Quyển 1 - Chương 34: NHÂN SINH TỰ CỔ THÙY VÔ TỬ
Thạch Chương Ngư
20/06/2013
Cây súng của Đường Liệp mặc dù còn bốn viên đạn, nhưng bây giờ lại không thể sử dụng tới, chỉ có liều mạng kéo cánh tay của tên đầu trọc, có gắng giật khuỷu tay như gọng kìm sắt của hắn ra.
Hai người giằng co sống chết dưới nước, Huyền Ba và Huyên nhi lại bị ma trơi vây quanh, muốn đi trợ giúp Đường Liệp, nhưng trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi ma trơi, đành phải chui xuống nước, hướng chỗ chiến đấu của Đường Liệp mà lặn qua.
Hai mắt Đường Liệp trợn tròn, trong đầu cảm thấy một trận mê muội, hít thở ngày càng gian nan, tùy lúc như sắp nghẹt thở mà chết, chiếc áo của hắn lúc giằng co đã bị xé rách, thân trên trần trụi căng lên cứng ngắc.
" Ta không thể buông tha, buông tha là đại biểu cho cái chết!" Đường Liệp từ tận đáy lòng lớn tiếng nhắc nhở chính mình, cánh tay phải đổ máu mờ mờ ảo ảo xuất hiện một đạo hình xăm lam long, huyết vụ từ chung quanh nhanh chóng thu về bên trong da thịt, hình xăm lam long trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Tên đầu trọc cảm giác được lực lượng cánh tay phải của Đường Liệp đột nhiên tăng lớn, trong lòng một trận hoảng sợ, tưởng muốn ngăn cản Đường Liệp đào thoát, nhưng không cách nào chống lại lực lượng cánh tay phải của Đường Liệp đột nhiên vừa tăng cường lên mấy lần.
Đường Liệp rốt cuộc thành công giật tay hắn ra, đánh ngược một quyền, một quyền nặng nề đánh thẳng vào mặt tên đầu trọc, máu tươi từ mắt và mũi hắn phun ra, máu tươi nhiễm đỏ cả dòng suối trong vắt thành mờ đục.
Tên đầu trọc bụm mặt, chậm rãi trầm xuống, lợi dụng lực lượng còn sót lại chui vào trong lòng suối bùn đất.
Đường Liệp suy yếu vô lực tựa vào bờ suối, vững tin chung quanh cũng không có ma trơi, mới gian nan bò lên, thở hào hển từng ngụm từng ngụm, hồi lâu mới hồi phục lại.
Huyền Ba và Huyên nhi tránh né ma trơi đi tới bên người Đường Liệp, Huyên nhi đỡ lấy cánh tay Đường Liệp, bật khóc: " Chủ nhân, huynh có sao không?"
Đường Liệp cười lắc đầu, cổ họng bởi vì bị tên đầu trọc siết chặt đến sưng đỏ, trong lòng nhất thời nói không ra lời, cánh tay bên phải máu chảy đầm đìa, rất là làm cho người ta sợ hãi.
Trên người cả ba đều ướt sũng, tìm không được mảnh vải nào sạch sẽ để băng bó cho Đường Liệp, Đường Liệp kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay phải một chút, may mắn bị thương không sâu, hẳn là không có lan tới gân cốt, một lát máu sẽ cầm lại, hắn khàn giọng nói: " Ta không có chuyện gì, thế lửa càng lúc càng lớn, chúng ta nên mau chóng chạy đi."
Huyền Ba sợ hãi nhìn suối nước phía sau, thi thể nam tử áo lam đã cháy hết, chỉ còn lại áo khoác chống ma trơi còn phiêu phù trên mặt nước, nàng như có suy nghĩ gì, nói: " Hai người kia nhất định không phải do đại ca phái tới."
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Vô luận là ai phái tới, tóm lại là địch nhân của chúng ta, giết chết một tên đỡ một tên!" Tìm kiếm trong dòng suối một lúc, rốt cuộc tìm được khẩu súng lục bị mất, trải qua trường ác đấu kinh tâm động phách vừa rồi, trong lòng không còn bất luận cái gì sợ hãi, lớn tiếng nói: " Chúng ta nhất định có thể chạy thoát!"
Ánh mắt của Huyền Ba hạ xuống cây súng lục của Đường Liệp, loại vũ khí này nàng chưa từng nhìn thấy qua: " Đây là cái gì?"
Đường Liệp giảo hoạt cười: "
Bùa hộ mệnh may mắn của ta!"
Đi tiếp chừng hai trăm thước, đã chạy ra khỏi phạm vi lây lan của biển lửa, rừng cây dần dần thưa thớt, từ phía trước lộ ra ánh sáng, xem ra lối ra của khe suối ở cách đó không xa.
Càng đi tới gần, tâm tình của Đường Liệp càng khẩn trương, hắn rõ ràng nhận thức, đường ra này nhất định là do địch nhân bày trí, lưu cho bọn họ đường sống, có lẽ là một cái lưới thật to.
Hai con phi điểu bay xuống, còn chưa bay đến trước mặt Huyên nhi, một mũi tên bắn lén từ ngoài rừng rậm đột nhiên xuyên qua, chuẩn xác xuyên thẳng qua cổ một con chim, theo một tiếng kêu gào thảm thiết, phi điểu nọ đã rơi xuống trên nham thạch.
Con phi điểu còn lại sợ hãi quay sang hướng khác, hướng sâu trong rừng rậm bay đi.
Đôi mắt đẹp của Huyên nhi rưng rưng, âm thầm vì cái chết của phi điểu mà thương tâm.
Đường Liệp giữ Huyên nhi và Huyền Ba tránh sau tảng đá lớn, để tránh bị tên bắn lén. Tình thế đã rõ ràng, địch nhân đã bày ra trọng binh chỗ này, muốn thuận lợi phá vòng vây chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Thanh âm âm lãnh của Tư Mã Thiên Phong từ ngoài bìa rừng truyền đến: " Đường Liệp, ta biết ngươi ở bên trong, ta từng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất, nhưng vì sao ngươi dám làm ra chuyện nghịch thiên này, phụ lòng tín nhiệm của đế quân đối với ngươi, mang theo công chúa bỏ trốn, từ trước tới nay ngươi luôn luôn khôn khéo, vì sao không cân nhắc hậu quả?"
Đường Liệp cũng không thèm đáp lời, chuyên tâm kiểm tra súng lục, bốn viên, có thể tạo cho hắn sinh cơ cuối cùng hay không.
Tư Mã Thiên Phong ngầm lén lút ra dấu, một trăm trường thương binh tạo hình vòng cung bắt đầu thu nhỏ lại vòng vây, thêm năm mươi đoản đao binh phụ trách phối hợp hành động của trường thương binh.
" Đường Liệp, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ngươi buông vũ khí đầu hàng, ta có thể trợ giúp ngươi cầu tình trước mặt thái tử, có lẽ thái tử sẽ nể mặt ta mà tha tính mạng của ngươi!"
Đường Liệp ha hả cười to: " Tư Mã tướng quân, ngươi cho là thái tử sẽ nể mặt ngươi sao? Cho dù hắn chịu buông tha ta, ngươi lại thật lòng nghĩ sẽ buông tha ta à?"
Hai mắt Tư Mã Thiên Phong xẹt qua sát khí lạnh lẽo, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua Đường Liệp, bí mật của Tư Mã gia tộc chỉ có ngoại nhân như Đường Liệp biết được, đêm nay vô luận thế nào hắn cũng sẽ không để cho Đường Liệp còn sống rời đi.
Một đám phi điểu bị đám trường thương binh làm hoảng sợ bay lên, Huyên nhi có chút khẩn trương cầm chặt cánh tay của Đường Liệp.
Đường Liệp nhếch môi, điều này làm cho gương mặt anh tuấn của hắn có vẻ càng phát ra sự kiên nghị: " Không cần sợ hãi, ta nhất định sẽ mang hai người chạy đi!" Mặc dù hắn cũng rõ ràng lời này chỉ là lừa gạt, nhưng hắn vẫn có trách nhiệm làm cho hai cô gái bên người cảm thấy được an toàn.
Huyền Ba đột nhiên nói: " Bọn họ chỉ cần ta, không quan hệ tới hai người các ngươi, ta đi ra ngoài, để cho Tư Mã Thiên Phong thả các ngươi rời đi." Không để ý Đường Liệp ngăn cản, Huyền Ba đứng dậy: " Ta ở chỗ này!"
Hơn mười mũi tên đồng thời hướng Huyền Ba phóng tới, Đường Liệp chụp tay nàng kéo mạnh, Huyền Ba đứng không vững, liền ngã vào lồng ngực rộng lớn và ấm áp của Đường Liệp, lúc này nàng rốt cuộc hiểu được, hoàng huynh sẽ không để cho nàng sống sót trên cõi đời này, trong lòng một trận chua xót, nằm trong lồng ngực Đường Liệp thất thanh khóc ồ lên.
Khóe môi Tư Mã Thiên Phong nổi lên một tia cười tàn khốc: " Giết không tha!" Ánh mắt của hắn đã bị luồng sát khí điên cuồng khởi lên, trong đầu chỉ nghĩ đến một thân ảnh – Đường Liệp, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao lại cừu hận Đường Liệp như thế, hắn rõ ràng nhận thức, nếu để cho Đường Liệp tiếp tục sống trên thế giới này, cuộc sống của hắn ngày càng khó bình an.
Đoàn đội phía sau đột nhiên vang lên một trận ồn ào náo động, trận tuyến của hỏa tiễn doanh đầu tiên hỗn loạn. Tiếng kêu thảm qua đi, thân hình một gã binh lính bị phao bắn thật cao tại giữa không trung, hai gã đồng bạn hấp tấp đưa tay tiếp lấy thân hình rớt xuống của hắn, bỗng nhiên bên hông của hắn chợt gãy, hai gã đồng bạn thu tay lại không kịp, vội lùi mấy bước té ngã xuống đất, máu tươi và nội tạng của đồng bạn dính đầy trên thân bọn họ.
