Quyển 4 - Chương 60: Giải độc
Mộ Anh Lạc
29/03/2014
Edit: Candy
Beta: Sakura
Kèm theo kết quả mà người trọng tài tuyên bố, mọi người đều không
nhịn được nuốt nước bọt, vô số ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Ly đều
lặng lẽ thay đổi.
Vậy mà nàng ta thật sự ở trước cái nhìn trừng trừng của tất cả mọi người xóa sạch toàn bộ răng của Đông Phương Sam rồi, trong lúc vô tình mọi người lặng lẽ liệt Đông Phương Ly vào danh sách không thể trêu chọc.
Trên dung nhan tinh xảo của Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong lạnh nhạt, tầm mắt dừng lại trên người Đông Phương Sam chỉ trong chốc lát rồi chuyển hướng đến trong biển người.
Theo tầm mắt kia nhìn lại, người nọ đương nhiên là Đông Phương Cường! Cảm nhận được Mộ Chỉ Ly, trong mắt Đông Phương Cường hiện lên vẻ mờ mịt, chấn động, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Hai mắt tương đối xa, khóe miệng Đông Phương Cường chậm rãi hiện lên một độ cong nguy hiểm, Mộ Chỉ Ly không sợ chút nào, ai cũng không chịu nhượng bộ, ở nơi này giao phong một phen, tất cả đã biết rõ nhau.
Từng bước từng bước chậm rãi đi xuống đài, Mộ Chỉ Ly không suy nghĩ gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía dưới, đệ tử ở xung quanh không nhịn được lui về phía sau mấy bước, ở xung quanh sân luận võ chật chội này bên cạnh Mộ Chỉ Ly lại xuất hiện một mảnh đất trống.
Nhìn một màn này Đông Phương Huấn cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Khiếu, mở miệng nói: “Quán chủ cao kiến, Đông Phương Ly không thua, ngược lại khiến Đông Phương Sam bị phế ngay lập tức.”
Sắc mặt Đông Phương Khiếu lạnh nhạt, nhìn về phía Đông Phương Ly trong mắt có vẻ hài lòng: “Tiến bộ của nàng ấy vượt ra khỏi dự tính của ta.”
Hơi ngẩng đầu, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía sân luận võ của Hàn Như Liệt, nhìn người thân hình cao ráo mạnh mẽ kia, khóe miệng không khỏi hiện ra độ cong, tại một khắc lúc người trọng tài tuyên bố Hàn Như Liệt thắng thì phút chốc hiện lên nụ cười sáng rỡ.
Bước đi nhẹ nhàng liên tục, nơi đi qua mang theo một hương thơm, trong ánh mắt vô số người hâm mộ đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt.
Vẻ mặt Hàn Như Liệt vốn lạnh lùng nhưng một khắc khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, khóe miệng nở rộ ra nụ cười tà mị, khóe mắt hơi nheo lại cho thấy tâm tình của hắn.
“Liệt, ván của ta kết thúc sớm hơn so với chàng nha!” Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười ấm áp.
Hàn Như Liệt đưa tay vuốt sợi tóc mềm mại của Mộ Chỉ Ly, nói: “Đúng vậy, cuộc tỷ thí này nàng thật lợi hại.” Con ngươi di chuyển, lúc này mới phát hiện trên sân luận võ Đông Phương Sam đang được người khiêng đi, trong con ngươi sáng ngời xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly hiểu ý nghĩ của hắn, đang lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, Xảo Xảo đã tranh nói trước: “Đông Phương Sam rất đáng hận! Như vậy thật tiện nghi cho hắn! Nếu là ta, cần phải chặt hắn ta thành tám khúc rồi mang đi cho chó ăn!”
Bộ dạng Xảo Xảo đầy căm phẫn khiến hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cười khẽ một trận, bộ dạng Xảo Xảo đơn thuần khả ái cùng nói ra lời của nàng nhưng sự tương phản thật sự quá lớn, nghe giống như là trò đùa dai của trẻ con.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười, cười yếu ớt nói: “Xảo Xảo, lần sau loại chuyện này thì sẽ giao cho ngươi đi làm.”
Vừa nói xong, Xảo Xảo rụt cổ lại, khuôn mặt mềm mại hiện lên vẻ lúng túng, xoa xoa đôi bàn tay nói: “Loại việc nặng nhọc này làm sao có thể để cho Xảo Xảo khả ái vô địch đi làm đây? Xảo Xảo chỉ huy là tốt rồi!”
“Đông Phương Sam kia đúng là người do Đông Phương Cường sai khiến, hắn muốn đối phó với hai người chúng ta, cho nên phái Đông Phương Sam tới cũng sẽ tuyệt đối không ngừng lại, lát nữa đến cuộc thi khiêu chiến phải cẩn thận một chút.” Mộ Chỉ Ly nói với Hàn Như Liệt.
Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly nói, trong con ngươi của Hàn Như Liệt xẹt qua một tia lạnh lẽo, không để lại dấu vết gật đầu: “Ta biết, yên tâm đi.”
“Còn nhiều nhất là một cuộc tỷ thí, chúng ta sẽ có thể đủ tư cách để tiến vào động Hạo Thiên.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, có thể làm cho đệ tử nội môn xua như xua vịt, động Hạo Thiên này quả thật khiến cho người ta phải mong đợi.
Trong lúc hai người nói chuyện, lại nghe thấy đột nhiên toàn trường bộc phát ra một trận hút khí liên tiếp, không khỏi nhìn lại nơi mà ánh mắt mọi người tập trung.
Vừa nhìn, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ kinh hãi, trên sân luận võ có một nữ tử đang nằm trong vũng máu, bên trên bộ quần áo màu trắng đã nở rộ một đóa hoa tuyết, trong khi nam tử đối diện đã chết!
