Chương 35: Ngoại truyện 3
Hoàng PhươngAnh
17/04/2021
Xin chào mọi người tôi là Bùi Thành Lương, các bạn biết không vậy là cô gái nhỏ của tôi đã rời xa tôi được hơn hai năm rồi. Và hôm nay là ngày thứ 800, đồng nghĩa với việc chiếc hộp đựng hạc giấy của tôi cũng đã đầy rồi. Phương Anh à, liệu em có giữ đúng lời hứa và trở về gặp anh không đây.
Hôm nay tôi sẽ không đi quay phim hay chụp ảnh gì cả mà thay vào đó tôi sẽ đến dự đám cưới của 2 đứa em Khánh Duy và Thanh Tú. Từ sáng sớm bà quản lí xấu xí của tôi đã đập cửa rầm rầm gọi tôi dậy để làm tóc cho đến đám cưới kịp giờ rồi. Nếu không vì hai cái đứa này là bạn thân của cô ấy thì tôi còn lâu mới mở cửa cho vào, có mỗi ngày nghỉ mà đập cửa rầm rầm rồi. Chả hiểu sao không phải đi quay phim mà bà quản lí cũng bắt tôi trang điểm được. Nếu theo đúng như dự kiến của tôi thì tôi sẽ để mặt mộc để đi dự đám cưới rồi. Nói cho sang thế thôi chứ tôi đương nhiên vẫn ngồi cho chị makeup làm việc nhưng với cái bản mặt mà mọi người hay bảo đó là muốn đánh người, cũng đúng thôi mới có hơn 10 giờ sáng mà đã gọi người ta dậy rồi. Trong đám cưới diễn ra lúc 4 giờ chiều lận, từ nhà tôi ở Hà Nội mà chạy về thành phố XX bằng đường cao tốc thì chẳng khoảng tiếng đồng hồ là cùng thế mà nỡ lòng nào gọi tôi dậy sớm như vậy.
Mặc dù khá là khó chịu khi bị gọi dậy sớm như vậy nhưng sau gần 1 tiếng trang điểm thì cuối cùng tôi cũng có thể lên xe để về thành phố XX . Khí về đến nơi thì tôi bị một số fan bắt gặp và xin chữ kí, nếu ở các sự kiện thì các fan sẽ bị bảo vệ và chị quản lí yêu cầu rời khỏi rồi nhưng cũng chỉ có khoảng 6-7 người thôi nên cũng không sao hết.
Sau khi làm tròn vai trò của một thần tượng thì tôi trở về đúng với mục đích ban đầu, bước vào trong đại sảnh thì tôi có cảm nhận rằng bữa tiệc này cũng phải tốn đến mấy trăm triệu, nếu là tôi trước khi nổi tiếng thì không dám mơ đến đâu. Nhìn ảnh cưới của Thanh Tú và Khánh Duy tôi bất chợt nhớ tới em và tự hỏi “Liệu hôm nay em có giữ trọn lời hứa và trở về hay không đây?”. Tôi không mong em có thể đồng ý trở về bên cạnh tôi nhưng tôi mong em có thể trở về để tôi nhìn thấy suốt 2 năm nay em vẫn ổn.
Trong khi mải lạc trong những suy nghĩ của bản thân thì tôi bất chợt nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, đó là em. Hôm nay em diện váy trắng trông thật dịu dàng nhưng những hành động của em bây giờ thì không hề dịu dàng mà thay vào đó có một chút gì đó khá là gấp gáp, thì ra là em đang tìm laptop để làm việc. Tôi tiến lại gần và đứng quan sát, đôi bàn tay của em ấn bàn phím vô cùng nhanh, hai tay thì làm việc miệng thì đang nói giao tiếp bằng tiếng anh với một người tên là Wind. Có vẻ là em đang gặp rắc rối với con virut này rồi, mà khoan đây chẳng phải là 0086 hay sao? Với tình trạng của em bây giờ thì không nhận diện được virut này thì ngay cả bản dự phòng cũng không thể nào ngăn cản được mất. Thôi thì tôi đành lên tiếng trợ giúp vậy “Là virut 0086”
Sau khi biết được thông tin thì em bắt đầu làm việc, sau khi tiêu diệt được virut này thì em đã ngẩng đầu lên và chúng tôi đã lần đầu tiên mặt đối mặt trong suốt hai năm qua. Sau khi nhìn thấy tôi thì em bỏ chạy ra phía cầu thang thoát hiểm, tôi cũng lập tức đi theo. Bây giờ hai đứa bọn tôi đang đứng ở trong cầu thang thoát hiểm nhưng không khí thật ngượng ngùng, để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này thì tôi đã lên tiếng trước
“Lâu rồi không gặp, em vẫn khoẻ chứ?”