Hai người vừa đứng dậy, một thanh trường thương sáng loáng trước sau xuyên thấu ngực bụng của hai người. Đồng bọn chung quanh nhanh chóng hướng bốn phía tránh ra. Bảo Thụ Vương Tuần Niết bị đồn đãi đã mất tích hai ngày trước đã uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở giữa hỏa tiễn doanh.
Tư Mã Thiên Phong thân đang đứng chỗ cao, khi Bảo Thụ Vương Tuần Niết xuất hiện đã liền nhận ra hắn, trong nội tâm khiếp sợ tột đỉnh, dẫu sao hắn cũng tâm cơ thâm hậu, nhanh chóng trấn tĩnh lại, quyết đoán hạ lệnh: " Phàm là người trợ giúp Đường Liệp và công chúa, đó là phản đồ của đế quốc, giết chết không tha!"
Hơn trăm hỏa tiễn doanh nhận được mệnh lệnh, dẫn cung cài tên, hơn trăm mũi bích lân tiễn đồng thời vọt tới thân thể Bảo Thụ Vương Tuần Niết, Bảo Thụ Vương Tuần Niết nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí xông lên tận trời, mái tóc hoa râm hòa lẫn râu dài bay tung trong hư không. Trường thương trong tay cấp tốc xoay tròn, hình thành chung quanh thân thể một vòng phong ba cuồn cuộn, hơn trăm mũi bích lân tiễn giống như bị cuốn vào trong dòng suối chảy thật lớn, ma trơi âm u xanh biếc xoay tròn bên bờ suối chảy, theo thân thể Tuần Niết hướng lên cao thăng đằng lên, trường thương trên hư không đột nhiên đình chỉ lực xoay tròn.
Bị trường thương hình thành suối chảy đã khiên dẫn hơn trăm mũi bích lân tiễn, theo lực ly tâm hướng một vòng phóng ra, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, gậy ông đập lưng ông, Bảo Thụ Vương Tuần Niết chỉ trong một chiêu mà đã bắn chết hơn phân nửa lực lượng của hỏa tiễn doanh.
Tư Mã Thiên Phong không tự chủ được rùng mình lạnh run, với thực lực biểu hiện của Bảo Thụ Vương Tuần Niết, đã sớm vượt qua phạm trù của hoàng kim võ sĩ, hắn tự hỏi mình thật sự còn kém nhiều lắm.
Trường thương doanh vốn đang định co rút lại vòng vây, nhìn thấy tình huống khẩn cấp, tạm thời buông tha việc truy kích ba người Đường Liệp, ngược lại xúm tới Bảo Thụ Vương Tuần Niết. Mười bảy cây trường thương từ các góc độ khác nhau đâm đến thân hình của Bảo Thụ Vương Tuần Niết, Tuần Niết cười lớn một tiếng, trường thương cắm xuống đất, hai nắm đấm nhanh như tia chớp đón đánh mười bảy mũi thương sáng loáng, bang bang liên tục phát ra mười bảy tiếng nổ như vàng đá va chạm, hai tay của Tuần Niết không chút tổn hao gì, nhưng mười bảy cây trường thương đồng loạt bị bẻ gãy. Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh hãi chưa kịp thối lui, hai nắm đấm nhanh như gió của Tuần Niết đó trước sau giã lên mặt của bọn họ.
Tư Mã Thiên Phong rõ ràng nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn của thuộc hạ, bước chân của hắn bắt đầu thong thả khởi động, phối hợp với trường thương doanh toàn lực vòng vây, Tư Mã Thiên Phong rút ra trường đao phía sau lưng, ánh mắt hắn luôn tập trung vào thân hình cao ngất của Tuần Niết.
Khoảng cách giữa Tư Ma Thiên Phong và Tuần Niết nhanh chóng gần lại, chung quanh Tuần Niết đã hình thành một giải đất không người chừng hơn một trượng. Đôi mắt Tư Mã Thiên Phong bao phủ một tầng đỏ bừng quái dị, hai tay nắm chạt một cây trường đao nhỏ hẹp dài chừng sáu thước, sát khí bức người tỏa khắp hai trượng chung quanh, đám binh lính liền thối lui ra sau nhường lối.
Song chưởng của Tuần Niết từ hai phương hướng khác nhau chụp tới trường thương, thoáng dùng sức, đầu thương đồng loạt gãy đoạn. Tư Mã Thiên Phong lựa chọn đúng thời cơ, bước chân đột nhiên gia tốc, trường đao phá không hướng hậu tâm Tuần Niết đâm tới, chỉ có đánh lén thì mới có cơ hội thủ thắng. Trong tích tắc trường đao sắp đâm vào hậu tâm Tuần Niết, thân thể Tuần Niết đột nhiên chuyển ngoặt thật mạn diệu, vị trí biến thành đối mặt đao nhọn, ngón giữa và ngón trỏ tay phải vững vàng kẹp lấy mũi đao.
Tư Mã Thiên Phong dùng hết toàn lực mà vẫn không rung chuyển được trường đao mảy may, hắn cơ hồ có thể suy đoán Bảo Thụ Vương Tuần Niết này mặc dù đã nhiều năm đóng cửa không xuất hiện nhưng thực lực đã có thể chân chính được liệt vào cấp bậc Long võ sĩ.
Tay phải của Tư Mã Thiên Phong nhẹ nhàng bấm vào phần chuôi đao, trường đao một phân thành hai, vậy mà có thể từ trong thân đao rút ra một thanh trường đao nhỏ hẹp hơn, nhanh như chớp bổ về phía bụng dưới Tuần Niết.
Một chiêu này cũng vô cùng ngoài ý liệu của Tuần Niết, hắn bất đắc dĩ lui ra phía sau một bước, trở tay cầm lấy trường thương phía sau lưng, hắn vốn còn lưu chút tình với Tư Mã Thiên Phong, nhưng Tư Mã Thiên Phong ra tay ác độc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Tư Mã Thiên Phong một chiêu thất bại, cũng nặng nề dừng lại trên mặt đất, nhưng đột nhiên thân hình hắn như một con phi điểu thật to phóng bay lên. Thân đao vang lên một tiếng nhỏ, Tư Mã Thiên Phong trong tích tắc đã ở độ cao siêu việt Tuần Niết, phương hướng thân thể bỗng nhiên chuyển biến, hai tay nắm chặt trường đao ngưng tụ lực lượng toàn thân từ trên cao bổ tới Tuần Niết. Không khí rít lên chứng tỏ được uy lực khủng khiếp một đao này của Tư Mã Thiên Phong.
Hơn hai mươi thanh trường thương đồng thời vây tới, toàn lực hướng tới bụng Tuần Niết, Tuần Niết cười lạnh một tiếng, không hề làm ra bất luận động tác né tránh gì, hơn hai mươi cây trường thương đồng thời đâm trúng thân hình hắn, nhưng lại không tiến vào trong da thịt hắn mảy may. Dưới áp lực cực lớn, hơn hai mươi cây trường thương biến thành vòng cung. Kinh mạch trên người Tuần Niết bạo khởi, cự lực vô cùng tăng lên hướng đám binh lính chung quanh, trường thương dưới lực phản kích cường đại của hắn rời khỏi tay đám binh lính bay ra, khoảng cách của trường đao đầy uy lực trong tay Tư Mã Thiên Phong chỉ còn cách Tuần Niết hai bước.
Tuần Niết nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay nhanh như điện giơ lên, hướng bụng dưới của Tư Mã Thiên Phong đâm tới.
Tư Mã Thiên Phong dưới tốc độ bất khả tư nghị của đối thủ, đành buộc lòng buông tha cho một đao này, thân thể lộn một vòng trên không, hạ xuống cách Tuần Niết ngoài năm trượng.
Không đợi hắn đứng vững, trường thương trong tay Tuần Niết rời tay bay ra, nhanh như tia chớp hướng hắn phóng tới, không khí chung quanh bị một kích bá đạo này đè ép sang một bên, trong đôi mắt Tư Mã Thiên Phong toát ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn lập tức ý thức được, mình vô lực tránh thoát một kích này của Tuần Niết.
Trường trương xuyên qua giáp trụ trên đầu vai của Tư Mã Thiên Phong, mang theo cả hắn lui ngược về phía sau cả tám bước, đưa hắn vững vàng dính chặt trên thân cây phía sau, gương mặt vốn trắng bệch của Tư Mã Thiên Phong càng trở nên không còn chút huyết sắc, đôi môi mỏng phát ra trận rên rỉ, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt cả lưng hắn.
Tuần Niết liếc nhìn Tư Mã Thiên Phong, kiên định nói: " Nể mặt phụ thân ngươi, ta tha cho ngươi một mạng! Cút!"
Nhìn thấy Bảo Thụ Vương Tuần Niết uy thế như vậy, lá gan của bọn lính đều bị hoảng sợ đến phá đi, những binh lính may mắn còn sống vội hốt hoảng giúp đỡ Tư Mã Thiên Phong hướng phương xa thối lui.
Bảo Thụ Vương Tuần Niết chậm rãi đi tới hướng dòng suối, bi thương nói: " Huyền Ba, ngươi có thể ra đi..."
Huyền Ba gương mặt ướt đẫm, từ phía sau tảng đá lớn đứng lên, rung giọng nói: " Cậu!"
Bảo Thụ Vương Tuần Niết chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Đường Liệp, thấp giọng nói: " Không lâu nữa bọn họ sẽ quay trở lại, các ngươi đi nhanh lên! Mau chóng tìm được phụ hoàng của ngươi, đem âm mưu của Huyền Diên và Á Đương Tư nói cho hắn!"
" Cậu, ngài không đi cùng chúng ta sao?" Huyền Ba tràn ngập mất mác nói.
Tuần Niết lắc đầu: " Ta phải lưu lại nơi này trừng trị đám nghịch tặc!"
Huyền Ba yên lặng gật đầu, trong lúc Đường Liệp và Huyên nhi đi qua bên người Tuần Niết, lại bị Tuần Niết chụp cánh tay hắn, thấp giọng nói: " Ta có hai câu muốn nói với ngươi!"
Đường Liệp nao nao, hắn và Bảo Thụ Vương Tuần Niết cũng không có quan hệ gì, không biết hắn muốn nói gì với mình?
