Chương 848: Thiên kiến môn hộ (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Đầu óc của Trương đại quan nhân trở nên mê muội, thiếu chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất, như có sấm sét bên tai, thì ra cha mình có quan hệ với đám thanh niên xuống nông thôn này, chẳng trách ông ta lại tới Giang Thành, chẳng trách ông ta lại trở thành lái xe của nhà máy cơ khí Giang Thành, ông ta và Hứa Thường Đức khẳng định đã quen nhau từ trước rồi.
Từ Lập Hoa không muốn nhớ lại chuyện cũ này nữa, xoay người đi lên xe jeep, Trương Dương một mình đứng đó, trong đầu là một đống lộn xộn, trong thời gian ngắn ngủn chuyện bất ngờ liên tiếp đập lên đầu hắn, chuyện năm đó dần dần hiện lên trước mắt hắn, yêu hận tình thù của những người này hắn đã biết được hơn phân nửa, chỉ là lúc mới điều tra, hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng cha ruột của mình lại có quan hệ với đám người này. Còn Lý Đồng Dục? Lý Đồng Dục vì sao muốn uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, hắn biết chuyện gì? Hắn năm đó có liên quan tới thôn Tiểu thạch hoa hay không?
Trương Dương thầm hạ quyết tâm, chờ sau này có thời gian, nhất định phải tới thôn Tiểu Thạch Oa một chuyến, hắn muốn làm rõ cả chuyện này.
Khi gần tới Đông Giang, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa gọi điện thoại tới, vì để gọi điện thoại cho hắn, ông ta phải từ núi Thanh Đài chạy đến xã Hắc Giả Sơn, ngữ khí của Lý Tín Nghĩa rất gấp gáp: Trương Dương, tiểu yêu có đi tìm cậu không?
Trương Dương hơi ngẩn ra: Không!!
Cậu còn ở Xuân Dương không?
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh: Cũng sắp đến Đông Giang mất rồi!
Lý Tín Nghĩa thở dài nói: Nó ngày hôm qua tới đây, buổi tối khi tôi ra mộ, thấy nó ngủ ở đó!
Trương Dương giật mình, hắn không khỏi nhớ tới ngày hôm qua khi đi qua Thanh Vân trúc cúng mộ An lão, nghe thấy động tĩnh trong rừng trúc, lúc ấy chỉ nhìn thấy một con thỏ hoang, chẳng lẽ khi đó An Ngữ Thần đã nhìn thấy mình? Cô ta ẩn thân trong rừng trúc nhìn mình? Trương Dương cảm thấy một dấu hiện không may, hắn nói khẽ: Đạo trưởng tiểu yêu tiểu yêu hiện đang ở đâu?
Lý Tín Nghĩa nói: Tối hôm qua hai người chúng tôi nói chuyện cả một đêm, nó gọi tôi là ông nội, tôi nghĩ chắc là cậu nói chuyện này cho nó.
Trương Dương càng kết luận An Ngữ Thần lúc ấy ẩn thân bên trong rừng trúc, cuộc đối thoại giữa mình và Đỗ Thiên Dã bị cô ta nghe thấy toàn bộ rồi.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi đã xem thử mạch đập của nó, cực kỳ mỏng manh, lúc nhanh lúc chậm.
Trương Dương lo lắng nói: Vậy ông vì sao lại để cô ấy đi?
Lý Tín Nghĩa nói: Nó nói là đi tìm cậu, tôi còn tưởng rằng hai đứa đã gặp nhau, nhưng khi nó đi rồi, tôi ngẫm lại thì thấy không đúng, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu.
Trương Dương nói: Đạo trưởng, ông đừng lo, tôi sẽ lập tức liên lạc với cô ta! Trương Dương gác điện thoại rồi lập tức gọi cho An Ngữ Thần, sau khi tiếng chuông vang lên, An Ngữ Thần rất nhanh liền bắt máy, từ giọng nói của cô ta không nghe ra bất kỳ điều gì khác thường, giọng nói của An Ngữ Thần lộ ra vẻ vui vẻ: Sư phụ, tìm tôi có việc gì à?
Trương Dương nói: Cô đến Xuân Dương vì sao không tới tìm tôi?
An Ngữ Thần nói: Lý đạo trưởng bảo anh à? Tôi cũng muốn tìm anh, nhưng tôi định hai ngày nữa mới tới.
Trương Dương nói: Vì sao?
An Ngữ Thần cười nói: Anh tưởng rằng anh quan trọng lắm à, tôi tới nội địa thì phải bỏ hết mọi chuyện để tới gặp anh ư? Quảng trường chùa Nam Lâm có khoản đầu tư của tôi, Giang Thành có nhiều trường học như vậy, tôi chẳng lẽ không được đi xem à? Còn nữa, mấy hôm nữa là tới tết thanh minh rồi, cha tôi, chú tôi, bọn họ toàn bộ đều tới tảo mộ ông nội, tôi tới trước cũng là để an bài chuyện này, đợi sau thanh minh rồi tôi mới giành thời gian đi gặp anh, thỉnh an sư phụ đại nhân ạ.
Trương Dương nửa tin nửa ngờ: Cô không gạt tôi chứ?
An Ngữ Thần nói: Thần kinh à, tôi gạt anh làm cái gì? Với chỉ số thông minh của anh, tôi liệu có cần phải thế không?
Trương Dương bật cười: Trêu tôi phải không? Sức khỏe của cô thế nào rồi?
An Ngữ Thần nói: Không tốt lắm, gần đây bị cảm, cứ ho suốt, mấy hôm nay đỡ hơn được một chút rồi. Nếu An Ngữ Thần nói mình không có việc gì, Trương Dương ngược lại sẽ không tin, đây chính là chỗ thông minh của An Ngữ Thần.
Nếu không phải Trương Dương phải cùng người nhà tới Đông Giang, hắn khẳng định sẽ quay trở lại gặp An Ngữ Thần, tuy rằng nhận được điện thoại của cô ta, nhưng không thấy cô ta thì trong lòng vẫn có chút không yên tâm.
An Ngữ Thần nói: Anh sau tết thanh minh thì thật thà ở Nam Tích đợi tôi nhé, tới lúc đó ít nhất cũng phải giành thời gian đi chơi cùng tôi. Cô ta vẫn bá đạo như trước kia.
Trương Dương bật cười, đây mới là tiểu yêu mà hắn quen, đây mới là tiểu yêu của trước kia: Được, tôi sẽ cố gắng an bài công tác, tranh thủ khi ăn cơm, đi nhà xí, ngủ nghê đều ở bên cạnh cô.
An Ngữ Thần cười mắng: Cút đi! Anh mà xứng là sư phụ của tôi à, già mà đổ đốn!
Trương đại quan nhân tắt điện thoại, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, từ biểu hiện của An Ngữ Thần trong điện thoại cho thấy, cô ta chắc không gặp chuyện lớn gì. Trương Dương lại gọi một cú cho Lý Tín Nghĩa, lão đạo sĩ vẫn đang chờ điện thoại của hắn, Trương Dương kể lại tình huống của An Ngữ Thần, Lý Tín Nghĩa luôn miệng nói vậy thì tốt, vậy thì tốt, huyết mạch tương liên, ông ta đối với đứa cháu gái này là yêu thương từ tận đáy lòng.
Trương Dương không nhìn thấy An Ngữ Thần ở đầu dây điện thoại bên kia, An Ngữ Thần vừa bỏ điện thoại xuống liền bật khóc, cô ta ngồi ở bên cạnh trường trung học xã Hắc Giả Sơn, nhìn ký túc xá mà Trương Dương từng ở, nhớ lại tình cảnh ở núi Thanh Đài quen Trương Dương, từng cảnh từng cảnh, rất quen thuộc nhưng lại biến thành xa vời.
Sui gia lần đầu tiên đến, bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải Đinh Nguy Phong cũng biểu hiện ra vẻ trọng thị, y đặt một bàn cơm ở nhà khách chính phủ tỉnh, còn gọi cả vợ chồng thằng con cả Đinh Triệu Vĩ tới, con trai út Đinh Bân trước mắt vẫn du học ở nước ngoài, tất nhiên là không thể về, kỳ thật không về càng tốt, tránh cho mọi người cùng khó xử.
Nhớ tới Triệu Tĩnh đầu tiên là bạn gái của thằng út, nhưng hiện tại lại biến thành vợ chưa cưới của thằng con thứ hai, Đinh Nguy Phong không khỏi nhíu mày.
