Chương 925: Theo dõi. (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Lúc Phùng Cảnh Lượng lần thứ hai nâng ly rượu tìm Trương Dương uống rượu, rõ ràng lại có thay đổi, khách khí là một chuyện, tôn kính lại là một chuyện khác, chỉ cần khiến cho gã ý thức được Trương Dương hữu dụng đối với gã, gã nói chuyện đều lộ ra cẩn thận. Có đôi khi, vị trí của người quyết định thân phận của mình, cái gọi là người người bình đẳng chỉ là vô nghĩa, vĩnh viễn đều không có khả năng có bình đẳng tuyệt đối, Trương đại quan nhân nghĩ như thế.
Trương Dương cười nói: Hà tổng quá khen tôi rồi, tôi ở Nam Tích chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục, tôi phụ trách chính là công tác thể dục, khu công nghệ cao không quan hệ gì với tôi cả.
Phùng Cảnh Lượng nửa ngờ nửa tin, thật ra đa nghi là bệnh chung của thương nhân, nếu như lời nói vừa rồi không phải do Hà Trường An nói ra, đương nhiên không có bao nhiêu có thể tin, Hà Trường An nói ra, Trương Dương lập tức thoái thác, Phùng Cảnh Lượng ngược lại cảm thấy Trương Dương là người giấu diếm, xem ra hắn thật sự phụ trách công tác của khu công nghệ cao, chỉ là quan hệ của người ta và mình không tới cái mức kia, cho nên người ta chưa chắc cam tâm tình nguyện giúp mình làm việc. Phùng Cảnh Lượng nói: Chủ nhiệm Trương quá khiêm tốn, thật ra tôi cũng nghe nói cậu ở Nam Tích là nhân vật thực quyền!
Trương Dương cười nói: Có sao? Sao tôi không biết?
Phùng Cảnh Lượng nói: Chủ nhiệm Trương, chúng ta nhận thức lâu như vậy, chút giao tình hẳn là có mà!
Hà Trường An nhìn Trương Dương, lộ ra nụ cười.
Trương Dương rất kỳ quái, Hà Trường An lâu như vậy không về nước, vừa tới lại có thể lý giải tình huống của Nam Tích rõ ràng như thế, xem ra muốn làm một người thương nhân ưu tú đầu tiên phải có khứu giác linh mẫn. Phỏng chừng Hà Trường An tuy rằng ở nước ngoài, thế nhưng vẫn đều quan tâm tất cả trong nước. Khu công nghệ cao Nam Tích vừa mới bắt đầu, ông liền rõ như lòng bàn tay đối với tất cả tình huống.
Trương Dương nói: Khu công nghệ Nam Tích vừa rồi khởi động, vạn sự khởi đầu nan, cụ thể sau này phát triển thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá quả thật có rất nhiều đầu tư trong ngoài nước biểu thị ra rất nhiều hứng thú đến Nam Tích đầu tư, thành phố chỉ là đem kinh mậu mùa thu giao cho tôi phụ trách. Trương đại quan nhân vẫn tương đối thành thật, trong lời nói cũng không nhiều thành phần khoa trương.
Phùng Cảnh Lượng nói: Có thời gian tôi đi Nam Tích khảo sát, tôi có rất nhiều bạn bè, đều là trong tay có tiền, không biết đầu tư ở đâu.
Trương Dương cười nói: Hoan nghênh tới.
Phùng Cảnh Lượng rất biết làm việc, lúc này liền trao đổi điện thoại với Trương Dương, Trương Dương cũng biết thằng nhãi này ở kinh thành nhiều năm như vậy, quan hệ các mặt rất nhiều, kết giao cũng không có chỗ xấu.
Lúc Hà Trường An và Trương Dương cùng nhau rời đi, gặp người quen tại trước cửa Tử Kim Các! Có Lương Khang với danh xưng Tam công tử kinh thành, cùng đi đến với hắn là Cơ Nhược Nhạn tập đoàn Thái Hồng tổng giám đốc của, một người Trương Dương cũng nhận thức, là tổng giám đốc Cao Dũng của câu lạc bộ Thái Hồng.
Lương Khang thấy Hà Trường An và Trương Dương cùng một chỗ, không khỏi sửng sốt một chút, Cơ Nhược Nhạn cũng ánh mắt sáng ngời, về phần Cao Dũng từ sự kiện sân thể dục Đông Giang sụp xuống đã bị Trương Dương hù nát lá gan, đối với hắn rất kiêng kỵ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Trương Dương.
Giữa Lương Khang và Trương Dương phát sinh chuyện không vui, bất quá từ khi Lương Khang nhận thức thực lực của Trương Dương, biểu hiện ra rất ngoan ngoãn, hắn đầu tiên là cười đi qua hướng Hà Trường An, vươn tay rất nhiệt tình với Hà Trường An: Hà tổng, nghe nói ngài gần đây đi Châu Phi phát tài!
Hà Trường An cười ha hả nói: Già rồi, hiện cạnh tranh tại thương giới trong nước ngày càng kịch liệt, thể lực và tinh lực của tôi đều không thích hợp tiếp tục dốc sức tại thị trường trong nước chợ, cho nên chỉ có thể đi Châu Phi kiếm chút đỉnh tiền, trong nước đã là thế giới của người tuổi trẻ.
Lương Khang cười nói: Hà tổng khách khí, ngài là càng già càng dẻo dai, là hình tượng trong lòng những người chúng tôi, nếu như đào vàng là kiếm tiền nhỏ, vậy tôi buôn bán làm ăn tính là cái gì?
Mọi người đều nở nụ cười, Lương Khang lại vươn tay hướng Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tới kinh thành cũng không thông báo một tiếng, không đem tôi trở thành bạn bè à.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Tôi không quen anh! Hắn mới không đem Lương Khang để vào trong mắt, chó má Tam công kinh thành tử, lúc trước ở sau lưng giở trò, muốn đem phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành đuổi ra khỏi nhà, âm mưu quỷ kế làm một đống lớn, hiện tại dày mặt lôi kéo tình cảm, mẹ nó mày cho rằng mình là ai?
Lương Khang không ngờ rằng Trương Dương trước mặt nhiều người như vậy không cho mình mặt mũi, trong lúc nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt.
Cơ Nhược Nhạn cười nói: Chủ nhiệm Trương, lần trước anh viết cho tôi Trường Hận Ca tôi rất thích, hai ngày nay có thời gian tôi làm chủ mời anh ăn, biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Trương Dương vẻ mặt cười xấu xa nói: Cô muốn cảm ơn tôi thế nào? Thằng nhãi này là cố ý, lời này tràn ngập mùi vị đùa giỡn, hắn biết rõ Lương Khang có ý tứ đối với Cơ Nhược Nhạn, còn trước mặt hắn nói ra cái này, căn bản là muốn cho Lương Khang xấu xí.
Nụ cười của Lương Khang nhất thời biến mất trên mặt, càng làm cho hắn căm tức hơn chính là, Cơ Nhược Nhạn nghe Trương Dương nói những lời này không có tức giận, ngược lại còn cho Trương Dương một cái chớp mắt quyến rũ, biểu tình vui mừng không thôi, ý vị sâu xa.
Hà Trường An tuy rằng không biết giữa bọn họ phát sinh qua cố sự gì, nhưng từ trong giao phong lúc này đã nhìn ra giữa mấy người khẳng định có oán hận chất chứa, cười nói: Tôi và chủ nhiệm Trương còn có việc, đi trước!
Lương Khang tức giận đến hắng giọng, nhìn bóng lưng của Hà Trường An và Trương Dương đi xa, cắn chặt môi.
Cơ Nhược Nhạn đẩy nhẹ cánh tay hắn một cái nói: Tức giận? Trương Dương là tính tình như vậy, miệng hắn thích nói lung tung, không có ý xấu.
Cơ Nhược Nhạn càng nói như thế, Lương Khang càng tức giận, Trương Dương đắc tội hắn, Cơ Nhược Nhạn lại có thể nói thay thằng nhãi này, cái này không phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao? Nhưng Cơ Nhược Nhạn muốn cũng là cái hiệu quả này.
Trương Dương lên chiếc Mercedes mà Hà Trường An mới mua, Hà Trường An cười nói: Lương Khang mấy năm nay làm không tồi, bất quá người này lòng dạ cao lắm, không đem người khác để vào mắt.
Trương Dương đem ân oán của mình và Lương Khang nói đơn giản với Hà Trường An một lần, Hà Trường An cười ha hả nói: Trùng quan giận dữ vì hồng nhan, Cơ Nhược Nhạn này cũng là kẻ gây tai hoạ. Ông đổi giọng nói: Tôi thấy cô ấy hình như rất không tồi đối với cậu.
Trương Dương nói: Chú Hà cái này hình như rất là xảo diệu, có thể ông không biết Cơ Nhược Nhạn thiếu chút nữa thành con dâu của tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc. con trai của Triệu Vĩnh Phúc Triệu Quốc Lương bị người đụng chết, xe đụng chết hắn là chiếc xe của tôi.
Hà Trường An lập tức rõ ràng, thấp giọng nói: Cơ Nhược Nhạn cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa cậu và Lương Khang?
Trương Dương gật đầu: Tôi và Lương Khang không quen biết, nếu như không phải cô ấy, chúng tôi sao có thể đến loại tình trạng này?
Hà Trường An nói: Ngày hôm nay cậu khiến cho Lương Khang mất mặt, đám thái tử gia kinh thành này, cả đám tâm cao ngất trời, rất quan tâm đối với chuyện mặt mũi.
Trương Dương nói: Tôi không sợ hắn!
Hà Trường An nói: Không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là có chút phiền phức cũng không cần thiết, khí phách chi tranh hậu quả thường thường đều là lưỡng bại câu thương.
Nghe thế Trương Dương nở nụ cười, hắn hỏi: Ông và Tra Tấn Bắc ra sao rồi?
Hà Trường An nói: Cho tới nay đều là ông ta phân cao thấp với tôi, tôi buôn bán từ đầu đến cuối đều là hòa khí phát tài, bây giờ mỏ vàng của tôi đóng cửa, Kim Toản Thế Gia đã toàn bộ qua tay cho Giang Vũ Thanh.
Giang Vũ Thanh?
Hà Trường An nói: Con trai của Giang Đạt Dương.
Trương Dương trải qua sự nhắc nhở của ông mới nghĩ tới, Giang Vũ Thanh là cha của Giang Quang Á.
Trương Dương cười nói: Hà tổng quá khen tôi rồi, tôi ở Nam Tích chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục, tôi phụ trách chính là công tác thể dục, khu công nghệ cao không quan hệ gì với tôi cả.
Phùng Cảnh Lượng nửa ngờ nửa tin, thật ra đa nghi là bệnh chung của thương nhân, nếu như lời nói vừa rồi không phải do Hà Trường An nói ra, đương nhiên không có bao nhiêu có thể tin, Hà Trường An nói ra, Trương Dương lập tức thoái thác, Phùng Cảnh Lượng ngược lại cảm thấy Trương Dương là người giấu diếm, xem ra hắn thật sự phụ trách công tác của khu công nghệ cao, chỉ là quan hệ của người ta và mình không tới cái mức kia, cho nên người ta chưa chắc cam tâm tình nguyện giúp mình làm việc. Phùng Cảnh Lượng nói: Chủ nhiệm Trương quá khiêm tốn, thật ra tôi cũng nghe nói cậu ở Nam Tích là nhân vật thực quyền!
Trương Dương cười nói: Có sao? Sao tôi không biết?
Phùng Cảnh Lượng nói: Chủ nhiệm Trương, chúng ta nhận thức lâu như vậy, chút giao tình hẳn là có mà!
Hà Trường An nhìn Trương Dương, lộ ra nụ cười.
Trương Dương rất kỳ quái, Hà Trường An lâu như vậy không về nước, vừa tới lại có thể lý giải tình huống của Nam Tích rõ ràng như thế, xem ra muốn làm một người thương nhân ưu tú đầu tiên phải có khứu giác linh mẫn. Phỏng chừng Hà Trường An tuy rằng ở nước ngoài, thế nhưng vẫn đều quan tâm tất cả trong nước. Khu công nghệ cao Nam Tích vừa mới bắt đầu, ông liền rõ như lòng bàn tay đối với tất cả tình huống.