Tuần Niết ra hiệu cho Huyền Ba và Huyên nhi đi trước hướng về phía dãy núi, chậm rãi bước cùng Đường Liệp phía sau, Tuần Niết nói: " Đường Liệp, mặc dù ta là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi là một thanh niên chính trực, ngươi nhất định sẽ trợ giúp Huyền Ba!"
Đường Liệp có chút xấu hổ cười cười, chính mình sở dĩ lạc tới hoàn cảnh bây giờ là do bản thân không thể tự chủ, điểm xuất phát vốn cũng không cao thượng như vậy.
Tuần Niết nói: " Nữ nhân sinh ra trong hoàng tộc Huyền Vũ quốc đều có ẩm Long Huyết, Long Huyết sẽ hóa thành tinh thạch trong cơ thể bọn họ, tồn lưu cả đời, điều này chỉ sợ sẽ là tai họa ngầm lớn nhất trên đường đào vong của các ngươi, Long võ sĩ có thể nhạy cảm nhận thấy được vị trí tồn tại của tinh thạch, nói cách khác, vô luận các ngươi chạy tới đâu đều không thể tránh được bị Long võ sĩ truy tung."
Đường Liệp từng nghe Phúc Mộc Kim nói qua chuyện này, bây giờ nghe được sự xác minh của Tuần Niết, trong lòng thầm kêu phiền toái. Hắn đột nhiên nhớ tới xạ thủ áo lam và tên đầu trọc vừa rồi theo truy sát bọn hắn, thấp giọng đem việc này nói cho Tuần Niết, tràn ngập mê hoặc nói: " Hai người kia cũng không giống như là người của thái tử phái tới, công chúa ngoại trừ Huyền Diên và Huyền Tư Linh thì còn có địch nhân nào khác không?"
Tuần Niết nghe xong lời kể của Đường Liệp, trong ánh mắt tràn ngập sầu lo sâu đậm, thở dài nói: " Muốn tới chung quy là sẽ tới, gia tộc của chúng ta ẩn sâu một bí mật, bí mật này liên quan tới truyền thuyết của Huyễn Hải Vân Cung, thật lâu trước kia trên phiến đại lực này thực sự không phải như bây giờ bị chiến hỏa không ngừng, năm ngàn năm trước tại Hác Bỉ Đoan xuất hiện một tên tà ác gọi là Ma Đế Thu Thiện, hắn cố gắng suất lĩnh lực lượng thủ hạ lướt qua Thiên Hác, chiếm đoạt Cách Lan Đế Á đại lục. Tất cả các chủng tộc trên đại lục trong lúc nguy cấp đều đồng loạt liên thủ chống lại, cũng đã đánh bại được hắn. Phong ấn hắn bên trong Hắc Ám quốc gia, mà khắc chế được Ma Đế Thu Thiện chính là Đoạn Thiên Cung đã được đặt trong Huyễn Hải Vân Cung, duy nhất có thể tìm được bản đồ của Vân Cung chính là dùng hình thức trí nhớ để bảo tồn, mà lại được bảo tồn trong trí nhớ của nữ tính gia tộc bọn ta, gia tộc chúng ta mỗi một đời chỉ có một nữ nhân, trí nhớ của họ ở mỗi một đời rồi một đời sinh ra thì di truyền xuống."
Đường Liệp nghe được chuyện xưa cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt nói: " Ngươi là nói trên người Huyền Ba công chúa cũng di truyền bí mật của Huyễn Hải Vân Cung?"
Tuần Niết lạnh nhạt cười nói: " Ta đã nói qua, đây chỉ là một truyền thuyết, nghe nói Thiên Hác phía tây của Cách Lan Đế Á chính là lá chắn để chống đỡ Ma Đế Thu Thiện. Tổ tiên ta từng nói qua, Ma Đế Thu Thiện sẽ không cam tâm thất bại, luôn luôn sẽ có một ngày phá tan phong ấn, vượt qua lá chắn Thiên Hác, một khi hắn phá tan phong ấn, sẽ có thể kích khởi trí nhớ của người khác, nói cách khác, bản đỏ của Vân Cung sẽ bị nàng nhớ lại toàn bộ..." Ánh mắt của Tuần Niết hạ xuống trên người Huyền Ba.
Đường Liệp cũng không tin truyền thuyết của Tuần Niết, trước mắt với hắn mà nói nguy hiểm lớn nhất chính là bị Huyền Diên cho người đuổi giết, hắn nhịn không được nói: " Sao Bảo Thụ Vương không liên hợp trọng thần trong triều, vạch trần âm mưu của mấy người Huyền Diên, ngược lại để cho bọn họ tùy ý làm ác, mà công chúa phải vong mệnh thiên nhai?"
Trong ánh mắt Tuần Niết xẹt qua một tia bi thương, hắn thấp giọng nói: " Ta đã lâu rồi không quan tâm nhân thế, có khả năng làm được chỉ là tận lực giúp các ngươi chạy xa được hơn một chút..."
Đường Liệp yên lặng gật đầu, Tuần Niết mỉm cười nói: " Mục Thương Sơn núi cao rừng rậm, kéo dài hơn năm trăm dặm, sau khi tiến vào phạm vi của núi rừng, địch nhân muốn tìm được các ngươi cũng không dễ dàng."
Đường Liệp trịnh trọng nói: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trợ giúp Huyền Ba công chúa an toàn tìm được đế quân."
Trong đôi mắt Tuần Niết toát ra quang hoa nóng rực, hai tay cầm cánh tay Đường Liệp dùng sức lắc mạnh: " Nhớ lấy!"
Đi vào trong Mục Thương Sơn sâm lâm, Huyền Ba nhịn không được rưng rưng hướng phía sau nhìn lại, sớm đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cậu, nàng cắn môi dưới, Đường Liệp có chút thương tiếc nhìn vị công chúa tội nghiệp không may bị ép bức đào vong này, nhẹ giọng nói: " Mau chạy thôi, địch nhân sẽ đuổi theo đó."
Ánh mắt của Bảo Thụ Vương Tuần Niết ngóng nhìn Mục Thương Sơn mênh mang, nhịp tim của hắn dần dần trở nên thong thả, vẻ mặt vẫn không chút sợ hãi, sinh mạng của hắn đã sớm hòa làm một thể với Tử Long, Tử Long đã chết đi, thì thời gian lưu lại cho hắn cũng không còn nhiều lắm.
Phía sau thổi qua một trận gió lạnh, đồng tử trong mắt Tuần Niết trong nháy mắt co rút lại, áo dài của hắn gắt gao tung bay.
" Tử Long đã chết, ngươi còn tội gì một mình quyến luyến trong trần thế!" Thanh âm âm lãnh không mang theo bất cứ cảm tình nào.
Sát khí cường đại từ bốn phương tám hướng theo Tuần Niết vây quanh mà đến, bụi đất mang theo lá vàng tung lên, không gió tự động, dưới sát khí lạnh thấu xương liền hóa thành bột mịn, tỏa khắp hư không.
Xương cốt Tuần Niết như bị vây dưới gánh nặng của vạn quân, dưới một áp lực cường đại, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hai bên đủ để xuyên thấu qua đêm tối đang gặp nhau, cổ tay đồng thời kịch chấn.
Trong đôi mắt màu xanh biếc âm u của Á Đương Tư toát ra sự hâm mộ, Tuần Niết không hổ là Long chiến sĩ, vậy mà dưới sự đả kích trầm trọng của mình vẫn có thể đứng lên một lần nữa, vô luận là do ý chí siêu cường hay là năng lực hồi sinh cường đại của Tuần Niết, cũng làm cho hắn phải tỏ vẻ khâm phục. Chỉ tiếc Tuần Niết chọn sai trận doanh, lại đứng ở mặt đối lập với mình, điều này chính là sẽ dẫn đến kết quả hạ tràng mất đi tính mạng như Tử Long.
Chân phải của Tuần Niết nặng nề bước lên phía trước một bước: " Phanh!" Một tiếng vang thật lớn trên mặt đất, bước chân dưới đá núi kịch liệt chấn động lên, với chân phải làm trung tâm, vài tia vết nức nhỏ xíu nhanh chóng hướng chung quanh khoách triển ra, lan đến gần hai thước phạm vi, giống như là mạng nhện giăng khắp nơi.
Tiếng nổ chấn triệt bầu trời đêm, để cho hai tròng mắt lặng như nước không dao động của Á Đương Tư cũng không khỏi nổi lên một tia rung động thật nhỏ.
Tuần Niết bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, khí thế và tinh lực của hắn trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn, cây cối chung quanh bởi vì không chịu nổi khí thế giằng co cường đại của bọn họ, lá cây mày xanh biếc ào ào tuôn rơi từ không trung, không khí với hai người làm trung tâm xoay tròn bị hút đi, sự ma sát của khí lưu tạo ra tiếng rít gào thật nhỏ.
Á Đương Tư vẫn bất động, khí lưu xé gió vẫn không hề lan đến gần hắn, tay phải của hắn không nhanh không chậm nắm lại thành quyền, chậm rãi đánh về phía trước.
Một nhanh một chậm, một thương một quyền, nhưng trong chốc lát song phương tiếp xúc, dường như cùng dừng lại cách nhau vẻn vẹn một thước, không khí trong vòng một thước này đã bị hai người nghiền ép tới mức tận cùng.
Nắm tay Á Đương Tư hướng về phía trước hơi đẩy mạnh một ngón tay, không gian lần thứ hai áp súc, đã sắp lâm vào bên bờ bạo liệt. Trường thương trong tay Tuần Niết từ ngay giữa gồ lên, tựa hồ đã vô lực thừa nhận áp bách cường đại của đối phương, ngọn lửa ở mũi thương đã bắt đầu trở nên phai nhạt xuống.
Khóe môi Á Đương Tư vẫn mang theo một tia mỉm cười lãnh khốc, nắm tay hắn dần dần biến thành màu bạc, dưới ánh trăng thấp thoáng lóe ra ánh sáng phản quang như kim loại.
