Chương 1369: Thiên Nhai (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trở về biệt thự, vài người vẫn đang ngủ lung tung, điện thoại trên người Cao Liêm Minh của vang liên tục, Trương Dương tìm được điện thoại từ trong túi áo hắn, sau khi nhìn, là sở trưởng Cao Trọng Hòa gọi tới, đối với vị thường ủy tỉnh ủy này, Trương đại quan nhân đương nhiên phải tôn trọng, hắn cung kính nói: Cao sở trưởng, ngài tìm Liêm Minh hả?
Cao Trọng Hòa nói: Hắn đâu?
Trương Dương nói: Uống say, đang ngủ.
Cao Trọng Hòa bên kia thở dài một hơi, thấp giọng nói: Trương Dương, tìm cậu cũng được.
Trương Dương cầm điện thoại đi tới ngoài cửa: Cao sở trưởng có cái gì phân phó? Trương Dương trong lòng đoán được Cao Trọng Hòa khẳng định muốn nói chuyện của Cao Liêm Minh, tâm tình của tên nhóc này không được tốt, có câu là cha con liên tâm, Cao Trọng Hòa khẳng định quan tâm con trai của mình.
Khiến cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cao Trọng Hòa cũng không có nhắc tới chuyện của con trai đầu tiên, mà là nói đến Trình Diễm Đông, Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương ơi là Trương Dương, tên nhóc cậu lần này đào góc tường của tôi.
Trương đại quan nhân nói: Những lời này của Cao sở trưởng từ đâu nói ra hả?
Cao Trọng Hòa nói: Lúc đầu tôi muốn đem Trình Diễm Đông điều đến sở tỉnh công tác, tên nhóc cậu nhảy ra giành lấy của tôi!
Trương đại quan nhân nội tâm bắt đầu hoạt động, nếu như nói Vinh Bằng Phi nhìn trúng Trình Diễm Đông thật ra hợp tình hợp lý, dù sao lúc Vinh Bằng Phi nhậm chức tại Giang thành, Trình Diễm Đông cũng là thủ hạ của ông ta, ông ta đối với Trình Diễm Đông có lý giải tương đối, Cao Trọng Hòa là sở trưởng, sao ông ta lại quan tâm Trình Diễm Đông, Cao Trọng Hòa nói như vậy tám chín là nói cho Trương Dương, mình bán cho hắn một nhân tình rất lớn, lãnh đạo nói, phải nghe hoàn chỉnh mới có thể lĩnh hội dụng ý, cho nên Trương Dương cũng không có lập tức nói, chỉ là cười hắc hắc.
Cao Trọng Hòa nói: Nhưng cậu đã có yêu cầu, tôi làm chú cũng không thể không cho! Những lời này của ông rõ ràng đang kéo gần khoảng cách.
Trương Dương cười nói: Cảm ơn chú Cao! Lúc này hắn cũng không gọi Cao sở trưởng nữa.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, tôi muốn cậu giúp tôi một việc!
Trương đại quan nhân trong lòng cảm thán, cái đám lãnh đạo này đúng là không ngồi yên, sau khi có lót đường rồi mới đưa ra yêu cầu, cái này khiến cho Trương Dương không cách nào từ chối, đương nhiên chỉ cần Cao Trọng Hòa yêu cầu không quá phận.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, trong mắt tôi, cậu và đứa nhỏ của tôi không có gì khác nhau.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ: Ài, sao lúc trước mình không phát hiện ra Cao sở trưởng có bản lĩnh cường đại như vậy nhĩ? Nhưng mà những lời này của người ta cũng không nói sai, mình gọi là chú rồi, không buộc người ta đối đãi mình như đứa nhỏ trong nhà sao?
Cao Trọng Hòa nói: Thấy cậu có thể có thành tựu hiện tại, tôi vui mừng và cảm thấy hâm mộ, Trương Dương à, cả đời này tôi không yên lòng nhất cũng là Liêm Minh, tên nhóc này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, làm việc không kiên trì không lâu dài, lúc trước tôi cho rằng nó đi nước Mỹ du học vài năm, có thể có chút chuyển biến, nhưng nó căn bản vẫn là cái dáng dấp kia, chịu không nổi nửa điểm ngăn trở. Chuyện nó từ Hongkong lén trở về tôi nghĩ cậu hẳn là đã biết?
