Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 17: Trên đường hành tẩu dạy hư nữ nhi của người khác
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Bởi vì xuất môn không chuẩn bị xe ngựa, nên khi trở về đi cũng chỉ có thể dựa vào Mạc Thanh
Cốc và Tống Thanh Thư, hai người thay phiên cõng Bối Cẩm Nghi bị trọng
thương, còn lại Chu Hiểu nắm tay Dương Bất Hối tiểu muội muội đi theo
bên cạnh bọn họ.
Loli thật khác ngụy loli (giả loli) ở chỗ, Chu Hiểu lớn tuổi ngụy loli vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương Bất Hối tròn phúng phính, nhỏ nhắn liền thích. Đau lòng nàng không có nương lại không có một người cha có trách nhiệm, nghĩ chiếu cố nàng nhiều một chút, hoàn toàn quên chính mình nữ cải nam trang, nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Bất Hối giúp nàng đi cẩn thận không bị vất, cái thái độ tự nhiên kia khiến cho Mạc Thanh Cốc nguyên bản lo lắng Chu Hiểu bị nam tính hóa không khỏi liên tục ghé mắt.
Tầm mắt Mạc Thanh Cốc dừng trên tay Chu Hiểu và Dương Bất Hối, nhìn đi nhìn lại vẻ mặt Chu Hiểu dịu dàng cẩn thận chiếu cố Dương Bất Hối, bên trong làm gì còn có nửa phần hơi thở nam hài tử, đây hoàn toàn là bộ dáng tiểu tỷ tỷ.
Trách không được sư phụ hội đề nghị đem Chu Hiểu giao cho Nga Mi phái dưỡng dục, xem ra để nàng tiếp xúc nhiều với nữ hài tử cùng tuổi, tính tình cũng sẽ trở nên ôn nhu, khả ái đi. Chính là…… Mạc Thanh Cốc nhíu mày.
“Đừng khóc, nếu cha muội không cần muội, muội đi cùng chúng ta đi. Phái Võ Đang chúng ta cũng sẽ không có việc đồng môn tướng tàn, các sư huynh sẽ chiếu cố muội.”
Luôn dựng tai nghe lén, Mạc Thanh Cốc dở khóc dở cười, phái Võ Đang bọn họ từ lúc bắt đầu sáng lập môn phái chưa từng thu nhận một nữ đệ tử nào. Chỉ có Chu Hiểu ngoại lệ là do nhìn nhầm, hiện tại Chu Hiểu cư nhiên còn tưởng đem tiểu cô nương khác đưa đến núi Võ Đang làm bạn.
“Tuyệt đối sẽ không giống nữ nhân Đinh Mẫn Quân ác độc kia, tính cả đồng môn cũng không tha. Còn có a, cái kia sư phụ cái gì a, ngay chính mình đệ tử cũng giết.” Chu Hiểu chỉ có thể ở trong lòng nói ngoại trừ Bối Cẩm Nghi ra, sau đó tiếp tục nói xấu phái Nga Mi.
Nàng không cần đi phái Nga Mi, không cần đi phái Nga Mi…… Thất sư ca nhanh chút trở về đề nghị sư phụ gia gia tuyển nhận nữ đệ tử đi!
Chu Hiểu hao hết tâm tư như thế, Mạc Thanh Cốc đương nhiên có nghe.
Diệt Tuyệt sư thái đối với cừu địch vô cùng ác độc, hắn sớm có nghe thấy. Chính là không nghĩ tới nàng thế lại tự tay giết chết Kỷ Hiểu Phù, hơn nữa đem tội danh gán cho Dương Tiêu……
Mày nhăn càng nhièu, kỳ thật sau sự tình vừa rồi Mạc Thanh Cốc đã hoài nghi xem đem Chu Hiểu đưa đi phái Nga Mi là đúng hay sai đây.
Hiện tại…… Vẫn là trước tạm thời hoãn vừa chậm.
