Chương 1100: Thẩm vấn(2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Vinh Bằng Phi nói: “Niên Vân Phụng, nếu như anh thật sự sạch sẽ như mình nói, thì đám người đó tại sao lại muốn giết anh?”
Niên Vân Phụng nói: “Điều này rõ ràng đã chứng minh sự trong sạch của tôi, nếu như tôi cùng một nhóm với họ, thì họ tại sao lại muốn giết tôi?” Miệng lưỡi tên này đúng là rất ngang.
Vinh Bằng Phi nói: “Giết anh để diệt khẩu, anh biết quá nhiều thứ!”
Niên Vân Phụng cười nói: “Tôi đúng là khâm phục lô gic của các anh rồi, nếu như theo lý của các anh, thì hai người ở cùng với tôi cũng là người xấu rồi? Anh có thể đi hỏi họ xem.”
Vinh Bằng Phi nói: “Đừng giở trò này với tôi, Niên Vân Phụng, anh là ai, tôi biết rõ, anh cảm thấy mình có thể chạy thoát được tội sao?”
Niên Vân Phụng mỉm cười nói: “Tôi rõ ràng là không có tội!”
“Vậy được, tôi chỉ có thể giao anh cho quốc an rồi!”
Niên Vân Phụng ngớ người: “Anh giao tôi cho quốc an làm gì?”
Vinh Bằng Phi nói: “Chẳng giấu gì anh, người theo đuổi anh kia, đó chính là đặc công quốc an, anh cứ nói rằng mình vô tội, tôi không trị nổi anh, nhưng họ thì có thể, họ có thể cho bừa anh một cái tội làm nguy hại đến an toàn quốc gia nào đó, điều đó cũng đủ để xử bắn anh rồi!”
Niên Vân Phụng ngớ ra, đầu đầy mồ hôi: “Anh không thể giao tôi cho họ, tôi đâu có làm nguy hại đến an toàn lợi ích quốc gia.”
Vinh Bằng Phi nói đầy khích bác: “Điều đó quan trọng hay sao? Anh đâu có phạm pháp, tôi không thể nào bắt giam anh.”
Niên Vân Phụng nói: “Tôi…Tôi…”
Vinh Bằng Phi giả bộ đứng dậy.
Niên Vân Phụng đột nhiên nói: “Là tôi dẫn họ đến lò nung cũ….”
Vinh Bằng Phi ngầm sung sướng, phòng tuyến tâm lý của tên này cuối cùng đã bị phá, gã ngồi lại xuống chỗ cũ: “Tại sao phải hại họ?”
Niên Vân Phụng lau lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Người phụ nữ đó đến Lam Ma Phương tìm tôi, tôi hoài nghi cô ta là công an, nên tôi đã chạy đi, Hoàng Quân chết rồi, tôi biết sự việc này sớm muộn gì cũng phải tra ra đến mình, thật ra tôi không liên quan gì đến chuyện này, chỉ là giới thiệu cho Hoàng Quân và Bang Tử quen thôi.”
“Vì vậy anh liên hệ với Bang Tử?”
“Không, tôi không có cách liên lạc của anh ta, quan hệ của anh ta và ông chủ hàng khô Đại Tây Bắc là Cát Tinh Hỏa không tồi, vì vậy tôi đã gọi điện cho Cát Tinh Hỏa, là gã đã dẫn họ đến gần lò nung cũ, sau đó khống chế họ, rồi dùng họ để lôi kéo Trương Dương đến…”
Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương đi rồi sao?” Vì hiện trường không tìm thấy Trương Dương, nên Vinh Bằng Phi không thể đoán định.
Niên Vân Phụng gật đầu nói: “Họ muốn giết Trương Dương!”
Vinh Bằng Phi cảm thấy rất kỳ lạ, đám người này rốt cuộc có thù gì với Trương Dương chứ?
Niên Vân Phụng nói: “Chỉ là tôi không thể ngờ, ngay cả tôi họ cũng muốn giết! Thật là quá nhẫn tâm! May mà Trương Dương đến cứu chúng tôi kịp thời.”
Vinh Bằng Phi gật đầu nói: “Anh có thể chắc chắn là Trương Dương?”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu nói: “Không thể, lúc đó họ đeo mặt nạ, hơn nữa trong lò nung lại đen, tôi không nhìn rõ dáng người đó, có điều tôi đoán có lẽ không sai.”
Vinh Bằng Phi nói: “Không có chứng cứ không thể nói bừa.”
Niên Vân Phụng rất nhanh nhẹn, gã ngay lập tức nhận ra ý của Vinh Bằng Phi qua lời của gã, ngay lập tức nói: “Thật ra tôi chỉ là đoán bừa thôi, là ai thì anh phải hỏi người đàn ông ở cùng tôi.”
Vinh Bằng Phi nói: “Đám người Phì Hỉ là thủ hạ của ai?”
Niên Vân Phụng nói: “Cát Tinh Hỏa, các anh bắt Cát Tinh Hỏa đến là rõ ràng hết thôi, tôi nghi ngờ rằng anh ta và Bang Tử liên thủ để bán thuốc phiện, Hoàng Quân và Lý Thành chết nhất định có quan hệ với họ.”
Vinh Bằng Phi gật đầu.
Niên Vân Phụng nói: “Cảnh quan, giờ đây tôi đã có thể trở thành nhân chứng cho các anh chưa, đừng bao giờ giao tôi cho quốc an, tôi chưa từng phạm tội, tôi cũng không hút thuốc phiện, tôi thì là một người trung gian mà thôi.”
Miệng của Phì Hỉ còn cứng hơn của Niên Vân Phụng nhiều, dù là cảnh sát dùng cách nào, gã cũng không nói lời nào cả, cuối cùng chỉ có thể giao gã cho bên quốc an. Còn về Niên Vân Phụng, Vinh Bằng Phi kiên quyết không giao gã ra, sau khi đàm phán với quốc an, bên quốc an cuối cùng cũng đã đồng ý nhượng bọ, nên để lại Niên Vân Phụng cho họ.
Cao Liêm Minh bị nhốt đúng một buổi tối, cuối cùng, sáng ngày hôm sau đã được thả ra, đây là do cha của gã cố ý giáo huấn gã một trận, người đến đón gã là Vinh Bằng Phi, thấy bộ dạng tiều tụy của Cao Liêm Minh, Vinh Bằng Phi liền cảm thán: “Này, tiểu tử nhà cậu tự nhiên tham dự vào làm gì kia chứ? Buổi tối hôm qua thật đúng là nguy hiểm. Nếu như thuốc nổ mà nổ, thì cả cái lò nung cũ sẽ thành bình địa, cậu không sợ chết sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Chú Vinh, các chú dựa vào đâu mà bắt tôi chứ? Tôi đâu có phạm pháp?”
Vinh Bằng Phi nói: “Cậu đừng hỏi tôi, việc này là quyết định của cha cậu.”
Cao Liêm Minh nói: “Đúng là vô lý quá.”
Vinh Bằng Phi thở dài rồi nói: “Cha mẹ là người khổ tâm nhất, cha cậu chỉ có một đứa con trai bảo bối là cậu, sự việc tối hôm qua đã làm cho ông ấy rất lo lắng, nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, thì chẳng phải ông ấy rất đau lòng hay sao?’
Cao Liêm Minh nói: “Tôi chẳng phải là trừ hại cho dân hay sao?”
“Muốn trừ hại cho dân, thì cũng phải có bản lĩnh trừ hại cho dân chứ, có phải Trương Dương kéo cậu vào không?”
Cao Liêm Minh lắc đầu nói: “Việc này không liên quan gì đến anh ấy, là tôi và Đồng Tú tú cùng đi tìm Niên Vân Phụng, không ngờ trúng vào kế của chúng, Trương Dương…” Nói đến đây, gã dừng lại một chút, sự việc của Trương Dương gã phải giúp hắn giữ bí mật.
Vinh Bằng Phi nói: “Tối qua có phải Trương Dương đã cứu các cậu không?”
Cao Liêm Minh nói: “Không biết, người đó đeo mặt nạ, tôi không nhìn rõ dáng điệu của anh ta, chú Vinh, chú mau thả tôi ra đi, tôi phải cảm ơn trực tiếp người đó, đó là ơn cứu người!”
