Quyển 5 - Chương 64: Biến cố
Mộ Anh Lạc
12/06/2014
Sắc trời dần dần buông xuống, Mộ Chỉ Ly một mực quan sát
bên ngoài, lúc này mới phát hiện một phần lớn culi còn chưa hoàn thành xong nhiệm
vụ, ngày nào cũng bị trừng phạt, khổ không thể tả.
Mộ Chỉ Ly không khỏi bùi ngùi, nếu không có Xuyên Giáp Thủ trợ giúp thì tình hình bây giờ của nàng sợ là cũng không khá hơn bao nhiêu. Đợi sau khi đốc công rời khỏi thì từng đợt tiếng rên rỉ cũng vang dội từ trong mỏ tinh thạch. Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện được linh thức ở xung quanh lều của nàng.
Nếu như thân phận nàng không phải là một dược sư, linh thức khác xa với những tu luyện cường giả khác thì nàng cũng không có cách nào để cảm nhận được linh thức này. Đạo linh thức này không phải là của ai khác, mà là của Khanh Hiếu Nghị.
Mộ Chỉ Ly tự đánh giá sơ lược một chút về nguyên nhân hành động của Khang Hiếu Nghị. Nàng vừa mới tới đào khoáng mạch mà đã giành được thành tích như vậy, với hiểu biết của Khang Hiếu Nghị thì dĩ nhiên là sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Đã có người giám sát thì Mộ Chỉ Ly cũng không có vội vàng rời khỏi, mà từ từ nhắm hai mắt lại. Có lẽ bởi vì nơi này là mỏ tinh thạch, thiên lực rất dồi dào cho nên Mộ Chỉ Ly mới phát hiện được tốc độ tu luyện của mình ở nơi này tăng lên không ít.
Phát hiện được điểm này, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi hiện lên vẻ mui mừng, ngay sau đó thì không lãng phí thêm chút nào nữa, liền bắt đầu tu luyện.
Trong một cái lều ở phía xa, nét mặt Khang Hiếu Nghị tỏ vẻ có chút hoang mang, linh thức quét nhìn Mộ Chỉ Ly một hồi lâu, sau khi phát hiện không có chút vấn đề gì thì mới thu hồi linh thức, nhưng mà trong mắt lại chứa đầy sự nghi hoặc.
Mộ Chỉ Ly mới tới mà đã có thể đạo được hơn 100 khối linh thạch, quả thực là rất hiếm thấy. Hắn làm đốc công trong mỏ tinh thạch đã rất nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên có thể thấy được một người mới tới mà có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.
Thôi thì thế này, chi bằng ngày mai lúc nàng đi đào tinh thạch, hắn sẽ cho người đi theo quan sát nàng thử xem sao.
Đợi sau khi Khang Hiếu Nghị rút hết linh thức thì Mộ Chỉ Ly khẽ động tâm thần, nhanh chống biến mất khỏi lều, trong phút chốc nàng đã xuất hiện ở giữa mỏ.
Đám người Hàn Như Liệt gần như không có dừng lại công việc đào tinh thạch, bọn họ vốn đã đào sâu vào trong mỏ, so với hôm mới tới thì bộ dáng hoàn toàn khác xa nhau.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly tới, nét mặt mọi người đều rạng rỡ, Hàn Như Liệt cười nói:
- Chỉ Ly, muội đã đến rồi sao? Không bị đốc công phát hiện hả?
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
- Lúc đến đây thì không có vấn đề gì hết. Nhưng mà ngày mai muội sẽ không đi cùng mọi người được, với thành tích muội đạt được thì có lẽ đã làm cho hắn nghi ngờ, chắc chắc ngày mai hắn sẽ phái người đi theo dõi muội.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói xong, Hàn Như Liệt lập tức hiểu ý của nàng:
- Ở đây tự chúng ta lo liệu được rồi, có người tới thì chúng ta liền rời đi. Ngày mai muội nên cẩn thận một chút.
- Muội biết rồi, huynh yên tâm đi.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, lại nói:
- Đáng tiếc là Dật Thần và Thiên nhi không có mặt ở đây, đến nay đã nửa năm mà chưa gặp lại bọn họ.
Nhớ ngày đó 6 người bọn họ muốn đi tới Thiên Âm Môn, từ sau khi đi khác đường nhau đến giờ thì vẫn chưa có cơ hội gặp lại, chớp mắt một cái đã là nửa năm.
- Hôm khác ta sẽ luyện khí các tìm bọn họ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Hàn Như Liệt lên tiếng. Tình cảm giữa bốn người bọn họ không thể nghi ngờ gì nữa, một thời gian dài không gặp mà trong lòng vẫn luôn nhớ mong.
- Chúng ta cũng đã lâu không gặp được bọn họ, Thiên Âm Môn này thật sự là quá lớn.
Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày nói. Tuy là nàng chưa từng thấy qua Thiên Âm Môn nhưng lại nghe thấy Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly nói chuyện với nhau mấy ngày nay thì cũng có thể hiểu được.
- Không nói những thứ này nữa, chúng ta mau đào mỏ đi, một tháng, chúng ta nhất định phải làm được.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đeo Xuyên Giáp Thủ vào tay, ngẫu nhiên gia nhập vào hàng ngũ đào mỏ.
Bởi vì lối đi này tương đối hẹp nên mọi người không thể cùng nhau làm việc được, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đành phải tới một chỗ khác đào mỏ. Ban đêm, mỏ tinh thạch có vẻ hết sức yên tĩnh, cũng may là đã mang Xuyên Giáp Thủ khi đào mỏ nên không phát ra tiếng động lớn, nếu không thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Hai tên tiểu tử Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng nhanh chóng chạy tới một chỗ khác để đào mỏ. Đừng thấy thân hình 2 tên tiểu tử đó nhỏ bé mà lầm nha, đối với việc đào tinh thạch chúng lại rất có kinh nghiệm, tốc độ còn nhanh hơn không ít người có mặt ở đây. Tinh thạch ở giữa trụ sở bí mật có nhiều hơn một chút nên trong khoảng thời gian ngắn mà đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Khi sắc trời dần dần chuyển qua bình minh thì Mộ Chỉ Ly lập tức quay về lều, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cực kỳ tự giác đeo giỏ trúc lên lưng rồi lại cùng mọi người đi vào trong mỏ.
Mộ Chỉ Ly đi vào không bao lâu thì Khang Hiếu Nghị liền vẫy một người trong đó, sau khi nói nhỏ gì đó vào tay hắn thì người kia lập tức chạy vào trong mỏ.
Hôm nay Mộ Chỉ Ly đặc biệt chọn một nơi rất xa lối đi so với ngày hôm qua. Cảm nhận được khí tức sau lưng, trong lòng Mộ Chỉ Ly có vẻ sáng tỏ.
Xem ra suy đoán của nàng không sai, Khang Hiếu Nghị thực sự nghi ngờ nàng.
Cầm giỏ trúc đặt sang một bên, Mộ Chỉ Ly liền dùng xẻng đào tinh thạch lên. Thiên lực hùng hồn không ngừng dũng nhập vào trong tinh thạch. Cây xẻng vốn rất bền vững kiên cố thì lúc này cũng càng thêm sắc bén, âm thanh binh binh bốp bốp nhanh chóng truyền ra.
Lúc đào mỏ, nét mặt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ nồng đậm. Loại chuyện đào mỏ này thực sự là làm cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, so với tốc độ đào mỏ ngày hôm qua thì tuyệt đối không thể nào so sánh được, hơn nữa việc này đối với việc tiêu hoa thiên lực cực kỳ kinh khủng.
