Chương 990: Viễn cảnh chưa rõ ràng(1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tống Hoài Minh không nói gì, Quốc Quyền đã ám thị rất mạnh với y. Câu này vừa là một lời khen, vừa là một lời cảnh tỉnh. Trên đàn chính trị không thể nào không có phương hướng, dù là anh có muốn hay không, thì anh đều phải bị cuốn vào trong một trận doanh, đứng riêng lẻ không thể được, Tống Hoài Minh là một người rất có chủ kiến, Kiều Lão luôn rất thích y, Tống Hoài Minh thuộc vào tầng lớp đại diện của những nhà tư tưởng mới mẻ, y cho rằng cái quan trọng là luật pháp của xã hội, điểm này cũng được Kiều Lão tán thành, nhưng Tống Hoài Minh lại không hề cứng nhắc giáo điều, y cũng có những ý kiến rất độc đáo với sự phát triển kinh tế, là một trong những số ít người cán bộ nắm vững được sự bình ổn giữa pháp luật và kinh tế.
Tống Hoài Minh cho rằng Kiều Lão là ân sư của mình, nhưng không hề cho rằng mình thuộc vào trận doanh của Kiều Lão, y có những quan niệm chính trị của riêng mình, y luôn đi theo cái mình tin tưởng, y cho rằng chỉ có kiên trì với cái tôi của mình mới có thể giữ vững được giá trị bản thân. Nhưng chuyện tình của con gái Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã làm cho y và Quốc Quyền liên hệ với nhau, thế là trong mắt rất nhiều người, y từ trận doanh của Kiều Lão giờ lại hướng sang phó thủ tướng, Tống Hoài Minh thì lại biết rõ mình không phải vậy, y thừa nhận, về mặt quan niệm chính trị, y và Quốc Quyền có quá nhiều điểm tương đồng, nhưng điều này không thể chứng minh bước đi của y giống với của Quốc Quyền, chỉ có thể nói, y và Quốc Quyền, ở một đoạn đường nào đó, bước đi giống nhau.
Quốc Quyền nói: “Bất cứ thời đại nào, bất cứ xã hội nào,, đấu tranh chính trị là điều không thể tránh, nếu nói về nguyên nhân của nó, thì là do con người quá kiên trì với bản tính của mình, bất kể người nào đều có những lúc tự cho mình là đúng, cùng với việc tự nhận thấy mình đúng, thì sẽ dẫn đến việc không chú tâm đến ý kiến của người khác, dù là ý kiến của anh đúng đến đâu đi nữa, khả thi đến đâu đi nữa, thì người ta chưa chắc đã chấp nhận, muốn chứng minh bản thân mình là đúng và biến ý tưởng của mình thành hiện thực, thì cần phải thông qua con đường chính trị, đấu tranh sản sinh từ đó.” Quốc Quyền nói về đấu tranh chính trị bằng nghĩa rộng, thật ra điều y muốn nói đến chính là vấn đề của Bình Hải, y đã nhận ra Kiều Chấn Lương hoàn toàn áp chế Tống Hoài Minh, làm cho những hoài bão chính trị của y không thể thực hiện được, Quốc Quyền hiểu rất rõ về Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương là một cao thủ chính trị, nhưng về mặt kinh tế thì y không thể nào lợi hại bằng chính trị.
Tống Hoài Minh nói: “Sự phát triển của Bình Hải gần đây cũng khá ổn định.”
Quốc Quyền mỉm cười nói: “Tốc độ tăng trưởng kinh tế thì sao? Nếu so sánh với chính mình, các anh đã vượt qua những năm trước, nhưng nếu so sánh với những tỉnh miền ven biển nam bộ, thì tốc độ của các anh đã bắt đầu chậm lại, trước kia, tốc độ phát triển kinh tế Bình Hải luôn đứng vào hàng ngũ những tỉnh đứng đầu toàn quốc.”