Cô gái này không phải là ai khác, mà chính là người lúc trước đã nói giúp Mộ Chỉ Ly và Đông Phương Liệt!
“Tiểu Tinh!”
Cùng với một tiếng gọi lo lắng, là một thân ảnh thon dài cường tráng nhanh như chớp xông lên đài luận võ, thấy Đông Phương Tinh ở bên cạnh.
Một màn thảm thiết như vậy ngay cả Quán chủ cùng với các chư vị trưởng lão trên đài cao cũng bị kinh động rồi, Đại trưởng lão và dược sư gần như là đến bên cạnh Đông Phương Tinh đầu tiên.
Mấy viên đan dược trân quý trực tiếp được nhét vào trong miệng Đông Phương Tinh, lúc này Đông Phương Tinh đã sớm lâm vào trạng thái hôn mê, nam tử đỡ Đông Phương Tinh thì tâm tình rất kích động, điên cuồng lôi kéo dược sư bảo hắn ta nhất định phải cứu sống được Đông Phương Tinh.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, lập tức bước nhanh chóng đến chỗ Đông Phương Tinh trên đài cao, nói như thế nào thì Đông Phương Tinh cũng đã từng giúp đỡ bọn họ, nếu bọn họ có thể giúp gì đó thì đương nhiên cũng không thể từ chối.
Vừa đi, Mộ Chỉ Ly cũng vừa đánh giá tình hình trên sân luận võ, bằng vào suy đoán của nàng thì chỉ có thể phán đoán thương thế của Đông Phương Tình rất nặng, ngoại thương thì đương nhiên không cần phải nói, tổn thương này sợ là đã ảnh hưởng tới nội tạng của nàng.
Loại thương thế này nếu không sớm trị liệu, thì khả năng tử vong là rất lớn, thấy còn có dược sư tiến hành cứu chữa, tâm tư của Mộ Chỉ Ly cũng dần dần buông lỏng xuống, có dược sư trị liệu hẳn là không có vấn đề gì.
Cùng lúc đó, tiếng bàn tán của mọi người cũng truyền đến tai Mộ Chỉ Ly.
“Đông Phương Kiệt và Đông Phương Tinh suýt nữa đã đồng quy vu tận rồi, tỷ thí lần này gây ra án mạng a. . . . “
“Đông Phương Hào đối với Đông Phương Tinh thật là tốt, nhìn bộ dạng hắn ta khẩn trương thế kia cũng biết hắn quan tâm đến Đông Phương Tinh thế nào.”
“Thật là hâm mộ Đông Phương Tinh a, nhưng mà nàng ta cũng sắp chết, cứ như thế thì chúng ta còn có cơ hội. Trở thành nữ nhân của cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia, cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt nạt.”
Nghe thấy lời bàn luận này, Mộ Chỉ Ly mới biết thì ra nam tử bên cạnh Đông Phương Tinh chính là Đông Phương Hào, lúc trước nàng cũng từng trông thấy, chẳng qua là chỉ nhìn thấy hình bóng cô đơn kia lẻ loi kia thật sự rất khó đem hắn cùng thân phận cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia liên hệ với nhau.
“Khụ Khụ” Đông Phương Tinh đột nhiên ho khan.
Thấy Đông Phương Tinh mở mắt, ánh mắt Đông Phương Hào lộ ra một tia vui mừng, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lo lắng: “Tiểu Tinh, nàng cảm thấy thế nào?”
“Hào” Đông Phương Tinh nhẹ giọng gọi, vươn tay ra muốn xoa khuôn mặt Đông Phương Hào ở trước mặt, nhưng mà sau một khắc thì một ngụm máu tươi phun ra.
Nhìn trên mặt đất gần như khắp nơi đều là máu đen, sắc mặt Đông Phương Hào một lần nữa lạnh xuống, một tay nắm cổ áo dược sư nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi nói sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng sao? Tại sao lại có thể nôn ra máu đen?”
Nghe Đông Phương Hào chất vấn, dược sư không để ý đến động tác của người trước mặt, chau mày nhìn Đông Phương Tinh đang hấp hối kia, nói ra một câu kinh động lòng người: “Nàng ấy không chỉ bị trọng thương, mà còn trúng kịch độc.”
“Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?” Đông Phương Hào không thể tin nói, tay phải cầm chặt tay Đông Phương Tinh, nhìn khuôn mặt càng ngày càng ngày càng tái nhợt trước mặt nói: “Tiểu Tinh, ta sẽ không để cho nàng có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để nàng có việc gì.”
“Vậy ngươi nhanh giải độc cho nàng ấy, nhanh lên!” Đông Phương Hào quát.
“Độc này không đơn giản, chắc là do Độc sư luyện chế, tuy ta là dược sư, nhưng giải độc cũng không phải là sở trường của ta, trừ khi phải có độc sư mới được.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Phương Hào đột nhiên thay đổi, vội nói: “Độc sư, đi nơi nào tìm được Độc sư?”
Đông Phương Hào cũng biết muốn tìm được Độc sư đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, Độc sư đều rất ít khi xuất hiện ở trước mặt người khác, so với dược sư thì Độc sư cũng không được người khác thích.
Dù sao trên đời này người tiếp xúc với Độc sư cũng không nhiều, ở Chủ thế giới Độc sư đều là thế lực đặc biệt thu hút, nhưng mà phần lớn Độc sư đều là một thân một mình, không sợ trời không sợ đất.
Thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động đã xuất hiện trên sân luận võ, gương mặt tinh xảo mang theo vẻ nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Hào cùng đám người Đại trưởng lão nhìn mình, môi đỏ mọng khẽ nói: “Để cho ta thử một chút.”
