Chương 39: Cưng Chiều
Sở Ly
07/06/2023
Căn cứ địa sau vụ cháy lần trước đã tổn thất nặng nề nhiều thiết bị công
nghệ quan trọng và tài liệu đều bị cháy đen, Thư Tất Phương bị tổn thất
không ít nhưng chỉ mất hai ngay anh đã cho tu sửa lại, bây giờ nhìn căn
cứ trông lạ hơn, trở nên mới hơn, người bị giam cầm ở đây cũng nhiều
hơn, chỉ riêng bọn thuộc hạ của Ruang Rit đã chiếm mất hơn 300 phòng
giam, đến bây giờ bọn họ đã trở thành những con nghiện điên cuồng, như
một kẻ thần kinh ngày ngày không ngừng tìm thuốc, bị Thư Tất Phương hành hạ tới mức này hắn đến cả bản thân là ai cũng không nhớ, đó là kết cục
vì dám động vào người phụ nữ của anh, may sao Mộ Dung Sở không bị ảnh
hưởng bởi thứ đó nếu không thật sự không tưởng tượng nổi anh sẽ làm gì
hắn.
“ Mộ tỷ “
Là tiểu Hắc, tuy cậu ta không bị anh giết nhưng lại bị anh giam ở căn cứ, trở thành một kẻ hầu ngày ngày giúp bọn người ở đây chế tạo vũ khí, nghiên cứu thuốc.
“ Tiểu Hắc, chị nhớ em lắm “
Mộ Dung Sở vừa nghe thấy liền nhảy ào đến ôm lấy cậu, bọn họ tuy không phải chị em máu mủ nhưng tiểu Hắc mang công ơn dưỡng dục của Mộ Dung Sở, bây giờ trong mắt cậu cô có khi còn quan trọng hơn sinh mạng, mạng của cậu vốn đã thuộc về cô từ lâu.
Mộ Dung Sở sâu trong đáy lòng vẫn luôn áy náy vì tiểu Hắc, một cậu bé vốn nhúc nhát, rụt rè, ngây thơ lại bị cô rèn dũa đến mức tay nhuộm máu đỏ, từ một cậu bé đơn thuần trở thành sát thủ giết người không chớp mắt.
“ Sở, em qua đây cho anh “, Thư Tất Phương, nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau, anh liền bật mode tức giận, giọng khàn đặc còn mang nặng sát khí, vừa quay đầu đã thấy một ngọn lửa lớn, Mộ Dung Sở từ từ buôn tiểu Hắc đi thật nhanh về phía anh.
“ Chủ nhân, đã chuẩn bị xong rồi “
Thư Tất Phương cất giọng lạnh lùng: " Đi theo anh", bóp chặt cánh tay Mộ Dung Sở.
Vừa nói, anh vừa đi theo Tư Vũ, phía sau Tư Phong, Toàn Qùy cùng Jack nhanh nhẹn đi theo. Mộ Dung Sở đột nhiên thấy lo sợ sẽ lại bị Thư Tất Phương phạt.
"Chủ nhân à, anh đi chậm một chút". Tuy Thư Tất Phương đi như bình thường nhưng một bước của anh bằng hai bước của cô. Mộ Dung Sở khó nhọc đuổi theo.
Bị anh kéo đi như gió, Mộ Dung Sở cũng loạng choạng chân mình không để ý chân cô va phải cục đá lớn.
“ á, chủ nhân à, đau quá “
Thư Tất Phương nhanh chóng phản ứng, anh quay đầu thấy cô cúi người ôm lấy chân mình, hai bên mày cau chặt lại nhìn mình, Thư Tất Phương liền thấy đau lòng, anh bế thốc cô lên, đi thẳng về phía cái bàn tròn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, còn cúi đầu kiểm tra chân cô, mấy ngươi đàn ông cũng ngồi xuống gần đó. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn toàn cao lương mỹ vị, đồ Trung, đồ Tây, còn có đồ Thái,...vô cùng phong phú.
