Chương 17: Không Thể Cãi Lệnh
Sở Ly
07/06/2023
“ Đừng động “. Thư Tất Phương ánh mắt tối sầm nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng.
Mộ Dung Sở nhìn anh chớp chớp mắt, rồi lại nắm chặt vì cơn đau ập đến, cảm thấy ngực mình vô cùng nhói, đến cả việc cô đưa tay lên muốn sờ thử tay cũng không nhấc nổi.
Nhìn gương mặt tái mét của Mộ Dung Sở, mặt anh còn nghiêm trọng hơn, Mộ Dung Sở chóp chéo miệng mình cảm thấy nó khô cằn như sa mạc, cô cố mở miệng, giọng rất khẽ.
“ Chủ nhân, tôi khát nước “
Thư Tất Phương liền chuyển mắt về phía ly nước, ngồi gần đến cô hơn, nhìn thấy bộ dạng uống nước cũng rất khó khăn, anh nheo hờ mắt, uống xong cô thở hỗn hễn, anh dịch người đến đón lấy cô vào lòng mình, để người con gái thoải mái dựa trong lồng ngực, anh dịu dàng lau nhẹ mồ hôi đang đầm đìa trên mặt.
Bên ngoài tiếng của Jack vọng vào, theo sau hắn là Tư Vũ và Tư Phong: “ Tiểu bắn tỉa đến giờ thay thuốc rồi “, hắn không biết Thư Tất Phương cũng đang ở đây, bước vào nhìn thấy anh, hắn chùn bước 2 giây.
Thư Tất Phương đỡ cô dựa vào thành giường đi ra góc phòng nhìn lại, Jack nhẹ nhàng cởi từng cái cút áo của cô ra, Mộ Dung Sở cảm thấy có gì đó không đúng liền ngăn bàn tay kia lại.
“ Khoan đã, tôi thay thuốc sao các anh lại ở đây “, dứt câu cô ho khẽ vài tiếng, tay ôm ngực cảm nhận cơn đau lần nữa tìm đến.
Jack nghe thấy liền liếc nhìn ba người đàn ông, hắn liền “ a “ nhẹ một tiếng thấy lời cô nói vô cùng đúng, vậy mà hắn lại quên mất cô là một người phụ nữ.
“ Phải rồi, người ta là con gái đó, các cậu ra ngoài đi chứ “, hắn hấc mặt ra phía cửa ra hiệu cho bọn người Thư Tất Phương.
Ba tên đàn ông ngơ ngác rồi lạnh lùng đi ra, Jack tiếp tục công việc của mình, vì hắn là bác sĩ nên cô không thấy ngại nhưng còn ba người đàn ông kia không ngờ lại có thể thản nhiên như vậy.
Ở phòng khách Toàn Quy tìm đến bàn bạc chuyện hôm đó với Thư Tất Phương, Jack cũng đã xong nhiệm vụ hắn đi xuống thấy đông vui cũng nhào đến tham gia, nhìn thấy bánh trên bàn đẹp mắt tính bỏ miệng thì bị Thư Tất Phương bóp chặt cánh tay ngăn lại.
“ Cô ấy thế nào rồi ”
“ Ngủ rồi”
Nghe bọn người nhắc đến Mộ Dung Sở, Toàn Quy liền đổi chủ đề sang cô, hắn nói về cô vừa có sự ca thán vừa có sự khó chịu: “ Này người đẹp nhà cậu tìm đâu ra vậy, người phụ nữ như cô ấy tôi còn không tin là có thật trên đời “, nói xong lại thở mạnh một hơi dài.
Cả đời hắn bôn ba loại người nào cũng gặp qua rồi, đàn ông yếu đuối, mạnh mẽ, dũng cảm hay sợ chết cũng đều thấy rồi, phụ nữ thì xinh đẹp, lẳng lơ, dịu dàng, quyến rũ cũng đã nếm thử hết nhưng một người phụ nữ có đủ những điều đó như Mộ Dung Sở là lần đầu hắn được gặp, cô hoàn toàn khác xa những người phụ nữ ngoài kia, chuyện mà phụ nữ làm được thì cô làm được, chuyện đàn ông làm được cô cũng làm được, kiểu phụ nữ này trên đời đúng là rất hiếm.