Trương Dương ừ một tiếng.
Cao Trọng Hòa nói: Gần đây vì chuyện của nó tôi không ít lần tức giận, nhưng nó dù sao cũng là con tôi, tôi không thể nhìn nó lừa dối sống qua ngày như thế, tôi trước đó thật ra an bài một ít kế hoạch cho nó, thế nhưng biểu hiện của nó đối với cái này vô cùng mâu thuẫn, tôi quay đầu lại ngẫm nghĩ, khi nó về nước, thành thật quyết tâm đi làm chuyện, cũng chỉ có khoảng thời gian đi theo cậu đến ủy ban thể dục Nam Tích.
Trương Dương đã rõ ràng ý của Cao Trọng Hòa.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, cậu và Liêm Minh là bạn tốt, tôi muốn cậu giúp nó, cho nó đi theo bên cạnh cậu học tập, làm việc vặt cũng tốt.
Trương Dương cười nói: Chú Cao, cho hắn tới không thành vấn đề, cũng không cần làm việc vặt, hắn có bằng luật sư nước Mỹ. Như vậy đi, cho hắn đến đây trước, chú Cao, có chuyện chú cần phải rõ, lúc trước tại ủy ban thể dục Nam Tích, Liêm Minh chỉ có danh nghĩa là hỗ trợ cho tôi, vẫn cũng không có biên chế chính thức, hắn cũng không muốn tiến vào thể chế, cho nên hắn bình thường cũng đem mình trở thành lính đánh thuê, tự do tự tại.
Cao Trọng Hòa nói: Cậu nói là cần cho nó một biên chế chính thức?
Trương Dương nói: Cũng là ý tứ này, có biên chế chính thức, hắn sẽ có ràng buộc.
Cao Trọng Hòa nói: Chuyện này đơn giản, cậu an bài cho hắn một chổ thích hợp, thủ tục không cần cậu quan tâm.
Trương đại quan nhân đương nhiên biết chỉ cần Cao Trọng Hòa nói một câu, biên chế của Cao Liêm Minh có thể giải quyết toàn bộ, thật ra Cao Liêm Minh vừa nói ra muốn trở về cùng hắn, trong lòng Trương Dương cũng đã đồng ý rồi, tuy rằng ngoài miệng không đồng ý, Cao Liêm Minh ý nghĩ linh hoạt mồm mép lưu loát, còn có bằng luật sư nước Mỹ, những cái này còn đều là thứ yếu, then chốt nhất chính là, ông già của hắn là sở trưởng sở công an tỉnh Cao Trọng Hòa, từ khi Trương Dương đi tới Tân Hải, đối với chổ này đã có lý giải sơ bộ, chỉ biết buôn lậu tại Tân Hải cực kỳ nghiêm trọng, hiện nay mình là ngồi yên mặc kệ, sau này chỉ cần bắt đầu hành động, tất nhiên sẽ gặp trở lực các mặt, đem Cao Liêm Minh kéo vào trận doanh, chẳng khác nào đem ông già của hắn buộc vào trong trận doanh này luôn.
Trương Dương cầm điện thoại di động trở lại phòng khách, phát hiện Cao Liêm Minh đã tỉnh lại, tóc rối bù như tổ chim, trừng mắt đầy tơ máu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Đinh Triệu Dũng mang cho hắn một ly nước bảo hắn nhanh chóng uống cho tỉnh rượu.
Trương Dương đi tới đem điện thoại đưa cho hắn.
Cao Liêm Minh ngạc nhiên nói: Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?
Bởi vì Cao Trọng Hòa căn dặn qua Trương Dương, tận lực không nên đem chuyện mình bàn với hắn nói cho Cao Liêm Minh, cho nên Trương Dương đối với cái này cũng không đề cập tới, cười nói: Cậu vừa ói vừa tiểu, tôi lo điện thoại di động của bị hư, cho nên giữ giúp cậu.
