Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 46: 24.1: Tốt Cả Một Đời
Khang Kiều
14/05/2021
24.1: Tốt cả một đời
Không lâu sau, một đôi thật đẹp nghênh diện đi tới, trên mặt Đoàn Hồng Huyên lộ ra ý cười hiếm hoi.
“Nào, giới thiệu một đôi vợ chồng cho em làm quen.”
Ngải Tử Lam vô cùng hiếu kỳ nhìn đi.
“Cậu Đoàn, cậu vẫn bộ dạng như cũ nha, im lặng thì thôi, lên tiếng là kinh người a.” Thiệu Bắc Lâu cười cười, vỗ vỗ vai Đoàn Hồng Huyên, tự nhiên như vậy mà khơi ra trêu chọc chuyện hắn kết hôn. Hiển nhiên là vô cùng quen thuộc lẫn nhau.
Mà một cô gái nhỏ xinh xắn, tú mỹ dễ thương một bộ ngọt ngào nép vào một bên Thiệu Bắc Lâu, trông thấy Ngải Tử Lam, ánh mắt hơi sáng lên, trên miệng một bộ không lưu tình cười trêu chọc: “Thật không ngờ Đoàn Hồng Huyên đã kết hôn rồi, đúng là mặt trời mọc ở hướng tây! Tôi còn cho rằng trên thế giới này không có người con gái nào có thể khiến cho cậu ta để ý cơ đấy.”
“Anh Thiệu, xem ra anh còn chưa dạy dỗ vợ đủ a.” Đoàn Hồng Huyên không vui nhíu mày, ý sâu xa nói.
“Đừng nhắc nữa, cậu Đoàn, tôi nào dám dạy dỗ cô ấy, có mà cô ấy dạy dỗ lại tôi thì có.”Thiệu Bắc Lâu giả bộ bất lực lắc lắc đầu. Nhưng trong ánh mắt toàn là dịu dàng và sủng nịch.
“Vậy thì đừng nói này nói kia nữa, còn không mau đem tân nương giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi.” Hứa Hinh Nguyệt vô cùng hài lòng gật gật đầu, giục Đoàn Hồng Huyên.
Thiệu Bắc Lâu và Hứa Hinh Nguyệt là một đôi yêu nhau hài hước, hai người là thanh mai trúc mã, tốt nghiệp không lâu liền kết hôn.
Hai người như keo như sơn, đứng với nhau liền như một thể thống nhất, ai cũng không thể tách họ ra được.
Ngược lại, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hai người, rõ ràng là đứng cạnh nhau, cử chỉ khéo léo, nhưng lại có chút gì đó lịch sự xa cách.
Đương khi bốn người nói chuyện trêu chọc nhau, túi áo vest của Đoàn Hồng Huyên hơi rung, Đoàn Hồng Huyên đi tới một bên, nghe điện thoại.
Không lâu sau Đoàn Hồng Huyên quay trở lại.
“Anh có chút chuyện phải đi trước đây, em ngồi đó nói chuyện với bọn họ nhé.” Nói rồi, Đoàn Hồng Huyên lại gần Ngải Tử Lam, ghé sát bên tai cô dặn dò tỉ mỉ: “Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Ngải Tử Lam nhìn về nơi ánh mắt Đoàn Hồng Huyên ám chỉ, đó là một chiếc bàn tròn, ngồi đầy những quý cô, không có lấy một quý ông nào.
“Vâng, được.” Bên tai là hơi thở ấm áp, có chút ngưa ngứa, biểu hiện của Ngải Tử Lam vô cùng ngoan ngoãn.
“Đoàn tổng cứ yên tâm đi, có tôi trông chừng rồi, bọn họ sẽ không ăn mất Đoàn phu nhân đâu.” Hứa Hinh Nguyệt trêu chọc.
Một bàn các quý cô, Thiệu Bắc Lâu thật ngại làm sao, cố ý đi tìm người uống rượu, để cho Hứa Hinh Nguyệt đưa Ngải Tử Lam đi.
Hứa Hinh Nguyệt thân mật kéo Ngải Tử Lam đi.
Vừa ngồi xuống, Ngải Tử Lam lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình. Có ánh mắt tò mò nghi kỵ, có ánh mắt cao ngạo khinh miệt, có ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ, cũng có số ít ánh mắt thân thiện bình thản.
Bất luận thế nào, áp lực cũng là rất lớn, Ngải Tử Lam nghĩ thầm.
Cũng may ở bữa tiệc của giới thượng lưu này, mọi người đều tự đề cao thân phận của mình, nên sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
“Đoàn phu nhân thật sự xinh đẹp nha.”
Dù sao thì phụ nữ vẫn là những kẻ lắm chuyện, đám phụ nữ, rất nhanh, mọi người vây quanh Ngải Tử Lam, hiếu kỳ bàn tán xôn xao cả lên.
“Đoàn phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“21.”
“Học ở đâu vậy, chuyên ngành gì?”
“Đại học s, năm thứ 3 khoa thiết kế.”
Đối mặt với vô số câu hỏi theo nhau mà kéo đến, Ngải Tử Lam đều bình tĩnh, đối đáp trôi chảy.
Những câu hỏi trước mắt vẫn là những điều cơ bản, không khó lắm. Dù sao thì cũng vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn khá dè dặt.
“Đại học s a. Tôi có một người anh họ học ở đó. Hình như là hệ quản lý kinh doanh.” Đột nhiên, trong số đó một bé gái tên Tô Mặc Mặc gương mặt ngây thơ ngẩng lên, cười nói, bộ dạng như nhớ lại, “Anh ấy tên là Tô Vân Huân, lớn hơn chị một khóa, là chủ tịch hội học sinh, nhưng hiện tại đã tốt nghiệp rồi. Không biết Đoàn phu nhân có quen không?”