Người kia vẫn đang đào tinh thạch ở chỗ cách Mộ Chỉ Ly không xa, cũng không hề có ý định rời đi. Khi trời chuyển dần qua tối, Mộ Chỉ Ly mang giỏ trúc rời đi, tay nàng đã bắt đầu đau âm ĩ, nếu không phải có bí quyết Cường long ngao thiên thì nàng thực sự không biết là mình sẽ biến thành cái gì nữa.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi qua người kia thì cố ý nhìn hắn một chút. Tuy là người hắn rất gầy, quần áo rách nát vô cùng nhưng trên mặt của hắn lại không hề có sự tuyệt vọng chết lặng như những người khác.
Chỉ nhìn thoáng qua thì Mộ Chỉ Ly cũng có thể biết được hắn chính là một trong những đốc công, nhưng mà so với những đốc công thì khác nhau, việc của hắn là người lén lút theo dõi những người đào mỏ khác.
Khang Hiếu Nghị nhìn cái giỏ trúc đầy ắp của Mộ Chỉ Ly, không nhịn được bèn chuyển ánh mắt sang một người đứng cách đó không xa ở phía sau Mộ Chỉ Ly. Chỉ thấy người kia khẽ lắc đầu, ánh mắt Khang Hiếu Nghị liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, Mộ Chỉ Ly cũng không có sử dụng bất cứ cách nào khác mà lại có thể đào được nhiều tinh thạch, điều này thực sự làm cho người khác phải kinh ngạc. May là sự kinh ngạc nằm ở trong lòng, còn trên mặt Khang Hiếu Nhị lại không có biểu hiện ra bất cứ điều gì cả, sau khi dặn dò Mộ Chỉ Ly một lúc thì liền để cho nàng đi nghỉ ngơi.
Mộ Chỉ Ly vừa trở lại lều thì việc trước tiên là liền châm cứu cho chân của mình, hôm nay không khỏe nên cần phải trị liệu. Với y thuật của nàng thì hết thảy những chuyện này điều có thể giải quyết rất dễ dàng.
Hai ngày kế tiếp, ở sau lưng Mộ Chỉ Ly cũng vẫn có một người đi theo, nhưng mà sau đó thì không có nữa, vì rõ ràng là Khang Hiếu Nghị đã xác định được Mộ Chỉ Ly đào mỏ không có chút gì kỳ quặc cả, nên không chú ý tới nữa.
Dưới tình huống như vậy, thời gian trôi nhanh như đưa thoi, đối với người khác mà nói thì những hình phạt nghiêm khắc này thật khó có thể chịu được, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly thì lại không thể tạo thành một chút khó khăn nào, ngược lại thì ngọn núi tinh thạch ở trong trụ sở bí mật lại không ngừng tăng cao.
Thiên Huyền đại lục!
Đám người Mộ Thiên Tĩnh đã nhận được hồi âm của đám người Mộ Hàn Mặc thì cũng cảm thấy yên lòng. Sau khi môn chủ của những môn phái khác gặp được Tân Kiến thì vẫn yên tâm không ít, dĩ nhiên, trong đây cũng có một bộ phận tin tưởng, một bộ phần hoài nghi.
Hai người Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh đứng ở trên đỉnh núi Thiên Âm Môn. Gió nhẹ hiu hiu, mặt mũi hai người trầm tĩnh, đầy vẻ thản nhiên. Vẻ buồn rầu vốn bao phủ trên mặt hai người vào lúc này đã tản đi hết, thay vào đó là cảm giác bình yên, ấm áp.
- Mặc dù lúc này bọn người Lý nhi không có ở Thiên huyền đại lục, nhưng biết họ bình an là được rồi.
Bạch Mạt Lăng nhẹ nhàng nói, trên khuôn mặt thanh khiết tràn đầy sự vui vẻ. Nàng lấy phong thơ mà bọn Ly nhi viết ra xem lại một lần nữa, từng câu từng chữ trong đó đều toát ra tình cảm của bọn họ, nàng biết được bọn họ ở Chủ thế giới rất tốt, hơn nữa thực lực lại được tăng lên rất nhiều.
Mộ Thiên Tĩnh nhẹ gật đầu, gương mặt tuấn dật mang theo chút thỏa mãn. Nghĩ đến trước đây, lúc hắn bỏ mình ở Mộ gia, hắn cho rằng tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, cũng không ngờ là lại có thể cùng cầm tay Bạch Mạt Lăng đi đến cuối đời, còn có một con gái và con rễ nữa, vậy thì còn đòi hỏi gì nữa sao?
- Lang nhi, muội có từng nghĩ tới việc đi vào Chủ thế giới không? Từ lúc huynh biết được chuyện ở Chủ thế giới thì liền có suy nghĩ như vậy, tiếp tục sống ở Thiên huyền đại lục thì thực lực cũng không cách nào đại tinh tiến được.
Mộ Thiên Tĩnh bình tĩnh, chậm rãi nói.
Nghe vậy, trên mặt Bạch Mạt Lăng hiện lên dị sắc, chợt quay qua nhìn sâu vào mắt Mộ Thiên Tĩnh:
- Muội cũng muốn đi!
Nàng nhớ con gái của mình vô cùng, trước đây phải vất vả lắm mới có thể gặp lại nhau, bây giờ lại phải xa cách.
Thấy điệu bộ Bạch Mạt Lăng khẳng định như vậy, nụ cười trên mặt Mộ Thiên Tĩnh càng sâu hơn:
- Vậy đợi sau khi chúng ta xử lý tốt chuyện ở Thiên Âm Môn, chúng ta sẽ đi tới Chủ thế giới, thế nào?
Bây giờ ở Thiên Âm môn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chỉ là chuyện thông đạo giữa Thiên Âm Môn và Chủ thế giới.
- Nghe lời huynh vậy!
- Bây giờ phần lớn môn phải đều đã đồng ý phái cao thủ đi đến Chủ thế giới, đợi bọn họ tu luyện giả ký tín trở về, chắc chắn mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.
- Hy vọng chuyện chúng ta lo lắng sẽ không xảy ra.
Trong mắt Bạch Mạt Lăng hiện ra vẻ xúc động, nàng lo lắng cho Ly nhi. Chỉ có thể hy vọng mọi thứ đều có thể kịp lúc.
- Yên tâm đi, nhất định có thể.
Mộ Thiên Tĩnh lên tiếng khẳng định.
Hết hôm nay thì Mộ Chỉ Ly đã ở trong mỏ tinh thạch tròn một tháng, chưa tới ba ngày nữa thì nàng liền có thể rời khỏi mỏ tinh thạch. Mà trong mấy ngày nay, những gì bọn họ thu hoạch được cực kỳ phong phú, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly có chút buồn bực, tại sao lúc này lại không có thêm nhiều thời gian một chút, như vậy thì có thể thu hoạch được nhiều tinh thạch hơn.
- Ly nhi, chưa tới 3 ngày nữa thì muội phải rời khỏi đây, đến lúc đó đi đến viện Lưu Ly, chắc chắc sẽ không giống như trước đây nữa.
Hàn Như Liệt vừa cười vừa nói, trong mắt hiện lên sự vui mừng khôn xiết. Trước đây thấy Chỉ Ly phải ở trong viện Minh Mạt hơn nửa năm trời, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Mấy ngày nay, hắn cố ý hỏi thăm chuyện tình ở Bách thảo viên, trọng tâm là muốn nghe ngóng chuyện ở viện Lưu Ly. Cũng may, tuy là bọn tu luyện giả chế giáp đi ra ngoài không nhiều, nhưng đối với chuyện ở Bách thảo viên lại biết rất sơ lược.