“ Toàn Quy chủ nhân , anh không biết đâu tiểu bắn tỉa nhà tôi tài bắn tỉa còn giỏi hơn cả chủ nhân “. Huyết Tư Vụ điệu bộ vô cùng tự hào.
Toàn Quy đánh mắt về phía Thư Tất Phương, tròn mắt không tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người anh em của hắn lại thua đàn em của mình, hắn bật cười nhưng vừa hé miệng lại im bặt, nuốt xuống.
Ngay cả Jack cũng bất ngờ đến há cả miệng, hắn cười ha hả vô cùng thích thú, bá chủ Nam Sơn lại có lúc bị mang ra làm trò cười như vậy, đây đối với anh là sự sỉ nhục lớn đến mức nào, Tư Vũ lúc này mới nhận ra bản thân mình nói sai thật rồi.
…
Mộ Dung Sở ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, cảm thấy bản thân bất tỉnh mấy ngày liền trong bụng trống rỗng. Cô mò xuống nhà thấy không có ai, lẳng lặng đi vào bếp, Huyết Tư Phong đang bận rộn nấu ăn.
Biết là cô hắn lên tiếng lạnh lùng: “ Cô đói rồi hả “
Không cần hỏi nhiều hắn cũng biết, Mộ Dung Sở chủ động ra khỏi phòng chỉ có thể là đói đến sắp chết rồi, hắn quay về phía cô đưa ra trước mặt cô một bác cháo trắng, Mộ Dung Sở nhăn nhíu mặt mày.
“ Tôi không muốn ăn cháo trắng đâu “
“ Nhưng Jack nói rồi cô chỉ được ăn như vậy, vết thương cô vẫn chưa hồi phục, chủ nhân cũng dặn dò rồi nếu cô đói thì chỉ có thể ăn cái này “
Mộ Dung Sở đẩy bát cháo về phía hắn, mè nheo: “ Tôi không nuốt nổi, Phong cậu nấu giúp tôi bát mỳ bò nhé “
“ Không được “, Tư Phong dứt khoát
“ Xin cậu đó, tôi sẽ ăn thật nhanh trước khi chủ nhân về, chúng ta sẽ không bị mắng đâu “. Mộ Dung Sở chà chà hai long bàn tay vào nhau.
Không cãi lại cô, cuối cùng Huyết Tư phong cũng chịu nấu cho cô một bác mỳ bò không quên chuyện cô đang bị thương lúc nấu hắn đã hạn chế gia vị và dầu lại, thịt bò cũng đã chế biến qua lựa những miếng ít mỡ nhất, Mộ Dung Sở nhìn thấy món mỳ mình yêu thích, vứt hết hình tượng cúi đầu ăn, nhìn cô bây giờ hệt như người đã đói trăm năm vậy.
Hút sột soạt những sợi mỳ một cách ngon lành, đột nhiên có một bàn tay nhấc bát mỳ của cô lên, miếng ăn đang trong miệng lại bị cướp đi, Mộ Dung Sở tức tối hét lên.
“ Huyết Tư Phong, để tôi ăn “
Ngước đầu nhìn trước mặt mình lại là người đàn ông có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu xanh lục, ánh mắt kia lóe lên tia giết người trừng mắt nhìn cô, Mộ Dung Sở nuốt mạnh miếng mỳ đang ăn dở trong miệng, run rẩy: “ Chủ nhân “
Thư Tất Phương sát khí đầy mình: “ Ai cho phép em ăn cái này “
Huyết Tư Phong đứng sau lưng anh cũng bắt đầu cảm nhận được cái chết, chớp chớp mắt với Mộ Dung Sở, Thư Tất Phương định quay đầu về phía hắn thì Mộ Dung Sở lên tiếng.
“ Chủ nhân tôi không muốn ăn cháo trắng “
“ Múc một bát cháo trắng “. Thư Tất Phương đi lại ngồi ở cái ghế gần cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống rồi kéo cái ghế gần vào người mình, đưa bát mỳ cho Tư Phong, giọng lạnh lùng.
Anh đặt bát cháo ngay trước mặt cô, giọng mang nặng sự nghiêm khắc: “ Chỉ được ăn cái này “
“ Chủ nhân à , tôi no rồi, tôi đi nghỉ nhé “
“ Ngồi yên “. Thư Tất Phương vậy mà gào lên, anh tức giận đùng đùng, làm Mộ Dung Sở sợ hãi cúi đầu, Tư Phong đứng gần đó cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“ Em không có quyền cãi lệnh tôi “
Mộ Dung Sở nhìn anh chớp chớp mắt, rồi lại nắm chặt vì cơn đau ập đến, cảm thấy ngực mình vô cùng nhói, đến cả việc cô đưa tay lên muốn sờ thử tay cũng không nhấc nổi.