Em đáp lại tôi bằng giọng hơi buồn và có vẻ hơi mất mát “Em vẫn vậy, còn anh và chị Lê Ngọc thì sao rồi?”
Tôi tự hỏi em đang cố tình hỏi tôi hay sao nhưng tôi vẫn trả lời em “Em thùa biết mọi chuyện rồi mà nhưng lần này em trở về cạnh anh rồi đúng không?”
Đáp lại tôi là lời xin lỗi và rời đi, tôi thầm nghĩ rốt cuộc là em đã trở về nhưng lại không chịu ở cạnh tôi hay sao. Đã 800 ngày em xa tôi rồi, đã 800 con hạc giấy được tôi gấp rồi, chẳng phải em nói là khi nào chiếc hộp đựng hạc giấy đầy thì em sẽ trở về sao… Nhưng đúng là em đã trở về, chỉ có điều là trở về để cho tôi thấy rằng không có tôi thì em vẫn sống rất tốt mà thôi. Phương Anh à, anh tin một ngày nào đó em sẽ đồng ý trở về bên cạnh anh và cho anh một cơ hội nữa để mà sửa sai thôi đúng không?
Tôi rời khỏi cầu thang thoát hiểm và bước vào hội trường, hôm nay dù gì cũng là đám cưới của Khánh Duy và Thanh Tú nên tôi không được buồn dù trong lòng đang rất rầu rĩ lắm rồi.
Lòng thì đã rất là buồn rồi thế mà tôi còn nhìn thấy em đang vui vẻ thân mật với cả một người con trai khác nữa chứ, Cái tên Khánh An này có biết được đây là Việt Nam không mà dám ôm cô như vậy, Việt Nam thiếu cách chào hỏi nhau sao, có thể bắt tay thôi cũng được mà. Chả nhẽ tôi lại lao vào đấm cho mấy cái để đỡ tức sao, Phương Anh à em cứ chờ đấy chuyện này anh sẽ đòi lại sau, thật là tức chết tôi mà.
Và các bạn biết không, sau này mỗi khi mọi người tụ tập lại là y như rằng tôi bị trêu bởi vì ngày hôm nay đã ăn nguyên bình giấm to như vậy.
Sau bữa tiệc tôi lái xe đi dạo vài vòng rồi trở về nhà, lúc này tôi nhìn thấy em đang ở nhà của tôi và cười nói rất vui vẻ với mẹ tôi. Đúng là nụ cười này rồi, nụ cười mà lần đầu tiên tôi gặp em và cũng là nụ cười mà suốt 2 năm qua tôi luôn nhớ nhung và mong đợi được nhìn lại một lần nữa. Khi tôi đang đứng đơ ra thì mẹ bảo tôi đưa em về, có lẽ mẹ cũng muốn tôi và em một lần nữa về bên nhau, mặc dù cái ngày mà em bỏ đi thì mẹ đã gọi điện và chửi tôi rất nhiều mẹ còn bảo “Tao không có đứa con như mày, chẳng nhẽ tao lại từ mặt mày cho hả giận hay sao”, giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy mẹ chửi tôi như vậy cũng đáng. Là một thằng đàn ông mà lại khiến người yêu của mình bỏ đi vì những quá khứ xấu xa của mình.