Ngọn lửa của mũi thương đột nhiên tăng vọt, tựa hồ muốn thôn tính nắm tay của Á Đương Tư, lúc ngọn lửa sắp liếm lên da thịt của Á Đương Tư, trường thương bị bẻ gãy, đầu thương bị hỏa diễm thiêu đốt đột nhiên bay ngược về phía sau, với tốc độ bất khả tư nghị xuyên thủng trước ngực Tuần Niết, thật sâu xuyên tới phía sau, ghim vào trên đại thụ sau lưng hắn. Một luồng sáng từ ngực hắn bắn ra, lập tức phun ra luồng huyết vụ vô cùng thê mỹ.
Cùng lúc đó nửa đoạn trường thương còn lại cũng hung hăng bắn vào trong bụng dưới Á Đương Tư, khóe môi Á Đương Tư rõ ràng co quắp một chút, lập tức một chưởng giống như roi mềm đánh vào cổ Tuần Niết.
Thân thể của Tuần Niết bay ngược lên không trung, trường mâu xuyên qua lồng ngực của hắn, thân thể đã mất đi sinh mệnh của Tuần Niết thê lương ghim cứng trên cành cây, Tử Long đã chết, hắn không còn cơ hội phục hồi như cũ.
Á Đương Tư run rẩy dùng hai tay rút nửa đoạn thương trong bụng ra, nhìn thẳng đoạn thương nhiễm máu tươi, phát ra một tiếng rên thống khổ...
Sáng sớm vùng Mục Thương Sơn có vẻ yên lặng khác thường, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tan sương sớm, sương sớm trên đầu thỉnh thoảng theo gió rơi xuống, rơi trên mặt làm thấm lạnh.
Đường Liệp tìm một vị trí rộng rãi, đưa mắt nhìn lại chân núi, nơi nơi đều là rừng rậm xanh um, rất khó coi được vị trí của truy binh. Nếu lúc này có điều kiện có được một chiếc kính viễn vọng thì thật tốt, có thể sớm hiểu rõ được cử động của địch nhân.
Huyền Ba từ chuyện tối hôm qua trở nên trầm mặc rất nhiều, lúc nghỉ hơi chỉ ngồi một mình, nhìn dãy núi phương xa đến ngơ ngác xuất thần, Đường Liệp không quấy rầy sự yên lặng của nàng, chậm rãi đi đến bên người Huyên nhi.
Huyên nhi đang từ trong miệng của một con vẹt màu sắc rực rỡ hỏi thăm tình hình kẻ địch, Đường Liệp lộ ra một nụ cười hiểu ý, có chuyên gia thông hiểu ngôn ngữ loài chim như Huyên nhi hỗ trợ, vô hình trung như có được một đội trinh sát trời cao số lượng khổng lồ.
Huyên nhi đợi khi con vẹt bay đi, mới xoay người lại, từ vẻ mặt của nàng xem ra tình thế cũng không hay.
" Có phải là địch nhân truy lên đây?" Đường Liệp thấp giọng hỏi.
Huyên nhi nhìn hướng Huyền Ba một chút, mới nhỏ giọng nói: " Bọn họ vẫn đang theo đuổi không bỏ, chỉ cần chúng ta thoáng buông lỏng, chỉ sợ sẽ bị bọn họ đuổi kịp."
Đường Liệp lo lắng nói: " Tốc độ của chúng ta quá chậm, cứ như vậy mà tiếp tục đi, cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ đuổi kịp."
Huyên nhi tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhẹ giọng nói: " Kỳ quái chính là, vì sao bọn họ luôn có thể tìm được lộ tuyến chính xác như vậy?"
Đường Liệp nhớ tới lời của Tuần Niết nói với mình khi chia tay, đại khái là vì trong người Huyền Ba công chúa có Long Huyết hóa thành tinh thạch nên mang đến tai họa ngầm, cho nên mới bị địch nhân tìm được.
Huyên nhi nói: " Muội từ miệng phi điểu đã hiểu rõ tình huống đại khái của địa hình nơi này, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự truy tung của thủ hạ của thái tử, chỉ có một phương pháp."
" Biện pháp gì?"
Huyên nhi chỉ phía dãy núi chánh tây nói: " Trước khi bọn họ đuổi tới nếu chúng ta có thể đặt chân lên được tòa núi kia!"
Đường Liệp đã vô cùng tín nhiệm Huyên nhi, mỉm cười nói: " Vậy còn chờ cái gì, chúng ta lập tức xuất phát!"
Mặc dù có mục tiêu minh xác, nhưng tốc độ ba người rõ ràng càng chậm hơn, chủ yếu là vì Huyền Ba, nàng từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng cung, sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao chịu nổi sự đau khổ như bây giờ. Nếu không phải nàng có ý chí siêu cường một mực chống đỡ, sớm đã té xuống lâu rồi.
Huyền Ba gian khổ bước đi, đôi mày thanh tú cau chặt, khi thì khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có chút thống khổ, bàn chân mềm mại của nàng đã sớm bị cắt nát, mỗi bước đi trở nên dị thường gian nan.
Huyên nhi vốn khéo hiểu lòng người thương cảm đi tới bên người Huyền Ba, nhẹ giọng nói: " Không bằng ta dìu ngươi!"
Huyền Ba mặt dù mặt ngoài nhu nhược nhưng đáy lòng lại kiên cường, dùng sức lắc đầu nói: " Ta đi được!" Nàng bước về phía trước một bước, nhưng lại làm xé ra bàn chân đã nổi phồng, đau đến phải lảo đảo, suýt nữa té trên mặt đất, may mắn Huyên nhi kịp thời đỡ lấy nàng, dìu ngồi xuống nham thạch bên cạnh.
Đường Liệp xoay người đi tới bên cạnh Huyền Ba, ngồi xổm xuống, chụp lấy bàn chân nhỏ xinh đẹp của Huyền Ba, Huyền Ba bị cử động bất thình lình của hắn làm hoảng sợ, bật thốt: " Ngươi muốn làm gì..."
Đường Liệp cởi giày nàng ra, nhìn thấy bàn chân ngọc trong suốt mượt mà đã trở nên sưng đỏ, lòng bàn chân non mềm đã bị ma xát ra nhiều bong bóng nước, làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.
Huyên Ba là công chúa, lại là tấm thân xử nữ, mặc dù chỉ là bàn chân, bị Đường Liệp không kiêng nể quan sát cũng không khỏi ngượng ngùng vạn phần, nhẹ giọng sẵng: " Lớn mật!"
Đường Liệp thở dài, đáng tiếc lần đi thoát được vội vàng, ngay cả hòm thuốc cũng bỏ quên trong hoàng cung. Hắn dùng đá lửa đốt một đống lửa, mượn trâm bạc cài tóc của Huyên nhi, tiêu độc trên lửa, rồi làm vỡ những bong bóng máu trên chân Huyền Ba, lại dùng thảo dược ngay cạnh đá núi, dùng bạc lá sen và manh xỉ hỗn hợp thành bột, phủ lên miệng vết thương.
Cảm giác mát lạnh từ chỗ đau thấm vào, đau đớn tức khắc giảm bớt rất nhiều, đôi mắt đẹp của Huyền Ba công chúa toát ra lòng biết ơn.
Đường Liệp nhanh chóng dập tắt lửa, Huyên nhi xé vải băng bó đôi chân Huyền Ba.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Chúng ta mau đi thôi, thời gian có lẽ không còn nhiều nữa.."
Đường Liệp gật đầu, khom người ngồi xổm trước người Huyền Ba: " Ta cõng ngươi!"
" Không cần..."
Đường Liệp lớn tiếng: " Nếu ngươi không muốn mọi người rơi vào trong tay truy binh, cứ dựa theo ta mà làm!" Khẩu khí của hắn không có bất luận đường thương lượng nào. Đôi mắt màu lam đậm của Huyền Ba vụt sáng một chút, ngượng ngùng buông xuống, phương tâm cũng đã hướng Đường Liệp khuất phục, hai tay ôm lấy cổ Đường Liệp, thân thể mềm mại ghé vào lưng Đường Liệp.
Đường Liệp cõng Huyền Ba đi nhanh đến hướng núi leo lên, ngọn núi cao ngất hiểm trở, đường mòn càng ngày càng hẹp, có những nơi chỉ cho một người đi qua, Đường Liệp cõng theo một người, bước đi càng gian nan vạn phần, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mây trắng dưới chân phiêu đãng, dường như đang ở trên chín tầng trời. Lúc này Huyền Ba lại không có cảm giác gì sợ hãi, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Đường Liệp, không ngờ lại hít thở dồn dập lên.
Huyên nhi thông qua phi điểu truyền lại tin tức, truy binh đã càng ngày càng gần, xoay người nhìn lại, trong mây mù đã mơ hồ nhìn thấy điểm đen, đó là đầu người của truy binh đang di động.
Đường Liệp thầm hít sâu một hơi, hắn cũng không còn kịp lưu ý đến truy binh, ngửa đầu nhìn lên đỉnh, muốn leo đến đỉnh ít nhất phải cần nửa giờ thời gian, thể lực của hắn mặc dù xuất chúng, nhưng đã ở vào trong trạng thái tiêu hao nghiêm trọng, liên tục hai ngày đêm không ngủ không nghỉ, vong mạng bỏ trốn đã hao hết hơn phân nửa thể lực của hắn, thân thể uyển chuyển của Huyền Ba lúc này đối với hắn mà nói là một gánh nặng thật lớn.
Ánh mặt trời bắn thẳng lên người Đường Liệp, mồ hôi dọc theo trán hắn chảy xuống, rơi vào trong hai mắt hắn rát buốt đau đớn. Huyền Ba dùng khăn lụa cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng nói: " Là ta làm liên lụy các ngươi, hay là bỏ ta lại đi!"
Đường Liệp cười ha hả: " Trong lòng công chúa chúng ta là người không có nghĩa khí như vậy sao?" Vừa muốn bước lên bậc đá, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể hướng phía trước ngã xuống, nếu là lúc bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không bị phát sinh tình huống này, nhưng thể lực hắn bây giờ căn bản không thể làm ra phản ứng nhanh nhẹn, trên đầu nặng nề đánh xuống góc cạnh của thềm đá, tức khắc phá mở một vết miệng máu dài cả tấc, đầu của loài người vốn nhiều máu nhất, máu tươi như suối ồ ồ tuôn ra.
