rồi nói: Thật ra không chỉ Tân Hải là như thế này, tôi phát hiện rất nhiều địa phương cũng đều có hiện tượng này, quy mô của chính phủ huyện còn lớn hơn cả chính phủ thành phố, quy mô của chính phủ thành phố hơn xa chính phủ tỉnh, điều kiện làm công thì cải thiện nhưng năng lực quản lý chưa chắc đã được đề cao bao nhiêu.
Chu Hưng Dân tỏ ý công nhận với những lời này của Triệu Vĩnh Phúc, y nói khẽ: Rất nhiều cán bộ hiểu lầm cái chữ công này, cho rằng chỉ cần là mình không đút tiền vào túi mình, chỉ cần tiêu tiền vào chỗ sáng, dùng vào việc công là không thẹn với lương tâm, nhưng bọn họ không hề cân nhắc tới tiền này có phải là tiêu trên lưỡi dao hay không, tiền tiêu rốt cuộc là mang lại được lợi ích gì cho mảnh đất này, cho người nơi này. Ngón tay Chu Hưng Dân nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế, nói: Một trong những công tác của chúng ta là phải thay đổi nhận thức và thái độ của quan viên.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Là nhiệm vụ của các anh, tôi là người quản lý xí nghiệp.
Chu Hưng Dân nói: Xí nghiệp và quan trường không khác nhau là bao cả, chúng ta đều làm công tác quản lý, đơn giản là anh ở Thái Hồng nói một không hai, quyền lực tập trung hơn một chút.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Tỉnh trưởng Chu, anh giống như đang quanh co lòng vòng nói tôi chuyên quyền!
Chu Hưng Dân bật cười ha ha, sau khi tiếng cười bình ổn mới nói: Triệu tổng, anh tối nay tới đây chỉ sợ là không phải chỉ đàm luận đạo quản lý với tôi đúng không?
Triệu Vĩnh Phúc gật đầu, ở trước mặt loại nhân vật có cấp số chính trị như Chu Hưng Dân quanh co lòng vòng quả thực là không cần thiết. Triệu Vĩnh Phúc nói: Vẫn là vì chuyện Thái Hồng xây nhà máy.
Chu Hưng Dân nói: Triệu tổng, chuyện Thái Hồng xây nhà máy không phải đã định ra rồi ư?
Chu Hưng Dân nói: Bộ của nguyên địa đạp bộ ( giẫm chận tại chỗ), thành của mã đáo thafnhc ông?
Hoàng Bộ Thành ngây ra một thoáng, tỉnh trưởng Chu có ẩn ý.
Chu Hưng Dân cười nói: Trong công tác chúng ta cũng không thể giẫm chận tại chỗ mãi được, nếu không thì đến lúc nào mới được mã đáo thành công?
Hoàng Bộ Thành cười cười xấu hổ, mọi người chung quanh cũng cười theo. Người người đều cho rằng tỉnh trưởng Chu đang gõ Hoàng Bộ Thành, anh có tài gì, với năng lực của anh mà cũng dám nhảy ra đưa thang cho hạng Thành à?
Quả nhiên, Chu Hưng Dân còn nói tiếp: Công tác tuyên truyền của đảng là khá quan trọng, nhất định phải làm tốt công tác hướng phát triển của dư luận, phải mở rộng triển lãm hình tượng của chính phủ.
Hoàng Bộ Thành liên tục gật đầu.
Chu Hưng Dân nói: Một đoạn thời gian trước đây có rất nhiều đồn đại bất lợi về Bắc Cảng, rất nhiều người đều đang nói Thái Hồng xây nhà máy ở Bắc Cảng sẽ mang đến ô nhiễm nghiêm trọng, đây là các anh không làm tốt tuyên truyền, phát triển công nghiệp liên quan tới ô nhiễm công nghiệp phải trình bày rõ cho người dân, đừng để người dân vừa nghe đến xây nhà máy là giống như có mãnh thú hồng thủy tới, nếu các anh có thể nghiêm túc thu thập một chút tư liệu, làm tốt công tác tuyên truyền, để mỗi người đều có thể nhận thức được liên hệ chân chính giữa phát triển công nghiệp và ô nhiễm, như vậy cũng sẽ không có nhiều lời đồn vô căn cứ như vậy.
Mồ hôi trên trán Hoàng Bộ Thành túa ra, y thật sự không rõ Chu Hưng Dân có ý gì? Chu Hưng Dân rốt cuộc là lên tiếng cho Thái Hồng hay là đơn thuần mượn chuyện này để nói mình vài câu? Tâm tư của Tỉnh trưởng không phải hắn có thể nghiền ngẫm thấu, Hoàng Bộ Thành cho rằng Chu Hưng Dân sở dĩ phê bình hắn ở trước mặt mọi người, không phải bởi vì hắn công tác bất lực mà là vì hắn vừa rồi kính rượu Hạng Thành.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Hạng Thành từ bỏ ý định tới chỗ ở của Chu Hưng Dân, chờ sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân rời tiệc, y đã tới ô tô của mình, chuẩn bị rời khỏi Tân Hải trở về Bắc Cảng.
