Y Võ Song Toàn

Chương 593: Vậy là xong rồi sao?

Dạ Nhiên

17/05/2021

Tần Lâm gật đầu: "Lương y như từ mẫu, những lời nói của các cô tôi không để ý đâu, nhưng phải nói thật, các cô quan hệ tình dục lung tung, đứng lên đi".

Tiểu Văn không dám che dấu nữa, vội vàng đứng dậy.

"Tần đại sư, là tôi, là tôi với anh ta".

Tiểu Văn chỉ vào một người đàn ông đằng sau, mọi người đều đưa mắt sang, người đàn ông này là con nhà giàu, đang làm trợ lý cho người trong đoàn.

Tất nhiên làm trợ lý không phải mục đích của anh ta, người ta con nhà giàu đâu có thiếu tiền, chỉ là muốn tiếp xúc với ngôi sao nữ, tán tỉnh bọn họ mà thôi.

Chuyện cả hai cùng tình nguyện thì chẳng ai có thể quản lý, nếu không phải xảy ra chuyện này thì cũng không có ai nói ra quan hệ của bọn họ.

"Còn có ai nữa?"

Ngoài Tiểu Văn ra thì còn có hai cô gái nữa cũng đứng dậy, bọn họ cũng từng quan hệ với tên con nhà giàu kia.

Tên con nhà giàu kia sợ hãi, mặt tái mét, vội vàng bước tới trước mặt Tần Lâm, khách khí nói.

"Tần đại sư, tôi họ Chu, tên là Chu Hiểu Minh, tôi có quan hệ với bọn họ thì có sao không?"

Tần Lâm cũng chẳng hứng thú với việc làm đồi bại giữa bọn họ, chỉ biết là Chu Hiểu Minh có quan hệ với ba cô ngôi sao nữ, hơn nữa ba người bọn họ đều bị nghiêm trọng nhất.

Nếu đã như vậy, chỉ cần chữa dứt điểm cho ba người này thì vấn đề đã dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Ba bệnh nhân nghiêm trọng nhất này nếu còn chậm trễ nữa thì e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Anh không sao, nhưng cần huyết tinh của anh".

"Gọi vài y tá tới để lấy máu cho anh ta, lấy lượng nhiều nhất có thể".

"Vâng, Tần đại sư!"

Tên Chu Hiểu Minh thấy cơ thể cũng khỏe mạnh, lấy chút máu chắc không thành vấn đề, chỉ cần không ngất xỉu là được.

Huyết tương nhanh chóng được lấy xong, chia làm nhiều phần, mỗi phần được đựng trong một túi nhỏ.

Tần Lâm lấy ra một cái túi, bên trong toàn là bồ công anh Tần Lâm đã chuẩn bị từ trước, đổ huyết tinh vào trộn với bồ công anh, đảo đều thành hỗn hợp sền sệt, sau đó đưa cho Tiểu Văn.

Vẫn theo cách làm cũ, vừa bôi vừa cho Tiểu Văn uống, sau đó, phản ứng của Tiểu Văn vô cùng quằn quại, giống như sắp chết rồi, bắt đầu cào cấu khắp người.

Quản lý giật mình: "Tiểu Văn, không được, không được gãi! Em mà dám gãi, tương lai của em sẽ bị phá hủy!"

Những cô ngôi sao này kiếm tiền nhờ nhan sắc, một khi hủy hoại dung nhan thì tiền đồ cũng sẽ mất.

Quản lý giữ chặt lấy Tiểu Văn, Tần Lâm nhân cơ hội đâm kim châm, đột nhiên Tiểu Văn ngừng lại, thẳng lưng lên, cơ thể dừng lại một chút.

Tiểu Văn giống như bị điểm huyệt, không còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ vậy.

Tần Lâm gật đầu: "Được rồi, người tiếp theo".

Mấy vị chuyên gia đứng bên cạnh nhìn ngây ngốc.



"Tần đại sư, vậy là xong rồi sao?"

Tần Lâm gật đầu, chau mày lại nói: "Điều kiện có hạn, tốc độ hơi chậm, những thứ còn lại mọi người xử lý đi".

Dù gì cũng không phải ở bệnh viện, có nhiều thứ không được tiện, nếu có thiết bị và môi trường thích hợp, anh chắc chắn sẽ xử lý nhanh hơn.

Nghe Tần Lâm nói vậy, mấy vị chuyên gia ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng trợn tròn mắt.

Tần đại sư tài giỏi thật, lại còn bảo là xử lý vẫn còn chậm?

Căn bệnh nghiêm trọng như thế này làm khó biết bao nhiên bác sĩ, vậy mà vào tay Tần đại sư chỉ cần mấy phút đồng hồ? Năm sáu phút?

Nhưng Tần đại sư vẫn nói là chậm...

Đây đúng là sự chênh lệch giữa người với người.

Bọn họ còn chưa biết chữa trị như thế nào, Tần đại sư đã bắt đầu tăng tốc.

Sau khi chữa khỏi cho Tiểu Văn, anh bắt đầu chữa trị cho những người khác, chưa đến nữa tiếng sau, tất cả mọi người đã được Tần Lâm điều trị xong.

Mức độ truyền nhiễm của mọi người không giống nhau, càng về sau chữa trị càng nhẹ nhàng hơn.

Mấy vị chuyên gia thấy Tần Lâm chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản như bồ công anh, lập tức vô cùng kinh ngạc.

"Tần đại sư, nguyên liệu thuốc đơn giản quá vậy?"

