Chương 44
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Buổi ra mắt bất đắc dĩ cuối cùng cũng kết thúc, Thịnh chẳng để tôi ngồi lại lâu hơn mà xin phép ra về. Tôi khẽ thở phào chào đại gia đình Thịnh rồi nhanh bước theo anh.
Nhờ bữa cơm tối nay mà tôi đã hiểu hơn về Thịnh, càng tin hơn vào tình cảm của anh dành cho tôi. Thịnh chưa từng dẫn ai về nhà cả, tôi là người đầu tiên, biết được điều này mà tôi thầm cảm thấy mình may mắn. Con béo kia không thấy ai nhắc đến, có lẽ mọi người trong nhà không muốn tôi nghĩ ngợi, tôi tin trong quá khứ nó không ít lần tìm đến Thịnh. Thịnh có tuổi thơ ở nơi ấy nên anh coi đó như ngôi nhà thân thuộc của mình, khác với phần lớn mọi người vốn dĩ chỉ coi nơi có bố mẹ mới là nhà. Thịnh tỏ ra thoải mái, ánh mắt anh nhìn tôi không che giấu si mê khiến đôi lần bị chị Hằng ngồi đối diện chúng tôi trêu chọc. Bác trai cùng anh họ Thịnh trầm tính, thái độ của họ không rõ cảm xúc nên tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ mong họ không phản đối việc chúng tôi ở bên nhau. Lúc ra về bà ngoại Thịnh còn dúi vào tay tôi một bọc hoa quả nữa, tôi ngại đỏ cả mặt mà Thịnh vô tư nhận lấy thay tôi.
Việc tôi ở cùng Thịnh đương nhiên tôi chẳng dám hé răng, may mà cũng chẳng ai hỏi. Thực sự thì… trai gái ở cùng nhau, nhất là khi lửa tình đang cháy rừng rực thế này, làm sao có thể… không xảy ra chuyện gì được?
Tôi muốn ngọn lửa ấy cháy chậm lại, không phải vì tôi không muốn được gần Thịnh mà… tôi sợ. Tôi thích những gì bền vững chắc chắn, thế nên tôi muốn kìm hãm lại tốc độ, đành áy náy nói nhỏ sau lưng Thịnh:
– Tối nay em… sang ngủ cùng cái Phượng em họ em nhé, nó mới từ quê lên… không quen nên cần em…
Thịnh im lặng, tôi không biết Thịnh có đồng ý không liền nói tiếp để thuyết phục:
– Xóm trọ ấy an toàn lắm, tiền thuê những hai triệu một tháng cơ, có cả cổng sắt khóa cả xóm lại nữa ấy hihi.
– ….
– Có cả điều hòa nữa, cái Phượng nó sang chảnh lắm…
Thịnh vẫn im lặng. Tôi chẳng biết nghĩ sao đành im lặng, bỗng Thịnh phóng xe vào cái ngõ thẳng tắp dẫn ra hồ nước yên tĩnh nơi chúng tôi từng ăn kem bên nhau, cũng là hồ nhân tạo gần chung cư nhất. Đây quả thực là nơi lý tưởng cho việc hẹn hò… tôi bỗng đỏ mặt với suy nghĩ chúng tôi lúc này thực sự đang hẹn hò.
Thịnh phóng xe lên vỉa hè lát gạch trắng quanh hồ, dừng lại trước ghế đá quen. Nơi này ít người biết đến vì mới xây dựng và tọa lạc tại một vị trí khá khuất, lúc này hệ thống đèn còn chưa được đầu tư nữa, tối mò mò, quanh hồ lúc này chẳng có ai… cũng có nghĩa là, nơi này thật sự dễ khiến con người sinh lòng mờ ám!
Thịnh cốc nhẹ lên đầu tôi khiến tôi giật mình, mặt mũi đỏ ửng lên chẳng dám nhìn Thịnh, chỉ đưa tay xoa xoa đầu.
– Nghĩ gì thế?
