Chương 1645: Ứng đối (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Thì Duy bưng chén lên rồi lại buông: Rượu này tôi không thể uống được, cô nhớ sư phụ cô, tôi thì lại không thích hắn, tôi vì sao phải góp vui.
Kiều Mộng Viện nói: Rượu này tôi cũng không thể uống, Trương Dương kém quá xa người trong lòng tôi.
Quách Chí Cường vui lắm: Trương Dương, tôi vốn cho rằng anh chính là được vạn người mê, hóa ra cũng chỉ là hạng người bà nội không thương mỗ không thích.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi có bao giờ tự nhận mình tốt đâu? Tôi trước giờ đều là vậy, đều là cây cải củ hoa tâm, thật ra loại người như tôi, vẫn luôn bỏ tinh lực vào công tác, chuyện tình cảm rất ít bận tâm. Hắn cầm chén rượu lên nói: Tiểu yêu, hai chúng ta uống, vì cô thích tôi, cho nên chúng ta cạn chén này.
Quách Chí Cường đề nghị hai người bọn họ uống rượu giao bôi, mọi người hùa theo, Trương đại quan nhân hào tình nổi lên, hắn chính là hạng người chuyện gì cũng dám làm: Uống thì uống, ai sợ ai? Hai người ở trước mặt mọi người uống rượu giao bôi.
Đừng nhìn An Ngữ Thần vừa rồi rất ồn ào, lúc này ngược lại mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: Tôi phải đi rồi!Không thì muộn mất!
Trương Dương rất tự nhiên đứng dậy tiễn cô ta.
Cái này không ai tranh cả, sau khi hai người rời đi, Quách Chí Cường nói: Các anh có thấy quan hệ hai thầy trò của bọn họ hình như không bình thường lắm không?
Quách Chí Giang nói: Chí Cường, anh đừng nói bậy.
Thì Duy nói: Tôi cũng cảm thấy rất ám muội.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của người khác không liên can gì tới mấy người, các anh có thời gian quan tâm tới việc này thì đi quan tâm tới chung thân đại sự của mình nhiều hơn đi.
Trương đại quan nhân lái xe Audi đưa An Ngữ Thần rời khỏi Tân Đế Hào, An Ngữ Thần tựa vào đầu vai hắn, ôn nhu nói: Em chín giờ tối thì bay.
Trương Dương nói: Đã không còn kịp rồi!
An Ngữ Thần cười nói: Chỉ cần trước mười hai giờ sáng ngày mai tới kinh thành là được, em cố ý mua hai tấm vé, lừa họ đấy.
Trương Dương nói: Em cho rằng mình rất thông minh ư, đám người này là một đám khỉ, nào có dễ lừa như vậy!
An Ngữ Thần nói: Xin lỗi, vừa rồi em...
Trương Dương dừng xe lại, bỗng nhiên ôm lấy cô ta, hôn lên môi cô ta điên cuồng.
An Ngữ Thần thở hổn hển ôm đầu Trương Dương, lảm nhảm trong bóng đêm: Đừng ở đây, em đã đặt khách sạn rồi, em muốn anh cả đêm không được rời em...
Tân Hải từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị tích cực cho lễ mừng lập thành phố lần này, phía Bắc Cảng đã ra danh sách, thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì gọi mấy cú điện thoại cho Trương Dương, muốn thương lượng với hắn chuyện mời khách quý, nhưng Trương Dương biến mất nửa ngày, cho tới buổi chiều ngày hôm sau của tiết thanh minh mới xuất hiện ở trung tâm hành chính Tân Hải.
Trương đại quan nhân hiện tại có thể nói là cả người thư thái, nhớ tới một đêm điên cuồng của hắn và An Ngữ Thần, khóe môi thằng cha này lộ ra nụ cười không tự chủ được, nha đầu này đúng là càng lúc càng có vị nữ nhân.
Trương đại quan nhân ngồi trong văn phòng của mình, trong đầu hồi vị hình ảnh lãng mạn tối hôm qua, cho đến lúc tiếng gõ cửa của Phó Trường Chinh phá vỡ suy tư của hắn.
Trương Dương cầm chén trà lên, uống hai ngụm, khát, hôm nay thật sự có chút khát nước, thể chất đặc thù của An Ngữ Thần thật sự là không giống bình thường, tối hôm qua hai người bọn họ luận bàn song tu chi đạo, Trương đại quan nhân đối với bộ công pháp này lại nhận thức sâu hơn một tầng.
