Chương 4: Đỏ Và Đen
Thụy Bất Hành
30/09/2024
Mười mấy giây sau, Vera liếc mắt nhìn La Thanh mặt mày vẫn còn tái nhợt, chậm rãi giải thích:
"Cách thức phát động năng lực thần giao cách cảm chắc là chạm vào, khi bất tỉnh là La Thanh ôm cậu lên xe, hơn nữa còng tay cũng là do La Thanh còng lại, giữa hai người chắc chắn có tiếp xúc."
"Cho nên… bởi vì người mới thức tỉnh không thể kiểm soát tốt năng lực, trong lúc chúng ta không chú ý nên đã kích hoạt, dẫn đến mục tiêu của thần giao cách cảm lúc này là La Thanh."
"Rồi thì, về phần cái giá phải trả…" Vera cau mày, nhìn quanh mọi người: "Năng lực khế ước là đọc được suy nghĩ của người khác, cái giá phải trả chính là nói ra suy nghĩ đó?"
"Không…" Tiểu Bạch vẫn luôn quan sát Thẩm Mật đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn trong trẻo như mọi khi:
"Đã dám dòm ngó suy nghĩ thầm kín của người khác, thì phải tiết lộ cho người ta biết sự thật của thế giới này."
Câu nói này đã diễn giải trọn vẹn suy đoán của Vera, khiến tất cả những ai có mặt tại đây đều trầm tư.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Mật vẫn chưa thể hiểu rõ, liên tục nhẩm đi nhẩm lại câu mà Tiểu Bạch vừa nói.
Vera thì lẩm bẩm:
"Cái giá của việc dòm ngó bí mật chính là tiết lộ chân tướng…. Đúng là… logic thanh toán quái gở thật."
"Giả dụ, đối phương chỉ đang nghĩ đến sự việc có thật thì sao? Ví dụ, tôi đang nghĩ là một ngày có 28 tiếng đồng hồ? Thẩm Mật lặp lại câu này là được rồi sao?"
Không ai trả lời…..
Vera cười rạng rỡ: "Hay là, thử một chút xem." Vừa nói cô liền tiến thẳng đến trước mặt Thẩm Mật, chìa tay phải đeo găng tay da màu đen ra hiệu cho Thẩm Mật.
Thẩm Mật khẽ thở dài, đặt bàn tay lên tay Vera.
Vừa mới chạm vào nhau, Thẩm Mật đột nhiên cảm giác được luồng linh tính, như thể linh hồn được kéo dài ra, tựa như muốn tràn sang người Vera ngay lập tức.
Thẩm Mật cẩn trọng khống chế cảm giác kỳ diệu này, nhận thấy mình có thể điều khiển luồng linh tính, chỉ là còn chưa đủ thuần thục cho lắm, dẫn đến linh tính có chút không nghe lời.
Thế nhưng, theo thời gian, luồng linh tính càng lúc càng linh hoạt, càng ngày càng dễ khống chế hơn.
Trong lòng Thẩm Mật mừng thầm, chứng tỏ việc phát động và thu hồi thần giao cách cảm này là có thể điều khiển, sẽ không xuất hiện tình trạng vừa chạm vào người nào là sẽ lập tức kích hoạt…. So với việc bị động phát động, chủ động điều khiển đương nhiên là tốt hơn nhiều, làm như vậy có thể tránh khỏi được vô số rắc rối cùng những trường hợp mất khống chế.
La Thanh đứng bên cạnh thấy hai người nắm chặt tay nhau, bèn bĩu môi, vẻ bất mãn:
"Nhanh lên, bắt đầu nào!"
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhận ra điều này dường như lại tiếp thêm bằng chứng cho "tình cảm thầm kín", mặt hắn lại đỏ bừng.
Thẩm Mật thả lỏng linh tính, để nó men theo lòng bàn tay chảy vào cơ thể Vera.
"Haiz... Bây giờ con trai đều luộm thuộm vậy sao? Tóc tai bao lâu rồi chưa gội, mặt mũi toàn là dầu mỡ..."
Ý cô ấy đang nói Mạc Trắc...