Tống Hoài Minh không hoàn toàn đồng ý với câu này của Quốc Quyền, y bình tĩnh nói: “Bất kể sự phát triển nào đều không thể giữ tốc độ nhanh từ đầu đến cuối, xuất phát điểm càng thấp, thì ưu thế tăng trưởng càng mạnh, tốc độ phát triển lúc đầu cũng càng cao, nếu nhìn cả thế giới cũng đều như vậy, tốc độ tăng trưởng GDP của quốc gia đang phát triển luôn nhanh hơn so với những quốc gia phát triển.”
Quốc Quyền cười hà hà nói: “Bình Hải và mấy tỉnh thuộc miền ven biển Nam Bộ đều không khác nhau mấy nền móng kinh tế đúng không? Hoài Minh à, anh phải nắm cả kinh tế và chính trị đó!”
Tống Hoài Minh gật đầu.
Quốc Quyền nói: “Sự nghiệp của Yên Nhiên ở Mỹ thế nào rồi?”
Tống Hoài Minh nói: “Vấn đề sự nghiệp của nó tôi không hỏi gì nhiều, tập đoàn Bội Ninh lớn như vậy, mà giao cho một đứa con gái như nó, lúc bắt đầu tôi thật sự hơi lo lắng, nhưng giờ đây thấy cũng được, có lẽ nó đã kế thừa được dòng máu kinh doanh bên nhà vợ tôi, mẹ vợ tôi thường xuyên khen nó là một thiên tài kinh doanh.”
Quốc Quyền cười nói: “Tôi rất thích Yên Nhiên đấy!” Nói đến đây, y lại chuyển chủ đề: “Gần đây trung ương đã đề ra việc khống chế vấn đề kinh doanh, có một vài việc nên lưu ý một chút.”
Tống Hoài Minh hơi ngớ ra, đương nhiên y biết chuyện này, y đã từng suy nghĩ về vấn đề kinh doanh của con gái, có điều tình hình của Sở Yên Nhiên rất đặc biệt, là người thừa kế hợp pháp của Margaret, cô đến Mỹ thừa kế tài sản kếch sù này, hơn nữa để tiện cho việc quản lý và kinh doanh của công ty Bội Ninh, giờ đây Yên Nhiên đã nhập quốc tịch Mỹ, dù là trước hay sau khi con gái của y tham gia vào việc kinh doanh, Tống Hoài Minh không hề chăm sóc một cách đặc biệt đối với cô, thạt ra dù là y có muốn giúp đỡ con gái, thì cô cũng không đồng ý, quan hệ giữa họ chỉ gần đây mới bắt đầu tốt nên. Tống Hoài Minh nói: “thủ tướng, tôi sẽ thận trọng xem xét vấn đề này.”
Quốc Quyền thở dài một hơi rồi nói: “Giờ đây việc kinh doanh dã trở thành rất phổ biến rồi, thật ra ngăn quần thể những người kinh doanh cũng là chính sách chúng tôi buộc phải làm thôi, kinh tế thị trường cần phải có một môi trường công bằng, vốn dĩ họ đã có ưu thế hơn tất cả những người khác ,dựa vào năng lực của người đời trước, họ có nguồn nhân mạch rộng hơn nhiều so với một người bình thường, có một số việc không điều tra thì thôi, điều tra là nhất định có vấn đề, vấn đề lớn.” Nói đến đây Quốc Quyền dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: “Hai người con của đồng chí Chấn Lương đều là người làm kinh doanh, công việc của họ rất tốt đúng không?”
Tống Hoài Minh nhận ra hàm ý của câu nói này. Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện đều đang làm việc kinh doanh, Kiều Mộng Viện làm công việc thực tiễn còn Kiều Bằng Cử lại đầu tư vào tiền tệ, Quốc Quyền nói rằng không điều tra thì thôi, điều tra nhất định sẽ ra vấn đề, có phải là đang cho y một ám thị nào đó không? Tống Hoài Minh không nói ngay, y bắt đầu cảm thấy việc này ngày càng trở nên phức tạp, Quốc Quyền chẳng lẽ đã phát hiện ra nhược điểm của Kiều gia, và muốn chủ động tạo thành sự cố ư? Trước mỗi lần bão táp đều có những dự báo.