Chu Hiểu vẫn đi theo Dương Bất Hối khóe mắt ngấn nước cùng nói chuyện. Một phần là vì để cho sư huynh Mạc Thanh Cốc bỏ đi chủ ý đưa nàng đi phái Nga Mi, một phần khác là nàng kỳ thật muốn hỏi thăm tung tích tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ rơi xuống.
Từ lần chia tay trước đã qua nửa năm, theo truyện là tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ ngàn dặm uỷ thác đưa Dương Bất Hối đi tìm cha nàng Dương Tiêu. Nhưng nàng không gặp tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ, chẳng lẽ hắn ra chuyện gì không tốt? Hay là hắn đã cùng bạch mao tinh tinh làm bạn đi?
Chu Hiểu không dám hỏi, nàng sợ Tống Thanh Thư sẽ nghĩ nhiều. Nếu nghĩ nhiều, xui xẻo chính là nàng…… Tính tình mẫn cảm thương thích ăn dấm chua của hắn quả là không thể đỡ nổi. (Tử Điệp: gì chứ dám lắm)
Đến lúc mọi người đến khách sạn, Dương Bất Hối đã thu hồi lại cảm xúc . Đi cùng nàng nửa điểm cũng không rời đi còn có Bối Cẩm Nghi, mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Cốc mời đến đại phu xem bệnh cho nàng.
Về phần Chu Hiểu, bởi vì nàng không có chuyện gì, nàng liền an tĩnh ngồi ở một bên phát ngốc.
“Bị bỏ rơi bảy tám năm, chẳng quan tâm, quả thật quá đáng. Loại chuyện này sẽ không phát sinh, không cần lo lắng.” Tống Thanh Thư nhàn nhã bước xuống dưới, đứng bên cạnh Chu Hiểu, cúi đầu thì thầm giọng nói ôn nhu khiến Chu Hiểu không nhịn được ngứa lỗ tai.
“Muội không lo lắng.” Chu Hiểu nhịn không được chà chà lỗ tai mẫn cảm, hơi mất tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.
“Cũng không cho nàng đi chỗ kia, nàng ở núi Võ Đang sơn là tốt rồi.” Tống Thanh Thư vẫn như cũ cúi thắt lưng, cơ hồ đem cả người áp vào ghế khóa Chu Hiểu ở dưới thân, giọng nói nóng bỏng lướt qua hai má Chu Hiểu.
“……” Thanh Thư ca, ham muốn chiếm hữu của huynh có thể bớt cường thịnh một chút được không? Tuy rằng nàng thật sự không cần đi phái Nga Mi, nhưng không đáng phải để ngày ngày đem nàng khóa tại bên người đi?
Nàng kỳ thật một chút cũng không để ý cùng hắn cách biệt mười mấy hai mươi năm, học theo Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá cũng không sai, chỉ là Tống Thanh Thư sẽ không ngốc dưới đáy cốc.
“Ta đi xem Bối tỷ tỷ.” Bị nhìn thấu tiểu tâm tư Chu Hiểu rốt cuộc chịu không nổi, cảm giác lỗ tai ngứa run lên, nghẹo đầu nhảy xuống ghế dựa, đi tới chỗ Mạc Thanh Cốc.
Chẳng qua —
“Hiểu Hiểu,”
Một tiếng kêu to khiến Chu Hiểu bỗng nhiên muốn đập đầu vào tường tự sát.
“Nam nhân đáng tin, heo mẹ lên được lên cây?” Thân thủ Mạc Thanh Cốc nhéo thịt mềm trên má Chu Hiểu, cười tủm tỉm hỏi Chu Hiểu. Tìm đại phu xử lý thỏa đáng cho thương tích trên người Bối Cẩm Nghi, Mạc Thanh Cốc rốt cục cũng có thời gian rảnh cùng Chu Hiểu nói chuyện vấn đề này.
