Quyển 5 - Chương 112: Xung đột ở Trân Bảo Các
Mộ Anh Lạc
03/07/2014
Ngụy Tuấn Trạc cũng không thèm nhìn tới 4 người bên cạnh, liền lên tiếng nói:
- Này, cục cưng của ta coi trọng cái mặt vòng cổ này, còn không mau đưa đây cho ta!
Theo lời nói Ngụy Tuấn Trạc, sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly liền trở nên u ám. Nếu như tên nam tử này không trêu chọc tới bọn họ thì thôi, cứ xem như không thấy.
Nụ cười trên mặt nữ tử trở nên sáng rỡ, cả người đều dựa sát vào người Ngụy Tuấn Trạc, tựa như đứng không vững vậy. Nàng thường xuyên xuất hiện ở Trân Bảo Các, khả năng quan sát cũng không tệ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được mặt vòng cổ mà cô gái kia cầm trong tay tuyệt đối có giá trị không rẻ.
Tuy là Ngụy Tuấn Trạc này đồng ý mua đồ trang sức cho nàng nhưng cũng sẽ không nhiều, đã như vậy thì hiển nhiên sẽ chọn một món thật đắt tiền mà mua, nếu không thì chẳng phải sẽ thua thiệt lớn sao? Nhìn nữ tử mặt bộ y phục bằng lụa trắng đứng sau lưng người nam tử áo xanh, trong mắt nàng hiện lên sự ghen ghét.
Nam tử kia đúng là tuấn tú, dáng vẻ phong độ hiên ngang, dung mạo bất phàm, nàng gặp qua không ít nam tử trẻ tuổi nhưng có thể nhìn ra tên nam tử áo xanh kia tuyệt không phải loại người như Ngụy Tuấn Trạc, mà là thanh tiên tài giỏi đẹp trai thật sự.
Dựa vào cái gì mà nàng chỉ có thể ở cùng với loại người như Ngụy Tuấn Trạc còn vị nữ tử kia lại được tên nam tử áo xanh ưu ái? Nàng cần phải đánh đổi mọi thứ để có được thứ mình muốn còn đối phương lại có thể dễ dàng nhận được nên hiển nhiên trong lòng nàng không thoải mái, chỉ có thể dùng cách này để bỏ tức.
Không riêng gì tên nam tử áo xanh, tên nam tử áo đen kia vóc người cũng cường tráng, mặt mày sáng sủa, cũng không phải nhân vật tầm thường. Cho dù là Tuyệt Tình Cốc thì thanh tiên tuấn kiệt cũng không phải dễ dàng thấy được.
Trên tay Hàn Dĩnh Nhi đang cầm một cái vòng tay, vốn định hỏi Bạch Thừa Duẫn xem có đẹp hay không, lại nghe được câu nói của Ngụy Tuấn Trạc nên động tác trong nháy mắt cũng dừng lại.
Trong khoảnh khắc Thiên Nhi đã am tường mọi thứ, sau đó liền cười một cái thật tươi, đối với câu nói của Ngụy Tuấn Trạc xem như không nghe thấy, mà đi thẳng đến chỗ ông chủ cửa hàng, nói:
- Mặt vòng cổ này bán thế nào? Gói lại giúp ta.
Mộ Chỉ Ly đứng ở sau lưng Thiên Nhi nghe thấy câu nói của nàng, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười, hiển nhiên Thiên Nhi sẽ không vì một đôi câu của tên kia mà giao cái mặt vòng cổ này ra, nếu không thì không phải là Thiên Nhi rồi.
Ngụy Tuấn Trạc không ngờ tới vị nữ tử này lại không biết tốt xấu như thế, hắn đã mở miệng mà đối phương chẳng những không trả lại mặt vòng cổ, ngược lại còn dùng cách đó để khiêu khích hắn, đáng ghét mà. Thực sự quá đáng ghét!
- Cô nương, lời nói của ta lẽ nào cô không có nghe thấy sao? Mặt vòng cổ kia cục cưng của ta rất coi trọng, ta khuyên nàng tốt nhất đừng đối địch với ta, nếu không thì ta sẽ làm cho nàng ăn không hết.
Ngụy Tuấn Trạc phẫn nộ quát, vốn mượn cơ hội này biểu hiện tốt một phen, không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy.
Thiên Nhi cũng không thèm liếc mắt tới Ngụy Tuấn Trạc, thản nhiên nói:
- Nàng ta thích thì đâu có liên quan gì tới ta. Mặt vòng cổ này ta coi trọng, hơn nữa vị này xứng với mặt vòng cổ này sao?
Trong câu nói của Thiên Nhi không có chút xíu nào nể tình hai người này, đối với loại người cặn bã như vậy, nàng vốn không có thiện cảm, huống chi người khác tấn công trước thì nàng cũng không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.
Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nhất thời cảm thấy cơn giận dâng lên tới não, đang định đi tới giáo huấn vị nữ tử kia thì một gã nam tử áo xanh đã đi tới chắn trước mặt Thiên Nhi.
Trong đôi mắt sáng ngời của Mộ Chỉ Ly hiện lên một chút lãnh mang, sắc mặt không tốt nhìn Ngụy Tuấn Trạc nói:
- Ngươi muốn làm gì? Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi dám tổn thương nàng ấy thì ta bảo đảm ngày mai ngươi không thấy được mặt trời đâu.
So với việc Thiên Nhi làm mất mặt không chút lưu tình thì lời nói của Mộ Chỉ Ly không khác nào sự uy hiếp trắng trợn, lúc nói chuyện không tự chủ được, sát khí tản ra làm cho Ngụy Tuấn Trạc phải lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt mấy phần.
Trong mắt vị nữ tử diêm dúa kia cũng hiện lên sự sợ hãi, nam tử này quả nhiên không phải là người bình thường, lời như vậy đổi thành người khác nói thì nàng có thể xem là chuyện cười, nhưng mà từ trong miệng nam tử này truyền ra thì lại cảm thấy rất có sức mạnh.
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt kinh hãi của Ngụy Tuấn Trạc, vị nữ tử diêm dúa nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe sáng. So sánh hai người với nhau, càng thấy được sự mạnh mẽ của tên nam tử này, phóng khoáng đẹp trai như thế, tùy tiện nói một câu liền có thể làm cho Ngụy Tuấn Trạc khiếp sợ, loại nam tử này mới thực sự làm cho nữ tử yêu thích.
Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly đứng che ở trước mặt mình, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ. Nhớ lại lúc trước, ở La Thiên thành Mộ Chỉ Ly vẫn cần đến sự bảo vệ của nàng, nhưng bây giờ Chỉ Ly lại có thể bảo vệ cho nàng, chênh lệch bực này không thể nói là không lớn.
Nhưng mà loại bảo vệ như lúc này thì Chỉ Ly cũng giống như là anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là hộ hoa sứ giả gì đấy, không biết Dật Thần và Hàn đại ca nhìn thấy cảnh này thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây.
Hàn Dĩnh Nhi vốn có chút bận tâm, không biết Ngụy Tuấn Trạc là ai, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì sự lo lắng trên mặt cũng tiêu tán đi hoàn toàn. Cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn nhau một cái rồi hai người đứng một bên xem mọi chuyện diễn ra.
Mộ Chỉ Ly ở Bồng lai bí cảnh đã một thời gian, coi như là đã trải qua nhiều chuyện hơn so với bọn họ, chắc chắn nàng làm như vậy nhất định là có phấn khích. Ngụy Tuấn Trạc này xem ra thực lực cũng không mạnh, nhiều nhất chỉ là có chút bối cảnh.
Sau khi Ngụy Tuấn Trạc lùi về phía sau mấy bước thì liền cảm thấy thể diện đâu mất cả, hắn chỉ bị đối phương nói mấy câu mà đã trở thành bộ dáng thế này, quả thực là mất hết thể diện. Lấy lại tinh thần, Ngụy Tuấn Trạc ưỡn ngực lên, đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, nói:
- Bổn công tử mới không quan tâm những lời nói của ngươi.
Hắn quay đầu, quay về phía ông chủ, nói:
- Ông chủ, mặt vòng cổ này tôi muốn, bây giờ nên làm cái gì thì trong lòng ngươi hiểu chứ?
Hắn mua không ít thứ ở Trân Bảo Các, mối quan hệ với ông chủ cũng cực kỳ tốt, tin rằng nếu như ông chủ quán muốn kiếm nhiều tiền hơn thì sẽ biết phải làm như thế nào. Ngụy Tuấn Trạc hắn không thiếu thứ gì cả, tinh thạch cũng không ít, đây là nhờ đánh cướp của một đám người trước đây.
Nghe Ngụy Tuấn Trạc nói, trên mặt ông chủ lộ ra vẻ khổ sở, bây giờ hắn cảm thấy rất hối hận. Sớm biết rằng hai người này sẽ phát sinh mâu thuẫn thì lúc nãy hắn sẽ không dẫn Ngụy Tuấn Trạc đến bên này.
Bên này đều là những món hàng mới nhập về, hơn nữa giá trị cực kỳ xa xỉ, hắn vốn hy vọng Ngụy Tuấn Trạc có thể mua một số nữ trang đắt gia, hắn hiển nhiên cũng có thể kiếm thêm một chút. Nếu như người bình thường thì thôi, nhưng bốn người trước mặt vừa nhìn thì biết ngay không phải là người bình thường, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Vị nữ tử kia dưới tình huống không biết giá tiền mà nói gói hàng lại ngay thì có thể thấy bọn họ khá là giàu có. Hôm nay cho dù hắn đắc tội với bên nào thì hắn cũng không thể gánh vác nổi, nói không ngừng ngay cả bảng hiệu Trân Bảo Các cũng bị đập nát.
- Ngụy công tử, cái này ...
Ông chủ chần chừ nói, thật sự là không biết nên làm thế nào mới phải.
Thấy một màn này, vị nữ tử diêm dúa kia không khỏi nắm lấy tay Ngụy Tuấn Trạc, làm nũng nói:
- Ngụy công tử, ta rất thích mặt vòng cổ này, rõ ràng là ngươi nói bất cứ thứ gì ta coi trọng thì sẽ mua cho người ta mà, đừng nên nói mà không giữ lời chứ.
Nói xong, vị nữ tử diêm dúa kia quay người đi, có ý rời khỏi đây.
Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, vội vàng ngăn vị nữ tử diêm dúa đang định rời đi, nói:
- Cục cưng, ngươi đừng đi mà. Ngươi yên tâm, ngươi thích thứ gì thì ta nhất định mua cho ngươi.
Trong mắt vị nữ tử diêm dúa hiện lên sự vui sướng nồng nặc, dù cho Ngụy Tuấn Trạc thua kém hai gã nam tử kia nhưng chỉ cần có thể đem thứ này giao cho nàng thì đó cũng là việc tốt lắm rồi.
Trong mắt Thiên Nhi hiện lên vẻ gian xảo, cũng nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, nói:
- Mộ công tử, rõ ràng là mặt vòng cổ này người ta nhìn thấy trước mà, ngươi cần phải mua cho ta đó nha!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nói:
- Đó là chuyện hiển nhiên, ông chủ, nếu ngươi đã mở cửa buôn bán thì trận tự trước sau hiển nhiên phải hiểu rõ hơn ai khác chứ. Gói mặt vòng cổ này lại đi, một phân tiền ta cũng không đưa thiếu cho ngươi.
Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc mới nhìn rõ gương mặt Thiên Nhi. Bởi vì lúc trước Thiên Nhĩ vẫn luôn đứng xéo với hắn, lại thêm tên nam tử áo xanh này che khuất thân hình nàng cho nên hắn căn bản là không thể thấy rõ, nhưng vừa nhìn thấy thì cả người hắn liền sững sờ tại chỗ.
Một đại mỹ nhân! Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, khóe môi đang mỉm cười dịu dàng, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như họa, tựa như một đóa hoa bạch trà đung đưa trong gió. Trên cổ của nàng có đeo một chiếc lục lạc màu bạc, tựa theo động tác của nàng mà đung đưa tạo ra tiếng chuông trong trẻo, gột rửa tâm linh của người khác. Đôi mắt của nàng trong suốt tựa như dòng suối, tỏa ra sương mù lượn lờ, ánh mắt chuyển động một cái liền làm cho tâm hồn người khác rung động.
