Chương 1043: Thương tổn ngoài ý muốn (5)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Có ý tứ gì? Ngài là nói Chu Sơn Hổ bị hắn đâm một dao vô ích sao? Trương Dương lập tức rõ ràng ý tứ của Vương Bằng Phi.
Vương Bằng Phi nói: Cảnh sát dự định không truy tố tội buôn lậu thuốc phiện của hắn, Lý Thành cũng rất cứng miệng, hắn chỉ nói chất có hại này là mình dùng, cho nên chúng ta dự định giữ hắn một phen, đưa đi cưỡng chế cai nghiện, sau đó thả hắn! Ông ta dừng lại một chút rồi nói: Có điều là điều này cần các cậu không truy cứu tội hành hung đối với hắn, nếu như lấy tội gây thương tổn khởi tố hắn, Lý Thành trong thời gian ngắn sẽ không ra được.
Trương Dương thở dài nói: Tôi không tha cho hắn!
Vương Bằng Phi nói: Tôi cũng không tha cho hắn, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc bắt hắn.
Trương Dương nói: Còn tên Đầu Cá Mập kia? Lý Thành buôn lậu thuốc phiện tại địa bàn của hắn, hắn sẽ không thể hoàn toàn không biết gì cả.
Vương Bằng Phi nói: Việc này đều giao cho tổ chuyên án đi làm rồi, cậu an tâm làm tốt công tác xây dựng khu Tân Thành của cậu đi.
Bởi vì là lần đầu tiên Trường Đảng tổ chức Ban nghiên cứu sinh, cho nên phía Trường Đảng muốn làm coi trọng chuyện này, khai giảng cùng ngày, tất cả học viên trúng tuyển đều đi tới trường học báo danh, Trương Dương lúc đầu ôm ý tưởng không sao cả đối với việc này, nhưng bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cũng là học viên của kỳ này, hắn đã tới Đông Giang trước, đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn làm tốt công tác tiếp đãi.
Chiếc xe Hummer kia đã được mua lại, Trương Dương tự nhiên không tiện tiếp tục trưng dụng, cũng may Ban Chỉ Huy khu Tân Thành bây giờ mới được phân phối hai lượng chiếc xe mới, Trương Dương trưng dụng một chiếc trong đó, tuy rằng còn kém cấp bậc như chiếc Hummer kia, nhưng phù hợp với việc hạ thấp như lời Tống Hoài Minh nói, kỳ thực Tần Thanh cũng bảo hắn mau chóng đem chiếc Hummer trở lại, dùng xe Hummer đi làm, phóng mắt toàn bộ cơ chế Bình Hải, Trương đại quan nhân thật đúng là độc nhất vô nhị.
Ban Nghiên cứu sinh lần này có thể nói là tập trung tinh đàn, tinh chính là chỉ minh tinh chính trị, như Trương Dương nhiều nhất chỉ có thể tính là một viên tân tinh, trong Ban nghiên cứu sinh, cấp bậc thấp nhất chính là hắn, người khác trên cơ bản đều là cán bộ cấp Phó thính trở lên, loại cơ hội tiếp thu giáo dục cao đẳng khẳng định muốn từ lãnh đạo cao cấp tới trước. Ví dụ như bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, lại như Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh, bây giờ bọn họ an vị cùng một chỗ, thấp giọng trò chuyện cái gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoái trá.
Trương Dương tới chậm một chút, hắn vừa tiến vào hội trường, hiệu trưởng Trường Đảng Trưởng Ban Tổ Chức tỉnh Bình Hải Khổng Nguyên liền chú ý tới hắn, Khổng Nguyên ngày hôm nay tới Trường Đảng cũng không biết Trương Dương lại có thể cũng trà trộn vào trong đội ngũ Ban nghiên cứu sinh, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn giáo vụ chủ nhiệm Trương Lập Lan, thấp giọng nói: Kia không phải Trương Dương sao?
Trương Lập Lan có thể cảm thấy được Khổng Nguyên có chút hờn giận, lần này Ban nghiên cứu sinh biểu hiện ra là công chính chiêu sinh, cán bộ từ cấp Phó cục trưởng trở lên đều có tư cách báo danh, nhưng trên thực tế là có điều kiện, bên trong đã có một đạo tuyến, cán bộ cấp Phó thính báo danh cơ bản không đáng suy nghĩ, Trương Dương hiển nhiên là một ngoại lệ. Trương Lập Lan đương nhiên không thể nói ra tình huống thực sự, nàng nhỏ giọng nói: Chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt dặn dò!