Thẩm Mật rụt tay về, vẫn có thể nghe thấy tiếng Vera lí nhí:
"Chết rồi, không phải hắn nghe thấy chứ..."
"Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng có suy đoán lung tung nữa..."
Quả nhiên, đằng sau chỉ là một cái máy lặp lại.
Thẩm Mật không vội trả giá, bởi lẽ như dự đoán, "Tội lỗi nguyên thủy" đã xuất hiện, cơn đau đầu âm ỉ kéo đến, giống hệt lúc ban đầu, nhưng theo thời gian trôi qua, nó càng lúc càng dữ dội.
Đây chính là "Tội lỗi nguyên thủy"?
Trải nghiệm lại cảm giác đau đầu từ "Tội lỗi nguyên thủy", Thẩm Mật ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vera vẫn đang lặp đi lặp lại lời nói trong đầu:
"Cô chê tôi bẩn."
Cơn đau đầu đột ngột biến mất!
Vẻ mặt Vera ngập tràn kinh ngạc xen lẫn một tia áy náy, hiển nhiên là hơi xấu hổ. La Thanh ở bên cạnh lại cười phá lên, có vẻ như sự căng thẳng đã giảm đi.
Thẩm Mật bĩu môi. Lần thử thứ hai này đã chứng minh một điều, quả nhiên, cái giá phải trả chính là nói ra sự thật trong lòng mục tiêu, suy nghĩ trong lòng Vera lúc nãy chính là khuynh hướng tình cảm thật sự của cô ấy... Cô ấy hơi ghét bỏ Mạc Trắc bẩn.
Sự thật, chân thực, chính là cách thức trả giá!
"Ưm... Cậu trì hoãn lâu quá, không đạt được mục đích của bài kiểm tra." Vera dừng lại một chút, hơi áy náy: "Vốn dĩ là tôi muốn nghĩ mặt trời mọc rồi lặn cơ, chỉ là cậu dùng quá nhiều thời gian, khiến suy nghĩ của tôi bay đi mất..."
"Lại một lần nữa."
Vera lần nữa đưa tay ra, Thẩm Mật làm theo cách cũ, ngay lập tức nghe được tiếng vọng:
"Bây giờ là hai giờ sáng... Lại thức đêm nữa rồi."
Cơn đau đầu lại ập tới. Lần này Thẩm Mật không hề chần chờ, hắn nói: "Cô đang nghĩ 'Bây giờ là hai giờ sáng... Lại thức đêm nữa rồi'."
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Đau đầu biến mất rồi."
"Quả nhiên!" Vera quay sang nhìn La Thanh và Rebecca, cười nói: "Lặp lại lời nói trong lòng cũng được xem là trình bày sự thật, có thể dùng làm cách trả giá."
"Đã làm rõ cái giá phải trả, vấn đề quan trọng nhất coi như được giải quyết..." Rebecca ở bên cạnh ngáp một cái, nhắc nhở: "Điều này đảm bảo rằng cậu ta sẽ không chết vì đau đầu."
Quả thực, cơn đau đầu biến mất, Thẩm Mật cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Được rồi! La Thanh, nội dung tiếp theo anh tiếp tục đi." Vera gật đầu với La Thanh.
Còn phải tiếp tục nữa ư...
Thẩm Mật bỗng nhiên có chút mong chờ bài kiểm tra tiếp theo. Cảm giác mới mẻ và phấn khích khi trở thành người dị năng khiến hắn háo hức. Tuy nhiên, lý trí mách bảo hắn vẫn phải cẩn thận, không được để lộ việc mình là người xuyên không.
Một thế giới tràn ngập dị năng chắc chắn sẽ không đơn giản.
La Thanh không cho Thẩm Mật thời gian để suy nghĩ lan man. Hắn lấy lại tinh thần, cầm tờ giấy lên tiếp tục đọc:
"Khế ước của cậu gọi là 'tâm yểm', mỗi người thức tỉnh đều sẽ được Pandora ban tặng cho một danh xưng, được đo lường thông qua Linh Ngẫu... "
"Là một Khế Ước Giả, cậu cần phải thận trọng khi sử dụng năng lực, tuyên thệ sẽ không dùng năng lực khế ước để làm hại thường dân, đồng thời phải đảm bảo giữ bí mật điều này, không để thường dân biết được…"
Nói xong, hắn đặt hai cuốn sổ trong tay xuống trước mặt Thẩm Mật.