Hạng Thành vừa đi tới trước xe thì thị trưởng Cung Hoàn Sơn đuổi theo, ở sau lưng hô: Bí thư Hạng!
Bước chân của Hạng Thành dừng lại một chút, Cung Hoàn Sơn bởi vì đuổi theo quá nhanh, nói chuyện có chút thở dốc: Bí thư Hạng, chúng ta không phải đã nói tới chỗ tỉnh trưởng Chu ư...
Hạng Thành lắc đầu: Người tôi có chút không khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.
Cung Hoàn Sơn nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của Hạng Thành, lập tức minh bạch, Hạng Thành không phải thân thể không thoải mái mà là trong lòng y không thoải mái, Cung Hoàn Sơn nói: Vậy... Ngày mai...
Hạng Thành nói: Sáng mai tôi sẽ tới đây. Khi nói câu này, trong lòng Hạng Thành tràn ngập bi ai, mình tuy rằng là người đứng đầu Bắc Cảng, nhưng Chu Hưng Dân căn bản không có không để mình vào mắt, bất kỳ quan viên nào cũng có một mặt phong quang, đồng dạng cũng có một mặt xấu hổ. Bình thường đám quan viên Bắc Cảng đều chỉ nhìn thấy một mặt phong quang của mình, chỉ thấy trộm ăn thịt, không thấy trộm bị đánh, hôm nay nhiều người như vậy đều nhìn thấy mình mất mặt, bị Chu Hưng Dân phớt lờ, Hạng Thành lại không có chỗ phát tiết, y rất muốn từ giờ trở đi chẳng quan tâm tới chuyện lễ mừng nữa, nhưng y lại không thể, cấp bậc quyết định, Chu Hưng Dân có thể làm mặt lạnh với y, nhưng y vẫn phải tươi cười đón chào Chu Hưng Dân.
Cung Hoàn Sơn có thể thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Hạng Thành, hắn nói khẽ: Được rồi, bí thư Hạng, ngài trở về nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ điện thoại cho ngài.
Hạng Thành gật đầu, y tựa hồ nhớ tới gì đó: Tỉnh trưởng Chu hôm nay đi đường xa mệt mỏi, các anh cũng đừng tới quấy rầy y, tiếp đón tốt lãnh đạo thành thị huynh đệ, chúng ta là chủ nhân, nhất định không thể mất lễ tiết.
Cung Hoàn Sơn tối hôm đó quả nhiên không tới chỗ Chu Hưng Dân, một là vì Hạng Thành đã nhắc, còn có một điểm quan trọng hơn, nhìn thấy Hạng Thành bị lạnh nhạt, Cung Hoàn Sơn đương nhiên cũng không có tâm tình đi chuốc lấy xui xẻo.
Chu Hưng Dân rời khỏi khá sớm, vừa ly khai nhà khách thị ủy liền nhận được điện thoại của lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Vĩnh Phúc muốn vào tối hôm đó gặp y.
Chu Hưng Dân và Triệu Vĩnh Phúc đã quen nhau từ trước, nhạc phụ của Triệu Vĩnh Phúc chính là Giang Đạt Dương, một trong những nguyên lão của chính đàn, bản thân Triệu Vĩnh Phúc cũng là đãi ngộ cấp phó tỉnh, trên thực tế chính là một người trong quan trường, tuy rằng phạm vi quyền lực của y hiện tại chỉ ở trong xí nghiệp, nhưng có thể chưởng quản vương quốc xí nghiệp như Thái Hồng thì sự to lớn của quyền lực cũng không thể nghi ngờ, trước mắt nhân số công nhân viên chức của Thái Hồng đã đạt tới khoảng mười lăm vạn, ở trong các xí nghiệp trong nước cũng được cho hàng mẫu công nghiệp.
Chu Hưng Dân rất khoái trá đáp ứng yêu cầu gặp mặt của Triệu Vĩnh Phúc, khi y tới nhà để xe thì phát hiện xe Mercedes của Triệu Vĩnh Phúc đã đỗ ở đó, cùng đi với Triệu Vĩnh Phúc còn có phó thị trưởng thành phố Bắc Cảng Hứa Khôn, Hứa Khôn là phó thị trưởng chủ quản văn giáo vệ sinh của Bắc Cảng, theo lý thuyết thì vốn không phải là hắn phụ trách tiếp đãi Triệu Vĩnh Phúc, nhưng vừa hay là con trai của Hứa Khôn công tác tại tập đoàn Thái Hồng, cho nên Hứa Khôn muốn mượn cơ hội lần này để tiếp cận Triệu Vĩnh Phúc và chèo kéo quan hệ với y, Hạng Thành biết tâm tư của hắn, dứt khoát giao nhiệm vụ tiếp đãi Triệu Vĩnh Phúc cho hắn. Cho nên đoạn thời gian gần đây Hứa Khôn quả thực thành người hầu của Triệu Vĩnh Phúc, cơ hồ là một tấc cũng không rời. Chu Hưng Dân nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc đã chờ ở đây, không khỏi bật cười, y đi tới, bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc: Để Triệu tổng đợi lâu.