Khổng Nguyên không hé răng, tuy rằng lời Trương Lập Lan nói chính là lời nói dối, nhưng mà Khổng Nguyên sẽ không đi kiểm tra đúng sai trong chuyện này, tại hắn xem ra Tống Hoài Minh ra mặt vì con rể tương lai cũng là rất bình thường, ai mà không nghĩ cách sáng tạo điều kiện cho đời sau của mình chứ? Nếu như Tống Hoài Minh lên tiếng, Trương Lập Lan đương nhiên không dám vi phạm ý tứ của hắn. Khổng Nguyên thở dài nói: Cũng không sợ người khác nói lời ong tiếng ve!
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã này mới nhìn thấy hắn đến, cười nói: Cậu trể rồi đó!
Trương Dương nhìn thời gian một chút: Còn kém năm phút đồng hồ mà!
Ánh mắt của Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh bị cái đồng hồ trên cổ tay của Trương Dương hấp dẫn qua, trong lòng âm thầm sợ hãi không ngớt than thở, cái đồng hồ này thế nào cũng phải hơn mười vạn đi ( =220 triệu của mềnh đó^^), tiểu tử này cũng quá khoe khoang đi, một quan viên chính phủ, làm sao lạicó thể mang đồng hồ tốt như vậy chứ. Kỳ thực chiếc đồng hồ đeo tay này là vật đính ước Sở Yên Nhiên đưa cho Trương Dương, khi hai người gây rối, Trương Dương đã một lần đem cái đồng hồ này giấu đi, sau đó khi hai người hòa hảo lại, chính là Sở Yên Nhiên buộc hắn đeo, chính Trương Dương cũng thấy này chiếc đồng hồ này đủ rêu rao, có điều là thằng nhãi này cho tới bây giờ đều là một người không quan tâm người khác nói lời rêu rao.
Sở dĩ Tùy Quốc Minh chú ý đồng hồ đeo tay của Trương Dương như thế còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn là một người mê đồng hồ, hắn hướng Trương Dương nói: Tiểu Trương, chiếc đồng hồ này hiện đjai không?
Trương Dương cười cười đem đồng hồ cởi xuống tới đưa cho Tùy Quốc Minh thưởng lãm, cũng giải thích nói: Đây là lễ vật dính ước vị hôn thê của tôi đưa cho tôi.
Đa số cán bộ trong thể chế tỉnh Bình Hải đều biết Trương Dương là con rể tương lai của chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh, cũng biết con gái Sở Yên Nhiên của Tống Hoài Minh hôm nay là tỏng tài của tập đoàn Bê-nanh nước Mỹ, gia sản tới hàng tỉ, cho nên sự hoang mang của Tùy Quốc Minh rất nhanh liền chiếm được giải đáp, lúc hắn đem trả chiếc đồng hồ này cho Trương Dương không khỏi cảm thán nói: Bằng tiền lương của tôi, cả đời cũng không mua nổi chiếc đồng hồ đeo tay quý báu như thế.
Trương Dương nói: Tôi cũng không mua nổi, nếu muốn đeo đồng hồ tốt, tôi chỉ có thể ăn cháo trừ cơm.
Đỗ Thiên Dã cùng Tùy Quốc Minh đều nở nụ cười.
Lúc này thấy Giám Đốc Sở Giám Sát Lưu Diễm Hồng cũng đi vào, Trương Dương hướng nàng vẫy vẫy tay, Lưu Diễm Hồng thấy hắn cũng là phi thường mừng rỡ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói: Anh cũng báo danh vào Ban nghiên cứu sinh?
Trương Dương nói: Không vào nghiên cứu sinh tôi tới chỗ này làm gì chứ?
Trương Lập Lan trên đài chủ tịch thấy thời gian không sai biệt lắm, liền cầm mic nói: Xin các đòng chí ở đây yên lặng một chút, lễ khia giang ngày hôm này của chúng ta chính thức bắt đầu, trước hết chúng ta xin mời hiệu trưởng Trường Đảng của chúng ta, Trưởng Ban Tổ Chức Khổng lên nói chuyện!
