Chương 43
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi ngẩng lên nhìn Thịnh sau phút sợ hãi, cảm giác trong lòng vừa biết ơn lại vừa cảm thấy yên tâm. Ở bên Thịnh lúc nào cũng bình yên là sự thật. Ban nãy… vạn nhất thang máy rơi chắc tôi và Thịnh đều không toàn mạng, chỉ là… trong giây phút sinh tử anh vẫn bảo vệ tôi như phản xạ. Chỉ riêng việc này thôi… tôi đã hoàn toàn tin mình không chọn lầm người. Tôi đưa hai tay nắm lấy bàn tay anh xiết chặt, ánh mắt nhìn anh như muốn nói bao điều. Thịnh nhướng nhẹ đôi mày mỉm cười sau cơn tức giận, bàn tay kia khẽ bẹo má tôi. Đôi mắt anh như có chút ngạc nhiên trước thái độ của tôi, anh hỏi:
– Hú hồn phải không?
Tôi gật gật nhìn Thịnh, khẽ bặm môi lo lắng nói:
– Vâng… may mà thang không rơi…
Thịnh tủm tỉm cười:
– Lỡ thang rơi thì có tiếc không?
Đối diện vẻ mặt cùng ánh mắt đầy ý cười của Thịnh, tôi bất giác đỏ mặt, cúi xuống nhỏ giọng:
– Tiếc… tiếc gì?
– Thì ban nãy không cho người ta…
Tôi xấu hổ, bực bội đấm vào ngực Thịnh một cái mặc kệ Thịnh cười cười. Bất chợt Thịnh nắm lấy tay tôi làm tôi ngại ngùng muốn giật lại. Đang giữa nơi công cộng thế này mà ánh mắt Thịnh nhìn tôi sao si mê đến thế, làm tôi chỉ biết lâng lâng hạnh phúc lại ngượng ngùng đỏ mặt, lúng túng nói nhỏ:
– Buông… người ta nhìn…
– Kệ!
Tim tôi lại khẽ rung những nhịp đập rộn ràng. Thịnh như biến hình thành con người khác vậy, tôi vẫn chưa thể quen với tình ý dồn dập từ Thịnh thế này, cảm giác cứ như không thực… Mới sáng nay… à ngay chiều nay thôi Thịnh còn lạnh lùng với tôi lắm ấy, vậy mà lúc này… dường như trong lòng Thịnh là núi lửa tuôn trào. Tôi chẳng giấu thắc mắc mà hỏi Thịnh khi Thịnh nắm tay tôi đi theo thang bộ:
– Anh… sao anh thay đổi nhanh thế? Em không nhận ra anh luôn đó!
– Đó là vì… em ngốc.
Aaaa… quá đáng, dám bảo tôi ngốc! Tôi bực bực lườm Thịnh một cái, cơ mà khi yêu rồi lườm thôi cũng là lườm yêu, thế nên Thịnh phì cười, bàn tay lớn lại thêm xiết chặt… Được đi cùng Thịnh thế này… đi đâu cũng thích!
Có điều… tôi muốn rút lại câu kết luận vừa nãy trong lúc mơ màng hạnh phúc tôi đã thốt lên, bởi Thịnh dừng xe trước một cánh cổng sắt lớn mạ vàng, bên trong là một biệt thự kiểu Pháp ba tầng sơn trắng giữa vườn cây xanh mát khiến tôi ngỡ ngàng. Đây là… nhà bà ngoại của Thịnh? Tôi xanh lè mặt mũi, kéo kéo áo Thịnh:
– Anh… anh đưa em đến đâu thế này?
– Nhà bà anh.
Vậy là đúng rồi. Tôi đứng yên níu Thịnh lại nói:
– Thôi… em ngại lắm, hay… mình về đi!
– Ngại gì? Bà gọi mình về ăn cơm tối thôi mà. Em yên tâm, bà dễ tính lắm!
– Thôi… em ăn mặc thế này, đầu tóc còn rối tinh rối mù lên nữa!
– Không sao đâu, anh thấy được là được.
Thịnh tủm tỉm cười, không cho tôi cơ hội phản đối đã bấm chuông cổng rồi nhìn vào camera gắn ở góc tay trái. Có… có camera sao? Tôi đang đứng cạnh Thịnh thế này, muốn trốn tránh cũng là không thể nữa rồi! Tôi đành ái ngại theo Thịnh vào bên trong khi cửa tự động mở ra. Thịnh dắt xe, tôi đi bên cạnh Thịnh, tim đập chân run như muốn ngã, phải cố mới bước theo Thịnh được… Tôi đang mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa xanh thiên thanh mềm, tóc mới gội tung bay nãy giờ mà xù lên. Nhìn tôi với Thịnh… có lẽ trong mắt người nhà Thịnh sẽ là chẳng có chút xứng đôi nữa. Tôi lo lắng lắm, không ngờ Thịnh lại dẫn tôi về ra mắt bất ngờ thế này, dù Thịnh nói là bà dễ tính thì tôi vẫn không sao thoải mái được.
