Chương 11: Kết thúc thời học sinh
Hoàng PhươngAnh
17/04/2021
Sau hai ngày ở Jeju thì hôm nay gia đình anh và cô sẽ trở Việt Nam. Vừa về đến Việt Nam thì bất chợt có người nhận ra anh và gia đình nên cô bắt buộc phải rời đi trước vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Nhìn thấy cô nhanh chóng rời khỏi đám đông như vậy khi anh cảm thấy rất đau lòng, cô lại một lần nữa hi sinh cho sự nghiệp của anh rồi. Ngay lúc này, anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến nắm tay cô và tuyên bố rằng cô chính là bạn gái của anh nhưng không thể nào làm như vậy được.
Còn cô sau khi rời khỏi sân bay thì gọi cho bố ra đón về. Quả thật là nhiều khi cô rất muốn công khai rằng anh là của cô nhưng cô hiểu rằng không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh được. Vừa về đến nhà cô nhận được tin nhắn của anh “Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em được, hay mình công khai em nhé”
Ngay lập tức cô nhắn lại cho anh rằng “Không được, em không muốn làm hòn đá ngáng chân anh được. Mọi chuyện em có thể nghe anh được nhưng chuyện này thì không được”
“Vâng ạ”
Cô không nhắn lại cho anh nữa mà đi vào tắm rồi chạy qua Tontonhouse. Từ đợt anh thi đại học đến giờ cô không có thời gian để ra quán cũng như gặp tụi nó, nghĩ lại thấy mình đúng thuộc kiểu mê trai bỏ bạn mà.
_______________________
Cô bước vào quán và hét ầm lên ”Hello các bạn, có nhớ tui không nè?”. Nhưng vừa nói xong thì cô chợt nhận ra rằng trong quán đang rất đông khách.
Thanh Tú vừa bưng đồ uống cho khách vừa nói “Về rồi thì lo phụ giúp đi!”
“Được thôi” Cô vui vẻ trả lời rồi lao vào phụ giúp đám bạn của mình.
Hôm nay chẳng hiểu sao quán đông dã man, cứ lượt khách này đi ra thì lượt khách kia lại vào, 8 con người phục vụ mà không tài nào xuể. Mãi cho đến hơn 6 giờ tối mới có thể thở một chút.
Tuyết Băng dựa vào người Quang Minh và hỏi cô “mày về lúc nào đấy”
Cô ngẩng đầu lên trả lời
“Lúc trưa”
“Quà của tao đâu?” Thanh Tú hỉ hửng nói
“Kia kìa” Cô nói rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
Cả nhóm ngồi nói chuyện và ăn tối một chút vì một chút nữa khách lại kéo vào tiếp. Cũng đã rất lâu rồi cả hội mới có thời gian ngồi lại cùng nhau ăn uống và nói chuyện như vậy, nhìn những nụ cười trên môi các cô cậu học sinh tuổi 17 vô ưu vô sầu và ẩn sâu bên trong những nụ cười ấy chính là những hoài bão của tuổi học sinh, những hoài bão mà ngay cả người lớn nhiều khi họ cũng chưa chắc dám nghĩ đến nữa.
___________________
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn ba năm kể từ khi anh và cô chính thức hẹn hò rồi. Trong ba năm anh đã rất cô gắng trong các hoạt động nghệ thuật và giờ đây anh là một ca sĩ vô cùng nổi tiếng ở trong nước với cái nghệ danh từ hồi trung học của mình – Rean. Ngoài ra hiện tại anh còn đang là sinh viên năm thứ ba khoa công nghệ thông tin của học viện kĩ thuật mật mã, ngôi trường tưởng chừng chẳng liên quan đến công việc hiện tại của anh một chút nào cả. Đã rất nhiều lần mọi người hỏi anh tại sao lại chọn học cái ngành nghề này thì anh chỉ mỉm cười và nói “Chẳng may sau này không còn tham gia nghệ thuật nữa thì vẫn còn một cái nghề để nuôi sống bản thân và gia đình”. Còn cô giờ đây đang chuẩn bị hoàn thành chương trình học cấp ba của mình và ngôi trường cô quyết định thi vào cũng chính là ngôi trường hiện tại anh đang theo học, một lần nữa cô lại quyết định làm đàn em khóa dưới của anh.
