Quyển 5 - Chương 171: Bốn tờ tàn đồ
Mộ Anh Lạc
29/07/2014
Đồng tử Mộ Chỉ Ly hơi co lại, hết nhìn Tù Vô Bi lại nhìn lão giả hắc bào đối diện, hóa ra hai người đúng là có quen biết.
Tiếng cười thản nhiên truyền đến.
- Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Lão giả hắc bào thản nhiên cười cười, phảng phất như vui mừng khi gặp lại bằng hữu lâu năm.
- Yên Uẩn Xa, với thân phận của ngươi, làm chuyện bắt cóc như thế này, hình như có chút tổn hại thân phận.
Tù Vô Bi ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra là vui hay buồn.
- Bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, ta chỉ là một hộ tộc lão nhân, mục đích chỉ có bảo hộ Thiếu chủ.
Yên Uẩn Xa thanh âm đều đều, tuyệt không để ý tới đánh giá của Tù Vô Bi.
Đám người Mộ Chỉ Ly trầm mặc, lúc này hai vị tuyệt thế cường giả đang nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản không có đủ tư cách để nói gì cả. Hàn Như Liệt lặng lẽ tiến về phía Mộ Chỉ Ly gật gật đầu, nếu như đối phương chỉ có một cường giả là Yên Uẩn Xa, bọn họ vẫn nắm chắc phần thắng.
Tù Vô Bi hít một hơi, không hề nói gì.
- Nếu con bài chưa lật của hai bên đều đã xuất ra, thực lực của các ngươi không thể nào bắt được ta, như vậy thì không bằng hãy giao ra tàn đồ,
Yên Hồng Hãn dừng một chút.
- Ngươi là người ta rất tán thưởng, ta cũng không muốn huyên náo ầm ỹ, như vậy rất không thoải mái, huống chi bốn tờ tàn đồ, ngươi sở hữu nhiều lắm chỉ hai tờ, đối với ngươi cũng chẳng ích gì.
- Chẳng lẽ hai tờ tàn đồ khác đang ở trong tay ngươi?
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nói không chừng tờ tàn đồ cuối cùng đang ở trong tay Yên Hồng Hãn.
Nhưng mà, Yên Hồng Hãn bình tĩnh vượt qua cả dự kiến của Mộ Chỉ Ly.
- Có một tờ tàn đồ đang nằm trong tay ta, tờ tàn đồ cuối cùng, sớm hay muộn cũng nằm trong tay ta.
Hàn Như Liệt mâu trung xẹt qua tia sáng kỳ dị, nếu như hôm nay khống chế được Yên Hồng Hãn, như vậy bốn tờ tàn đồ liền có thể thu về, bọn họ cũng có thể biết được bốn tờ tàn đồ này rốt cục chỉ dẫn đến cái gì. Giờ khắc này, các loại tâm tư xen lẫn vào nhau.
Yên Uẩn Xa đứng cố định nửa bước phía sau Yên Hồng Hãn, cùng Tù Vô Bi giằng co, không khí quả thật ngưng trọng.
Hai vị cường giả đứng như thế, liền toả ra một loại áp lực kỳ dị. Mộ Chỉ Ly thầm than: Yên Hồng Hãn quả thực không phải người bình thường, nghe sư tổ cùng Yên Uẩn Xa đàm luận liền có thể nghe ra được, đây là gia tộc bí ẩn ở Chủ thế giới, như vậy Yên Hồng Hãn này là Thiếu chủ là đâu mà đến? Chủ thế giới thật là ngọa hổ tàng long, những thế lực bí ẩn không có ai có thể biết hết được.
- Ngươi cường đại và thông minh, nhưng ta cũng không phải hạng người đơn giản, ngươi nghĩ rằng, ta lại đến đây gặp ngươi lần nữa, cũng chỉ có mỗi chiêu bài đó hay sao?
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong nhợt nhạt, bộ dáng thản nhiên xinh đẹp động lòng người.
