Chương 2: Tâm Yểm
Thụy Bất Hành
30/09/2024
"Em không cố ý……"
Hắn là con một nên không có kinh nghiệm đối phó với chị gái, càng không có tình cảm chị em xa lạ, hắn vội vàng giải thích theo hướng áy náy:
"Em bị đau đầu nên vô tình làm đổ."
Nhìn thấy mấy trang giấy trong tay đã hỏng, Lạc Sanh thuận tay ném vào sọt rác bên cạnh, một tay rút khăn trải bàn lau vết mực trên bàn, một bên quan sát hắn.
"Tay vô thức ôm trán, hơi xấu hổ... tạm thời cứ coi như là lời xin lỗi vậy đi!"
Giọng Lạc Sanh rất nhỏ nhưng ngữ tốc lại rất nhanh, cô lập tức nhìn chằm chằm vào hắn rồi đưa ra một loạt giải thích:
"Lông mày nhướng lên, miệng và lỗ mũi bất giác mở rộng là biểu hiện của sự ngạc nhiên và sợ hãi."
"Ừm, phần lớn là sợ hãi … Em sợ chị đến vậy sao? Ồ, mí mắt khép hờ rồi, bây giờ là kinh ngạc nhiều hơn."
"Ngạc nhiên cái gì? Chị có phải lần đầu tiên giải thích biểu cảm vi mô của em đâu."
Hắn quả thực há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi cơn đau đầu cũng giảm đi vài phần, hắn lục tìm ký ức của nguyên chủ rồi mới nhớ ra cô chị là bác sĩ tâm lý rất giỏi giải thích biểu cảm vi mô.
Nguyên chủ từng vì thế mà chịu không ít đau khổ, trước mặt chị gái thì hắn giống như người trong suốt vậy.
Chỉ là… hắn không biết nên khóc hay nên cười…… bản thân đưa tay lên ôm trán là vì đau đầu, còn kinh ngạc là vì nhan sắc của Lạc Sanh khá được đấy chứ —— khí chất thanh tao, ôn nhu đoan trang như nữ văn công bước ra từ phim truyền hình thời xưa, ngay cả khi tức giận cũng đoan trang đến đáng yêu.
Hình như nhận thấy "nỗi sợ hãi" của cậu em trai, Lạc Sanh kìm nén lửa giận trên mặt, ném luôn cả khăn lau vào sọt rác rồi thở dài nói:
"Nếu thật sự sợ chị như vậy, nghe lời chị thì em cũng sẽ không ra nông nỗi này……"
Thế nhưng, giọng điệu cô lại thành thục chuyển sang giáo huấn.
"Nói bao nhiêu lần rồi, em đã hai mươi hai tuổi rồi, phải có chút khả năng tự lo liệu cuộc sống chứ, ít nhất là giữ cho bản thân sạch sẽ!"
"Chị đi hai ngày không có nhà, nhìn phòng ngủ của em như bãi rác thế này!"
"Đừng có suốt ngày nằm ườn trên giường đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy nữa, ra ngoài vận động đi, ít nhất thì vào phòng sách ôn bài cũng tốt chứ…"
"Em sắp tốt nghiệp rồi, học lên cao nữa chắc chắn là không có cửa đâu. Tuy tốt nghiệp có thể đến phòng khám của chị làm việc, nhưng mà em cái gì cũng không biết làm, chỉ biết lĩnh lương à?"
Thẩm Mật cảm thấy tai ù đi, vừa đau đầu, vừa bị màn mắng mỏ bất ngờ dọa cho choáng váng.
Cố chịu đựng cơn đau đầu, lục tìm trong ký ức, kết hợp với vẻ mặt bất lực của người chị gái xa lạ trước mặt, hắn rất nhanh đã hiểu ra mối quan hệ chị em trong quá khứ.
Mặc Trắc từ nhỏ đã ít nói, gần như không thể giao tiếp bình thường với người khác, tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài cho đến tận bây giờ, có thể vì vậy mà cha mẹ đã nhận nuôi Lạc Sanh – để tìm cho Mặc Trắc một người bạn đồng hành, hy vọng việc giao tiếp qua lại với nhau có thể cải thiện được tâm lý.
Nhưng mà, may mà lại là nhận nuôi một người chị gái….
Sau khi cha mẹ mất tích, Lạc Sanh đã thực sự gánh vác trách nhiệm, trở thành trụ cột trong gia đình, đồng thời chăm sóc cuộc sống của hai người.