Tôi lên xe để đưa em về nhà nhưng chẳng may ngày hôm đó tôi và em lại bị tai nạn xe, lúc đó tôi đã ngất ngay nên không hay biết chuyện gì cả. Đến khi tôi tỉnh lại thì như sét đánh ngang tai khi biết tin em bị thương rất nặng và giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngay lập tức tôi đã chạy đến bên em suốt hơn một tuần mặc cho mọi người khuyên nhủ. Mẹ của em có vẻ rất hận tôi, cũng đúng mà tại tôi nên em mới bị tai nạn như vậy. Nếu tôi đủ bình tĩnh thì đã không xảy ra tai nạn như vậy rồi.
Tôi đã đau lòng vì em bị như vậy rồi mà cái tên người tây to xác kia lại còn hành hạ em nữa chứ, nếu không phải vì tôi bị gãy tay và mọi người can ngăn thì tôi chắc chắn là sẽ tẩn cho hắn một trận rồi.
Mọi chuyện kinh khủng không hề dừng ở đó mà khi em tỉnh lại đã không hề nhận ra được ai ngoài chưa cái tên người tây to xác và cả tên bác sĩ Khánh An. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng ngay sau đó em đòi trở về Úc để làm việc. Em bảo ở đây em không quen ai cả và đặc biệt là mẹ của em lại đồng ý cho em đi. Nội tâm của tôi lúc đó chỉ muốn gào thét “Tại sao mẹ vợ lại đồng ý cho vợ con đi như vậy, vợ con đi rồi thì con rể của mẹ phải làm thế nào đây”
Nhưng ngay sau đó một tháng thì mọi người ở Việt Nam đã nhận được tin em sẽ làm phẫu thuật để lấy lại kí ức và tỉ lệ thành công vô cùng thấp, ngày hôm đó tôi và anh vợ tương lai Kỳ Anh đã cùng đi xin visa sang Úc nhưng chỉ có tôi được chấp thuận mà thôi. Mang theo tất cả niềm tin của mọi người ở Việt Nam để sang Úc chăm sóc cô, nói nhỏ thôi nha lúc đầu mẹ của em không đồng ý cho tôi sang với em đâu nhưng mà mẹ của tôi đã cầu xin mẹ em đồng ý cho tôi đi đó.
Khi nhìn thấy em trong bộ quần áo bệnh nhân thì tôi cảm thấy trái tim của mình như đang thắt lại vậy, em đã hỏi tôi về mối quan hệ của tôi và em. Các bạn biết gì không tôi đã nói rằng “Vì anh còn rất yêu em”, trời ơi trời ơi, không thể tin được rằng tôi lại nói như vậy đó.
___________________
Khi kí giấy đồng ý phẫu thuật và cả khoảnh khắc em được đẩy vào phòng phẫu thuật tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ vậy, nếu chẳng may phẫu thuật thất bại thì tôi sẽ không còn được gặp em nữa rồi. Nhưng cảm ơn trời đất phẫu thuật đã thành công mĩ mãn và em đã tỉnh lại rồi nhận ra mọi người rồi. Tạ ơn trời đất mà, thực sự tôi không muốn nói ra đâu nhưng bây giờ tôi đang khóc đây này, chỉ là nước mắt của hạnh phúc mà thôi
Em nằm trên giường bệnh và gọi rõ cả họ tên của tôi “Bùi Thành Lương!”
Nghe em gọi như vậy thì tôi có cảm giác hơi sợ sợ nhưng vẫn đáp lại “Anh đây, em nói đi”
“Hình như em lại rung động với anh rồi hay sao ý”
Ôi mẹ ơi, cái… cái gì vậy trời em nói rằng em có còn thích tôi kìa.
“Anh tính thế nào đây” Em lại nói tiếp, đã vậy còn gõ một cái vào đầu tôi nữa kia. Nhưng tôi dám khẳng định là không phải mơ vì có hơi đau đau.