Đinh Nguy Phong ở sâu trong lòng rất bất mãn với chuyện này, vì thế y còn đặc biệt nói chuyện với con trai vài lần, nhưng thái độ của Đinh Triệu Dũng rất kiên quyết, ở trước mặt y tỏ rõ không cưới Triệu Tĩnh thì không cưới ai cả. Đinh Nguy Phong quả thực không có cách nào khác, y hiểu rõ thằng con thứ hai của mình, đừng nhìn bình thường thì cợt cợt nhả nhả, nhưng tính tình rất bướng, chuyện mà nó đã nhận chuẩn thì tuyệt không quay đầu. Đã không phản đối được thì chỉ đành mặt kệ nó thôi.
Đinh Nguy Phong mặc dù vì bất lực mà phải đồng ý chuyện này, nhưng Tiền Huệ Mẫn, vợ y thì vẫn không chấp nhận được, vốn là bà ta hôm nay cũng không muốn tới, nhưng Đinh Nguy Phong ép bà ta phải tới, trên đường đi Tiền Huệ Mẫn còn không nhịn được mà than thở: Thế này là sao, anh không sợ người ta cười cho à?
Lông mày Đinh Nguy Phong nhíu chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, thật ra đa số thời gian y đều mang vẻ mặt này: Sao mà cười, bà nói linh tinh gì thế?
Tiền Huệ Mẫn nói: Trước tiên là yêu thằng ba, nháy mắt cái lại quay sang lừa thằng hai, chưa được mấy ngày đã đòi cưới, ông không cảm thấy mất mặt à? Tôi thì cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta cả?
Đinh Nguy Phong tức giận nói: Nói linh tinh!
Tiền Huệ Mẫn nói: Tôi nói sai ư? Từ sau khi hai đứa nó yêu nhau, tôi ngay cả đi trong đại viện cũng phải cúi đầu mà đi, sau lưng không biết có bao nhiêu ngươi nghị luận chúng ta.
Đinh Nguy Phong cực kỳ buồn bực nhắm mắt lại, nói khẽ: Đủ rồi, hiện tại đều đề xướng tự do hôn nhân,chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể đề nghị, lựa chọn cuối cùng vẫn là của bọn nó.
Tiền Huệ Mẫn nói: Tôi thật sự là không chịu nổi cô ta, anh nhìn cái tướng lẳng lơ của nó xem, anh cho rằng nó thực sự thích Triệu Dũng nhà chúng ta ư? Nó là nhìn trúng điều kiện nhà chúng ta thôi.
Đinh Triệu Vĩ Phụ trách lái xe và vợ là Chu Tinh liếc mắt nhìn nhau, hai người không nói chen vào, nhưng trong này ít nhiều cũng không thích cuộc hôn nhân này.
Ô tô đi tới nhà khách chính phủ tỉnh, Đinh Nguy Phong nhìn đồng hồ, còn gần mười phút nữa mới tới sáu giờ, y nói với Đinh Triệu Vĩ: Tiểu Vĩ, liên hệ với em con chưa?
Đinh Triệu Vĩ nói: Cha, liên hệ rồi, bọn họ đã tới Đông Giang rồi, buổi chiều cùng gia đình Triệu Tĩnh tới công viên Giang Than chơi, nói là sáu giờ sẽ tới.
Đinh Nguy Phong gật đầu, y nói với vợ: Lát nữa gặp người ta thì khách khí một chút!
Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: Anh ở với tôi từng đấy năm mà còn chưa hiểu tôi à, con người tôi không biết hư tình giả ý đâu!
Mấy người xuống xe, Đinh Nguy Phong bảo Đinh Triệu Vĩ chờ ở ngoài cửa, Tiền Huệ Mẫn nói: Chờ cái gì? Có phải là không biết chữ đâu!
Đinh Triệu Vĩ có chút khó xử, lại nhìn nhìn sang cha, Đinh Nguy Phong gật đầu với gã.
Con dâu cả Chu Tinh rất khéo, vội vàng chạy lên khoác tay mẹ, trong mấy đưa con trai, Tiền Huệ Mẫn trong lòng thương nhất là lão nhị, lão đại hiện tại nhậm chức bộ tư lệnh cảnh bị Đông Giang, bình thường không thích nói chuyện, sau khi trưởng thành ít khi về nhà, kết hôn rồi thì lại càng ít về hơn, thằng út Đinh Bân ham chơi, tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ có lão nhị Đinh Triệu Dũng là hiếu thuận săn sóc mẹ nhất, cho nên Tiền Huệ Mẫn đối với thằng con thứ hai này cũng ký thác hy vọng nhiều nhất, hiện giờ sự lựa chọn trong hôn nhân của Đinh Triệu Dũng khiến Tiền Huệ Mẫn cực kỳ bất mãn.