Đã thử đủ mọi cách mà vẫn không thể nào khiến cho Mặc Trắc "đầu óc không bình thường" kia trở lại bình thường được, cuối cùng, Lạc Sanh đành bất lực bỏ cuộc, chỉ là trong lòng vẫn dành cho Mặc Trắc một tình cảm đặc biệt, luôn chăm sóc cho đứa "em trai khổng lồ" này.
Chỉ là càng ngày Mặc Trắc lại càng thu mình lại, mỗi ngày đều chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết, đến ngay cả dọn dẹp phòng cũng không buồn động tay.
Hoặc nhiều hoặc ít, bây giờ chắc là Lạc Sanh đã bắt đầu cảm thấy chán ghét rồi…. Cũng có thể lắm!
Những hồi ức ấy khiến cơn đau đầu của Thẩm Mật càng thêm dữ dội hơn, hắn nhíu mày nhìn về phía Lạc Sanh.
Lúc này Lạc Sanh mới phát hiện sắc mặt của Thẩm Mật không được tốt, ngừng cằn nhằn, suy nghĩ một chút thì hình như đã bỏ quên điều gì đó….
"Em nói em bị đau đầu à?" Lạc Sanh hỏi, "Vừa rồi nhìn vẻ mặt có vẻ như đang nói dối, em thực sự bị đau đầu ư?"
Rõ ràng chị đã tự hỏi tự trả lời rồi còn gì, còn hỏi mình làm cái gì… Đầu Thẩm Mật đau như muốn nứt ra, hắn gắng gượng gật đầu.
Một tay Lạc Sanh giữ chặt chiếc điện thoại cổ, một tay xoay tròn tay cầm, sau khi sạc điện xong, cô liền cầm lấy ống nghe nói: "Làm ơn kết nối cho tôi đến Bệnh viện Trung tâm thành phố Nhiệt Tuyền, yêu cầu họ điều xe cứu thương… em trai tôi bị đau đầu… địa chỉ nhà ở số 5, đường Hoa Bán Lý, khu biệt thự Ngạn Chỉ Đình Lan, số 27."
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Sanh đi thẳng vào nhà vệ sinh, một lát sau quay lại với một chiếc khăn mặt màu trắng, trên khăn vẫn còn bốc hơi nóng.
"Chườm nóng sẽ giúp máu lưu thông tốt hơn, bớt đau đầu đấy."
Chiếc khăn được đặt trên trán Thẩm Mật, hơi nóng từ chiếc khăn truyền thẳng vào não, khiến cho cơn đau đầu như bùng nổ dữ dội hơn, Thẩm Mật cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu khiến mắt hắn tối sầm lại rồi ngất lịm.
Lần này thì ý thức của hắn hoàn toàn biến mất….
Thẩm Mật cảm giác mình như tiến vào một trạng thái kỳ lạ, cơn đau nhức dữ dội khi nãy đã dịu đi nhiều, bản thân giống như đang tan ra..
Ý thức lan tỏa ra một vùng rộng lớn xung quanh, cơ thể dường như đã hòa làm một vào với không gian nơi đây, lan rộng ra tận bên ngoài căn nhà…
Ngoài vườn, trên thảm cỏ, những con côn trùng mà hắn không biết tên đang hối hả bò lên ngọn cỏ, chúng muốn nhanh chóng được thưởng thức những ngọn lá non vừa mới nhú. Cơ thể lũ côn trùng là sự đan xen giữa màu đỏ và màu cam. Thẩm Mật cảm thấy hắn có thể cảm nhận được sự phấn khích và nồng nhiệt của chúng.
Dưới lòng đất lạnh lẽo, một ổ chuột đang lẩn khuất trong hang ổ âm u, chuẩn bị thừa dịp màn đêm buông xuống để mò ra kiếm ăn... Cơ thể chúng lóe lên sắc xanh ghê rợn, màu của sự tĩnh lặng chết chóc trước khi ra tay.
Một con chim nhỏ đậu trên hàng rào, bỗng chốc bị con rắn mai phục lao ra ngoạm lấy, trong khoảnh khắc bị nuốt chửng, thân thể nhỏ bé ấy nhuốm sắc đen kịt của tuyệt vọng tăm tối, trong khi con rắn lại mang màu cam rực rỡ, màu của sự thỏa mãn đến rùng mình.