Vinh Bằng Phi cười hà hà một tiếng, trong lòng không hề tin những lời của tiểu tử này.
Vinh Bằng Phi đưa Cao Liêm Minh về nhà, sau đó đến quán ăn Sơn Đông ở đường Tân Hà, gã đã hẹn Trương Dương ăn cơm ở đó.
Buổi tối ngày hôm nay, Trương Dương đã sớm đến đó đợi gã rồi, Vinh Bằng Phi bước vào căn phòng, cười nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đưa Cao Liêm Minh về nhà, nên đã đến muộn.”
Trương đại quan cười nói: “Không sao, tôi cũng vừa đến thôi, vì anh mời, nên tôi đã chọn hết các món đặc biệt rồi.”
Vinh Bằng Phi trừng mắt với hắn: “Tiểu tử nhà cậu muốn ăn hết chỗ lương của tôi hay sao, tôi có đắc tội với cậu à?”
“Chẳng phải chỉ là chọn mấy món ăn thôi sao, đây mà đã là đắc tội với anh rồi à?”
Hai người đều là nói bóng nói gió cả, Vinh Bằng Phi ngồi xuống, thấy bình rượu Mao Đài trên bàn, liền cười nói: “Đã nói là tôi mời cậu uống rượu, sao cậu lại mang rượu đến rồi.”
Trương Dương nói: “Người nhà cả, không cần khách sáo như vậy, vừa đúng lúc trong xe tôi có rượu, nên tôi đã mang mấy chai vào đây, để anh đỡ đau lòng.”
Vinh Bằng Phi cười, đợi đến khi thức ăn được dọn lên, Trương Dương giúp gã rót đầy một cốc rượu, Vinh Bằng Phi bảo người phục vụ đóng cửa phòng lại, hai mắt thăm dò Trương Dương: “Tối qua cậu làm được lắm!”
Trương Dương cụng ly với gã, rồi uống hết cốc rượu trong cốc, chẹp chẹp miệng nói: “Tối qua tôi và Chu Sơn Hổ cùng uống rượu mà, đâu có đi đâu đâu.”
Vinh Bằng Phi nhìn hắn rót rượu cho mình, rồi lại cụng ly với hắn, uống nói: “Người trong sáng không làm việc xấu, Niên Vân Phụng đã nói hết ra cả rồi.”
“Niên Vân Phụng là ai? Tôi không quen!” Trương đại quan cố tình không hiểu gì.
Vinh Bằng Phi nói: “Cậu đã sớm biết Đồng Tú Tú là người của quốc an rồi đúng không?’
Trương Dương nói: “tôi biết, Cao Liêm Minh thích cô ấy, nên theo đuổi cô ấy suốt, sự việc của cô ấy, Cao Liêm Minh còn rõ hơn tôi kìa.”
Vinh Bằng Phi nói: ‘Cao Liêm Minh là một đứa trẻ ngốc, bị cậu kéo vào làm bàn đạp đúng không?’
Trương Dương đặt cốc rượu xuống rồi nói: “Vinh cục, câu này của anh không hay rồi, Cao Liêm Minh là bạn của tôi, tôi đã bao giờ lấy bạn bè mình ra làm bàn đạp chưa?”
Thời gian Vinh Bằng Phi quen với Trương Dương đã không ngắn, gã cũng hiểu rõ tính cách của Trương Dương, biết rằng Trương Dương không phải là loại người đó, gã thở dài rồi nói: “Trước kia tôi đã nhắc nhở cậu rồi, vụ án này cậu đừng hỏi nhiều, nhưng cậu lại không nghe.”
Trương Dương nói: “Thật ra các anh nên cảm ơn Đồng Tú Tú và Cao Liêm Minh, nếu như không phải là họ, thì Niên Vân Phụng cũng không bị các anh bắt, và đám người đằng sau đó cũng không bị phát hiện nhanh như vậy.”
Vinh Bằng Phi nói: “Nếu như sự việc đơn giản như vậy thật thì tốt rồi.”
Trương Dương nói: “Lại gặp phải phiền phức rồi?”
