Chương 30: Lấy thân trả nợ
Hoàng PhươngAnh
17/04/2021
Hôm nay chính là ngày cô ra sân bay để trở về Úc, mặc dù bố mẹ cô không nỡ để cô đi nhưng ở lại Việt Nam thì cô chẳng có một chút kí ức về những người ở đây cả. Tất cả kí ức của cô đều nằm ở thành phố Sydney mất rồi nên họ một lần nữa lại tiễn cô lên đường. Chuyến đi này có cô, Wind và cả Khánh An đi nữa. Khánh An vốn làm việc đã có công việc ổn định ở Úc rồi nhưng vì tính ham chơi nên anh chàng mới xin nghỉ phép dài hạn để về Việt Nam chơi và thử sức với nền y học của nước nhà, nhân dịp này thì anh sẽ về Úc tập trung làm việc hơn.
Sau hơn 16 tiếng thì cả ba cũng đã đến thành phố Sydney, nghe tin cô quay lại nên boss đã ra tận sân bay đón cô và mọi người về nhà. Sau khi về đến nhà thì cô liền lăn ra ngủ và mặc kệ hết hành lí của mình cho Wind dọn dẹp, vì quá quen thuộc với cái tính cách này của Rena rồi nên là Wind cũng an phận mà dọn dẹp rồi đóng cửa đi về nhà của mình. Sau khi ngủ chán chê rồi thì cô dậy đi tắm và xuống nhà lục lọi đồ ăn như một con chuột. Ăn xong thì cô lại nhảy ra sofa xem phim nhưng xem được một lúc thấy chán quá nên cô lấy điện thoại ra lướt facebook rồi tận hưởng nốt quãng thời gian nghỉ ngơi của mình ở nhà.
Sáng hôm sau cô thay một bộ vest ngắn rồi lái xe đến công ty làm việc, vừa đến nơi thì nghe mọi người bàn tán là hôm nay boss đang tức giận cái gì đấy mà đã khiến cho biết bao nhiêu trưởng bộ phận ăn chửi, có người còn sợ phát khóc luôn.
“Chị Rena, chị nhớ cẩn thận đấy. Lúc nãy anh Wind cũng bị boss chửi cho một trận rồi đấy”
Cô gật đầu rồi bắt đầu mở cánh cửa phòng làm việc của boss ra, vừa mở cánh cửa ra thì một tập tài liệu bay qua trước mặt của cô, kèm theo đó là âm thanh mắng chửi của vị boss đầy quyền lực kia “Biến ra ngoài làm lại cho rồi, báo cáo thế này mà cũng dám đem lên nộp hả?”
Cô vừa đi vào vừa nói “Nếu thân thủ của tôi còn kém thì chắc chắn sẽ ăn trọn tập tài liệu vừa rồi đó”
Boss quay sang nhìn cô “Chưa chết là tốt rồi”
Cô chỉ biết lắc đầu ông sếp thần thánh của mình, mặc dù mới có ngoài 30 một chút thôi nhưng tính cách đôi khi như mấy ông già 60 tuổi vậy nhưng dù gì cũng là sếp của cô nên đành phải chịu mà thôi..
Từ khi cô sang Úc đến giờ đã gần 1 tháng rồi nhưng số chuyện mà cô nhớ ra chẳng được bao nhiêu cả, Khánh An luôn theo dõi tình trạng bệnh tình của cô để thay đổi phương pháp điều trị. Hôm qua khi trao đổi với trưởng khoa của mình về bệnh tình của cô thì trưởng khoa bảo có một cách điều trị khá là hiệu quả đó là phẫu thuật , mặc dù rất hiệu quả nhưng mà đổi lại thì rất nguy hiểm. Sau khi trao đổi với Rena và gia đình của cô thì họ có nguyện vọng là phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành trong 2 tuần tới và cần một người ký vào giấy đồng ý phẫu thuật của Rena.
Khi nghe tin thì cả Kỳ Anh và Thành Lương cùng làm visa sang Úc nhưng đến gần ngày phải sang thì visa của Kỳ Anh vẫn chưa được xác nhận nên mặc dù không muốn nhưng bố mẹ cô vẫn phải kí giấy uỷ quyền cho anh làm người giám hộ hợp pháp của cô tại Úc.
Trước ngày diễn ra cuộc phẫu thuật Thành Lương đã có mặt ở Úc để chăm sóc cho cô, mấy ngày này cô luôn cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt ở Thành Lương và có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Lúc ở Việt Nam thì buổi tối anh hay đứng ở trước cửa phòng bệnh của cô, còn giờ ở Úc thì anh lại sang chăm sóc cho cô, những điều này làm cô cảm thấy rất tò mò vả khó hiểu.