Thẩm Mật có cảm giác như có thể thấu hiểu được thứ cảm xúc ám ảnh ẩn sau màu sắc của thế giới này. Tất cả sinh vật trong đó, đều biến thành những mảng màu đáng sợ của đủ loại xúc cảm.
Nhưng cơ thể hắn thì hoàn toàn không nghe lời, tựa như biến thành một luồng khí vô hồn.
Góc nhìn được kéo gần, bên trong căn biệt thự lạnh lẽo, Lạc Sanh đang đỡ lấy một thân thể đổ gục, trong cơn hoảng loạn, cô gào lên liên tục:
"Mạc Trắc?"
"Mạc Trắc!"
Cơ thể của Lạc Sanh ngập tràn sắc đỏ thẫm, đại hiện cho nỗi lo sợ đến tột cùng, xen lẫn là những mảng màu trắng xám chết chóc, thể hiện sự bất lực đang xâm chiếm.
Nỗi lo lắng của Lạc Sanh là thật!
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Lạc Sanh tưởng rằng xe cấp cứu của bệnh viện đã đến, cơ thể thoáng hiện lên một tia màu cam nhạt, là màu của sự may mắn xen lẫn phấn khích, may mắn vì vừa rồi đã kịp gọi cho bệnh viện, phấn khích vì Mạc Trắc sẽ được cứu...
Lạc Sanh vội vàng đứng dậy chạy xuống cầu thang.
Trong thế giới ý thức, Thẩm Mật nhìn thấy rõ ràng, bên ngoài cửa là 4 người, nhưng lại không phải là bác sĩ.
Trên người ba người đều là một màu đen kịt, Thẩm Mật theo bản năng cảm thấy, màu đen này không hề đại diện cho ác ý, mà là sự nghiêm nghị cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt Thẩm Mật bị thu hút bởi cô gái đi sau ba người kia, cô gái ấy có vẻ ngoài rất trẻ, nhưng lại kỳ lạ không mang bất kì một màu sắc nào.
Không có màu sắc... không lẽ... cô gái này không phải là sinh vật sống? Ý nghĩ đó bật ra khiến Thẩm Mật hoảng sợ.
Cánh cửa mở ra, nhìn thấy bốn người trước mắt không phải bác sĩ, vẻ mặt Lạc Sanh từ lo lắng chuyển sang ngạc nhiên: "Mấy người là ai?!"
"Cục An Ninh thành phố Nhiệt Tuyền! "Người phụ nữ cao gầy dẫn đầu vẫn giữ nguyên sắc đen đáng sợ trên người, lạnh băng đáp lại Lạc Sanh:
"Em trai cô - Mạc Trắc, cần phải đi với chúng tôi một chuyến..."
"Nó... nó phạm tội?" Lạc Sanh vô thức nghi hoặc hỏi…
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán, một tên "trạch nam" như Mạc Trắc thì xác suất phạm tội gần như bằng không... Thẩm Mật đang trôi nổi trong phòng không khỏi lắc đầu ngao ngán với Lạc Sanh, người ta hỏi thì cứ việc trả lời là được rồi, chẳng lẽ không biết tự mình suy nghĩ một chút sao? Có chút tin tưởng nào dành cho mình không vậy?
Từ biểu cảm trên mặt của người phụ nữ cao gầy đối diện, Lạc Sanh không hề nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của lời nói dối hay che giấu, nhưng cô lập tức nhớ ra em trai mình đang bị đau đầu dữ dội. Theo bản năng, Lạc Sanh giang rộng hai tay ra, ngăn cản bốn người kia bước vào:
"Nó… nó ngất xỉu rồi… Nhân viên y tế sắp đến rồi!".
Lạc Sanh dùng đôi tay mảnh mai bám chặt lấy khung cửa, dùng cơ thể chặn ở cửa ra vào, một lần nữa nhận mạnh:
"Nó… nó đang bị đau đầu! Rất nghiêm trọng! Bây giờ đi với các người... nó... sẽ gặp chuyện đấy!."
Người phụ nữ cao gầy hơi trầm ngâm, giọng nói có chút ý cười lại truyền đến: "Chúng tôi có thể chữa khỏi cơn đau đầu của cậu ta... bây giờ, thứ cậu ta cần là chúng tôi chứ không phải bác sĩ."
"Hãy tin tưởng chúng tôi."