Trương Dương nói: Khu công nghệ Nam Tích vừa rồi khởi động, vạn sự khởi đầu nan, cụ thể sau này phát triển thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá quả thật có rất nhiều đầu tư trong ngoài nước biểu thị ra rất nhiều hứng thú đến Nam Tích đầu tư, thành phố chỉ là đem kinh mậu mùa thu giao cho tôi phụ trách. Trương đại quan nhân vẫn tương đối thành thật, trong lời nói cũng không nhiều thành phần khoa trương.
Phùng Cảnh Lượng nói: Có thời gian tôi đi Nam Tích khảo sát, tôi có rất nhiều bạn bè, đều là trong tay có tiền, không biết đầu tư ở đâu.
Trương Dương cười nói: Hoan nghênh tới.
Phùng Cảnh Lượng rất biết làm việc, lúc này liền trao đổi điện thoại với Trương Dương, Trương Dương cũng biết thằng nhãi này ở kinh thành nhiều năm như vậy, quan hệ các mặt rất nhiều, kết giao cũng không có chỗ xấu.
Lúc Hà Trường An và Trương Dương cùng nhau rời đi, gặp người quen tại trước cửa Tử Kim Các! Có Lương Khang với danh xưng Tam công tử kinh thành, cùng đi đến với hắn là Cơ Nhược Nhạn tập đoàn Thái Hồng tổng giám đốc của, một người Trương Dương cũng nhận thức, là tổng giám đốc Cao Dũng của câu lạc bộ Thái Hồng.
Lương Khang thấy Hà Trường An và Trương Dương cùng một chỗ, không khỏi sửng sốt một chút, Cơ Nhược Nhạn cũng ánh mắt sáng ngời, về phần Cao Dũng từ sự kiện sân thể dục Đông Giang sụp xuống đã bị Trương Dương hù nát lá gan, đối với hắn rất kiêng kỵ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Trương Dương.
Giữa Lương Khang và Trương Dương phát sinh chuyện không vui, bất quá từ khi Lương Khang nhận thức thực lực của Trương Dương, biểu hiện ra rất ngoan ngoãn, hắn đầu tiên là cười đi qua hướng Hà Trường An, vươn tay rất nhiệt tình với Hà Trường An: Hà tổng, nghe nói ngài gần đây đi Châu Phi phát tài!
Hà Trường An cười ha hả nói: Già rồi, hiện cạnh tranh tại thương giới trong nước ngày càng kịch liệt, thể lực và tinh lực của tôi đều không thích hợp tiếp tục dốc sức tại thị trường trong nước chợ, cho nên chỉ có thể đi Châu Phi kiếm chút đỉnh tiền, trong nước đã là thế giới của người tuổi trẻ.
Lương Khang cười nói: Hà tổng khách khí, ngài là càng già càng dẻo dai, là hình tượng trong lòng những người chúng tôi, nếu như đào vàng là kiếm tiền nhỏ, vậy tôi buôn bán làm ăn tính là cái gì?
Mọi người đều nở nụ cười, Lương Khang lại vươn tay hướng Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tới kinh thành cũng không thông báo một tiếng, không đem tôi trở thành bạn bè à.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Tôi không quen anh! Hắn mới không đem Lương Khang để vào trong mắt, chó má Tam công kinh thành tử, lúc trước ở sau lưng giở trò, muốn đem phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành đuổi ra khỏi nhà, âm mưu quỷ kế làm một đống lớn, hiện tại dày mặt lôi kéo tình cảm, mẹ nó mày cho rằng mình là ai?
Lương Khang không ngờ rằng Trương Dương trước mặt nhiều người như vậy không cho mình mặt mũi, trong lúc nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt.