“Ngươi là Độc sư?” Khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của Đông Phương Huấn lúc này cũng không tránh khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thể nói vậy, cũng có thể nói không phải. Hiện tại Tinh sư tỷ không thể trì hoãn, cho ta nhìn xem sao đi.”
Chậm rãi đi tới bên cạnh Đông Phương Tinh ngồi xổm xuống, Đông Phương Hào nhìn chằm chằm người trước mặt một lát rồi mới gật đầu, đồng ý cho nàng ta thử một lần.
Mộ Chỉ Ly kéo tay Đông Phương Tinh, ống tay áo vừa vén lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, đầu ngón tay để ở cổ tay Đông Phương Tinh, giúp nàng ấy bắt mạch. Rất lâu rồi chưa từng bắt mạch cho người khác, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ qua.
Tất cả y thuật từ lâu đã thâm nhập vào trong tính mạng của nàng, dung nhập vào linh hồn của nàng, khi tỉnh mộng trong lòng nàng ấn tượng khắc sâu nhất trong thế giới này chính là y thuật, đây là căn cứ xác thực nhất chứng minh nàng đến từ hành tinh xanh kia!
Thời gian dường như dừng lại, ánh mắt của tất cả đám người đều dừng lại trên người Mộ Chỉ Ly, Đông Phương Tinh này đã hấp hối, không biết nàng ta có thể hay không cố gắng xoay chuyển tình thế cứu nàng một mạng?
Tiếp tục bắt mạch chân mày Mộ Chỉ Ly nhăn càng lúc càng sâu, trong lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, rốt cuộc là người nào lại hạ Đông Phương Tinh kịch độc như vậy?
“Như thế nào?” Nhìn Mộ Chỉ Ly trầm mặc không nói, Đông Phương Hào không khỏi lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm giọng nói: “Ta sẽ cố hết sức thử một lần, bây giờ thương thế của nàng ấy cực kỳ nghiêm trọng, cộng thêm độc tố này đang thay đổi, có thể nói nàng ấy đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Nếu nàng ấy chỉ trúng độc, bản thân ta có thể nắm chắc, hoặc nếu nàng chỉ bị trọng thương ta cũng có thể nắm chắc, nhưng mà nếu hai thứ này cùng nhau bộc phát . . . ., thì độ nguy hiểm sẽ tăng lên.”
Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly nói. . . , sắc mặt Đông Phương Hào nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, cúi đầu nhìn Đông Phương Tinh trong ngực trong mắt đều là không bỏ cuộc: “Tiểu Tinh, nàng không thể rời khỏi ta.”
Khẽ ngẩng đầu, dường như vừa quyết định một chuyện cực kỳ khó khăn, nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Sư muội, ta giao cho ngươi.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, lúc này Hàn Như Liệt cũng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, không tiếng động ủng hộ Mộ Chỉ Ly.
Một bàn tay trắng nõn, cầm châm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ngân châm hai màu hồng, xanh ở trong tay Mộ Chỉ Ly dường như có ma lực, từng đợt chính xác vô cùng đâm vào trong huyệt đạo của Đông Phương Tinh.
Thấy phương thức kỳ quái của Mộ Chỉ Ly, trong lòng vô số người dâng lên một cảm giác nghi ngờ. Rốt cuộc đây là phương pháp chữa thương kiểu gì? Đừng nói là nhìn, ngay cả nghe bọn họ cũng không có nghe qua!
Ánh mắt Đông Phương Hào khẩn trương nhìn Đông Phương Tinh, đối với cách làm của Đông Phương Ly cũng không có lên tiếng chất vấn, trước mắt đã chỉ còn một cơ hội sống cuối cùng này.
Hắn lựa chọn tin tưởng Đông Phương Ly, thì sẽ giao toàn quyền cho nàng, từ trong đôi mắt trong suốt kia hắn có thể cảm nhận được nàng ấy là thật lòng, hiện tại chỉ hy vọng Tiểu Tinh có thể chịu đựng qua một kiếp nạn này.
Hai người Đông Phương Huấn cùng với dược sự đều đứng ở một bên im lặng, nhìn thủ pháp kỳ lạ của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng cực kỳ nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
May là như thế, nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly giống như nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động huyền ảo lại có dấu vết mà lần theo nhưng cũng hiểu nàng tuyệt đối nghiêm túc.
Ánh mắt của Đông Phương Khiếu giống như trước đều chăm chú nhìn Đông Phương Ly, thầm than Đông Phương Ly này đúng là một người có tài, tu luyện thiên phú, thậm chí ngay cả y thuật đều có đọc qua?
Trên khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly mồ hôi dần dần chảy ra, Thiên Lực trong cơ thể hầu như vận chuyển liên tục không ngừng ở trên ngân châm. Cho dù là mức độ Thiên Lực hiện tại của nàng, nhưng đối mặt với kịch độc như thế cũng như muối bỏ biển.
Bàn tay trắng nõn nhấc lên, đem mấy viên đan dược kia trực tiếp nuốt xuống, Thiên Lực mạnh mẽ từ cổ họng tràn ngập ra, dùng để bổ sung vào Thiên Lực mà Mộ Chỉ Ly đã tiêu hao.
Nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly ăn đan dược như ăn kẹo, vẻ mặt của mọi người đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Cho dù đan dược mà Mộ Chỉ Ly ăn không phải là trân quý, nhưng số lượng cũng không phải người thường có thể so đo.
Sau khi đem ngân châm đâm vào huyệt đạo, đang lúc mọi người nhìn hai tay Mộ Chỉ Ly trước mặt thay đổi huyền ảo, kế tiếp lại phát sinh một màn khiến mọi người thưởng thức.