Hôm nay là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của cô, buổi lên năm nay có khác so với các năm trước, đó là sau khi kì thi THPT Quốc Gia diễn ra rồi thì buổi lễ mới được tổ chức. Năm nay, anh cũng trở về để tham gia cũng như chúc mừng cho cô bạn gái bé nhỏ của mình. Bây giờ anh đang rất nổi tiếng rồi nên không thể nào thể hiện tình cảm nhiều như trước nữa, cô trước đây đã chịu thiệt rồi bây giờ lại còn phải chịu thiệt nhiều hơn nữa khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Anh ngồi ở phía ghế dành cho đại biểu tham dự nhìn cô ý muốn nói “Dạo này em gầy đi nhiều rồi đó”
Như hiểu được anh đang muốn nói gì cô liền lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. Lần trở về này anh có tự mình sáng tác một ca khúc gửi tặng các sĩ tử trong kì thi THPT Quốc gia vừa qua, đặc biệt là gửi đến cô. Ca khúc có tên “Tiến lên nhé”, ca khúc ngay sau đó đã trở thành treading và được rất nhiều bạn trẻ cover lại. Quả là thời gian không đợi chờ bất kì ai cả, tưởng chừng như cô và anh mới gặp nhau tại ngôi trường này ngày hôm qua thế mà bây giờ cả hai cũng đều tốt nghiệp hết cả rồi. 12 năm đèn sách, 12 năm của tuổi học trò đã chính thức kết thúc sau buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay.
Sau buổi lễ thì các học sinh khối 12 trở về lớp để tạm biệt cô giáo chủ nhiệm của mình. Lúc này tại lớp 12A5 – lớp chuyên tự nhiên năm đó.
“Các em học sinh lớp 12A5 thân mến, vậy là quãng đường 3 năm tại ngôi trường THPT XX của các em đã kết thúc rồi. Nhưng lần này cô vẫn sẽ giao bài tập về nhà cho các em, hôm nay cô sẽ không cấm các bạn sử đụng điện thoại nữa, các em hay lấy điện thoại ra chụp lại đề bài đi”, Cô giáo chủ nhiệm nói và quay lên bảng viết lên dòng chữ “Hãy thành công nhé!”. Viết xong cô quay xuống nhìn đám học sinh mới ngày nào chập chững bước vào trường và tìm cách chống đối cô và mỉm cười nói
“Hạn nộp là 10 năm sau!”
Nói xong cô cầm cặp sách bước ra khỏi lớp học. Vậy là từ hôm nay, 41 con người này đã chính thức không còn được gắn cái mác bạn cùng lớp nữa rồi. Mỗi người một cảm xúc, có đứa thì khóc, có đứa thì mỉm cười chúc nhau thành công trong cuộc sống.
Tùng… Tùng… Tùng… Tiếng trống trường lần nữa vang lên, có lẽ đây là lần cuối họ được nghe thấy nói dưới cương vị của một học sinh rồi. Cả lớp ai cũng nuối tiếc không muốn ra về nhưng lại chẳng thể nào ở lại được lâu hơn nữa, từ ngày mai họ phải bước tiếp trên con đường phía trước rồi.
Vậy là thời học sinh đã kết thúc, 12 năm đèn sách giờ đây cũng chỉ còn là những kỉ niệm. “Tạm biệt nhé 12A5! Tạm biệt nhé thời học sinh của tôi”, cô nhìn ngắm ngôi trường THPT XX này lẫn cuối rồi quay lưng bước đi trên con đường phía trước.
Còn cô sau khi rời khỏi sân bay thì gọi cho bố ra đón về. Quả thật là nhiều khi cô rất muốn công khai rằng anh là của cô nhưng cô hiểu rằng không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh được. Vừa về đến nhà cô nhận được tin nhắn của anh “Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em được, hay mình công khai em nhé”
Ngay lập tức cô nhắn lại cho anh rằng “Không được, em không muốn làm hòn đá ngáng chân anh được. Mọi chuyện em có thể nghe anh được nhưng chuyện này thì không được”
“Vâng ạ”
Cô không nhắn lại cho anh nữa mà đi vào tắm rồi chạy qua Tontonhouse. Từ đợt anh thi đại học đến giờ cô không có thời gian để ra quán cũng như gặp tụi nó, nghĩ lại thấy mình đúng thuộc kiểu mê trai bỏ bạn mà.
_______________________
Cô bước vào quán và hét ầm lên ”Hello các bạn, có nhớ tui không nè?”. Nhưng vừa nói xong thì cô chợt nhận ra rằng trong quán đang rất đông khách.
Thanh Tú vừa bưng đồ uống cho khách vừa nói “Về rồi thì lo phụ giúp đi!”
“Được thôi” Cô vui vẻ trả lời rồi lao vào phụ giúp đám bạn của mình.
Hôm nay chẳng hiểu sao quán đông dã man, cứ lượt khách này đi ra thì lượt khách kia lại vào, 8 con người phục vụ mà không tài nào xuể. Mãi cho đến hơn 6 giờ tối mới có thể thở một chút.
Tuyết Băng dựa vào người Quang Minh và hỏi cô “mày về lúc nào đấy”
Cô ngẩng đầu lên trả lời
“Lúc trưa”
“Quà của tao đâu?” Thanh Tú hỉ hửng nói
“Kia kìa” Cô nói rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
Cả nhóm ngồi nói chuyện và ăn tối một chút vì một chút nữa khách lại kéo vào tiếp. Cũng đã rất lâu rồi cả hội mới có thời gian ngồi lại cùng nhau ăn uống và nói chuyện như vậy, nhìn những nụ cười trên môi các cô cậu học sinh tuổi 17 vô ưu vô sầu và ẩn sâu bên trong những nụ cười ấy chính là những hoài bão của tuổi học sinh, những hoài bão mà ngay cả người lớn nhiều khi họ cũng chưa chắc dám nghĩ đến nữa.