Tuy rằng Chu Hiểu là nương tử tương lai của Tống Thanh Thư, chỉ là sự tình này ảnh hưởng đến tôn nghiêm phái Võ Đang bọn họ từ già đến trẻ. Cho nên hắn phải đại diện cho phái Võ Đang giáo dục Chu Hiểu ‘Tiểu sư đệ’ một chút, tiểu hài tử lì cũng không tốt.
Chu Hiểu trong đầu tràn ngập ý nghĩ xong đời, xong đời rồi, dấu chấm than bay đầy trời.
“Phái Võ Đang chúng ta tất cả nam nhân đều rất đáng tin! Lập gia đình làm gả cho nam nhân phái Võ Đang, Bối tỷ tỷ, ngươi nói có phải không?” Bị nhéo đau Chu Hiểu chớp đôi mắt rưng rưng cầu cứu Bối Cẩm Nghi đang nằm trên giường bệnh. Còn vội vã đem Mạc Thanh Cốc bán ra bên ngoài đẩy mạnh tiêu thụ, ánh mắt khẩn thiết khiến Bối Cẩm Nghi dù bị thương cũng không kiềm được da mặt nóng lên.
“Vậy ngươi là muốn đem Bất Hối đưa đến núi Võ Đang làm nàng dâu nhỏ đi?” Bối Cẩm Nghi tốt xấu gì cũng đã lăn lộn vài năm, dù đau đớn cũng có thể để ra vài phần tâm tư chế nhạo Chu Hiểu.
“Đúng vậy, trên núi Võ Đang chúng ta có rất nhiều nam nhân tốt. Phong nhã hào hoa thì có Lục sư ca, Thất sư ca cũng không kém, không chỉ có võ công cao cường, tướng mạo cũng rất đẹp, lại chung tình. Thành thục ổn trọng thì có tam sư ca của ta.” Chu Hiểu cũng không dám đẩy mạnh tiêu thụ về Tống Thanh Thư, đó là nàng tướng công tương lai……
“Ngươi đứa trẻ này……” Mạc Thanh Cốc dở khóc dở cười.
“Mang Bất Hối đi ra ngoài dạo một chút đi.” Để Chu Hiểu đi xuống, nếu nói nữa chỉ sợ nam nhân toàn phái Võ Đang bao gồm sư phụ đều bị nàng ‘Gả’ đi ra ngoài.
“Vâng!” Được giải phóng Chu Hiểu lập tức kéo lên Dương Bất Hối đi dạo phố.
Về phần Tống Thanh Thư cũng không quản chặt Chu Hiểu, bản thân hắn cũng đi theo ra ngoài. Chỉ là hắn không ra tiếng không có nghĩa là hắn không để ý vừa mới rồi Mạc Thanh Cốc nhéo Chu Hiểu kia một chút, chờ khi Mạc Thanh Cốc có người trong sẽ cho hắn đẹp mắt.
…….
Chu Hiểu vừa đến đường cái tựa như chim nhỏ, cái gì cũng đều tò mò dạo vòng xung quanh quan nhỏ xem thử đó là cái gì.
Muốn ăn cái gì, chỉ cần vừa chìa tay ra là có Tống Thanh Thư ở bên cạnh nàng đưa tiền lẻ thanh toán. Nửa canh giờ ngắn ngủn nàng vác bụng nhỏ trở về khách sạn, trong tay còn không quên cầm theo bao kẹo mặc nha nhỏ,
Mặt mày vui vẻ trở lại khách sạn, Chu Hiểu nguyên bản tâm tình đang sung sướng nhìn thấy Dương Tiêu đứng ở cửa cái liền biến mất không thấy.
Được, coi như hắn có chút lương tâm, sau khi tỉnh táo lại rốt cục nhớ đến con gái của mình.
“À ha, heo mẹ lên cây đến rồi?” Chu Hiểu nhỏ giọng thì thầm, thanh âm không lớn, nhưng là đủ để cho Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối nghe được.