"Tâm yểm" Thẩm Mật trước tiên nghiền ngẫm hai từ này vài lần, nhưng không có quá nhiều liên tưởng, bèn cúi đầu quan sát hai cuốn sổ.
Một cuốn có màu đỏ, đinh tán bằng thép trên đó sáng lấp lánh, trang nghiêm và lạnh lẽo. Bìa sổ gồ ghề tạo thành hình ảnh hai thanh trường kiếm đan chéo xuyên qua một trái tim, phía trên cùng là năm chữ lớn nổi bật —— "Công Ước Khế Ước Giả".
Cuốn còn lại là một cuốn sổ màu đen tuyền, phần bìa sần sùi in hình hai lưỡi hái Tử Thần bắt chéo, ngay bên dưới điểm giao nhau nhỏ xuống một giọt nước to tướng, hẳn là tượng trưng cho máu tươi, phía trên cùng cũng có hai chữ —— "Thiên Phạt".
Lật mở "Công Ước Khế Ước Giả", bên trong là những dòng chữ nhỏ màu đỏ, như thể được viết bằng máu:
"Khế Ước Giả xin tuyên thệ:
Thứ nhất, tuân thủ pháp luật của Thường Dân.
Thứ hai, lợi ích phi pháp thu được nhờ năng lực khế ước, thông qua việc vượt qua giới hạn pháp luật của Thường Dân, sẽ bị Pandora tịch thu toàn bộ, đồng thời xử lý theo những điều khoản liên quan trong "Thiên Phạt"
Thứ ba……………"
Một cuốn khác là "Thiên Phạt", viết:
"Mục đích lập pháp, là để trừng phạt tội phạm, bảo vệ Thường Dân, căn cứ theo "Công Ước Khế Ước Giả", tham khảo và kết hợp "Bộ luật Hình sự Thường Dân" do Liên Minh Chính Phủ – cơ quan chính phủ duy nhất của Thường Dân trên đại lục Rodinia ban hành, lấy bộ luật này làm tiêu chuẩn trừng phạt hình sự cho Khế Ước Giả.
Thứ nhất, bộ luật này có nhiệm vụ đấu tranh với mọi hành vi phạm tội của Khế Ước Giả, bảo đảm an toàn cho Liên Minh Chính Phủ, cơ quan Pandora và tất cả Thường Dân…
Thứ hai, tội danh đã được quy định rõ ràng, mọi người đều bình đẳng…
Thứ ba, tội phải chịu phạt tương xứng…
Thứ tư, khái niệm phạm tội, phân loại phạm tội gồm vô ý, cố ý, độ tuổi áp dụng…
Thứ tám, nội dung tương ứng.
1. Phải tuân thủ sự quản lý của cơ quan Pandora
2. Sau khi thức tỉnh khế ước, Tân Khế Ước Giả phải tuân theo sự kiểm tra, đánh giá, phân loại của cơ quan Pandora và phải tuân theo sự sắp xếp của Giám Sát Thự Pandora địa phương. Nếu chống đối sẽ bị xử phạt tùy theo tình huống, giam giữ từ ba tháng đến một năm.
7… Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo các điều khoản khác của "Thiên Phạt", đồng thời bị xếp vào loại Khế Ước Giả lưu vong.
25. Khế Ước Giả vô cớ làm bị thương người, gây thương tích nhẹ thì bị phạt tù trên một năm, dưới ba năm, tình tiết nghiêm trọng có thể tăng thêm hình phạt, tối đa năm năm.
38. Cố ý giết người… Mức án cao nhất là tử hình…
Cái quái gì thế này… Chẳng khác nào "Hiến chương" và "Hình luật" trong thế giới của Khế Ước Giả!