Không lâu sau, một đôi thật đẹp nghênh diện đi tới, trên mặt Đoàn Hồng Huyên lộ ra ý cười hiếm hoi.
“Nào, giới thiệu một đôi vợ chồng cho em làm quen.”
Ngải Tử Lam vô cùng hiếu kỳ nhìn đi.
“Cậu Đoàn, cậu vẫn bộ dạng như cũ nha, im lặng thì thôi, lên tiếng là kinh người a.” Thiệu Bắc Lâu cười cười, vỗ vỗ vai Đoàn Hồng Huyên, tự nhiên như vậy mà khơi ra trêu chọc chuyện hắn kết hôn. Hiển nhiên là vô cùng quen thuộc lẫn nhau.
Mà một cô gái nhỏ xinh xắn, tú mỹ dễ thương một bộ ngọt ngào nép vào một bên Thiệu Bắc Lâu, trông thấy Ngải Tử Lam, ánh mắt hơi sáng lên, trên miệng một bộ không lưu tình cười trêu chọc: “Thật không ngờ Đoàn Hồng Huyên đã kết hôn rồi, đúng là mặt trời mọc ở hướng tây! Tôi còn cho rằng trên thế giới này không có người con gái nào có thể khiến cho cậu ta để ý cơ đấy.”
“Anh Thiệu, xem ra anh còn chưa dạy dỗ vợ đủ a.” Đoàn Hồng Huyên không vui nhíu mày, ý sâu xa nói.
“Đừng nhắc nữa, cậu Đoàn, tôi nào dám dạy dỗ cô ấy, có mà cô ấy dạy dỗ lại tôi thì có.”Thiệu Bắc Lâu giả bộ bất lực lắc lắc đầu. Nhưng trong ánh mắt toàn là dịu dàng và sủng nịch.
“Vậy thì đừng nói này nói kia nữa, còn không mau đem tân nương giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi.” Hứa Hinh Nguyệt vô cùng hài lòng gật gật đầu, giục Đoàn Hồng Huyên.
Thiệu Bắc Lâu và Hứa Hinh Nguyệt là một đôi yêu nhau hài hước, hai người là thanh mai trúc mã, tốt nghiệp không lâu liền kết hôn.
Hai người như keo như sơn, đứng với nhau liền như một thể thống nhất, ai cũng không thể tách họ ra được.
Ngược lại, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hai người, rõ ràng là đứng cạnh nhau, cử chỉ khéo léo, nhưng lại có chút gì đó lịch sự xa cách.
Đương khi bốn người nói chuyện trêu chọc nhau, túi áo vest của Đoàn Hồng Huyên hơi rung, Đoàn Hồng Huyên đi tới một bên, nghe điện thoại.
Không lâu sau Đoàn Hồng Huyên quay trở lại.
“Anh có chút chuyện phải đi trước đây, em ngồi đó nói chuyện với bọn họ nhé.” Nói rồi, Đoàn Hồng Huyên lại gần Ngải Tử Lam, ghé sát bên tai cô dặn dò tỉ mỉ: “Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Ngải Tử Lam nhìn về nơi ánh mắt Đoàn Hồng Huyên ám chỉ, đó là một chiếc bàn tròn, ngồi đầy những quý cô, không có lấy một quý ông nào.
“Vâng, được.” Bên tai là hơi thở ấm áp, có chút ngưa ngứa, biểu hiện của Ngải Tử Lam vô cùng ngoan ngoãn.
“Đoàn tổng cứ yên tâm đi, có tôi trông chừng rồi, bọn họ sẽ không ăn mất Đoàn phu nhân đâu.” Hứa Hinh Nguyệt trêu chọc.
Một bàn các quý cô, Thiệu Bắc Lâu thật ngại làm sao, cố ý đi tìm người uống rượu, để cho Hứa Hinh Nguyệt đưa Ngải Tử Lam đi.
Hứa Hinh Nguyệt thân mật kéo Ngải Tử Lam đi.
Vừa ngồi xuống, Ngải Tử Lam lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình. Có ánh mắt tò mò nghi kỵ, có ánh mắt cao ngạo khinh miệt, có ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ, cũng có số ít ánh mắt thân thiện bình thản.
Bất luận thế nào, áp lực cũng là rất lớn, Ngải Tử Lam nghĩ thầm.
Cũng may ở bữa tiệc của giới thượng lưu này, mọi người đều tự đề cao thân phận của mình, nên sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
“Đoàn phu nhân thật sự xinh đẹp nha.”
Dù sao thì phụ nữ vẫn là những kẻ lắm chuyện, đám phụ nữ, rất nhanh, mọi người vây quanh Ngải Tử Lam, hiếu kỳ bàn tán xôn xao cả lên.
“Đoàn phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“21.”
“Học ở đâu vậy, chuyên ngành gì?”
“Đại học s, năm thứ 3 khoa thiết kế.”
Đối mặt với vô số câu hỏi theo nhau mà kéo đến, Ngải Tử Lam đều bình tĩnh, đối đáp trôi chảy.
Những câu hỏi trước mắt vẫn là những điều cơ bản, không khó lắm. Dù sao thì cũng vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn khá dè dặt.
“Đại học s a. Tôi có một người anh họ học ở đó. Hình như là hệ quản lý kinh doanh.” Đột nhiên, trong số đó một bé gái tên Tô Mặc Mặc gương mặt ngây thơ ngẩng lên, cười nói, bộ dạng như nhớ lại, “Anh ấy tên là Tô Vân Huân, lớn hơn chị một khóa, là chủ tịch hội học sinh, nhưng hiện tại đã tốt nghiệp rồi. Không biết Đoàn phu nhân có quen không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.