Vinh Bằng Phi nói: “Đồng Tú Tú là người của quốc an, giờ đây quốc an đã xen vào rồi, tôi thật sự không hiểu, việc này có liên quan gì đến họ?”
Trương Dương nói: “Hoàng Quân là anh họ của Đồng Tú Tú, anh ta chết oan ức như vậy, Đồng Tú Tú đương nhiên không cam tâm. Đúng rồi, mấy người mà các anh bắt được đã nói ra người đứng đằng sau chưa?”
Vinh Bằng Phi nói: “Cát Tinh Hỏa của hàng khô Đại Tây Bắc, đến khi chúng tôi đi bắt anh ta, tiểu tử này đã chạy mất rồi, giờ đây tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Bang Tử của Hồng Kong.”
Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, theo lý thường, Vinh Bằng Phi sẽ không nói tất cả sự việc này ra cho hắn, hôm nay thật là bất thường. Trương Dương nói: “Nếu đã điều tra ra hung thủ thật sự đằng sau, thì đi bắt hắn đi!”
Vinh Bằng Phi nói: “Theo những gì Niên Vân Phụng nói, giờ đây một đường dây là Hoàng Quân, Lý Thành, Cát Tinh Hỏa, Bang Tử, nguồn hàng của họ là do người Hồng Kong thần bí đó cung cấp.”
Trương Dương nói: “Thuốc phiện đều là thông qua con đường này để đi vào sao?”
Vinh Bằng Phi lắc đầu nói: “Đây là điểm tôi nghi vấn nhất, nguồn hàng từ tay Hoàng Quân và Lý Thành, không giống với hàng bên Hồng Kong, thậm chí đều không giống với nguồn hàng tuồn vào trong nước từ bất cứ nguồn nào, loại thuốc phiện này năm nay mới phát hiện ở Đông Giang, hơn nữa lượng vào Đông Giang cũng rất nhiều, từ những tỉnh lân cận cũng phát hiện hàng như vậy, căn nguyên cuối cùng đều phải xem ở Đông Giang.”
Trương Dương nói: “Anh là nói…”
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi nghi ngờ những thứ thuốc phiện này không phải là ở ngoài nước vào, mà là đến từ Đông Giang, ở Đông Giang có thể có một xưởng gia công thuốc phiện nào đó.”
Niên Vân Phụng nói: “Điều này rõ ràng đã chứng minh sự trong sạch của tôi, nếu như tôi cùng một nhóm với họ, thì họ tại sao lại muốn giết tôi?” Miệng lưỡi tên này đúng là rất ngang.
Vinh Bằng Phi nói: “Giết anh để diệt khẩu, anh biết quá nhiều thứ!”
Niên Vân Phụng cười nói: “Tôi đúng là khâm phục lô gic của các anh rồi, nếu như theo lý của các anh, thì hai người ở cùng với tôi cũng là người xấu rồi? Anh có thể đi hỏi họ xem.”
Vinh Bằng Phi nói: “Đừng giở trò này với tôi, Niên Vân Phụng, anh là ai, tôi biết rõ, anh cảm thấy mình có thể chạy thoát được tội sao?”
Niên Vân Phụng mỉm cười nói: “Tôi rõ ràng là không có tội!”
“Vậy được, tôi chỉ có thể giao anh cho quốc an rồi!”
Niên Vân Phụng ngớ người: “Anh giao tôi cho quốc an làm gì?”
Vinh Bằng Phi nói: “Chẳng giấu gì anh, người theo đuổi anh kia, đó chính là đặc công quốc an, anh cứ nói rằng mình vô tội, tôi không trị nổi anh, nhưng họ thì có thể, họ có thể cho bừa anh một cái tội làm nguy hại đến an toàn quốc gia nào đó, điều đó cũng đủ để xử bắn anh rồi!”
Niên Vân Phụng ngớ ra, đầu đầy mồ hôi: “Anh không thể giao tôi cho họ, tôi đâu có làm nguy hại đến an toàn lợi ích quốc gia.”
Vinh Bằng Phi nói đầy khích bác: “Điều đó quan trọng hay sao? Anh đâu có phạm pháp, tôi không thể nào bắt giam anh.”
Niên Vân Phụng nói: “Tôi…Tôi…”
Vinh Bằng Phi giả bộ đứng dậy.