Phó Trường Chinh cũng có thể nhìn ra tâm tình của bí thư Trương hôm nay vô cùng không tồi, hắn đem danh sách khách mời của thị lý đặt ở trên bàn làm việc của Trương Dương: Bí thư Trương, thị lý lần này mời năm mươi sáu khách quý.
Trương đại quan nhân nghe vậy ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là: Bọn họ án chiếu theo năm mươi sau dân tộc để phân phối à? hắn cầm danh sách đó lên xem một chút.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Hứa gọi điện thoại cho ngài chưa?
Trương Dương nói: Đã nói với hắn là tôi về nhà viếng mộ mà, phiền quá đi!
Đang nói thì Hứa Song Kì tới, theo tâm lý của Hứa Song Kì, y là không muốn đến chỗ của Trương Dương, nhưng mắt thấy chuyện lễ mừng đã gấp đến đít rồi, trong chuyện này y không muốn làm chủ, cũng không thể làm chủ, cho nên phải tìm Trương Dương thương lượng.
Trương đại quan nhân vẫn là bộ dạng thản nhiên như không đó, giống như trời sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới hắn: Lão Hứa, có việc à?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, bản danh sách khách quý đó anh đọc chưa?
Trương Dương giơ bản danh sách đó lên: Đang xem!
Hứa Song Kì đặt mông ngồi xuống sô pha, theo thói quen rút thuốc là ra châm: Thị lý mời năm mươi sáu khách quý, đối với công tác tiếp đãi của chúng ta là một khảo nghiệm ác liệt.
Trương Dương nói: Thành phố Tân Hải của Chúng ta lớn như vậy, ngay cả chút năng lực tiếp đãi cũng không có ư?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, năm mươi sáu người được mời cũng không phải là năm mươi sáu người đơn thuần, cái khác không nói, số lái xe của mỗi người cũng kinh rồi, chỉ tính thư ký và nhân viên đi theo thôi tôi cũng thấy khách tới phải đến hai trăm người rồi.
Trương Dương nói: Nếu quyết định làm lễ mừng thì đừng tiếc chút tiền nhỏ.
Hứa Song Kì nói: Nhà khách huyện ủy của chúng ta tổng cộng chỉ có không đến tám mươi phòng. Tuy rằng Tân Hải đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng có rất nhiều cách xưng hô Hứa Song Kì vẫn chưa sửa được.
Trương Dương nói: Tân Hải còn có khách sạn khác, Dịch gia không phải không tồi ư? Tôi lát nữa sẽ lên tiếng kêu gọi bọn họ, bảo bọn họ phối hợp một chút.
Hứa Song Kì nói: Còn có một việc chính là khách quý mà Tân Hải chúng ta mời.
Trương Dương nói: Anh trưng cầu ý kiến của các vị thường ủy một chút, thế này đi, nhân số mà chúng ta mời hạn chế trong năm mươi người.
Hứa Song Kì gật đầu, nói xong việc này, y châm chước một chút rồi mới: Bí thư Trương, bí thư Hạng tìm anh chưa?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi đến giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của y, sao? y nói thế nào với anh?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Hạng rất tức giận, y nói phía Tân Hải chúng ta không có cái nhìn đại cục, chỉ lo cho lợi ích bản thân, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt cho sự phát triển của Bắc Cảng.
Trương Dương cười nói: Lời này từ đâu mà có vậy? Rõ ràng là Bắc Cảng muốn lấy đất của chúng ta, lão Hứa, về chuyện Thái Hồng anh thấy thế nào?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, thật ra tôi thấy không tất yếu phải làm căng với thị lý như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không nhất định phải lấn cả vào góc Thương Gia, Tân Hải lớn như vậy, cũng không phải chỉ có mười kilomet vuông đó.
Trương Dương biết mình và Hứa Song Kì thủy chung không chung một đường, hắn cười nói: Lão Hứa, có chuyện anh trăm ngàn lần đừng quên, anh là thị trưởng Tân Hải, cái đầu tiên anh phải đại biểu là lợi ích của Tân Hải.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, tôi cũng không phải là nói đỡ cho người khác, tôi cũng cân nhắc cho Tân Hải, hiện tại không chỉ là vấn đề Thái Hồng, trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy thị lý là hoàn toàn đứng trên lập trường của bọn họ, chúng ta gây trở ngại cho Thái Hồng cũng chính là gây cản trở cho thị lý.
Trương Dương nói: Anh lầm rồi, không phải chúng ta cản trở họ, là họ chọc lên đầu chúng ta trước.
Hứa Song Kì nói: Quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta không phải vẫn chưa xác định ư?