“Hiểu ca ca……” Họ hàng gần tình khiếp, Dương Bất Hối gọi tên Chu Hiểu.
“Không sao!”
Tầm mắt đánh giá Dương Tiêu mặc dù vẻ mặt mỏi mệt, nhưng ít nhất hẳn sẽ không lại nổi điên, Chu Hiểu công bằng nhìn người phía trước, nghĩ thầm
“Ta đến mang nữ nhi đi.”
Ra tiếng ngăn cản một hàng ba người, Dương Tiêu dĩ nhiên đang chờ ở nơi này một lúc. Hắn không nhân lúc Dương Bất Hối dạo phố mang đi nàng, hoàn toàn là vì khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười giống hệt Kỷ Hiểu Phù
Tống Thanh Thư nhìn nhìn Dương Tiêu, ngón tay trắng dài đem Chu Hiểu nhẹ nhàng che chở phía sau. Mặc dù không mang bội kiếm bên người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ rơi xuống thế hạ phong. Khí thế biến hóa khiến cho Dương Tiêu cảm giác được lúc này Tống Thanh Thư so với lúc trước ở trong rừng cây đánh nhau nguy hiểm hơn nhiều.
Âm thầm so khí, Dương Tiêu thu liễm rút lui, hơi thở bình thản tựa như thư sinh nhã nhặn.
“Con tên gì?” Dương Tiêu cúi đầu hỏi Dương Bất Hối, giọng điệu mềm mại. Vì chưa từng có phụ thân, Dương Bất Hối không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Chu Hiểu xin giúp đỡ.
“Dương Bất Hối.” Cuối cùng, mong muốn có phụ phân của Dương Bất Hối cũng chiến thắng nổi bất an, sợ hãi.
“Dương Bất Hối, Bất Hối……” Dương Tiêu nhớ kỹ tên Dương Bất Hối, trong mắt toát ra tia hoài niệm xen lẫn phiền muộn, từ ái.
“Hiểu ca ca, muội……” Dương Bất Hối hỏi Chu Hiểu nghiễm nhiên đem Chu Hiểu trở thành người thân.
“Cùng hắn đi đi. Nhiều năm như vậy, hắn không có trách nhiệm của người phụ thân, để hắn nuôi ngươi lớn cũng là cho muội cuộc sống tốt nhất, sự dạy dỗ tốt nhất, địa vị cao nhất .” Chờ có thể tự lập liền đạp hắn. Đương nhiên, đổi với Dương Bất Hối lời nói, ở Minh Giáo làm đại tiểu thư vẫn tốt hơn so ở bên ngoài phiêu bạc.
“Nhất định, con gái của Dương Tiêu ta xứng đáng được những gì tốt nhất.” Chẳng qua là con mắt của Dương Tiêu này cao hơn Dương Bất Hối nửa cái đầu của Chu Hiểu, nhìn thấy tướng mạo của nàng, đáy mắt âm thầm xẹt qua một tia đúng là như thế , hiểu rõ.
Chu Hiểu không biết Dương Tiêu đang nghĩ cái gì, hai mắt nàng chỉ nhìn thấy Dương Tiêu trong truyền thuyết, nàng cầm bao kẹo mạch nha nhỏ trong tay đưa cho Dương Bất Hối. Ở nàng phía sau lưng nhẹ nhàng đẩy một cái, nhìn Dương Bất Hối từng bước một quay đầu đi theo Dương Tiêu.
“Hiểu ca ca, huynh nhất định phải chờ muội!”
Ai biết Dương Bất Hối lại đột nhiên chạy trở về, trên má Chu Hiểu hôn một cái liền lại lạch cạch, lạch cạch chạy đi.
“Này……” Tình huống gì vậy?
Còn chưa ý thức được chính mình đang cải trang thành nam Chu Hiểu mờ mịt.