– Không… hihi… hồ nước mát thế này mà vắng nhỉ?
– Hồ này bị đồn là… có ma.
Thật… thật đó hả? Tôi sợ tái mặt, da gà da vịt bỗng nổi hết lên liền túm lấy Thịnh theo phản xạ. Thịnh tủm tỉm cười, kéo eo tôi sát lại rồi di chuyển đến bậc thềm hồ, nơi cách nước chỉ hai bậc thang bên dưới. Đúng là càng gần hồ càng thích, lại càng… tình tứ. Thịnh đã dọa tôi thành công rồi đấy, tôi sờ sợ liền nói:
– Hay… mình về đi anh!
– Về đâu?
– Thì… anh đưa em về xóm trọ của cái Phượng… nhé!
Tôi phải cố gắng mới có thể nói được vì sợ Thịnh từ chối. Thịnh mím môi cười, nói nhỏ bên tai tôi:
– Em nói thêm lần nữa xem, hồ này sâu lắm đấy!
Dã man, tàn bạo, vô nhân đạo. Tôi bĩu môi lườm Thịnh, đúng là không thể nào “thoát khỏi” Thịnh thật rồi. Thịnh thích tôi như vậy tôi vui lắm chứ, nhưng mà lo vẫn hoàn lo, thế nên cúi mặt nói:
– Em ở với anh cũng được nhưng… anh hứa với em được không? Em… em không thích vượt rào ấy!
– Ừm.
Tôi ngạc nhiên. Thịnh đồng ý dễ thế à? Tôi hẫng một nhịp, không tin cho lắm nhưng vẫn vui mừng, mặt mũi sáng lên liền quay sang hôn chụt một cái lên gò má trắng trẻo mát mát của Thịnh. Eo ơi… tôi bạo gan thật đấy, mấy giây xấu hổ bừng bừng trôi qua lại nhắm tịt mắt quay đi.
Người đàn ông bên cạnh tôi sững lại trong vài giây đó, ngay khi bình tĩnh lại chẳng chậm trễ liền tiến sát lại mơn man thơm lên má tôi, đôi môi mềm mại lướt nhẹ trên mặt tìm đến môi tôi mà nồng nàn hôn. Tôi chỉ biết thả lỏng bản thân mà chìm đắm trong tình yêu của Thịnh, trong nụ hôn say đắm mỗi lúc một gấp gáp của Thịnh. Thịnh yêu tôi, Thịnh đang hôn tôi… cảm giác trái tim trong lồng ngực như không còn là của tôi mà cứ ngân lên nhịp rộn ràng khiến tôi muốn ngất đi trong hạnh phúc. Bàn tay đàn ông đương nhiên chẳng thể chịu yên, từ xoa lưng chẳng biết chui vào áo tôi từ lúc nào, đẩy tôi nằm ngang trên người Thịnh mà rờ nhẹ lên ngực như thăm dò phản ứng chủ nhân. Tôi… tôi bị nụ hôn của Thịnh làm cho mê mẩn, cứ vậy đắm chìm… chỉ đến khi bàn tay kia bóp nhẹ nơi vun đầy tôi mới giật mình, mặt mũi ửng đỏ nhưng vẫn đủ tỉnh táo gạt tay Thịnh đi. Tôi có khó khăn với Thịnh quá không? Không… hôn thì được nhưng xa hơn thì… nếu cứ nhượng bộ tôi sẽ mềm lòng mà Thịnh cũng sẽ được nước lấn tới…
Thịnh cau mày ngừng lại, tôi cũng kéo lại áo, nghiêm túc nhắc nhở, giọng có chút dỗi hờn:
– Anh hứa với em rồi cơ mà.
– Thì anh có làm gì em đâu?
– Ai bảo thế?
– Anh không thế thì em mới phải buồn đấy!