Từ Lập Hoa không muốn nhớ lại chuyện cũ này nữa, xoay người đi lên xe jeep, Trương Dương một mình đứng đó, trong đầu là một đống lộn xộn, trong thời gian ngắn ngủn chuyện bất ngờ liên tiếp đập lên đầu hắn, chuyện năm đó dần dần hiện lên trước mắt hắn, yêu hận tình thù của những người này hắn đã biết được hơn phân nửa, chỉ là lúc mới điều tra, hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng cha ruột của mình lại có quan hệ với đám người này. Còn Lý Đồng Dục? Lý Đồng Dục vì sao muốn uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, hắn biết chuyện gì? Hắn năm đó có liên quan tới thôn Tiểu thạch hoa hay không?
Trương Dương thầm hạ quyết tâm, chờ sau này có thời gian, nhất định phải tới thôn Tiểu Thạch Oa một chuyến, hắn muốn làm rõ cả chuyện này.
Khi gần tới Đông Giang, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa gọi điện thoại tới, vì để gọi điện thoại cho hắn, ông ta phải từ núi Thanh Đài chạy đến xã Hắc Giả Sơn, ngữ khí của Lý Tín Nghĩa rất gấp gáp: Trương Dương, tiểu yêu có đi tìm cậu không?
Trương Dương hơi ngẩn ra: Không!!
Cậu còn ở Xuân Dương không?
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh: Cũng sắp đến Đông Giang mất rồi!
Lý Tín Nghĩa thở dài nói: Nó ngày hôm qua tới đây, buổi tối khi tôi ra mộ, thấy nó ngủ ở đó!
Trương Dương giật mình, hắn không khỏi nhớ tới ngày hôm qua khi đi qua Thanh Vân trúc cúng mộ An lão, nghe thấy động tĩnh trong rừng trúc, lúc ấy chỉ nhìn thấy một con thỏ hoang, chẳng lẽ khi đó An Ngữ Thần đã nhìn thấy mình? Cô ta ẩn thân trong rừng trúc nhìn mình? Trương Dương cảm thấy một dấu hiện không may, hắn nói khẽ: Đạo trưởng tiểu yêu tiểu yêu hiện đang ở đâu?
Lý Tín Nghĩa nói: Tối hôm qua hai người chúng tôi nói chuyện cả một đêm, nó gọi tôi là ông nội, tôi nghĩ chắc là cậu nói chuyện này cho nó.
Trương Dương càng kết luận An Ngữ Thần lúc ấy ẩn thân bên trong rừng trúc, cuộc đối thoại giữa mình và Đỗ Thiên Dã bị cô ta nghe thấy toàn bộ rồi.
Lý Tín Nghĩa nói: Tôi đã xem thử mạch đập của nó, cực kỳ mỏng manh, lúc nhanh lúc chậm.
Trương Dương lo lắng nói: Vậy ông vì sao lại để cô ấy đi?
Lý Tín Nghĩa nói: Nó nói là đi tìm cậu, tôi còn tưởng rằng hai đứa đã gặp nhau, nhưng khi nó đi rồi, tôi ngẫm lại thì thấy không đúng, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu.
Trương Dương nói: Đạo trưởng, ông đừng lo, tôi sẽ lập tức liên lạc với cô ta! Trương Dương gác điện thoại rồi lập tức gọi cho An Ngữ Thần, sau khi tiếng chuông vang lên, An Ngữ Thần rất nhanh liền bắt máy, từ giọng nói của cô ta không nghe ra bất kỳ điều gì khác thường, giọng nói của An Ngữ Thần lộ ra vẻ vui vẻ: Sư phụ, tìm tôi có việc gì à?
Trương Dương nói: Cô đến Xuân Dương vì sao không tới tìm tôi?
An Ngữ Thần nói: Lý đạo trưởng bảo anh à? Tôi cũng muốn tìm anh, nhưng tôi định hai ngày nữa mới tới.
Trương Dương nói: Vì sao?