Cao Liêm Minh thở dài, lung lay đứng dậy: Anh yên tâm, tôi. . . sáng mai tôi đi, không cho anh thêm phiền phức!
Bỗng nhiên nghe được Trương Dương nói: Tới rồi thì nghỉ ngơi, tôi thấy cậu trở lại cũng không có chuyện gì làm, nếu không cậu ở lại Tân Hải, tôi tìm chuyện tình cho cậu làm!
Cao Liêm Minh không thể tin tưởng lỗ tai của mình, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn Trương Dương nói: Thật sự?
Trương Dương gật đầu nói: Bất quá cậu tới đây tôi có thể muốn đại tài tiểu dụng, không có công tác hay gì cho cậu.
Cao Liêm Minh nói: Không sao cả!
Đừng ôm suy nghĩ đến đây coi như thư giãn, cậu không có tư lịch gì, phải làm từ đầu!
Không sao cả!
Tiền lương đãi ngộ có thể cũng không lý tưởng. . .
Cho tôi cơm ăn là được, tôi yêu cầu không cao, có nơi ở hay không cũng không sao cả, dù sao chổ này của anh lớn, tôi dọn tới nơi này làm bạn với anh, yên tâm, tôi ngủ phòng khách, bình thường trông cửa cho anh được không? Cao Liêm Minh vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Coi cái bộ dạng của cậu kìa, lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa nhỏ vậy, nhanh chóng đi tắm, thay quần áo, buổi tối chúng ta tìm một chỗ.
Đám người này đa số đều ngủ qua giờ trưa, Cao Liêm Minh tuy rằng tửu lượng không cao, nhưng nhanh say cũng nhanh tỉnh, ngược lại có Thường Hải Long say không nhẹ, buổi tối lúc đoàn người đi ra cửa chơi, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn từ trên giường ngồi dậy.
Lương Thành Long vỗ vỗ cái mông hắn nói: Hải Long, chúng tôi cùng đi hát.
Thường Hải Long ừ vài tiếng trong mũi, cũng không có biện pháp ngồi dậy, Thường Hải Tâm cười nói: Anh tôi say không nhẹ, các người đi đi, tôi ở lại chăm sóc anh ấy.
Trương Dương dặn dò một tiếng, mang theo đoàn người này đi nhà khách huyện ủy đặt phòng, biệt thự của hắn tuy rằng lớn, nhưng nhiều người như vậy không có khả năng đều ở đây.
Phòng an bài xong, Trương Dương ăn cơm ngay tại nhà khách huyện ủy, buổi tối sức chiến đấu của đám người này đều giảm xuống, cho nên không uống rượu, dựa theo ý của Lương Thành Long là muốn tìm một chỗ hát hò nhảy múa, nhưng Trương Dương vừa đến Tân Hải nên đối với ở đây không quen, thứ hai hắn thân là bí thư huyện uỷ, ra vào mấy chổ giải trí như vậy bị người thấy thì ảnh hưởng cũng không được tốt.
Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng ăn xong cơm tối thì đi ra ngoài hưởng thế giới hai người, đến cuối cùng chỉ còn lại có Viên Ba, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Cao Liêm Minh.
Viên Ba đề nghị nói: Nếu không tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi ra biển chơi.
Trần Thiệu Bân dẫn đầu phản đối nói: Từ xa đến đây tới một chuyến không thể ngủ như vậy được.
Lương Thành Long phụ họa nói: Cũng phải!
Cao Liêm Minh lúc này thật ra đã hoàn toàn khôi phục lại, hơn nữa bởi vì Trương Dương đáp ứng lưu hắn lại Tân Hải công tác nên có vẻ đặc biệt hưng phấn: Trương ca, ở Tân Hải có gì vui không? Nếu không chúng ta tìm quán bar uống rượu?
Trương Dương nói: Tân Hải không có quán bar, ở đây không phải Đông Giang, là một thị trấn nhỏ, không có sống về đêm.
Lương Thành Long nói: Mấy người này, tôi nghe nói Bắc Cảng có một hộp đêm tên là Lam Sắ Mị Lực vô cùng xa hoa, chúng ta tới kiến thức một chút!