Thẩm Mật vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn La Thanh, nhận ra vẻ nghiêm nghị và trầm mặc trên khuôn mặt hắn hoàn toàn không giảm đi, thái độ ngại ngùng vẫn không hề thay đổi.
"Tuyên thệ: Tân Khế Ước Giả - Tâm Yểm, đồng ý chấp nhận các điều khoản trong "Công Ước Khế Ước Giả" và "Thiên Phạt", giọng La Thanh trầm lặng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mật.
Toàn thân Thẩm Mật nổi da gà, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, đáp lại: "Tôi đồng ý."
Nói không đồng ý được sao, trong lòng Thẩm Mật thầm oán thán, điều đầu tiên trong "Thiên Phạt" chính là "Tân Khế Ước Giả phải tuân theo sự kiểm tra, đánh giá và phân loại của cơ quan Pandora"- kẻ vi phạm sẽ bị phạt tù từ ba tháng đến một năm!
"Mời cậu lần lượt đọc to rõ các điều khoản trong 《Công Ước Người Ký Kết》 và 《Thiên Phạt》!" La Thanh lạnh lùng hướng dẫn, không chút biểu cảm.
Ánh mắt tràn đầy kiên định, tựa như đang tôn thờ điều gì đó vô cùng thiêng liêng, Thẩm Mật khẽ ngước nhìn La Thanh, thấy hắn như pho tượng đá, bèn cụp mi xuống, tập trung vào hai quyển sách đỏ đen trước mặt.
Hai quyển sách này chính là luật pháp dành cho Khế Ước Giả, những người trước mặt càng tỏ ra cung kính bao nhiêu, càng chứng tỏ bọn họ là những Khế Ước Giả có quy tắc, và tuân thủ quy tắc xã hội.
"Đây có lẽ là điều tốt… Nếu không có quy tắc, siêu năng lực sẽ gây ra hỗn loạn xã hội trên diện rộng..." Mạc Trắc thầm nghĩ, "Đọc thì đọc thôi, dù sao tôi cũng là công dân tuân thủ pháp luật."
Chỉ là...
Hai quyển cộng lại dày đến cả trăm trang, ước chừng cũng phải đến vài vạn chữ.
Không phải muốn nghỉ ngơi sớm sao?
Sao lại nghiêm túc đến vậy chứ...
"May là đọc chứ không phải tự viết, nếu bắt chép hết mấy vạn chữ này thì chắc tóc mình rụng hết mất…" Thẩm Mật vừa suy nghĩ miên man vừa cầm lấy 《Đỏ》 cùng 《Đen》, dưới ánh mắt của bốn người, lật trang đầu tiên, bắt đầu đọc.
Cảm giác này giống hệt hồi tiểu học đọc bài trước mặt giáo viên!
Nhân lúc này không cần động não, Thẩm Mật thả lỏng người, cứ thế đọc theo từng chữ từng câu trong sách, bắt chước theo kiểu bút chấm đọc thường dùng trong giáo dục mầm non ở Trái Đất, nghe cũng ra dáng ra hình.
Dần dần lấy lại tinh thần, Thẩm Mật vừa đọc vừa cố gắng nhớ lại thế giới này từ trong ký ức của nguyên chủ Mạc Trắc—
Lục địa Rodinia.
Thế giới này đã được chứng minh là một hành tinh, Lục địa Rodinia được bao bọc bởi đại dương.
Loài người trên lục địa tự xưng là "Thiết Dân", sinh sôi nảy nở cho đến nay... Tương truyền rằng, văn minh Thiết Dân bắt nguồn từ đảo Ayerkula, hòn đảo khổng lồ ở phía Đông Bắc của lục địa Rodinia.
Thiết Dân cũng có sự phân biệt chủng tộc, có người da vàng được gọi là Đường Nhân, có Đông Tư Nhân cao lớn cường tráng, có Europa da trắng, và có người Hách Tắc Nhân da nâu đen gần như đen... Tất cả đều xuất phát từ đảo Ayerkula, trở thành bá chủ của lục địa Rodinia.
"Đường Nhân... Rõ ràng có đặc điểm của người da vàng, vậy đội trưởng Vera trước mắt, chắc hẳn thuộc về Đông Tư Nhân… cao lớn… cường tráng… chẳng phải giống người Đông Slav sao?"
