Chương 4: Anh cũng nhớ em rồi bé ơi
Hoàng PhươngAnh
17/04/2021
Hôm nay cô quyết định không ra quán vì anh trai của cô Hoàng Đào Kỳ Anh vừa về nước sau hơn một tháng tham gia huấn luyện ở Úc. Anh trai của cô lớn hơn cô 5 tuổi và là một game thủ khá nổi tiếng trong làng Liên minh huyền thoại với cái tên KỳAnh024.
“Về rồi đấy hả em gái” Kỳ Anh với mái tóc màu xám khói và bộ quần áo thể thao từ trên tầng đi xuống và nói
“Anh về bao giờ đấy?”
“Lúc nãy, quà của em ở trên tầng ý tí ăn cơm xong lên mà lấy”
“Thật á? Anh mua thật á?”
“Ừ, tốn hết gần 3 triệu của tôi đấy”
“Yêu anh ghê ý” cô nhảy lên ôm chặt lấy cổ của anh
“Cún thả anh xuống rồi lên thay đồ đi còn xuống ăn cơm. Ăn xong mẹ sẽ xử con”
“Vâng ạ” cô nói rồi chạy lên lầu thay đồ, điều mà mẹ của muốn nói chính là Thành Lương đến lớp cô lúc sang này
“Cún nó lại làm gì nữa hả mẹ?”
“Sáng nay có một thằng lớp 12 xuống tìm nó làm loạn hết cả khu nhà B lên, nghe các thầy cô nói mà bực hết cả mình”
“Cún nó cũng lớn rồi. mẹ cũng đừng có làm căng quá không lại khổ ra”
“Mẹ làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho hai anh em chúng mày thôi”
“Vâng vâng vâng, mẹ ngồi xuống đi để đấy con dọn cơm cho”
“Thôi ngồi đấy đi anh, vừa về để đấy mẹ làm cho”
“Bố đâu rồi mẹ?” cô chạy từ trên nhà xuống và hỏi
“Bố mày đưa nhân viên đi ăn tiệc rồi”
“Thế có ba mẹ con mình ăn cơm thôi à”
“Mày còn muốn có ai ăn cơm nữa hả? Thằng sáng nay đến tìm mày à”
“Anh ấy thì sao mà mẹ lại nói người ta như thế chứ?”
“Mày vì nó mà cãi nhau với mẹ hả?”
“Con không có ý đó nhưng tự nhiên mẹ lại có ác cảm với người ta như thế chứ”
“Mày đừng có loằng ngoằng, còn nhỏ chưa đến tuổi yêu đương đâu”
“Hồi trước con với thằng Đạt yêu nhau thì mẹ có nói thế đâu tự nhiên giờ mẹ lại như vậy chứ?”
“Còn nói nữa thì đừng có ăn cơm”
“Con không ăn” cô nói rồi bỏ lên tầng đóng chặt cửa vào
“Con bé này thật là…”
“Chẳng phải con bảo là đừng có gắt quá mà”
“Con xem thái độ của nó đi, con xứng đáng không? Vì một thằng con trai mà cãi nhau với mẹ vậy cơ chứ?”
“Thôi mẹ ăn cơm trước đi, con lên xem con bé thế nào rồi”
“Ừ, con lên đi”
Trên phòng ngủ cô bật khóc vì không hiểu tại sao mẹ cô lại trở nên như vậy. Càng nghĩ nước mắt lại càng chảy ra, ngay lúc này cô muốn nghe giọng nói của anh dù không biết tại sao lại như vậy nữa.
“Cún ơi mở cửa cho anh với”
“Em không khóa cửa” cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trước khi Kỳ Anh bước vào
“Mày khóc đấy hả?” Kỳ Anh ngồi xuống giường và nói
“Em không có, chỉ không hiểu tại sao nước mắt cứ tuôn ra ý”
“Mày với Thành Lương đang yêu nhau à”
“Anh biêt anh ấy sao?”
“Từng gặp trong một vài sự kiện của Liên minh, hai đứa đang yêu nhau thật hả?”
“Không có, chỉ là em đơn phương anh ấy thôi”
“Nó có biết chuyện này không?”
“Anh ấy không biết”
“Thế chuyện sáng nay là thế nào?”
Cô kể lại toàn bộ câu chuyện hồi sáng cho Kỳ Anh. “đã hiểu rồi, đừng có buồn mẹ đấy, mẹ cũng vì muốn tốt cho mày thôi”
“Vâng”
“À có muốn gọi điện thoại cho nó không?”
“Anh ủng hộ à?”