Không có gì khác, bởi vì đại đa số nữ đệ tử của Thiên Âm Môn đã tụ tập ở Bách Thảo Viên, nên tự nhiên mọi người sẽ có sự quan tâm đặc biệt đến Bạch Thảo Viên mà thôi. Bạch thảo viên ở viện Lưu Ly được xem là viện tốt nhất, bình thường đã có không ít người muốn chen vào, nhiệm vụ của những người tu luyện trong đó không nặng, nhưng mà dược thảo trồng ở đó lại khá trọng yếu.
Biết được điểm này thì hắn rất yên lòng, với những kỹ thuật trồng dược thảo của Chỉ Ly thì việc trồng những dược thảo này có lẽ cũng không có vấn đề gì, chỉ cần như vậy là quá tốt rồi.
Mộ Chỉ Ly cười cười, gật đầu:
- Đúng vậy, trước đây đã bị Đồng Mẫn Nhi hại một lần, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.
Mắt của nàng hiện lên vẻ ngoan tuyệt, nếu không phải là Đồng Mẫn Nhi thì nửa năm nay nàng cũng không phải sống như vậy, nếu như sau này gặp lại lần nữa, nàng cũng phải báo thù Đồng Mẫn Nhi một phen.
Tuy là hai người vẫn nói chuyện với nhau nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại. Đào mỏ nhiều ngày như vậy, tốc độ của bọn họ so với trước đây còn phải mạnh hơn không ít, có thể nói là quen việc thì dễ làm.
Một giây sau, trong mắt Mộ Chỉ Ly bất ngờ hiện lên vẻ kinh ngạc, đành phải nói:
- Liệt, huynh có cảm nhận được thiên lực chấn động ở phía trước rất nhiều không?
Loại thiên lực trong mỏ tinh thạch này so với những nơi khác thì dày đặc hơn rất nhiều, giống như là nơi nào xuất hiện tinh thạch trung phẩm thì sẽ dày đặt hơn so với nơi nào xuất hiện tinh thạch thứ phẩm, nhưng thiên lực ở phía trước lại dày đặc hơn so với tinh thạch thượng phẩm gấp mấy chục lần.
Mức độ này quả thực là vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, làm nàng không khỏi trợn to hai mắt.
Cùng lúc đó, nét mặt Hàn Như Liệt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc không kém?
- Cái này là thứ gì vậy? Tại sao thiên lực lại dày đặc như vậy?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, động tác cũng bắt đầu cùng nhanh chóng hướng về phía trước mà đào. Bọn họ phải nhìn xem bên trong đến tột cùng là có cái gì. Vừa lúc đó, đám người Mộ Hàn Mặc cũng biết được tình huống của Mộ Chỉ Ly, lập tức từ đường hâm bên cạnh đó chạy tới nhập bọn. Dưới sự hợp lực của năm người, tốc độ đào đã cực kỳ nhanh.
Mọi người đào càng sâu, thiên lực lại phát tán ra càng ngày càng nồng nặc, khiến cho trong lòng mọi người đều cảm thấy kích động không thôi . Rốt cục, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng là tại sao thiên lực lại phát ra nồng đậm như vậy.
Trước mặt bọn họ chính là một mảnh tinh thạch đỏ rực, thiên lực phát ra từ đó vô cùng đậm đặc, kỳ lạ nhất là mảnh tinh thạch này đều tụ tập lại cùng một chỗ, hoàn toàn khác với những tinh thạch bọn họ đã đào trước đây, lúc đó, giữa mỗi khối tinh thạch đều có khoảng cách nhất định với nhau.
- Đây là. . .
Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói. Nhìn tinh thạch màu đỏ rực mỹ lệ mà yêu dị, ánh sáng tỏa ra sáng bóng đến mê người, trước đây nàng chưa từng thấy qua loại tinh thạch nào như vậy.
Xảo Xảo và Tuấn Tuấn giống như mở to hai mắt ra cùng một lúc, trên khuôn mặt đều là vẻ khó tin, chợt chỉ vào tinh thạch màu đỏ phía trước mà nói:
- Tinh thạch cực phẩm! Ở đây vậy mà lại có tinh thạch cực phẩm!
Nghe vậy, mọi người mới biết mảnh tinh thạch màu đỏ này rốt cuộc là cái gì.
Tinh thạch cực phẩm, đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nghe được cái tên này. Nhưng rất hiển nhiên, tinh thạch cực phẩm so với tinh thạch thượng phẩm càng thêm mạnh mẽ hơn, chỉ cần nhìn thiên lực đậm đặc ẩn chứa bên trong nó là đã có thể đoán được.
Sau vài giây kinh hãi, trên mặt Xảo Xảo liền hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: “Tinh thạch cực phẩm này có thể gặp nhưng không thể cầu, bình thường bên ngoài rất khó gặp, mau tranh thủ thu nó lại! Trong thời gian có hạn, có thể thu bao nhiêu thì lấy bấy bao nhiêu!
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, chợt rối rít cùng nhau thu hồi tinh thạch cực phẩm lại. Đây mới thực sự là bảo bối, mỗi một khối đều có giá trị không thấp. Trong lúc thu hoạch tinh thạch, mọi người cũng biết thêm được chút ít thông tin về tinh thạch cực phẩm từ Xảo Xảo và Tuấn Tuấn.
Tinh thạch cực phẩm cao cấp hơn tinh thạch thượng phẩm rất nhiều, một khối tinh thạch cực phẩm đủ để đổi được hơn mấy trăm viên tinh thạch thượng phẩm, bởi vì tinh thạch cực phẩm rất hiếm thấy, nhờ vậy, giá trị của nó cũng cao hơn không ít.
Mặc dù mỏ tinh thạch ở trong Bồng Lai bí cảnh cũng không ít, nhưng mỏ có tinh thạch cực phẩm lại không tới một phần ngàn. Theo lý thuyết thì mỏ tinh thạch tại Thiên Âm Môn này không thể nào có tinh thạch cực phẩm tồn tại, nhưng có thể là do hai mỏ tinh thạch giao nhau ở bên trong, dưới sự ảnh hưởng quanh năm nên đã xuất hiện tinh thạch cực phẩm tại nơi giao nhau.
Thiên lực của tinh thạch cực phẩm dao động rất lớn, không lâu nữa sự dao động này sẽ truyền đi, cho nên bọn họ nhất định phải nắm chặt thời gian mới được! Mộ Chỉ Ly có chút tiếc nuối, nếu như những tinh thạch cực phẩm này không phải là ở bên trong mỏ tinh thạch, tâm thần nàng khẽ động một chút là có thể thu tất cả vào trong trụ sở bí mật. Nhưng bọn chúng lại nằm xen kẽ lẫn lộn ở bên trong mỏ tinh thách như thế này thì lại không có cách nào làm được, trừ phi nàng có thể dời toàn bộ mỏ tinh thạch đi, nhưng như vậy nhất định sẽ tạo ra tiếng động quá lớn, không khỏi khiến người khác hoài nghi.
Cũng may tốc độ của mọi người cũng không tính là chậm, số lượng tinh thạch màu đỏ ở bên trong trụ sở bí mật đang nhanh chóng tăng lên rất nhiều, mà bên trong trụ sở bí mật nhờ có những tinh thạch màu đỏ này mà thiên lực trở nên càng thêm nồng nặc.
Dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, số lượng tinh thạch màu đỏ trong mỏ tinh thạch đang giảm đi vô cùng nhanh chóng, mà số lượng tinh thạch cực phẩm cũng nhiều đến vượt ra khỏi tưởng tượng của Mộ Chỉ Ly, thấy vậy bọn họ càng thêm thèm thuồng không dứt.
Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly xoay người chạy ra bên ngoài, cước bộ có vẻ hơi hỗn loạn, vẻ hấp tấp hiện lên trên mặt nàng.