"Cách thức phát động năng lực thần giao cách cảm chắc là chạm vào, khi bất tỉnh là La Thanh ôm cậu lên xe, hơn nữa còng tay cũng là do La Thanh còng lại, giữa hai người chắc chắn có tiếp xúc."
"Cho nên… bởi vì người mới thức tỉnh không thể kiểm soát tốt năng lực, trong lúc chúng ta không chú ý nên đã kích hoạt, dẫn đến mục tiêu của thần giao cách cảm lúc này là La Thanh."
"Rồi thì, về phần cái giá phải trả…" Vera cau mày, nhìn quanh mọi người: "Năng lực khế ước là đọc được suy nghĩ của người khác, cái giá phải trả chính là nói ra suy nghĩ đó?"
"Không…" Tiểu Bạch vẫn luôn quan sát Thẩm Mật đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn trong trẻo như mọi khi:
"Đã dám dòm ngó suy nghĩ thầm kín của người khác, thì phải tiết lộ cho người ta biết sự thật của thế giới này."
Câu nói này đã diễn giải trọn vẹn suy đoán của Vera, khiến tất cả những ai có mặt tại đây đều trầm tư.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Mật vẫn chưa thể hiểu rõ, liên tục nhẩm đi nhẩm lại câu mà Tiểu Bạch vừa nói.
Vera thì lẩm bẩm:
"Cái giá của việc dòm ngó bí mật chính là tiết lộ chân tướng…. Đúng là… logic thanh toán quái gở thật."
"Giả dụ, đối phương chỉ đang nghĩ đến sự việc có thật thì sao? Ví dụ, tôi đang nghĩ là một ngày có 28 tiếng đồng hồ? Thẩm Mật lặp lại câu này là được rồi sao?"
Không ai trả lời…..
Vera cười rạng rỡ: "Hay là, thử một chút xem." Vừa nói cô liền tiến thẳng đến trước mặt Thẩm Mật, chìa tay phải đeo găng tay da màu đen ra hiệu cho Thẩm Mật.
Thẩm Mật khẽ thở dài, đặt bàn tay lên tay Vera.
Vừa mới chạm vào nhau, Thẩm Mật đột nhiên cảm giác được luồng linh tính, như thể linh hồn được kéo dài ra, tựa như muốn tràn sang người Vera ngay lập tức.
Thẩm Mật cẩn trọng khống chế cảm giác kỳ diệu này, nhận thấy mình có thể điều khiển luồng linh tính, chỉ là còn chưa đủ thuần thục cho lắm, dẫn đến linh tính có chút không nghe lời.
Thế nhưng, theo thời gian, luồng linh tính càng lúc càng linh hoạt, càng ngày càng dễ khống chế hơn.
Trong lòng Thẩm Mật mừng thầm, chứng tỏ việc phát động và thu hồi thần giao cách cảm này là có thể điều khiển, sẽ không xuất hiện tình trạng vừa chạm vào người nào là sẽ lập tức kích hoạt…. So với việc bị động phát động, chủ động điều khiển đương nhiên là tốt hơn nhiều, làm như vậy có thể tránh khỏi được vô số rắc rối cùng những trường hợp mất khống chế.
La Thanh đứng bên cạnh thấy hai người nắm chặt tay nhau, bèn bĩu môi, vẻ bất mãn:
"Nhanh lên, bắt đầu nào!"
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhận ra điều này dường như lại tiếp thêm bằng chứng cho "tình cảm thầm kín", mặt hắn lại đỏ bừng.
Thẩm Mật thả lỏng linh tính, để nó men theo lòng bàn tay chảy vào cơ thể Vera.
"Haiz... Bây giờ con trai đều luộm thuộm vậy sao? Tóc tai bao lâu rồi chưa gội, mặt mũi toàn là dầu mỡ..."
Ý cô ấy đang nói Mạc Trắc...
Thẩm Mật rụt tay về, vẫn có thể nghe thấy tiếng Vera lí nhí:
"Chết rồi, không phải hắn nghe thấy chứ..."
"Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng có suy đoán lung tung nữa..."
Quả nhiên, đằng sau chỉ là một cái máy lặp lại.
Thẩm Mật không vội trả giá, bởi lẽ như dự đoán, "Tội lỗi nguyên thủy" đã xuất hiện, cơn đau đầu âm ỉ kéo đến, giống hệt lúc ban đầu, nhưng theo thời gian trôi qua, nó càng lúc càng dữ dội.
Đây chính là "Tội lỗi nguyên thủy"?
Trải nghiệm lại cảm giác đau đầu từ "Tội lỗi nguyên thủy", Thẩm Mật ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vera vẫn đang lặp đi lặp lại lời nói trong đầu:
"Cô chê tôi bẩn."
Cơn đau đầu đột ngột biến mất!
Vẻ mặt Vera ngập tràn kinh ngạc xen lẫn một tia áy náy, hiển nhiên là hơi xấu hổ. La Thanh ở bên cạnh lại cười phá lên, có vẻ như sự căng thẳng đã giảm đi.
Thẩm Mật bĩu môi. Lần thử thứ hai này đã chứng minh một điều, quả nhiên, cái giá phải trả chính là nói ra sự thật trong lòng mục tiêu, suy nghĩ trong lòng Vera lúc nãy chính là khuynh hướng tình cảm thật sự của cô ấy... Cô ấy hơi ghét bỏ Mạc Trắc bẩn.
Sự thật, chân thực, chính là cách thức trả giá!
"Ưm... Cậu trì hoãn lâu quá, không đạt được mục đích của bài kiểm tra." Vera dừng lại một chút, hơi áy náy: "Vốn dĩ là tôi muốn nghĩ mặt trời mọc rồi lặn cơ, chỉ là cậu dùng quá nhiều thời gian, khiến suy nghĩ của tôi bay đi mất..."
"Lại một lần nữa."
Vera lần nữa đưa tay ra, Thẩm Mật làm theo cách cũ, ngay lập tức nghe được tiếng vọng:
"Bây giờ là hai giờ sáng... Lại thức đêm nữa rồi."
Cơn đau đầu lại ập tới. Lần này Thẩm Mật không hề chần chờ, hắn nói: "Cô đang nghĩ 'Bây giờ là hai giờ sáng... Lại thức đêm nữa rồi'."
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Đau đầu biến mất rồi."
"Quả nhiên!" Vera quay sang nhìn La Thanh và Rebecca, cười nói: "Lặp lại lời nói trong lòng cũng được xem là trình bày sự thật, có thể dùng làm cách trả giá."
"Đã làm rõ cái giá phải trả, vấn đề quan trọng nhất coi như được giải quyết..." Rebecca ở bên cạnh ngáp một cái, nhắc nhở: "Điều này đảm bảo rằng cậu ta sẽ không chết vì đau đầu."
Quả thực, cơn đau đầu biến mất, Thẩm Mật cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Được rồi! La Thanh, nội dung tiếp theo anh tiếp tục đi." Vera gật đầu với La Thanh.
Còn phải tiếp tục nữa ư...
Thẩm Mật bỗng nhiên có chút mong chờ bài kiểm tra tiếp theo. Cảm giác mới mẻ và phấn khích khi trở thành người dị năng khiến hắn háo hức. Tuy nhiên, lý trí mách bảo hắn vẫn phải cẩn thận, không được để lộ việc mình là người xuyên không.
Một thế giới tràn ngập dị năng chắc chắn sẽ không đơn giản.
La Thanh không cho Thẩm Mật thời gian để suy nghĩ lan man. Hắn lấy lại tinh thần, cầm tờ giấy lên tiếp tục đọc:
"Khế ước của cậu gọi là 'tâm yểm', mỗi người thức tỉnh đều sẽ được Pandora ban tặng cho một danh xưng, được đo lường thông qua Linh Ngẫu... "
"Là một Khế Ước Giả, cậu cần phải thận trọng khi sử dụng năng lực, tuyên thệ sẽ không dùng năng lực khế ước để làm hại thường dân, đồng thời phải đảm bảo giữ bí mật điều này, không để thường dân biết được…"
Nói xong, hắn đặt hai cuốn sổ trong tay xuống trước mặt Thẩm Mật.