Tôi liền đánh nhanh thắng nhanh bằng cách hỏi em có đồng ý làm người tôi không và thực sự em đã đồng ý rồi. Vậy là tôi lại thoát khỏi tình trạng FA rồi, tôi muốn hét với cả thế giới là tôi đã có người yêu. À không, nói chính xác là tôi lại có vợ rồi, nhà tôi lại có nóc rồi đó nha.
Hôm nay tôi sẽ không đi quay phim hay chụp ảnh gì cả mà thay vào đó tôi sẽ đến dự đám cưới của 2 đứa em Khánh Duy và Thanh Tú. Từ sáng sớm bà quản lí xấu xí của tôi đã đập cửa rầm rầm gọi tôi dậy để làm tóc cho đến đám cưới kịp giờ rồi. Nếu không vì hai cái đứa này là bạn thân của cô ấy thì tôi còn lâu mới mở cửa cho vào, có mỗi ngày nghỉ mà đập cửa rầm rầm rồi. Chả hiểu sao không phải đi quay phim mà bà quản lí cũng bắt tôi trang điểm được. Nếu theo đúng như dự kiến của tôi thì tôi sẽ để mặt mộc để đi dự đám cưới rồi. Nói cho sang thế thôi chứ tôi đương nhiên vẫn ngồi cho chị makeup làm việc nhưng với cái bản mặt mà mọi người hay bảo đó là muốn đánh người, cũng đúng thôi mới có hơn 10 giờ sáng mà đã gọi người ta dậy rồi. Trong đám cưới diễn ra lúc 4 giờ chiều lận, từ nhà tôi ở Hà Nội mà chạy về thành phố XX bằng đường cao tốc thì chẳng khoảng tiếng đồng hồ là cùng thế mà nỡ lòng nào gọi tôi dậy sớm như vậy.
Mặc dù khá là khó chịu khi bị gọi dậy sớm như vậy nhưng sau gần 1 tiếng trang điểm thì cuối cùng tôi cũng có thể lên xe để về thành phố XX . Khí về đến nơi thì tôi bị một số fan bắt gặp và xin chữ kí, nếu ở các sự kiện thì các fan sẽ bị bảo vệ và chị quản lí yêu cầu rời khỏi rồi nhưng cũng chỉ có khoảng 6-7 người thôi nên cũng không sao hết.
Sau khi làm tròn vai trò của một thần tượng thì tôi trở về đúng với mục đích ban đầu, bước vào trong đại sảnh thì tôi có cảm nhận rằng bữa tiệc này cũng phải tốn đến mấy trăm triệu, nếu là tôi trước khi nổi tiếng thì không dám mơ đến đâu. Nhìn ảnh cưới của Thanh Tú và Khánh Duy tôi bất chợt nhớ tới em và tự hỏi “Liệu hôm nay em có giữ trọn lời hứa và trở về hay không đây?”. Tôi không mong em có thể đồng ý trở về bên cạnh tôi nhưng tôi mong em có thể trở về để tôi nhìn thấy suốt 2 năm nay em vẫn ổn.
Trong khi mải lạc trong những suy nghĩ của bản thân thì tôi bất chợt nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, đó là em. Hôm nay em diện váy trắng trông thật dịu dàng nhưng những hành động của em bây giờ thì không hề dịu dàng mà thay vào đó có một chút gì đó khá là gấp gáp, thì ra là em đang tìm laptop để làm việc. Tôi tiến lại gần và đứng quan sát, đôi bàn tay của em ấn bàn phím vô cùng nhanh, hai tay thì làm việc miệng thì đang nói giao tiếp bằng tiếng anh với một người tên là Wind. Có vẻ là em đang gặp rắc rối với con virut này rồi, mà khoan đây chẳng phải là 0086 hay sao? Với tình trạng của em bây giờ thì không nhận diện được virut này thì ngay cả bản dự phòng cũng không thể nào ngăn cản được mất. Thôi thì tôi đành lên tiếng trợ giúp vậy “Là virut 0086”
Sau khi biết được thông tin thì em bắt đầu làm việc, sau khi tiêu diệt được virut này thì em đã ngẩng đầu lên và chúng tôi đã lần đầu tiên mặt đối mặt trong suốt hai năm qua. Sau khi nhìn thấy tôi thì em bỏ chạy ra phía cầu thang thoát hiểm, tôi cũng lập tức đi theo. Bây giờ hai đứa bọn tôi đang đứng ở trong cầu thang thoát hiểm nhưng không khí thật ngượng ngùng, để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này thì tôi đã lên tiếng trước
“Lâu rồi không gặp, em vẫn khoẻ chứ?”