Thành Lương như hiểu được những suy nghĩ trong đầu của cô nên liền nói “Có gì thì em cứ hỏi, anh sẽ giải đáp”
Nghe anh nói vậy cô liền nói ra hết những suy nghĩ của bản thân “Rốt cuộc là em với anh có quan hệ như thế nào cơ chứ? Tại sao anh lại luôn đối xử tốt với em như vậy cơ chứ?”
Thành Lương bỏ con dao và quả táo xuống đĩa và hỏi ngược lại cô “Em thực sự muốn biết sao?”
Cô gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
“Anh và em biết nhau từ lúc cả hai còn học cấp 3, chúng ta từ có khoảng thời gian 5 năm yêu nhau nhưng tại vì anh nên em mới bỏ đi Úc”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh và hỏi “Vậy chúng ta là người yêu cũ tại sao anh vẫn còn quan tâm chăm sóc em vậy?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói “Vì anh còn rất yêu em”
Nghe câu nói của anh thì trái tim cô cảm thấy rất ấm áp và có chút gì đó rung động “Nếu anh nói anh còn yêu em thì tại sao lại chia tay em cơ chứ?”
Nghe câu hỏi của cô anh hơi khựng lại nhưng rồi cũng kể lại mọi chuyện cho cô nghe, sau khi nghe xong mọi chuyện cô cảm thấy rất buồn ngủ nên đã mặc kệ anh ngồi ở đấy và lăn ra ngủ say. Sau khi cô đã ngủ thì anh đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi ra ngoài hóng gió một chút, chuyến đi này nhất định anh phải đưa được cô về nước mặc cho khó khăn đến mấy đi nữa.
Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày cô phải làm phẫu thuật rồi, trong suốt mấy ngày này anh luôn ở cạnh và chăm sóc rất chu đáo cho cô. Hình như một lần nữa cô lại rung động với anh rồi hay sao ý. Trong suốt khoảng thười gian diễn ra cuộc phẫu thuật anh luôn túc trực ở trước cửa phòng phẫu thuật và cầu nguyện cho cô sẽ bình an vô sự. Sau hơn 12 tiếng đồng hồ thì cô cũng đã được đẩy về phòng bệnh, thật may mắn là cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công và cô sẽ nhớ lại hết mọi chuyện. Khánh An cũng đã bảo là cô sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu nên là anh nên về nghỉ ngơi một chút đi, ở bệnh viện đã có Khánh An và Wind rồi nhưng anh nhất quyết không chịu rời đi, anh muốn sau khi cô tỉnh lại thì anh sẽ là người đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Hơn 8 tiếng sau thì cô mới tỉnh lại, Khánh An cũng đã kiểm tra sức khoẻ cho cô và gọi điện về Việt Nam để xem cô có nhận ra được ai không. Khi hỏi đến ai thì cô cũng trả lời đúng hết nên mọi người cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng khi Khánh An quay sang hỏi đến Thành Lương đang đứng bên cạnh cô thì cô lại trả lời không biết khiến cho mọi người cảm thấy rất sợ và trở nên im lặng hẳn
Cô quay sang nháy mắt với anh và nói “Bùi Thành Lương, anh thực sự nghĩ em quên anh rồi sao? Anh còn một khoản nợ rất lớn cần trả đấy nhá!”
Lúc này mọi người mới phát hiện ra là cô đang troll nhưng cũng rất vui khi cô đã hoàn toàn nhớ lại được mọi chuyện rồi, đó chính là điều hạnh phúc nhất lúc này. Sau mọi lúc facetime thì tất cả cũng đã rời khỏi phòng bệnh, lúc này chỉ còn anh và cô mà thôi. Anh ngồi xuống cạnh cô và nắm lấy tay cô rồi liên tục nói cảm ơn cô.
Cô lại gọi cả họ tên của anh ra “Bùi Thành Lương!”
“Anh đây, em nói đi”
Cô nghiêng nhẹ đầu và nói “Hình như em lại rung động với anh rồi hay sao ý”
Anh nghe xong mà ngồi đơ cả ra, lúc này anh thực sự không tin vào những gì bản thân đã nghe thấy nữa. Cô nói là cô đã rung động với anh rồi sao? Vậy là cô và anh sẽ lại về với nhau hay sao? Anh một lần nữa lại thoát khỏi tình cảnh FA này sao?
Cô gõ nhẹ lên đầu anh và nói “Anh tính như thế nào đây?”