Trương Dương nói: Đều đã trễ thế này!
Lương Thành Long ôm bờ vai của hắn nói: Bạn thân, chúng tôi từ thật xa tới, nếu chơi thì phải chơi hài lòng một chút, tôi có thể thông cảm khó xử của cậu, tại Tân Hải, cậu là bí thư huyện uỷ, xuất đầu lộ diện không tiện, ảnh hưởng không tốt, đi Bắc Cảng không người nhận thức cậu là bí thư huyện uỷ.
Viên Ba ngáp một cái nói: Các người đi đi, tôi không đi!
Trần Thiệu Bân và Cao Liêm Minh mỗi người ôm một cánh tay của hắn ép buộc hắn lên xe, Cao Liêm Minh nói: Viên ca, anh là đại tài chủ, không có anh tọa trấn, tôi trong lòng không nỡ.
Trương Dương suy nghĩ một chút, dù sao ngày mai nghỉ ngơi rồi nên cũng theo chân bọn họ đi Bắc Cảng chơi một lần.
Bọn họ năm người lên xe, Chu Sơn Hổ lái xe mang theo bọn họ đi Bắc Cảng, lúc đi qua trạm thu phí, lại tốn đồng tiền, Lương Thành Long không nhịn được kháng nghị nói: Tôi nói Tân Hải các người cũng đủ đen, ra vào đều tốn tiền, nghèo đến điên rồi có phải không?
Trương Dương cười khổ nói: Đừng nói các người là bảng số xe của bên ngoài, xe tôi là bảng số quân đội lần đầu tiên tới nơi này đều phải trả phí qua đường.
Cao Liêm Minh nói: Trương ca, vì sao không sửa trị một chút, tôi tuy rằng vừa đi tới Tân Hải, cũng cảm giác được tình huống bên này lộn xộn, cái khác không nói, chỉ cần là chiếm dụng lề đường kinh doanh cũng cần một chỉnh đốn và cải cách nghiêm khắc.
Trương Dương nói: Chổ không hợp lý rất nhiều. Nhưng mọi việc đều có một quá trình, không có khả năng một lần là xong, chờ một chút đi, chờ tôi đem tình huống của bên này hiểu rõ rồi nói tiếp.
Cao Trọng Hòa nói: Hắn đâu?
Trương Dương nói: Uống say, đang ngủ.
Cao Trọng Hòa bên kia thở dài một hơi, thấp giọng nói: Trương Dương, tìm cậu cũng được.
Trương Dương cầm điện thoại đi tới ngoài cửa: Cao sở trưởng có cái gì phân phó? Trương Dương trong lòng đoán được Cao Trọng Hòa khẳng định muốn nói chuyện của Cao Liêm Minh, tâm tình của tên nhóc này không được tốt, có câu là cha con liên tâm, Cao Trọng Hòa khẳng định quan tâm con trai của mình.
Khiến cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cao Trọng Hòa cũng không có nhắc tới chuyện của con trai đầu tiên, mà là nói đến Trình Diễm Đông, Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương ơi là Trương Dương, tên nhóc cậu lần này đào góc tường của tôi.
Trương đại quan nhân nói: Những lời này của Cao sở trưởng từ đâu nói ra hả?
Cao Trọng Hòa nói: Lúc đầu tôi muốn đem Trình Diễm Đông điều đến sở tỉnh công tác, tên nhóc cậu nhảy ra giành lấy của tôi!
Trương đại quan nhân nội tâm bắt đầu hoạt động, nếu như nói Vinh Bằng Phi nhìn trúng Trình Diễm Đông thật ra hợp tình hợp lý, dù sao lúc Vinh Bằng Phi nhậm chức tại Giang thành, Trình Diễm Đông cũng là thủ hạ của ông ta, ông ta đối với Trình Diễm Đông có lý giải tương đối, Cao Trọng Hòa là sở trưởng, sao ông ta lại quan tâm Trình Diễm Đông, Cao Trọng Hòa nói như vậy tám chín là nói cho Trương Dương, mình bán cho hắn một nhân tình rất lớn, lãnh đạo nói, phải nghe hoàn chỉnh mới có thể lĩnh hội dụng ý, cho nên Trương Dương cũng không có lập tức nói, chỉ là cười hắc hắc.