Em đáp lại tôi bằng giọng hơi buồn và có vẻ hơi mất mát “Em vẫn vậy, còn anh và chị Lê Ngọc thì sao rồi?”
Tôi tự hỏi em đang cố tình hỏi tôi hay sao nhưng tôi vẫn trả lời em “Em thùa biết mọi chuyện rồi mà nhưng lần này em trở về cạnh anh rồi đúng không?”
Đáp lại tôi là lời xin lỗi và rời đi, tôi thầm nghĩ rốt cuộc là em đã trở về nhưng lại không chịu ở cạnh tôi hay sao. Đã 800 ngày em xa tôi rồi, đã 800 con hạc giấy được tôi gấp rồi, chẳng phải em nói là khi nào chiếc hộp đựng hạc giấy đầy thì em sẽ trở về sao… Nhưng đúng là em đã trở về, chỉ có điều là trở về để cho tôi thấy rằng không có tôi thì em vẫn sống rất tốt mà thôi. Phương Anh à, anh tin một ngày nào đó em sẽ đồng ý trở về bên cạnh anh và cho anh một cơ hội nữa để mà sửa sai thôi đúng không?
Tôi rời khỏi cầu thang thoát hiểm và bước vào hội trường, hôm nay dù gì cũng là đám cưới của Khánh Duy và Thanh Tú nên tôi không được buồn dù trong lòng đang rất rầu rĩ lắm rồi.
Lòng thì đã rất là buồn rồi thế mà tôi còn nhìn thấy em đang vui vẻ thân mật với cả một người con trai khác nữa chứ, Cái tên Khánh An này có biết được đây là Việt Nam không mà dám ôm cô như vậy, Việt Nam thiếu cách chào hỏi nhau sao, có thể bắt tay thôi cũng được mà. Chả nhẽ tôi lại lao vào đấm cho mấy cái để đỡ tức sao, Phương Anh à em cứ chờ đấy chuyện này anh sẽ đòi lại sau, thật là tức chết tôi mà.
Và các bạn biết không, sau này mỗi khi mọi người tụ tập lại là y như rằng tôi bị trêu bởi vì ngày hôm nay đã ăn nguyên bình giấm to như vậy.
Sau bữa tiệc tôi lái xe đi dạo vài vòng rồi trở về nhà, lúc này tôi nhìn thấy em đang ở nhà của tôi và cười nói rất vui vẻ với mẹ tôi. Đúng là nụ cười này rồi, nụ cười mà lần đầu tiên tôi gặp em và cũng là nụ cười mà suốt 2 năm qua tôi luôn nhớ nhung và mong đợi được nhìn lại một lần nữa. Khi tôi đang đứng đơ ra thì mẹ bảo tôi đưa em về, có lẽ mẹ cũng muốn tôi và em một lần nữa về bên nhau, mặc dù cái ngày mà em bỏ đi thì mẹ đã gọi điện và chửi tôi rất nhiều mẹ còn bảo “Tao không có đứa con như mày, chẳng nhẽ tao lại từ mặt mày cho hả giận hay sao”, giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy mẹ chửi tôi như vậy cũng đáng. Là một thằng đàn ông mà lại khiến người yêu của mình bỏ đi vì những quá khứ xấu xa của mình.