Cảnh sát mà biết chữa bệnh sao? Lạc Sanh hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, vẫn kiên quyết đứng chặn ở cửa: "Cho dù mấy người là cảnh sát, cũng phải đợi nó khỏe lại đã rồi hẵng hay!"
Trầm mặc hai nhịp thở, người đàn bà cao gầy thở dài, quay sang kẻ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Không còn cách nào khác, đánh ngất cô ta."
Lạc Sanh và linh hồn phiêu dạt của Thẩm Mật cùng lúc khiếp hãi bởi lời nói ấy, nhưng chưa kịp phản ứng, bóng người gầy gò bên cạnh cô ta đã ra tay, một đòn chí mạng vào gáy Lạc Sanh.
Cơ thể Lạc Sanh mềm oặt ngã xuống, bóng hình gầy gò liền đỡ lấy, cùng đồng bọn ngang nhiên tiến vào biệt thự.
Dù không cảm nhận được ác ý từ bốn kẻ kia, song sự nghi hoặc trong Thẩm Mật đã chuyển thành kinh hoàng. Bọn chúng đánh ngất Lạc Sanh! Bây giờ ý thức hắn như linh hồn lìa khỏi xác, còn thân thể vẫn ở trong phòng sách, chẳng phải sẽ mặc người xâu xé sao?
Ngay lúc bốn người bước lên cầu thang tầng hai, người đàn bà cuối cùng, kẻ mang vẻ mặt vô cảm dường như phát hiện ra sự tồn tại của Thẩm Mật, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía ý thức của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Mật nào thấy rõ dung nhan cô ta. Giờ phút này, mọi sinh vật sống đều mang một sắc thái cảm xúc, thế nhưng cô ta lại chẳng có chút màu nào, trong suốt như hư không.
Nữ nhân trong suốt vừa đi vừa lên tiếng nhắc nhở ba kẻ mang sắc đen đặc quánh còn lại:
"Nhanh lên..."
Giọng nói thanh thoát, ma mị đến rợn người....
Người đàn bà cao gầy dẫn đầu ậm ừ, ba bước gộp làm hai đi lên lầu hai, xuyên qua cánh cửa hé mở, nhìn thấy Thẩm Mật đang bất tỉnh.
Bóng hình gầy gò đặt Lạc Sanh lên ghế sofa, sau đó cả bọn cùng tiến về phía thân thể bất động kia.
"Các người muốn làm gì?", Thẩm Mật gào thét trong tuyệt vọng. Hắn muốn vùng vẫy, muốn kêu cứu, nhưng tất cả đều vô vọng.
Người đàn bà trong suốt lần nữa quay đầu nhìn về phía ý thức của Thẩm Mật, đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
"Chúng tôi không có ác ý...".
Mặc dù không thốt ra lời, Thẩm Mật vẫn nghe rõ mồn một lời truyền đạt của cô ta, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi tột độ.
Không chỉ thấy được mình?
Còn nghe được tiếng lòng mình?
Có thể đối thoại? Rốt cuộc bọn họ là ai?
Vô số câu hỏi lấn át nỗi sợ hãi, Thẩm Mật phần nào bình tĩnh lại, có lẽ bọn họ thật sự không có ác ý...
Ít nhất, hắn chưa từng thấy ai có ý định làm hại người khác, lại còn phí công lừa gạt mình như vậy.
Nữ nhân trong suốt tiến lại gần cơ thể Thẩm Mật, đưa tay đặt lên ngực hắn như đang cử hành nghi lễ nào đó. Trầm mặc một lúc lâu, cô ta mới quay sang ba kẻ mặc đồ đen, chậm rãi nói:
"Đã thức tỉnh rồi..."
"Danh hiệu - Tâm Yểm…"
Chưa kịp để Thẩm Mật thử giao tiếp với người đàn bà không màu sắc lần nữa, cô ta đã lên tiếng: "Trước tiên hãy đưa cậu ta về."
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết tựa như từ thiên thần tỏa ra từ người phụ nữ trong suốt, dần dần nuốt chửng tầm nhìn muôn màu rực rỡ của Thẩm Mật.
Cảm giác thân thuộc ùa về, Thẩm Mật một lần nữa giành lại quyền điều khiển cơ thể.
Chỉ là cơn đau đầu dữ dội lại một lần nữa ập đến, như thể não bộ bị một chiếc búa khổng lồ giáng xuống...