"Tâm yểm" Thẩm Mật trước tiên nghiền ngẫm hai từ này vài lần, nhưng không có quá nhiều liên tưởng, bèn cúi đầu quan sát hai cuốn sổ.
Một cuốn có màu đỏ, đinh tán bằng thép trên đó sáng lấp lánh, trang nghiêm và lạnh lẽo. Bìa sổ gồ ghề tạo thành hình ảnh hai thanh trường kiếm đan chéo xuyên qua một trái tim, phía trên cùng là năm chữ lớn nổi bật —— "Công Ước Khế Ước Giả".
Cuốn còn lại là một cuốn sổ màu đen tuyền, phần bìa sần sùi in hình hai lưỡi hái Tử Thần bắt chéo, ngay bên dưới điểm giao nhau nhỏ xuống một giọt nước to tướng, hẳn là tượng trưng cho máu tươi, phía trên cùng cũng có hai chữ —— "Thiên Phạt".
Lật mở "Công Ước Khế Ước Giả", bên trong là những dòng chữ nhỏ màu đỏ, như thể được viết bằng máu:
"Khế Ước Giả xin tuyên thệ:
Thứ nhất, tuân thủ pháp luật của Thường Dân.
Thứ hai, lợi ích phi pháp thu được nhờ năng lực khế ước, thông qua việc vượt qua giới hạn pháp luật của Thường Dân, sẽ bị Pandora tịch thu toàn bộ, đồng thời xử lý theo những điều khoản liên quan trong "Thiên Phạt"
Thứ ba……………"
Một cuốn khác là "Thiên Phạt", viết:
"Mục đích lập pháp, là để trừng phạt tội phạm, bảo vệ Thường Dân, căn cứ theo "Công Ước Khế Ước Giả", tham khảo và kết hợp "Bộ luật Hình sự Thường Dân" do Liên Minh Chính Phủ – cơ quan chính phủ duy nhất của Thường Dân trên đại lục Rodinia ban hành, lấy bộ luật này làm tiêu chuẩn trừng phạt hình sự cho Khế Ước Giả.
Thứ nhất, bộ luật này có nhiệm vụ đấu tranh với mọi hành vi phạm tội của Khế Ước Giả, bảo đảm an toàn cho Liên Minh Chính Phủ, cơ quan Pandora và tất cả Thường Dân…
Thứ hai, tội danh đã được quy định rõ ràng, mọi người đều bình đẳng…
Thứ ba, tội phải chịu phạt tương xứng…
Thứ tư, khái niệm phạm tội, phân loại phạm tội gồm vô ý, cố ý, độ tuổi áp dụng…
Thứ tám, nội dung tương ứng.
1. Phải tuân thủ sự quản lý của cơ quan Pandora
2. Sau khi thức tỉnh khế ước, Tân Khế Ước Giả phải tuân theo sự kiểm tra, đánh giá, phân loại của cơ quan Pandora và phải tuân theo sự sắp xếp của Giám Sát Thự Pandora địa phương. Nếu chống đối sẽ bị xử phạt tùy theo tình huống, giam giữ từ ba tháng đến một năm.
7… Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo các điều khoản khác của "Thiên Phạt", đồng thời bị xếp vào loại Khế Ước Giả lưu vong.
25. Khế Ước Giả vô cớ làm bị thương người, gây thương tích nhẹ thì bị phạt tù trên một năm, dưới ba năm, tình tiết nghiêm trọng có thể tăng thêm hình phạt, tối đa năm năm.
38. Cố ý giết người… Mức án cao nhất là tử hình…
Cái quái gì thế này… Chẳng khác nào "Hiến chương" và "Hình luật" trong thế giới của Khế Ước Giả!
Thẩm Mật vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn La Thanh, nhận ra vẻ nghiêm nghị và trầm mặc trên khuôn mặt hắn hoàn toàn không giảm đi, thái độ ngại ngùng vẫn không hề thay đổi.