May là Huyền Ba ngã vào trên lưng Đường Liệp, cũng không thương tổn, kinh hoảng ôm chặt cổ Đường Liệp, hét lên một tiếng, thân thể mềm mại trượt xuống vách núi lơ lửng
Hai người giằng co sống chết dưới nước, Huyền Ba và Huyên nhi lại bị ma trơi vây quanh, muốn đi trợ giúp Đường Liệp, nhưng trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi ma trơi, đành phải chui xuống nước, hướng chỗ chiến đấu của Đường Liệp mà lặn qua.
Hai mắt Đường Liệp trợn tròn, trong đầu cảm thấy một trận mê muội, hít thở ngày càng gian nan, tùy lúc như sắp nghẹt thở mà chết, chiếc áo của hắn lúc giằng co đã bị xé rách, thân trên trần trụi căng lên cứng ngắc.
" Ta không thể buông tha, buông tha là đại biểu cho cái chết!" Đường Liệp từ tận đáy lòng lớn tiếng nhắc nhở chính mình, cánh tay phải đổ máu mờ mờ ảo ảo xuất hiện một đạo hình xăm lam long, huyết vụ từ chung quanh nhanh chóng thu về bên trong da thịt, hình xăm lam long trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Tên đầu trọc cảm giác được lực lượng cánh tay phải của Đường Liệp đột nhiên tăng lớn, trong lòng một trận hoảng sợ, tưởng muốn ngăn cản Đường Liệp đào thoát, nhưng không cách nào chống lại lực lượng cánh tay phải của Đường Liệp đột nhiên vừa tăng cường lên mấy lần.
Đường Liệp rốt cuộc thành công giật tay hắn ra, đánh ngược một quyền, một quyền nặng nề đánh thẳng vào mặt tên đầu trọc, máu tươi từ mắt và mũi hắn phun ra, máu tươi nhiễm đỏ cả dòng suối trong vắt thành mờ đục.
Tên đầu trọc bụm mặt, chậm rãi trầm xuống, lợi dụng lực lượng còn sót lại chui vào trong lòng suối bùn đất.
Đường Liệp suy yếu vô lực tựa vào bờ suối, vững tin chung quanh cũng không có ma trơi, mới gian nan bò lên, thở hào hển từng ngụm từng ngụm, hồi lâu mới hồi phục lại.
Huyền Ba và Huyên nhi tránh né ma trơi đi tới bên người Đường Liệp, Huyên nhi đỡ lấy cánh tay Đường Liệp, bật khóc: " Chủ nhân, huynh có sao không?"
Đường Liệp cười lắc đầu, cổ họng bởi vì bị tên đầu trọc siết chặt đến sưng đỏ, trong lòng nhất thời nói không ra lời, cánh tay bên phải máu chảy đầm đìa, rất là làm cho người ta sợ hãi.
Trên người cả ba đều ướt sũng, tìm không được mảnh vải nào sạch sẽ để băng bó cho Đường Liệp, Đường Liệp kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay phải một chút, may mắn bị thương không sâu, hẳn là không có lan tới gân cốt, một lát máu sẽ cầm lại, hắn khàn giọng nói: " Ta không có chuyện gì, thế lửa càng lúc càng lớn, chúng ta nên mau chóng chạy đi."
Huyền Ba sợ hãi nhìn suối nước phía sau, thi thể nam tử áo lam đã cháy hết, chỉ còn lại áo khoác chống ma trơi còn phiêu phù trên mặt nước, nàng như có suy nghĩ gì, nói: " Hai người kia nhất định không phải do đại ca phái tới."
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Vô luận là ai phái tới, tóm lại là địch nhân của chúng ta, giết chết một tên đỡ một tên!" Tìm kiếm trong dòng suối một lúc, rốt cuộc tìm được khẩu súng lục bị mất, trải qua trường ác đấu kinh tâm động phách vừa rồi, trong lòng không còn bất luận cái gì sợ hãi, lớn tiếng nói: " Chúng ta nhất định có thể chạy thoát!"
Ánh mắt của Huyền Ba hạ xuống cây súng lục của Đường Liệp, loại vũ khí này nàng chưa từng nhìn thấy qua: " Đây là cái gì?"
Đường Liệp giảo hoạt cười: "
Bùa hộ mệnh may mắn của ta!"
Đi tiếp chừng hai trăm thước, đã chạy ra khỏi phạm vi lây lan của biển lửa, rừng cây dần dần thưa thớt, từ phía trước lộ ra ánh sáng, xem ra lối ra của khe suối ở cách đó không xa.
Càng đi tới gần, tâm tình của Đường Liệp càng khẩn trương, hắn rõ ràng nhận thức, đường ra này nhất định là do địch nhân bày trí, lưu cho bọn họ đường sống, có lẽ là một cái lưới thật to.
Hai con phi điểu bay xuống, còn chưa bay đến trước mặt Huyên nhi, một mũi tên bắn lén từ ngoài rừng rậm đột nhiên xuyên qua, chuẩn xác xuyên thẳng qua cổ một con chim, theo một tiếng kêu gào thảm thiết, phi điểu nọ đã rơi xuống trên nham thạch.
Con phi điểu còn lại sợ hãi quay sang hướng khác, hướng sâu trong rừng rậm bay đi.
Đôi mắt đẹp của Huyên nhi rưng rưng, âm thầm vì cái chết của phi điểu mà thương tâm.
Đường Liệp giữ Huyên nhi và Huyền Ba tránh sau tảng đá lớn, để tránh bị tên bắn lén. Tình thế đã rõ ràng, địch nhân đã bày ra trọng binh chỗ này, muốn thuận lợi phá vòng vây chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Thanh âm âm lãnh của Tư Mã Thiên Phong từ ngoài bìa rừng truyền đến: " Đường Liệp, ta biết ngươi ở bên trong, ta từng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất, nhưng vì sao ngươi dám làm ra chuyện nghịch thiên này, phụ lòng tín nhiệm của đế quân đối với ngươi, mang theo công chúa bỏ trốn, từ trước tới nay ngươi luôn luôn khôn khéo, vì sao không cân nhắc hậu quả?"
Đường Liệp cũng không thèm đáp lời, chuyên tâm kiểm tra súng lục, bốn viên, có thể tạo cho hắn sinh cơ cuối cùng hay không.
Tư Mã Thiên Phong ngầm lén lút ra dấu, một trăm trường thương binh tạo hình vòng cung bắt đầu thu nhỏ lại vòng vây, thêm năm mươi đoản đao binh phụ trách phối hợp hành động của trường thương binh.
" Đường Liệp, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ngươi buông vũ khí đầu hàng, ta có thể trợ giúp ngươi cầu tình trước mặt thái tử, có lẽ thái tử sẽ nể mặt ta mà tha tính mạng của ngươi!"
Đường Liệp ha hả cười to: " Tư Mã tướng quân, ngươi cho là thái tử sẽ nể mặt ngươi sao? Cho dù hắn chịu buông tha ta, ngươi lại thật lòng nghĩ sẽ buông tha ta à?"
Hai mắt Tư Mã Thiên Phong xẹt qua sát khí lạnh lẽo, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua Đường Liệp, bí mật của Tư Mã gia tộc chỉ có ngoại nhân như Đường Liệp biết được, đêm nay vô luận thế nào hắn cũng sẽ không để cho Đường Liệp còn sống rời đi.
Một đám phi điểu bị đám trường thương binh làm hoảng sợ bay lên, Huyên nhi có chút khẩn trương cầm chặt cánh tay của Đường Liệp.
Đường Liệp nhếch môi, điều này làm cho gương mặt anh tuấn của hắn có vẻ càng phát ra sự kiên nghị: " Không cần sợ hãi, ta nhất định sẽ mang hai người chạy đi!" Mặc dù hắn cũng rõ ràng lời này chỉ là lừa gạt, nhưng hắn vẫn có trách nhiệm làm cho hai cô gái bên người cảm thấy được an toàn.
Huyền Ba đột nhiên nói: " Bọn họ chỉ cần ta, không quan hệ tới hai người các ngươi, ta đi ra ngoài, để cho Tư Mã Thiên Phong thả các ngươi rời đi." Không để ý Đường Liệp ngăn cản, Huyền Ba đứng dậy: " Ta ở chỗ này!"
Hơn mười mũi tên đồng thời hướng Huyền Ba phóng tới, Đường Liệp chụp tay nàng kéo mạnh, Huyền Ba đứng không vững, liền ngã vào lồng ngực rộng lớn và ấm áp của Đường Liệp, lúc này nàng rốt cuộc hiểu được, hoàng huynh sẽ không để cho nàng sống sót trên cõi đời này, trong lòng một trận chua xót, nằm trong lồng ngực Đường Liệp thất thanh khóc ồ lên.
Khóe môi Tư Mã Thiên Phong nổi lên một tia cười tàn khốc: " Giết không tha!" Ánh mắt của hắn đã bị luồng sát khí điên cuồng khởi lên, trong đầu chỉ nghĩ đến một thân ảnh – Đường Liệp, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao lại cừu hận Đường Liệp như thế, hắn rõ ràng nhận thức, nếu để cho Đường Liệp tiếp tục sống trên thế giới này, cuộc sống của hắn ngày càng khó bình an.
Đoàn đội phía sau đột nhiên vang lên một trận ồn ào náo động, trận tuyến của hỏa tiễn doanh đầu tiên hỗn loạn. Tiếng kêu thảm qua đi, thân hình một gã binh lính bị phao bắn thật cao tại giữa không trung, hai gã đồng bạn hấp tấp đưa tay tiếp lấy thân hình rớt xuống của hắn, bỗng nhiên bên hông của hắn chợt gãy, hai gã đồng bạn thu tay lại không kịp, vội lùi mấy bước té ngã xuống đất, máu tươi và nội tạng của đồng bạn dính đầy trên thân bọn họ.
Hai người vừa đứng dậy, một thanh trường thương sáng loáng trước sau xuyên thấu ngực bụng của hai người. Đồng bọn chung quanh nhanh chóng hướng bốn phía tránh ra. Bảo Thụ Vương Tuần Niết bị đồn đãi đã mất tích hai ngày trước đã uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở giữa hỏa tiễn doanh.