“Hoàng Đào Phương Anh, em có đồng ý làm người yêu anh thêm lần nữa không?” Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô và nói
“Dù gì anh cũng đang nợ em mà, thôi thì chấp nhận cho anh lấy thân trả nợ vậy” Cô lém lỉnh nói
Nghe xong câu trả lời của cô, anh liền ôm chầm lấy cô nhưng thể sợ cô sẽ biến mất thêm một lần nữa vậy. Nhìn anh như vậy cô chỉ biết bật cười nhưng nụ cười này chính là nụ cười của sự hành phúc.
Sau hơn 16 tiếng thì cả ba cũng đã đến thành phố Sydney, nghe tin cô quay lại nên boss đã ra tận sân bay đón cô và mọi người về nhà. Sau khi về đến nhà thì cô liền lăn ra ngủ và mặc kệ hết hành lí của mình cho Wind dọn dẹp, vì quá quen thuộc với cái tính cách này của Rena rồi nên là Wind cũng an phận mà dọn dẹp rồi đóng cửa đi về nhà của mình. Sau khi ngủ chán chê rồi thì cô dậy đi tắm và xuống nhà lục lọi đồ ăn như một con chuột. Ăn xong thì cô lại nhảy ra sofa xem phim nhưng xem được một lúc thấy chán quá nên cô lấy điện thoại ra lướt facebook rồi tận hưởng nốt quãng thời gian nghỉ ngơi của mình ở nhà.
Sáng hôm sau cô thay một bộ vest ngắn rồi lái xe đến công ty làm việc, vừa đến nơi thì nghe mọi người bàn tán là hôm nay boss đang tức giận cái gì đấy mà đã khiến cho biết bao nhiêu trưởng bộ phận ăn chửi, có người còn sợ phát khóc luôn.
“Chị Rena, chị nhớ cẩn thận đấy. Lúc nãy anh Wind cũng bị boss chửi cho một trận rồi đấy”
Cô gật đầu rồi bắt đầu mở cánh cửa phòng làm việc của boss ra, vừa mở cánh cửa ra thì một tập tài liệu bay qua trước mặt của cô, kèm theo đó là âm thanh mắng chửi của vị boss đầy quyền lực kia “Biến ra ngoài làm lại cho rồi, báo cáo thế này mà cũng dám đem lên nộp hả?”
Cô vừa đi vào vừa nói “Nếu thân thủ của tôi còn kém thì chắc chắn sẽ ăn trọn tập tài liệu vừa rồi đó”
Boss quay sang nhìn cô “Chưa chết là tốt rồi”
Cô chỉ biết lắc đầu ông sếp thần thánh của mình, mặc dù mới có ngoài 30 một chút thôi nhưng tính cách đôi khi như mấy ông già 60 tuổi vậy nhưng dù gì cũng là sếp của cô nên đành phải chịu mà thôi..
Từ khi cô sang Úc đến giờ đã gần 1 tháng rồi nhưng số chuyện mà cô nhớ ra chẳng được bao nhiêu cả, Khánh An luôn theo dõi tình trạng bệnh tình của cô để thay đổi phương pháp điều trị. Hôm qua khi trao đổi với trưởng khoa của mình về bệnh tình của cô thì trưởng khoa bảo có một cách điều trị khá là hiệu quả đó là phẫu thuật , mặc dù rất hiệu quả nhưng mà đổi lại thì rất nguy hiểm. Sau khi trao đổi với Rena và gia đình của cô thì họ có nguyện vọng là phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành trong 2 tuần tới và cần một người ký vào giấy đồng ý phẫu thuật của Rena.
Khi nghe tin thì cả Kỳ Anh và Thành Lương cùng làm visa sang Úc nhưng đến gần ngày phải sang thì visa của Kỳ Anh vẫn chưa được xác nhận nên mặc dù không muốn nhưng bố mẹ cô vẫn phải kí giấy uỷ quyền cho anh làm người giám hộ hợp pháp của cô tại Úc.
Trước ngày diễn ra cuộc phẫu thuật Thành Lương đã có mặt ở Úc để chăm sóc cho cô, mấy ngày này cô luôn cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt ở Thành Lương và có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Lúc ở Việt Nam thì buổi tối anh hay đứng ở trước cửa phòng bệnh của cô, còn giờ ở Úc thì anh lại sang chăm sóc cho cô, những điều này làm cô cảm thấy rất tò mò vả khó hiểu.
Thành Lương như hiểu được những suy nghĩ trong đầu của cô nên liền nói “Có gì thì em cứ hỏi, anh sẽ giải đáp”
Nghe anh nói vậy cô liền nói ra hết những suy nghĩ của bản thân “Rốt cuộc là em với anh có quan hệ như thế nào cơ chứ? Tại sao anh lại luôn đối xử tốt với em như vậy cơ chứ?”