Lần này thì hắn thực sự ngất đi vì đau đớn...
Hắn là con một nên không có kinh nghiệm đối phó với chị gái, càng không có tình cảm chị em xa lạ, hắn vội vàng giải thích theo hướng áy náy:
"Em bị đau đầu nên vô tình làm đổ."
Nhìn thấy mấy trang giấy trong tay đã hỏng, Lạc Sanh thuận tay ném vào sọt rác bên cạnh, một tay rút khăn trải bàn lau vết mực trên bàn, một bên quan sát hắn.
"Tay vô thức ôm trán, hơi xấu hổ... tạm thời cứ coi như là lời xin lỗi vậy đi!"
Giọng Lạc Sanh rất nhỏ nhưng ngữ tốc lại rất nhanh, cô lập tức nhìn chằm chằm vào hắn rồi đưa ra một loạt giải thích:
"Lông mày nhướng lên, miệng và lỗ mũi bất giác mở rộng là biểu hiện của sự ngạc nhiên và sợ hãi."
"Ừm, phần lớn là sợ hãi … Em sợ chị đến vậy sao? Ồ, mí mắt khép hờ rồi, bây giờ là kinh ngạc nhiều hơn."
"Ngạc nhiên cái gì? Chị có phải lần đầu tiên giải thích biểu cảm vi mô của em đâu."
Hắn quả thực há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi cơn đau đầu cũng giảm đi vài phần, hắn lục tìm ký ức của nguyên chủ rồi mới nhớ ra cô chị là bác sĩ tâm lý rất giỏi giải thích biểu cảm vi mô.
Nguyên chủ từng vì thế mà chịu không ít đau khổ, trước mặt chị gái thì hắn giống như người trong suốt vậy.
Chỉ là… hắn không biết nên khóc hay nên cười…… bản thân đưa tay lên ôm trán là vì đau đầu, còn kinh ngạc là vì nhan sắc của Lạc Sanh khá được đấy chứ —— khí chất thanh tao, ôn nhu đoan trang như nữ văn công bước ra từ phim truyền hình thời xưa, ngay cả khi tức giận cũng đoan trang đến đáng yêu.
Hình như nhận thấy "nỗi sợ hãi" của cậu em trai, Lạc Sanh kìm nén lửa giận trên mặt, ném luôn cả khăn lau vào sọt rác rồi thở dài nói:
"Nếu thật sự sợ chị như vậy, nghe lời chị thì em cũng sẽ không ra nông nỗi này……"
Thế nhưng, giọng điệu cô lại thành thục chuyển sang giáo huấn.
"Nói bao nhiêu lần rồi, em đã hai mươi hai tuổi rồi, phải có chút khả năng tự lo liệu cuộc sống chứ, ít nhất là giữ cho bản thân sạch sẽ!"
"Chị đi hai ngày không có nhà, nhìn phòng ngủ của em như bãi rác thế này!"
"Đừng có suốt ngày nằm ườn trên giường đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy nữa, ra ngoài vận động đi, ít nhất thì vào phòng sách ôn bài cũng tốt chứ…"
"Em sắp tốt nghiệp rồi, học lên cao nữa chắc chắn là không có cửa đâu. Tuy tốt nghiệp có thể đến phòng khám của chị làm việc, nhưng mà em cái gì cũng không biết làm, chỉ biết lĩnh lương à?"
Thẩm Mật cảm thấy tai ù đi, vừa đau đầu, vừa bị màn mắng mỏ bất ngờ dọa cho choáng váng.
Cố chịu đựng cơn đau đầu, lục tìm trong ký ức, kết hợp với vẻ mặt bất lực của người chị gái xa lạ trước mặt, hắn rất nhanh đã hiểu ra mối quan hệ chị em trong quá khứ.
Mặc Trắc từ nhỏ đã ít nói, gần như không thể giao tiếp bình thường với người khác, tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài cho đến tận bây giờ, có thể vì vậy mà cha mẹ đã nhận nuôi Lạc Sanh – để tìm cho Mặc Trắc một người bạn đồng hành, hy vọng việc giao tiếp qua lại với nhau có thể cải thiện được tâm lý.
Nhưng mà, may mà lại là nhận nuôi một người chị gái….
Sau khi cha mẹ mất tích, Lạc Sanh đã thực sự gánh vác trách nhiệm, trở thành trụ cột trong gia đình, đồng thời chăm sóc cuộc sống của hai người.