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
... ... ... ... ... ... . . . .
Vương Bằng Phi nói: Cảnh sát dự định không truy tố tội buôn lậu thuốc phiện của hắn, Lý Thành cũng rất cứng miệng, hắn chỉ nói chất có hại này là mình dùng, cho nên chúng ta dự định giữ hắn một phen, đưa đi cưỡng chế cai nghiện, sau đó thả hắn! Ông ta dừng lại một chút rồi nói: Có điều là điều này cần các cậu không truy cứu tội hành hung đối với hắn, nếu như lấy tội gây thương tổn khởi tố hắn, Lý Thành trong thời gian ngắn sẽ không ra được.
Trương Dương thở dài nói: Tôi không tha cho hắn!
Vương Bằng Phi nói: Tôi cũng không tha cho hắn, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc bắt hắn.
Trương Dương nói: Còn tên Đầu Cá Mập kia? Lý Thành buôn lậu thuốc phiện tại địa bàn của hắn, hắn sẽ không thể hoàn toàn không biết gì cả.
Vương Bằng Phi nói: Việc này đều giao cho tổ chuyên án đi làm rồi, cậu an tâm làm tốt công tác xây dựng khu Tân Thành của cậu đi.
Bởi vì là lần đầu tiên Trường Đảng tổ chức Ban nghiên cứu sinh, cho nên phía Trường Đảng muốn làm coi trọng chuyện này, khai giảng cùng ngày, tất cả học viên trúng tuyển đều đi tới trường học báo danh, Trương Dương lúc đầu ôm ý tưởng không sao cả đối với việc này, nhưng bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cũng là học viên của kỳ này, hắn đã tới Đông Giang trước, đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn làm tốt công tác tiếp đãi.
Chiếc xe Hummer kia đã được mua lại, Trương Dương tự nhiên không tiện tiếp tục trưng dụng, cũng may Ban Chỉ Huy khu Tân Thành bây giờ mới được phân phối hai lượng chiếc xe mới, Trương Dương trưng dụng một chiếc trong đó, tuy rằng còn kém cấp bậc như chiếc Hummer kia, nhưng phù hợp với việc hạ thấp như lời Tống Hoài Minh nói, kỳ thực Tần Thanh cũng bảo hắn mau chóng đem chiếc Hummer trở lại, dùng xe Hummer đi làm, phóng mắt toàn bộ cơ chế Bình Hải, Trương đại quan nhân thật đúng là độc nhất vô nhị.
Ban Nghiên cứu sinh lần này có thể nói là tập trung tinh đàn, tinh chính là chỉ minh tinh chính trị, như Trương Dương nhiều nhất chỉ có thể tính là một viên tân tinh, trong Ban nghiên cứu sinh, cấp bậc thấp nhất chính là hắn, người khác trên cơ bản đều là cán bộ cấp Phó thính trở lên, loại cơ hội tiếp thu giáo dục cao đẳng khẳng định muốn từ lãnh đạo cao cấp tới trước. Ví dụ như bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, lại như Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh, bây giờ bọn họ an vị cùng một chỗ, thấp giọng trò chuyện cái gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoái trá.
Trương Dương tới chậm một chút, hắn vừa tiến vào hội trường, hiệu trưởng Trường Đảng Trưởng Ban Tổ Chức tỉnh Bình Hải Khổng Nguyên liền chú ý tới hắn, Khổng Nguyên ngày hôm nay tới Trường Đảng cũng không biết Trương Dương lại có thể cũng trà trộn vào trong đội ngũ Ban nghiên cứu sinh, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn giáo vụ chủ nhiệm Trương Lập Lan, thấp giọng nói: Kia không phải Trương Dương sao?
Trương Lập Lan có thể cảm thấy được Khổng Nguyên có chút hờn giận, lần này Ban nghiên cứu sinh biểu hiện ra là công chính chiêu sinh, cán bộ từ cấp Phó cục trưởng trở lên đều có tư cách báo danh, nhưng trên thực tế là có điều kiện, bên trong đã có một đạo tuyến, cán bộ cấp Phó thính báo danh cơ bản không đáng suy nghĩ, Trương Dương hiển nhiên là một ngoại lệ. Trương Lập Lan đương nhiên không thể nói ra tình huống thực sự, nàng nhỏ giọng nói: Chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt dặn dò!