Cao Trọng Hòa nói: Nhưng cậu đã có yêu cầu, tôi làm chú cũng không thể không cho! Những lời này của ông rõ ràng đang kéo gần khoảng cách.
Trương Dương cười nói: Cảm ơn chú Cao! Lúc này hắn cũng không gọi Cao sở trưởng nữa.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, tôi muốn cậu giúp tôi một việc!
Trương đại quan nhân trong lòng cảm thán, cái đám lãnh đạo này đúng là không ngồi yên, sau khi có lót đường rồi mới đưa ra yêu cầu, cái này khiến cho Trương Dương không cách nào từ chối, đương nhiên chỉ cần Cao Trọng Hòa yêu cầu không quá phận.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, trong mắt tôi, cậu và đứa nhỏ của tôi không có gì khác nhau.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ: Ài, sao lúc trước mình không phát hiện ra Cao sở trưởng có bản lĩnh cường đại như vậy nhĩ? Nhưng mà những lời này của người ta cũng không nói sai, mình gọi là chú rồi, không buộc người ta đối đãi mình như đứa nhỏ trong nhà sao?
Cao Trọng Hòa nói: Thấy cậu có thể có thành tựu hiện tại, tôi vui mừng và cảm thấy hâm mộ, Trương Dương à, cả đời này tôi không yên lòng nhất cũng là Liêm Minh, tên nhóc này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, làm việc không kiên trì không lâu dài, lúc trước tôi cho rằng nó đi nước Mỹ du học vài năm, có thể có chút chuyển biến, nhưng nó căn bản vẫn là cái dáng dấp kia, chịu không nổi nửa điểm ngăn trở. Chuyện nó từ Hongkong lén trở về tôi nghĩ cậu hẳn là đã biết?
Trương Dương ừ một tiếng.
Cao Trọng Hòa nói: Gần đây vì chuyện của nó tôi không ít lần tức giận, nhưng nó dù sao cũng là con tôi, tôi không thể nhìn nó lừa dối sống qua ngày như thế, tôi trước đó thật ra an bài một ít kế hoạch cho nó, thế nhưng biểu hiện của nó đối với cái này vô cùng mâu thuẫn, tôi quay đầu lại ngẫm nghĩ, khi nó về nước, thành thật quyết tâm đi làm chuyện, cũng chỉ có khoảng thời gian đi theo cậu đến ủy ban thể dục Nam Tích.
Trương Dương đã rõ ràng ý của Cao Trọng Hòa.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, cậu và Liêm Minh là bạn tốt, tôi muốn cậu giúp nó, cho nó đi theo bên cạnh cậu học tập, làm việc vặt cũng tốt.
Trương Dương cười nói: Chú Cao, cho hắn tới không thành vấn đề, cũng không cần làm việc vặt, hắn có bằng luật sư nước Mỹ. Như vậy đi, cho hắn đến đây trước, chú Cao, có chuyện chú cần phải rõ, lúc trước tại ủy ban thể dục Nam Tích, Liêm Minh chỉ có danh nghĩa là hỗ trợ cho tôi, vẫn cũng không có biên chế chính thức, hắn cũng không muốn tiến vào thể chế, cho nên hắn bình thường cũng đem mình trở thành lính đánh thuê, tự do tự tại.
Cao Trọng Hòa nói: Cậu nói là cần cho nó một biên chế chính thức?
Trương Dương nói: Cũng là ý tứ này, có biên chế chính thức, hắn sẽ có ràng buộc.
Cao Trọng Hòa nói: Chuyện này đơn giản, cậu an bài cho hắn một chổ thích hợp, thủ tục không cần cậu quan tâm.