Quốc Quyền chỉ nói đến đó, y không nói thêm gì nữa, y đánh giá cao đối với việc lãnh ngộ chính trị của Tống Hoài Minh, chỉ cần Tống Hoài Minh thật sự suy nghĩ, thì nhất định có thể hiểu được hàm nghĩa thật sự của những lời nói hôm nay y đã nói.
Quốc Quyền nhìn ra ngoài cửa xe, đoàn xe đi qua cửa chính của sân vận động mới tại Nam Tích, ở bên ngoài vẫn treo rất nhiều cờ, biểu ngữ trên đó rất rõ ràng: Nhiệt liệt chúc mừng Olympic tỉnh Bình Hải lần thứ 12 bế mạc thành công.
Quốc Quyền nói: “Nam Tích thay đổi rất nhiều.”
Tống Hoài Minh nói: “Xu thế phát triển rất lớn, hội nghị thương mại kinh tế lần này, đã nói lên việc công trình khu công nghiệp mới của thành phố Nam Tích sẽ khởi động toàn diện, mục tiêu phát triển của họ khá rõ ràng, phương hướng phát triển công nghiệp của Nam Tích là sản nghiệp công nghệ thông tin thời đại mới, tiềm lực phát triển của ngành nghề này rất lớn, công việc chuẩn bị của hội kinh tế thương mại làm rất tốt, không ít những doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế đều đã đến tham dự hội nghị lần này.”
Quốc Quyền gật đầu nói: “Phát triển khoa học kỹ thuật là điểm cốt lõi để phát triển dân tốc, muốn thật sự vững bước phát triển, thì phải nâng cao trình độ tổng thể của khoa học kỹ thuật đất nước, cách làm của Nam Tích đáng được khen ngợi!”
Tống Hoài Minh nói: “Gần đây Nam Tích đã đạt được không ít thành quả, tổ chức thành công Olympic tỉnh, đợt này lại chuẩn bị rất đầy đủ cho hội kinh tế thương mại quốc tế, còn ký được hợp ước thành phố hữu hảo với Newyork, nâng cao hình thượng của thành phố.”
Quốc Quyền cười nói: “Sự việc thành phố hữu hảo tôi đã nghe nói rồi, nghe nói là do Trương Dương cướp về từ phía Đông Giang, không biết có phải là thật không?”
Nhắc đến việc này, Tống Hoài Minh liền cười nói: “tôi cũng chẳng biết tại sao cậu ta lại trở thành bạn tốt của Sade nữa, giờ đây ông Sade đó đang chuẩn bị tranh cử thống đốc của châu Newyork kỳ tới, theo tình hình trước mắt thì có hi vọng rất lớn.”
Quốc Quyền nói: “Xem ra người Mỹ cũng rất xem trọng các mối quan hệ!”
Tống Hoài Minh nói: “Đoàn đại biểu thương mại Newyork là do chính phủ thành phố Đông Giang mời đến, bên Đông Giang rất muốn thông qua lần cơ hội này để xây dựng thành thành phố hữu hảo với Newyork, để đẩy nhanh sản nghiệp công nghệ thông tin, công ty Bender là một mũi nhọn trong đó, nhưng không ngờ lại bị Trương Dương lấy mất.”
Quốc Quyền nói: “Dù sao thì cũng không chạy đến tỉnh khác, chỉ cần vẫn ở Bình Hải thì rơi vào tay Đông Giang hay Nam Tích cũng có gì khác đâu…”
Tống Hoài Minh nói: “Việc quy hoạch khu đô thị mới ở Đông Giang đã được phê chuẩn, qua thảo luận của chúng tôi, thì chuẩn bị để phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, Tần Thanh đến Đông Giang phụ trách công tác chỉ huy kiến thiết khu đô thị mới.”