Cơ Nhược Nhạn cười nói: Chủ nhiệm Trương, lần trước anh viết cho tôi Trường Hận Ca tôi rất thích, hai ngày nay có thời gian tôi làm chủ mời anh ăn, biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Trương Dương vẻ mặt cười xấu xa nói: Cô muốn cảm ơn tôi thế nào? Thằng nhãi này là cố ý, lời này tràn ngập mùi vị đùa giỡn, hắn biết rõ Lương Khang có ý tứ đối với Cơ Nhược Nhạn, còn trước mặt hắn nói ra cái này, căn bản là muốn cho Lương Khang xấu xí.
Nụ cười của Lương Khang nhất thời biến mất trên mặt, càng làm cho hắn căm tức hơn chính là, Cơ Nhược Nhạn nghe Trương Dương nói những lời này không có tức giận, ngược lại còn cho Trương Dương một cái chớp mắt quyến rũ, biểu tình vui mừng không thôi, ý vị sâu xa.
Hà Trường An tuy rằng không biết giữa bọn họ phát sinh qua cố sự gì, nhưng từ trong giao phong lúc này đã nhìn ra giữa mấy người khẳng định có oán hận chất chứa, cười nói: Tôi và chủ nhiệm Trương còn có việc, đi trước!
Lương Khang tức giận đến hắng giọng, nhìn bóng lưng của Hà Trường An và Trương Dương đi xa, cắn chặt môi.
Cơ Nhược Nhạn đẩy nhẹ cánh tay hắn một cái nói: Tức giận? Trương Dương là tính tình như vậy, miệng hắn thích nói lung tung, không có ý xấu.
Cơ Nhược Nhạn càng nói như thế, Lương Khang càng tức giận, Trương Dương đắc tội hắn, Cơ Nhược Nhạn lại có thể nói thay thằng nhãi này, cái này không phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao? Nhưng Cơ Nhược Nhạn muốn cũng là cái hiệu quả này.
Trương Dương lên chiếc Mercedes mà Hà Trường An mới mua, Hà Trường An cười nói: Lương Khang mấy năm nay làm không tồi, bất quá người này lòng dạ cao lắm, không đem người khác để vào mắt.
Trương Dương đem ân oán của mình và Lương Khang nói đơn giản với Hà Trường An một lần, Hà Trường An cười ha hả nói: Trùng quan giận dữ vì hồng nhan, Cơ Nhược Nhạn này cũng là kẻ gây tai hoạ. Ông đổi giọng nói: Tôi thấy cô ấy hình như rất không tồi đối với cậu.
Trương Dương nói: Chú Hà cái này hình như rất là xảo diệu, có thể ông không biết Cơ Nhược Nhạn thiếu chút nữa thành con dâu của tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc. con trai của Triệu Vĩnh Phúc Triệu Quốc Lương bị người đụng chết, xe đụng chết hắn là chiếc xe của tôi.
Hà Trường An lập tức rõ ràng, thấp giọng nói: Cơ Nhược Nhạn cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa cậu và Lương Khang?
Trương Dương gật đầu: Tôi và Lương Khang không quen biết, nếu như không phải cô ấy, chúng tôi sao có thể đến loại tình trạng này?
Hà Trường An nói: Ngày hôm nay cậu khiến cho Lương Khang mất mặt, đám thái tử gia kinh thành này, cả đám tâm cao ngất trời, rất quan tâm đối với chuyện mặt mũi.
Trương Dương nói: Tôi không sợ hắn!
Hà Trường An nói: Không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là có chút phiền phức cũng không cần thiết, khí phách chi tranh hậu quả thường thường đều là lưỡng bại câu thương.
Nghe thế Trương Dương nở nụ cười, hắn hỏi: Ông và Tra Tấn Bắc ra sao rồi?
Hà Trường An nói: Cho tới nay đều là ông ta phân cao thấp với tôi, tôi buôn bán từ đầu đến cuối đều là hòa khí phát tài, bây giờ mỏ vàng của tôi đóng cửa, Kim Toản Thế Gia đã toàn bộ qua tay cho Giang Vũ Thanh.
Giang Vũ Thanh?
Hà Trường An nói: Con trai của Giang Đạt Dương.
Trương Dương trải qua sự nhắc nhở của ông mới nghĩ tới, Giang Vũ Thanh là cha của Giang Quang Á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.