Khang Hiếu Nghị đang ngồi trong lều, vẻ mặt thích thú nhàn nhã uống trà, ở đây ban ngày bình thường cũng không có chuyện gì phiền phức, nhưng mà, hắn đột nhiên thấy thân ảnh màu trắng đang lo lắng chạy từ bên trong ra, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Mộ Chỉ Ly đầu tiên chính là đi tìm Khang Hiếu Nghị, trước giờ Khang Hiếu Nghị vẫn luôn ở trong lều này, cho nên muốn tìm hắn rất đơn giản.
- Mộ Chỉ Ly, ngươi làm sao thế?
Khang Hiếu Nghị cau mày lên tiếng hỏi.
Mộ Chỉ Ly mang vẻ mặt lo lắng, trong mắt còn mang theo một tia hoang mang, nói:
- Khang sư thúc, ta… Vừa rồi, lúc ta đang đào tinh thạch, đột nhiên đào được một mảnh tinh thạch màu đỏ, thiên lực nồng nặc đến lạ thường. Ta không biết đó là cái gì, nên vội vàng tranh thủ tới đây báo cho ngươi.
Theo từng lời Mộ Chỉ Ly nói, Khang Hiếu Nghị lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt kiên nghị trầm ổn hiện lên vẻ rất khó tin, nói:
- Ngươi nói thật sao?
Mộ Chỉ Ly không ngừng gật đầu, nói:
- Thật sự!
Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định, Khang Hiếu Nghị cũng không hoài nghi nữa. Hắn phất tay một cái, liền gọi tất cả quản đốc tới đây, dặn dò để cho tất cả cu li ngừng mọi động tác trong tay, tất cả đều đi ra ngoài.
Trong một thời gian ngắn, mỏ tinh thạch liền bị bao vây, sau khi nhanh chóng phái một người đi trước báo cho trưởng lão của Thiên Âm Môn, Khang Hiếu Nghị liền cùng Mộ Chỉ Ly đi vào trong mỏ tinh thạch.
Mộ Chỉ Ly mang theo Khang Hiếu Nghị đi thẳng vào nơi có tinh thạch cực phẩm xuất hiện. Mặc dù tinh thạch đã bị bọn họ thu vào hơn một nửa, số còn lại bọn họ trông thấy vẫn còn thèm thuồng nhưng vẫn phải để lại. Dựa theo lời Xảo Xảo nói, vật này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Nếu bọn họ đào sạch, Khang Hiếu Nghị cũng sẽ phát hiện dấu vết của bọn họ, đến lúc đó mới thật sự là xui xẻo.
Nếu đã vậy, chẳng thà đi báo cáo, còn có thể có được chút danh tiếng không tệ.
Mộ Chỉ Ly mang theo Khang Hiếu Nghị đi một mạch tới nơi nàng phát hiện ra tinh thạch cực phẩm. Lúc này đám người Hàn Như Liệt đã rời đi, không để lại một chút dấu vết nào.
Lúc Khang Hiếu Nghị nhìn thấy mảnh tinh thạch màu đỏ trước mắt, trong mắt bắn ra muôn màu muôn sắc, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.
- Tinh thạch cực phẩm, thật sự là tinh thạch cực phẩm!
Trên mặt Mộ Chỉ cũng lộ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi mà nói:
- Tinh thạch cực phẩm có phải là so với tinh thạch thượng phẩm còn tốt hơn rất nhiều không ?
Khang Hiếu Nghị cười gật đầu:
- Đó là tất nhiên, giá trị của tinh thạch cực phẩm, tinh thạch thượng phẩm không thể so sánh cùng được, số lượng tinh thạch cực phẩm ở đây không ít, đợi sau khi báo lên trên môn phái, chúng ta đều xem như là đã lập công rồi!
Trên mặt Khang hiếu Nghị khó nén được vẻ kích động, hắn ở mỏ tinh thạch nhiều năm như vậy, cơ hội lập công tất nhiên ít hơn rất nhiều so với những nơi của tu luyện giả khác. Không nghĩ tới lần này thế nhưng phát hiện được bảo bối như vậy, đây chắc chắn là đã lập công lớn.
Nghĩ tới đây, Khang Hiếu Nghị nhìn Mộ Chỉ Ly càng ngày càng thuận mắt. Nếu không có Mộ Chỉ Ly phát hiện ra chuyện này thì còn không biết đến lúc nào mới có thể phát hiện. Dù sao diện tích của tinh thạch mỏ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, đường hầm bốn phương trải dài khắp mỏ tinh thạch lại càng không biết bao nhiêu, nếu có vận khí tốt thì lập tức có thể đào được ngay, vận khí không tốt thì có qua mấy năm cũng không nhất định có thể đào được.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu nhìn lại. nhưng vừa nhìn, nàng cũng có chút kinh ngạc. Dẫn đầu đoàn tu luyện giả đi tới đây lại là Hạ Trường Thanh.
Hơn nửa năm không thấy, Hạ Trường Thanh cũng không thay đổi chút nào, lạnh nhạt đã trở thành đặc điểm đặc thù của hắn. Cho đến sau khi Hạ Trường Thanh nhìn từ xa thấy mảnh tinh thạch cực phẩm đỏ rực như lửa kia, trên mặt cũng nhiều một tia vui mừng.
- Quả nhiên là tinh thạch cực phẩm, không nghĩ tới tại mỏ tinh thạch này lại có tồn tại tinh thạch cực phẩm.
Hạ Trường Thanh chậm rãi nói, chợt quay ra nhìn về phía Khang Hiếu Nghị nói:
- Làm không tệ, sau đó phái người tới lấy tinh thạch cực phẩm đi đi, là ai phát hiện ra vậy?
Nghe Hạ Trường Thanh hỏi, Khang Hiếu Nghị không khỏi quay đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly nói:
- Là Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên phát hiện .
Hạ Trường Thanh lúc này mới thấy Mộ Chỉ Ly đang đứng sau lưng Khang Hiếu Nghị. Lúc nãy Khang Hiếu Nghị đứng ở bên cạnh, phía trước, nên hắn không nhìn thấy nàng. Lúc hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không khỏi nhẹ kêu lên một tiếng, hỏi:
- Sao ngươi lại tới mỏ tinh thạch?
Lúc trước hắn mang theo mấy người Mộ Chỉ Ly báo cáo xong liền không chú ý nhiều tới bọn họ nữa, nhưng với bọn họ, hắn vẫn có một ấn tượng rất sâu đậm. Hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Chỉ Ly tại nơi này, thật kỳ quái.
Chẳng lẽ trong nửa năm nay, Mộ Chỉ Ly đã mắc phải sai lầm lớn gì ? Tu luyện giả bình thường sẽ không bị phạt đi tới mỏ tinh thạch.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ cười cười:
- Chuyện này nói rất dài dòng, ta bị phạt tới mỏ tinh thạch lao dịch một tháng.
Chuyện này cũng không phải chuyện vinh quang gì, nàng cũng không có ý muốn kể khổ, tất nhiên không chú trọng.
Nhìn vẻ mặt Mộ Chỉ Ly như vậy, Hạ Trường Thanh cũng không hỏi nữa. Phục vụ một tháng, cũng không phải là vĩnh viễn sống ở chỗ này, xem ra chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, lập tức lên tiếng nói:
- Ngươi đã phát hiện tinh thạch cực phẩm coi như là có công lớn, không cần phải lao động ở mỏ tinh thạch nữa, quay về Bách Thảo Viên đi. Ta đi chào hỏi lão gia hỏa Diệu Thừa Ninh kia một tiếng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cung kính thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ Thủ tịch trưởng lão.