Vẻ chắc chắn tự tin trên mặt Yên Hồng Hãn hơi cứng lại một lát, sau đó hắn lập tức cười nói.
- Ngươi còn có con bài chưa lật nào đều xuất ra hết đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã thu thập hết các tin tức của Mộ Chỉ Ly ở Chủ thế giới, cường giả có quan hệ với nàng chỉ duy nhất một mình Tù Vô Bi, đã chuẩn bị kĩ lưỡng không có sai sót gì.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly không phải hạng người ăn nói lung tung, tươi cười trên khuôn mặt nàng rõ ràng lộ ra tự tin, có phải chăng… hắn đã sai lầm ở chỗ nào rồi?
Tiếp theo sau đó, một đạo thân hình đột nhiên hiện ra bên cạnh Tù Vô Bi , khi đám người Yên Hồng Hãn thấy rõ khuôn mặt người mới tới, liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Long Ngọc Hồng?
Vẻ mặt Yên Uẩn Xa kinh ngạc.
- Môn chủ Thiên Âm Môn?
Vẻ bình tĩnh trên mặt Yên Hồng Hãn sụp đổ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Căn cứ theo tin tức hắn thu thập được, Mộ Chỉ Ly đã bị Thiên Âm môn trục xuất, như vậy, tại sao môn chủ Thiên Âm Môn lại giúp đỡ Mộ Chỉ Ly? Cho dù là sau khi Tù Vô Bi thu Mộ Chỉ Ly làm đồ đệ, nhưng với thân phận của Long Ngọc Hồng cũng không nên làm như vậy mới đúng.
Tầm mắt Yên Hồng Hãn nhìn về phía Mộ Chỉ Ly dần dần biến hóa, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly có thể kéo Tù Vô Bi tới trợ giúp thì bản lãnh đã rất cao rồi, tuy rằng thực lực Long Ngọc Hồng không thể so sánh với Tù Vô Bi và Yên Uẩn Xa, nhưng cũng là một thế hệ tuyệt thế cường giả.
Một gã cường giả thì hơn ngàn vạn tu luyện giả, khó trách Mộ Chỉ Ly chỉ là đệ nhất giới tán tu mà có thể ở Chủ thế giới thành lập Thiên Huyền thương hội, có hai vị cường giả này trợ giúp, căn bản là không cần lo lắng gì, nói cách khác, Thiên Âm Môn cũng đứng phía sau Mộ Chỉ Ly.
- Nếu ngươi cảm thấy thực lực thế này vẫn còn chưa đủ, thì…
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly hơi hơi giơ lên, vung tay lần nữa, một đám tu luyện giả lại xuất hiện.
Mười mấy tên Hắc y nhân chỉnh tề đứng phía sau bốn người Mộ Chỉ Ly, bọn họ đứng vị trí rất có kỹ xảo, bất luận đối thủ công kích từ góc độ nào, bọn họ đều có thể lập tức phòng bị. Ba người làm một cái khối, mỗi người bên cạnh đều có hai người hỗ trợ, một khi có biến có thể lập tức ứng đối.
Cảm thụ được hơi thở của mười mấy tên Hắc y nhân, Yên Hồng Hãn kinh ngạc nói.
- Toàn bộ đều là cường giả Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ?
Mộ Chỉ Ly đến tột cùng là ai? Ở Chủ thế giới có được một cỗ thế lực khổng lồ như thế, vậy mà có thể che giấu kín cẩn đến mức không kẻ nào biết được.
Nếu như lúc trước đối với Mộ Chỉ Ly là tán thưởng, bây giờ lại càng tán thưởng hơn, nhưng về tàn đồ, hắn nhất định phải lấy cho bằng được!!
Mâu quang Yên Uẩn Xa khẽ biến, hắn chú ý nhất không phải là mấy chục tên Xuất Khiếu Cảnh tu luyện giả, mà là thật sự cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bọn người Tù Vô Bi xuất hiện rất là kỳ quái, giống như là nhảy từ trong không khí ra.
