Chương 947: Trách nhiệm. (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Đỗ Thiên Dã nói: Sao hai anh em lại có thái độ làm người chênh lệch lớn như vậy?
Trương Dương nói: Liễu Nghiễm Dương cùng mấy tên lưu manh kia không thể tha dễ dàng được, Dưỡng Dưỡng lần này bị thương tuy rằng không phải bọn họ trực tiếp tạo thành, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với bọn họ, nhất định phải cho bọn họ một bài học khắc sâu.
Đỗ Thiên Dã nói: Giao cho cục công an xử lý đi, tên nhóc cậu đừng hồ đồ, chuyện tình lúc đầu đã đủ phiền phức rồi, cậu bớt gây thêm phiền.
Trương Dương nói: Nói thật, trong lòng tôi rất nghẹn khuất.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi biết, có chút chuyện cũng không phải cậu hay tôi có thể nắm trong tay.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đi tới nhà của Tô Viện Viện, Trầm Tĩnh Hiền đã ba ngày chưa ăn cơm, cả người hấp hối, Trương Dương tuy rằng không có hảo cảm gì đối với Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng ngại mặt mũi của Đỗ Thiên Dã, vẫn cố mà bắt mạch chẩn bệnh cho bà ấy, ngón tay của Trương Dương đặt lên trên cổ tay khô của Trầm Tĩnh Hiền, sắc mặt xám xịt của Trầm Tĩnh Hiền tựa hồ có một ít thần thái, bà mở mắt, bỗng nhiên chụp lấy Trương Dương, bà ấy nắm rất chặt, thậm chí ngay cả móng tay đều cắm thật sâu vào da thịt của Trương Dương.
Một bên Tô Viện Viện và Tô Quốc Trạch đồng thời kinh hô, Tô Viện Viện nói: Mẹ! Mẹ làm gì vậy?
Trầm Tĩnh Hiền nhìn thẳng Trương Dương: Cậu không phải hắn. . . cậu không phải. . .
Ngoại trừ Trương Dương, không ai rõ ràng Trầm Tĩnh Hiền đang nói cái gì, Trương Dương nói: Dì Trầm, bà xem rõ đi, tôi là Trương Dương!
Trầm Tĩnh Hiền nói: Cậu là con trai của Trương Giải Phóng, là con hắn
Từ những lời này của Trầm Tĩnh Hiền Trương Dương có thể biết suy nghĩ hiện tại của bà ấy rất thanh tỉnh, Trương Dương nói: Tôi không biết bà đang nói cái gì?
Trầm Tĩnh Hiền thở dài nói: Tôi có lời muốn nói riêng với cậu!
Trương Dương không khỏi ngẩn ra, Tô Quốc Trạch và Tô Viện Viện đều có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, không biết mẹ muốn nói với hắn cái gì? Trong ấn tượng của bọn họ, mẹ và Trương Dương cũng không quen thuộc.
Tô Quốc Trạch vẫn mang theo em gái cùng nhau rời khỏi phòng, Đỗ Thiên Dã cũng theo bọn họ cùng nhau đi tới trong sân, Tô Viện Viện có chút kỳ quái hỏi: Mẹ vì sao muốn nói chuyện riêng với hắn?
Đỗ Thiên Dã nói: Có thể là muốn hỏi một chút bệnh tình của mình.
Tô Quốc Trạch buồn bã thở dài một hơi, bệnh của mẹ hiển nhiên không lạc quan, đã xuất hiện bệnh trạng thận suy kiệt, lại từ chối đi đến bệnh viện trị liệu, hắn trước đó mời một vị chuyên gia tới, vị chuyên gia kia cho rằng Trầm Tĩnh Hiền tối đa còn sống được vài ngày.
Đợi những người khác đều rời khỏi, Trầm Tĩnh Hiền mới buông cánh tay của Trương Dương ra, thấp giọng nói: Cậu là con trai của Trương Giải Phóng?