Trong lúc hai tay cuốn, ngân châm màu xanh và màu đỏ không hẹn mà cùng đi theo động tác của nàng, cây kim rung động, nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi kia cây châm đã bốc lên một trận nhiệt khí, màu trắng xem lẫn màu đen trong sương mù tràn ngập ra.
Trước tiên Hàn Như Liệt lấy đan dược trong bình Bạch Ngọc mà lúc trước Mộ Chỉ Ly cho hắn ra, đưa cho đám người Đông Phương Hào mỗi người một viên, nói: “Đây là độc khí trong cơ thể của Tinh sư tỷ, nếu hít vào trong cơ thể thì sẽ giống như Tinh sư tỷ, ăn đan dược này vào có thể phòng độc.”
Nghe vậy, trên mặt ba người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau một khắc liền đem đan dược kia nuốt xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng không biết là lần thứ mấy vì Thiên Lực không đủ mà mình uống đan dược, độc tố của Đông Phương Tinh đã ra khỏi cơ thể không ít, nhưng mà thân thể nàng ấy cũng sắp chết.
Tâm thần vừa động, hồi phục chi lực trong cơ thể theo tay tràn vào trong cơ thể Đông Phương Tinh bảo vệ tâm mạch của nàng ấy và chữa trị thương thế trong cơ thể nàng. Bởi vì thương thế của Đông Phương Tinh, cho nên vòng khiêu chiến cuối cùng của cuộc thi bị hoãn lại.
Dần dần trên mặt đất cũng đã nhuộm một tầng độc tố màu đen, mà chỗ bị nhiễm độc tố màu đen gần như trong nháy mắt đã bị ăn mòn hoàn toàn, khi mọi người nhìn thấy thì trái tim đều băng giá.
Đông Phương Hào từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Đông Phương Tinh, hắn chỉ có thể chờ kết quả mà không thể giúp được gì.
Còn lại là vẻ mặt quan tâm của Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, nhìn khuôn mặt nàng dần dần tái nhợt, hắn cũng không nhịn được đau lòng, hận mình không thể thay thế nàng.
“Ôi, thật không hiểu tại sao lại giúp đỡ một người xa lạ nhiệt tình như vậy.” Xảo Xảo nhíu mày nói, chỗ sâu trong đáy mắt cũng chứa đầy sự quan tâm đối với Mộ Chỉ Ly.
Tuấn Tuấn gật đầu đồng ý: “Ta cũng không hiểu, chủ nhân ngươi làm như vậy thì tỷ thí tiếp theo sẽ như thế nào?
“Người thật khó hiểu. . . . “
Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian không khí đè nén gần như làm cho người ta hít ở không thông đã bị phá vỡ vì Đông Phương Tinh lại một lần nữa tỉnh lại. Đông Phương Tinh mở hai mắt mơ hồ, ước chừng nhìn một lúc lâu mới có thể nhìn rõ người trước mặt mình.
“Sư muội?” Giọng nói suy yếu đến cực hạn, nói từng chữ rõ ràng.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly cũng không còn sức lực để trả lời nàng ấy, cả người giống như vô lực, nếu không phải có Hàn Như Liệt ở phía sau đỡ lấy nàng, e rằng nàng cũng ngất.
“Tiểu Tinh, nàng không có chuyện gì rồi?” Vẻ mặt Đông Phương Hào kích động nói, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không che dấu được vui mừng.
“Ta cũng không biết, nhưng mà ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Đông Phương Tinh khó khăn nở nụ cười, hướng Đông Phương Hào dịu dàng nói.
Lúc này dược sư vẫn duy trì trầm mặc sau khi đánh giá tình trạng thân thể của Đông Phương Tinh lên tiếng nói: “Độc của nàng ấy đã được giải trừ, nhưng mà thân thể cũng rất suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khôi phục.”
Kèm theo lời mà dược sư nói ra, thì vô số ánh mắt sợ hãi đều chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, ngay cả dược sư đều thúc thủ vô sách thế mà nàng ta giải được độc tố? Thật sự làm cho người ta kinh hãi!
Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly đi xuống khỏi sân luận võ, chúng đệ tử cực kỳ tự giác nhường một khoảng đất trống, Mộ Chỉ Ly ngồi dưới đất nghỉ ngơi thật tốt. Mới vừa rồi cứu chữa một phen bất luận là tinh thần hay Thiên Lực đều đã tiêu hao quá nhiều, thật sự cần nghỉ ngơi.
Đông Phương Hào cũng ôm Đông Phương Tình đi tới bên cạnh hai người, nhìn thật sâu Đông Phương Ly một cái, chợt lên tiếng nói: “Cám ơn ngươi đã cứu Tiểu Tinh, ta thiếu ngươi một mạng, nếu như ở Đông Phương gia có người muốn động tới ngươi thì nhất định phải bước qua cửa ải của ta trước!”
Khi nói chuyện, ánh mắt như tùy ý nhìn Đông Phương Cường ở nơi xa một cái, người thông minh cũng biết lời nói này của Đông Phương Hào là nói Đông Phương Cường, hắn muốn bảo vệ hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt một cái, Hàn Như Liệt hiểu ra cũng trả lời: “Sư huynh khách khí, lúc trước Tinh sư tỷ vốn là đã giúp chúng ta, chúng ta làm chuyện này cũng là đương nhiên.”
Nghe lời mà Hàn Như Liệt nói Đông Phương Hào đối với hai người bọn họ cũng coi trọng hơn mấy phần. Ở Đông Phương gia không biết có bao nhiêu người hi vọng nghe được hắn nói những lời này, bọn họ cũng hiểu rõ những lời này đối với bọn họ có tác dụng gì nhưng vẫn cự tuyệt, chỉ dựa vào điểm này không phải người bình thường có thể làm được.