Thịnh cười cười trả lời, tôi hết nói nổi Thịnh luôn. Lần đầu tiên bước chân vào một mối quan hệ thế này, tôi chưa thể hiểu, cũng chưa cảm nhận được câu nói ẩn ý của Thịnh. Thịnh kéo tôi vào lòng, đôi mắt anh lấp lánh, anh thì thầm vào tai tôi:
– Em không tin anh à?
Rõ ràng là câu nói của cánh đàn ông khi thuyết phục đàn bà trao thân. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, lắc lắc rồi… gật gật, nói nhỏ:
– Em thích anh đến phát điên, nhưng mà… mấy chuyện thế này em… sợ.
– Anh là đàn ông, cũng không yêu chỉ để ngắm.
Tôi vừa nghe xong, cơ thể lại nóng bừng lên. Thịnh nói rất rõ ràng quan điểm, và quan điểm đó đang chống lại quan điểm của tôi. Tôi… tôi phải nghĩ sao, cứ thuận theo Thịnh, tin tưởng Thịnh hay… ép Thịnh phải tôn trọng mong muốn của tôi?
Tôi run run, đỏ bừng mặt mũi nhìn Thịnh khẽ hỏi:
– Chứ không ngắm thì… muốn làm gì… người ta?
Thịnh phì cười, đưa tay nâng cằm tôi lên, nói nhỏ:
– Thì… làm gì người ta thích!
Cứ chẳng chịu nói rõ ràng gì cả… tôi ngây người ngắm nhìn nụ cười làm tôi ngất bao nhiêu bận đang nở tươi trước mặt, nhắm chặt mắt lí nhí, sắc mặt tôi hẳn chẳng còn chút trắng nào mà chuyển hoàn toàn sang màu đào chín ửng.
– Không… không… vượt rào là được…
Nụ hôn mê đắm lại đáp lên môi tôi sau tiếng “ừm” rất nhẹ từ cổ họng người đàn ông tôi không chỉ thích, từ lúc nào tôi đã để người ấy chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mình, chỉ cần một lời đảm bảo vậy thôi tôi bỗng cảm thấy yên tâm. Thịnh nghĩ cho tôi, Thịnh nhất định không nuốt lời… nhất định là như vậy…
Nhờ bữa cơm tối nay mà tôi đã hiểu hơn về Thịnh, càng tin hơn vào tình cảm của anh dành cho tôi. Thịnh chưa từng dẫn ai về nhà cả, tôi là người đầu tiên, biết được điều này mà tôi thầm cảm thấy mình may mắn. Con béo kia không thấy ai nhắc đến, có lẽ mọi người trong nhà không muốn tôi nghĩ ngợi, tôi tin trong quá khứ nó không ít lần tìm đến Thịnh. Thịnh có tuổi thơ ở nơi ấy nên anh coi đó như ngôi nhà thân thuộc của mình, khác với phần lớn mọi người vốn dĩ chỉ coi nơi có bố mẹ mới là nhà. Thịnh tỏ ra thoải mái, ánh mắt anh nhìn tôi không che giấu si mê khiến đôi lần bị chị Hằng ngồi đối diện chúng tôi trêu chọc. Bác trai cùng anh họ Thịnh trầm tính, thái độ của họ không rõ cảm xúc nên tôi chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ mong họ không phản đối việc chúng tôi ở bên nhau. Lúc ra về bà ngoại Thịnh còn dúi vào tay tôi một bọc hoa quả nữa, tôi ngại đỏ cả mặt mà Thịnh vô tư nhận lấy thay tôi.
Việc tôi ở cùng Thịnh đương nhiên tôi chẳng dám hé răng, may mà cũng chẳng ai hỏi. Thực sự thì… trai gái ở cùng nhau, nhất là khi lửa tình đang cháy rừng rực thế này, làm sao có thể… không xảy ra chuyện gì được?