Nàng đã sớm biết sau khi nàng báo chuyện về tinh thạch cực phẩm lên, chắc chắn sẽ không phải tiếp tục sống ở mỏ tinh thạch nữa.
Mộ Chỉ Ly không khỏi bùi ngùi, nếu không có Xuyên Giáp Thủ trợ giúp thì tình hình bây giờ của nàng sợ là cũng không khá hơn bao nhiêu. Đợi sau khi đốc công rời khỏi thì từng đợt tiếng rên rỉ cũng vang dội từ trong mỏ tinh thạch. Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện được linh thức ở xung quanh lều của nàng.
Nếu như thân phận nàng không phải là một dược sư, linh thức khác xa với những tu luyện cường giả khác thì nàng cũng không có cách nào để cảm nhận được linh thức này. Đạo linh thức này không phải là của ai khác, mà là của Khanh Hiếu Nghị.
Mộ Chỉ Ly tự đánh giá sơ lược một chút về nguyên nhân hành động của Khang Hiếu Nghị. Nàng vừa mới tới đào khoáng mạch mà đã giành được thành tích như vậy, với hiểu biết của Khang Hiếu Nghị thì dĩ nhiên là sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Đã có người giám sát thì Mộ Chỉ Ly cũng không có vội vàng rời khỏi, mà từ từ nhắm hai mắt lại. Có lẽ bởi vì nơi này là mỏ tinh thạch, thiên lực rất dồi dào cho nên Mộ Chỉ Ly mới phát hiện được tốc độ tu luyện của mình ở nơi này tăng lên không ít.
Phát hiện được điểm này, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi hiện lên vẻ mui mừng, ngay sau đó thì không lãng phí thêm chút nào nữa, liền bắt đầu tu luyện.
Trong một cái lều ở phía xa, nét mặt Khang Hiếu Nghị tỏ vẻ có chút hoang mang, linh thức quét nhìn Mộ Chỉ Ly một hồi lâu, sau khi phát hiện không có chút vấn đề gì thì mới thu hồi linh thức, nhưng mà trong mắt lại chứa đầy sự nghi hoặc.
Mộ Chỉ Ly mới tới mà đã có thể đạo được hơn 100 khối linh thạch, quả thực là rất hiếm thấy. Hắn làm đốc công trong mỏ tinh thạch đã rất nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên có thể thấy được một người mới tới mà có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.
Thôi thì thế này, chi bằng ngày mai lúc nàng đi đào tinh thạch, hắn sẽ cho người đi theo quan sát nàng thử xem sao.
Đợi sau khi Khang Hiếu Nghị rút hết linh thức thì Mộ Chỉ Ly khẽ động tâm thần, nhanh chống biến mất khỏi lều, trong phút chốc nàng đã xuất hiện ở giữa mỏ.
Đám người Hàn Như Liệt gần như không có dừng lại công việc đào tinh thạch, bọn họ vốn đã đào sâu vào trong mỏ, so với hôm mới tới thì bộ dáng hoàn toàn khác xa nhau.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly tới, nét mặt mọi người đều rạng rỡ, Hàn Như Liệt cười nói:
- Chỉ Ly, muội đã đến rồi sao? Không bị đốc công phát hiện hả?
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
- Lúc đến đây thì không có vấn đề gì hết. Nhưng mà ngày mai muội sẽ không đi cùng mọi người được, với thành tích muội đạt được thì có lẽ đã làm cho hắn nghi ngờ, chắc chắc ngày mai hắn sẽ phái người đi theo dõi muội.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói xong, Hàn Như Liệt lập tức hiểu ý của nàng:
- Ở đây tự chúng ta lo liệu được rồi, có người tới thì chúng ta liền rời đi. Ngày mai muội nên cẩn thận một chút.
- Muội biết rồi, huynh yên tâm đi.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, lại nói:
- Đáng tiếc là Dật Thần và Thiên nhi không có mặt ở đây, đến nay đã nửa năm mà chưa gặp lại bọn họ.
Nhớ ngày đó 6 người bọn họ muốn đi tới Thiên Âm Môn, từ sau khi đi khác đường nhau đến giờ thì vẫn chưa có cơ hội gặp lại, chớp mắt một cái đã là nửa năm.
- Hôm khác ta sẽ luyện khí các tìm bọn họ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Hàn Như Liệt lên tiếng. Tình cảm giữa bốn người bọn họ không thể nghi ngờ gì nữa, một thời gian dài không gặp mà trong lòng vẫn luôn nhớ mong.
- Chúng ta cũng đã lâu không gặp được bọn họ, Thiên Âm Môn này thật sự là quá lớn.
Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày nói. Tuy là nàng chưa từng thấy qua Thiên Âm Môn nhưng lại nghe thấy Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly nói chuyện với nhau mấy ngày nay thì cũng có thể hiểu được.
- Không nói những thứ này nữa, chúng ta mau đào mỏ đi, một tháng, chúng ta nhất định phải làm được.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đeo Xuyên Giáp Thủ vào tay, ngẫu nhiên gia nhập vào hàng ngũ đào mỏ.
Bởi vì lối đi này tương đối hẹp nên mọi người không thể cùng nhau làm việc được, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đành phải tới một chỗ khác đào mỏ. Ban đêm, mỏ tinh thạch có vẻ hết sức yên tĩnh, cũng may là đã mang Xuyên Giáp Thủ khi đào mỏ nên không phát ra tiếng động lớn, nếu không thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Hai tên tiểu tử Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng nhanh chóng chạy tới một chỗ khác để đào mỏ. Đừng thấy thân hình 2 tên tiểu tử đó nhỏ bé mà lầm nha, đối với việc đào tinh thạch chúng lại rất có kinh nghiệm, tốc độ còn nhanh hơn không ít người có mặt ở đây. Tinh thạch ở giữa trụ sở bí mật có nhiều hơn một chút nên trong khoảng thời gian ngắn mà đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Khi sắc trời dần dần chuyển qua bình minh thì Mộ Chỉ Ly lập tức quay về lều, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cực kỳ tự giác đeo giỏ trúc lên lưng rồi lại cùng mọi người đi vào trong mỏ.
Mộ Chỉ Ly đi vào không bao lâu thì Khang Hiếu Nghị liền vẫy một người trong đó, sau khi nói nhỏ gì đó vào tay hắn thì người kia lập tức chạy vào trong mỏ.
Hôm nay Mộ Chỉ Ly đặc biệt chọn một nơi rất xa lối đi so với ngày hôm qua. Cảm nhận được khí tức sau lưng, trong lòng Mộ Chỉ Ly có vẻ sáng tỏ.
Xem ra suy đoán của nàng không sai, Khang Hiếu Nghị thực sự nghi ngờ nàng.
Cầm giỏ trúc đặt sang một bên, Mộ Chỉ Ly liền dùng xẻng đào tinh thạch lên. Thiên lực hùng hồn không ngừng dũng nhập vào trong tinh thạch. Cây xẻng vốn rất bền vững kiên cố thì lúc này cũng càng thêm sắc bén, âm thanh binh binh bốp bốp nhanh chóng truyền ra.
Lúc đào mỏ, nét mặt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ nồng đậm. Loại chuyện đào mỏ này thực sự là làm cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, so với tốc độ đào mỏ ngày hôm qua thì tuyệt đối không thể nào so sánh được, hơn nữa việc này đối với việc tiêu hoa thiên lực cực kỳ kinh khủng.