Triệu Vĩnh Phúc cười ha ha, nói: Người chờ được tỉnh trưởng Chu tiếp kiến xếp thành hàng dài, tôi chờ trong chốc lát như vậy có tính là gì?
Chu Hưng Dân mỉm cười nói: Tôi cũng không có phách lối như vậy đâu! Y chỉ chỉ vào cửa phòng rồi nói: Chúng ta vào trong nói chuyện.
Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân sóng vai đi vào biệt thự, phó thị trưởng Bắc Cảng Hứa Khôn không vào theo, chút tầm mắt này y vẫn có, Triệu Vĩnh Phúc đêm khuya tới đây bái phỏng Chu Hưng Dân khẳng định là có chuyện quan trọng cần bàn, nếu là chuyện quan trọng, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, loại cấp bậc như mình căn bản không trèo theo được, so với đi vào làm chướng mắt, chẳng tha thật thà rời đi. Hắn lấy cớ đi xem tình huống chiêu đãi, không vào biệt thự.
Phía Tân Hải đặc biệt cung cấp cho tỉnh trưởng Chu Hưng Dân hai ngôi sao nhân viên phục vụ để chiếu cố việc ăn uống ngủ nghỉ của y, một người trong đó chính là Cảnh Minh Minh trước đây từng chiếu cố Trương Dương, Cảnh Minh Minh tới pha trà, sau đó rất biết điều đi ra ngoài.
Thư ký của Chu Hưng Dân cũng không đi vào, trong phòng khách lớn chỉ còn lại có hai người Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân, Triệu Vĩnh Phúc nhìn hoàn cảnh bên trong một chút rồi mỉm cười nói: Không ngờ điều kiện tiếp đãi của phía Tân Hải tốt như vậy.
Chu Hưng Dân nói: Khu biệt thự này trước đây là viện gia thuộc huyện ủy Tân Hải.
Triệu Vĩnh Phúc ồ một tiếng, cảm thấy ngạc nhiên nói: Tiêu chuẩn ăn ở của đám cán bộ Tân Hải này cũng không thấp, so với rất nhiều lãnh đạo tỉnh còn hoành tráng hơn nhiều. Những lời này của y tràn ngập ý trào phúng và xúi giục.
Chu Hưng Dân cười nói: Cái khác không nói, chỗ ở của tôi ở Đông Giang so với điều kiện nơi này thì kém hơn nhiều.
Triệu Vĩnh Phúc uống ngụm trà rồi nói: Thật ra không chỉ Tân Hải là như thế này, tôi phát hiện rất nhiều địa phương cũng đều có hiện tượng này, quy mô của chính phủ huyện còn lớn hơn cả chính phủ thành phố, quy mô của chính phủ thành phố hơn xa chính phủ tỉnh, điều kiện làm công thì cải thiện nhưng năng lực quản lý chưa chắc đã được đề cao bao nhiêu.
Chu Hưng Dân tỏ ý công nhận với những lời này của Triệu Vĩnh Phúc, y nói khẽ: Rất nhiều cán bộ hiểu lầm cái chữ công này, cho rằng chỉ cần là mình không đút tiền vào túi mình, chỉ cần tiêu tiền vào chỗ sáng, dùng vào việc công là không thẹn với lương tâm, nhưng bọn họ không hề cân nhắc tới tiền này có phải là tiêu trên lưỡi dao hay không, tiền tiêu rốt cuộc là mang lại được lợi ích gì cho mảnh đất này, cho người nơi này. Ngón tay Chu Hưng Dân nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế, nói: Một trong những công tác của chúng ta là phải thay đổi nhận thức và thái độ của quan viên.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Là nhiệm vụ của các anh, tôi là người quản lý xí nghiệp.
Chu Hưng Dân nói: Xí nghiệp và quan trường không khác nhau là bao cả, chúng ta đều làm công tác quản lý, đơn giản là anh ở Thái Hồng nói một không hai, quyền lực tập trung hơn một chút.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Tỉnh trưởng Chu, anh giống như đang quanh co lòng vòng nói tôi chuyên quyền!
Chu Hưng Dân bật cười ha ha, sau khi tiếng cười bình ổn mới nói: Triệu tổng, anh tối nay tới đây chỉ sợ là không phải chỉ đàm luận đạo quản lý với tôi đúng không?
Triệu Vĩnh Phúc gật đầu, ở trước mặt loại nhân vật có cấp số chính trị như Chu Hưng Dân quanh co lòng vòng quả thực là không cần thiết. Triệu Vĩnh Phúc nói: Vẫn là vì chuyện Thái Hồng xây nhà máy.
Chu Hưng Dân nói: Triệu tổng, chuyện Thái Hồng xây nhà máy không phải đã định ra rồi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.