Tôi muốn ngọn lửa ấy cháy chậm lại, không phải vì tôi không muốn được gần Thịnh mà… tôi sợ. Tôi thích những gì bền vững chắc chắn, thế nên tôi muốn kìm hãm lại tốc độ, đành áy náy nói nhỏ sau lưng Thịnh:
– Tối nay em… sang ngủ cùng cái Phượng em họ em nhé, nó mới từ quê lên… không quen nên cần em…
Thịnh im lặng, tôi không biết Thịnh có đồng ý không liền nói tiếp để thuyết phục:
– Xóm trọ ấy an toàn lắm, tiền thuê những hai triệu một tháng cơ, có cả cổng sắt khóa cả xóm lại nữa ấy hihi.
– ….
– Có cả điều hòa nữa, cái Phượng nó sang chảnh lắm…
Thịnh vẫn im lặng. Tôi chẳng biết nghĩ sao đành im lặng, bỗng Thịnh phóng xe vào cái ngõ thẳng tắp dẫn ra hồ nước yên tĩnh nơi chúng tôi từng ăn kem bên nhau, cũng là hồ nhân tạo gần chung cư nhất. Đây quả thực là nơi lý tưởng cho việc hẹn hò… tôi bỗng đỏ mặt với suy nghĩ chúng tôi lúc này thực sự đang hẹn hò.
Thịnh phóng xe lên vỉa hè lát gạch trắng quanh hồ, dừng lại trước ghế đá quen. Nơi này ít người biết đến vì mới xây dựng và tọa lạc tại một vị trí khá khuất, lúc này hệ thống đèn còn chưa được đầu tư nữa, tối mò mò, quanh hồ lúc này chẳng có ai… cũng có nghĩa là, nơi này thật sự dễ khiến con người sinh lòng mờ ám!
Thịnh cốc nhẹ lên đầu tôi khiến tôi giật mình, mặt mũi đỏ ửng lên chẳng dám nhìn Thịnh, chỉ đưa tay xoa xoa đầu.
– Nghĩ gì thế?
– Không… hihi… hồ nước mát thế này mà vắng nhỉ?
– Hồ này bị đồn là… có ma.
Thật… thật đó hả? Tôi sợ tái mặt, da gà da vịt bỗng nổi hết lên liền túm lấy Thịnh theo phản xạ. Thịnh tủm tỉm cười, kéo eo tôi sát lại rồi di chuyển đến bậc thềm hồ, nơi cách nước chỉ hai bậc thang bên dưới. Đúng là càng gần hồ càng thích, lại càng… tình tứ. Thịnh đã dọa tôi thành công rồi đấy, tôi sờ sợ liền nói:
– Hay… mình về đi anh!
– Về đâu?
– Thì… anh đưa em về xóm trọ của cái Phượng… nhé!
Tôi phải cố gắng mới có thể nói được vì sợ Thịnh từ chối. Thịnh mím môi cười, nói nhỏ bên tai tôi:
– Em nói thêm lần nữa xem, hồ này sâu lắm đấy!
Dã man, tàn bạo, vô nhân đạo. Tôi bĩu môi lườm Thịnh, đúng là không thể nào “thoát khỏi” Thịnh thật rồi. Thịnh thích tôi như vậy tôi vui lắm chứ, nhưng mà lo vẫn hoàn lo, thế nên cúi mặt nói:
– Em ở với anh cũng được nhưng… anh hứa với em được không? Em… em không thích vượt rào ấy!
– Ừm.
Tôi ngạc nhiên. Thịnh đồng ý dễ thế à? Tôi hẫng một nhịp, không tin cho lắm nhưng vẫn vui mừng, mặt mũi sáng lên liền quay sang hôn chụt một cái lên gò má trắng trẻo mát mát của Thịnh. Eo ơi… tôi bạo gan thật đấy, mấy giây xấu hổ bừng bừng trôi qua lại nhắm tịt mắt quay đi.