“Ta nói rồi lời của ta ta sẽ làm được, sư đệ, sư muội không cần từ chối. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm ta!” Đông Phương Hào lời thề son sắt nói, trong giọng nói có ý không cho cự tuyệt.
Vậy mà nàng ta thật sự ở trước cái nhìn trừng trừng của tất cả mọi người xóa sạch toàn bộ răng của Đông Phương Sam rồi, trong lúc vô tình mọi người lặng lẽ liệt Đông Phương Ly vào danh sách không thể trêu chọc.
Trên dung nhan tinh xảo của Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong lạnh nhạt, tầm mắt dừng lại trên người Đông Phương Sam chỉ trong chốc lát rồi chuyển hướng đến trong biển người.
Theo tầm mắt kia nhìn lại, người nọ đương nhiên là Đông Phương Cường! Cảm nhận được Mộ Chỉ Ly, trong mắt Đông Phương Cường hiện lên vẻ mờ mịt, chấn động, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Hai mắt tương đối xa, khóe miệng Đông Phương Cường chậm rãi hiện lên một độ cong nguy hiểm, Mộ Chỉ Ly không sợ chút nào, ai cũng không chịu nhượng bộ, ở nơi này giao phong một phen, tất cả đã biết rõ nhau.
Từng bước từng bước chậm rãi đi xuống đài, Mộ Chỉ Ly không suy nghĩ gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía dưới, đệ tử ở xung quanh không nhịn được lui về phía sau mấy bước, ở xung quanh sân luận võ chật chội này bên cạnh Mộ Chỉ Ly lại xuất hiện một mảnh đất trống.
Nhìn một màn này Đông Phương Huấn cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Khiếu, mở miệng nói: “Quán chủ cao kiến, Đông Phương Ly không thua, ngược lại khiến Đông Phương Sam bị phế ngay lập tức.”
Sắc mặt Đông Phương Khiếu lạnh nhạt, nhìn về phía Đông Phương Ly trong mắt có vẻ hài lòng: “Tiến bộ của nàng ấy vượt ra khỏi dự tính của ta.”
Hơi ngẩng đầu, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía sân luận võ của Hàn Như Liệt, nhìn người thân hình cao ráo mạnh mẽ kia, khóe miệng không khỏi hiện ra độ cong, tại một khắc lúc người trọng tài tuyên bố Hàn Như Liệt thắng thì phút chốc hiện lên nụ cười sáng rỡ.
Bước đi nhẹ nhàng liên tục, nơi đi qua mang theo một hương thơm, trong ánh mắt vô số người hâm mộ đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt.
Vẻ mặt Hàn Như Liệt vốn lạnh lùng nhưng một khắc khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, khóe miệng nở rộ ra nụ cười tà mị, khóe mắt hơi nheo lại cho thấy tâm tình của hắn.
“Liệt, ván của ta kết thúc sớm hơn so với chàng nha!” Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười ấm áp.
Hàn Như Liệt đưa tay vuốt sợi tóc mềm mại của Mộ Chỉ Ly, nói: “Đúng vậy, cuộc tỷ thí này nàng thật lợi hại.” Con ngươi di chuyển, lúc này mới phát hiện trên sân luận võ Đông Phương Sam đang được người khiêng đi, trong con ngươi sáng ngời xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly hiểu ý nghĩ của hắn, đang lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, Xảo Xảo đã tranh nói trước: “Đông Phương Sam rất đáng hận! Như vậy thật tiện nghi cho hắn! Nếu là ta, cần phải chặt hắn ta thành tám khúc rồi mang đi cho chó ăn!”
Bộ dạng Xảo Xảo đầy căm phẫn khiến hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cười khẽ một trận, bộ dạng Xảo Xảo đơn thuần khả ái cùng nói ra lời của nàng nhưng sự tương phản thật sự quá lớn, nghe giống như là trò đùa dai của trẻ con.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười, cười yếu ớt nói: “Xảo Xảo, lần sau loại chuyện này thì sẽ giao cho ngươi đi làm.”
Vừa nói xong, Xảo Xảo rụt cổ lại, khuôn mặt mềm mại hiện lên vẻ lúng túng, xoa xoa đôi bàn tay nói: “Loại việc nặng nhọc này làm sao có thể để cho Xảo Xảo khả ái vô địch đi làm đây? Xảo Xảo chỉ huy là tốt rồi!”
“Đông Phương Sam kia đúng là người do Đông Phương Cường sai khiến, hắn muốn đối phó với hai người chúng ta, cho nên phái Đông Phương Sam tới cũng sẽ tuyệt đối không ngừng lại, lát nữa đến cuộc thi khiêu chiến phải cẩn thận một chút.” Mộ Chỉ Ly nói với Hàn Như Liệt.
Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly nói, trong con ngươi của Hàn Như Liệt xẹt qua một tia lạnh lẽo, không để lại dấu vết gật đầu: “Ta biết, yên tâm đi.”
“Còn nhiều nhất là một cuộc tỷ thí, chúng ta sẽ có thể đủ tư cách để tiến vào động Hạo Thiên.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, có thể làm cho đệ tử nội môn xua như xua vịt, động Hạo Thiên này quả thật khiến cho người ta phải mong đợi.
Trong lúc hai người nói chuyện, lại nghe thấy đột nhiên toàn trường bộc phát ra một trận hút khí liên tiếp, không khỏi nhìn lại nơi mà ánh mắt mọi người tập trung.
Vừa nhìn, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ kinh hãi, trên sân luận võ có một nữ tử đang nằm trong vũng máu, bên trên bộ quần áo màu trắng đã nở rộ một đóa hoa tuyết, trong khi nam tử đối diện đã chết!
Cô gái này không phải là ai khác, mà chính là người lúc trước đã nói giúp Mộ Chỉ Ly và Đông Phương Liệt!