Đã thử đủ mọi cách mà vẫn không thể nào khiến cho Mặc Trắc "đầu óc không bình thường" kia trở lại bình thường được, cuối cùng, Lạc Sanh đành bất lực bỏ cuộc, chỉ là trong lòng vẫn dành cho Mặc Trắc một tình cảm đặc biệt, luôn chăm sóc cho đứa "em trai khổng lồ" này.
Chỉ là càng ngày Mặc Trắc lại càng thu mình lại, mỗi ngày đều chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết, đến ngay cả dọn dẹp phòng cũng không buồn động tay.
Hoặc nhiều hoặc ít, bây giờ chắc là Lạc Sanh đã bắt đầu cảm thấy chán ghét rồi…. Cũng có thể lắm!
Những hồi ức ấy khiến cơn đau đầu của Thẩm Mật càng thêm dữ dội hơn, hắn nhíu mày nhìn về phía Lạc Sanh.
Lúc này Lạc Sanh mới phát hiện sắc mặt của Thẩm Mật không được tốt, ngừng cằn nhằn, suy nghĩ một chút thì hình như đã bỏ quên điều gì đó….
"Em nói em bị đau đầu à?" Lạc Sanh hỏi, "Vừa rồi nhìn vẻ mặt có vẻ như đang nói dối, em thực sự bị đau đầu ư?"
Rõ ràng chị đã tự hỏi tự trả lời rồi còn gì, còn hỏi mình làm cái gì… Đầu Thẩm Mật đau như muốn nứt ra, hắn gắng gượng gật đầu.
Một tay Lạc Sanh giữ chặt chiếc điện thoại cổ, một tay xoay tròn tay cầm, sau khi sạc điện xong, cô liền cầm lấy ống nghe nói: "Làm ơn kết nối cho tôi đến Bệnh viện Trung tâm thành phố Nhiệt Tuyền, yêu cầu họ điều xe cứu thương… em trai tôi bị đau đầu… địa chỉ nhà ở số 5, đường Hoa Bán Lý, khu biệt thự Ngạn Chỉ Đình Lan, số 27."
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Sanh đi thẳng vào nhà vệ sinh, một lát sau quay lại với một chiếc khăn mặt màu trắng, trên khăn vẫn còn bốc hơi nóng.
"Chườm nóng sẽ giúp máu lưu thông tốt hơn, bớt đau đầu đấy."
Chiếc khăn được đặt trên trán Thẩm Mật, hơi nóng từ chiếc khăn truyền thẳng vào não, khiến cho cơn đau đầu như bùng nổ dữ dội hơn, Thẩm Mật cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu khiến mắt hắn tối sầm lại rồi ngất lịm.
Lần này thì ý thức của hắn hoàn toàn biến mất….
Thẩm Mật cảm giác mình như tiến vào một trạng thái kỳ lạ, cơn đau nhức dữ dội khi nãy đã dịu đi nhiều, bản thân giống như đang tan ra..
Ý thức lan tỏa ra một vùng rộng lớn xung quanh, cơ thể dường như đã hòa làm một vào với không gian nơi đây, lan rộng ra tận bên ngoài căn nhà…
Ngoài vườn, trên thảm cỏ, những con côn trùng mà hắn không biết tên đang hối hả bò lên ngọn cỏ, chúng muốn nhanh chóng được thưởng thức những ngọn lá non vừa mới nhú. Cơ thể lũ côn trùng là sự đan xen giữa màu đỏ và màu cam. Thẩm Mật cảm thấy hắn có thể cảm nhận được sự phấn khích và nồng nhiệt của chúng.
Dưới lòng đất lạnh lẽo, một ổ chuột đang lẩn khuất trong hang ổ âm u, chuẩn bị thừa dịp màn đêm buông xuống để mò ra kiếm ăn... Cơ thể chúng lóe lên sắc xanh ghê rợn, màu của sự tĩnh lặng chết chóc trước khi ra tay.
Một con chim nhỏ đậu trên hàng rào, bỗng chốc bị con rắn mai phục lao ra ngoạm lấy, trong khoảnh khắc bị nuốt chửng, thân thể nhỏ bé ấy nhuốm sắc đen kịt của tuyệt vọng tăm tối, trong khi con rắn lại mang màu cam rực rỡ, màu của sự thỏa mãn đến rùng mình.