Ngụy Tuấn Trạc nhìn vị nữ tử xinh đẹp trước mắt đến trợn tròn hai mắt, thế gian lại có một tuyệt sắc như thế sao? Cô nương ở bên cạnh hắn so với vị nữ tử mặc bạch y này quả thực là dong chi tục phấn (phàm tục, bình thường), so với nàng thì tuyệt nhiên nhỏ tí tẹo.
Sau khi Cổ Vũ Yến kinh ngạc trong giây lát thì trong mắt cũng hiện lên sự ghen ghét nồng nạc. Vị nữ tử này vậy mà xinh đẹp như vậy, thời gian qua đối với tướng mạo của mình nàng rất có lòng tin, không biết có bao nhiêu nam tử say mê dưới gấu quần của nàng, nhưng mà so với cô gái trước mặt thì cũng là khác nhau một trời một vực.
Cổ Vũ Yên không khỏi nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc bên cạnh, lại phát hiện Ngụy Tuấn Trạc dường như đã hồn bay phách lạc vậy, nhìn chằm chằm vị nữ tử mặc bạch y kia, chỉ thiếu việc chưa chảy nước miếng.
Trong lòng Ngụy Tuấn Trạc cảm thấy rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy vị nữ tử mặc bạch y kia thì sự tức giận đó lại tiêu tán không còn một mảnh, trong đầu không khỏi xuất hiện một chủ ý khác. Nếu như có thể cùng với vị nữ tử như vậy ở chung với nhau, dù cho chỉ có một ngày thì cả đời này cũng đáng.
- Ngụy công tử, mặt vòng cổ này là vị cô nương này nhìn thấy trước, ta cũng không biết phải làm sao.
Ông chủ khổ sở nói. Từ trong giọng nói này có thể nhìn ra được là hắn dự định sẽ bán mặt vòng cổ này cho đám người Mộ Chỉ Ly.
Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng không để ý chút nào mà khoát tay một cái:
- Để cho vị cô nương này đi!
Chủ quán khẽ run, đợi đến lúc nhìn thấy dáng dấp Ngụy Tuấn Trạc nhìn Thiên Nhi không chớp mắt thì cũng hiểu rõ hoàn toàn, xem ra là Ngụy Tuấn Trạc đã coi trọng vị cô nương này rồi.
Đám người Mộ Chỉ Ly đều không nhịn được mà cười khẩy, thứ này vốn là của bọn họ, tại sao lại nói "để cho" vậy chứ? Nhưng mà bọn họ cũng lười tính toán với Ngụy Tuấn Trạc, tính toán với loại tiểu nhân bực này thì sẽ vô duyên vô cớ mất đi thân phận của mình mất.
- Công tử, bây giờ ngài trả tiền hay là ...?
Ông chủ quán giao mặt vòng cổ cho thủ hạ đi gói lại, không khỏi quay về Mộ Chỉ Ly hỏi. Từ một màn trước mắt thì hắn đã nhìn ra được vị công tử này mới là người tâm phúc trong bốn người này, huống chi mặt vòng cổ này là do cô nương hắn ngưỡng mộ trong lòng muốn.
- Bọn họ còn chưa chọn lựa xong, lát nữa cùng tính tiền đi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói. Hai người Thiên Nhi và Dĩnh Nhi hiển nhiên không thể nào chỉ mua một món đồ trang sức, mặc dù có Ngụy Tuấn Trạc không có mắt này phá hủy bầu không khí nhưng mà cũng không có làm ảnh hưởng quá lớn.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, mắt ông chủ sáng lên, lại muốn chọn lựa? Xem ra vị công tử này thật sự là người có tiền à, may là lúc nãy hắn không có quyết định sai.
Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc cũng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
- Vị cô nương này, tại hạ Ngụy Tuấn Trạc xin chào.
Nếu như lúc trước Ngụy Tuấn Trạc nói với bộ dáng như thế này thì có thể làm cho Thiên Nhi có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ có thể thấy được dáng dấp biểu hiện của hắn bây giờ có phần rất giả tạo.
Thiên Nhi cứ không thèm để ý tới, cứ tiếp tục lựa chọn đồ trang sức. Lúc này Hàn Dĩnh Nhi cũng không để ý tới Ngụy Tuấn Trạc nữa, người này hoàn toàn là một tên cặn bã, nàng cũng xoay người nói với Bạch Thừa Duẫn:
- Thừa Duẫn, vòng tay này nhìn có được không?
- Vòng tay nhìn đẹp lắm, nhưng mà nàng mang thì càng đẹp hơn nữa.
Bạch Thừa Duẫn cười nói, ở trong mắt hắn, Hàn Dĩnh Nhi mang cái gì cũng đẹp hết ó. ^^
Nghe Bạch Thừa Duẫn nói, nụ cười trên mặt Hàn Dĩnh Nhi càng thêm sâu, hiển nhiên là cực kỳ vui sướng rồi.
Thấy Thiên Nhi cũng không để ý tới mình, Ngụy Tuấn Trạc cũng không lờ đi, chắc là hành động trước đây của hắn đã chọc cho nàng ta mất hứng, không nhịn được bèn lên tiếng tiếp:
- Cô nương, tại hạ xin lỗi cho hành động lúc nãy, bất luận cô nương coi trọng thứ gì, chỉ cần cô nương mở miệng, ta nhất định mua tặng cho cô nương.
Thấy tâm tư Ngụy Tuấn Trạc hoàn toàn đặt ở trên người vị nữ tử mặc bạch y kia, ngay cả cái khoát tay bên hông mình hắn cũng rút lại, cô nàng diêm dúa không khỏi nhìn Ngụy Tuấn Trạc, nói:
- Ngụy công tử, ta ...
Ngụy công tử khoát tay ngăn lại, cản không cho cô nương diêm dúa đang có ý định nói:
- Không nhìn thấy ta đang nói chuyện với vị cô nương này hay sao? Ngươi xen vào làm gì? Ta với ngươi vốn cũng không phải quá quen biết nhau.
Cô nương diêm dúa há to miệng, cả người đều sững sờ tại chỗ, dường như là không thể tin được những gì mà Ngụy Tuấn Trạc nói. Vậy mà hắn lại nói bọn họ không phải quá quen biết nhau? Trong thiên hạ còn có chuyện cười nào buồn cười hơn không chứ?
Thấy gương mặt của vị nữ tử bạch y kia cười một cách sảng khoái, khỏi phải nói là trong lòng nàng có bao nhiêu là tức giận. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Nhi, trong mắt phủ đầy vẻ oán độc, sắc mặt càng trở nên dữ tợn, không còn chút quyến rũ nào như cô nương diêm dúa lúc nãy.