“Thật là…”
Tống Thanh Thư cúi xuống thắt lưng, trên má Chu Hiểu nhẹ nhàng hôn một cái,
“Ta mới là phu quân của nàng.” (Tử Điệp: =.=”)
Loli thật khác ngụy loli (giả loli) ở chỗ, Chu Hiểu lớn tuổi ngụy loli vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương Bất Hối tròn phúng phính, nhỏ nhắn liền thích. Đau lòng nàng không có nương lại không có một người cha có trách nhiệm, nghĩ chiếu cố nàng nhiều một chút, hoàn toàn quên chính mình nữ cải nam trang, nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Bất Hối giúp nàng đi cẩn thận không bị vất, cái thái độ tự nhiên kia khiến cho Mạc Thanh Cốc nguyên bản lo lắng Chu Hiểu bị nam tính hóa không khỏi liên tục ghé mắt.
Tầm mắt Mạc Thanh Cốc dừng trên tay Chu Hiểu và Dương Bất Hối, nhìn đi nhìn lại vẻ mặt Chu Hiểu dịu dàng cẩn thận chiếu cố Dương Bất Hối, bên trong làm gì còn có nửa phần hơi thở nam hài tử, đây hoàn toàn là bộ dáng tiểu tỷ tỷ.
Trách không được sư phụ hội đề nghị đem Chu Hiểu giao cho Nga Mi phái dưỡng dục, xem ra để nàng tiếp xúc nhiều với nữ hài tử cùng tuổi, tính tình cũng sẽ trở nên ôn nhu, khả ái đi. Chính là…… Mạc Thanh Cốc nhíu mày.
“Đừng khóc, nếu cha muội không cần muội, muội đi cùng chúng ta đi. Phái Võ Đang chúng ta cũng sẽ không có việc đồng môn tướng tàn, các sư huynh sẽ chiếu cố muội.”
Luôn dựng tai nghe lén, Mạc Thanh Cốc dở khóc dở cười, phái Võ Đang bọn họ từ lúc bắt đầu sáng lập môn phái chưa từng thu nhận một nữ đệ tử nào. Chỉ có Chu Hiểu ngoại lệ là do nhìn nhầm, hiện tại Chu Hiểu cư nhiên còn tưởng đem tiểu cô nương khác đưa đến núi Võ Đang làm bạn.
“Tuyệt đối sẽ không giống nữ nhân Đinh Mẫn Quân ác độc kia, tính cả đồng môn cũng không tha. Còn có a, cái kia sư phụ cái gì a, ngay chính mình đệ tử cũng giết.” Chu Hiểu chỉ có thể ở trong lòng nói ngoại trừ Bối Cẩm Nghi ra, sau đó tiếp tục nói xấu phái Nga Mi.
Nàng không cần đi phái Nga Mi, không cần đi phái Nga Mi…… Thất sư ca nhanh chút trở về đề nghị sư phụ gia gia tuyển nhận nữ đệ tử đi!
Chu Hiểu hao hết tâm tư như thế, Mạc Thanh Cốc đương nhiên có nghe.
Diệt Tuyệt sư thái đối với cừu địch vô cùng ác độc, hắn sớm có nghe thấy. Chính là không nghĩ tới nàng thế lại tự tay giết chết Kỷ Hiểu Phù, hơn nữa đem tội danh gán cho Dương Tiêu……
Mày nhăn càng nhièu, kỳ thật sau sự tình vừa rồi Mạc Thanh Cốc đã hoài nghi xem đem Chu Hiểu đưa đi phái Nga Mi là đúng hay sai đây.
Hiện tại…… Vẫn là trước tạm thời hoãn vừa chậm.
Chu Hiểu vẫn đi theo Dương Bất Hối khóe mắt ngấn nước cùng nói chuyện. Một phần là vì để cho sư huynh Mạc Thanh Cốc bỏ đi chủ ý đưa nàng đi phái Nga Mi, một phần khác là nàng kỳ thật muốn hỏi thăm tung tích tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ rơi xuống.