Người kia vẫn đang đào tinh thạch ở chỗ cách Mộ Chỉ Ly không xa, cũng không hề có ý định rời đi. Khi trời chuyển dần qua tối, Mộ Chỉ Ly mang giỏ trúc rời đi, tay nàng đã bắt đầu đau âm ĩ, nếu không phải có bí quyết Cường long ngao thiên thì nàng thực sự không biết là mình sẽ biến thành cái gì nữa.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi qua người kia thì cố ý nhìn hắn một chút. Tuy là người hắn rất gầy, quần áo rách nát vô cùng nhưng trên mặt của hắn lại không hề có sự tuyệt vọng chết lặng như những người khác.
Chỉ nhìn thoáng qua thì Mộ Chỉ Ly cũng có thể biết được hắn chính là một trong những đốc công, nhưng mà so với những đốc công thì khác nhau, việc của hắn là người lén lút theo dõi những người đào mỏ khác.
Khang Hiếu Nghị nhìn cái giỏ trúc đầy ắp của Mộ Chỉ Ly, không nhịn được bèn chuyển ánh mắt sang một người đứng cách đó không xa ở phía sau Mộ Chỉ Ly. Chỉ thấy người kia khẽ lắc đầu, ánh mắt Khang Hiếu Nghị liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, Mộ Chỉ Ly cũng không có sử dụng bất cứ cách nào khác mà lại có thể đào được nhiều tinh thạch, điều này thực sự làm cho người khác phải kinh ngạc. May là sự kinh ngạc nằm ở trong lòng, còn trên mặt Khang Hiếu Nhị lại không có biểu hiện ra bất cứ điều gì cả, sau khi dặn dò Mộ Chỉ Ly một lúc thì liền để cho nàng đi nghỉ ngơi.
Mộ Chỉ Ly vừa trở lại lều thì việc trước tiên là liền châm cứu cho chân của mình, hôm nay không khỏe nên cần phải trị liệu. Với y thuật của nàng thì hết thảy những chuyện này điều có thể giải quyết rất dễ dàng.
Hai ngày kế tiếp, ở sau lưng Mộ Chỉ Ly cũng vẫn có một người đi theo, nhưng mà sau đó thì không có nữa, vì rõ ràng là Khang Hiếu Nghị đã xác định được Mộ Chỉ Ly đào mỏ không có chút gì kỳ quặc cả, nên không chú ý tới nữa.
Dưới tình huống như vậy, thời gian trôi nhanh như đưa thoi, đối với người khác mà nói thì những hình phạt nghiêm khắc này thật khó có thể chịu được, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly thì lại không thể tạo thành một chút khó khăn nào, ngược lại thì ngọn núi tinh thạch ở trong trụ sở bí mật lại không ngừng tăng cao.
Thiên Huyền đại lục!
Đám người Mộ Thiên Tĩnh đã nhận được hồi âm của đám người Mộ Hàn Mặc thì cũng cảm thấy yên lòng. Sau khi môn chủ của những môn phái khác gặp được Tân Kiến thì vẫn yên tâm không ít, dĩ nhiên, trong đây cũng có một bộ phận tin tưởng, một bộ phần hoài nghi.
Hai người Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh đứng ở trên đỉnh núi Thiên Âm Môn. Gió nhẹ hiu hiu, mặt mũi hai người trầm tĩnh, đầy vẻ thản nhiên. Vẻ buồn rầu vốn bao phủ trên mặt hai người vào lúc này đã tản đi hết, thay vào đó là cảm giác bình yên, ấm áp.
- Mặc dù lúc này bọn người Lý nhi không có ở Thiên huyền đại lục, nhưng biết họ bình an là được rồi.
Bạch Mạt Lăng nhẹ nhàng nói, trên khuôn mặt thanh khiết tràn đầy sự vui vẻ. Nàng lấy phong thơ mà bọn Ly nhi viết ra xem lại một lần nữa, từng câu từng chữ trong đó đều toát ra tình cảm của bọn họ, nàng biết được bọn họ ở Chủ thế giới rất tốt, hơn nữa thực lực lại được tăng lên rất nhiều.
Mộ Thiên Tĩnh nhẹ gật đầu, gương mặt tuấn dật mang theo chút thỏa mãn. Nghĩ đến trước đây, lúc hắn bỏ mình ở Mộ gia, hắn cho rằng tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, cũng không ngờ là lại có thể cùng cầm tay Bạch Mạt Lăng đi đến cuối đời, còn có một con gái và con rễ nữa, vậy thì còn đòi hỏi gì nữa sao?
- Lang nhi, muội có từng nghĩ tới việc đi vào Chủ thế giới không? Từ lúc huynh biết được chuyện ở Chủ thế giới thì liền có suy nghĩ như vậy, tiếp tục sống ở Thiên huyền đại lục thì thực lực cũng không cách nào đại tinh tiến được.
Mộ Thiên Tĩnh bình tĩnh, chậm rãi nói.
Nghe vậy, trên mặt Bạch Mạt Lăng hiện lên dị sắc, chợt quay qua nhìn sâu vào mắt Mộ Thiên Tĩnh:
- Muội cũng muốn đi!
Nàng nhớ con gái của mình vô cùng, trước đây phải vất vả lắm mới có thể gặp lại nhau, bây giờ lại phải xa cách.
Thấy điệu bộ Bạch Mạt Lăng khẳng định như vậy, nụ cười trên mặt Mộ Thiên Tĩnh càng sâu hơn:
- Vậy đợi sau khi chúng ta xử lý tốt chuyện ở Thiên Âm Môn, chúng ta sẽ đi tới Chủ thế giới, thế nào?
Bây giờ ở Thiên Âm môn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chỉ là chuyện thông đạo giữa Thiên Âm Môn và Chủ thế giới.
- Nghe lời huynh vậy!
- Bây giờ phần lớn môn phải đều đã đồng ý phái cao thủ đi đến Chủ thế giới, đợi bọn họ tu luyện giả ký tín trở về, chắc chắn mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.
- Hy vọng chuyện chúng ta lo lắng sẽ không xảy ra.
Trong mắt Bạch Mạt Lăng hiện ra vẻ xúc động, nàng lo lắng cho Ly nhi. Chỉ có thể hy vọng mọi thứ đều có thể kịp lúc.
- Yên tâm đi, nhất định có thể.
Mộ Thiên Tĩnh lên tiếng khẳng định.
Hết hôm nay thì Mộ Chỉ Ly đã ở trong mỏ tinh thạch tròn một tháng, chưa tới ba ngày nữa thì nàng liền có thể rời khỏi mỏ tinh thạch. Mà trong mấy ngày nay, những gì bọn họ thu hoạch được cực kỳ phong phú, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly có chút buồn bực, tại sao lúc này lại không có thêm nhiều thời gian một chút, như vậy thì có thể thu hoạch được nhiều tinh thạch hơn.
- Ly nhi, chưa tới 3 ngày nữa thì muội phải rời khỏi đây, đến lúc đó đi đến viện Lưu Ly, chắc chắc sẽ không giống như trước đây nữa.
Hàn Như Liệt vừa cười vừa nói, trong mắt hiện lên sự vui mừng khôn xiết. Trước đây thấy Chỉ Ly phải ở trong viện Minh Mạt hơn nửa năm trời, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Mấy ngày nay, hắn cố ý hỏi thăm chuyện tình ở Bách thảo viên, trọng tâm là muốn nghe ngóng chuyện ở viện Lưu Ly. Cũng may, tuy là bọn tu luyện giả chế giáp đi ra ngoài không nhiều, nhưng đối với chuyện ở Bách thảo viên lại biết rất sơ lược.
Không có gì khác, bởi vì đại đa số nữ đệ tử của Thiên Âm Môn đã tụ tập ở Bách Thảo Viên, nên tự nhiên mọi người sẽ có sự quan tâm đặc biệt đến Bạch Thảo Viên mà thôi. Bạch thảo viên ở viện Lưu Ly được xem là viện tốt nhất, bình thường đã có không ít người muốn chen vào, nhiệm vụ của những người tu luyện trong đó không nặng, nhưng mà dược thảo trồng ở đó lại khá trọng yếu.