Hàn Dĩnh Nhi kinh ngạc đứng nhìn cô nương diêm dúa kia, không nhịn được cười ra tiếng:
- Lúc trước hoan hỉ như vậy, suy nghĩ cả nữa ngày thì ra là hai người không có quen biết nhau ha!
Nàng quay qua nhìn cô nương diêm dúa không có một xíu thiện cảm kia, câu nói hiển nhiên cũng dễ nghe cho lắm.
Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng cười nói:
- Đúng là như thế, ta với nàng ta không có quen biết, hai vị cô nương chớ nên hiểu lầm.
Lúc này cô nương diêm dúa cũng không chịu đựng được, hung hăn đạp Ngụy Tuấn Trạc một cái rồi quay người chạy đi, tiếp tục ở lại đây thì nàng cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Thấy cô nương diêm dúa rời đi, Ngụy Tuấn Trạc có chút chần chừ trong nháy mắt, nhưng mà rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nói:
- Cô nương, nàng có nghĩ ra là muốn thứ gì chưa?
Thấy dáng vẻ Ngụy Tuấn Trạc nịnh hót, Thiên Nhi cười nói:
- Bất luận ta muốn thứ gì thì ngươi cũng mua cho ta sao?
Ngụy Tuấn Trạc nhìn nụ cười của Thiên Nhi, nhất thời cảm thấy mất phương hướng, vội vàng gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên, cho dù cô nương coi trọng thứ gì, ta cũng mua cho cô.
Mộ Chỉ Ly nghe Thiên Nhi nói thì cũng biết Thiên Nhi nhất định có tính toán gì rồi. Chưa bao giờ đồng ý chịu thua thiệt, Thiên Nhi tuyệt đối sẽ không để cho người khác chiếm được dễ dàng, đối với điểm này thì nàng hiểu quá rõ ràng.
Đúng như dự đoán, Thiên Nhi quay qua nhìn ông chủ, nói:
- Ông chủ, ở Trân Bảo Các của ngươi chắc phải có trấn điếm chi bảo gì chứ hả? Lấy ra cho ta xem một chút.
Ông chủ ngẩn ra, không nhịn được nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc, sau đó lập tức gật đầu, nói:
- Được, cô nương, mấy vị công tử xin chờ một chút, ta sẽ đi lấy Trấn điếm chi bảo ra đây.
Thấy ông chủ bước nhanh ra phía sau, sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc có phần trắng bệch. Mấy ngày nay hắn thường xuyên tới Trân Bảo Các, tuy là chưa từng thấy qua Trấn điếm chi bảo nhưng ước chừng cũng có hiểu biết nhất định.
Giá cả đồ trang sức của Trân Bảo Các không phải người bình thường có thể tiếp nhận được, huống chi là sự tồn tại của Trấn điểm chi bảo? Coi như hắn rất giàu, cũng không biết là có thể mua được Trấn điểm chi bảo hay không?
Thế nhưng trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến nụ cười như đóa hoa bạch trà của vị nữ tử bạch y, nhất thời đã làm cho tất cả lo lắng trong đầu đều tan biến đến tận chín tầng mây. Có vị cô nương nào không thích người nam tử có nhiều tiền chứ? Dù cho vị nam tử áo xanh kia tướng mạo rất tuyệt nhưng cậu ta nhất định không có nhiều tiền như hắn được.
Chỉ cần hắn có thể mua được Trấn điếm chi bảo đưa cho vị cô nương này, chắc chắc vị cô nương này sẽ sẽ biết rốt cuộc thì trong hai người bọn họ ai tốt hơn. Chỉ cần có thể lấy được nàng, tốn nhiều tiền hơn nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Ban đêm ở Tuyệt Tình Cốc rất là náo nhiệt, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chờ ông chủ mang Trấn Điếm chi bảo ra thì cũng có không ít người cũng đi tới Trân Bảo Các. Dù sao thì Trân Bảo Các cũng là một cửa hiệu lâu đời, bất luận là chất lượng hay là kiểu dáng thì những cửa hàng đồ trang sức thông thường không thể so sánh được, cho nên rất nhiều người đều muốn tới nơi này.
Tốc độ của ông chủ cũng không chậm, chỉ thấy hắn rất cẩn thận bưng ra một cái khay, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin, rất dễ nhận thấy hắn đối với Trấn điểm chi bảo này cũng là cực kỳ hài lòng.
Ông chủ đem cái khây đặt ở trên quầy, cười nói:
- Đây là Trấn điểm chi bảo của Trân Bảo Các, không phải là ta đồn thổi đâu, bộ đồ trang sức này tuyệt không phải là vật phàm, chiếc vòng cổ này tự nó còn có công hiệu như túi càn khôn nữa, là do luyện khí sư luyện chế ra.
Những năm gần đây có không ít người thích bộ Trấn điểm chi bảo này, nhưng mà giá thành của nó cực kỳ đắt, ít có người mua được nên những năm gần đây ta cũng bỏ qua ý định đem bán, vẫn dự định là đem nó làm chiêu bài cho cửa hàng. Ta thấy mấy vị không phải là người bình thường cho nên lúc này mới lấy ra, nếu như mấy vị có ý định mua thì ta sẽ giảm giá một chút.
Ông chủ vừa cười vừa nói, vừa đem miếng vải đỏ đắp bên trên chiếc khay vén ra. Nhất thời, mọi người thấy một hồi ánh sáng chói chang rực rỡ chiếu thẳng vào mắt họ.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra thì mọi người mới thực sự thấy rõ dáng vẻ của bộ đồ trang sức này. Đây là một bộ đồ trang sức trọn vẹn, gồm có vòng cổ, hoa tai, nhẫn và vòng tay. Một bộ đầy đủ đều là do bảo thạch bảy màu có màu sắc khác nhau chế tạo nên, dưới tia sáng phản chiếu ra ánh sáng rất hoa lệ.
Cho dù là người không biết châu báu thì chỉ nhìn cần thấy ánh sáng rực rỡ bực này cùng với sự lộng lẫy của nó thì có thể nhìn ra được đây tuyệt đối không phải là vật phàm. Nữ tử có mặt ở đây nhìn thấy một bộ đồ trang sức này, trong mắt cũng phát ra vẻ say mê vô cùng.