Từ lần chia tay trước đã qua nửa năm, theo truyện là tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ ngàn dặm uỷ thác đưa Dương Bất Hối đi tìm cha nàng Dương Tiêu. Nhưng nàng không gặp tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ, chẳng lẽ hắn ra chuyện gì không tốt? Hay là hắn đã cùng bạch mao tinh tinh làm bạn đi?
Chu Hiểu không dám hỏi, nàng sợ Tống Thanh Thư sẽ nghĩ nhiều. Nếu nghĩ nhiều, xui xẻo chính là nàng…… Tính tình mẫn cảm thương thích ăn dấm chua của hắn quả là không thể đỡ nổi. (Tử Điệp: gì chứ dám lắm)
Đến lúc mọi người đến khách sạn, Dương Bất Hối đã thu hồi lại cảm xúc . Đi cùng nàng nửa điểm cũng không rời đi còn có Bối Cẩm Nghi, mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Cốc mời đến đại phu xem bệnh cho nàng.
Về phần Chu Hiểu, bởi vì nàng không có chuyện gì, nàng liền an tĩnh ngồi ở một bên phát ngốc.
“Bị bỏ rơi bảy tám năm, chẳng quan tâm, quả thật quá đáng. Loại chuyện này sẽ không phát sinh, không cần lo lắng.” Tống Thanh Thư nhàn nhã bước xuống dưới, đứng bên cạnh Chu Hiểu, cúi đầu thì thầm giọng nói ôn nhu khiến Chu Hiểu không nhịn được ngứa lỗ tai.
“Muội không lo lắng.” Chu Hiểu nhịn không được chà chà lỗ tai mẫn cảm, hơi mất tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.
“Cũng không cho nàng đi chỗ kia, nàng ở núi Võ Đang sơn là tốt rồi.” Tống Thanh Thư vẫn như cũ cúi thắt lưng, cơ hồ đem cả người áp vào ghế khóa Chu Hiểu ở dưới thân, giọng nói nóng bỏng lướt qua hai má Chu Hiểu.
“……” Thanh Thư ca, ham muốn chiếm hữu của huynh có thể bớt cường thịnh một chút được không? Tuy rằng nàng thật sự không cần đi phái Nga Mi, nhưng không đáng phải để ngày ngày đem nàng khóa tại bên người đi?
Nàng kỳ thật một chút cũng không để ý cùng hắn cách biệt mười mấy hai mươi năm, học theo Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá cũng không sai, chỉ là Tống Thanh Thư sẽ không ngốc dưới đáy cốc.
“Ta đi xem Bối tỷ tỷ.” Bị nhìn thấu tiểu tâm tư Chu Hiểu rốt cuộc chịu không nổi, cảm giác lỗ tai ngứa run lên, nghẹo đầu nhảy xuống ghế dựa, đi tới chỗ Mạc Thanh Cốc.
Chẳng qua —
“Hiểu Hiểu,”
Một tiếng kêu to khiến Chu Hiểu bỗng nhiên muốn đập đầu vào tường tự sát.
“Nam nhân đáng tin, heo mẹ lên được lên cây?” Thân thủ Mạc Thanh Cốc nhéo thịt mềm trên má Chu Hiểu, cười tủm tỉm hỏi Chu Hiểu. Tìm đại phu xử lý thỏa đáng cho thương tích trên người Bối Cẩm Nghi, Mạc Thanh Cốc rốt cục cũng có thời gian rảnh cùng Chu Hiểu nói chuyện vấn đề này.
Tuy rằng Chu Hiểu là nương tử tương lai của Tống Thanh Thư, chỉ là sự tình này ảnh hưởng đến tôn nghiêm phái Võ Đang bọn họ từ già đến trẻ. Cho nên hắn phải đại diện cho phái Võ Đang giáo dục Chu Hiểu ‘Tiểu sư đệ’ một chút, tiểu hài tử lì cũng không tốt.