Nhìn gương mặt tái mét của Mộ Dung Sở, mặt anh còn nghiêm trọng hơn, Mộ Dung Sở chóp chéo miệng mình cảm thấy nó khô cằn như sa mạc, cô cố mở miệng, giọng rất khẽ.
“ Chủ nhân, tôi khát nước “
Thư Tất Phương liền chuyển mắt về phía ly nước, ngồi gần đến cô hơn, nhìn thấy bộ dạng uống nước cũng rất khó khăn, anh nheo hờ mắt, uống xong cô thở hỗn hễn, anh dịch người đến đón lấy cô vào lòng mình, để người con gái thoải mái dựa trong lồng ngực, anh dịu dàng lau nhẹ mồ hôi đang đầm đìa trên mặt.
Bên ngoài tiếng của Jack vọng vào, theo sau hắn là Tư Vũ và Tư Phong: “ Tiểu bắn tỉa đến giờ thay thuốc rồi “, hắn không biết Thư Tất Phương cũng đang ở đây, bước vào nhìn thấy anh, hắn chùn bước 2 giây.
Thư Tất Phương đỡ cô dựa vào thành giường đi ra góc phòng nhìn lại, Jack nhẹ nhàng cởi từng cái cút áo của cô ra, Mộ Dung Sở cảm thấy có gì đó không đúng liền ngăn bàn tay kia lại.
“ Khoan đã, tôi thay thuốc sao các anh lại ở đây “, dứt câu cô ho khẽ vài tiếng, tay ôm ngực cảm nhận cơn đau lần nữa tìm đến.
Jack nghe thấy liền liếc nhìn ba người đàn ông, hắn liền “ a “ nhẹ một tiếng thấy lời cô nói vô cùng đúng, vậy mà hắn lại quên mất cô là một người phụ nữ.
“ Phải rồi, người ta là con gái đó, các cậu ra ngoài đi chứ “, hắn hấc mặt ra phía cửa ra hiệu cho bọn người Thư Tất Phương.
Ba tên đàn ông ngơ ngác rồi lạnh lùng đi ra, Jack tiếp tục công việc của mình, vì hắn là bác sĩ nên cô không thấy ngại nhưng còn ba người đàn ông kia không ngờ lại có thể thản nhiên như vậy.
Ở phòng khách Toàn Quy tìm đến bàn bạc chuyện hôm đó với Thư Tất Phương, Jack cũng đã xong nhiệm vụ hắn đi xuống thấy đông vui cũng nhào đến tham gia, nhìn thấy bánh trên bàn đẹp mắt tính bỏ miệng thì bị Thư Tất Phương bóp chặt cánh tay ngăn lại.
“ Cô ấy thế nào rồi ”
“ Ngủ rồi”
Nghe bọn người nhắc đến Mộ Dung Sở, Toàn Quy liền đổi chủ đề sang cô, hắn nói về cô vừa có sự ca thán vừa có sự khó chịu: “ Này người đẹp nhà cậu tìm đâu ra vậy, người phụ nữ như cô ấy tôi còn không tin là có thật trên đời “, nói xong lại thở mạnh một hơi dài.
Cả đời hắn bôn ba loại người nào cũng gặp qua rồi, đàn ông yếu đuối, mạnh mẽ, dũng cảm hay sợ chết cũng đều thấy rồi, phụ nữ thì xinh đẹp, lẳng lơ, dịu dàng, quyến rũ cũng đã nếm thử hết nhưng một người phụ nữ có đủ những điều đó như Mộ Dung Sở là lần đầu hắn được gặp, cô hoàn toàn khác xa những người phụ nữ ngoài kia, chuyện mà phụ nữ làm được thì cô làm được, chuyện đàn ông làm được cô cũng làm được, kiểu phụ nữ này trên đời đúng là rất hiếm.
“ Toàn Quy chủ nhân , anh không biết đâu tiểu bắn tỉa nhà tôi tài bắn tỉa còn giỏi hơn cả chủ nhân “. Huyết Tư Vụ điệu bộ vô cùng tự hào.