- Này, cục cưng của ta coi trọng cái mặt vòng cổ này, còn không mau đưa đây cho ta!
Theo lời nói Ngụy Tuấn Trạc, sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly liền trở nên u ám. Nếu như tên nam tử này không trêu chọc tới bọn họ thì thôi, cứ xem như không thấy.
Nụ cười trên mặt nữ tử trở nên sáng rỡ, cả người đều dựa sát vào người Ngụy Tuấn Trạc, tựa như đứng không vững vậy. Nàng thường xuyên xuất hiện ở Trân Bảo Các, khả năng quan sát cũng không tệ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được mặt vòng cổ mà cô gái kia cầm trong tay tuyệt đối có giá trị không rẻ.
Tuy là Ngụy Tuấn Trạc này đồng ý mua đồ trang sức cho nàng nhưng cũng sẽ không nhiều, đã như vậy thì hiển nhiên sẽ chọn một món thật đắt tiền mà mua, nếu không thì chẳng phải sẽ thua thiệt lớn sao? Nhìn nữ tử mặt bộ y phục bằng lụa trắng đứng sau lưng người nam tử áo xanh, trong mắt nàng hiện lên sự ghen ghét.
Nam tử kia đúng là tuấn tú, dáng vẻ phong độ hiên ngang, dung mạo bất phàm, nàng gặp qua không ít nam tử trẻ tuổi nhưng có thể nhìn ra tên nam tử áo xanh kia tuyệt không phải loại người như Ngụy Tuấn Trạc, mà là thanh tiên tài giỏi đẹp trai thật sự.
Dựa vào cái gì mà nàng chỉ có thể ở cùng với loại người như Ngụy Tuấn Trạc còn vị nữ tử kia lại được tên nam tử áo xanh ưu ái? Nàng cần phải đánh đổi mọi thứ để có được thứ mình muốn còn đối phương lại có thể dễ dàng nhận được nên hiển nhiên trong lòng nàng không thoải mái, chỉ có thể dùng cách này để bỏ tức.
Không riêng gì tên nam tử áo xanh, tên nam tử áo đen kia vóc người cũng cường tráng, mặt mày sáng sủa, cũng không phải nhân vật tầm thường. Cho dù là Tuyệt Tình Cốc thì thanh tiên tuấn kiệt cũng không phải dễ dàng thấy được.
Trên tay Hàn Dĩnh Nhi đang cầm một cái vòng tay, vốn định hỏi Bạch Thừa Duẫn xem có đẹp hay không, lại nghe được câu nói của Ngụy Tuấn Trạc nên động tác trong nháy mắt cũng dừng lại.
Trong khoảnh khắc Thiên Nhi đã am tường mọi thứ, sau đó liền cười một cái thật tươi, đối với câu nói của Ngụy Tuấn Trạc xem như không nghe thấy, mà đi thẳng đến chỗ ông chủ cửa hàng, nói:
- Mặt vòng cổ này bán thế nào? Gói lại giúp ta.
Mộ Chỉ Ly đứng ở sau lưng Thiên Nhi nghe thấy câu nói của nàng, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười, hiển nhiên Thiên Nhi sẽ không vì một đôi câu của tên kia mà giao cái mặt vòng cổ này ra, nếu không thì không phải là Thiên Nhi rồi.
Ngụy Tuấn Trạc không ngờ tới vị nữ tử này lại không biết tốt xấu như thế, hắn đã mở miệng mà đối phương chẳng những không trả lại mặt vòng cổ, ngược lại còn dùng cách đó để khiêu khích hắn, đáng ghét mà. Thực sự quá đáng ghét!
- Cô nương, lời nói của ta lẽ nào cô không có nghe thấy sao? Mặt vòng cổ kia cục cưng của ta rất coi trọng, ta khuyên nàng tốt nhất đừng đối địch với ta, nếu không thì ta sẽ làm cho nàng ăn không hết.
Ngụy Tuấn Trạc phẫn nộ quát, vốn mượn cơ hội này biểu hiện tốt một phen, không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy.
Thiên Nhi cũng không thèm liếc mắt tới Ngụy Tuấn Trạc, thản nhiên nói:
- Nàng ta thích thì đâu có liên quan gì tới ta. Mặt vòng cổ này ta coi trọng, hơn nữa vị này xứng với mặt vòng cổ này sao?
Trong câu nói của Thiên Nhi không có chút xíu nào nể tình hai người này, đối với loại người cặn bã như vậy, nàng vốn không có thiện cảm, huống chi người khác tấn công trước thì nàng cũng không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.
Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nhất thời cảm thấy cơn giận dâng lên tới não, đang định đi tới giáo huấn vị nữ tử kia thì một gã nam tử áo xanh đã đi tới chắn trước mặt Thiên Nhi.
Trong đôi mắt sáng ngời của Mộ Chỉ Ly hiện lên một chút lãnh mang, sắc mặt không tốt nhìn Ngụy Tuấn Trạc nói:
- Ngươi muốn làm gì? Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi dám tổn thương nàng ấy thì ta bảo đảm ngày mai ngươi không thấy được mặt trời đâu.
So với việc Thiên Nhi làm mất mặt không chút lưu tình thì lời nói của Mộ Chỉ Ly không khác nào sự uy hiếp trắng trợn, lúc nói chuyện không tự chủ được, sát khí tản ra làm cho Ngụy Tuấn Trạc phải lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt mấy phần.
Trong mắt vị nữ tử diêm dúa kia cũng hiện lên sự sợ hãi, nam tử này quả nhiên không phải là người bình thường, lời như vậy đổi thành người khác nói thì nàng có thể xem là chuyện cười, nhưng mà từ trong miệng nam tử này truyền ra thì lại cảm thấy rất có sức mạnh.
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt kinh hãi của Ngụy Tuấn Trạc, vị nữ tử diêm dúa nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe sáng. So sánh hai người với nhau, càng thấy được sự mạnh mẽ của tên nam tử này, phóng khoáng đẹp trai như thế, tùy tiện nói một câu liền có thể làm cho Ngụy Tuấn Trạc khiếp sợ, loại nam tử này mới thực sự làm cho nữ tử yêu thích.
Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly đứng che ở trước mặt mình, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ. Nhớ lại lúc trước, ở La Thiên thành Mộ Chỉ Ly vẫn cần đến sự bảo vệ của nàng, nhưng bây giờ Chỉ Ly lại có thể bảo vệ cho nàng, chênh lệch bực này không thể nói là không lớn.
Nhưng mà loại bảo vệ như lúc này thì Chỉ Ly cũng giống như là anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là hộ hoa sứ giả gì đấy, không biết Dật Thần và Hàn đại ca nhìn thấy cảnh này thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây.
Hàn Dĩnh Nhi vốn có chút bận tâm, không biết Ngụy Tuấn Trạc là ai, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì sự lo lắng trên mặt cũng tiêu tán đi hoàn toàn. Cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn nhau một cái rồi hai người đứng một bên xem mọi chuyện diễn ra.
Mộ Chỉ Ly ở Bồng lai bí cảnh đã một thời gian, coi như là đã trải qua nhiều chuyện hơn so với bọn họ, chắc chắn nàng làm như vậy nhất định là có phấn khích. Ngụy Tuấn Trạc này xem ra thực lực cũng không mạnh, nhiều nhất chỉ là có chút bối cảnh.
Sau khi Ngụy Tuấn Trạc lùi về phía sau mấy bước thì liền cảm thấy thể diện đâu mất cả, hắn chỉ bị đối phương nói mấy câu mà đã trở thành bộ dáng thế này, quả thực là mất hết thể diện. Lấy lại tinh thần, Ngụy Tuấn Trạc ưỡn ngực lên, đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, nói:
- Bổn công tử mới không quan tâm những lời nói của ngươi.
Hắn quay đầu, quay về phía ông chủ, nói:
- Ông chủ, mặt vòng cổ này tôi muốn, bây giờ nên làm cái gì thì trong lòng ngươi hiểu chứ?
Hắn mua không ít thứ ở Trân Bảo Các, mối quan hệ với ông chủ cũng cực kỳ tốt, tin rằng nếu như ông chủ quán muốn kiếm nhiều tiền hơn thì sẽ biết phải làm như thế nào. Ngụy Tuấn Trạc hắn không thiếu thứ gì cả, tinh thạch cũng không ít, đây là nhờ đánh cướp của một đám người trước đây.
Nghe Ngụy Tuấn Trạc nói, trên mặt ông chủ lộ ra vẻ khổ sở, bây giờ hắn cảm thấy rất hối hận. Sớm biết rằng hai người này sẽ phát sinh mâu thuẫn thì lúc nãy hắn sẽ không dẫn Ngụy Tuấn Trạc đến bên này.
Bên này đều là những món hàng mới nhập về, hơn nữa giá trị cực kỳ xa xỉ, hắn vốn hy vọng Ngụy Tuấn Trạc có thể mua một số nữ trang đắt gia, hắn hiển nhiên cũng có thể kiếm thêm một chút. Nếu như người bình thường thì thôi, nhưng bốn người trước mặt vừa nhìn thì biết ngay không phải là người bình thường, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Vị nữ tử kia dưới tình huống không biết giá tiền mà nói gói hàng lại ngay thì có thể thấy bọn họ khá là giàu có. Hôm nay cho dù hắn đắc tội với bên nào thì hắn cũng không thể gánh vác nổi, nói không ngừng ngay cả bảng hiệu Trân Bảo Các cũng bị đập nát.
- Ngụy công tử, cái này ...
Ông chủ chần chừ nói, thật sự là không biết nên làm thế nào mới phải.
Thấy một màn này, vị nữ tử diêm dúa kia không khỏi nắm lấy tay Ngụy Tuấn Trạc, làm nũng nói:
- Ngụy công tử, ta rất thích mặt vòng cổ này, rõ ràng là ngươi nói bất cứ thứ gì ta coi trọng thì sẽ mua cho người ta mà, đừng nên nói mà không giữ lời chứ.
Nói xong, vị nữ tử diêm dúa kia quay người đi, có ý rời khỏi đây.
Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, vội vàng ngăn vị nữ tử diêm dúa đang định rời đi, nói:
- Cục cưng, ngươi đừng đi mà. Ngươi yên tâm, ngươi thích thứ gì thì ta nhất định mua cho ngươi.
Trong mắt vị nữ tử diêm dúa hiện lên sự vui sướng nồng nặc, dù cho Ngụy Tuấn Trạc thua kém hai gã nam tử kia nhưng chỉ cần có thể đem thứ này giao cho nàng thì đó cũng là việc tốt lắm rồi.
Trong mắt Thiên Nhi hiện lên vẻ gian xảo, cũng nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, nói:
- Mộ công tử, rõ ràng là mặt vòng cổ này người ta nhìn thấy trước mà, ngươi cần phải mua cho ta đó nha!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nói:
- Đó là chuyện hiển nhiên, ông chủ, nếu ngươi đã mở cửa buôn bán thì trận tự trước sau hiển nhiên phải hiểu rõ hơn ai khác chứ. Gói mặt vòng cổ này lại đi, một phân tiền ta cũng không đưa thiếu cho ngươi.
Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc mới nhìn rõ gương mặt Thiên Nhi. Bởi vì lúc trước Thiên Nhĩ vẫn luôn đứng xéo với hắn, lại thêm tên nam tử áo xanh này che khuất thân hình nàng cho nên hắn căn bản là không thể thấy rõ, nhưng vừa nhìn thấy thì cả người hắn liền sững sờ tại chỗ.
Một đại mỹ nhân! Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, khóe môi đang mỉm cười dịu dàng, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như họa, tựa như một đóa hoa bạch trà đung đưa trong gió. Trên cổ của nàng có đeo một chiếc lục lạc màu bạc, tựa theo động tác của nàng mà đung đưa tạo ra tiếng chuông trong trẻo, gột rửa tâm linh của người khác. Đôi mắt của nàng trong suốt tựa như dòng suối, tỏa ra sương mù lượn lờ, ánh mắt chuyển động một cái liền làm cho tâm hồn người khác rung động.
Ngụy Tuấn Trạc nhìn vị nữ tử xinh đẹp trước mắt đến trợn tròn hai mắt, thế gian lại có một tuyệt sắc như thế sao? Cô nương ở bên cạnh hắn so với vị nữ tử mặc bạch y này quả thực là dong chi tục phấn (phàm tục, bình thường), so với nàng thì tuyệt nhiên nhỏ tí tẹo.