Thẩm Mật có cảm giác như có thể thấu hiểu được thứ cảm xúc ám ảnh ẩn sau màu sắc của thế giới này. Tất cả sinh vật trong đó, đều biến thành những mảng màu đáng sợ của đủ loại xúc cảm.
Nhưng cơ thể hắn thì hoàn toàn không nghe lời, tựa như biến thành một luồng khí vô hồn.
Góc nhìn được kéo gần, bên trong căn biệt thự lạnh lẽo, Lạc Sanh đang đỡ lấy một thân thể đổ gục, trong cơn hoảng loạn, cô gào lên liên tục:
"Mạc Trắc?"
"Mạc Trắc!"
Cơ thể của Lạc Sanh ngập tràn sắc đỏ thẫm, đại hiện cho nỗi lo sợ đến tột cùng, xen lẫn là những mảng màu trắng xám chết chóc, thể hiện sự bất lực đang xâm chiếm.
Nỗi lo lắng của Lạc Sanh là thật!
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Lạc Sanh tưởng rằng xe cấp cứu của bệnh viện đã đến, cơ thể thoáng hiện lên một tia màu cam nhạt, là màu của sự may mắn xen lẫn phấn khích, may mắn vì vừa rồi đã kịp gọi cho bệnh viện, phấn khích vì Mạc Trắc sẽ được cứu...
Lạc Sanh vội vàng đứng dậy chạy xuống cầu thang.
Trong thế giới ý thức, Thẩm Mật nhìn thấy rõ ràng, bên ngoài cửa là 4 người, nhưng lại không phải là bác sĩ.
Trên người ba người đều là một màu đen kịt, Thẩm Mật theo bản năng cảm thấy, màu đen này không hề đại diện cho ác ý, mà là sự nghiêm nghị cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt Thẩm Mật bị thu hút bởi cô gái đi sau ba người kia, cô gái ấy có vẻ ngoài rất trẻ, nhưng lại kỳ lạ không mang bất kì một màu sắc nào.
Không có màu sắc... không lẽ... cô gái này không phải là sinh vật sống? Ý nghĩ đó bật ra khiến Thẩm Mật hoảng sợ.
Cánh cửa mở ra, nhìn thấy bốn người trước mắt không phải bác sĩ, vẻ mặt Lạc Sanh từ lo lắng chuyển sang ngạc nhiên: "Mấy người là ai?!"
"Cục An Ninh thành phố Nhiệt Tuyền! "Người phụ nữ cao gầy dẫn đầu vẫn giữ nguyên sắc đen đáng sợ trên người, lạnh băng đáp lại Lạc Sanh:
"Em trai cô - Mạc Trắc, cần phải đi với chúng tôi một chuyến..."
"Nó... nó phạm tội?" Lạc Sanh vô thức nghi hoặc hỏi…
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán, một tên "trạch nam" như Mạc Trắc thì xác suất phạm tội gần như bằng không... Thẩm Mật đang trôi nổi trong phòng không khỏi lắc đầu ngao ngán với Lạc Sanh, người ta hỏi thì cứ việc trả lời là được rồi, chẳng lẽ không biết tự mình suy nghĩ một chút sao? Có chút tin tưởng nào dành cho mình không vậy?
Từ biểu cảm trên mặt của người phụ nữ cao gầy đối diện, Lạc Sanh không hề nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của lời nói dối hay che giấu, nhưng cô lập tức nhớ ra em trai mình đang bị đau đầu dữ dội. Theo bản năng, Lạc Sanh giang rộng hai tay ra, ngăn cản bốn người kia bước vào:
"Nó… nó ngất xỉu rồi… Nhân viên y tế sắp đến rồi!".
Lạc Sanh dùng đôi tay mảnh mai bám chặt lấy khung cửa, dùng cơ thể chặn ở cửa ra vào, một lần nữa nhận mạnh:
"Nó… nó đang bị đau đầu! Rất nghiêm trọng! Bây giờ đi với các người... nó... sẽ gặp chuyện đấy!."
Người phụ nữ cao gầy hơi trầm ngâm, giọng nói có chút ý cười lại truyền đến: "Chúng tôi có thể chữa khỏi cơn đau đầu của cậu ta... bây giờ, thứ cậu ta cần là chúng tôi chứ không phải bác sĩ."
"Hãy tin tưởng chúng tôi."