“Tao chưa bị ngu, ủng hộ để mẹ đem tao quăng ra Hà Nội chơi cho vui nhà vui cửa à”
“Tưởng anh ủng hộ em chứ”
“Không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, tao biết thằng Lương dù gì cũng là một người đàng hoàng và có chí hướng. Làm gì thì làm đừng ảnh hưởng đến việc học là được. Tối sang phòng lấy điện thoại mà gọi”
“Em biết rồi”
Từ cuộc cãi nhau của Phương Anh và mẹ đến giờ cũng gần được một tuần rồi. Hai mẹ con chưa nói chuyện với nhau luôn, Kỳ Anh và bố chỉ biết lắc đầu khi trong nhà đang xảy ra một cuộc chiến tranh lạnh. Như thường lệ, đi học về cô định lên phòng ngủ thì nghe tiếng mẹ cô gọi “Cún vào đây mẹ bảo”. Cô chỉ đáp lại vâng một tiếng rồi đi vào phòng.
“Con thực sự thích thằng Lương sao?”
“Vâng”
“Mẹ biết hôm đấy mẹ có hơi nóng nên mới mắng con như thế. Con nói đúng, lúc con với Đạt yêu nhau mẹ không ngăn cản nên giờ mẹ sẽ không ngăn cản nữa, mẹ sẽ xem thái độ học tập của con, nếu mà giảm sút thì nghỉ hết cho mẹ nghe chưa”
“Mẹ đồng ý thật sao?” Cô ôm chầm lấy mẹ và nói
“Ai bảo cô là con gái tôi cơ. Mẹ đã nghe Kỳ Anh nói rồi, và chính mẹ cũng thấy được Lương nó là con người như thế nào mà”
“Yêu mẹ quá cơ”
“Về phòng đi, tí ra quán kiếm gì mà ăn. Giờ mẹ với Kỳ Anh đi ăn tiệc, bố mày thì đi công tác rồi nên tự kiếm gì ăn đấy”
“Vâng ạ” cô nói rồi chạy lên phòng. Trên phòng cô ôm con gấu bông bố mua cho trong chuyến công tác ở vũng tàu cho rồi nhảy như một con dở hơi vậy, Kỳ Anh đi qua thấy em gái mình như vậy chỉ biết lắc đầu vì sự trẻ con của cô nhóc. Sau màn điên trên phòng cô thay một bộ đồ đơn giản rồi ra quán Tonton ngồi
“Ra rồi à, tưởng mày quên luôn cái quán này rồi chứ?” Tuyết Băng nói
“Quên sao được chứ?”
“Cái bản mặt này đừng bảo là anh Lương tỏ tình với mày rồi nhá”
“Điên à, anh ấy đang bận tối mặt tối mũi ở trong nam kia kìa, thời gian đâu mà tỏ với chả tình”
“Mày với ảnh quen nhau từ bao giờ đấy?”
“Từ hôm ngoại khóa ý”
“Bạn thì ghê rồi, giấu kinh thật đấy. Kiểu này phải phạt mới được” Thanh Tú đi ra và nói
“Rồi rồi, tao mời nước được chưa. Cứ chọn nước rồi tính vào tiền của tao là được chứ gì”
“Thế thì nhẹ nhàng quá, chờ anh Lương về rồi bắt mời đi ăn. Lúc đấy ai chả tiền thì tao không biết” Khánh Duy chạy ra nhập bọn
“Tao với anh ấy đã là gì của nhau đâu cơ chứ”
“Giờ mày cứ thử nhắn tin cho anh ấy xem”
“Đừng lấy cớ không có điện thoại, tao cho mượn” Quang Minh đi ra với cái điện thoại trên tay và nói
“Rồi chúng mày sẽ hối hận cho xem” cô nói rồi lấy điện thoại của Quang Minh đăng nhập vào facebook rồi nhắn tin cho anh. “Bao giờ anh về?” cô lựa chọn nhắn như vậy vì hôm nay cũng đã là 22 âm rồi nên cuối tuần cũng đã là 26 âm việc anh về ngoài này cũng rất hợp lí, chưa đến 5 giây sau thì anh đã rep lại rằng “Chắc cuối tuần anh về, có chuyện gì không?”
“Chính xác là thứ mấy?”
“Thứ 7, sao đấy tự nhiên hỏi vậy. Có chuyện gì à?”
“Không có gì cả. Chỉ là em cảm thấy nhớ anh thôi”
…
“Sao không rep nữa rồi” Thanh Tú hỏi khi không thấy anh rep tin nhắn nữa
“Đã bảo rồi, người như anh ấy sao có thể cơ…” Chưa nói hết câu thì anh đã nhắn lại với dòng tin nhắn “Anh cũng nhớ em rồi bé ơi”
“Về rồi đấy hả em gái” Kỳ Anh với mái tóc màu xám khói và bộ quần áo thể thao từ trên tầng đi xuống và nói
“Anh về bao giờ đấy?”
“Lúc nãy, quà của em ở trên tầng ý tí ăn cơm xong lên mà lấy”
“Thật á? Anh mua thật á?”
“Ừ, tốn hết gần 3 triệu của tôi đấy”
“Yêu anh ghê ý” cô nhảy lên ôm chặt lấy cổ của anh
“Cún thả anh xuống rồi lên thay đồ đi còn xuống ăn cơm. Ăn xong mẹ sẽ xử con”
“Vâng ạ” cô nói rồi chạy lên lầu thay đồ, điều mà mẹ của muốn nói chính là Thành Lương đến lớp cô lúc sang này
“Cún nó lại làm gì nữa hả mẹ?”
“Sáng nay có một thằng lớp 12 xuống tìm nó làm loạn hết cả khu nhà B lên, nghe các thầy cô nói mà bực hết cả mình”
“Cún nó cũng lớn rồi. mẹ cũng đừng có làm căng quá không lại khổ ra”
“Mẹ làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho hai anh em chúng mày thôi”
“Vâng vâng vâng, mẹ ngồi xuống đi để đấy con dọn cơm cho”
“Thôi ngồi đấy đi anh, vừa về để đấy mẹ làm cho”
“Bố đâu rồi mẹ?” cô chạy từ trên nhà xuống và hỏi
“Bố mày đưa nhân viên đi ăn tiệc rồi”
“Thế có ba mẹ con mình ăn cơm thôi à”
“Mày còn muốn có ai ăn cơm nữa hả? Thằng sáng nay đến tìm mày à”
“Anh ấy thì sao mà mẹ lại nói người ta như thế chứ?”
“Mày vì nó mà cãi nhau với mẹ hả?”
“Con không có ý đó nhưng tự nhiên mẹ lại có ác cảm với người ta như thế chứ”
“Mày đừng có loằng ngoằng, còn nhỏ chưa đến tuổi yêu đương đâu”
“Hồi trước con với thằng Đạt yêu nhau thì mẹ có nói thế đâu tự nhiên giờ mẹ lại như vậy chứ?”
“Còn nói nữa thì đừng có ăn cơm”
“Con không ăn” cô nói rồi bỏ lên tầng đóng chặt cửa vào
“Con bé này thật là…”
“Chẳng phải con bảo là đừng có gắt quá mà”
“Con xem thái độ của nó đi, con xứng đáng không? Vì một thằng con trai mà cãi nhau với mẹ vậy cơ chứ?”
“Thôi mẹ ăn cơm trước đi, con lên xem con bé thế nào rồi”
“Ừ, con lên đi”
Trên phòng ngủ cô bật khóc vì không hiểu tại sao mẹ cô lại trở nên như vậy. Càng nghĩ nước mắt lại càng chảy ra, ngay lúc này cô muốn nghe giọng nói của anh dù không biết tại sao lại như vậy nữa.
“Cún ơi mở cửa cho anh với”
“Em không khóa cửa” cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt trước khi Kỳ Anh bước vào
“Mày khóc đấy hả?” Kỳ Anh ngồi xuống giường và nói
“Em không có, chỉ không hiểu tại sao nước mắt cứ tuôn ra ý”
“Mày với Thành Lương đang yêu nhau à”
“Anh biêt anh ấy sao?”
“Từng gặp trong một vài sự kiện của Liên minh, hai đứa đang yêu nhau thật hả?”
“Không có, chỉ là em đơn phương anh ấy thôi”
“Nó có biết chuyện này không?”
“Anh ấy không biết”
“Thế chuyện sáng nay là thế nào?”
Cô kể lại toàn bộ câu chuyện hồi sáng cho Kỳ Anh. “đã hiểu rồi, đừng có buồn mẹ đấy, mẹ cũng vì muốn tốt cho mày thôi”
“Vâng”
“À có muốn gọi điện thoại cho nó không?”
“Anh ủng hộ à?”