Tôi nhìn về phía trước, một chị tầm tuổi ba mươi mặc quần áo ở nhà bước ra đón hai chúng tôi, vui vẻ nói:
– Thịnh về rồi à, còn dẫn theo ai đây?
– Chị Hằng, chị đoán thử xem?
Thịnh cười bước lên bậc thềm nhà nơi chị ấy đứng. Tôi đến gần mới thấy chị ấy mặc bộ đồ satin trắng sang trọng, đường nét trên mặt quý phái xinh đẹp đến nao lòng. Có phải chị ấy là… chị dâu của Thịnh không nhỉ? Thịnh từng nói qua với tôi ông ngoại Thịnh ốm nằm thực vật nhiều năm nay, bà Thịnh thì vẫn còn trẻ khỏe. Lâu nay ông bà sống cùng con trai cả là anh trai của mẹ Thịnh. Bác trai của Thịnh có một anh con trai ở cùng, một con gái đã lấy chồng xa. Cũng có nghĩa là… gia đình ba thế hệ của Thịnh đang chờ đợi bên trong, đón Thịnh đến ăn bữa cơm cuối tuần!
Tôi run run nép sau lưng Thịnh mà bước vào phòng khách, có điều không có ai ở đó cả, mọi người đang ngồi quanh bàn ăn bầu dục trong phòng ăn cách đó một căn phòng. Tôi chưa dám nhìn ai, mặt mũi nửa trắng nửa đỏ. Thịnh rất tự nhiên đẩy tôi lên trước, thái độ đầy vẻ tự tin giới thiệu:
– Bà, bác Quyền bác Hạnh, anh Minh… bạn gái cháu, Thu Thảo!
– Ái dà, Thịnh có bạn gái rồi cơ à? Lớn thật rồi!
Bác dâu của Thịnh khéo léo cất lời, nhìn bác ấy thôi cũng đủ toát lên vẻ sung sướng quyền quý rồi. Đường nét trên khuôn mặt bác ấy thực sự rất đẹp lại còn được thẩm mỹ hỗ trợ mà da dẻ trắng hồng căng bóng chẳng kém thanh niên, đứng bên chị Hằng mà tôi đoán là con dâu bác ấy cảm thấy không quá thua kém về khoảng cách tuổi tác cũng như nhan sắc.
Bà Thịnh, người phụ nữ tầm tuổi bảy mươi gầy gầy phúc hậu mặc váy nhung đen ngồi cạnh bác gái có vẻ không ngạc nhiên khi nghe câu giới thiệu của Thịnh. Bà ấy cười hiền vẫy tay tôi lại nói:
– Bà nghe thằng Thịnh nói qua điện thoại rồi… cháu gái, lại đây với bà!
Tôi ngơ ngác, bị Thịnh cười cười đẩy đi mà đành bước lại bà. Bà vuốt nhẹ lưng tôi, kéo ghế để tôi ngồi cạnh bà. Thái độ chào đón của bà làm tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Những thành viên còn lại trong nhà cũng không tỏ vẻ gì ngoài vui vẻ trêu chọc Thịnh. Gia đình họ giàu có quyền thế làm tôi choáng váng, nhưng may mắn hơn cả… họ chào đón tôi như cách họ chào đón Thịnh. Điều ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp, dần dần tự nhiên mà thả lỏng tham gia câu chuyện quanh bàn ăn bên Thịnh, mỉm cười trả lời những gì người nhà Thịnh hỏi han. Tôi chẳng có gì xấu hổ mà không nói thật về hoàn cảnh của mình, khi Thịnh cũng coi đó là điều bình thường. Cái nhíu mày thương xót dù tôi không rõ là thật lòng hay tỏ vẻ của bác gái cũng như của chị Hằng khi nghe hoàn cảnh của tôi, tôi nhìn mà cảm thấy như được chia sẻ. Họ không coi thường tôi, đó là điều khiến tôi cảm thấy được tôn trọng, cũng là điều quan trọng nhất và là điều tôi sợ hãi nhất khi đối diện với gia đình của Thịnh. Có phải như vậy nghĩa là… tôi đã được gia đình anh chấp nhận? Tôi không biết nữa, chỉ thầm trách Thịnh không nói cho tôi biết để có chút thời gian chuẩn bị, ít ra cũng có chút quà cáp biếu họ. Nhưng… chuyện đã là vậy, Thịnh vốn đơn giản như vậy, tôi nên sẵn sàng đối diện việc bản thân mình là người Thịnh lựa chọn dẫn về tham dự bữa ăn cuối tuần sum họp bên gia đình.