Toàn Quy đánh mắt về phía Thư Tất Phương, tròn mắt không tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người anh em của hắn lại thua đàn em của mình, hắn bật cười nhưng vừa hé miệng lại im bặt, nuốt xuống.
Ngay cả Jack cũng bất ngờ đến há cả miệng, hắn cười ha hả vô cùng thích thú, bá chủ Nam Sơn lại có lúc bị mang ra làm trò cười như vậy, đây đối với anh là sự sỉ nhục lớn đến mức nào, Tư Vũ lúc này mới nhận ra bản thân mình nói sai thật rồi.
…
Mộ Dung Sở ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, cảm thấy bản thân bất tỉnh mấy ngày liền trong bụng trống rỗng. Cô mò xuống nhà thấy không có ai, lẳng lặng đi vào bếp, Huyết Tư Phong đang bận rộn nấu ăn.
Biết là cô hắn lên tiếng lạnh lùng: “ Cô đói rồi hả “
Không cần hỏi nhiều hắn cũng biết, Mộ Dung Sở chủ động ra khỏi phòng chỉ có thể là đói đến sắp chết rồi, hắn quay về phía cô đưa ra trước mặt cô một bác cháo trắng, Mộ Dung Sở nhăn nhíu mặt mày.
“ Tôi không muốn ăn cháo trắng đâu “
“ Nhưng Jack nói rồi cô chỉ được ăn như vậy, vết thương cô vẫn chưa hồi phục, chủ nhân cũng dặn dò rồi nếu cô đói thì chỉ có thể ăn cái này “
Mộ Dung Sở đẩy bát cháo về phía hắn, mè nheo: “ Tôi không nuốt nổi, Phong cậu nấu giúp tôi bát mỳ bò nhé “
“ Không được “, Tư Phong dứt khoát
“ Xin cậu đó, tôi sẽ ăn thật nhanh trước khi chủ nhân về, chúng ta sẽ không bị mắng đâu “. Mộ Dung Sở chà chà hai long bàn tay vào nhau.
Không cãi lại cô, cuối cùng Huyết Tư phong cũng chịu nấu cho cô một bác mỳ bò không quên chuyện cô đang bị thương lúc nấu hắn đã hạn chế gia vị và dầu lại, thịt bò cũng đã chế biến qua lựa những miếng ít mỡ nhất, Mộ Dung Sở nhìn thấy món mỳ mình yêu thích, vứt hết hình tượng cúi đầu ăn, nhìn cô bây giờ hệt như người đã đói trăm năm vậy.
Hút sột soạt những sợi mỳ một cách ngon lành, đột nhiên có một bàn tay nhấc bát mỳ của cô lên, miếng ăn đang trong miệng lại bị cướp đi, Mộ Dung Sở tức tối hét lên.
“ Huyết Tư Phong, để tôi ăn “
Ngước đầu nhìn trước mặt mình lại là người đàn ông có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu xanh lục, ánh mắt kia lóe lên tia giết người trừng mắt nhìn cô, Mộ Dung Sở nuốt mạnh miếng mỳ đang ăn dở trong miệng, run rẩy: “ Chủ nhân “
Thư Tất Phương sát khí đầy mình: “ Ai cho phép em ăn cái này “
Huyết Tư Phong đứng sau lưng anh cũng bắt đầu cảm nhận được cái chết, chớp chớp mắt với Mộ Dung Sở, Thư Tất Phương định quay đầu về phía hắn thì Mộ Dung Sở lên tiếng.
“ Chủ nhân tôi không muốn ăn cháo trắng “
“ Múc một bát cháo trắng “. Thư Tất Phương đi lại ngồi ở cái ghế gần cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống rồi kéo cái ghế gần vào người mình, đưa bát mỳ cho Tư Phong, giọng lạnh lùng.
Anh đặt bát cháo ngay trước mặt cô, giọng mang nặng sự nghiêm khắc: “ Chỉ được ăn cái này “
“ Chủ nhân à , tôi no rồi, tôi đi nghỉ nhé “
“ Ngồi yên “. Thư Tất Phương vậy mà gào lên, anh tức giận đùng đùng, làm Mộ Dung Sở sợ hãi cúi đầu, Tư Phong đứng gần đó cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“ Em không có quyền cãi lệnh tôi “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.