Người đàn ông bên cạnh tôi sững lại trong vài giây đó, ngay khi bình tĩnh lại chẳng chậm trễ liền tiến sát lại mơn man thơm lên má tôi, đôi môi mềm mại lướt nhẹ trên mặt tìm đến môi tôi mà nồng nàn hôn. Tôi chỉ biết thả lỏng bản thân mà chìm đắm trong tình yêu của Thịnh, trong nụ hôn say đắm mỗi lúc một gấp gáp của Thịnh. Thịnh yêu tôi, Thịnh đang hôn tôi… cảm giác trái tim trong lồng ngực như không còn là của tôi mà cứ ngân lên nhịp rộn ràng khiến tôi muốn ngất đi trong hạnh phúc. Bàn tay đàn ông đương nhiên chẳng thể chịu yên, từ xoa lưng chẳng biết chui vào áo tôi từ lúc nào, đẩy tôi nằm ngang trên người Thịnh mà rờ nhẹ lên ngực như thăm dò phản ứng chủ nhân. Tôi… tôi bị nụ hôn của Thịnh làm cho mê mẩn, cứ vậy đắm chìm… chỉ đến khi bàn tay kia bóp nhẹ nơi vun đầy tôi mới giật mình, mặt mũi ửng đỏ nhưng vẫn đủ tỉnh táo gạt tay Thịnh đi. Tôi có khó khăn với Thịnh quá không? Không… hôn thì được nhưng xa hơn thì… nếu cứ nhượng bộ tôi sẽ mềm lòng mà Thịnh cũng sẽ được nước lấn tới…
Thịnh cau mày ngừng lại, tôi cũng kéo lại áo, nghiêm túc nhắc nhở, giọng có chút dỗi hờn:
– Anh hứa với em rồi cơ mà.
– Thì anh có làm gì em đâu?
– Ai bảo thế?
– Anh không thế thì em mới phải buồn đấy!
Thịnh cười cười trả lời, tôi hết nói nổi Thịnh luôn. Lần đầu tiên bước chân vào một mối quan hệ thế này, tôi chưa thể hiểu, cũng chưa cảm nhận được câu nói ẩn ý của Thịnh. Thịnh kéo tôi vào lòng, đôi mắt anh lấp lánh, anh thì thầm vào tai tôi:
– Em không tin anh à?
Rõ ràng là câu nói của cánh đàn ông khi thuyết phục đàn bà trao thân. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, lắc lắc rồi… gật gật, nói nhỏ:
– Em thích anh đến phát điên, nhưng mà… mấy chuyện thế này em… sợ.
– Anh là đàn ông, cũng không yêu chỉ để ngắm.
Tôi vừa nghe xong, cơ thể lại nóng bừng lên. Thịnh nói rất rõ ràng quan điểm, và quan điểm đó đang chống lại quan điểm của tôi. Tôi… tôi phải nghĩ sao, cứ thuận theo Thịnh, tin tưởng Thịnh hay… ép Thịnh phải tôn trọng mong muốn của tôi?
Tôi run run, đỏ bừng mặt mũi nhìn Thịnh khẽ hỏi:
– Chứ không ngắm thì… muốn làm gì… người ta?
Thịnh phì cười, đưa tay nâng cằm tôi lên, nói nhỏ:
– Thì… làm gì người ta thích!
Cứ chẳng chịu nói rõ ràng gì cả… tôi ngây người ngắm nhìn nụ cười làm tôi ngất bao nhiêu bận đang nở tươi trước mặt, nhắm chặt mắt lí nhí, sắc mặt tôi hẳn chẳng còn chút trắng nào mà chuyển hoàn toàn sang màu đào chín ửng.
– Không… không… vượt rào là được…
Nụ hôn mê đắm lại đáp lên môi tôi sau tiếng “ừm” rất nhẹ từ cổ họng người đàn ông tôi không chỉ thích, từ lúc nào tôi đã để người ấy chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mình, chỉ cần một lời đảm bảo vậy thôi tôi bỗng cảm thấy yên tâm. Thịnh nghĩ cho tôi, Thịnh nhất định không nuốt lời… nhất định là như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.