Trương Dương cũng không giấu diếm nữa, gật đầu nói: Phải!
Trầm Tĩnh Hiền có chút vô lực nhắm hai mắt lại nói: Tôi đã sớm đoán được.
Trương Dương nói: Đừng suy nghĩ nhiều, tôi kê cho bà một phương thuốc, bà nên dưỡng bệnh làm việc chính.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Không cần phải quản tôi, cậu kê tôi cũng không uống, tình huống của tôi tôi rõ ràng, tôi đã sớm chán ghét cực độ đối với thế giới này, với tôi mà nói, chết là một loại giải thoát.
Trương Dương nói: Con cái của bà đều rất quan tâm bà, nếu như bà từ bỏ trị liệu, bọn họ sẽ rất khó chịu.
Trầm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: Tôi sống trên đời một ngày chính là dằn vặt một ngày, ngay cả một ngày tôi cũng không muốn sống nữa!
Với thủ đoạn của Trương Dương, hắn có nắm chắc kéo dài sinh mệnh của Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng đối mặt một người đã mất đi ý chí sống, cho dù hắn cũng bó tay.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Lần trước lúc cậu tới, giả thành Trương Giải Phóng làm tôi sợ! Ý thức của tôi tuy rằng hỗn loạn, thế nhưng một ít tình cảnh ngay lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ.
Trương Dương bị bà ấy vạch trần, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói: Xin lỗi, lòng hiếu kỳ của tôi hơi lớn một ít.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Tôi nói cho cậu một việc, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu.
Trương Dương không nói chuyện, mơ hồ đoán được chuyện Trầm Tĩnh Hiền muốn nói có quan hệ với Tô Viện Viện.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Cậu đi Tiểu Thạch Oa thôn điều tra tôi có phải không?
Trương Dương đáp: Tôi lúc đó cũng không phải vì bà, tôi là vì điều tra Vương Quân Dao, không phải bà.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Tôi lúc trước gọi là Trầm Lương Ngọc, lúc trước quả thật có theo đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đức Chí, Trần Ái Quốc những người đó đều là thanh niên trí thức như tôi.
Trương Dương nói: Trần Thiên Trọng đâu?
Trầm Tĩnh Hiền nói: Xem ra cậu tra được không ít chuyện, chuyện này đã qua rất nhiều năm, tôi là một người muốn chết, cũng không có gì không nói ra được. . . Nói đến đây bà ấy thở ra một hơi, mới tiếp tục nói: Chuyện của tôi và Trần Thiên Trọng không quan hệ với những người khác, kiên quyết phản đối chúng tôi lui tới của là tôi của mẹ, lúc trước cha tôi bị hãm hại, ông ấy chịu không nổi các loại dằn vặt. Cuối cùng lựa chọn tự sát, mẹ của tôi từ đó cũng không thể đứng dậy được, tôi phải về Giang thành chăm sóc bà ấy, lo lắng đến vấn đề hiện thực, tôi và Trần Thiên Trọng lựa chọn chia tay. Sau khi đến Giang thành không lâu, tôi được người khác giới thiệu kết hôn với một người công nhân trung thực.
Trương Dương nhìn Trầm Tĩnh Hiền, ánh mắt của Trầm Tĩnh Hiền không có nhìn hắn, từ đầu đến cuối nhìn thẳng bức tường phía trước mặt, giống như xung quanh không có bất luận người nào tồn tại, Trầm Tĩnh Hiền nói: Sau khi kết hôn không lâu, hắn mắc trọng bệnh, tôi là một người đàn bà tai họa, phàm là người bên cạnh của tôi luôn không có kết cục tốt, tôi vừa chăm sóc mẹ, vừa chăm sóc chồng, thế nhưng khi tôi trở về Giang thành, vấn đề công tác của Ta chậm chạp không có tin tức, tôi cùng đường đành đi tìm Hứa Thường Đức, khi đó hắn đã là xưởng trưởng của nhà máy Giang thành, thấy tôi đến tìm hắn, biểu hiện của Hứa Thường Đức rất nhiệt tình, dù sao lúc trước chúng tôi đều là cùng đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, tôi nhờ hắn hỗ trợ tiến vào nhà máy, lúc đó hắn cũng không đáp ứng ngay, chỉ là nói sẽ tận lực đi làm, qua một thời gian, hắn quả nhiên giúp tôi làm tốt thủ tục vào nhà máy đi làm, bất quá. . .