Cảnh sát mà biết chữa bệnh sao? Lạc Sanh hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, vẫn kiên quyết đứng chặn ở cửa: "Cho dù mấy người là cảnh sát, cũng phải đợi nó khỏe lại đã rồi hẵng hay!"
Trầm mặc hai nhịp thở, người đàn bà cao gầy thở dài, quay sang kẻ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Không còn cách nào khác, đánh ngất cô ta."
Lạc Sanh và linh hồn phiêu dạt của Thẩm Mật cùng lúc khiếp hãi bởi lời nói ấy, nhưng chưa kịp phản ứng, bóng người gầy gò bên cạnh cô ta đã ra tay, một đòn chí mạng vào gáy Lạc Sanh.
Cơ thể Lạc Sanh mềm oặt ngã xuống, bóng hình gầy gò liền đỡ lấy, cùng đồng bọn ngang nhiên tiến vào biệt thự.
Dù không cảm nhận được ác ý từ bốn kẻ kia, song sự nghi hoặc trong Thẩm Mật đã chuyển thành kinh hoàng. Bọn chúng đánh ngất Lạc Sanh! Bây giờ ý thức hắn như linh hồn lìa khỏi xác, còn thân thể vẫn ở trong phòng sách, chẳng phải sẽ mặc người xâu xé sao?
Ngay lúc bốn người bước lên cầu thang tầng hai, người đàn bà cuối cùng, kẻ mang vẻ mặt vô cảm dường như phát hiện ra sự tồn tại của Thẩm Mật, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía ý thức của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Thẩm Mật nào thấy rõ dung nhan cô ta. Giờ phút này, mọi sinh vật sống đều mang một sắc thái cảm xúc, thế nhưng cô ta lại chẳng có chút màu nào, trong suốt như hư không.
Nữ nhân trong suốt vừa đi vừa lên tiếng nhắc nhở ba kẻ mang sắc đen đặc quánh còn lại:
"Nhanh lên..."
Giọng nói thanh thoát, ma mị đến rợn người....
Người đàn bà cao gầy dẫn đầu ậm ừ, ba bước gộp làm hai đi lên lầu hai, xuyên qua cánh cửa hé mở, nhìn thấy Thẩm Mật đang bất tỉnh.
Bóng hình gầy gò đặt Lạc Sanh lên ghế sofa, sau đó cả bọn cùng tiến về phía thân thể bất động kia.
"Các người muốn làm gì?", Thẩm Mật gào thét trong tuyệt vọng. Hắn muốn vùng vẫy, muốn kêu cứu, nhưng tất cả đều vô vọng.
Người đàn bà trong suốt lần nữa quay đầu nhìn về phía ý thức của Thẩm Mật, đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
"Chúng tôi không có ác ý...".
Mặc dù không thốt ra lời, Thẩm Mật vẫn nghe rõ mồn một lời truyền đạt của cô ta, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi tột độ.
Không chỉ thấy được mình?
Còn nghe được tiếng lòng mình?
Có thể đối thoại? Rốt cuộc bọn họ là ai?
Vô số câu hỏi lấn át nỗi sợ hãi, Thẩm Mật phần nào bình tĩnh lại, có lẽ bọn họ thật sự không có ác ý...
Ít nhất, hắn chưa từng thấy ai có ý định làm hại người khác, lại còn phí công lừa gạt mình như vậy.
Nữ nhân trong suốt tiến lại gần cơ thể Thẩm Mật, đưa tay đặt lên ngực hắn như đang cử hành nghi lễ nào đó. Trầm mặc một lúc lâu, cô ta mới quay sang ba kẻ mặc đồ đen, chậm rãi nói:
"Đã thức tỉnh rồi..."
"Danh hiệu - Tâm Yểm…"
Chưa kịp để Thẩm Mật thử giao tiếp với người đàn bà không màu sắc lần nữa, cô ta đã lên tiếng: "Trước tiên hãy đưa cậu ta về."
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết tựa như từ thiên thần tỏa ra từ người phụ nữ trong suốt, dần dần nuốt chửng tầm nhìn muôn màu rực rỡ của Thẩm Mật.
Cảm giác thân thuộc ùa về, Thẩm Mật một lần nữa giành lại quyền điều khiển cơ thể.
Chỉ là cơn đau đầu dữ dội lại một lần nữa ập đến, như thể não bộ bị một chiếc búa khổng lồ giáng xuống...
Lần này thì hắn thực sự ngất đi vì đau đớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.