Trương Dương nói: Ai nói vẫn chưa xác định? Duval đã đưa ra phương án bước đầu rồi, góc Thương Gia là một bộ phận quan trọng cực kỳ trong quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta. Anh có lẽ cảm thấy khi lợi ích của chúng ta và lợi ích của Bắc Cảng phát sinh xung đột. Chúng ta phải chiếu cố tới lợi ích của Bắc Cảng, nhưng anh có nghĩ tới hay không, chúng ta đại biểu cho lợi ích của ai? Chúng ta đại biểu cho lợi ích của người dân Tân Hải, thật ra bất kể hy sinh lợi ích của anh hay là lợi ích của tôi đều không sao cả, nhưng chúng ta không có quyền hy sinh lợi ích của người dân Tân Hải. Chúng ta không phải tranh đấu cho mình mà là cho người dân, lão Hứa, anh cho rằng tôi tranh đua là không đúng ư?
Hứa Song Kì nói: Nhưng tôi luôn cảm thấy loại chuyện này không tất yếu phải giương cung bạt kiếm. Bắc Cảng dù sao cũng là thành thị thượng cấp của chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể thông qua hiệp thương để xử lý tốt chuyện này.
Trương Dương nói: Lão Hứa à, trước mắt đối với chúng ta mà nói chuyện trọng yếu nhất chính là làm tốt lễ mừng lập thành phố lần này, những chuyện khác trước tiên có thể đặt sang một bên, Thiệp mời đã phát rồi, chúng ta nhất định phải làm thật phong quang, không thể để người ta chê cười chúng ta được.
Trương đại quan nhân miệng chuyện khác có thể đặt sang một bên, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, hắn biết cho dù mình nguyện ý trước tiên đặt sang một bên thì phía Thái Hồng cũng sẽ không đình chỉ động tác, Trương Dương lo lắng nhất chính là Thái Hồng từ trong tay tập đoàn Hoa Quang thành công lấy được năm trăm bãi bùn đó.
Buổi chiều hôm ấy, Trương Dương đặc biệt tới bộ chỉ huy xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nghe ý kiến của chuyên gia tương quan, trong quy hoạch của Duval, góc Thương Gia giữ vị trí khá quan trọng, nếu so sánh toàn bộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu với một con chim to thì cảng Phước Long chính là đầu chim. Nam bắc cảng Phước Long là hai cánh chim, thân thể chính là vườn hậu cần quốc tế tương lai, cuối cùng là đuôi, cũng chính là nội thành Tân Hải.
Kiều Mộng Viện nói: Rượu này tôi cũng không thể uống, Trương Dương kém quá xa người trong lòng tôi.
Quách Chí Cường vui lắm: Trương Dương, tôi vốn cho rằng anh chính là được vạn người mê, hóa ra cũng chỉ là hạng người bà nội không thương mỗ không thích.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi có bao giờ tự nhận mình tốt đâu? Tôi trước giờ đều là vậy, đều là cây cải củ hoa tâm, thật ra loại người như tôi, vẫn luôn bỏ tinh lực vào công tác, chuyện tình cảm rất ít bận tâm. Hắn cầm chén rượu lên nói: Tiểu yêu, hai chúng ta uống, vì cô thích tôi, cho nên chúng ta cạn chén này.
Quách Chí Cường đề nghị hai người bọn họ uống rượu giao bôi, mọi người hùa theo, Trương đại quan nhân hào tình nổi lên, hắn chính là hạng người chuyện gì cũng dám làm: Uống thì uống, ai sợ ai? Hai người ở trước mặt mọi người uống rượu giao bôi.
Đừng nhìn An Ngữ Thần vừa rồi rất ồn ào, lúc này ngược lại mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: Tôi phải đi rồi!Không thì muộn mất!
Trương Dương rất tự nhiên đứng dậy tiễn cô ta.
Cái này không ai tranh cả, sau khi hai người rời đi, Quách Chí Cường nói: Các anh có thấy quan hệ hai thầy trò của bọn họ hình như không bình thường lắm không?
Quách Chí Giang nói: Chí Cường, anh đừng nói bậy.
Thì Duy nói: Tôi cũng cảm thấy rất ám muội.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của người khác không liên can gì tới mấy người, các anh có thời gian quan tâm tới việc này thì đi quan tâm tới chung thân đại sự của mình nhiều hơn đi.
Trương đại quan nhân lái xe Audi đưa An Ngữ Thần rời khỏi Tân Đế Hào, An Ngữ Thần tựa vào đầu vai hắn, ôn nhu nói: Em chín giờ tối thì bay.
Trương Dương nói: Đã không còn kịp rồi!