Biểu tình của Trầm Tĩnh Hiền tràn ngập thống khổ, hai tay của bà ấy nắm chặt tấm lót giường nói: Sau đó tôi mới phát hiện hắn không có tâm tốt như vậy, tất cả đều phải trả một cái giá lớn. . . Tuy rằng bà ấy không có nói rõ, thế nhưng Trương Dương đã rõ ràng, cái giá mà bà ấy phải trả lớn như thế nào, tại một thời đại náo động như vậy, một người phụ nữ cơ khổ bất lực như Trầm Tĩnh Hiền sống sót cũng không dễ dàng, Trương Dương đã xem qua ảnh chụp lúc còn trẻ của bà ấy, bà ấy và Vương Quân Dao đều là mỹ nữ khó gặp, có thể nói là xuân lan thu cúc đủ màu đủ sắc, Hứa Thường Đức sinh ra tà niệm đối với bà ấy cũng không ngoài ý muốn, bởi vậy Trương Dương càng khinh thường đối với thái độ làm người của Hứa Thường Đức.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Sau đó tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi, sau khi hắn biết chuyện này không chịu nổi nhục nhã, uống thuốc độc tự sát. . . Tôi có lỗi với hắn, sau khi hắn chết không lâu, mẹ của tôi cũng vì bệnh qua đời, không còn có người gây trở ngại tôi và hắn ta lui tới. Hứa Thường Đức bình thường tới nhà của tôi hỗ trợ, tôi đã ở tiếp nhận hắn trong tiềm thức, trở thành tình nhân ngầm của hắn, thế nhưng thiên hạ không có bức tường nào ngăn được gió, tài xế của Hứa Thường Đức Trương Giải Phóng đã biết chuyện này, hắn sưu tập không ít chứng cứ, cái tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ này, thừa dịp một lần tới nhà của tôi hỗ trợ, hắn. . .
Trương đại quan nhân trên mặt nóng rần lên, tuy rằng hắn không hề ấn tượng đối với ông cha già chưa từng gặp mặt này, thế nhưng dù sao cũng là con của người ta, không ngờ rằng ông cha già của mình làm ra loại hành vi cầm thú không bằng này, Trương đại quan nhân rất ngượng ngùng nhìn Trầm Tĩnh Hiền.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Trong tay hắn có bằng chứng tôi và Hứa Thường Đức lui tới, lấy cái đó áp chế, tôi hận hắn, cũng không dám đem chuyện này lộ ra ngoài, mà khi đó Hứa Thường Đức tựa hồ nghe nói cái gì, hắn sợ sự tồn tại của tôi và con trai sẽ gây cho hắn ảnh hưởng không tốt, cho nên dần dần xa lánh tôi, Trương Giải Phóng tìm mọi cách dây dưa với tôi, tôi hận hắn, cho rằng tất cả của tôi đều là hắn tạo thành, cho nên trong một lần hắn uống say tới tìm tôi, tôi mời hắn ăn, bỏ thuốc trừ sâu vào trong rượu của hắn
Trương Dương hít một ngụm khí lạnh, hiện tại hắn đối mặt chính là hung thủ giết chết cha của hắn, thù giết cha, không đội trời chung, bất quá nhìn người đàn bà xương bọc da, hấp hối này, Trương đại quan nhân thực đã không dấy lên nổi bất luận trả thù chi tâm gì.