An Ngữ Thần cười nói: Anh tưởng rằng anh quan trọng lắm à, tôi tới nội địa thì phải bỏ hết mọi chuyện để tới gặp anh ư? Quảng trường chùa Nam Lâm có khoản đầu tư của tôi, Giang Thành có nhiều trường học như vậy, tôi chẳng lẽ không được đi xem à? Còn nữa, mấy hôm nữa là tới tết thanh minh rồi, cha tôi, chú tôi, bọn họ toàn bộ đều tới tảo mộ ông nội, tôi tới trước cũng là để an bài chuyện này, đợi sau thanh minh rồi tôi mới giành thời gian đi gặp anh, thỉnh an sư phụ đại nhân ạ.
Trương Dương nửa tin nửa ngờ: Cô không gạt tôi chứ?
An Ngữ Thần nói: Thần kinh à, tôi gạt anh làm cái gì? Với chỉ số thông minh của anh, tôi liệu có cần phải thế không?
Trương Dương bật cười: Trêu tôi phải không? Sức khỏe của cô thế nào rồi?
An Ngữ Thần nói: Không tốt lắm, gần đây bị cảm, cứ ho suốt, mấy hôm nay đỡ hơn được một chút rồi. Nếu An Ngữ Thần nói mình không có việc gì, Trương Dương ngược lại sẽ không tin, đây chính là chỗ thông minh của An Ngữ Thần.
Nếu không phải Trương Dương phải cùng người nhà tới Đông Giang, hắn khẳng định sẽ quay trở lại gặp An Ngữ Thần, tuy rằng nhận được điện thoại của cô ta, nhưng không thấy cô ta thì trong lòng vẫn có chút không yên tâm.
An Ngữ Thần nói: Anh sau tết thanh minh thì thật thà ở Nam Tích đợi tôi nhé, tới lúc đó ít nhất cũng phải giành thời gian đi chơi cùng tôi. Cô ta vẫn bá đạo như trước kia.
Trương Dương bật cười, đây mới là tiểu yêu mà hắn quen, đây mới là tiểu yêu của trước kia: Được, tôi sẽ cố gắng an bài công tác, tranh thủ khi ăn cơm, đi nhà xí, ngủ nghê đều ở bên cạnh cô.
An Ngữ Thần cười mắng: Cút đi! Anh mà xứng là sư phụ của tôi à, già mà đổ đốn!
Trương đại quan nhân tắt điện thoại, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, từ biểu hiện của An Ngữ Thần trong điện thoại cho thấy, cô ta chắc không gặp chuyện lớn gì. Trương Dương lại gọi một cú cho Lý Tín Nghĩa, lão đạo sĩ vẫn đang chờ điện thoại của hắn, Trương Dương kể lại tình huống của An Ngữ Thần, Lý Tín Nghĩa luôn miệng nói vậy thì tốt, vậy thì tốt, huyết mạch tương liên, ông ta đối với đứa cháu gái này là yêu thương từ tận đáy lòng.
Trương Dương không nhìn thấy An Ngữ Thần ở đầu dây điện thoại bên kia, An Ngữ Thần vừa bỏ điện thoại xuống liền bật khóc, cô ta ngồi ở bên cạnh trường trung học xã Hắc Giả Sơn, nhìn ký túc xá mà Trương Dương từng ở, nhớ lại tình cảnh ở núi Thanh Đài quen Trương Dương, từng cảnh từng cảnh, rất quen thuộc nhưng lại biến thành xa vời.
Sui gia lần đầu tiên đến, bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải Đinh Nguy Phong cũng biểu hiện ra vẻ trọng thị, y đặt một bàn cơm ở nhà khách chính phủ tỉnh, còn gọi cả vợ chồng thằng con cả Đinh Triệu Vĩ tới, con trai út Đinh Bân trước mắt vẫn du học ở nước ngoài, tất nhiên là không thể về, kỳ thật không về càng tốt, tránh cho mọi người cùng khó xử.
Nhớ tới Triệu Tĩnh đầu tiên là bạn gái của thằng út, nhưng hiện tại lại biến thành vợ chưa cưới của thằng con thứ hai, Đinh Nguy Phong không khỏi nhíu mày.
Đinh Nguy Phong ở sâu trong lòng rất bất mãn với chuyện này, vì thế y còn đặc biệt nói chuyện với con trai vài lần, nhưng thái độ của Đinh Triệu Dũng rất kiên quyết, ở trước mặt y tỏ rõ không cưới Triệu Tĩnh thì không cưới ai cả. Đinh Nguy Phong quả thực không có cách nào khác, y hiểu rõ thằng con thứ hai của mình, đừng nhìn bình thường thì cợt cợt nhả nhả, nhưng tính tình rất bướng, chuyện mà nó đã nhận chuẩn thì tuyệt không quay đầu. Đã không phản đối được thì chỉ đành mặt kệ nó thôi.