Niên Vân Phụng đột nhiên nói: “Là tôi dẫn họ đến lò nung cũ….”
Vinh Bằng Phi ngầm sung sướng, phòng tuyến tâm lý của tên này cuối cùng đã bị phá, gã ngồi lại xuống chỗ cũ: “Tại sao phải hại họ?”
Niên Vân Phụng lau lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Người phụ nữ đó đến Lam Ma Phương tìm tôi, tôi hoài nghi cô ta là công an, nên tôi đã chạy đi, Hoàng Quân chết rồi, tôi biết sự việc này sớm muộn gì cũng phải tra ra đến mình, thật ra tôi không liên quan gì đến chuyện này, chỉ là giới thiệu cho Hoàng Quân và Bang Tử quen thôi.”
“Vì vậy anh liên hệ với Bang Tử?”
“Không, tôi không có cách liên lạc của anh ta, quan hệ của anh ta và ông chủ hàng khô Đại Tây Bắc là Cát Tinh Hỏa không tồi, vì vậy tôi đã gọi điện cho Cát Tinh Hỏa, là gã đã dẫn họ đến gần lò nung cũ, sau đó khống chế họ, rồi dùng họ để lôi kéo Trương Dương đến…”
Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương đi rồi sao?” Vì hiện trường không tìm thấy Trương Dương, nên Vinh Bằng Phi không thể đoán định.
Niên Vân Phụng gật đầu nói: “Họ muốn giết Trương Dương!”
Vinh Bằng Phi cảm thấy rất kỳ lạ, đám người này rốt cuộc có thù gì với Trương Dương chứ?
Niên Vân Phụng nói: “Chỉ là tôi không thể ngờ, ngay cả tôi họ cũng muốn giết! Thật là quá nhẫn tâm! May mà Trương Dương đến cứu chúng tôi kịp thời.”
Vinh Bằng Phi gật đầu nói: “Anh có thể chắc chắn là Trương Dương?”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu nói: “Không thể, lúc đó họ đeo mặt nạ, hơn nữa trong lò nung lại đen, tôi không nhìn rõ dáng người đó, có điều tôi đoán có lẽ không sai.”
Vinh Bằng Phi nói: “Không có chứng cứ không thể nói bừa.”
Niên Vân Phụng rất nhanh nhẹn, gã ngay lập tức nhận ra ý của Vinh Bằng Phi qua lời của gã, ngay lập tức nói: “Thật ra tôi chỉ là đoán bừa thôi, là ai thì anh phải hỏi người đàn ông ở cùng tôi.”
Vinh Bằng Phi nói: “Đám người Phì Hỉ là thủ hạ của ai?”
Niên Vân Phụng nói: “Cát Tinh Hỏa, các anh bắt Cát Tinh Hỏa đến là rõ ràng hết thôi, tôi nghi ngờ rằng anh ta và Bang Tử liên thủ để bán thuốc phiện, Hoàng Quân và Lý Thành chết nhất định có quan hệ với họ.”
Vinh Bằng Phi gật đầu.
Niên Vân Phụng nói: “Cảnh quan, giờ đây tôi đã có thể trở thành nhân chứng cho các anh chưa, đừng bao giờ giao tôi cho quốc an, tôi chưa từng phạm tội, tôi cũng không hút thuốc phiện, tôi thì là một người trung gian mà thôi.”
Miệng của Phì Hỉ còn cứng hơn của Niên Vân Phụng nhiều, dù là cảnh sát dùng cách nào, gã cũng không nói lời nào cả, cuối cùng chỉ có thể giao gã cho bên quốc an. Còn về Niên Vân Phụng, Vinh Bằng Phi kiên quyết không giao gã ra, sau khi đàm phán với quốc an, bên quốc an cuối cùng cũng đã đồng ý nhượng bọ, nên để lại Niên Vân Phụng cho họ.