– Hú hồn phải không?
Tôi gật gật nhìn Thịnh, khẽ bặm môi lo lắng nói:
– Vâng… may mà thang không rơi…
Thịnh tủm tỉm cười:
– Lỡ thang rơi thì có tiếc không?
Đối diện vẻ mặt cùng ánh mắt đầy ý cười của Thịnh, tôi bất giác đỏ mặt, cúi xuống nhỏ giọng:
– Tiếc… tiếc gì?
– Thì ban nãy không cho người ta…
Tôi xấu hổ, bực bội đấm vào ngực Thịnh một cái mặc kệ Thịnh cười cười. Bất chợt Thịnh nắm lấy tay tôi làm tôi ngại ngùng muốn giật lại. Đang giữa nơi công cộng thế này mà ánh mắt Thịnh nhìn tôi sao si mê đến thế, làm tôi chỉ biết lâng lâng hạnh phúc lại ngượng ngùng đỏ mặt, lúng túng nói nhỏ:
– Buông… người ta nhìn…
– Kệ!
Tim tôi lại khẽ rung những nhịp đập rộn ràng. Thịnh như biến hình thành con người khác vậy, tôi vẫn chưa thể quen với tình ý dồn dập từ Thịnh thế này, cảm giác cứ như không thực… Mới sáng nay… à ngay chiều nay thôi Thịnh còn lạnh lùng với tôi lắm ấy, vậy mà lúc này… dường như trong lòng Thịnh là núi lửa tuôn trào. Tôi chẳng giấu thắc mắc mà hỏi Thịnh khi Thịnh nắm tay tôi đi theo thang bộ:
– Anh… sao anh thay đổi nhanh thế? Em không nhận ra anh luôn đó!
– Đó là vì… em ngốc.
Aaaa… quá đáng, dám bảo tôi ngốc! Tôi bực bực lườm Thịnh một cái, cơ mà khi yêu rồi lườm thôi cũng là lườm yêu, thế nên Thịnh phì cười, bàn tay lớn lại thêm xiết chặt… Được đi cùng Thịnh thế này… đi đâu cũng thích!
Có điều… tôi muốn rút lại câu kết luận vừa nãy trong lúc mơ màng hạnh phúc tôi đã thốt lên, bởi Thịnh dừng xe trước một cánh cổng sắt lớn mạ vàng, bên trong là một biệt thự kiểu Pháp ba tầng sơn trắng giữa vườn cây xanh mát khiến tôi ngỡ ngàng. Đây là… nhà bà ngoại của Thịnh? Tôi xanh lè mặt mũi, kéo kéo áo Thịnh:
– Anh… anh đưa em đến đâu thế này?
– Nhà bà anh.
Vậy là đúng rồi. Tôi đứng yên níu Thịnh lại nói:
– Thôi… em ngại lắm, hay… mình về đi!
– Ngại gì? Bà gọi mình về ăn cơm tối thôi mà. Em yên tâm, bà dễ tính lắm!
– Thôi… em ăn mặc thế này, đầu tóc còn rối tinh rối mù lên nữa!
– Không sao đâu, anh thấy được là được.
Thịnh tủm tỉm cười, không cho tôi cơ hội phản đối đã bấm chuông cổng rồi nhìn vào camera gắn ở góc tay trái. Có… có camera sao? Tôi đang đứng cạnh Thịnh thế này, muốn trốn tránh cũng là không thể nữa rồi! Tôi đành ái ngại theo Thịnh vào bên trong khi cửa tự động mở ra. Thịnh dắt xe, tôi đi bên cạnh Thịnh, tim đập chân run như muốn ngã, phải cố mới bước theo Thịnh được… Tôi đang mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa xanh thiên thanh mềm, tóc mới gội tung bay nãy giờ mà xù lên. Nhìn tôi với Thịnh… có lẽ trong mắt người nhà Thịnh sẽ là chẳng có chút xứng đôi nữa. Tôi lo lắng lắm, không ngờ Thịnh lại dẫn tôi về ra mắt bất ngờ thế này, dù Thịnh nói là bà dễ tính thì tôi vẫn không sao thoải mái được.