Chu Hiểu trong đầu tràn ngập ý nghĩ xong đời, xong đời rồi, dấu chấm than bay đầy trời.
“Phái Võ Đang chúng ta tất cả nam nhân đều rất đáng tin! Lập gia đình làm gả cho nam nhân phái Võ Đang, Bối tỷ tỷ, ngươi nói có phải không?” Bị nhéo đau Chu Hiểu chớp đôi mắt rưng rưng cầu cứu Bối Cẩm Nghi đang nằm trên giường bệnh. Còn vội vã đem Mạc Thanh Cốc bán ra bên ngoài đẩy mạnh tiêu thụ, ánh mắt khẩn thiết khiến Bối Cẩm Nghi dù bị thương cũng không kiềm được da mặt nóng lên.
“Vậy ngươi là muốn đem Bất Hối đưa đến núi Võ Đang làm nàng dâu nhỏ đi?” Bối Cẩm Nghi tốt xấu gì cũng đã lăn lộn vài năm, dù đau đớn cũng có thể để ra vài phần tâm tư chế nhạo Chu Hiểu.
“Đúng vậy, trên núi Võ Đang chúng ta có rất nhiều nam nhân tốt. Phong nhã hào hoa thì có Lục sư ca, Thất sư ca cũng không kém, không chỉ có võ công cao cường, tướng mạo cũng rất đẹp, lại chung tình. Thành thục ổn trọng thì có tam sư ca của ta.” Chu Hiểu cũng không dám đẩy mạnh tiêu thụ về Tống Thanh Thư, đó là nàng tướng công tương lai……
“Ngươi đứa trẻ này……” Mạc Thanh Cốc dở khóc dở cười.
“Mang Bất Hối đi ra ngoài dạo một chút đi.” Để Chu Hiểu đi xuống, nếu nói nữa chỉ sợ nam nhân toàn phái Võ Đang bao gồm sư phụ đều bị nàng ‘Gả’ đi ra ngoài.
“Vâng!” Được giải phóng Chu Hiểu lập tức kéo lên Dương Bất Hối đi dạo phố.
Về phần Tống Thanh Thư cũng không quản chặt Chu Hiểu, bản thân hắn cũng đi theo ra ngoài. Chỉ là hắn không ra tiếng không có nghĩa là hắn không để ý vừa mới rồi Mạc Thanh Cốc nhéo Chu Hiểu kia một chút, chờ khi Mạc Thanh Cốc có người trong sẽ cho hắn đẹp mắt.
…….
Chu Hiểu vừa đến đường cái tựa như chim nhỏ, cái gì cũng đều tò mò dạo vòng xung quanh quan nhỏ xem thử đó là cái gì.
Muốn ăn cái gì, chỉ cần vừa chìa tay ra là có Tống Thanh Thư ở bên cạnh nàng đưa tiền lẻ thanh toán. Nửa canh giờ ngắn ngủn nàng vác bụng nhỏ trở về khách sạn, trong tay còn không quên cầm theo bao kẹo mặc nha nhỏ,
Mặt mày vui vẻ trở lại khách sạn, Chu Hiểu nguyên bản tâm tình đang sung sướng nhìn thấy Dương Tiêu đứng ở cửa cái liền biến mất không thấy.
Được, coi như hắn có chút lương tâm, sau khi tỉnh táo lại rốt cục nhớ đến con gái của mình.
“À ha, heo mẹ lên cây đến rồi?” Chu Hiểu nhỏ giọng thì thầm, thanh âm không lớn, nhưng là đủ để cho Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối nghe được.
“Hiểu ca ca……” Họ hàng gần tình khiếp, Dương Bất Hối gọi tên Chu Hiểu.
“Không sao!”