Tù Vô Bi có không gian thuộc tính, đột ngột xuất hiện cũng không kỳ quái, nhưng lúc sau Long Ngọc Hồng và đám hắc y nhân cũng đột ngột xuất hiện như vậy, thật là không bình thường. Ngay sau đó, tầm mắt Yên Uẩn Xa ngưng lại trên người Mộ Chỉ Ly, nhìn một lúc lâu sau, lúc này mới chuyển qua Tù Vô Bi.
- Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục người thừa kế của nàng cũng xuất hiện rồi sao?
Tù Vô Bi cười nhạt, gật đầu.
- Đúng vậy.
Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng với Yên Hồng Hãn đều là ngẩn ngơ, Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt âm thầm kinh ngạc Yên Uẩn Xa kia làm thế nào biết được chuyện này, phải biết rằng chuyện tình của nguyên tố lão nhân người bình thường không thể nào biết được, Yên Uẩn Xa lại nói chuyện bình tĩnh như vậy, bộ dáng kia rõ ràng là đã biết trước.
- Ta đã nghĩ ngươi ở Huyết Sắc địa ngục nhiều năm không ra ngoài, làm sao có thể đột nhiên trợ giúp một tiểu bối, hóa ra là bởi vì có quan hệ với nàng.
Chương mới nhất tại : Truyen.org
Yên Uẩn Xa khẽ cười một tiếng.
- Như vậy thì trọng trách tiếp theo của ngươi quả thật không nhẹ, Long Ngọc Hồng cũng muốn cùng ngươi chống lại?
- Yên Uẩn Xa, đừng chỉ biết nói chúng ta, nhìn bộ dáng các ngươi, rõ ràng là phân truyền thừa lúc trước còn chưa có tìm ra.
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, nói xong, vẻ tươi cười trên mặt Long Ngọc Hồng đột nhiên cứng lại, hiện lên vẻ ngạc nhiên.
- Có phải chăng tàn đồ kia chính là…
- Chính là bản đồ của phân truyền thừa lúc trước, tìm nhiều năm như vậy, cũng không thể thu hồi được toàn bộ.
Thanh âm Yên Uẩn Xa trầm trọng, từ lúc trước tin tức của tàn đồ được truyền đến, bọn họ dốc hết sức tìm kiếm, nhiều năm qua đi vẫn không thể thu được toàn bộ, vì vậy mới phải đem một mảnh ra bán đấu giá tại thương hội.
Đám người Mộ Chỉ Ly hai mặt nhìn nhau, tình huống trước mặt có hơi khác xa so với tưởng tượng của họ, ba vị tiền bối giống như là bằng hữu lâu ngày không gặp, cùng nhau đàm luận những tin tức mà hai bên đều cho là cơ mật, không chút nào… giấu diếm.
Giờ phút này, trong lòng Mộ Chỉ Ly đã hiểu được, tàn đồ này chỉ dẫn tới truyền thừa của một vị nguyên tố lão nhân, lúc trước là có người phát hiện ra truyền thừa, rồi vẽ thành một bức bản đồ, sau đó… chia thành bốn mảnh.
Tù Vô Bi cùng Long Ngọc Hồng liếc nhau, tình huống thế này, quả thật có chút khó xử.
Lúc trước Tù Vô Bi cùng Yên Uẩn Xa, cả hai người đều có một thời huy hoàng, sau đó hai người lại đồng thời mất tích, chỉ có một số người biết được chỗ ở của bọn họ. Tù Vô Bi bởi vì chuyện tình với Lưu Nhan Ngọc quyết định ẩn nấp ở Huyết sắc địa ngục, không màng thế sự, Yên Uẩn Xa lại vì trách nhiệm mà biến mất.