An Ngữ Thần cười nói: Chỉ cần trước mười hai giờ sáng ngày mai tới kinh thành là được, em cố ý mua hai tấm vé, lừa họ đấy.
Trương Dương nói: Em cho rằng mình rất thông minh ư, đám người này là một đám khỉ, nào có dễ lừa như vậy!
An Ngữ Thần nói: Xin lỗi, vừa rồi em...
Trương Dương dừng xe lại, bỗng nhiên ôm lấy cô ta, hôn lên môi cô ta điên cuồng.
An Ngữ Thần thở hổn hển ôm đầu Trương Dương, lảm nhảm trong bóng đêm: Đừng ở đây, em đã đặt khách sạn rồi, em muốn anh cả đêm không được rời em...
Tân Hải từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị tích cực cho lễ mừng lập thành phố lần này, phía Bắc Cảng đã ra danh sách, thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì gọi mấy cú điện thoại cho Trương Dương, muốn thương lượng với hắn chuyện mời khách quý, nhưng Trương Dương biến mất nửa ngày, cho tới buổi chiều ngày hôm sau của tiết thanh minh mới xuất hiện ở trung tâm hành chính Tân Hải.
Trương đại quan nhân hiện tại có thể nói là cả người thư thái, nhớ tới một đêm điên cuồng của hắn và An Ngữ Thần, khóe môi thằng cha này lộ ra nụ cười không tự chủ được, nha đầu này đúng là càng lúc càng có vị nữ nhân.
Trương đại quan nhân ngồi trong văn phòng của mình, trong đầu hồi vị hình ảnh lãng mạn tối hôm qua, cho đến lúc tiếng gõ cửa của Phó Trường Chinh phá vỡ suy tư của hắn.
Trương Dương cầm chén trà lên, uống hai ngụm, khát, hôm nay thật sự có chút khát nước, thể chất đặc thù của An Ngữ Thần thật sự là không giống bình thường, tối hôm qua hai người bọn họ luận bàn song tu chi đạo, Trương đại quan nhân đối với bộ công pháp này lại nhận thức sâu hơn một tầng.
Phó Trường Chinh cũng có thể nhìn ra tâm tình của bí thư Trương hôm nay vô cùng không tồi, hắn đem danh sách khách mời của thị lý đặt ở trên bàn làm việc của Trương Dương: Bí thư Trương, thị lý lần này mời năm mươi sáu khách quý.
Trương đại quan nhân nghe vậy ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là: Bọn họ án chiếu theo năm mươi sau dân tộc để phân phối à? hắn cầm danh sách đó lên xem một chút.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Hứa gọi điện thoại cho ngài chưa?
Trương Dương nói: Đã nói với hắn là tôi về nhà viếng mộ mà, phiền quá đi!
Đang nói thì Hứa Song Kì tới, theo tâm lý của Hứa Song Kì, y là không muốn đến chỗ của Trương Dương, nhưng mắt thấy chuyện lễ mừng đã gấp đến đít rồi, trong chuyện này y không muốn làm chủ, cũng không thể làm chủ, cho nên phải tìm Trương Dương thương lượng.
Trương đại quan nhân vẫn là bộ dạng thản nhiên như không đó, giống như trời sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới hắn: Lão Hứa, có việc à?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, bản danh sách khách quý đó anh đọc chưa?
Trương Dương giơ bản danh sách đó lên: Đang xem!
Hứa Song Kì đặt mông ngồi xuống sô pha, theo thói quen rút thuốc là ra châm: Thị lý mời năm mươi sáu khách quý, đối với công tác tiếp đãi của chúng ta là một khảo nghiệm ác liệt.
Trương Dương nói: Thành phố Tân Hải của Chúng ta lớn như vậy, ngay cả chút năng lực tiếp đãi cũng không có ư?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, năm mươi sáu người được mời cũng không phải là năm mươi sáu người đơn thuần, cái khác không nói, số lái xe của mỗi người cũng kinh rồi, chỉ tính thư ký và nhân viên đi theo thôi tôi cũng thấy khách tới phải đến hai trăm người rồi.
Trương Dương nói: Nếu quyết định làm lễ mừng thì đừng tiếc chút tiền nhỏ.
Hứa Song Kì nói: Nhà khách huyện ủy của chúng ta tổng cộng chỉ có không đến tám mươi phòng. Tuy rằng Tân Hải đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng có rất nhiều cách xưng hô Hứa Song Kì vẫn chưa sửa được.
Trương Dương nói: Tân Hải còn có khách sạn khác, Dịch gia không phải không tồi ư? Tôi lát nữa sẽ lên tiếng kêu gọi bọn họ, bảo bọn họ phối hợp một chút.