Tôi lên xe để đưa em về nhà nhưng chẳng may ngày hôm đó tôi và em lại bị tai nạn xe, lúc đó tôi đã ngất ngay nên không hay biết chuyện gì cả. Đến khi tôi tỉnh lại thì như sét đánh ngang tai khi biết tin em bị thương rất nặng và giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngay lập tức tôi đã chạy đến bên em suốt hơn một tuần mặc cho mọi người khuyên nhủ. Mẹ của em có vẻ rất hận tôi, cũng đúng mà tại tôi nên em mới bị tai nạn như vậy. Nếu tôi đủ bình tĩnh thì đã không xảy ra tai nạn như vậy rồi.
Tôi đã đau lòng vì em bị như vậy rồi mà cái tên người tây to xác kia lại còn hành hạ em nữa chứ, nếu không phải vì tôi bị gãy tay và mọi người can ngăn thì tôi chắc chắn là sẽ tẩn cho hắn một trận rồi.
Mọi chuyện kinh khủng không hề dừng ở đó mà khi em tỉnh lại đã không hề nhận ra được ai ngoài chưa cái tên người tây to xác và cả tên bác sĩ Khánh An. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng ngay sau đó em đòi trở về Úc để làm việc. Em bảo ở đây em không quen ai cả và đặc biệt là mẹ của em lại đồng ý cho em đi. Nội tâm của tôi lúc đó chỉ muốn gào thét “Tại sao mẹ vợ lại đồng ý cho vợ con đi như vậy, vợ con đi rồi thì con rể của mẹ phải làm thế nào đây”
Nhưng ngay sau đó một tháng thì mọi người ở Việt Nam đã nhận được tin em sẽ làm phẫu thuật để lấy lại kí ức và tỉ lệ thành công vô cùng thấp, ngày hôm đó tôi và anh vợ tương lai Kỳ Anh đã cùng đi xin visa sang Úc nhưng chỉ có tôi được chấp thuận mà thôi. Mang theo tất cả niềm tin của mọi người ở Việt Nam để sang Úc chăm sóc cô, nói nhỏ thôi nha lúc đầu mẹ của em không đồng ý cho tôi sang với em đâu nhưng mà mẹ của tôi đã cầu xin mẹ em đồng ý cho tôi đi đó.
Khi nhìn thấy em trong bộ quần áo bệnh nhân thì tôi cảm thấy trái tim của mình như đang thắt lại vậy, em đã hỏi tôi về mối quan hệ của tôi và em. Các bạn biết gì không tôi đã nói rằng “Vì anh còn rất yêu em”, trời ơi trời ơi, không thể tin được rằng tôi lại nói như vậy đó.
___________________
Khi kí giấy đồng ý phẫu thuật và cả khoảnh khắc em được đẩy vào phòng phẫu thuật tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ vậy, nếu chẳng may phẫu thuật thất bại thì tôi sẽ không còn được gặp em nữa rồi. Nhưng cảm ơn trời đất phẫu thuật đã thành công mĩ mãn và em đã tỉnh lại rồi nhận ra mọi người rồi. Tạ ơn trời đất mà, thực sự tôi không muốn nói ra đâu nhưng bây giờ tôi đang khóc đây này, chỉ là nước mắt của hạnh phúc mà thôi
Em nằm trên giường bệnh và gọi rõ cả họ tên của tôi “Bùi Thành Lương!”
Nghe em gọi như vậy thì tôi có cảm giác hơi sợ sợ nhưng vẫn đáp lại “Anh đây, em nói đi”
“Hình như em lại rung động với anh rồi hay sao ý”
Ôi mẹ ơi, cái… cái gì vậy trời em nói rằng em có còn thích tôi kìa.
“Anh tính thế nào đây” Em lại nói tiếp, đã vậy còn gõ một cái vào đầu tôi nữa kia. Nhưng tôi dám khẳng định là không phải mơ vì có hơi đau đau.
Tôi liền đánh nhanh thắng nhanh bằng cách hỏi em có đồng ý làm người tôi không và thực sự em đã đồng ý rồi. Vậy là tôi lại thoát khỏi tình trạng FA rồi, tôi muốn hét với cả thế giới là tôi đã có người yêu. À không, nói chính xác là tôi lại có vợ rồi, nhà tôi lại có nóc rồi đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.