“Tiểu Tinh!”
Cùng với một tiếng gọi lo lắng, là một thân ảnh thon dài cường tráng nhanh như chớp xông lên đài luận võ, thấy Đông Phương Tinh ở bên cạnh.
Một màn thảm thiết như vậy ngay cả Quán chủ cùng với các chư vị trưởng lão trên đài cao cũng bị kinh động rồi, Đại trưởng lão và dược sư gần như là đến bên cạnh Đông Phương Tinh đầu tiên.
Mấy viên đan dược trân quý trực tiếp được nhét vào trong miệng Đông Phương Tinh, lúc này Đông Phương Tinh đã sớm lâm vào trạng thái hôn mê, nam tử đỡ Đông Phương Tinh thì tâm tình rất kích động, điên cuồng lôi kéo dược sư bảo hắn ta nhất định phải cứu sống được Đông Phương Tinh.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, lập tức bước nhanh chóng đến chỗ Đông Phương Tinh trên đài cao, nói như thế nào thì Đông Phương Tinh cũng đã từng giúp đỡ bọn họ, nếu bọn họ có thể giúp gì đó thì đương nhiên cũng không thể từ chối.
Vừa đi, Mộ Chỉ Ly cũng vừa đánh giá tình hình trên sân luận võ, bằng vào suy đoán của nàng thì chỉ có thể phán đoán thương thế của Đông Phương Tình rất nặng, ngoại thương thì đương nhiên không cần phải nói, tổn thương này sợ là đã ảnh hưởng tới nội tạng của nàng.
Loại thương thế này nếu không sớm trị liệu, thì khả năng tử vong là rất lớn, thấy còn có dược sư tiến hành cứu chữa, tâm tư của Mộ Chỉ Ly cũng dần dần buông lỏng xuống, có dược sư trị liệu hẳn là không có vấn đề gì.
Cùng lúc đó, tiếng bàn tán của mọi người cũng truyền đến tai Mộ Chỉ Ly.
“Đông Phương Kiệt và Đông Phương Tinh suýt nữa đã đồng quy vu tận rồi, tỷ thí lần này gây ra án mạng a. . . . “
“Đông Phương Hào đối với Đông Phương Tinh thật là tốt, nhìn bộ dạng hắn ta khẩn trương thế kia cũng biết hắn quan tâm đến Đông Phương Tinh thế nào.”
“Thật là hâm mộ Đông Phương Tinh a, nhưng mà nàng ta cũng sắp chết, cứ như thế thì chúng ta còn có cơ hội. Trở thành nữ nhân của cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia, cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt nạt.”
Nghe thấy lời bàn luận này, Mộ Chỉ Ly mới biết thì ra nam tử bên cạnh Đông Phương Tinh chính là Đông Phương Hào, lúc trước nàng cũng từng trông thấy, chẳng qua là chỉ nhìn thấy hình bóng cô đơn kia lẻ loi kia thật sự rất khó đem hắn cùng thân phận cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia liên hệ với nhau.
“Khụ Khụ” Đông Phương Tinh đột nhiên ho khan.
Thấy Đông Phương Tinh mở mắt, ánh mắt Đông Phương Hào lộ ra một tia vui mừng, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lo lắng: “Tiểu Tinh, nàng cảm thấy thế nào?”
“Hào” Đông Phương Tinh nhẹ giọng gọi, vươn tay ra muốn xoa khuôn mặt Đông Phương Hào ở trước mặt, nhưng mà sau một khắc thì một ngụm máu tươi phun ra.
Nhìn trên mặt đất gần như khắp nơi đều là máu đen, sắc mặt Đông Phương Hào một lần nữa lạnh xuống, một tay nắm cổ áo dược sư nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi nói sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng sao? Tại sao lại có thể nôn ra máu đen?”
Nghe Đông Phương Hào chất vấn, dược sư không để ý đến động tác của người trước mặt, chau mày nhìn Đông Phương Tinh đang hấp hối kia, nói ra một câu kinh động lòng người: “Nàng ấy không chỉ bị trọng thương, mà còn trúng kịch độc.”
“Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?” Đông Phương Hào không thể tin nói, tay phải cầm chặt tay Đông Phương Tinh, nhìn khuôn mặt càng ngày càng ngày càng tái nhợt trước mặt nói: “Tiểu Tinh, ta sẽ không để cho nàng có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để nàng có việc gì.”
“Vậy ngươi nhanh giải độc cho nàng ấy, nhanh lên!” Đông Phương Hào quát.
“Độc này không đơn giản, chắc là do Độc sư luyện chế, tuy ta là dược sư, nhưng giải độc cũng không phải là sở trường của ta, trừ khi phải có độc sư mới được.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đông Phương Hào đột nhiên thay đổi, vội nói: “Độc sư, đi nơi nào tìm được Độc sư?”
Đông Phương Hào cũng biết muốn tìm được Độc sư đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, Độc sư đều rất ít khi xuất hiện ở trước mặt người khác, so với dược sư thì Độc sư cũng không được người khác thích.
Dù sao trên đời này người tiếp xúc với Độc sư cũng không nhiều, ở Chủ thế giới Độc sư đều là thế lực đặc biệt thu hút, nhưng mà phần lớn Độc sư đều là một thân một mình, không sợ trời không sợ đất.
Thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động đã xuất hiện trên sân luận võ, gương mặt tinh xảo mang theo vẻ nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Hào cùng đám người Đại trưởng lão nhìn mình, môi đỏ mọng khẽ nói: “Để cho ta thử một chút.”
“Ngươi là Độc sư?” Khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của Đông Phương Huấn lúc này cũng không tránh khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thể nói vậy, cũng có thể nói không phải. Hiện tại Tinh sư tỷ không thể trì hoãn, cho ta nhìn xem sao đi.”