Tầm mắt đánh giá Dương Tiêu mặc dù vẻ mặt mỏi mệt, nhưng ít nhất hẳn sẽ không lại nổi điên, Chu Hiểu công bằng nhìn người phía trước, nghĩ thầm
“Ta đến mang nữ nhi đi.”
Ra tiếng ngăn cản một hàng ba người, Dương Tiêu dĩ nhiên đang chờ ở nơi này một lúc. Hắn không nhân lúc Dương Bất Hối dạo phố mang đi nàng, hoàn toàn là vì khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười giống hệt Kỷ Hiểu Phù
Tống Thanh Thư nhìn nhìn Dương Tiêu, ngón tay trắng dài đem Chu Hiểu nhẹ nhàng che chở phía sau. Mặc dù không mang bội kiếm bên người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ rơi xuống thế hạ phong. Khí thế biến hóa khiến cho Dương Tiêu cảm giác được lúc này Tống Thanh Thư so với lúc trước ở trong rừng cây đánh nhau nguy hiểm hơn nhiều.
Âm thầm so khí, Dương Tiêu thu liễm rút lui, hơi thở bình thản tựa như thư sinh nhã nhặn.
“Con tên gì?” Dương Tiêu cúi đầu hỏi Dương Bất Hối, giọng điệu mềm mại. Vì chưa từng có phụ thân, Dương Bất Hối không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Chu Hiểu xin giúp đỡ.
“Dương Bất Hối.” Cuối cùng, mong muốn có phụ phân của Dương Bất Hối cũng chiến thắng nổi bất an, sợ hãi.
“Dương Bất Hối, Bất Hối……” Dương Tiêu nhớ kỹ tên Dương Bất Hối, trong mắt toát ra tia hoài niệm xen lẫn phiền muộn, từ ái.
“Hiểu ca ca, muội……” Dương Bất Hối hỏi Chu Hiểu nghiễm nhiên đem Chu Hiểu trở thành người thân.
“Cùng hắn đi đi. Nhiều năm như vậy, hắn không có trách nhiệm của người phụ thân, để hắn nuôi ngươi lớn cũng là cho muội cuộc sống tốt nhất, sự dạy dỗ tốt nhất, địa vị cao nhất .” Chờ có thể tự lập liền đạp hắn. Đương nhiên, đổi với Dương Bất Hối lời nói, ở Minh Giáo làm đại tiểu thư vẫn tốt hơn so ở bên ngoài phiêu bạc.
“Nhất định, con gái của Dương Tiêu ta xứng đáng được những gì tốt nhất.” Chẳng qua là con mắt của Dương Tiêu này cao hơn Dương Bất Hối nửa cái đầu của Chu Hiểu, nhìn thấy tướng mạo của nàng, đáy mắt âm thầm xẹt qua một tia đúng là như thế , hiểu rõ.
Chu Hiểu không biết Dương Tiêu đang nghĩ cái gì, hai mắt nàng chỉ nhìn thấy Dương Tiêu trong truyền thuyết, nàng cầm bao kẹo mạch nha nhỏ trong tay đưa cho Dương Bất Hối. Ở nàng phía sau lưng nhẹ nhàng đẩy một cái, nhìn Dương Bất Hối từng bước một quay đầu đi theo Dương Tiêu.
“Hiểu ca ca, huynh nhất định phải chờ muội!”
Ai biết Dương Bất Hối lại đột nhiên chạy trở về, trên má Chu Hiểu hôn một cái liền lại lạch cạch, lạch cạch chạy đi.
“Này……” Tình huống gì vậy?
Còn chưa ý thức được chính mình đang cải trang thành nam Chu Hiểu mờ mịt.
“Thật là…”
Tống Thanh Thư cúi xuống thắt lưng, trên má Chu Hiểu nhẹ nhàng hôn một cái,
“Ta mới là phu quân của nàng.” (Tử Điệp: =.=”)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.