Tư Mã Thiên Phong thân đang đứng chỗ cao, khi Bảo Thụ Vương Tuần Niết xuất hiện đã liền nhận ra hắn, trong nội tâm khiếp sợ tột đỉnh, dẫu sao hắn cũng tâm cơ thâm hậu, nhanh chóng trấn tĩnh lại, quyết đoán hạ lệnh: " Phàm là người trợ giúp Đường Liệp và công chúa, đó là phản đồ của đế quốc, giết chết không tha!"
Hơn trăm hỏa tiễn doanh nhận được mệnh lệnh, dẫn cung cài tên, hơn trăm mũi bích lân tiễn đồng thời vọt tới thân thể Bảo Thụ Vương Tuần Niết, Bảo Thụ Vương Tuần Niết nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí xông lên tận trời, mái tóc hoa râm hòa lẫn râu dài bay tung trong hư không. Trường thương trong tay cấp tốc xoay tròn, hình thành chung quanh thân thể một vòng phong ba cuồn cuộn, hơn trăm mũi bích lân tiễn giống như bị cuốn vào trong dòng suối chảy thật lớn, ma trơi âm u xanh biếc xoay tròn bên bờ suối chảy, theo thân thể Tuần Niết hướng lên cao thăng đằng lên, trường thương trên hư không đột nhiên đình chỉ lực xoay tròn.
Bị trường thương hình thành suối chảy đã khiên dẫn hơn trăm mũi bích lân tiễn, theo lực ly tâm hướng một vòng phóng ra, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, gậy ông đập lưng ông, Bảo Thụ Vương Tuần Niết chỉ trong một chiêu mà đã bắn chết hơn phân nửa lực lượng của hỏa tiễn doanh.
Tư Mã Thiên Phong không tự chủ được rùng mình lạnh run, với thực lực biểu hiện của Bảo Thụ Vương Tuần Niết, đã sớm vượt qua phạm trù của hoàng kim võ sĩ, hắn tự hỏi mình thật sự còn kém nhiều lắm.
Trường thương doanh vốn đang định co rút lại vòng vây, nhìn thấy tình huống khẩn cấp, tạm thời buông tha việc truy kích ba người Đường Liệp, ngược lại xúm tới Bảo Thụ Vương Tuần Niết. Mười bảy cây trường thương từ các góc độ khác nhau đâm đến thân hình của Bảo Thụ Vương Tuần Niết, Tuần Niết cười lớn một tiếng, trường thương cắm xuống đất, hai nắm đấm nhanh như tia chớp đón đánh mười bảy mũi thương sáng loáng, bang bang liên tục phát ra mười bảy tiếng nổ như vàng đá va chạm, hai tay của Tuần Niết không chút tổn hao gì, nhưng mười bảy cây trường thương đồng loạt bị bẻ gãy. Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh hãi chưa kịp thối lui, hai nắm đấm nhanh như gió của Tuần Niết đó trước sau giã lên mặt của bọn họ.
Tư Mã Thiên Phong rõ ràng nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn của thuộc hạ, bước chân của hắn bắt đầu thong thả khởi động, phối hợp với trường thương doanh toàn lực vòng vây, Tư Mã Thiên Phong rút ra trường đao phía sau lưng, ánh mắt hắn luôn tập trung vào thân hình cao ngất của Tuần Niết.
Khoảng cách giữa Tư Ma Thiên Phong và Tuần Niết nhanh chóng gần lại, chung quanh Tuần Niết đã hình thành một giải đất không người chừng hơn một trượng. Đôi mắt Tư Mã Thiên Phong bao phủ một tầng đỏ bừng quái dị, hai tay nắm chạt một cây trường đao nhỏ hẹp dài chừng sáu thước, sát khí bức người tỏa khắp hai trượng chung quanh, đám binh lính liền thối lui ra sau nhường lối.
Song chưởng của Tuần Niết từ hai phương hướng khác nhau chụp tới trường thương, thoáng dùng sức, đầu thương đồng loạt gãy đoạn. Tư Mã Thiên Phong lựa chọn đúng thời cơ, bước chân đột nhiên gia tốc, trường đao phá không hướng hậu tâm Tuần Niết đâm tới, chỉ có đánh lén thì mới có cơ hội thủ thắng. Trong tích tắc trường đao sắp đâm vào hậu tâm Tuần Niết, thân thể Tuần Niết đột nhiên chuyển ngoặt thật mạn diệu, vị trí biến thành đối mặt đao nhọn, ngón giữa và ngón trỏ tay phải vững vàng kẹp lấy mũi đao.
Tư Mã Thiên Phong dùng hết toàn lực mà vẫn không rung chuyển được trường đao mảy may, hắn cơ hồ có thể suy đoán Bảo Thụ Vương Tuần Niết này mặc dù đã nhiều năm đóng cửa không xuất hiện nhưng thực lực đã có thể chân chính được liệt vào cấp bậc Long võ sĩ.
Tay phải của Tư Mã Thiên Phong nhẹ nhàng bấm vào phần chuôi đao, trường đao một phân thành hai, vậy mà có thể từ trong thân đao rút ra một thanh trường đao nhỏ hẹp hơn, nhanh như chớp bổ về phía bụng dưới Tuần Niết.
Một chiêu này cũng vô cùng ngoài ý liệu của Tuần Niết, hắn bất đắc dĩ lui ra phía sau một bước, trở tay cầm lấy trường thương phía sau lưng, hắn vốn còn lưu chút tình với Tư Mã Thiên Phong, nhưng Tư Mã Thiên Phong ra tay ác độc đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Tư Mã Thiên Phong một chiêu thất bại, cũng nặng nề dừng lại trên mặt đất, nhưng đột nhiên thân hình hắn như một con phi điểu thật to phóng bay lên. Thân đao vang lên một tiếng nhỏ, Tư Mã Thiên Phong trong tích tắc đã ở độ cao siêu việt Tuần Niết, phương hướng thân thể bỗng nhiên chuyển biến, hai tay nắm chặt trường đao ngưng tụ lực lượng toàn thân từ trên cao bổ tới Tuần Niết. Không khí rít lên chứng tỏ được uy lực khủng khiếp một đao này của Tư Mã Thiên Phong.
Hơn hai mươi thanh trường thương đồng thời vây tới, toàn lực hướng tới bụng Tuần Niết, Tuần Niết cười lạnh một tiếng, không hề làm ra bất luận động tác né tránh gì, hơn hai mươi cây trường thương đồng thời đâm trúng thân hình hắn, nhưng lại không tiến vào trong da thịt hắn mảy may. Dưới áp lực cực lớn, hơn hai mươi cây trường thương biến thành vòng cung. Kinh mạch trên người Tuần Niết bạo khởi, cự lực vô cùng tăng lên hướng đám binh lính chung quanh, trường thương dưới lực phản kích cường đại của hắn rời khỏi tay đám binh lính bay ra, khoảng cách của trường đao đầy uy lực trong tay Tư Mã Thiên Phong chỉ còn cách Tuần Niết hai bước.
Tuần Niết nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay nhanh như điện giơ lên, hướng bụng dưới của Tư Mã Thiên Phong đâm tới.
Tư Mã Thiên Phong dưới tốc độ bất khả tư nghị của đối thủ, đành buộc lòng buông tha cho một đao này, thân thể lộn một vòng trên không, hạ xuống cách Tuần Niết ngoài năm trượng.
Không đợi hắn đứng vững, trường thương trong tay Tuần Niết rời tay bay ra, nhanh như tia chớp hướng hắn phóng tới, không khí chung quanh bị một kích bá đạo này đè ép sang một bên, trong đôi mắt Tư Mã Thiên Phong toát ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn lập tức ý thức được, mình vô lực tránh thoát một kích này của Tuần Niết.
Trường trương xuyên qua giáp trụ trên đầu vai của Tư Mã Thiên Phong, mang theo cả hắn lui ngược về phía sau cả tám bước, đưa hắn vững vàng dính chặt trên thân cây phía sau, gương mặt vốn trắng bệch của Tư Mã Thiên Phong càng trở nên không còn chút huyết sắc, đôi môi mỏng phát ra trận rên rỉ, mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt cả lưng hắn.
Tuần Niết liếc nhìn Tư Mã Thiên Phong, kiên định nói: " Nể mặt phụ thân ngươi, ta tha cho ngươi một mạng! Cút!"
Nhìn thấy Bảo Thụ Vương Tuần Niết uy thế như vậy, lá gan của bọn lính đều bị hoảng sợ đến phá đi, những binh lính may mắn còn sống vội hốt hoảng giúp đỡ Tư Mã Thiên Phong hướng phương xa thối lui.
Bảo Thụ Vương Tuần Niết chậm rãi đi tới hướng dòng suối, bi thương nói: " Huyền Ba, ngươi có thể ra đi..."
Huyền Ba gương mặt ướt đẫm, từ phía sau tảng đá lớn đứng lên, rung giọng nói: " Cậu!"
Bảo Thụ Vương Tuần Niết chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Đường Liệp, thấp giọng nói: " Không lâu nữa bọn họ sẽ quay trở lại, các ngươi đi nhanh lên! Mau chóng tìm được phụ hoàng của ngươi, đem âm mưu của Huyền Diên và Á Đương Tư nói cho hắn!"
" Cậu, ngài không đi cùng chúng ta sao?" Huyền Ba tràn ngập mất mác nói.
Tuần Niết lắc đầu: " Ta phải lưu lại nơi này trừng trị đám nghịch tặc!"
Huyền Ba yên lặng gật đầu, trong lúc Đường Liệp và Huyên nhi đi qua bên người Tuần Niết, lại bị Tuần Niết chụp cánh tay hắn, thấp giọng nói: " Ta có hai câu muốn nói với ngươi!"
Đường Liệp nao nao, hắn và Bảo Thụ Vương Tuần Niết cũng không có quan hệ gì, không biết hắn muốn nói gì với mình?
Tuần Niết ra hiệu cho Huyền Ba và Huyên nhi đi trước hướng về phía dãy núi, chậm rãi bước cùng Đường Liệp phía sau, Tuần Niết nói: " Đường Liệp, mặc dù ta là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi là một thanh niên chính trực, ngươi nhất định sẽ trợ giúp Huyền Ba!"