Quốc Quyền không lạ lẫm gì với Tần Thanh, lúc đầu khi Tần Thanh tham gia lớp huấn luyện Đảng, y đã từng thấy cô ấy và Trương Dương ở cạnh nhau, khi Trương Dương chữa trị cho con gái y, Tần Thanh cũng ở đó, ấn tượng của Quốc Quyền với Tần Thanh là người cán bộ trẻ này rất xinh đẹp và tài giỏi, nhưng quan hệ giữa cô ta và Trương Dương hình như không rõ ràng mạch lạc, Quốc Quyền rất ít khi hỏi về việc tình cảm giữa những người trẻ, y thấp giọng nói: “Bố cục thành phố hiện tại của Đông Giang thật sự không thể thích ứng với sự phát triển của tương lai, mở rộng diện tích thành thị cũng là một việc làm tất yếu.”
Tống Hoài Minh cho rằng Kiều Lão là ân sư của mình, nhưng không hề cho rằng mình thuộc vào trận doanh của Kiều Lão, y có những quan niệm chính trị của riêng mình, y luôn đi theo cái mình tin tưởng, y cho rằng chỉ có kiên trì với cái tôi của mình mới có thể giữ vững được giá trị bản thân. Nhưng chuyện tình của con gái Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã làm cho y và Quốc Quyền liên hệ với nhau, thế là trong mắt rất nhiều người, y từ trận doanh của Kiều Lão giờ lại hướng sang phó thủ tướng, Tống Hoài Minh thì lại biết rõ mình không phải vậy, y thừa nhận, về mặt quan niệm chính trị, y và Quốc Quyền có quá nhiều điểm tương đồng, nhưng điều này không thể chứng minh bước đi của y giống với của Quốc Quyền, chỉ có thể nói, y và Quốc Quyền, ở một đoạn đường nào đó, bước đi giống nhau.
Quốc Quyền nói: “Bất cứ thời đại nào, bất cứ xã hội nào,, đấu tranh chính trị là điều không thể tránh, nếu nói về nguyên nhân của nó, thì là do con người quá kiên trì với bản tính của mình, bất kể người nào đều có những lúc tự cho mình là đúng, cùng với việc tự nhận thấy mình đúng, thì sẽ dẫn đến việc không chú tâm đến ý kiến của người khác, dù là ý kiến của anh đúng đến đâu đi nữa, khả thi đến đâu đi nữa, thì người ta chưa chắc đã chấp nhận, muốn chứng minh bản thân mình là đúng và biến ý tưởng của mình thành hiện thực, thì cần phải thông qua con đường chính trị, đấu tranh sản sinh từ đó.” Quốc Quyền nói về đấu tranh chính trị bằng nghĩa rộng, thật ra điều y muốn nói đến chính là vấn đề của Bình Hải, y đã nhận ra Kiều Chấn Lương hoàn toàn áp chế Tống Hoài Minh, làm cho những hoài bão chính trị của y không thể thực hiện được, Quốc Quyền hiểu rất rõ về Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương là một cao thủ chính trị, nhưng về mặt kinh tế thì y không thể nào lợi hại bằng chính trị.
Tống Hoài Minh nói: “Sự phát triển của Bình Hải gần đây cũng khá ổn định.”
Quốc Quyền mỉm cười nói: “Tốc độ tăng trưởng kinh tế thì sao? Nếu so sánh với chính mình, các anh đã vượt qua những năm trước, nhưng nếu so sánh với những tỉnh miền ven biển nam bộ, thì tốc độ của các anh đã bắt đầu chậm lại, trước kia, tốc độ phát triển kinh tế Bình Hải luôn đứng vào hàng ngũ những tỉnh đứng đầu toàn quốc.”
Tống Hoài Minh không hoàn toàn đồng ý với câu này của Quốc Quyền, y bình tĩnh nói: “Bất kể sự phát triển nào đều không thể giữ tốc độ nhanh từ đầu đến cuối, xuất phát điểm càng thấp, thì ưu thế tăng trưởng càng mạnh, tốc độ phát triển lúc đầu cũng càng cao, nếu nhìn cả thế giới cũng đều như vậy, tốc độ tăng trưởng GDP của quốc gia đang phát triển luôn nhanh hơn so với những quốc gia phát triển.”
Quốc Quyền cười hà hà nói: “Bình Hải và mấy tỉnh thuộc miền ven biển Nam Bộ đều không khác nhau mấy nền móng kinh tế đúng không? Hoài Minh à, anh phải nắm cả kinh tế và chính trị đó!”