Nhiều năm sau gặp lại, bọn họ vẫn như trước kiên trì thực hiện mục tiêu của mình, nhưng mục tiêu mà hai bên kiên trì lại xảy ra xung đột. Trong quá khứ đã từng là bằng hữu tốt với nhau, chưa từng nghĩ tới sẽ xung đột…
Yên Hồng Hãn hình như cũng biết được tâm tình lúc này của Yên Uẩn Xa có chút phức tạp, thật không ngờ con bài chưa lật của Mộ Chỉ Ly đã vượt qua tính toán của hắn, trong yên lặng, cán cân đã dần dần nghiêng về phía bọn Mộ Chỉ Ly.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên lên tiếng nói.
- Các vị tiền bối đã là bạn tốt nhiều năm, như vậy hay là biến chiến tranh thành tơ lụa, tàn đồ này, chúng ta dùng chung, được không?
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong lòng có một chút kinh ngạc.
Chỉ có Hàn Như Liệt sắc mặt bình tĩnh, hình như đã sớm biết được Mộ Chỉ Ly sẽ có hành động như vậy. Tình huống hiện giờ, đây nghiễm nhiên là biện pháp tốt nhất. Bọn họ không thể trực tiếp đem tàn đồ giao cho đối phương, tuy rằng bọn họ đã là người thừa kế thuộc tính, nhưng nếu có thêm bằng hữu, vậy thì lực lượng lại nhiều hơn vài phần.
Biểu tình Tù Vô Bi cùng Long Ngọc Hồng đều buông lỏng, mâu quang biến hóa, đối Mộ Chỉ Ly lại thêm vài phần yêu thích. Người trẻ tuổi khí thịnh, có thể nhượng bộ như vậy đã cực kỳ không dễ dàng. Bọn họ sống nhiều năm như vậy, bằng hữu ngày xưa phần lớn đã tạ thế, duy chỉ còn mấy người bạn trên đời.
Yên Uẩn Xa trầm mặc, Yên Hồng Hãn là Thiếu chủ, hết thảy đều do Yên Hồng Hãn làm chủ.
Yên Hồng Hãn có chút chần chờ, gia tộc bọn hắn nhiều năm qua truy tìm tàn đồ, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia sẻ cho người khác. Tuy rằng truyền thừa không phải ai tới trước thì lấy được, còn phải xem khả năng lĩnh ngộ.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly quăng ra một câu như bom tấn.
- Trong tay ta có ba tờ tàn đồ.
- Cái gì?
Yên Hồng Hãn bất khả tư nghị.
- Chẳng lẽ tờ tàn đồ trước kia là ngươi lấy?
- Đúng vậy, bởi vì Phó Dịch Hùng lấy tờ tàn đồ kia, ta mới giết Phó Dịch Hùng, thu về ba tờ tàn đồ. Chỉ cần ngươi lấy ra tờ tàn đồ cuối cùng, chúng ta liền có thể bắt đầu đi tìm truyền thừa .
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.
- Không biết phân truyền thừa này là thuộc tính gì?
- Cũng không rõ, lúc trước tổ tiên ta phát hiện ra truyền thừa, đã vẽ lại tàn đồ này, nhưng các tu luyện giả ở xung quanh nổi máu tham, tranh giành cướp đoạt tàn đồ, tổ tiên ta mang theo hơi thở cuối cùng, giao phần tàn đồ còn lại cho gia tộc, chỉ nói cho chúng ta biết đó là truyền thừa của nguyên tố lão nhân.
Giờ phút này, Yên Hồng Hãn cũng không giấu diếm nữa, Mộ Chỉ Ly có ba tờ tàn đồ, mà hắn chỉ có một, quả thật là lợi hại.
- Ngươi chớ lo lắng, nhượng bộ lớn nhất của chúng ta chỉ có vậy.
Thái độ Hàn Như Liệt kiên quyết
- Nhạc mẫu của ta ở nơi nào?