Trương Dương nói: Liễu Nghiễm Dương cùng mấy tên lưu manh kia không thể tha dễ dàng được, Dưỡng Dưỡng lần này bị thương tuy rằng không phải bọn họ trực tiếp tạo thành, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với bọn họ, nhất định phải cho bọn họ một bài học khắc sâu.
Đỗ Thiên Dã nói: Giao cho cục công an xử lý đi, tên nhóc cậu đừng hồ đồ, chuyện tình lúc đầu đã đủ phiền phức rồi, cậu bớt gây thêm phiền.
Trương Dương nói: Nói thật, trong lòng tôi rất nghẹn khuất.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi biết, có chút chuyện cũng không phải cậu hay tôi có thể nắm trong tay.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đi tới nhà của Tô Viện Viện, Trầm Tĩnh Hiền đã ba ngày chưa ăn cơm, cả người hấp hối, Trương Dương tuy rằng không có hảo cảm gì đối với Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng ngại mặt mũi của Đỗ Thiên Dã, vẫn cố mà bắt mạch chẩn bệnh cho bà ấy, ngón tay của Trương Dương đặt lên trên cổ tay khô của Trầm Tĩnh Hiền, sắc mặt xám xịt của Trầm Tĩnh Hiền tựa hồ có một ít thần thái, bà mở mắt, bỗng nhiên chụp lấy Trương Dương, bà ấy nắm rất chặt, thậm chí ngay cả móng tay đều cắm thật sâu vào da thịt của Trương Dương.
Một bên Tô Viện Viện và Tô Quốc Trạch đồng thời kinh hô, Tô Viện Viện nói: Mẹ! Mẹ làm gì vậy?
Trầm Tĩnh Hiền nhìn thẳng Trương Dương: Cậu không phải hắn. . . cậu không phải. . .
Ngoại trừ Trương Dương, không ai rõ ràng Trầm Tĩnh Hiền đang nói cái gì, Trương Dương nói: Dì Trầm, bà xem rõ đi, tôi là Trương Dương!
Trầm Tĩnh Hiền nói: Cậu là con trai của Trương Giải Phóng, là con hắn
Từ những lời này của Trầm Tĩnh Hiền Trương Dương có thể biết suy nghĩ hiện tại của bà ấy rất thanh tỉnh, Trương Dương nói: Tôi không biết bà đang nói cái gì?
Trầm Tĩnh Hiền thở dài nói: Tôi có lời muốn nói riêng với cậu!
Trương Dương không khỏi ngẩn ra, Tô Quốc Trạch và Tô Viện Viện đều có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, không biết mẹ muốn nói với hắn cái gì? Trong ấn tượng của bọn họ, mẹ và Trương Dương cũng không quen thuộc.
Tô Quốc Trạch vẫn mang theo em gái cùng nhau rời khỏi phòng, Đỗ Thiên Dã cũng theo bọn họ cùng nhau đi tới trong sân, Tô Viện Viện có chút kỳ quái hỏi: Mẹ vì sao muốn nói chuyện riêng với hắn?
Đỗ Thiên Dã nói: Có thể là muốn hỏi một chút bệnh tình của mình.
Tô Quốc Trạch buồn bã thở dài một hơi, bệnh của mẹ hiển nhiên không lạc quan, đã xuất hiện bệnh trạng thận suy kiệt, lại từ chối đi đến bệnh viện trị liệu, hắn trước đó mời một vị chuyên gia tới, vị chuyên gia kia cho rằng Trầm Tĩnh Hiền tối đa còn sống được vài ngày.
Đợi những người khác đều rời khỏi, Trầm Tĩnh Hiền mới buông cánh tay của Trương Dương ra, thấp giọng nói: Cậu là con trai của Trương Giải Phóng?
Trương Dương cũng không giấu diếm nữa, gật đầu nói: Phải!