Đường Liệp có chút xấu hổ cười cười, chính mình sở dĩ lạc tới hoàn cảnh bây giờ là do bản thân không thể tự chủ, điểm xuất phát vốn cũng không cao thượng như vậy.
Tuần Niết nói: " Nữ nhân sinh ra trong hoàng tộc Huyền Vũ quốc đều có ẩm Long Huyết, Long Huyết sẽ hóa thành tinh thạch trong cơ thể bọn họ, tồn lưu cả đời, điều này chỉ sợ sẽ là tai họa ngầm lớn nhất trên đường đào vong của các ngươi, Long võ sĩ có thể nhạy cảm nhận thấy được vị trí tồn tại của tinh thạch, nói cách khác, vô luận các ngươi chạy tới đâu đều không thể tránh được bị Long võ sĩ truy tung."
Đường Liệp từng nghe Phúc Mộc Kim nói qua chuyện này, bây giờ nghe được sự xác minh của Tuần Niết, trong lòng thầm kêu phiền toái. Hắn đột nhiên nhớ tới xạ thủ áo lam và tên đầu trọc vừa rồi theo truy sát bọn hắn, thấp giọng đem việc này nói cho Tuần Niết, tràn ngập mê hoặc nói: " Hai người kia cũng không giống như là người của thái tử phái tới, công chúa ngoại trừ Huyền Diên và Huyền Tư Linh thì còn có địch nhân nào khác không?"
Tuần Niết nghe xong lời kể của Đường Liệp, trong ánh mắt tràn ngập sầu lo sâu đậm, thở dài nói: " Muốn tới chung quy là sẽ tới, gia tộc của chúng ta ẩn sâu một bí mật, bí mật này liên quan tới truyền thuyết của Huyễn Hải Vân Cung, thật lâu trước kia trên phiến đại lực này thực sự không phải như bây giờ bị chiến hỏa không ngừng, năm ngàn năm trước tại Hác Bỉ Đoan xuất hiện một tên tà ác gọi là Ma Đế Thu Thiện, hắn cố gắng suất lĩnh lực lượng thủ hạ lướt qua Thiên Hác, chiếm đoạt Cách Lan Đế Á đại lục. Tất cả các chủng tộc trên đại lục trong lúc nguy cấp đều đồng loạt liên thủ chống lại, cũng đã đánh bại được hắn. Phong ấn hắn bên trong Hắc Ám quốc gia, mà khắc chế được Ma Đế Thu Thiện chính là Đoạn Thiên Cung đã được đặt trong Huyễn Hải Vân Cung, duy nhất có thể tìm được bản đồ của Vân Cung chính là dùng hình thức trí nhớ để bảo tồn, mà lại được bảo tồn trong trí nhớ của nữ tính gia tộc bọn ta, gia tộc chúng ta mỗi một đời chỉ có một nữ nhân, trí nhớ của họ ở mỗi một đời rồi một đời sinh ra thì di truyền xuống."
Đường Liệp nghe được chuyện xưa cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt nói: " Ngươi là nói trên người Huyền Ba công chúa cũng di truyền bí mật của Huyễn Hải Vân Cung?"
Tuần Niết lạnh nhạt cười nói: " Ta đã nói qua, đây chỉ là một truyền thuyết, nghe nói Thiên Hác phía tây của Cách Lan Đế Á chính là lá chắn để chống đỡ Ma Đế Thu Thiện. Tổ tiên ta từng nói qua, Ma Đế Thu Thiện sẽ không cam tâm thất bại, luôn luôn sẽ có một ngày phá tan phong ấn, vượt qua lá chắn Thiên Hác, một khi hắn phá tan phong ấn, sẽ có thể kích khởi trí nhớ của người khác, nói cách khác, bản đỏ của Vân Cung sẽ bị nàng nhớ lại toàn bộ..." Ánh mắt của Tuần Niết hạ xuống trên người Huyền Ba.
Đường Liệp cũng không tin truyền thuyết của Tuần Niết, trước mắt với hắn mà nói nguy hiểm lớn nhất chính là bị Huyền Diên cho người đuổi giết, hắn nhịn không được nói: " Sao Bảo Thụ Vương không liên hợp trọng thần trong triều, vạch trần âm mưu của mấy người Huyền Diên, ngược lại để cho bọn họ tùy ý làm ác, mà công chúa phải vong mệnh thiên nhai?"
Trong ánh mắt Tuần Niết xẹt qua một tia bi thương, hắn thấp giọng nói: " Ta đã lâu rồi không quan tâm nhân thế, có khả năng làm được chỉ là tận lực giúp các ngươi chạy xa được hơn một chút..."
Đường Liệp yên lặng gật đầu, Tuần Niết mỉm cười nói: " Mục Thương Sơn núi cao rừng rậm, kéo dài hơn năm trăm dặm, sau khi tiến vào phạm vi của núi rừng, địch nhân muốn tìm được các ngươi cũng không dễ dàng."
Đường Liệp trịnh trọng nói: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trợ giúp Huyền Ba công chúa an toàn tìm được đế quân."
Trong đôi mắt Tuần Niết toát ra quang hoa nóng rực, hai tay cầm cánh tay Đường Liệp dùng sức lắc mạnh: " Nhớ lấy!"
Đi vào trong Mục Thương Sơn sâm lâm, Huyền Ba nhịn không được rưng rưng hướng phía sau nhìn lại, sớm đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cậu, nàng cắn môi dưới, Đường Liệp có chút thương tiếc nhìn vị công chúa tội nghiệp không may bị ép bức đào vong này, nhẹ giọng nói: " Mau chạy thôi, địch nhân sẽ đuổi theo đó."
Ánh mắt của Bảo Thụ Vương Tuần Niết ngóng nhìn Mục Thương Sơn mênh mang, nhịp tim của hắn dần dần trở nên thong thả, vẻ mặt vẫn không chút sợ hãi, sinh mạng của hắn đã sớm hòa làm một thể với Tử Long, Tử Long đã chết đi, thì thời gian lưu lại cho hắn cũng không còn nhiều lắm.
Phía sau thổi qua một trận gió lạnh, đồng tử trong mắt Tuần Niết trong nháy mắt co rút lại, áo dài của hắn gắt gao tung bay.
" Tử Long đã chết, ngươi còn tội gì một mình quyến luyến trong trần thế!" Thanh âm âm lãnh không mang theo bất cứ cảm tình nào.
Sát khí cường đại từ bốn phương tám hướng theo Tuần Niết vây quanh mà đến, bụi đất mang theo lá vàng tung lên, không gió tự động, dưới sát khí lạnh thấu xương liền hóa thành bột mịn, tỏa khắp hư không.
Xương cốt Tuần Niết như bị vây dưới gánh nặng của vạn quân, dưới một áp lực cường đại, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hai bên đủ để xuyên thấu qua đêm tối đang gặp nhau, cổ tay đồng thời kịch chấn.
Trong đôi mắt màu xanh biếc âm u của Á Đương Tư toát ra sự hâm mộ, Tuần Niết không hổ là Long chiến sĩ, vậy mà dưới sự đả kích trầm trọng của mình vẫn có thể đứng lên một lần nữa, vô luận là do ý chí siêu cường hay là năng lực hồi sinh cường đại của Tuần Niết, cũng làm cho hắn phải tỏ vẻ khâm phục. Chỉ tiếc Tuần Niết chọn sai trận doanh, lại đứng ở mặt đối lập với mình, điều này chính là sẽ dẫn đến kết quả hạ tràng mất đi tính mạng như Tử Long.
Chân phải của Tuần Niết nặng nề bước lên phía trước một bước: " Phanh!" Một tiếng vang thật lớn trên mặt đất, bước chân dưới đá núi kịch liệt chấn động lên, với chân phải làm trung tâm, vài tia vết nức nhỏ xíu nhanh chóng hướng chung quanh khoách triển ra, lan đến gần hai thước phạm vi, giống như là mạng nhện giăng khắp nơi.
Tiếng nổ chấn triệt bầu trời đêm, để cho hai tròng mắt lặng như nước không dao động của Á Đương Tư cũng không khỏi nổi lên một tia rung động thật nhỏ.
Tuần Niết bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, khí thế và tinh lực của hắn trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn, cây cối chung quanh bởi vì không chịu nổi khí thế giằng co cường đại của bọn họ, lá cây mày xanh biếc ào ào tuôn rơi từ không trung, không khí với hai người làm trung tâm xoay tròn bị hút đi, sự ma sát của khí lưu tạo ra tiếng rít gào thật nhỏ.
Á Đương Tư vẫn bất động, khí lưu xé gió vẫn không hề lan đến gần hắn, tay phải của hắn không nhanh không chậm nắm lại thành quyền, chậm rãi đánh về phía trước.
Một nhanh một chậm, một thương một quyền, nhưng trong chốc lát song phương tiếp xúc, dường như cùng dừng lại cách nhau vẻn vẹn một thước, không khí trong vòng một thước này đã bị hai người nghiền ép tới mức tận cùng.
Nắm tay Á Đương Tư hướng về phía trước hơi đẩy mạnh một ngón tay, không gian lần thứ hai áp súc, đã sắp lâm vào bên bờ bạo liệt. Trường thương trong tay Tuần Niết từ ngay giữa gồ lên, tựa hồ đã vô lực thừa nhận áp bách cường đại của đối phương, ngọn lửa ở mũi thương đã bắt đầu trở nên phai nhạt xuống.
Khóe môi Á Đương Tư vẫn mang theo một tia mỉm cười lãnh khốc, nắm tay hắn dần dần biến thành màu bạc, dưới ánh trăng thấp thoáng lóe ra ánh sáng phản quang như kim loại.
Ngọn lửa của mũi thương đột nhiên tăng vọt, tựa hồ muốn thôn tính nắm tay của Á Đương Tư, lúc ngọn lửa sắp liếm lên da thịt của Á Đương Tư, trường thương bị bẻ gãy, đầu thương bị hỏa diễm thiêu đốt đột nhiên bay ngược về phía sau, với tốc độ bất khả tư nghị xuyên thủng trước ngực Tuần Niết, thật sâu xuyên tới phía sau, ghim vào trên đại thụ sau lưng hắn. Một luồng sáng từ ngực hắn bắn ra, lập tức phun ra luồng huyết vụ vô cùng thê mỹ.