"Tuyên thệ: Tân Khế Ước Giả - Tâm Yểm, đồng ý chấp nhận các điều khoản trong "Công Ước Khế Ước Giả" và "Thiên Phạt", giọng La Thanh trầm lặng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mật.
Toàn thân Thẩm Mật nổi da gà, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, đáp lại: "Tôi đồng ý."
Nói không đồng ý được sao, trong lòng Thẩm Mật thầm oán thán, điều đầu tiên trong "Thiên Phạt" chính là "Tân Khế Ước Giả phải tuân theo sự kiểm tra, đánh giá và phân loại của cơ quan Pandora"- kẻ vi phạm sẽ bị phạt tù từ ba tháng đến một năm!
"Mời cậu lần lượt đọc to rõ các điều khoản trong 《Công Ước Người Ký Kết》 và 《Thiên Phạt》!" La Thanh lạnh lùng hướng dẫn, không chút biểu cảm.
Ánh mắt tràn đầy kiên định, tựa như đang tôn thờ điều gì đó vô cùng thiêng liêng, Thẩm Mật khẽ ngước nhìn La Thanh, thấy hắn như pho tượng đá, bèn cụp mi xuống, tập trung vào hai quyển sách đỏ đen trước mặt.
Hai quyển sách này chính là luật pháp dành cho Khế Ước Giả, những người trước mặt càng tỏ ra cung kính bao nhiêu, càng chứng tỏ bọn họ là những Khế Ước Giả có quy tắc, và tuân thủ quy tắc xã hội.
"Đây có lẽ là điều tốt… Nếu không có quy tắc, siêu năng lực sẽ gây ra hỗn loạn xã hội trên diện rộng..." Mạc Trắc thầm nghĩ, "Đọc thì đọc thôi, dù sao tôi cũng là công dân tuân thủ pháp luật."
Chỉ là...
Hai quyển cộng lại dày đến cả trăm trang, ước chừng cũng phải đến vài vạn chữ.
Không phải muốn nghỉ ngơi sớm sao?
Sao lại nghiêm túc đến vậy chứ...
"May là đọc chứ không phải tự viết, nếu bắt chép hết mấy vạn chữ này thì chắc tóc mình rụng hết mất…" Thẩm Mật vừa suy nghĩ miên man vừa cầm lấy 《Đỏ》 cùng 《Đen》, dưới ánh mắt của bốn người, lật trang đầu tiên, bắt đầu đọc.
Cảm giác này giống hệt hồi tiểu học đọc bài trước mặt giáo viên!
Nhân lúc này không cần động não, Thẩm Mật thả lỏng người, cứ thế đọc theo từng chữ từng câu trong sách, bắt chước theo kiểu bút chấm đọc thường dùng trong giáo dục mầm non ở Trái Đất, nghe cũng ra dáng ra hình.
Dần dần lấy lại tinh thần, Thẩm Mật vừa đọc vừa cố gắng nhớ lại thế giới này từ trong ký ức của nguyên chủ Mạc Trắc—
Lục địa Rodinia.
Thế giới này đã được chứng minh là một hành tinh, Lục địa Rodinia được bao bọc bởi đại dương.
Loài người trên lục địa tự xưng là "Thiết Dân", sinh sôi nảy nở cho đến nay... Tương truyền rằng, văn minh Thiết Dân bắt nguồn từ đảo Ayerkula, hòn đảo khổng lồ ở phía Đông Bắc của lục địa Rodinia.
Thiết Dân cũng có sự phân biệt chủng tộc, có người da vàng được gọi là Đường Nhân, có Đông Tư Nhân cao lớn cường tráng, có Europa da trắng, và có người Hách Tắc Nhân da nâu đen gần như đen... Tất cả đều xuất phát từ đảo Ayerkula, trở thành bá chủ của lục địa Rodinia.
"Đường Nhân... Rõ ràng có đặc điểm của người da vàng, vậy đội trưởng Vera trước mắt, chắc hẳn thuộc về Đông Tư Nhân… cao lớn… cường tráng… chẳng phải giống người Đông Slav sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.