Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 9: 5.2: Cô Không Phải Phiền Phức
Khang Kiều
14/05/2021
5.2: Cô không phải phiền phức
Không biết, khi cô đang ngắm đường phố, Đoàn Hồng Huyên lại xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô.
Người con gái này thật sự đã quên hết chuyện tối qua, hoàn toàn coi hắn là một kẻ xa lạ.
Đoàn Hồng Huyên trong tim gặm nhấm ba chữ “kẻ xa lạ”, lòng mơ hồ có chút không vui, đây là lần đầu, hắn không hi vọng một người con gái lọt vào tầm mắt hắn lại thành người xa lạ.
Không khí trong xe ngột ngạt khiến cho Ngải Tử lam có chút bất an, cô theo bản năng dùng ngón tay phải ngoắc dây an toàn, thầm tính xem từ đây về trường học bắt taxi mất bao nhiêu tiền.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Ngải Tử Lam nhìn bên đường, phát hiện đây là một khu phố cổ tồi tàn, trong lòng càng hoang mang.
Cô quay đầu muốn hỏi Đoàn Hồng Huyên, nhưng người kia đã vòng sang ghế phụ thay cô mở cửa xe.
“Cám ơn.”Ngải Tử Lam lịch sự nói lời cám ơn, sau đó mới hỏi hắn, “Chúng ta tới chỗ này làm gì?”
Đoàn Hồng Huyên hất chiếc cằm góc cạnh, ý bảo Ngải Tử Lam nhìn bàn tay đeo băng gạc của mình.
“Vết thương trên bàn tay cô lại chảy máu rồi, phải xử lý một chút.”
Ngải Tử Lam lúc này mới chú ý đến tấm biển nhỏ bên đường: Old Town phòng khám khoa sản phụ.
Khoa sản phụ ba chữ này đập vào mắt, Ngải Tử Lam vội đưaa tay nắm lấy tay áo Đoàn Hồng Huyên, ngập ngừng nói: “Anh Đoàn, nơi này không hợp lắm, đây là sản phụ khoa a.”
Đoàn Hồng Huyên không để tâm nói: “Cô yên tâm, chút vết thương này hắn vẫn xử lý được.”
“Không phải, ý tôi là, thân phận của anh đặc biệt, nếu bị người ta biết anh đưa tôi vào khoa sản phụ này, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh dự của anh.”
Ngải Tử Lam vừa lén nhìn phản ứng của Đoàn Hồng Huyên trong khi nói những lời trước đó, để không chọc giận Đoàn Hồng Huyên còn chủ động nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh đã giúp tôi, như vậy đã đủ rồi, tôi lát nữa bắt taxi về trường học, để y sĩ của trường xử lý giúp tôi là được rồi, không thể làm phiền anh thêm nữa.”
Trong đôi mắt đen như bảo thạch xẹt qua ánh nguy hiểm, hắn từng bước tới gần, sau cùng dang hai cánh tay, sau cùng khóa Ngải Tử Lam vào giữa hắn và chiếc xe thể thao.
“Anh Đoàn, anh muốn làm gì?” Ngải Tử Lam không thể không che hai tay trước ngực, ngượng ngùng hỏi hắn.
“Tử Lam, cô phải nhớ hai chuyện.”
“Thứ nhất, chuyện của cô, không phải làm phiền.”
“Thứ hai, giữa chúng ta sẽ không có tai tiếng.”
Đoàn Hồng Huyên giơ hai ngón tay trước mắt Ngải Tử Lam, nụ cười nho nhã lộ ra mấy phần nguy hiểm.
Không biết, khi cô đang ngắm đường phố, Đoàn Hồng Huyên lại xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô.
Người con gái này thật sự đã quên hết chuyện tối qua, hoàn toàn coi hắn là một kẻ xa lạ.
Đoàn Hồng Huyên trong tim gặm nhấm ba chữ “kẻ xa lạ”, lòng mơ hồ có chút không vui, đây là lần đầu, hắn không hi vọng một người con gái lọt vào tầm mắt hắn lại thành người xa lạ.
Không khí trong xe ngột ngạt khiến cho Ngải Tử lam có chút bất an, cô theo bản năng dùng ngón tay phải ngoắc dây an toàn, thầm tính xem từ đây về trường học bắt taxi mất bao nhiêu tiền.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Ngải Tử Lam nhìn bên đường, phát hiện đây là một khu phố cổ tồi tàn, trong lòng càng hoang mang.
Cô quay đầu muốn hỏi Đoàn Hồng Huyên, nhưng người kia đã vòng sang ghế phụ thay cô mở cửa xe.
“Cám ơn.”Ngải Tử Lam lịch sự nói lời cám ơn, sau đó mới hỏi hắn, “Chúng ta tới chỗ này làm gì?”
Đoàn Hồng Huyên hất chiếc cằm góc cạnh, ý bảo Ngải Tử Lam nhìn bàn tay đeo băng gạc của mình.
“Vết thương trên bàn tay cô lại chảy máu rồi, phải xử lý một chút.”
Ngải Tử Lam lúc này mới chú ý đến tấm biển nhỏ bên đường: Old Town phòng khám khoa sản phụ.
Khoa sản phụ ba chữ này đập vào mắt, Ngải Tử Lam vội đưaa tay nắm lấy tay áo Đoàn Hồng Huyên, ngập ngừng nói: “Anh Đoàn, nơi này không hợp lắm, đây là sản phụ khoa a.”
Đoàn Hồng Huyên không để tâm nói: “Cô yên tâm, chút vết thương này hắn vẫn xử lý được.”
“Không phải, ý tôi là, thân phận của anh đặc biệt, nếu bị người ta biết anh đưa tôi vào khoa sản phụ này, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh dự của anh.”
Ngải Tử Lam vừa lén nhìn phản ứng của Đoàn Hồng Huyên trong khi nói những lời trước đó, để không chọc giận Đoàn Hồng Huyên còn chủ động nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh đã giúp tôi, như vậy đã đủ rồi, tôi lát nữa bắt taxi về trường học, để y sĩ của trường xử lý giúp tôi là được rồi, không thể làm phiền anh thêm nữa.”
Trong đôi mắt đen như bảo thạch xẹt qua ánh nguy hiểm, hắn từng bước tới gần, sau cùng dang hai cánh tay, sau cùng khóa Ngải Tử Lam vào giữa hắn và chiếc xe thể thao.
“Anh Đoàn, anh muốn làm gì?” Ngải Tử Lam không thể không che hai tay trước ngực, ngượng ngùng hỏi hắn.
“Tử Lam, cô phải nhớ hai chuyện.”
“Thứ nhất, chuyện của cô, không phải làm phiền.”
“Thứ hai, giữa chúng ta sẽ không có tai tiếng.”
Đoàn Hồng Huyên giơ hai ngón tay trước mắt Ngải Tử Lam, nụ cười nho nhã lộ ra mấy phần nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.