Một vị thuốc đơn giản như vậy mà có thể chữa khỏi một căn bệnh phức tạp, đúng là chưa từng nghe bao giờ.

Dược lý Đông y vô cùng phức tạp, rất ít khi dùng một vị thuốc mà có thể chữa khỏi bệnh, đa số đều là những căn bệnh hiếm gặp vô cùng đặc biệt.

Tần Lâm cười: "Dược lý không khó, chẩn đoán bệnh mới khó".

Lời nói của Tần Lâm làm mọi người mở rộng tầm mắt.

Dược lý đương nhiên không khó, khó là chẩn đoán bệnh, lúc trước bọn họ không chẩn đoán ra bệnh gì cho nên tất nhiên không thể chữa bệnh.

Máy móc hiện đại như thế nào, chuyên gia giỏi như thế nào cũng không thể chẩn đoán ra bệnh gì, nhưng vào tay Tần đại sư lại vô cùng đơn giản.

Y thuật của Tần đại sư thật sự khiến người khác vô cùng kính phục.

Sau khi chữa trị xong, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, không để ai nguy hiểm là được rồi, bệnh này thật ra khá phiền phức, vô cùng khó giải quyết, phát hiện sớm thì có thể chữa trị, nếu phát hiện muộn thì hậu quả khó lường.

Tần Lâm chào Đoàn Phi một cái rồi rời đi.

Qua một đêm, sáng sớm hôm sau những ngôi sao nữ đều tỉnh lại, nhìn thấy da đã trở lại bình thường, những nốt mẩn đỏ đã biến mất mọi người đều mừng rỡ.

"Khỏi rồi, thật sự khỏi rồi!"

Còn tưởng cơn bạo bệnh này đã phá tan tiền đồ của bọn họ chứ, kết quả là bây giờ đã tốt lại rồi, giải quyết nhanh thật.



Tiểu Văn tìm đến Đoàn Phi hỏi.

"Chị Đoàn, Tần đại sư đâu, chúng tôi phải trả bao nhiêu tiền chữa bệnh cho Tần đại sư mới phải?"

Đoàn Phi cười lạnh: "Đưa tiền chữa bệnh gì, chẳng qua là Tần đại sư nể mặt Tô Văn Kỳ nên mới giúp thôi, tiện tay chữa bệnh cho các cô, không lấy tiền”.

Nói xong, Đoàn Phi liền rời đi.

Đoàn Phi đương nhiên không thèm để ý đám nhóc này, cũng chẳng thèm nể mặt bọn họ.

Tiểu Văn nhìn theo hình bóng của Đoàn Phi, có chút ngơ ngác.

Tần đại sư, thật sự không hổ danh là đại sư.

Hai chữ đại sư, không đơn giản vì y thuật mà còn là một loại khí phách.

...

Sau khi Tần Lâm rời đi, ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của trường học, hình như lớp Tần Nha Nha phải gặp phụ huynh gì đấy.

Sau khi Tần Lâm và Tần Nha Nha gặp lại nhau, dì Hai Đường Mẫn cũng thường xuyên đến trường thăm, nhà họ Tần chỉ còn hai đứa cháu, Đường Mẫn đương nhiên coi như châu báu.

Đặc biệt là cô nhóc Tần Nha Nha, bà ấy lại càng yêu thương hơn cả.

Cho nên Tần Lâm cũng thoái mái nhiều, không phải quản lý trẻ con, giáo viên biết Tần Lâm là lão đại tài trợ một trăm triệu, cùng không dám tùy tiện gọi điện thoại quấy rối, chuyện có thể giải quyết thì tự giải quyết luôn.

Nhưng lần này khá rắc rối, giáo viên không dám tự quyết định đành gọi điện thoại cho Tần Lâm.

Đến trường, nhìn thấy Nha Nha băng bó tay trong văn phòng, Tần Lâm đột nhiên chau mày.

Anh vô cùng thương yêu Tần Nha Nha, đây là em gái của anh, rụng một sợi tóc anh cũng thương, vậy mà bây giờ cô bé lại bị thương?

Bây giờ giáo viên và hiệu trưởng đều đứng trong văn phòng, nhìn thấy Tần Lâm bước vào, vẻ mặt ai cũng áy náy.

"Cậu Tần, thật sự xin lỗi, là chúng tôi chăm sóc không chu đáo, để Nha Nha bị thương".

Tần Lâm gỡ lớp băng ra nhìn một cái, vết thương không quá nghiêm trọng, kịp thời xử lý nên cũng không có ảnh hưởng gì.

Dù vậy nhưng Tần Lâm vẫn vô cùng bất mãn.

"Em sao thế? Đánh nhau với người ta à?"

Nha Nha cong môi không lên tiếng.

Hiệu trưởng bước lên nói: "Cậu Tần, thật sự xin lỗi, là chúng tôi không chăm sóc chu đáo, để cô bé và bạn đánh nhau, thực sự xin lỗi".

Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, trẻ con đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi, nhưng xuất thân của Tần Nha Nha có chút đặc biệt cho nên anh vẫn khá chú ý.

"Tại sao lại đánh nhau, hai người đã tìm hiểu chưa?"

Chủ nhiệm của Tần Nha Nha nói: "Cậu Tần, là vì tiết mục văn nghệ ngày mai, hai đứa trẻ biểu diễn tiết mục, không ai chịu nghe ai nên mới đánh nhau...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Y Võ Song Toàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook