Chương 53: Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ
@Ryenlla
06/01/2021
Ông cụ Lâm cười rộ lên, nói: “Nhưng con thích là được, ông nội tin tưởng ánh mắt của con.”
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Nhưng tình hình trong nhà em ấy không tốt lắm, mẹ em ấy mất sớm, ba là một người dân cờ bạc, có điều con đã cho người đưa ông ta ra nước ngoài, sau này không về nữa.”
Ông cụ Lâm nghe vậy, mi tâm nhíu chặt: “Vậy cô bé này khi nhỏ trôi qua chắc không tốt.”
“Dạ, ba em ấy thường uống say đánh em ấy, tiền lương em ấy làm thuê cũng thường xuyên bị ba cướp đi đánh bài.”
“Ôi, đáng thương quá.” Vẻ mặt ông cụ Lâm đầy đau lòng, lại dặn dò: “Vậy con phải đối xử tốt với người ta đó, đừng để người ta bị uất ức gì.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn ông nội, “Ông nội, ông không chê?”
“Nói bậy gì đó, ba nó là loại người như vậy, nhưng nó thì không phải, chỉ cần là cô gái tốt mà con thích thì chính là cháu dâu tốt của ông nội, nhà chúng ta không nói mấy chuyện môn đăng hộ đối.”
Lâm Cẩn Ngôn vui mừng cười: “Vậy qua đợt này con dẫn em ấy tới gặp ông.”
“Ờ, ông chờ.”
Lâm Cẩn Ngôn ở đó ăn tối với ông nội xong, nói buổi tối phải hẹn hò, ông cụ vừa nghe thì liên tục giục anh đi nhanh lên.
Lâm Cẩn Ngôn chào tạm biệt ông nội, về tới thành phố đã bảy giờ tối.
Anh ghé cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, sau đó mới chạy tới nhà hát lớn.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn tới nhà hát lớn, bên ngoài đã có không ít xe đậu đó.
Anh cầm hộp quà bỏ vào túi, một tay ôm bó hồng xuống xe.
Đại sảnh lầu ba, bốn phía đều là người, Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giản Vi đâu.
Đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ năm mươi phút, cách đại nhạc hội chỉ còn mười phút.
Anh đi ra ngoài gọi điện thoại cho Giản Vi, muốn hỏi xem cô đang ở đâu.
Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai nghe máy.
Anh gọi nhiều lần, nhưng từ đầu tới cuối vẫn ở trạng thái không ai nhận cuộc gọi.
Trong lòng Lâm Cẩn Ngôn căng thẳng, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy ngay lập tức chuẩn bị gọi điện về nhà, nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng một cô gái: “Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, bất ngờ quay đầu lại.
Hứa Oánh xấu hổ e thẹn đứng sau lưng anh, giọng mềm mại: “Em chờ anh một lúc rồi, sinh nhật vui vẻ, Cẩn Ngôn.”
Nói xong đưa hộp quà trong tay cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn chằm chú cô ta: “Tại sao lại là cô?”
Hứa Oánh đỏ bừng mặt, có chút hồi hộp, nói: “Là bác gái bảo em tới.”
Cô ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Đã sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào trước đã.”
Nói xong liền đưa tay kéo cánh tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn chợt tránh sang bên cạnh, trong nháy mắt sắc mặt nặng nề tới cực điểm.
Hứa Oánh giật mình, “Lâm…..”
Cô ta vừa muốn nói gì đó, một giây sau, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người bước nhanh ra ngoài.
Toàn thân anh đầy lửa giận, Hứa Oánh sợ vô cùng, không dám chọc vào xui xẻo, đành trơ mắt nhìn anh rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong nhà hát đi ra, sắc mặt bình tĩnh, cằm \*\*\*\*\* \*\*\*\*, môi mím chặt thành một đường.
Lửa giận trong lồng ngực phảng phất như sắp bốc lên đỉnh đầu, anh liều mạng đè nén xuống, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt của Giản Vi, thì cơn tức hoàn toàn không khống chế nổi.
Anh bước quay lại lên xe, khởi động xe rồi lập tức đạp mạnh chân ga, xe chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường về nhà, trong đầu Lâm Cẩn Ngôn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh thật sự muốn hỏi cô một chút, cứ như vậy muốn giao anh cho người phụ nữ khác?
……
Lúc hơn chín giờ tối, dì Lan hơi buồn ngủ, tạm biệt Giản Vi rồi lên lầu đi ngủ.
Giản Vi ngồi trên sofa chờ Lâm Cẩn Ngôn về nhà.
Trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ vui nhộn, nhưng giờ phút này trong đầu cô toàn là Lâm Cẩn Ngôn.
Cũng không biết họ xem ca nhạc xong chưa? Cũng không biết bây giờ họ đang làm gì?
Phòng khách rộng rãi trống trải, trong lòng cô cũng trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt, hai tay ôm đầu gối, ngẩn người co rúc trên sofa.
Cô ngồi trong phòng khách đợi đến tâm phiền ý loạn, trong đầu suy nghĩ ngổn ngang rất nhiều chuyện, cuối cùng dứt khoát từ trên sofa bước xuống đi ra ngoài sân.
Trong sân gió thổi vù vù, bị gió thổi nên tâm tình cô thoáng chốc dịu đi không ít.