Yên Hồng Hãn ngẩng đầu, vung tay lên, hai người phía sau liền hướng xa xa mà chạy đi, phía sau Hàn Như Liệt, vài tên tu luyện giả cũng chạy theo bọn họ.
- Yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn bà.
Tiếng cười thản nhiên truyền đến.
- Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Lão giả hắc bào thản nhiên cười cười, phảng phất như vui mừng khi gặp lại bằng hữu lâu năm.
- Yên Uẩn Xa, với thân phận của ngươi, làm chuyện bắt cóc như thế này, hình như có chút tổn hại thân phận.
Tù Vô Bi ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra là vui hay buồn.
- Bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, ta chỉ là một hộ tộc lão nhân, mục đích chỉ có bảo hộ Thiếu chủ.
Yên Uẩn Xa thanh âm đều đều, tuyệt không để ý tới đánh giá của Tù Vô Bi.
Đám người Mộ Chỉ Ly trầm mặc, lúc này hai vị tuyệt thế cường giả đang nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản không có đủ tư cách để nói gì cả. Hàn Như Liệt lặng lẽ tiến về phía Mộ Chỉ Ly gật gật đầu, nếu như đối phương chỉ có một cường giả là Yên Uẩn Xa, bọn họ vẫn nắm chắc phần thắng.
Tù Vô Bi hít một hơi, không hề nói gì.
- Nếu con bài chưa lật của hai bên đều đã xuất ra, thực lực của các ngươi không thể nào bắt được ta, như vậy thì không bằng hãy giao ra tàn đồ,
Yên Hồng Hãn dừng một chút.
- Ngươi là người ta rất tán thưởng, ta cũng không muốn huyên náo ầm ỹ, như vậy rất không thoải mái, huống chi bốn tờ tàn đồ, ngươi sở hữu nhiều lắm chỉ hai tờ, đối với ngươi cũng chẳng ích gì.
- Chẳng lẽ hai tờ tàn đồ khác đang ở trong tay ngươi?
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nói không chừng tờ tàn đồ cuối cùng đang ở trong tay Yên Hồng Hãn.
Nhưng mà, Yên Hồng Hãn bình tĩnh vượt qua cả dự kiến của Mộ Chỉ Ly.
- Có một tờ tàn đồ đang nằm trong tay ta, tờ tàn đồ cuối cùng, sớm hay muộn cũng nằm trong tay ta.
Hàn Như Liệt mâu trung xẹt qua tia sáng kỳ dị, nếu như hôm nay khống chế được Yên Hồng Hãn, như vậy bốn tờ tàn đồ liền có thể thu về, bọn họ cũng có thể biết được bốn tờ tàn đồ này rốt cục chỉ dẫn đến cái gì. Giờ khắc này, các loại tâm tư xen lẫn vào nhau.
Yên Uẩn Xa đứng cố định nửa bước phía sau Yên Hồng Hãn, cùng Tù Vô Bi giằng co, không khí quả thật ngưng trọng.
Hai vị cường giả đứng như thế, liền toả ra một loại áp lực kỳ dị. Mộ Chỉ Ly thầm than: Yên Hồng Hãn quả thực không phải người bình thường, nghe sư tổ cùng Yên Uẩn Xa đàm luận liền có thể nghe ra được, đây là gia tộc bí ẩn ở Chủ thế giới, như vậy Yên Hồng Hãn này là Thiếu chủ là đâu mà đến? Chủ thế giới thật là ngọa hổ tàng long, những thế lực bí ẩn không có ai có thể biết hết được.
- Ngươi cường đại và thông minh, nhưng ta cũng không phải hạng người đơn giản, ngươi nghĩ rằng, ta lại đến đây gặp ngươi lần nữa, cũng chỉ có mỗi chiêu bài đó hay sao?
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong nhợt nhạt, bộ dáng thản nhiên xinh đẹp động lòng người.
Vẻ chắc chắn tự tin trên mặt Yên Hồng Hãn hơi cứng lại một lát, sau đó hắn lập tức cười nói.