Tống Hoài Minh gật đầu.
Quốc Quyền nói: “Sự nghiệp của Yên Nhiên ở Mỹ thế nào rồi?”
Tống Hoài Minh nói: “Vấn đề sự nghiệp của nó tôi không hỏi gì nhiều, tập đoàn Bội Ninh lớn như vậy, mà giao cho một đứa con gái như nó, lúc bắt đầu tôi thật sự hơi lo lắng, nhưng giờ đây thấy cũng được, có lẽ nó đã kế thừa được dòng máu kinh doanh bên nhà vợ tôi, mẹ vợ tôi thường xuyên khen nó là một thiên tài kinh doanh.”
Quốc Quyền cười nói: “Tôi rất thích Yên Nhiên đấy!” Nói đến đây, y lại chuyển chủ đề: “Gần đây trung ương đã đề ra việc khống chế vấn đề kinh doanh, có một vài việc nên lưu ý một chút.”
Tống Hoài Minh hơi ngớ ra, đương nhiên y biết chuyện này, y đã từng suy nghĩ về vấn đề kinh doanh của con gái, có điều tình hình của Sở Yên Nhiên rất đặc biệt, là người thừa kế hợp pháp của Margaret, cô đến Mỹ thừa kế tài sản kếch sù này, hơn nữa để tiện cho việc quản lý và kinh doanh của công ty Bội Ninh, giờ đây Yên Nhiên đã nhập quốc tịch Mỹ, dù là trước hay sau khi con gái của y tham gia vào việc kinh doanh, Tống Hoài Minh không hề chăm sóc một cách đặc biệt đối với cô, thạt ra dù là y có muốn giúp đỡ con gái, thì cô cũng không đồng ý, quan hệ giữa họ chỉ gần đây mới bắt đầu tốt nên. Tống Hoài Minh nói: “thủ tướng, tôi sẽ thận trọng xem xét vấn đề này.”
Quốc Quyền thở dài một hơi rồi nói: “Giờ đây việc kinh doanh dã trở thành rất phổ biến rồi, thật ra ngăn quần thể những người kinh doanh cũng là chính sách chúng tôi buộc phải làm thôi, kinh tế thị trường cần phải có một môi trường công bằng, vốn dĩ họ đã có ưu thế hơn tất cả những người khác ,dựa vào năng lực của người đời trước, họ có nguồn nhân mạch rộng hơn nhiều so với một người bình thường, có một số việc không điều tra thì thôi, điều tra là nhất định có vấn đề, vấn đề lớn.” Nói đến đây Quốc Quyền dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: “Hai người con của đồng chí Chấn Lương đều là người làm kinh doanh, công việc của họ rất tốt đúng không?”
Tống Hoài Minh nhận ra hàm ý của câu nói này. Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện đều đang làm việc kinh doanh, Kiều Mộng Viện làm công việc thực tiễn còn Kiều Bằng Cử lại đầu tư vào tiền tệ, Quốc Quyền nói rằng không điều tra thì thôi, điều tra nhất định sẽ ra vấn đề, có phải là đang cho y một ám thị nào đó không? Tống Hoài Minh không nói ngay, y bắt đầu cảm thấy việc này ngày càng trở nên phức tạp, Quốc Quyền chẳng lẽ đã phát hiện ra nhược điểm của Kiều gia, và muốn chủ động tạo thành sự cố ư? Trước mỗi lần bão táp đều có những dự báo.
Quốc Quyền chỉ nói đến đó, y không nói thêm gì nữa, y đánh giá cao đối với việc lãnh ngộ chính trị của Tống Hoài Minh, chỉ cần Tống Hoài Minh thật sự suy nghĩ, thì nhất định có thể hiểu được hàm nghĩa thật sự của những lời nói hôm nay y đã nói.
Quốc Quyền nhìn ra ngoài cửa xe, đoàn xe đi qua cửa chính của sân vận động mới tại Nam Tích, ở bên ngoài vẫn treo rất nhiều cờ, biểu ngữ trên đó rất rõ ràng: Nhiệt liệt chúc mừng Olympic tỉnh Bình Hải lần thứ 12 bế mạc thành công.