Cao Liêm Minh bị nhốt đúng một buổi tối, cuối cùng, sáng ngày hôm sau đã được thả ra, đây là do cha của gã cố ý giáo huấn gã một trận, người đến đón gã là Vinh Bằng Phi, thấy bộ dạng tiều tụy của Cao Liêm Minh, Vinh Bằng Phi liền cảm thán: “Này, tiểu tử nhà cậu tự nhiên tham dự vào làm gì kia chứ? Buổi tối hôm qua thật đúng là nguy hiểm. Nếu như thuốc nổ mà nổ, thì cả cái lò nung cũ sẽ thành bình địa, cậu không sợ chết sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Chú Vinh, các chú dựa vào đâu mà bắt tôi chứ? Tôi đâu có phạm pháp?”
Vinh Bằng Phi nói: “Cậu đừng hỏi tôi, việc này là quyết định của cha cậu.”
Cao Liêm Minh nói: “Đúng là vô lý quá.”
Vinh Bằng Phi thở dài rồi nói: “Cha mẹ là người khổ tâm nhất, cha cậu chỉ có một đứa con trai bảo bối là cậu, sự việc tối hôm qua đã làm cho ông ấy rất lo lắng, nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, thì chẳng phải ông ấy rất đau lòng hay sao?’
Cao Liêm Minh nói: “Tôi chẳng phải là trừ hại cho dân hay sao?”
“Muốn trừ hại cho dân, thì cũng phải có bản lĩnh trừ hại cho dân chứ, có phải Trương Dương kéo cậu vào không?”
Cao Liêm Minh lắc đầu nói: “Việc này không liên quan gì đến anh ấy, là tôi và Đồng Tú tú cùng đi tìm Niên Vân Phụng, không ngờ trúng vào kế của chúng, Trương Dương…” Nói đến đây, gã dừng lại một chút, sự việc của Trương Dương gã phải giúp hắn giữ bí mật.
Vinh Bằng Phi nói: “Tối qua có phải Trương Dương đã cứu các cậu không?”
Cao Liêm Minh nói: “Không biết, người đó đeo mặt nạ, tôi không nhìn rõ dáng điệu của anh ta, chú Vinh, chú mau thả tôi ra đi, tôi phải cảm ơn trực tiếp người đó, đó là ơn cứu người!”
Vinh Bằng Phi cười hà hà một tiếng, trong lòng không hề tin những lời của tiểu tử này.
Vinh Bằng Phi đưa Cao Liêm Minh về nhà, sau đó đến quán ăn Sơn Đông ở đường Tân Hà, gã đã hẹn Trương Dương ăn cơm ở đó.
Buổi tối ngày hôm nay, Trương Dương đã sớm đến đó đợi gã rồi, Vinh Bằng Phi bước vào căn phòng, cười nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đưa Cao Liêm Minh về nhà, nên đã đến muộn.”
Trương đại quan cười nói: “Không sao, tôi cũng vừa đến thôi, vì anh mời, nên tôi đã chọn hết các món đặc biệt rồi.”
Vinh Bằng Phi trừng mắt với hắn: “Tiểu tử nhà cậu muốn ăn hết chỗ lương của tôi hay sao, tôi có đắc tội với cậu à?”
“Chẳng phải chỉ là chọn mấy món ăn thôi sao, đây mà đã là đắc tội với anh rồi à?”
Hai người đều là nói bóng nói gió cả, Vinh Bằng Phi ngồi xuống, thấy bình rượu Mao Đài trên bàn, liền cười nói: “Đã nói là tôi mời cậu uống rượu, sao cậu lại mang rượu đến rồi.”
Trương Dương nói: “Người nhà cả, không cần khách sáo như vậy, vừa đúng lúc trong xe tôi có rượu, nên tôi đã mang mấy chai vào đây, để anh đỡ đau lòng.”
Vinh Bằng Phi cười, đợi đến khi thức ăn được dọn lên, Trương Dương giúp gã rót đầy một cốc rượu, Vinh Bằng Phi bảo người phục vụ đóng cửa phòng lại, hai mắt thăm dò Trương Dương: “Tối qua cậu làm được lắm!”
Trương Dương cụng ly với gã, rồi uống hết cốc rượu trong cốc, chẹp chẹp miệng nói: “Tối qua tôi và Chu Sơn Hổ cùng uống rượu mà, đâu có đi đâu đâu.”