Sau khi Cổ Vũ Yến kinh ngạc trong giây lát thì trong mắt cũng hiện lên sự ghen ghét nồng nạc. Vị nữ tử này vậy mà xinh đẹp như vậy, thời gian qua đối với tướng mạo của mình nàng rất có lòng tin, không biết có bao nhiêu nam tử say mê dưới gấu quần của nàng, nhưng mà so với cô gái trước mặt thì cũng là khác nhau một trời một vực.
Cổ Vũ Yên không khỏi nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc bên cạnh, lại phát hiện Ngụy Tuấn Trạc dường như đã hồn bay phách lạc vậy, nhìn chằm chằm vị nữ tử mặc bạch y kia, chỉ thiếu việc chưa chảy nước miếng.
Trong lòng Ngụy Tuấn Trạc cảm thấy rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy vị nữ tử mặc bạch y kia thì sự tức giận đó lại tiêu tán không còn một mảnh, trong đầu không khỏi xuất hiện một chủ ý khác. Nếu như có thể cùng với vị nữ tử như vậy ở chung với nhau, dù cho chỉ có một ngày thì cả đời này cũng đáng.
- Ngụy công tử, mặt vòng cổ này là vị cô nương này nhìn thấy trước, ta cũng không biết phải làm sao.
Ông chủ khổ sở nói. Từ trong giọng nói này có thể nhìn ra được là hắn dự định sẽ bán mặt vòng cổ này cho đám người Mộ Chỉ Ly.
Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng không để ý chút nào mà khoát tay một cái:
- Để cho vị cô nương này đi!
Chủ quán khẽ run, đợi đến lúc nhìn thấy dáng dấp Ngụy Tuấn Trạc nhìn Thiên Nhi không chớp mắt thì cũng hiểu rõ hoàn toàn, xem ra là Ngụy Tuấn Trạc đã coi trọng vị cô nương này rồi.
Đám người Mộ Chỉ Ly đều không nhịn được mà cười khẩy, thứ này vốn là của bọn họ, tại sao lại nói "để cho" vậy chứ? Nhưng mà bọn họ cũng lười tính toán với Ngụy Tuấn Trạc, tính toán với loại tiểu nhân bực này thì sẽ vô duyên vô cớ mất đi thân phận của mình mất.
- Công tử, bây giờ ngài trả tiền hay là ...?
Ông chủ quán giao mặt vòng cổ cho thủ hạ đi gói lại, không khỏi quay về Mộ Chỉ Ly hỏi. Từ một màn trước mắt thì hắn đã nhìn ra được vị công tử này mới là người tâm phúc trong bốn người này, huống chi mặt vòng cổ này là do cô nương hắn ngưỡng mộ trong lòng muốn.
- Bọn họ còn chưa chọn lựa xong, lát nữa cùng tính tiền đi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói. Hai người Thiên Nhi và Dĩnh Nhi hiển nhiên không thể nào chỉ mua một món đồ trang sức, mặc dù có Ngụy Tuấn Trạc không có mắt này phá hủy bầu không khí nhưng mà cũng không có làm ảnh hưởng quá lớn.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, mắt ông chủ sáng lên, lại muốn chọn lựa? Xem ra vị công tử này thật sự là người có tiền à, may là lúc nãy hắn không có quyết định sai.
Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc cũng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
- Vị cô nương này, tại hạ Ngụy Tuấn Trạc xin chào.
Nếu như lúc trước Ngụy Tuấn Trạc nói với bộ dáng như thế này thì có thể làm cho Thiên Nhi có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ có thể thấy được dáng dấp biểu hiện của hắn bây giờ có phần rất giả tạo.
Thiên Nhi cứ không thèm để ý tới, cứ tiếp tục lựa chọn đồ trang sức. Lúc này Hàn Dĩnh Nhi cũng không để ý tới Ngụy Tuấn Trạc nữa, người này hoàn toàn là một tên cặn bã, nàng cũng xoay người nói với Bạch Thừa Duẫn:
- Thừa Duẫn, vòng tay này nhìn có được không?
- Vòng tay nhìn đẹp lắm, nhưng mà nàng mang thì càng đẹp hơn nữa.
Bạch Thừa Duẫn cười nói, ở trong mắt hắn, Hàn Dĩnh Nhi mang cái gì cũng đẹp hết ó. ^^
Nghe Bạch Thừa Duẫn nói, nụ cười trên mặt Hàn Dĩnh Nhi càng thêm sâu, hiển nhiên là cực kỳ vui sướng rồi.
Thấy Thiên Nhi cũng không để ý tới mình, Ngụy Tuấn Trạc cũng không lờ đi, chắc là hành động trước đây của hắn đã chọc cho nàng ta mất hứng, không nhịn được bèn lên tiếng tiếp:
- Cô nương, tại hạ xin lỗi cho hành động lúc nãy, bất luận cô nương coi trọng thứ gì, chỉ cần cô nương mở miệng, ta nhất định mua tặng cho cô nương.
Thấy tâm tư Ngụy Tuấn Trạc hoàn toàn đặt ở trên người vị nữ tử mặc bạch y kia, ngay cả cái khoát tay bên hông mình hắn cũng rút lại, cô nàng diêm dúa không khỏi nhìn Ngụy Tuấn Trạc, nói:
- Ngụy công tử, ta ...
Ngụy công tử khoát tay ngăn lại, cản không cho cô nương diêm dúa đang có ý định nói:
- Không nhìn thấy ta đang nói chuyện với vị cô nương này hay sao? Ngươi xen vào làm gì? Ta với ngươi vốn cũng không phải quá quen biết nhau.
Cô nương diêm dúa há to miệng, cả người đều sững sờ tại chỗ, dường như là không thể tin được những gì mà Ngụy Tuấn Trạc nói. Vậy mà hắn lại nói bọn họ không phải quá quen biết nhau? Trong thiên hạ còn có chuyện cười nào buồn cười hơn không chứ?
Thấy gương mặt của vị nữ tử bạch y kia cười một cách sảng khoái, khỏi phải nói là trong lòng nàng có bao nhiêu là tức giận. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Nhi, trong mắt phủ đầy vẻ oán độc, sắc mặt càng trở nên dữ tợn, không còn chút quyến rũ nào như cô nương diêm dúa lúc nãy.