Khổng Nguyên không hé răng, tuy rằng lời Trương Lập Lan nói chính là lời nói dối, nhưng mà Khổng Nguyên sẽ không đi kiểm tra đúng sai trong chuyện này, tại hắn xem ra Tống Hoài Minh ra mặt vì con rể tương lai cũng là rất bình thường, ai mà không nghĩ cách sáng tạo điều kiện cho đời sau của mình chứ? Nếu như Tống Hoài Minh lên tiếng, Trương Lập Lan đương nhiên không dám vi phạm ý tứ của hắn. Khổng Nguyên thở dài nói: Cũng không sợ người khác nói lời ong tiếng ve!
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã này mới nhìn thấy hắn đến, cười nói: Cậu trể rồi đó!
Trương Dương nhìn thời gian một chút: Còn kém năm phút đồng hồ mà!
Ánh mắt của Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh bị cái đồng hồ trên cổ tay của Trương Dương hấp dẫn qua, trong lòng âm thầm sợ hãi không ngớt than thở, cái đồng hồ này thế nào cũng phải hơn mười vạn đi ( =220 triệu của mềnh đó^^), tiểu tử này cũng quá khoe khoang đi, một quan viên chính phủ, làm sao lạicó thể mang đồng hồ tốt như vậy chứ. Kỳ thực chiếc đồng hồ đeo tay này là vật đính ước Sở Yên Nhiên đưa cho Trương Dương, khi hai người gây rối, Trương Dương đã một lần đem cái đồng hồ này giấu đi, sau đó khi hai người hòa hảo lại, chính là Sở Yên Nhiên buộc hắn đeo, chính Trương Dương cũng thấy này chiếc đồng hồ này đủ rêu rao, có điều là thằng nhãi này cho tới bây giờ đều là một người không quan tâm người khác nói lời rêu rao.
Sở dĩ Tùy Quốc Minh chú ý đồng hồ đeo tay của Trương Dương như thế còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn là một người mê đồng hồ, hắn hướng Trương Dương nói: Tiểu Trương, chiếc đồng hồ này hiện đjai không?
Trương Dương cười cười đem đồng hồ cởi xuống tới đưa cho Tùy Quốc Minh thưởng lãm, cũng giải thích nói: Đây là lễ vật dính ước vị hôn thê của tôi đưa cho tôi.
Đa số cán bộ trong thể chế tỉnh Bình Hải đều biết Trương Dương là con rể tương lai của chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh, cũng biết con gái Sở Yên Nhiên của Tống Hoài Minh hôm nay là tỏng tài của tập đoàn Bê-nanh nước Mỹ, gia sản tới hàng tỉ, cho nên sự hoang mang của Tùy Quốc Minh rất nhanh liền chiếm được giải đáp, lúc hắn đem trả chiếc đồng hồ này cho Trương Dương không khỏi cảm thán nói: Bằng tiền lương của tôi, cả đời cũng không mua nổi chiếc đồng hồ đeo tay quý báu như thế.
Trương Dương nói: Tôi cũng không mua nổi, nếu muốn đeo đồng hồ tốt, tôi chỉ có thể ăn cháo trừ cơm.
Đỗ Thiên Dã cùng Tùy Quốc Minh đều nở nụ cười.
Lúc này thấy Giám Đốc Sở Giám Sát Lưu Diễm Hồng cũng đi vào, Trương Dương hướng nàng vẫy vẫy tay, Lưu Diễm Hồng thấy hắn cũng là phi thường mừng rỡ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói: Anh cũng báo danh vào Ban nghiên cứu sinh?
Trương Dương nói: Không vào nghiên cứu sinh tôi tới chỗ này làm gì chứ?
Trương Lập Lan trên đài chủ tịch thấy thời gian không sai biệt lắm, liền cầm mic nói: Xin các đòng chí ở đây yên lặng một chút, lễ khia giang ngày hôm này của chúng ta chính thức bắt đầu, trước hết chúng ta xin mời hiệu trưởng Trường Đảng của chúng ta, Trưởng Ban Tổ Chức Khổng lên nói chuyện!
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
... ... ... ... ... ... . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.