Tôi nhìn về phía trước, một chị tầm tuổi ba mươi mặc quần áo ở nhà bước ra đón hai chúng tôi, vui vẻ nói:
– Thịnh về rồi à, còn dẫn theo ai đây?
– Chị Hằng, chị đoán thử xem?
Thịnh cười bước lên bậc thềm nhà nơi chị ấy đứng. Tôi đến gần mới thấy chị ấy mặc bộ đồ satin trắng sang trọng, đường nét trên mặt quý phái xinh đẹp đến nao lòng. Có phải chị ấy là… chị dâu của Thịnh không nhỉ? Thịnh từng nói qua với tôi ông ngoại Thịnh ốm nằm thực vật nhiều năm nay, bà Thịnh thì vẫn còn trẻ khỏe. Lâu nay ông bà sống cùng con trai cả là anh trai của mẹ Thịnh. Bác trai của Thịnh có một anh con trai ở cùng, một con gái đã lấy chồng xa. Cũng có nghĩa là… gia đình ba thế hệ của Thịnh đang chờ đợi bên trong, đón Thịnh đến ăn bữa cơm cuối tuần!
Tôi run run nép sau lưng Thịnh mà bước vào phòng khách, có điều không có ai ở đó cả, mọi người đang ngồi quanh bàn ăn bầu dục trong phòng ăn cách đó một căn phòng. Tôi chưa dám nhìn ai, mặt mũi nửa trắng nửa đỏ. Thịnh rất tự nhiên đẩy tôi lên trước, thái độ đầy vẻ tự tin giới thiệu:
– Bà, bác Quyền bác Hạnh, anh Minh… bạn gái cháu, Thu Thảo!
– Ái dà, Thịnh có bạn gái rồi cơ à? Lớn thật rồi!
Bác dâu của Thịnh khéo léo cất lời, nhìn bác ấy thôi cũng đủ toát lên vẻ sung sướng quyền quý rồi. Đường nét trên khuôn mặt bác ấy thực sự rất đẹp lại còn được thẩm mỹ hỗ trợ mà da dẻ trắng hồng căng bóng chẳng kém thanh niên, đứng bên chị Hằng mà tôi đoán là con dâu bác ấy cảm thấy không quá thua kém về khoảng cách tuổi tác cũng như nhan sắc.
Bà Thịnh, người phụ nữ tầm tuổi bảy mươi gầy gầy phúc hậu mặc váy nhung đen ngồi cạnh bác gái có vẻ không ngạc nhiên khi nghe câu giới thiệu của Thịnh. Bà ấy cười hiền vẫy tay tôi lại nói:
– Bà nghe thằng Thịnh nói qua điện thoại rồi… cháu gái, lại đây với bà!
Tôi ngơ ngác, bị Thịnh cười cười đẩy đi mà đành bước lại bà. Bà vuốt nhẹ lưng tôi, kéo ghế để tôi ngồi cạnh bà. Thái độ chào đón của bà làm tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Những thành viên còn lại trong nhà cũng không tỏ vẻ gì ngoài vui vẻ trêu chọc Thịnh. Gia đình họ giàu có quyền thế làm tôi choáng váng, nhưng may mắn hơn cả… họ chào đón tôi như cách họ chào đón Thịnh. Điều ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp, dần dần tự nhiên mà thả lỏng tham gia câu chuyện quanh bàn ăn bên Thịnh, mỉm cười trả lời những gì người nhà Thịnh hỏi han. Tôi chẳng có gì xấu hổ mà không nói thật về hoàn cảnh của mình, khi Thịnh cũng coi đó là điều bình thường. Cái nhíu mày thương xót dù tôi không rõ là thật lòng hay tỏ vẻ của bác gái cũng như của chị Hằng khi nghe hoàn cảnh của tôi, tôi nhìn mà cảm thấy như được chia sẻ. Họ không coi thường tôi, đó là điều khiến tôi cảm thấy được tôn trọng, cũng là điều quan trọng nhất và là điều tôi sợ hãi nhất khi đối diện với gia đình của Thịnh. Có phải như vậy nghĩa là… tôi đã được gia đình anh chấp nhận? Tôi không biết nữa, chỉ thầm trách Thịnh không nói cho tôi biết để có chút thời gian chuẩn bị, ít ra cũng có chút quà cáp biếu họ. Nhưng… chuyện đã là vậy, Thịnh vốn đơn giản như vậy, tôi nên sẵn sàng đối diện việc bản thân mình là người Thịnh lựa chọn dẫn về tham dự bữa ăn cuối tuần sum họp bên gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.