___________________
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn ba năm kể từ khi anh và cô chính thức hẹn hò rồi. Trong ba năm anh đã rất cô gắng trong các hoạt động nghệ thuật và giờ đây anh là một ca sĩ vô cùng nổi tiếng ở trong nước với cái nghệ danh từ hồi trung học của mình – Rean. Ngoài ra hiện tại anh còn đang là sinh viên năm thứ ba khoa công nghệ thông tin của học viện kĩ thuật mật mã, ngôi trường tưởng chừng chẳng liên quan đến công việc hiện tại của anh một chút nào cả. Đã rất nhiều lần mọi người hỏi anh tại sao lại chọn học cái ngành nghề này thì anh chỉ mỉm cười và nói “Chẳng may sau này không còn tham gia nghệ thuật nữa thì vẫn còn một cái nghề để nuôi sống bản thân và gia đình”. Còn cô giờ đây đang chuẩn bị hoàn thành chương trình học cấp ba của mình và ngôi trường cô quyết định thi vào cũng chính là ngôi trường hiện tại anh đang theo học, một lần nữa cô lại quyết định làm đàn em khóa dưới của anh.
Hôm nay là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của cô, buổi lên năm nay có khác so với các năm trước, đó là sau khi kì thi THPT Quốc Gia diễn ra rồi thì buổi lễ mới được tổ chức. Năm nay, anh cũng trở về để tham gia cũng như chúc mừng cho cô bạn gái bé nhỏ của mình. Bây giờ anh đang rất nổi tiếng rồi nên không thể nào thể hiện tình cảm nhiều như trước nữa, cô trước đây đã chịu thiệt rồi bây giờ lại còn phải chịu thiệt nhiều hơn nữa khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Anh ngồi ở phía ghế dành cho đại biểu tham dự nhìn cô ý muốn nói “Dạo này em gầy đi nhiều rồi đó”
Như hiểu được anh đang muốn nói gì cô liền lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. Lần trở về này anh có tự mình sáng tác một ca khúc gửi tặng các sĩ tử trong kì thi THPT Quốc gia vừa qua, đặc biệt là gửi đến cô. Ca khúc có tên “Tiến lên nhé”, ca khúc ngay sau đó đã trở thành treading và được rất nhiều bạn trẻ cover lại. Quả là thời gian không đợi chờ bất kì ai cả, tưởng chừng như cô và anh mới gặp nhau tại ngôi trường này ngày hôm qua thế mà bây giờ cả hai cũng đều tốt nghiệp hết cả rồi. 12 năm đèn sách, 12 năm của tuổi học trò đã chính thức kết thúc sau buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay.
Sau buổi lễ thì các học sinh khối 12 trở về lớp để tạm biệt cô giáo chủ nhiệm của mình. Lúc này tại lớp 12A5 – lớp chuyên tự nhiên năm đó.
“Các em học sinh lớp 12A5 thân mến, vậy là quãng đường 3 năm tại ngôi trường THPT XX của các em đã kết thúc rồi. Nhưng lần này cô vẫn sẽ giao bài tập về nhà cho các em, hôm nay cô sẽ không cấm các bạn sử đụng điện thoại nữa, các em hay lấy điện thoại ra chụp lại đề bài đi”, Cô giáo chủ nhiệm nói và quay lên bảng viết lên dòng chữ “Hãy thành công nhé!”. Viết xong cô quay xuống nhìn đám học sinh mới ngày nào chập chững bước vào trường và tìm cách chống đối cô và mỉm cười nói
“Hạn nộp là 10 năm sau!”
Nói xong cô cầm cặp sách bước ra khỏi lớp học. Vậy là từ hôm nay, 41 con người này đã chính thức không còn được gắn cái mác bạn cùng lớp nữa rồi. Mỗi người một cảm xúc, có đứa thì khóc, có đứa thì mỉm cười chúc nhau thành công trong cuộc sống.
Tùng… Tùng… Tùng… Tiếng trống trường lần nữa vang lên, có lẽ đây là lần cuối họ được nghe thấy nói dưới cương vị của một học sinh rồi. Cả lớp ai cũng nuối tiếc không muốn ra về nhưng lại chẳng thể nào ở lại được lâu hơn nữa, từ ngày mai họ phải bước tiếp trên con đường phía trước rồi.
Vậy là thời học sinh đã kết thúc, 12 năm đèn sách giờ đây cũng chỉ còn là những kỉ niệm. “Tạm biệt nhé 12A5! Tạm biệt nhé thời học sinh của tôi”, cô nhìn ngắm ngôi trường THPT XX này lẫn cuối rồi quay lưng bước đi trên con đường phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.