Chậm rãi đi tới bên cạnh Đông Phương Tinh ngồi xổm xuống, Đông Phương Hào nhìn chằm chằm người trước mặt một lát rồi mới gật đầu, đồng ý cho nàng ta thử một lần.
Mộ Chỉ Ly kéo tay Đông Phương Tinh, ống tay áo vừa vén lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, đầu ngón tay để ở cổ tay Đông Phương Tinh, giúp nàng ấy bắt mạch. Rất lâu rồi chưa từng bắt mạch cho người khác, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ qua.
Tất cả y thuật từ lâu đã thâm nhập vào trong tính mạng của nàng, dung nhập vào linh hồn của nàng, khi tỉnh mộng trong lòng nàng ấn tượng khắc sâu nhất trong thế giới này chính là y thuật, đây là căn cứ xác thực nhất chứng minh nàng đến từ hành tinh xanh kia!
Thời gian dường như dừng lại, ánh mắt của tất cả đám người đều dừng lại trên người Mộ Chỉ Ly, Đông Phương Tinh này đã hấp hối, không biết nàng ta có thể hay không cố gắng xoay chuyển tình thế cứu nàng một mạng?
Tiếp tục bắt mạch chân mày Mộ Chỉ Ly nhăn càng lúc càng sâu, trong lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, rốt cuộc là người nào lại hạ Đông Phương Tinh kịch độc như vậy?
“Như thế nào?” Nhìn Mộ Chỉ Ly trầm mặc không nói, Đông Phương Hào không khỏi lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm giọng nói: “Ta sẽ cố hết sức thử một lần, bây giờ thương thế của nàng ấy cực kỳ nghiêm trọng, cộng thêm độc tố này đang thay đổi, có thể nói nàng ấy đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Nếu nàng ấy chỉ trúng độc, bản thân ta có thể nắm chắc, hoặc nếu nàng chỉ bị trọng thương ta cũng có thể nắm chắc, nhưng mà nếu hai thứ này cùng nhau bộc phát . . . ., thì độ nguy hiểm sẽ tăng lên.”
Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly nói. . . , sắc mặt Đông Phương Hào nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, cúi đầu nhìn Đông Phương Tinh trong ngực trong mắt đều là không bỏ cuộc: “Tiểu Tinh, nàng không thể rời khỏi ta.”
Khẽ ngẩng đầu, dường như vừa quyết định một chuyện cực kỳ khó khăn, nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Sư muội, ta giao cho ngươi.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu, lúc này Hàn Như Liệt cũng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, không tiếng động ủng hộ Mộ Chỉ Ly.
Một bàn tay trắng nõn, cầm châm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ngân châm hai màu hồng, xanh ở trong tay Mộ Chỉ Ly dường như có ma lực, từng đợt chính xác vô cùng đâm vào trong huyệt đạo của Đông Phương Tinh.
Thấy phương thức kỳ quái của Mộ Chỉ Ly, trong lòng vô số người dâng lên một cảm giác nghi ngờ. Rốt cuộc đây là phương pháp chữa thương kiểu gì? Đừng nói là nhìn, ngay cả nghe bọn họ cũng không có nghe qua!
Ánh mắt Đông Phương Hào khẩn trương nhìn Đông Phương Tinh, đối với cách làm của Đông Phương Ly cũng không có lên tiếng chất vấn, trước mắt đã chỉ còn một cơ hội sống cuối cùng này.
Hắn lựa chọn tin tưởng Đông Phương Ly, thì sẽ giao toàn quyền cho nàng, từ trong đôi mắt trong suốt kia hắn có thể cảm nhận được nàng ấy là thật lòng, hiện tại chỉ hy vọng Tiểu Tinh có thể chịu đựng qua một kiếp nạn này.
Hai người Đông Phương Huấn cùng với dược sự đều đứng ở một bên im lặng, nhìn thủ pháp kỳ lạ của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng cực kỳ nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
May là như thế, nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly giống như nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động huyền ảo lại có dấu vết mà lần theo nhưng cũng hiểu nàng tuyệt đối nghiêm túc.
Ánh mắt của Đông Phương Khiếu giống như trước đều chăm chú nhìn Đông Phương Ly, thầm than Đông Phương Ly này đúng là một người có tài, tu luyện thiên phú, thậm chí ngay cả y thuật đều có đọc qua?
Trên khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly mồ hôi dần dần chảy ra, Thiên Lực trong cơ thể hầu như vận chuyển liên tục không ngừng ở trên ngân châm. Cho dù là mức độ Thiên Lực hiện tại của nàng, nhưng đối mặt với kịch độc như thế cũng như muối bỏ biển.
Bàn tay trắng nõn nhấc lên, đem mấy viên đan dược kia trực tiếp nuốt xuống, Thiên Lực mạnh mẽ từ cổ họng tràn ngập ra, dùng để bổ sung vào Thiên Lực mà Mộ Chỉ Ly đã tiêu hao.
Nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly ăn đan dược như ăn kẹo, vẻ mặt của mọi người đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Cho dù đan dược mà Mộ Chỉ Ly ăn không phải là trân quý, nhưng số lượng cũng không phải người thường có thể so đo.
Sau khi đem ngân châm đâm vào huyệt đạo, đang lúc mọi người nhìn hai tay Mộ Chỉ Ly trước mặt thay đổi huyền ảo, kế tiếp lại phát sinh một màn khiến mọi người thưởng thức.
Trong lúc hai tay cuốn, ngân châm màu xanh và màu đỏ không hẹn mà cùng đi theo động tác của nàng, cây kim rung động, nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi kia cây châm đã bốc lên một trận nhiệt khí, màu trắng xem lẫn màu đen trong sương mù tràn ngập ra.