Trầm Tĩnh Hiền có chút vô lực nhắm hai mắt lại nói: Tôi đã sớm đoán được.
Trương Dương nói: Đừng suy nghĩ nhiều, tôi kê cho bà một phương thuốc, bà nên dưỡng bệnh làm việc chính.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Không cần phải quản tôi, cậu kê tôi cũng không uống, tình huống của tôi tôi rõ ràng, tôi đã sớm chán ghét cực độ đối với thế giới này, với tôi mà nói, chết là một loại giải thoát.
Trương Dương nói: Con cái của bà đều rất quan tâm bà, nếu như bà từ bỏ trị liệu, bọn họ sẽ rất khó chịu.
Trầm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: Tôi sống trên đời một ngày chính là dằn vặt một ngày, ngay cả một ngày tôi cũng không muốn sống nữa!
Với thủ đoạn của Trương Dương, hắn có nắm chắc kéo dài sinh mệnh của Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng đối mặt một người đã mất đi ý chí sống, cho dù hắn cũng bó tay.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Lần trước lúc cậu tới, giả thành Trương Giải Phóng làm tôi sợ! Ý thức của tôi tuy rằng hỗn loạn, thế nhưng một ít tình cảnh ngay lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ.
Trương Dương bị bà ấy vạch trần, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói: Xin lỗi, lòng hiếu kỳ của tôi hơi lớn một ít.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Tôi nói cho cậu một việc, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu.
Trương Dương không nói chuyện, mơ hồ đoán được chuyện Trầm Tĩnh Hiền muốn nói có quan hệ với Tô Viện Viện.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Cậu đi Tiểu Thạch Oa thôn điều tra tôi có phải không?
Trương Dương đáp: Tôi lúc đó cũng không phải vì bà, tôi là vì điều tra Vương Quân Dao, không phải bà.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Tôi lúc trước gọi là Trầm Lương Ngọc, lúc trước quả thật có theo đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đức Chí, Trần Ái Quốc những người đó đều là thanh niên trí thức như tôi.
Trương Dương nói: Trần Thiên Trọng đâu?
Trầm Tĩnh Hiền nói: Xem ra cậu tra được không ít chuyện, chuyện này đã qua rất nhiều năm, tôi là một người muốn chết, cũng không có gì không nói ra được. . . Nói đến đây bà ấy thở ra một hơi, mới tiếp tục nói: Chuyện của tôi và Trần Thiên Trọng không quan hệ với những người khác, kiên quyết phản đối chúng tôi lui tới của là tôi của mẹ, lúc trước cha tôi bị hãm hại, ông ấy chịu không nổi các loại dằn vặt. Cuối cùng lựa chọn tự sát, mẹ của tôi từ đó cũng không thể đứng dậy được, tôi phải về Giang thành chăm sóc bà ấy, lo lắng đến vấn đề hiện thực, tôi và Trần Thiên Trọng lựa chọn chia tay. Sau khi đến Giang thành không lâu, tôi được người khác giới thiệu kết hôn với một người công nhân trung thực.
Trương Dương nhìn Trầm Tĩnh Hiền, ánh mắt của Trầm Tĩnh Hiền không có nhìn hắn, từ đầu đến cuối nhìn thẳng bức tường phía trước mặt, giống như xung quanh không có bất luận người nào tồn tại, Trầm Tĩnh Hiền nói: Sau khi kết hôn không lâu, hắn mắc trọng bệnh, tôi là một người đàn bà tai họa, phàm là người bên cạnh của tôi luôn không có kết cục tốt, tôi vừa chăm sóc mẹ, vừa chăm sóc chồng, thế nhưng khi tôi trở về Giang thành, vấn đề công tác của Ta chậm chạp không có tin tức, tôi cùng đường đành đi tìm Hứa Thường Đức, khi đó hắn đã là xưởng trưởng của nhà máy Giang thành, thấy tôi đến tìm hắn, biểu hiện của Hứa Thường Đức rất nhiệt tình, dù sao lúc trước chúng tôi đều là cùng đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, tôi nhờ hắn hỗ trợ tiến vào nhà máy, lúc đó hắn cũng không đáp ứng ngay, chỉ là nói sẽ tận lực đi làm, qua một thời gian, hắn quả nhiên giúp tôi làm tốt thủ tục vào nhà máy đi làm, bất quá. . .