Thành Lương bỏ con dao và quả táo xuống đĩa và hỏi ngược lại cô “Em thực sự muốn biết sao?”
Cô gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
“Anh và em biết nhau từ lúc cả hai còn học cấp 3, chúng ta từ có khoảng thời gian 5 năm yêu nhau nhưng tại vì anh nên em mới bỏ đi Úc”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh và hỏi “Vậy chúng ta là người yêu cũ tại sao anh vẫn còn quan tâm chăm sóc em vậy?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói “Vì anh còn rất yêu em”
Nghe câu nói của anh thì trái tim cô cảm thấy rất ấm áp và có chút gì đó rung động “Nếu anh nói anh còn yêu em thì tại sao lại chia tay em cơ chứ?”
Nghe câu hỏi của cô anh hơi khựng lại nhưng rồi cũng kể lại mọi chuyện cho cô nghe, sau khi nghe xong mọi chuyện cô cảm thấy rất buồn ngủ nên đã mặc kệ anh ngồi ở đấy và lăn ra ngủ say. Sau khi cô đã ngủ thì anh đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi ra ngoài hóng gió một chút, chuyến đi này nhất định anh phải đưa được cô về nước mặc cho khó khăn đến mấy đi nữa.
Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày cô phải làm phẫu thuật rồi, trong suốt mấy ngày này anh luôn ở cạnh và chăm sóc rất chu đáo cho cô. Hình như một lần nữa cô lại rung động với anh rồi hay sao ý. Trong suốt khoảng thười gian diễn ra cuộc phẫu thuật anh luôn túc trực ở trước cửa phòng phẫu thuật và cầu nguyện cho cô sẽ bình an vô sự. Sau hơn 12 tiếng đồng hồ thì cô cũng đã được đẩy về phòng bệnh, thật may mắn là cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công và cô sẽ nhớ lại hết mọi chuyện. Khánh An cũng đã bảo là cô sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu nên là anh nên về nghỉ ngơi một chút đi, ở bệnh viện đã có Khánh An và Wind rồi nhưng anh nhất quyết không chịu rời đi, anh muốn sau khi cô tỉnh lại thì anh sẽ là người đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Hơn 8 tiếng sau thì cô mới tỉnh lại, Khánh An cũng đã kiểm tra sức khoẻ cho cô và gọi điện về Việt Nam để xem cô có nhận ra được ai không. Khi hỏi đến ai thì cô cũng trả lời đúng hết nên mọi người cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng khi Khánh An quay sang hỏi đến Thành Lương đang đứng bên cạnh cô thì cô lại trả lời không biết khiến cho mọi người cảm thấy rất sợ và trở nên im lặng hẳn
Cô quay sang nháy mắt với anh và nói “Bùi Thành Lương, anh thực sự nghĩ em quên anh rồi sao? Anh còn một khoản nợ rất lớn cần trả đấy nhá!”
Lúc này mọi người mới phát hiện ra là cô đang troll nhưng cũng rất vui khi cô đã hoàn toàn nhớ lại được mọi chuyện rồi, đó chính là điều hạnh phúc nhất lúc này. Sau mọi lúc facetime thì tất cả cũng đã rời khỏi phòng bệnh, lúc này chỉ còn anh và cô mà thôi. Anh ngồi xuống cạnh cô và nắm lấy tay cô rồi liên tục nói cảm ơn cô.
Cô lại gọi cả họ tên của anh ra “Bùi Thành Lương!”
“Anh đây, em nói đi”
Cô nghiêng nhẹ đầu và nói “Hình như em lại rung động với anh rồi hay sao ý”
Anh nghe xong mà ngồi đơ cả ra, lúc này anh thực sự không tin vào những gì bản thân đã nghe thấy nữa. Cô nói là cô đã rung động với anh rồi sao? Vậy là cô và anh sẽ lại về với nhau hay sao? Anh một lần nữa lại thoát khỏi tình cảnh FA này sao?
Cô gõ nhẹ lên đầu anh và nói “Anh tính như thế nào đây?”
“Hoàng Đào Phương Anh, em có đồng ý làm người yêu anh thêm lần nữa không?” Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô và nói
“Dù gì anh cũng đang nợ em mà, thôi thì chấp nhận cho anh lấy thân trả nợ vậy” Cô lém lỉnh nói
Nghe xong câu trả lời của cô, anh liền ôm chầm lấy cô nhưng thể sợ cô sẽ biến mất thêm một lần nữa vậy. Nhìn anh như vậy cô chỉ biết bật cười nhưng nụ cười này chính là nụ cười của sự hành phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.