- Ngươi còn có con bài chưa lật nào đều xuất ra hết đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã thu thập hết các tin tức của Mộ Chỉ Ly ở Chủ thế giới, cường giả có quan hệ với nàng chỉ duy nhất một mình Tù Vô Bi, đã chuẩn bị kĩ lưỡng không có sai sót gì.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly không phải hạng người ăn nói lung tung, tươi cười trên khuôn mặt nàng rõ ràng lộ ra tự tin, có phải chăng… hắn đã sai lầm ở chỗ nào rồi?
Tiếp theo sau đó, một đạo thân hình đột nhiên hiện ra bên cạnh Tù Vô Bi , khi đám người Yên Hồng Hãn thấy rõ khuôn mặt người mới tới, liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Long Ngọc Hồng?
Vẻ mặt Yên Uẩn Xa kinh ngạc.
- Môn chủ Thiên Âm Môn?
Vẻ bình tĩnh trên mặt Yên Hồng Hãn sụp đổ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Căn cứ theo tin tức hắn thu thập được, Mộ Chỉ Ly đã bị Thiên Âm môn trục xuất, như vậy, tại sao môn chủ Thiên Âm Môn lại giúp đỡ Mộ Chỉ Ly? Cho dù là sau khi Tù Vô Bi thu Mộ Chỉ Ly làm đồ đệ, nhưng với thân phận của Long Ngọc Hồng cũng không nên làm như vậy mới đúng.
Tầm mắt Yên Hồng Hãn nhìn về phía Mộ Chỉ Ly dần dần biến hóa, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly có thể kéo Tù Vô Bi tới trợ giúp thì bản lãnh đã rất cao rồi, tuy rằng thực lực Long Ngọc Hồng không thể so sánh với Tù Vô Bi và Yên Uẩn Xa, nhưng cũng là một thế hệ tuyệt thế cường giả.
Một gã cường giả thì hơn ngàn vạn tu luyện giả, khó trách Mộ Chỉ Ly chỉ là đệ nhất giới tán tu mà có thể ở Chủ thế giới thành lập Thiên Huyền thương hội, có hai vị cường giả này trợ giúp, căn bản là không cần lo lắng gì, nói cách khác, Thiên Âm Môn cũng đứng phía sau Mộ Chỉ Ly.
- Nếu ngươi cảm thấy thực lực thế này vẫn còn chưa đủ, thì…
Khoé miệng Mộ Chỉ Ly hơi hơi giơ lên, vung tay lần nữa, một đám tu luyện giả lại xuất hiện.
Mười mấy tên Hắc y nhân chỉnh tề đứng phía sau bốn người Mộ Chỉ Ly, bọn họ đứng vị trí rất có kỹ xảo, bất luận đối thủ công kích từ góc độ nào, bọn họ đều có thể lập tức phòng bị. Ba người làm một cái khối, mỗi người bên cạnh đều có hai người hỗ trợ, một khi có biến có thể lập tức ứng đối.
Cảm thụ được hơi thở của mười mấy tên Hắc y nhân, Yên Hồng Hãn kinh ngạc nói.
- Toàn bộ đều là cường giả Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ?
Mộ Chỉ Ly đến tột cùng là ai? Ở Chủ thế giới có được một cỗ thế lực khổng lồ như thế, vậy mà có thể che giấu kín cẩn đến mức không kẻ nào biết được.
Nếu như lúc trước đối với Mộ Chỉ Ly là tán thưởng, bây giờ lại càng tán thưởng hơn, nhưng về tàn đồ, hắn nhất định phải lấy cho bằng được!!
Mâu quang Yên Uẩn Xa khẽ biến, hắn chú ý nhất không phải là mấy chục tên Xuất Khiếu Cảnh tu luyện giả, mà là thật sự cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bọn người Tù Vô Bi xuất hiện rất là kỳ quái, giống như là nhảy từ trong không khí ra.
Tù Vô Bi có không gian thuộc tính, đột ngột xuất hiện cũng không kỳ quái, nhưng lúc sau Long Ngọc Hồng và đám hắc y nhân cũng đột ngột xuất hiện như vậy, thật là không bình thường. Ngay sau đó, tầm mắt Yên Uẩn Xa ngưng lại trên người Mộ Chỉ Ly, nhìn một lúc lâu sau, lúc này mới chuyển qua Tù Vô Bi.
- Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục người thừa kế của nàng cũng xuất hiện rồi sao?
Tù Vô Bi cười nhạt, gật đầu.
- Đúng vậy.
Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng với Yên Hồng Hãn đều là ngẩn ngơ, Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt âm thầm kinh ngạc Yên Uẩn Xa kia làm thế nào biết được chuyện này, phải biết rằng chuyện tình của nguyên tố lão nhân người bình thường không thể nào biết được, Yên Uẩn Xa lại nói chuyện bình tĩnh như vậy, bộ dáng kia rõ ràng là đã biết trước.
- Ta đã nghĩ ngươi ở Huyết Sắc địa ngục nhiều năm không ra ngoài, làm sao có thể đột nhiên trợ giúp một tiểu bối, hóa ra là bởi vì có quan hệ với nàng.
Chương mới nhất tại : Truyen.org
Yên Uẩn Xa khẽ cười một tiếng.
- Như vậy thì trọng trách tiếp theo của ngươi quả thật không nhẹ, Long Ngọc Hồng cũng muốn cùng ngươi chống lại?
- Yên Uẩn Xa, đừng chỉ biết nói chúng ta, nhìn bộ dáng các ngươi, rõ ràng là phân truyền thừa lúc trước còn chưa có tìm ra.
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, nói xong, vẻ tươi cười trên mặt Long Ngọc Hồng đột nhiên cứng lại, hiện lên vẻ ngạc nhiên.
- Có phải chăng tàn đồ kia chính là…
- Chính là bản đồ của phân truyền thừa lúc trước, tìm nhiều năm như vậy, cũng không thể thu hồi được toàn bộ.
Thanh âm Yên Uẩn Xa trầm trọng, từ lúc trước tin tức của tàn đồ được truyền đến, bọn họ dốc hết sức tìm kiếm, nhiều năm qua đi vẫn không thể thu được toàn bộ, vì vậy mới phải đem một mảnh ra bán đấu giá tại thương hội.
Đám người Mộ Chỉ Ly hai mặt nhìn nhau, tình huống trước mặt có hơi khác xa so với tưởng tượng của họ, ba vị tiền bối giống như là bằng hữu lâu ngày không gặp, cùng nhau đàm luận những tin tức mà hai bên đều cho là cơ mật, không chút nào… giấu diếm.
Giờ phút này, trong lòng Mộ Chỉ Ly đã hiểu được, tàn đồ này chỉ dẫn tới truyền thừa của một vị nguyên tố lão nhân, lúc trước là có người phát hiện ra truyền thừa, rồi vẽ thành một bức bản đồ, sau đó… chia thành bốn mảnh.
Tù Vô Bi cùng Long Ngọc Hồng liếc nhau, tình huống thế này, quả thật có chút khó xử.
Lúc trước Tù Vô Bi cùng Yên Uẩn Xa, cả hai người đều có một thời huy hoàng, sau đó hai người lại đồng thời mất tích, chỉ có một số người biết được chỗ ở của bọn họ. Tù Vô Bi bởi vì chuyện tình với Lưu Nhan Ngọc quyết định ẩn nấp ở Huyết sắc địa ngục, không màng thế sự, Yên Uẩn Xa lại vì trách nhiệm mà biến mất.