Hàn Dĩnh Nhi kinh ngạc đứng nhìn cô nương diêm dúa kia, không nhịn được cười ra tiếng:
- Lúc trước hoan hỉ như vậy, suy nghĩ cả nữa ngày thì ra là hai người không có quen biết nhau ha!
Nàng quay qua nhìn cô nương diêm dúa không có một xíu thiện cảm kia, câu nói hiển nhiên cũng dễ nghe cho lắm.
Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng cười nói:
- Đúng là như thế, ta với nàng ta không có quen biết, hai vị cô nương chớ nên hiểu lầm.
Lúc này cô nương diêm dúa cũng không chịu đựng được, hung hăn đạp Ngụy Tuấn Trạc một cái rồi quay người chạy đi, tiếp tục ở lại đây thì nàng cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Thấy cô nương diêm dúa rời đi, Ngụy Tuấn Trạc có chút chần chừ trong nháy mắt, nhưng mà rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nói:
- Cô nương, nàng có nghĩ ra là muốn thứ gì chưa?
Thấy dáng vẻ Ngụy Tuấn Trạc nịnh hót, Thiên Nhi cười nói:
- Bất luận ta muốn thứ gì thì ngươi cũng mua cho ta sao?
Ngụy Tuấn Trạc nhìn nụ cười của Thiên Nhi, nhất thời cảm thấy mất phương hướng, vội vàng gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên, cho dù cô nương coi trọng thứ gì, ta cũng mua cho cô.
Mộ Chỉ Ly nghe Thiên Nhi nói thì cũng biết Thiên Nhi nhất định có tính toán gì rồi. Chưa bao giờ đồng ý chịu thua thiệt, Thiên Nhi tuyệt đối sẽ không để cho người khác chiếm được dễ dàng, đối với điểm này thì nàng hiểu quá rõ ràng.
Đúng như dự đoán, Thiên Nhi quay qua nhìn ông chủ, nói:
- Ông chủ, ở Trân Bảo Các của ngươi chắc phải có trấn điếm chi bảo gì chứ hả? Lấy ra cho ta xem một chút.
Ông chủ ngẩn ra, không nhịn được nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc, sau đó lập tức gật đầu, nói:
- Được, cô nương, mấy vị công tử xin chờ một chút, ta sẽ đi lấy Trấn điếm chi bảo ra đây.
Thấy ông chủ bước nhanh ra phía sau, sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc có phần trắng bệch. Mấy ngày nay hắn thường xuyên tới Trân Bảo Các, tuy là chưa từng thấy qua Trấn điếm chi bảo nhưng ước chừng cũng có hiểu biết nhất định.
Giá cả đồ trang sức của Trân Bảo Các không phải người bình thường có thể tiếp nhận được, huống chi là sự tồn tại của Trấn điểm chi bảo? Coi như hắn rất giàu, cũng không biết là có thể mua được Trấn điểm chi bảo hay không?
Thế nhưng trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến nụ cười như đóa hoa bạch trà của vị nữ tử bạch y, nhất thời đã làm cho tất cả lo lắng trong đầu đều tan biến đến tận chín tầng mây. Có vị cô nương nào không thích người nam tử có nhiều tiền chứ? Dù cho vị nam tử áo xanh kia tướng mạo rất tuyệt nhưng cậu ta nhất định không có nhiều tiền như hắn được.
Chỉ cần hắn có thể mua được Trấn điếm chi bảo đưa cho vị cô nương này, chắc chắc vị cô nương này sẽ sẽ biết rốt cuộc thì trong hai người bọn họ ai tốt hơn. Chỉ cần có thể lấy được nàng, tốn nhiều tiền hơn nữa thì hắn cũng không quan tâm.
Ban đêm ở Tuyệt Tình Cốc rất là náo nhiệt, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chờ ông chủ mang Trấn Điếm chi bảo ra thì cũng có không ít người cũng đi tới Trân Bảo Các. Dù sao thì Trân Bảo Các cũng là một cửa hiệu lâu đời, bất luận là chất lượng hay là kiểu dáng thì những cửa hàng đồ trang sức thông thường không thể so sánh được, cho nên rất nhiều người đều muốn tới nơi này.
Tốc độ của ông chủ cũng không chậm, chỉ thấy hắn rất cẩn thận bưng ra một cái khay, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin, rất dễ nhận thấy hắn đối với Trấn điểm chi bảo này cũng là cực kỳ hài lòng.
Ông chủ đem cái khây đặt ở trên quầy, cười nói:
- Đây là Trấn điểm chi bảo của Trân Bảo Các, không phải là ta đồn thổi đâu, bộ đồ trang sức này tuyệt không phải là vật phàm, chiếc vòng cổ này tự nó còn có công hiệu như túi càn khôn nữa, là do luyện khí sư luyện chế ra.
Những năm gần đây có không ít người thích bộ Trấn điểm chi bảo này, nhưng mà giá thành của nó cực kỳ đắt, ít có người mua được nên những năm gần đây ta cũng bỏ qua ý định đem bán, vẫn dự định là đem nó làm chiêu bài cho cửa hàng. Ta thấy mấy vị không phải là người bình thường cho nên lúc này mới lấy ra, nếu như mấy vị có ý định mua thì ta sẽ giảm giá một chút.
Ông chủ vừa cười vừa nói, vừa đem miếng vải đỏ đắp bên trên chiếc khay vén ra. Nhất thời, mọi người thấy một hồi ánh sáng chói chang rực rỡ chiếu thẳng vào mắt họ.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra thì mọi người mới thực sự thấy rõ dáng vẻ của bộ đồ trang sức này. Đây là một bộ đồ trang sức trọn vẹn, gồm có vòng cổ, hoa tai, nhẫn và vòng tay. Một bộ đầy đủ đều là do bảo thạch bảy màu có màu sắc khác nhau chế tạo nên, dưới tia sáng phản chiếu ra ánh sáng rất hoa lệ.
Cho dù là người không biết châu báu thì chỉ nhìn cần thấy ánh sáng rực rỡ bực này cùng với sự lộng lẫy của nó thì có thể nhìn ra được đây tuyệt đối không phải là vật phàm. Nữ tử có mặt ở đây nhìn thấy một bộ đồ trang sức này, trong mắt cũng phát ra vẻ say mê vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.