Vinh Bằng Phi nhìn hắn rót rượu cho mình, rồi lại cụng ly với hắn, uống nói: “Người trong sáng không làm việc xấu, Niên Vân Phụng đã nói hết ra cả rồi.”
“Niên Vân Phụng là ai? Tôi không quen!” Trương đại quan cố tình không hiểu gì.
Vinh Bằng Phi nói: “Cậu đã sớm biết Đồng Tú Tú là người của quốc an rồi đúng không?’
Trương Dương nói: “tôi biết, Cao Liêm Minh thích cô ấy, nên theo đuổi cô ấy suốt, sự việc của cô ấy, Cao Liêm Minh còn rõ hơn tôi kìa.”
Vinh Bằng Phi nói: ‘Cao Liêm Minh là một đứa trẻ ngốc, bị cậu kéo vào làm bàn đạp đúng không?’
Trương Dương đặt cốc rượu xuống rồi nói: “Vinh cục, câu này của anh không hay rồi, Cao Liêm Minh là bạn của tôi, tôi đã bao giờ lấy bạn bè mình ra làm bàn đạp chưa?”
Thời gian Vinh Bằng Phi quen với Trương Dương đã không ngắn, gã cũng hiểu rõ tính cách của Trương Dương, biết rằng Trương Dương không phải là loại người đó, gã thở dài rồi nói: “Trước kia tôi đã nhắc nhở cậu rồi, vụ án này cậu đừng hỏi nhiều, nhưng cậu lại không nghe.”
Trương Dương nói: “Thật ra các anh nên cảm ơn Đồng Tú Tú và Cao Liêm Minh, nếu như không phải là họ, thì Niên Vân Phụng cũng không bị các anh bắt, và đám người đằng sau đó cũng không bị phát hiện nhanh như vậy.”
Vinh Bằng Phi nói: “Nếu như sự việc đơn giản như vậy thật thì tốt rồi.”
Trương Dương nói: “Lại gặp phải phiền phức rồi?”
Vinh Bằng Phi nói: “Đồng Tú Tú là người của quốc an, giờ đây quốc an đã xen vào rồi, tôi thật sự không hiểu, việc này có liên quan gì đến họ?”
Trương Dương nói: “Hoàng Quân là anh họ của Đồng Tú Tú, anh ta chết oan ức như vậy, Đồng Tú Tú đương nhiên không cam tâm. Đúng rồi, mấy người mà các anh bắt được đã nói ra người đứng đằng sau chưa?”
Vinh Bằng Phi nói: “Cát Tinh Hỏa của hàng khô Đại Tây Bắc, đến khi chúng tôi đi bắt anh ta, tiểu tử này đã chạy mất rồi, giờ đây tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Bang Tử của Hồng Kong.”
Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, theo lý thường, Vinh Bằng Phi sẽ không nói tất cả sự việc này ra cho hắn, hôm nay thật là bất thường. Trương Dương nói: “Nếu đã điều tra ra hung thủ thật sự đằng sau, thì đi bắt hắn đi!”
Vinh Bằng Phi nói: “Theo những gì Niên Vân Phụng nói, giờ đây một đường dây là Hoàng Quân, Lý Thành, Cát Tinh Hỏa, Bang Tử, nguồn hàng của họ là do người Hồng Kong thần bí đó cung cấp.”
Trương Dương nói: “Thuốc phiện đều là thông qua con đường này để đi vào sao?”
Vinh Bằng Phi lắc đầu nói: “Đây là điểm tôi nghi vấn nhất, nguồn hàng từ tay Hoàng Quân và Lý Thành, không giống với hàng bên Hồng Kong, thậm chí đều không giống với nguồn hàng tuồn vào trong nước từ bất cứ nguồn nào, loại thuốc phiện này năm nay mới phát hiện ở Đông Giang, hơn nữa lượng vào Đông Giang cũng rất nhiều, từ những tỉnh lân cận cũng phát hiện hàng như vậy, căn nguyên cuối cùng đều phải xem ở Đông Giang.”
Trương Dương nói: “Anh là nói…”
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi nghi ngờ những thứ thuốc phiện này không phải là ở ngoài nước vào, mà là đến từ Đông Giang, ở Đông Giang có thể có một xưởng gia công thuốc phiện nào đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.