Biểu tình của Trầm Tĩnh Hiền tràn ngập thống khổ, hai tay của bà ấy nắm chặt tấm lót giường nói: Sau đó tôi mới phát hiện hắn không có tâm tốt như vậy, tất cả đều phải trả một cái giá lớn. . . Tuy rằng bà ấy không có nói rõ, thế nhưng Trương Dương đã rõ ràng, cái giá mà bà ấy phải trả lớn như thế nào, tại một thời đại náo động như vậy, một người phụ nữ cơ khổ bất lực như Trầm Tĩnh Hiền sống sót cũng không dễ dàng, Trương Dương đã xem qua ảnh chụp lúc còn trẻ của bà ấy, bà ấy và Vương Quân Dao đều là mỹ nữ khó gặp, có thể nói là xuân lan thu cúc đủ màu đủ sắc, Hứa Thường Đức sinh ra tà niệm đối với bà ấy cũng không ngoài ý muốn, bởi vậy Trương Dương càng khinh thường đối với thái độ làm người của Hứa Thường Đức.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Sau đó tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi, sau khi hắn biết chuyện này không chịu nổi nhục nhã, uống thuốc độc tự sát. . . Tôi có lỗi với hắn, sau khi hắn chết không lâu, mẹ của tôi cũng vì bệnh qua đời, không còn có người gây trở ngại tôi và hắn ta lui tới. Hứa Thường Đức bình thường tới nhà của tôi hỗ trợ, tôi đã ở tiếp nhận hắn trong tiềm thức, trở thành tình nhân ngầm của hắn, thế nhưng thiên hạ không có bức tường nào ngăn được gió, tài xế của Hứa Thường Đức Trương Giải Phóng đã biết chuyện này, hắn sưu tập không ít chứng cứ, cái tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ này, thừa dịp một lần tới nhà của tôi hỗ trợ, hắn. . .
Trương đại quan nhân trên mặt nóng rần lên, tuy rằng hắn không hề ấn tượng đối với ông cha già chưa từng gặp mặt này, thế nhưng dù sao cũng là con của người ta, không ngờ rằng ông cha già của mình làm ra loại hành vi cầm thú không bằng này, Trương đại quan nhân rất ngượng ngùng nhìn Trầm Tĩnh Hiền.
Trầm Tĩnh Hiền nói: Trong tay hắn có bằng chứng tôi và Hứa Thường Đức lui tới, lấy cái đó áp chế, tôi hận hắn, cũng không dám đem chuyện này lộ ra ngoài, mà khi đó Hứa Thường Đức tựa hồ nghe nói cái gì, hắn sợ sự tồn tại của tôi và con trai sẽ gây cho hắn ảnh hưởng không tốt, cho nên dần dần xa lánh tôi, Trương Giải Phóng tìm mọi cách dây dưa với tôi, tôi hận hắn, cho rằng tất cả của tôi đều là hắn tạo thành, cho nên trong một lần hắn uống say tới tìm tôi, tôi mời hắn ăn, bỏ thuốc trừ sâu vào trong rượu của hắn
Trương Dương hít một ngụm khí lạnh, hiện tại hắn đối mặt chính là hung thủ giết chết cha của hắn, thù giết cha, không đội trời chung, bất quá nhìn người đàn bà xương bọc da, hấp hối này, Trương đại quan nhân thực đã không dấy lên nổi bất luận trả thù chi tâm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.