Trước tiên Hàn Như Liệt lấy đan dược trong bình Bạch Ngọc mà lúc trước Mộ Chỉ Ly cho hắn ra, đưa cho đám người Đông Phương Hào mỗi người một viên, nói: “Đây là độc khí trong cơ thể của Tinh sư tỷ, nếu hít vào trong cơ thể thì sẽ giống như Tinh sư tỷ, ăn đan dược này vào có thể phòng độc.”
Nghe vậy, trên mặt ba người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau một khắc liền đem đan dược kia nuốt xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng không biết là lần thứ mấy vì Thiên Lực không đủ mà mình uống đan dược, độc tố của Đông Phương Tinh đã ra khỏi cơ thể không ít, nhưng mà thân thể nàng ấy cũng sắp chết.
Tâm thần vừa động, hồi phục chi lực trong cơ thể theo tay tràn vào trong cơ thể Đông Phương Tinh bảo vệ tâm mạch của nàng ấy và chữa trị thương thế trong cơ thể nàng. Bởi vì thương thế của Đông Phương Tinh, cho nên vòng khiêu chiến cuối cùng của cuộc thi bị hoãn lại.
Dần dần trên mặt đất cũng đã nhuộm một tầng độc tố màu đen, mà chỗ bị nhiễm độc tố màu đen gần như trong nháy mắt đã bị ăn mòn hoàn toàn, khi mọi người nhìn thấy thì trái tim đều băng giá.
Đông Phương Hào từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Đông Phương Tinh, hắn chỉ có thể chờ kết quả mà không thể giúp được gì.
Còn lại là vẻ mặt quan tâm của Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, nhìn khuôn mặt nàng dần dần tái nhợt, hắn cũng không nhịn được đau lòng, hận mình không thể thay thế nàng.
“Ôi, thật không hiểu tại sao lại giúp đỡ một người xa lạ nhiệt tình như vậy.” Xảo Xảo nhíu mày nói, chỗ sâu trong đáy mắt cũng chứa đầy sự quan tâm đối với Mộ Chỉ Ly.
Tuấn Tuấn gật đầu đồng ý: “Ta cũng không hiểu, chủ nhân ngươi làm như vậy thì tỷ thí tiếp theo sẽ như thế nào?
“Người thật khó hiểu. . . . “
Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian không khí đè nén gần như làm cho người ta hít ở không thông đã bị phá vỡ vì Đông Phương Tinh lại một lần nữa tỉnh lại. Đông Phương Tinh mở hai mắt mơ hồ, ước chừng nhìn một lúc lâu mới có thể nhìn rõ người trước mặt mình.
“Sư muội?” Giọng nói suy yếu đến cực hạn, nói từng chữ rõ ràng.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly cũng không còn sức lực để trả lời nàng ấy, cả người giống như vô lực, nếu không phải có Hàn Như Liệt ở phía sau đỡ lấy nàng, e rằng nàng cũng ngất.
“Tiểu Tinh, nàng không có chuyện gì rồi?” Vẻ mặt Đông Phương Hào kích động nói, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không che dấu được vui mừng.
“Ta cũng không biết, nhưng mà ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Đông Phương Tinh khó khăn nở nụ cười, hướng Đông Phương Hào dịu dàng nói.
Lúc này dược sư vẫn duy trì trầm mặc sau khi đánh giá tình trạng thân thể của Đông Phương Tinh lên tiếng nói: “Độc của nàng ấy đã được giải trừ, nhưng mà thân thể cũng rất suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khôi phục.”
Kèm theo lời mà dược sư nói ra, thì vô số ánh mắt sợ hãi đều chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, ngay cả dược sư đều thúc thủ vô sách thế mà nàng ta giải được độc tố? Thật sự làm cho người ta kinh hãi!
Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly đi xuống khỏi sân luận võ, chúng đệ tử cực kỳ tự giác nhường một khoảng đất trống, Mộ Chỉ Ly ngồi dưới đất nghỉ ngơi thật tốt. Mới vừa rồi cứu chữa một phen bất luận là tinh thần hay Thiên Lực đều đã tiêu hao quá nhiều, thật sự cần nghỉ ngơi.
Đông Phương Hào cũng ôm Đông Phương Tình đi tới bên cạnh hai người, nhìn thật sâu Đông Phương Ly một cái, chợt lên tiếng nói: “Cám ơn ngươi đã cứu Tiểu Tinh, ta thiếu ngươi một mạng, nếu như ở Đông Phương gia có người muốn động tới ngươi thì nhất định phải bước qua cửa ải của ta trước!”
Khi nói chuyện, ánh mắt như tùy ý nhìn Đông Phương Cường ở nơi xa một cái, người thông minh cũng biết lời nói này của Đông Phương Hào là nói Đông Phương Cường, hắn muốn bảo vệ hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt một cái, Hàn Như Liệt hiểu ra cũng trả lời: “Sư huynh khách khí, lúc trước Tinh sư tỷ vốn là đã giúp chúng ta, chúng ta làm chuyện này cũng là đương nhiên.”
Nghe lời mà Hàn Như Liệt nói Đông Phương Hào đối với hai người bọn họ cũng coi trọng hơn mấy phần. Ở Đông Phương gia không biết có bao nhiêu người hi vọng nghe được hắn nói những lời này, bọn họ cũng hiểu rõ những lời này đối với bọn họ có tác dụng gì nhưng vẫn cự tuyệt, chỉ dựa vào điểm này không phải người bình thường có thể làm được.
“Ta nói rồi lời của ta ta sẽ làm được, sư đệ, sư muội không cần từ chối. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm ta!” Đông Phương Hào lời thề son sắt nói, trong giọng nói có ý không cho cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.