Mộ Dung Sở mặc kệ Thư Tất Phương đang chăm chú xem vết thương cho cô, còn mình thì nghiêng người đưa mắt dán chặt vào chỗ đồ ăn kia, cô là đang suy nghĩ đột nhiên có nhiều đồ ngon như vậy, đây là ăn mừng chuyện gì hay hôm nay là sinh nhật của Thư Tất Phương.
“ Em không đau nữa à “, giọng nói anh lạnh đến mức khiến chỗ đang ăn đang bốc khói nghi ngút kia đột nhiên lạnh tanh.
“ Chủ nhân à, đau lắm “
Anh trừng mắt với cô nhưng không phải vì tức giận mà vì thương xót, Mộ Dung Sở ngồi lại nghiêm chỉnh, ngay ngắn anh ra hiệu cho Jack đi lấy lại một tuýp thuốc dịu dàng bôi rồi xoa bóp cho cô.
Toàn Quy nhìn thấy liền phụt chỗ đồ ăn trong miệng ra ngoài, hắn như không tin vào mắt mình: “ Chuyện gì đây, bá chủ Nam Sơn lại đi cúi đầu bôi thuốc cho người khác “
Phải, không chỉ mình hắn bất ngờ, ba người đàn ông kia cũng kinh ngạc không kém, Thư Tất Phương người dù trong trạng thái mở mắt hay nhắm mắt đều được người hậu hạ đến nơi đến chốn, ngoài những việc liên quan đến thế lực ở Nam Sơn ra những chuyện khác anh chưa từng động tay, vậy mà giờ lại cúi đầu bôi thuốc cho cô.
“ Phương, tôi cũng muốn được cậu đích thân bôi thuốc “, Jack tỏ vẻ ấm ức
“ Không cần ghen tị, tôi không chỉ giúp anh bôi thuốc, tôi còn đích thân lo bia mộ cho anh nữa “, Thư Tất Phương cất giọng nói lạnh ngắt, cái lạnh khiến bọn người kia cảm thấy như bản thân đang ở Nam Cực, Jack không biết nên cảm động hay nên thấy cảm lạnh đây, chỉ với một ước muốn nhỏ nhoi mà đánh đổi bằng cả sinh mạng, nghĩ lại không đáng cho lắm.
“ Jack, tôi sẽ chịu trách nhiệm lo tang sự cho anh “, Tư Phong vỗ vỗ vai hắn, buông lời nhẫn tâm, vết thương cũ chồng vết thương mới, Jack đau đớn đến mức khóc trong tim, Mộ Dung Sở bật cười những con người trước mắt cô không ngờ còn có dáng vẻ hài hước vậy.
“ Vậy tôi sẽ lo việc bồi hương cho anh như vậy anh có thể nhẹ nhàng siêu thoát rồi “
hahahaa....hahahaha
Tiếng cười rôm rả, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Sở thấy bọn họ cười vui sướng như vậy.
“ Em ăn được rồi “, Thư Tất Phương ngẩng đầu, anh rút ra một tờ giấy mềm sát khuẩn lau lại hai bên tay dính thuốc rồi xê dịch những đĩa thức ăn kia lại gần cô hơn, Mộ Dung Sở cười thật tươi cô cầm đũa lên rồi lại trầm tư.
“ Sao vậy “
“ Chủ nhân à, em đang nghĩ nên ăn món gì trước “
Câu nói của cô khiến bọn đàn ông đơ người, trong mắt bọn họ cô là một nhóc quỷ tham ăn cứ là đồ ăn thì sẽ cắm đầu ăn không hề suy nghĩ, vậy mà giờ lại trầm tư không biết nên ăn món nào.
Toàn Quy ho khe khẽ vài tiếng, hắn nhìn cô cười: “ Người đẹp ham ăn như cô còn có lúc phải suy nghĩ, chọn món sao “
“ Anh mặc kệ tôi “, Mộ Dung Sở hấc mặt, khó chịu, liếc hắn. Cô tự biết mình sẽ trở nên mất khống chế khi thấy đồ ăn nhưng hôm nay thật sự quá nhiều món lại còn được trộn lẫn giữa nhiều văn hóa khác nhau, sự nhiễu loạn này khiến cô không thể dứt khoát được.