Hứa Song Kì nói: Còn có một việc chính là khách quý mà Tân Hải chúng ta mời.
Trương Dương nói: Anh trưng cầu ý kiến của các vị thường ủy một chút, thế này đi, nhân số mà chúng ta mời hạn chế trong năm mươi người.
Hứa Song Kì gật đầu, nói xong việc này, y châm chước một chút rồi mới: Bí thư Trương, bí thư Hạng tìm anh chưa?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi đến giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của y, sao? y nói thế nào với anh?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Hạng rất tức giận, y nói phía Tân Hải chúng ta không có cái nhìn đại cục, chỉ lo cho lợi ích bản thân, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt cho sự phát triển của Bắc Cảng.
Trương Dương cười nói: Lời này từ đâu mà có vậy? Rõ ràng là Bắc Cảng muốn lấy đất của chúng ta, lão Hứa, về chuyện Thái Hồng anh thấy thế nào?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, thật ra tôi thấy không tất yếu phải làm căng với thị lý như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không nhất định phải lấn cả vào góc Thương Gia, Tân Hải lớn như vậy, cũng không phải chỉ có mười kilomet vuông đó.
Trương Dương biết mình và Hứa Song Kì thủy chung không chung một đường, hắn cười nói: Lão Hứa, có chuyện anh trăm ngàn lần đừng quên, anh là thị trưởng Tân Hải, cái đầu tiên anh phải đại biểu là lợi ích của Tân Hải.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, tôi cũng không phải là nói đỡ cho người khác, tôi cũng cân nhắc cho Tân Hải, hiện tại không chỉ là vấn đề Thái Hồng, trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy thị lý là hoàn toàn đứng trên lập trường của bọn họ, chúng ta gây trở ngại cho Thái Hồng cũng chính là gây cản trở cho thị lý.
Trương Dương nói: Anh lầm rồi, không phải chúng ta cản trở họ, là họ chọc lên đầu chúng ta trước.
Hứa Song Kì nói: Quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta không phải vẫn chưa xác định ư?
Trương Dương nói: Ai nói vẫn chưa xác định? Duval đã đưa ra phương án bước đầu rồi, góc Thương Gia là một bộ phận quan trọng cực kỳ trong quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta. Anh có lẽ cảm thấy khi lợi ích của chúng ta và lợi ích của Bắc Cảng phát sinh xung đột. Chúng ta phải chiếu cố tới lợi ích của Bắc Cảng, nhưng anh có nghĩ tới hay không, chúng ta đại biểu cho lợi ích của ai? Chúng ta đại biểu cho lợi ích của người dân Tân Hải, thật ra bất kể hy sinh lợi ích của anh hay là lợi ích của tôi đều không sao cả, nhưng chúng ta không có quyền hy sinh lợi ích của người dân Tân Hải. Chúng ta không phải tranh đấu cho mình mà là cho người dân, lão Hứa, anh cho rằng tôi tranh đua là không đúng ư?
Hứa Song Kì nói: Nhưng tôi luôn cảm thấy loại chuyện này không tất yếu phải giương cung bạt kiếm. Bắc Cảng dù sao cũng là thành thị thượng cấp của chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể thông qua hiệp thương để xử lý tốt chuyện này.
Trương Dương nói: Lão Hứa à, trước mắt đối với chúng ta mà nói chuyện trọng yếu nhất chính là làm tốt lễ mừng lập thành phố lần này, những chuyện khác trước tiên có thể đặt sang một bên, Thiệp mời đã phát rồi, chúng ta nhất định phải làm thật phong quang, không thể để người ta chê cười chúng ta được.
Trương đại quan nhân miệng chuyện khác có thể đặt sang một bên, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, hắn biết cho dù mình nguyện ý trước tiên đặt sang một bên thì phía Thái Hồng cũng sẽ không đình chỉ động tác, Trương Dương lo lắng nhất chính là Thái Hồng từ trong tay tập đoàn Hoa Quang thành công lấy được năm trăm bãi bùn đó.
Buổi chiều hôm ấy, Trương Dương đặc biệt tới bộ chỉ huy xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nghe ý kiến của chuyên gia tương quan, trong quy hoạch của Duval, góc Thương Gia giữ vị trí khá quan trọng, nếu so sánh toàn bộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu với một con chim to thì cảng Phước Long chính là đầu chim. Nam bắc cảng Phước Long là hai cánh chim, thân thể chính là vườn hậu cần quốc tế tương lai, cuối cùng là đuôi, cũng chính là nội thành Tân Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.