Biết được điểm này thì hắn rất yên lòng, với những kỹ thuật trồng dược thảo của Chỉ Ly thì việc trồng những dược thảo này có lẽ cũng không có vấn đề gì, chỉ cần như vậy là quá tốt rồi.
Mộ Chỉ Ly cười cười, gật đầu:
- Đúng vậy, trước đây đã bị Đồng Mẫn Nhi hại một lần, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.
Mắt của nàng hiện lên vẻ ngoan tuyệt, nếu không phải là Đồng Mẫn Nhi thì nửa năm nay nàng cũng không phải sống như vậy, nếu như sau này gặp lại lần nữa, nàng cũng phải báo thù Đồng Mẫn Nhi một phen.
Tuy là hai người vẫn nói chuyện với nhau nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại. Đào mỏ nhiều ngày như vậy, tốc độ của bọn họ so với trước đây còn phải mạnh hơn không ít, có thể nói là quen việc thì dễ làm.
Một giây sau, trong mắt Mộ Chỉ Ly bất ngờ hiện lên vẻ kinh ngạc, đành phải nói:
- Liệt, huynh có cảm nhận được thiên lực chấn động ở phía trước rất nhiều không?
Loại thiên lực trong mỏ tinh thạch này so với những nơi khác thì dày đặc hơn rất nhiều, giống như là nơi nào xuất hiện tinh thạch trung phẩm thì sẽ dày đặt hơn so với nơi nào xuất hiện tinh thạch thứ phẩm, nhưng thiên lực ở phía trước lại dày đặc hơn so với tinh thạch thượng phẩm gấp mấy chục lần.
Mức độ này quả thực là vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, làm nàng không khỏi trợn to hai mắt.
Cùng lúc đó, nét mặt Hàn Như Liệt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc không kém?
- Cái này là thứ gì vậy? Tại sao thiên lực lại dày đặc như vậy?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, động tác cũng bắt đầu cùng nhanh chóng hướng về phía trước mà đào. Bọn họ phải nhìn xem bên trong đến tột cùng là có cái gì. Vừa lúc đó, đám người Mộ Hàn Mặc cũng biết được tình huống của Mộ Chỉ Ly, lập tức từ đường hâm bên cạnh đó chạy tới nhập bọn. Dưới sự hợp lực của năm người, tốc độ đào đã cực kỳ nhanh.
Mọi người đào càng sâu, thiên lực lại phát tán ra càng ngày càng nồng nặc, khiến cho trong lòng mọi người đều cảm thấy kích động không thôi . Rốt cục, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng là tại sao thiên lực lại phát ra nồng đậm như vậy.
Trước mặt bọn họ chính là một mảnh tinh thạch đỏ rực, thiên lực phát ra từ đó vô cùng đậm đặc, kỳ lạ nhất là mảnh tinh thạch này đều tụ tập lại cùng một chỗ, hoàn toàn khác với những tinh thạch bọn họ đã đào trước đây, lúc đó, giữa mỗi khối tinh thạch đều có khoảng cách nhất định với nhau.
- Đây là. . .
Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói. Nhìn tinh thạch màu đỏ rực mỹ lệ mà yêu dị, ánh sáng tỏa ra sáng bóng đến mê người, trước đây nàng chưa từng thấy qua loại tinh thạch nào như vậy.
Xảo Xảo và Tuấn Tuấn giống như mở to hai mắt ra cùng một lúc, trên khuôn mặt đều là vẻ khó tin, chợt chỉ vào tinh thạch màu đỏ phía trước mà nói:
- Tinh thạch cực phẩm! Ở đây vậy mà lại có tinh thạch cực phẩm!
Nghe vậy, mọi người mới biết mảnh tinh thạch màu đỏ này rốt cuộc là cái gì.
Tinh thạch cực phẩm, đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nghe được cái tên này. Nhưng rất hiển nhiên, tinh thạch cực phẩm so với tinh thạch thượng phẩm càng thêm mạnh mẽ hơn, chỉ cần nhìn thiên lực đậm đặc ẩn chứa bên trong nó là đã có thể đoán được.
Sau vài giây kinh hãi, trên mặt Xảo Xảo liền hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: “Tinh thạch cực phẩm này có thể gặp nhưng không thể cầu, bình thường bên ngoài rất khó gặp, mau tranh thủ thu nó lại! Trong thời gian có hạn, có thể thu bao nhiêu thì lấy bấy bao nhiêu!
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, chợt rối rít cùng nhau thu hồi tinh thạch cực phẩm lại. Đây mới thực sự là bảo bối, mỗi một khối đều có giá trị không thấp. Trong lúc thu hoạch tinh thạch, mọi người cũng biết thêm được chút ít thông tin về tinh thạch cực phẩm từ Xảo Xảo và Tuấn Tuấn.
Tinh thạch cực phẩm cao cấp hơn tinh thạch thượng phẩm rất nhiều, một khối tinh thạch cực phẩm đủ để đổi được hơn mấy trăm viên tinh thạch thượng phẩm, bởi vì tinh thạch cực phẩm rất hiếm thấy, nhờ vậy, giá trị của nó cũng cao hơn không ít.
Mặc dù mỏ tinh thạch ở trong Bồng Lai bí cảnh cũng không ít, nhưng mỏ có tinh thạch cực phẩm lại không tới một phần ngàn. Theo lý thuyết thì mỏ tinh thạch tại Thiên Âm Môn này không thể nào có tinh thạch cực phẩm tồn tại, nhưng có thể là do hai mỏ tinh thạch giao nhau ở bên trong, dưới sự ảnh hưởng quanh năm nên đã xuất hiện tinh thạch cực phẩm tại nơi giao nhau.
Thiên lực của tinh thạch cực phẩm dao động rất lớn, không lâu nữa sự dao động này sẽ truyền đi, cho nên bọn họ nhất định phải nắm chặt thời gian mới được! Mộ Chỉ Ly có chút tiếc nuối, nếu như những tinh thạch cực phẩm này không phải là ở bên trong mỏ tinh thạch, tâm thần nàng khẽ động một chút là có thể thu tất cả vào trong trụ sở bí mật. Nhưng bọn chúng lại nằm xen kẽ lẫn lộn ở bên trong mỏ tinh thách như thế này thì lại không có cách nào làm được, trừ phi nàng có thể dời toàn bộ mỏ tinh thạch đi, nhưng như vậy nhất định sẽ tạo ra tiếng động quá lớn, không khỏi khiến người khác hoài nghi.
Cũng may tốc độ của mọi người cũng không tính là chậm, số lượng tinh thạch màu đỏ ở bên trong trụ sở bí mật đang nhanh chóng tăng lên rất nhiều, mà bên trong trụ sở bí mật nhờ có những tinh thạch màu đỏ này mà thiên lực trở nên càng thêm nồng nặc.
Dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, số lượng tinh thạch màu đỏ trong mỏ tinh thạch đang giảm đi vô cùng nhanh chóng, mà số lượng tinh thạch cực phẩm cũng nhiều đến vượt ra khỏi tưởng tượng của Mộ Chỉ Ly, thấy vậy bọn họ càng thêm thèm thuồng không dứt.
Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly xoay người chạy ra bên ngoài, cước bộ có vẻ hơi hỗn loạn, vẻ hấp tấp hiện lên trên mặt nàng.