Cùng lúc đó nửa đoạn trường thương còn lại cũng hung hăng bắn vào trong bụng dưới Á Đương Tư, khóe môi Á Đương Tư rõ ràng co quắp một chút, lập tức một chưởng giống như roi mềm đánh vào cổ Tuần Niết.
Thân thể của Tuần Niết bay ngược lên không trung, trường mâu xuyên qua lồng ngực của hắn, thân thể đã mất đi sinh mệnh của Tuần Niết thê lương ghim cứng trên cành cây, Tử Long đã chết, hắn không còn cơ hội phục hồi như cũ.
Á Đương Tư run rẩy dùng hai tay rút nửa đoạn thương trong bụng ra, nhìn thẳng đoạn thương nhiễm máu tươi, phát ra một tiếng rên thống khổ...
Sáng sớm vùng Mục Thương Sơn có vẻ yên lặng khác thường, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tan sương sớm, sương sớm trên đầu thỉnh thoảng theo gió rơi xuống, rơi trên mặt làm thấm lạnh.
Đường Liệp tìm một vị trí rộng rãi, đưa mắt nhìn lại chân núi, nơi nơi đều là rừng rậm xanh um, rất khó coi được vị trí của truy binh. Nếu lúc này có điều kiện có được một chiếc kính viễn vọng thì thật tốt, có thể sớm hiểu rõ được cử động của địch nhân.
Huyền Ba từ chuyện tối hôm qua trở nên trầm mặc rất nhiều, lúc nghỉ hơi chỉ ngồi một mình, nhìn dãy núi phương xa đến ngơ ngác xuất thần, Đường Liệp không quấy rầy sự yên lặng của nàng, chậm rãi đi đến bên người Huyên nhi.
Huyên nhi đang từ trong miệng của một con vẹt màu sắc rực rỡ hỏi thăm tình hình kẻ địch, Đường Liệp lộ ra một nụ cười hiểu ý, có chuyên gia thông hiểu ngôn ngữ loài chim như Huyên nhi hỗ trợ, vô hình trung như có được một đội trinh sát trời cao số lượng khổng lồ.
Huyên nhi đợi khi con vẹt bay đi, mới xoay người lại, từ vẻ mặt của nàng xem ra tình thế cũng không hay.
" Có phải là địch nhân truy lên đây?" Đường Liệp thấp giọng hỏi.
Huyên nhi nhìn hướng Huyền Ba một chút, mới nhỏ giọng nói: " Bọn họ vẫn đang theo đuổi không bỏ, chỉ cần chúng ta thoáng buông lỏng, chỉ sợ sẽ bị bọn họ đuổi kịp."
Đường Liệp lo lắng nói: " Tốc độ của chúng ta quá chậm, cứ như vậy mà tiếp tục đi, cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ đuổi kịp."
Huyên nhi tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhẹ giọng nói: " Kỳ quái chính là, vì sao bọn họ luôn có thể tìm được lộ tuyến chính xác như vậy?"
Đường Liệp nhớ tới lời của Tuần Niết nói với mình khi chia tay, đại khái là vì trong người Huyền Ba công chúa có Long Huyết hóa thành tinh thạch nên mang đến tai họa ngầm, cho nên mới bị địch nhân tìm được.
Huyên nhi nói: " Muội từ miệng phi điểu đã hiểu rõ tình huống đại khái của địa hình nơi này, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự truy tung của thủ hạ của thái tử, chỉ có một phương pháp."
" Biện pháp gì?"
Huyên nhi chỉ phía dãy núi chánh tây nói: " Trước khi bọn họ đuổi tới nếu chúng ta có thể đặt chân lên được tòa núi kia!"
Đường Liệp đã vô cùng tín nhiệm Huyên nhi, mỉm cười nói: " Vậy còn chờ cái gì, chúng ta lập tức xuất phát!"
Mặc dù có mục tiêu minh xác, nhưng tốc độ ba người rõ ràng càng chậm hơn, chủ yếu là vì Huyền Ba, nàng từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng cung, sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao chịu nổi sự đau khổ như bây giờ. Nếu không phải nàng có ý chí siêu cường một mực chống đỡ, sớm đã té xuống lâu rồi.
Huyền Ba gian khổ bước đi, đôi mày thanh tú cau chặt, khi thì khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có chút thống khổ, bàn chân mềm mại của nàng đã sớm bị cắt nát, mỗi bước đi trở nên dị thường gian nan.
Huyên nhi vốn khéo hiểu lòng người thương cảm đi tới bên người Huyền Ba, nhẹ giọng nói: " Không bằng ta dìu ngươi!"
Huyền Ba mặt dù mặt ngoài nhu nhược nhưng đáy lòng lại kiên cường, dùng sức lắc đầu nói: " Ta đi được!" Nàng bước về phía trước một bước, nhưng lại làm xé ra bàn chân đã nổi phồng, đau đến phải lảo đảo, suýt nữa té trên mặt đất, may mắn Huyên nhi kịp thời đỡ lấy nàng, dìu ngồi xuống nham thạch bên cạnh.
Đường Liệp xoay người đi tới bên cạnh Huyền Ba, ngồi xổm xuống, chụp lấy bàn chân nhỏ xinh đẹp của Huyền Ba, Huyền Ba bị cử động bất thình lình của hắn làm hoảng sợ, bật thốt: " Ngươi muốn làm gì..."
Đường Liệp cởi giày nàng ra, nhìn thấy bàn chân ngọc trong suốt mượt mà đã trở nên sưng đỏ, lòng bàn chân non mềm đã bị ma xát ra nhiều bong bóng nước, làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.
Huyên Ba là công chúa, lại là tấm thân xử nữ, mặc dù chỉ là bàn chân, bị Đường Liệp không kiêng nể quan sát cũng không khỏi ngượng ngùng vạn phần, nhẹ giọng sẵng: " Lớn mật!"
Đường Liệp thở dài, đáng tiếc lần đi thoát được vội vàng, ngay cả hòm thuốc cũng bỏ quên trong hoàng cung. Hắn dùng đá lửa đốt một đống lửa, mượn trâm bạc cài tóc của Huyên nhi, tiêu độc trên lửa, rồi làm vỡ những bong bóng máu trên chân Huyền Ba, lại dùng thảo dược ngay cạnh đá núi, dùng bạc lá sen và manh xỉ hỗn hợp thành bột, phủ lên miệng vết thương.
Cảm giác mát lạnh từ chỗ đau thấm vào, đau đớn tức khắc giảm bớt rất nhiều, đôi mắt đẹp của Huyền Ba công chúa toát ra lòng biết ơn.
Đường Liệp nhanh chóng dập tắt lửa, Huyên nhi xé vải băng bó đôi chân Huyền Ba.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Chúng ta mau đi thôi, thời gian có lẽ không còn nhiều nữa.."
Đường Liệp gật đầu, khom người ngồi xổm trước người Huyền Ba: " Ta cõng ngươi!"
" Không cần..."
Đường Liệp lớn tiếng: " Nếu ngươi không muốn mọi người rơi vào trong tay truy binh, cứ dựa theo ta mà làm!" Khẩu khí của hắn không có bất luận đường thương lượng nào. Đôi mắt màu lam đậm của Huyền Ba vụt sáng một chút, ngượng ngùng buông xuống, phương tâm cũng đã hướng Đường Liệp khuất phục, hai tay ôm lấy cổ Đường Liệp, thân thể mềm mại ghé vào lưng Đường Liệp.
Đường Liệp cõng Huyền Ba đi nhanh đến hướng núi leo lên, ngọn núi cao ngất hiểm trở, đường mòn càng ngày càng hẹp, có những nơi chỉ cho một người đi qua, Đường Liệp cõng theo một người, bước đi càng gian nan vạn phần, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mây trắng dưới chân phiêu đãng, dường như đang ở trên chín tầng trời. Lúc này Huyền Ba lại không có cảm giác gì sợ hãi, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Đường Liệp, không ngờ lại hít thở dồn dập lên.
Huyên nhi thông qua phi điểu truyền lại tin tức, truy binh đã càng ngày càng gần, xoay người nhìn lại, trong mây mù đã mơ hồ nhìn thấy điểm đen, đó là đầu người của truy binh đang di động.
Đường Liệp thầm hít sâu một hơi, hắn cũng không còn kịp lưu ý đến truy binh, ngửa đầu nhìn lên đỉnh, muốn leo đến đỉnh ít nhất phải cần nửa giờ thời gian, thể lực của hắn mặc dù xuất chúng, nhưng đã ở vào trong trạng thái tiêu hao nghiêm trọng, liên tục hai ngày đêm không ngủ không nghỉ, vong mạng bỏ trốn đã hao hết hơn phân nửa thể lực của hắn, thân thể uyển chuyển của Huyền Ba lúc này đối với hắn mà nói là một gánh nặng thật lớn.
Ánh mặt trời bắn thẳng lên người Đường Liệp, mồ hôi dọc theo trán hắn chảy xuống, rơi vào trong hai mắt hắn rát buốt đau đớn. Huyền Ba dùng khăn lụa cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng nói: " Là ta làm liên lụy các ngươi, hay là bỏ ta lại đi!"
Đường Liệp cười ha hả: " Trong lòng công chúa chúng ta là người không có nghĩa khí như vậy sao?" Vừa muốn bước lên bậc đá, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể hướng phía trước ngã xuống, nếu là lúc bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không bị phát sinh tình huống này, nhưng thể lực hắn bây giờ căn bản không thể làm ra phản ứng nhanh nhẹn, trên đầu nặng nề đánh xuống góc cạnh của thềm đá, tức khắc phá mở một vết miệng máu dài cả tấc, đầu của loài người vốn nhiều máu nhất, máu tươi như suối ồ ồ tuôn ra.
May là Huyền Ba ngã vào trên lưng Đường Liệp, cũng không thương tổn, kinh hoảng ôm chặt cổ Đường Liệp, hét lên một tiếng, thân thể mềm mại trượt xuống vách núi lơ lửng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.