Nhiều năm sau gặp lại, bọn họ vẫn như trước kiên trì thực hiện mục tiêu của mình, nhưng mục tiêu mà hai bên kiên trì lại xảy ra xung đột. Trong quá khứ đã từng là bằng hữu tốt với nhau, chưa từng nghĩ tới sẽ xung đột…
Yên Hồng Hãn hình như cũng biết được tâm tình lúc này của Yên Uẩn Xa có chút phức tạp, thật không ngờ con bài chưa lật của Mộ Chỉ Ly đã vượt qua tính toán của hắn, trong yên lặng, cán cân đã dần dần nghiêng về phía bọn Mộ Chỉ Ly.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên lên tiếng nói.
- Các vị tiền bối đã là bạn tốt nhiều năm, như vậy hay là biến chiến tranh thành tơ lụa, tàn đồ này, chúng ta dùng chung, được không?
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong lòng có một chút kinh ngạc.
Chỉ có Hàn Như Liệt sắc mặt bình tĩnh, hình như đã sớm biết được Mộ Chỉ Ly sẽ có hành động như vậy. Tình huống hiện giờ, đây nghiễm nhiên là biện pháp tốt nhất. Bọn họ không thể trực tiếp đem tàn đồ giao cho đối phương, tuy rằng bọn họ đã là người thừa kế thuộc tính, nhưng nếu có thêm bằng hữu, vậy thì lực lượng lại nhiều hơn vài phần.
Biểu tình Tù Vô Bi cùng Long Ngọc Hồng đều buông lỏng, mâu quang biến hóa, đối Mộ Chỉ Ly lại thêm vài phần yêu thích. Người trẻ tuổi khí thịnh, có thể nhượng bộ như vậy đã cực kỳ không dễ dàng. Bọn họ sống nhiều năm như vậy, bằng hữu ngày xưa phần lớn đã tạ thế, duy chỉ còn mấy người bạn trên đời.
Yên Uẩn Xa trầm mặc, Yên Hồng Hãn là Thiếu chủ, hết thảy đều do Yên Hồng Hãn làm chủ.
Yên Hồng Hãn có chút chần chờ, gia tộc bọn hắn nhiều năm qua truy tìm tàn đồ, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia sẻ cho người khác. Tuy rằng truyền thừa không phải ai tới trước thì lấy được, còn phải xem khả năng lĩnh ngộ.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly quăng ra một câu như bom tấn.
- Trong tay ta có ba tờ tàn đồ.
- Cái gì?
Yên Hồng Hãn bất khả tư nghị.
- Chẳng lẽ tờ tàn đồ trước kia là ngươi lấy?
- Đúng vậy, bởi vì Phó Dịch Hùng lấy tờ tàn đồ kia, ta mới giết Phó Dịch Hùng, thu về ba tờ tàn đồ. Chỉ cần ngươi lấy ra tờ tàn đồ cuối cùng, chúng ta liền có thể bắt đầu đi tìm truyền thừa .
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.
- Không biết phân truyền thừa này là thuộc tính gì?
- Cũng không rõ, lúc trước tổ tiên ta phát hiện ra truyền thừa, đã vẽ lại tàn đồ này, nhưng các tu luyện giả ở xung quanh nổi máu tham, tranh giành cướp đoạt tàn đồ, tổ tiên ta mang theo hơi thở cuối cùng, giao phần tàn đồ còn lại cho gia tộc, chỉ nói cho chúng ta biết đó là truyền thừa của nguyên tố lão nhân.
Giờ phút này, Yên Hồng Hãn cũng không giấu diếm nữa, Mộ Chỉ Ly có ba tờ tàn đồ, mà hắn chỉ có một, quả thật là lợi hại.
- Ngươi chớ lo lắng, nhượng bộ lớn nhất của chúng ta chỉ có vậy.
Thái độ Hàn Như Liệt kiên quyết
- Nhạc mẫu của ta ở nơi nào?
Yên Hồng Hãn ngẩng đầu, vung tay lên, hai người phía sau liền hướng xa xa mà chạy đi, phía sau Hàn Như Liệt, vài tên tu luyện giả cũng chạy theo bọn họ.
- Yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.