Sau vài phút suy tư, Mộ Dung Sở quyết định sẽ ăn món Tây trước, đó là một món của Pháp tên là bò hầm rau củ, Mộ Dung Sở thử một muỗng vào miệng mắt cô sáng rực.
“ Chủ nhân à, cái này ngon quá “
Thư Tất Phương thấy cô rất thích, anh ra hiệu cho đầu bếp mang ra thêm một bát, đặt thẳng trước mặt cô, Mộ Dung Sở vui sướng, quay sang chớp mắt với anh, sự dễ thương khiến Thư Tất Phương lạc lối, anh nhếch môi cưng chiều.
“ Mộ tỷ “
Là tiểu Hắc, tuy cậu ta không bị anh giết nhưng lại bị anh giam ở căn cứ, trở thành một kẻ hầu ngày ngày giúp bọn người ở đây chế tạo vũ khí, nghiên cứu thuốc.
“ Tiểu Hắc, chị nhớ em lắm “
Mộ Dung Sở vừa nghe thấy liền nhảy ào đến ôm lấy cậu, bọn họ tuy không phải chị em máu mủ nhưng tiểu Hắc mang công ơn dưỡng dục của Mộ Dung Sở, bây giờ trong mắt cậu cô có khi còn quan trọng hơn sinh mạng, mạng của cậu vốn đã thuộc về cô từ lâu.
Mộ Dung Sở sâu trong đáy lòng vẫn luôn áy náy vì tiểu Hắc, một cậu bé vốn nhúc nhát, rụt rè, ngây thơ lại bị cô rèn dũa đến mức tay nhuộm máu đỏ, từ một cậu bé đơn thuần trở thành sát thủ giết người không chớp mắt.
“ Sở, em qua đây cho anh “, Thư Tất Phương, nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau, anh liền bật mode tức giận, giọng khàn đặc còn mang nặng sát khí, vừa quay đầu đã thấy một ngọn lửa lớn, Mộ Dung Sở từ từ buôn tiểu Hắc đi thật nhanh về phía anh.
“ Chủ nhân, đã chuẩn bị xong rồi “
Thư Tất Phương cất giọng lạnh lùng: " Đi theo anh", bóp chặt cánh tay Mộ Dung Sở.
Vừa nói, anh vừa đi theo Tư Vũ, phía sau Tư Phong, Toàn Qùy cùng Jack nhanh nhẹn đi theo. Mộ Dung Sở đột nhiên thấy lo sợ sẽ lại bị Thư Tất Phương phạt.
"Chủ nhân à, anh đi chậm một chút". Tuy Thư Tất Phương đi như bình thường nhưng một bước của anh bằng hai bước của cô. Mộ Dung Sở khó nhọc đuổi theo.
Bị anh kéo đi như gió, Mộ Dung Sở cũng loạng choạng chân mình không để ý chân cô va phải cục đá lớn.
“ á, chủ nhân à, đau quá “
Thư Tất Phương nhanh chóng phản ứng, anh quay đầu thấy cô cúi người ôm lấy chân mình, hai bên mày cau chặt lại nhìn mình, Thư Tất Phương liền thấy đau lòng, anh bế thốc cô lên, đi thẳng về phía cái bàn tròn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, còn cúi đầu kiểm tra chân cô, mấy ngươi đàn ông cũng ngồi xuống gần đó. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn toàn cao lương mỹ vị, đồ Trung, đồ Tây, còn có đồ Thái,...vô cùng phong phú.
Mộ Dung Sở mặc kệ Thư Tất Phương đang chăm chú xem vết thương cho cô, còn mình thì nghiêng người đưa mắt dán chặt vào chỗ đồ ăn kia, cô là đang suy nghĩ đột nhiên có nhiều đồ ngon như vậy, đây là ăn mừng chuyện gì hay hôm nay là sinh nhật của Thư Tất Phương.
“ Em không đau nữa à “, giọng nói anh lạnh đến mức khiến chỗ đang ăn đang bốc khói nghi ngút kia đột nhiên lạnh tanh.