Trương đại quan nhân đương nhiên biết chỉ cần Cao Trọng Hòa nói một câu, biên chế của Cao Liêm Minh có thể giải quyết toàn bộ, thật ra Cao Liêm Minh vừa nói ra muốn trở về cùng hắn, trong lòng Trương Dương cũng đã đồng ý rồi, tuy rằng ngoài miệng không đồng ý, Cao Liêm Minh ý nghĩ linh hoạt mồm mép lưu loát, còn có bằng luật sư nước Mỹ, những cái này còn đều là thứ yếu, then chốt nhất chính là, ông già của hắn là sở trưởng sở công an tỉnh Cao Trọng Hòa, từ khi Trương Dương đi tới Tân Hải, đối với chổ này đã có lý giải sơ bộ, chỉ biết buôn lậu tại Tân Hải cực kỳ nghiêm trọng, hiện nay mình là ngồi yên mặc kệ, sau này chỉ cần bắt đầu hành động, tất nhiên sẽ gặp trở lực các mặt, đem Cao Liêm Minh kéo vào trận doanh, chẳng khác nào đem ông già của hắn buộc vào trong trận doanh này luôn.
Trương Dương cầm điện thoại di động trở lại phòng khách, phát hiện Cao Liêm Minh đã tỉnh lại, tóc rối bù như tổ chim, trừng mắt đầy tơ máu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Đinh Triệu Dũng mang cho hắn một ly nước bảo hắn nhanh chóng uống cho tỉnh rượu.
Trương Dương đi tới đem điện thoại đưa cho hắn.
Cao Liêm Minh ngạc nhiên nói: Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?
Bởi vì Cao Trọng Hòa căn dặn qua Trương Dương, tận lực không nên đem chuyện mình bàn với hắn nói cho Cao Liêm Minh, cho nên Trương Dương đối với cái này cũng không đề cập tới, cười nói: Cậu vừa ói vừa tiểu, tôi lo điện thoại di động của bị hư, cho nên giữ giúp cậu.
Cao Liêm Minh thở dài, lung lay đứng dậy: Anh yên tâm, tôi. . . sáng mai tôi đi, không cho anh thêm phiền phức!
Bỗng nhiên nghe được Trương Dương nói: Tới rồi thì nghỉ ngơi, tôi thấy cậu trở lại cũng không có chuyện gì làm, nếu không cậu ở lại Tân Hải, tôi tìm chuyện tình cho cậu làm!
Cao Liêm Minh không thể tin tưởng lỗ tai của mình, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn Trương Dương nói: Thật sự?
Trương Dương gật đầu nói: Bất quá cậu tới đây tôi có thể muốn đại tài tiểu dụng, không có công tác hay gì cho cậu.
Cao Liêm Minh nói: Không sao cả!
Đừng ôm suy nghĩ đến đây coi như thư giãn, cậu không có tư lịch gì, phải làm từ đầu!
Không sao cả!
Tiền lương đãi ngộ có thể cũng không lý tưởng. . .
Cho tôi cơm ăn là được, tôi yêu cầu không cao, có nơi ở hay không cũng không sao cả, dù sao chổ này của anh lớn, tôi dọn tới nơi này làm bạn với anh, yên tâm, tôi ngủ phòng khách, bình thường trông cửa cho anh được không? Cao Liêm Minh vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Coi cái bộ dạng của cậu kìa, lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa nhỏ vậy, nhanh chóng đi tắm, thay quần áo, buổi tối chúng ta tìm một chỗ.
Đám người này đa số đều ngủ qua giờ trưa, Cao Liêm Minh tuy rằng tửu lượng không cao, nhưng nhanh say cũng nhanh tỉnh, ngược lại có Thường Hải Long say không nhẹ, buổi tối lúc đoàn người đi ra cửa chơi, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn từ trên giường ngồi dậy.
Lương Thành Long vỗ vỗ cái mông hắn nói: Hải Long, chúng tôi cùng đi hát.
Thường Hải Long ừ vài tiếng trong mũi, cũng không có biện pháp ngồi dậy, Thường Hải Tâm cười nói: Anh tôi say không nhẹ, các người đi đi, tôi ở lại chăm sóc anh ấy.