“Tao chưa bị ngu, ủng hộ để mẹ đem tao quăng ra Hà Nội chơi cho vui nhà vui cửa à”
“Tưởng anh ủng hộ em chứ”
“Không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, tao biết thằng Lương dù gì cũng là một người đàng hoàng và có chí hướng. Làm gì thì làm đừng ảnh hưởng đến việc học là được. Tối sang phòng lấy điện thoại mà gọi”
“Em biết rồi”
Từ cuộc cãi nhau của Phương Anh và mẹ đến giờ cũng gần được một tuần rồi. Hai mẹ con chưa nói chuyện với nhau luôn, Kỳ Anh và bố chỉ biết lắc đầu khi trong nhà đang xảy ra một cuộc chiến tranh lạnh. Như thường lệ, đi học về cô định lên phòng ngủ thì nghe tiếng mẹ cô gọi “Cún vào đây mẹ bảo”. Cô chỉ đáp lại vâng một tiếng rồi đi vào phòng.
“Con thực sự thích thằng Lương sao?”
“Vâng”
“Mẹ biết hôm đấy mẹ có hơi nóng nên mới mắng con như thế. Con nói đúng, lúc con với Đạt yêu nhau mẹ không ngăn cản nên giờ mẹ sẽ không ngăn cản nữa, mẹ sẽ xem thái độ học tập của con, nếu mà giảm sút thì nghỉ hết cho mẹ nghe chưa”
“Mẹ đồng ý thật sao?” Cô ôm chầm lấy mẹ và nói
“Ai bảo cô là con gái tôi cơ. Mẹ đã nghe Kỳ Anh nói rồi, và chính mẹ cũng thấy được Lương nó là con người như thế nào mà”
“Yêu mẹ quá cơ”
“Về phòng đi, tí ra quán kiếm gì mà ăn. Giờ mẹ với Kỳ Anh đi ăn tiệc, bố mày thì đi công tác rồi nên tự kiếm gì ăn đấy”
“Vâng ạ” cô nói rồi chạy lên phòng. Trên phòng cô ôm con gấu bông bố mua cho trong chuyến công tác ở vũng tàu cho rồi nhảy như một con dở hơi vậy, Kỳ Anh đi qua thấy em gái mình như vậy chỉ biết lắc đầu vì sự trẻ con của cô nhóc. Sau màn điên trên phòng cô thay một bộ đồ đơn giản rồi ra quán Tonton ngồi
“Ra rồi à, tưởng mày quên luôn cái quán này rồi chứ?” Tuyết Băng nói
“Quên sao được chứ?”
“Cái bản mặt này đừng bảo là anh Lương tỏ tình với mày rồi nhá”
“Điên à, anh ấy đang bận tối mặt tối mũi ở trong nam kia kìa, thời gian đâu mà tỏ với chả tình”
“Mày với ảnh quen nhau từ bao giờ đấy?”
“Từ hôm ngoại khóa ý”
“Bạn thì ghê rồi, giấu kinh thật đấy. Kiểu này phải phạt mới được” Thanh Tú đi ra và nói
“Rồi rồi, tao mời nước được chưa. Cứ chọn nước rồi tính vào tiền của tao là được chứ gì”
“Thế thì nhẹ nhàng quá, chờ anh Lương về rồi bắt mời đi ăn. Lúc đấy ai chả tiền thì tao không biết” Khánh Duy chạy ra nhập bọn
“Tao với anh ấy đã là gì của nhau đâu cơ chứ”
“Giờ mày cứ thử nhắn tin cho anh ấy xem”
“Đừng lấy cớ không có điện thoại, tao cho mượn” Quang Minh đi ra với cái điện thoại trên tay và nói
“Rồi chúng mày sẽ hối hận cho xem” cô nói rồi lấy điện thoại của Quang Minh đăng nhập vào facebook rồi nhắn tin cho anh. “Bao giờ anh về?” cô lựa chọn nhắn như vậy vì hôm nay cũng đã là 22 âm rồi nên cuối tuần cũng đã là 26 âm việc anh về ngoài này cũng rất hợp lí, chưa đến 5 giây sau thì anh đã rep lại rằng “Chắc cuối tuần anh về, có chuyện gì không?”
“Chính xác là thứ mấy?”
“Thứ 7, sao đấy tự nhiên hỏi vậy. Có chuyện gì à?”
“Không có gì cả. Chỉ là em cảm thấy nhớ anh thôi”
…
“Sao không rep nữa rồi” Thanh Tú hỏi khi không thấy anh rep tin nhắn nữa
“Đã bảo rồi, người như anh ấy sao có thể cơ…” Chưa nói hết câu thì anh đã nhắn lại với dòng tin nhắn “Anh cũng nhớ em rồi bé ơi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.