Đinh Nguy Phong mặc dù vì bất lực mà phải đồng ý chuyện này, nhưng Tiền Huệ Mẫn, vợ y thì vẫn không chấp nhận được, vốn là bà ta hôm nay cũng không muốn tới, nhưng Đinh Nguy Phong ép bà ta phải tới, trên đường đi Tiền Huệ Mẫn còn không nhịn được mà than thở: Thế này là sao, anh không sợ người ta cười cho à?
Lông mày Đinh Nguy Phong nhíu chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, thật ra đa số thời gian y đều mang vẻ mặt này: Sao mà cười, bà nói linh tinh gì thế?
Tiền Huệ Mẫn nói: Trước tiên là yêu thằng ba, nháy mắt cái lại quay sang lừa thằng hai, chưa được mấy ngày đã đòi cưới, ông không cảm thấy mất mặt à? Tôi thì cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta cả?
Đinh Nguy Phong tức giận nói: Nói linh tinh!
Tiền Huệ Mẫn nói: Tôi nói sai ư? Từ sau khi hai đứa nó yêu nhau, tôi ngay cả đi trong đại viện cũng phải cúi đầu mà đi, sau lưng không biết có bao nhiêu ngươi nghị luận chúng ta.
Đinh Nguy Phong cực kỳ buồn bực nhắm mắt lại, nói khẽ: Đủ rồi, hiện tại đều đề xướng tự do hôn nhân,chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể đề nghị, lựa chọn cuối cùng vẫn là của bọn nó.
Tiền Huệ Mẫn nói: Tôi thật sự là không chịu nổi cô ta, anh nhìn cái tướng lẳng lơ của nó xem, anh cho rằng nó thực sự thích Triệu Dũng nhà chúng ta ư? Nó là nhìn trúng điều kiện nhà chúng ta thôi.
Đinh Triệu Vĩ Phụ trách lái xe và vợ là Chu Tinh liếc mắt nhìn nhau, hai người không nói chen vào, nhưng trong này ít nhiều cũng không thích cuộc hôn nhân này.
Ô tô đi tới nhà khách chính phủ tỉnh, Đinh Nguy Phong nhìn đồng hồ, còn gần mười phút nữa mới tới sáu giờ, y nói với Đinh Triệu Vĩ: Tiểu Vĩ, liên hệ với em con chưa?
Đinh Triệu Vĩ nói: Cha, liên hệ rồi, bọn họ đã tới Đông Giang rồi, buổi chiều cùng gia đình Triệu Tĩnh tới công viên Giang Than chơi, nói là sáu giờ sẽ tới.
Đinh Nguy Phong gật đầu, y nói với vợ: Lát nữa gặp người ta thì khách khí một chút!
Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: Anh ở với tôi từng đấy năm mà còn chưa hiểu tôi à, con người tôi không biết hư tình giả ý đâu!
Mấy người xuống xe, Đinh Nguy Phong bảo Đinh Triệu Vĩ chờ ở ngoài cửa, Tiền Huệ Mẫn nói: Chờ cái gì? Có phải là không biết chữ đâu!
Đinh Triệu Vĩ có chút khó xử, lại nhìn nhìn sang cha, Đinh Nguy Phong gật đầu với gã.
Con dâu cả Chu Tinh rất khéo, vội vàng chạy lên khoác tay mẹ, trong mấy đưa con trai, Tiền Huệ Mẫn trong lòng thương nhất là lão nhị, lão đại hiện tại nhậm chức bộ tư lệnh cảnh bị Đông Giang, bình thường không thích nói chuyện, sau khi trưởng thành ít khi về nhà, kết hôn rồi thì lại càng ít về hơn, thằng út Đinh Bân ham chơi, tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ có lão nhị Đinh Triệu Dũng là hiếu thuận săn sóc mẹ nhất, cho nên Tiền Huệ Mẫn đối với thằng con thứ hai này cũng ký thác hy vọng nhiều nhất, hiện giờ sự lựa chọn trong hôn nhân của Đinh Triệu Dũng khiến Tiền Huệ Mẫn cực kỳ bất mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.