Khang Hiếu Nghị đang ngồi trong lều, vẻ mặt thích thú nhàn nhã uống trà, ở đây ban ngày bình thường cũng không có chuyện gì phiền phức, nhưng mà, hắn đột nhiên thấy thân ảnh màu trắng đang lo lắng chạy từ bên trong ra, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Mộ Chỉ Ly đầu tiên chính là đi tìm Khang Hiếu Nghị, trước giờ Khang Hiếu Nghị vẫn luôn ở trong lều này, cho nên muốn tìm hắn rất đơn giản.
- Mộ Chỉ Ly, ngươi làm sao thế?
Khang Hiếu Nghị cau mày lên tiếng hỏi.
Mộ Chỉ Ly mang vẻ mặt lo lắng, trong mắt còn mang theo một tia hoang mang, nói:
- Khang sư thúc, ta… Vừa rồi, lúc ta đang đào tinh thạch, đột nhiên đào được một mảnh tinh thạch màu đỏ, thiên lực nồng nặc đến lạ thường. Ta không biết đó là cái gì, nên vội vàng tranh thủ tới đây báo cho ngươi.
Theo từng lời Mộ Chỉ Ly nói, Khang Hiếu Nghị lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt kiên nghị trầm ổn hiện lên vẻ rất khó tin, nói:
- Ngươi nói thật sao?
Mộ Chỉ Ly không ngừng gật đầu, nói:
- Thật sự!
Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định, Khang Hiếu Nghị cũng không hoài nghi nữa. Hắn phất tay một cái, liền gọi tất cả quản đốc tới đây, dặn dò để cho tất cả cu li ngừng mọi động tác trong tay, tất cả đều đi ra ngoài.
Trong một thời gian ngắn, mỏ tinh thạch liền bị bao vây, sau khi nhanh chóng phái một người đi trước báo cho trưởng lão của Thiên Âm Môn, Khang Hiếu Nghị liền cùng Mộ Chỉ Ly đi vào trong mỏ tinh thạch.
Mộ Chỉ Ly mang theo Khang Hiếu Nghị đi thẳng vào nơi có tinh thạch cực phẩm xuất hiện. Mặc dù tinh thạch đã bị bọn họ thu vào hơn một nửa, số còn lại bọn họ trông thấy vẫn còn thèm thuồng nhưng vẫn phải để lại. Dựa theo lời Xảo Xảo nói, vật này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Nếu bọn họ đào sạch, Khang Hiếu Nghị cũng sẽ phát hiện dấu vết của bọn họ, đến lúc đó mới thật sự là xui xẻo.
Nếu đã vậy, chẳng thà đi báo cáo, còn có thể có được chút danh tiếng không tệ.
Mộ Chỉ Ly mang theo Khang Hiếu Nghị đi một mạch tới nơi nàng phát hiện ra tinh thạch cực phẩm. Lúc này đám người Hàn Như Liệt đã rời đi, không để lại một chút dấu vết nào.
Lúc Khang Hiếu Nghị nhìn thấy mảnh tinh thạch màu đỏ trước mắt, trong mắt bắn ra muôn màu muôn sắc, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.
- Tinh thạch cực phẩm, thật sự là tinh thạch cực phẩm!
Trên mặt Mộ Chỉ cũng lộ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi mà nói:
- Tinh thạch cực phẩm có phải là so với tinh thạch thượng phẩm còn tốt hơn rất nhiều không ?
Khang Hiếu Nghị cười gật đầu:
- Đó là tất nhiên, giá trị của tinh thạch cực phẩm, tinh thạch thượng phẩm không thể so sánh cùng được, số lượng tinh thạch cực phẩm ở đây không ít, đợi sau khi báo lên trên môn phái, chúng ta đều xem như là đã lập công rồi!
Trên mặt Khang hiếu Nghị khó nén được vẻ kích động, hắn ở mỏ tinh thạch nhiều năm như vậy, cơ hội lập công tất nhiên ít hơn rất nhiều so với những nơi của tu luyện giả khác. Không nghĩ tới lần này thế nhưng phát hiện được bảo bối như vậy, đây chắc chắn là đã lập công lớn.
Nghĩ tới đây, Khang Hiếu Nghị nhìn Mộ Chỉ Ly càng ngày càng thuận mắt. Nếu không có Mộ Chỉ Ly phát hiện ra chuyện này thì còn không biết đến lúc nào mới có thể phát hiện. Dù sao diện tích của tinh thạch mỏ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, đường hầm bốn phương trải dài khắp mỏ tinh thạch lại càng không biết bao nhiêu, nếu có vận khí tốt thì lập tức có thể đào được ngay, vận khí không tốt thì có qua mấy năm cũng không nhất định có thể đào được.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu nhìn lại. nhưng vừa nhìn, nàng cũng có chút kinh ngạc. Dẫn đầu đoàn tu luyện giả đi tới đây lại là Hạ Trường Thanh.
Hơn nửa năm không thấy, Hạ Trường Thanh cũng không thay đổi chút nào, lạnh nhạt đã trở thành đặc điểm đặc thù của hắn. Cho đến sau khi Hạ Trường Thanh nhìn từ xa thấy mảnh tinh thạch cực phẩm đỏ rực như lửa kia, trên mặt cũng nhiều một tia vui mừng.
- Quả nhiên là tinh thạch cực phẩm, không nghĩ tới tại mỏ tinh thạch này lại có tồn tại tinh thạch cực phẩm.
Hạ Trường Thanh chậm rãi nói, chợt quay ra nhìn về phía Khang Hiếu Nghị nói:
- Làm không tệ, sau đó phái người tới lấy tinh thạch cực phẩm đi đi, là ai phát hiện ra vậy?
Nghe Hạ Trường Thanh hỏi, Khang Hiếu Nghị không khỏi quay đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly nói:
- Là Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên phát hiện .
Hạ Trường Thanh lúc này mới thấy Mộ Chỉ Ly đang đứng sau lưng Khang Hiếu Nghị. Lúc nãy Khang Hiếu Nghị đứng ở bên cạnh, phía trước, nên hắn không nhìn thấy nàng. Lúc hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không khỏi nhẹ kêu lên một tiếng, hỏi:
- Sao ngươi lại tới mỏ tinh thạch?
Lúc trước hắn mang theo mấy người Mộ Chỉ Ly báo cáo xong liền không chú ý nhiều tới bọn họ nữa, nhưng với bọn họ, hắn vẫn có một ấn tượng rất sâu đậm. Hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Chỉ Ly tại nơi này, thật kỳ quái.
Chẳng lẽ trong nửa năm nay, Mộ Chỉ Ly đã mắc phải sai lầm lớn gì ? Tu luyện giả bình thường sẽ không bị phạt đi tới mỏ tinh thạch.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ cười cười:
- Chuyện này nói rất dài dòng, ta bị phạt tới mỏ tinh thạch lao dịch một tháng.
Chuyện này cũng không phải chuyện vinh quang gì, nàng cũng không có ý muốn kể khổ, tất nhiên không chú trọng.
Nhìn vẻ mặt Mộ Chỉ Ly như vậy, Hạ Trường Thanh cũng không hỏi nữa. Phục vụ một tháng, cũng không phải là vĩnh viễn sống ở chỗ này, xem ra chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, lập tức lên tiếng nói:
- Ngươi đã phát hiện tinh thạch cực phẩm coi như là có công lớn, không cần phải lao động ở mỏ tinh thạch nữa, quay về Bách Thảo Viên đi. Ta đi chào hỏi lão gia hỏa Diệu Thừa Ninh kia một tiếng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cung kính thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ Thủ tịch trưởng lão.
Nàng đã sớm biết sau khi nàng báo chuyện về tinh thạch cực phẩm lên, chắc chắn sẽ không phải tiếp tục sống ở mỏ tinh thạch nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.