“ Chủ nhân à, đau lắm “
Anh trừng mắt với cô nhưng không phải vì tức giận mà vì thương xót, Mộ Dung Sở ngồi lại nghiêm chỉnh, ngay ngắn anh ra hiệu cho Jack đi lấy lại một tuýp thuốc dịu dàng bôi rồi xoa bóp cho cô.
Toàn Quy nhìn thấy liền phụt chỗ đồ ăn trong miệng ra ngoài, hắn như không tin vào mắt mình: “ Chuyện gì đây, bá chủ Nam Sơn lại đi cúi đầu bôi thuốc cho người khác “
Phải, không chỉ mình hắn bất ngờ, ba người đàn ông kia cũng kinh ngạc không kém, Thư Tất Phương người dù trong trạng thái mở mắt hay nhắm mắt đều được người hậu hạ đến nơi đến chốn, ngoài những việc liên quan đến thế lực ở Nam Sơn ra những chuyện khác anh chưa từng động tay, vậy mà giờ lại cúi đầu bôi thuốc cho cô.
“ Phương, tôi cũng muốn được cậu đích thân bôi thuốc “, Jack tỏ vẻ ấm ức
“ Không cần ghen tị, tôi không chỉ giúp anh bôi thuốc, tôi còn đích thân lo bia mộ cho anh nữa “, Thư Tất Phương cất giọng nói lạnh ngắt, cái lạnh khiến bọn người kia cảm thấy như bản thân đang ở Nam Cực, Jack không biết nên cảm động hay nên thấy cảm lạnh đây, chỉ với một ước muốn nhỏ nhoi mà đánh đổi bằng cả sinh mạng, nghĩ lại không đáng cho lắm.
“ Jack, tôi sẽ chịu trách nhiệm lo tang sự cho anh “, Tư Phong vỗ vỗ vai hắn, buông lời nhẫn tâm, vết thương cũ chồng vết thương mới, Jack đau đớn đến mức khóc trong tim, Mộ Dung Sở bật cười những con người trước mắt cô không ngờ còn có dáng vẻ hài hước vậy.
“ Vậy tôi sẽ lo việc bồi hương cho anh như vậy anh có thể nhẹ nhàng siêu thoát rồi “
hahahaa....hahahaha
Tiếng cười rôm rả, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Sở thấy bọn họ cười vui sướng như vậy.
“ Em ăn được rồi “, Thư Tất Phương ngẩng đầu, anh rút ra một tờ giấy mềm sát khuẩn lau lại hai bên tay dính thuốc rồi xê dịch những đĩa thức ăn kia lại gần cô hơn, Mộ Dung Sở cười thật tươi cô cầm đũa lên rồi lại trầm tư.
“ Sao vậy “
“ Chủ nhân à, em đang nghĩ nên ăn món gì trước “
Câu nói của cô khiến bọn đàn ông đơ người, trong mắt bọn họ cô là một nhóc quỷ tham ăn cứ là đồ ăn thì sẽ cắm đầu ăn không hề suy nghĩ, vậy mà giờ lại trầm tư không biết nên ăn món nào.
Toàn Quy ho khe khẽ vài tiếng, hắn nhìn cô cười: “ Người đẹp ham ăn như cô còn có lúc phải suy nghĩ, chọn món sao “
“ Anh mặc kệ tôi “, Mộ Dung Sở hấc mặt, khó chịu, liếc hắn. Cô tự biết mình sẽ trở nên mất khống chế khi thấy đồ ăn nhưng hôm nay thật sự quá nhiều món lại còn được trộn lẫn giữa nhiều văn hóa khác nhau, sự nhiễu loạn này khiến cô không thể dứt khoát được.
Sau vài phút suy tư, Mộ Dung Sở quyết định sẽ ăn món Tây trước, đó là một món của Pháp tên là bò hầm rau củ, Mộ Dung Sở thử một muỗng vào miệng mắt cô sáng rực.
“ Chủ nhân à, cái này ngon quá “
Thư Tất Phương thấy cô rất thích, anh ra hiệu cho đầu bếp mang ra thêm một bát, đặt thẳng trước mặt cô, Mộ Dung Sở vui sướng, quay sang chớp mắt với anh, sự dễ thương khiến Thư Tất Phương lạc lối, anh nhếch môi cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.