Trương Dương dặn dò một tiếng, mang theo đoàn người này đi nhà khách huyện ủy đặt phòng, biệt thự của hắn tuy rằng lớn, nhưng nhiều người như vậy không có khả năng đều ở đây.
Phòng an bài xong, Trương Dương ăn cơm ngay tại nhà khách huyện ủy, buổi tối sức chiến đấu của đám người này đều giảm xuống, cho nên không uống rượu, dựa theo ý của Lương Thành Long là muốn tìm một chỗ hát hò nhảy múa, nhưng Trương Dương vừa đến Tân Hải nên đối với ở đây không quen, thứ hai hắn thân là bí thư huyện uỷ, ra vào mấy chổ giải trí như vậy bị người thấy thì ảnh hưởng cũng không được tốt.
Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng ăn xong cơm tối thì đi ra ngoài hưởng thế giới hai người, đến cuối cùng chỉ còn lại có Viên Ba, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Cao Liêm Minh.
Viên Ba đề nghị nói: Nếu không tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi ra biển chơi.
Trần Thiệu Bân dẫn đầu phản đối nói: Từ xa đến đây tới một chuyến không thể ngủ như vậy được.
Lương Thành Long phụ họa nói: Cũng phải!
Cao Liêm Minh lúc này thật ra đã hoàn toàn khôi phục lại, hơn nữa bởi vì Trương Dương đáp ứng lưu hắn lại Tân Hải công tác nên có vẻ đặc biệt hưng phấn: Trương ca, ở Tân Hải có gì vui không? Nếu không chúng ta tìm quán bar uống rượu?
Trương Dương nói: Tân Hải không có quán bar, ở đây không phải Đông Giang, là một thị trấn nhỏ, không có sống về đêm.
Lương Thành Long nói: Mấy người này, tôi nghe nói Bắc Cảng có một hộp đêm tên là Lam Sắ Mị Lực vô cùng xa hoa, chúng ta tới kiến thức một chút!
Trương Dương nói: Đều đã trễ thế này!
Lương Thành Long ôm bờ vai của hắn nói: Bạn thân, chúng tôi từ thật xa tới, nếu chơi thì phải chơi hài lòng một chút, tôi có thể thông cảm khó xử của cậu, tại Tân Hải, cậu là bí thư huyện uỷ, xuất đầu lộ diện không tiện, ảnh hưởng không tốt, đi Bắc Cảng không người nhận thức cậu là bí thư huyện uỷ.
Viên Ba ngáp một cái nói: Các người đi đi, tôi không đi!
Trần Thiệu Bân và Cao Liêm Minh mỗi người ôm một cánh tay của hắn ép buộc hắn lên xe, Cao Liêm Minh nói: Viên ca, anh là đại tài chủ, không có anh tọa trấn, tôi trong lòng không nỡ.
Trương Dương suy nghĩ một chút, dù sao ngày mai nghỉ ngơi rồi nên cũng theo chân bọn họ đi Bắc Cảng chơi một lần.
Bọn họ năm người lên xe, Chu Sơn Hổ lái xe mang theo bọn họ đi Bắc Cảng, lúc đi qua trạm thu phí, lại tốn đồng tiền, Lương Thành Long không nhịn được kháng nghị nói: Tôi nói Tân Hải các người cũng đủ đen, ra vào đều tốn tiền, nghèo đến điên rồi có phải không?
Trương Dương cười khổ nói: Đừng nói các người là bảng số xe của bên ngoài, xe tôi là bảng số quân đội lần đầu tiên tới nơi này đều phải trả phí qua đường.
Cao Liêm Minh nói: Trương ca, vì sao không sửa trị một chút, tôi tuy rằng vừa đi tới Tân Hải, cũng cảm giác được tình huống bên này lộn xộn, cái khác không nói, chỉ cần là chiếm dụng lề đường kinh doanh cũng cần một chỉnh đốn và cải cách nghiêm khắc.
Trương Dương nói: Chổ không hợp lý rất nhiều. Nhưng mọi việc đều có một quá trình, không có khả năng một lần là xong, chờ một chút đi, chờ tôi đem tình huống của bên này hiểu rõ rồi nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.