Quốc Quyền nói: “Nam Tích thay đổi rất nhiều.”
Tống Hoài Minh nói: “Xu thế phát triển rất lớn, hội nghị thương mại kinh tế lần này, đã nói lên việc công trình khu công nghiệp mới của thành phố Nam Tích sẽ khởi động toàn diện, mục tiêu phát triển của họ khá rõ ràng, phương hướng phát triển công nghiệp của Nam Tích là sản nghiệp công nghệ thông tin thời đại mới, tiềm lực phát triển của ngành nghề này rất lớn, công việc chuẩn bị của hội kinh tế thương mại làm rất tốt, không ít những doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế đều đã đến tham dự hội nghị lần này.”
Quốc Quyền gật đầu nói: “Phát triển khoa học kỹ thuật là điểm cốt lõi để phát triển dân tốc, muốn thật sự vững bước phát triển, thì phải nâng cao trình độ tổng thể của khoa học kỹ thuật đất nước, cách làm của Nam Tích đáng được khen ngợi!”
Tống Hoài Minh nói: “Gần đây Nam Tích đã đạt được không ít thành quả, tổ chức thành công Olympic tỉnh, đợt này lại chuẩn bị rất đầy đủ cho hội kinh tế thương mại quốc tế, còn ký được hợp ước thành phố hữu hảo với Newyork, nâng cao hình thượng của thành phố.”
Quốc Quyền cười nói: “Sự việc thành phố hữu hảo tôi đã nghe nói rồi, nghe nói là do Trương Dương cướp về từ phía Đông Giang, không biết có phải là thật không?”
Nhắc đến việc này, Tống Hoài Minh liền cười nói: “tôi cũng chẳng biết tại sao cậu ta lại trở thành bạn tốt của Sade nữa, giờ đây ông Sade đó đang chuẩn bị tranh cử thống đốc của châu Newyork kỳ tới, theo tình hình trước mắt thì có hi vọng rất lớn.”
Quốc Quyền nói: “Xem ra người Mỹ cũng rất xem trọng các mối quan hệ!”
Tống Hoài Minh nói: “Đoàn đại biểu thương mại Newyork là do chính phủ thành phố Đông Giang mời đến, bên Đông Giang rất muốn thông qua lần cơ hội này để xây dựng thành thành phố hữu hảo với Newyork, để đẩy nhanh sản nghiệp công nghệ thông tin, công ty Bender là một mũi nhọn trong đó, nhưng không ngờ lại bị Trương Dương lấy mất.”
Quốc Quyền nói: “Dù sao thì cũng không chạy đến tỉnh khác, chỉ cần vẫn ở Bình Hải thì rơi vào tay Đông Giang hay Nam Tích cũng có gì khác đâu…”
Tống Hoài Minh nói: “Việc quy hoạch khu đô thị mới ở Đông Giang đã được phê chuẩn, qua thảo luận của chúng tôi, thì chuẩn bị để phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, Tần Thanh đến Đông Giang phụ trách công tác chỉ huy kiến thiết khu đô thị mới.”
Quốc Quyền không lạ lẫm gì với Tần Thanh, lúc đầu khi Tần Thanh tham gia lớp huấn luyện Đảng, y đã từng thấy cô ấy và Trương Dương ở cạnh nhau, khi Trương Dương chữa trị cho con gái y, Tần Thanh cũng ở đó, ấn tượng của Quốc Quyền với Tần Thanh là người cán bộ trẻ này rất xinh đẹp và tài giỏi, nhưng quan hệ giữa cô ta và Trương Dương hình như không rõ ràng mạch lạc, Quốc Quyền rất ít khi hỏi về việc tình cảm giữa những người trẻ, y thấp giọng nói: “Bố cục thành phố hiện tại của Đông Giang thật sự không thể thích ứng với sự phát triển của tương lai, mở rộng diện tích thành thị cũng là một việc làm tất yếu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.