Cô muốn tìm cho mình một ít chuyện để dời sự chú ý, không thèm nghĩ bây giờ Lâm Cẩn Ngôn đang làm gì, cũng không thèm nghĩ sau này sẽ làm thế nào.
Vì vậy cô rót nước đầy bình, ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiêm túc tưới nước cho hoa trong sân.
Cô ngâm nga một bài hát, cố gắng thả lỏng mình.
Lúc tưới tới luống hoa thứ ba, trước mắt đột nhiên xuất hiện luồng sáng đâm vào mắt khiến cô hơi đau, theo bản năng cô đưa tay che mắt.
Lúc ngẩng đầu lên thì xe Lâm Cẩn Ngôn đã dừng trong sân.
Cô ngẩn người đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong xe bước xuống, khoảnh khắc trông thấy Giản Vi, lửa giận tự đáy lòng xông lên không thể chặn lại, anh đen mặt, bước tới trước mặt cô.
Giản Vi hơi chột dạ, vô thức cầm chặt bình tưới trong tay, cười khan nói: “Anh…. Anh về nhanh vậy à? Hẹn hò, vẫn…. Vẫn suôn sẻ…. A!”
Giản Vi còn chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị Lâm Cẩn Ngôn túm chặt, cô đau hét lên một tiếng, theo bản năng muốn thu tay.
Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn âm trầm, đôi mắt đỏ bừng chăm chú nhìn cô, cao giọng giận dữ hỏi: “Giản Vi, đây là quà sinh nhật cô tặng cho tôi?”
Anh cầm lấy cổ tay cô, dùng sức đến mức như muốn bóp nát xương cốt cô.
Giản Vi đau quá không chịu được, cố gắng giãy dụa, “Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau –“
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Nhưng tình hình trong nhà em ấy không tốt lắm, mẹ em ấy mất sớm, ba là một người dân cờ bạc, có điều con đã cho người đưa ông ta ra nước ngoài, sau này không về nữa.”
Ông cụ Lâm nghe vậy, mi tâm nhíu chặt: “Vậy cô bé này khi nhỏ trôi qua chắc không tốt.”
“Dạ, ba em ấy thường uống say đánh em ấy, tiền lương em ấy làm thuê cũng thường xuyên bị ba cướp đi đánh bài.”
“Ôi, đáng thương quá.” Vẻ mặt ông cụ Lâm đầy đau lòng, lại dặn dò: “Vậy con phải đối xử tốt với người ta đó, đừng để người ta bị uất ức gì.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn ông nội, “Ông nội, ông không chê?”
“Nói bậy gì đó, ba nó là loại người như vậy, nhưng nó thì không phải, chỉ cần là cô gái tốt mà con thích thì chính là cháu dâu tốt của ông nội, nhà chúng ta không nói mấy chuyện môn đăng hộ đối.”
Lâm Cẩn Ngôn vui mừng cười: “Vậy qua đợt này con dẫn em ấy tới gặp ông.”
“Ờ, ông chờ.”
Lâm Cẩn Ngôn ở đó ăn tối với ông nội xong, nói buổi tối phải hẹn hò, ông cụ vừa nghe thì liên tục giục anh đi nhanh lên.
Lâm Cẩn Ngôn chào tạm biệt ông nội, về tới thành phố đã bảy giờ tối.
Anh ghé cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, sau đó mới chạy tới nhà hát lớn.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn tới nhà hát lớn, bên ngoài đã có không ít xe đậu đó.
Anh cầm hộp quà bỏ vào túi, một tay ôm bó hồng xuống xe.
Đại sảnh lầu ba, bốn phía đều là người, Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giản Vi đâu.
Đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ năm mươi phút, cách đại nhạc hội chỉ còn mười phút.
Anh đi ra ngoài gọi điện thoại cho Giản Vi, muốn hỏi xem cô đang ở đâu.
Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai nghe máy.
Anh gọi nhiều lần, nhưng từ đầu tới cuối vẫn ở trạng thái không ai nhận cuộc gọi.
Trong lòng Lâm Cẩn Ngôn căng thẳng, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy ngay lập tức chuẩn bị gọi điện về nhà, nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng một cô gái: “Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, bất ngờ quay đầu lại.
Hứa Oánh xấu hổ e thẹn đứng sau lưng anh, giọng mềm mại: “Em chờ anh một lúc rồi, sinh nhật vui vẻ, Cẩn Ngôn.”
Nói xong đưa hộp quà trong tay cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn chằm chú cô ta: “Tại sao lại là cô?”
Hứa Oánh đỏ bừng mặt, có chút hồi hộp, nói: “Là bác gái bảo em tới.”
Cô ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Đã sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào trước đã.”
Nói xong liền đưa tay kéo cánh tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn chợt tránh sang bên cạnh, trong nháy mắt sắc mặt nặng nề tới cực điểm.
Hứa Oánh giật mình, “Lâm…..”
Cô ta vừa muốn nói gì đó, một giây sau, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người bước nhanh ra ngoài.
Toàn thân anh đầy lửa giận, Hứa Oánh sợ vô cùng, không dám chọc vào xui xẻo, đành trơ mắt nhìn anh rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong nhà hát đi ra, sắc mặt bình tĩnh, cằm \*\*\*\*\* \*\*\*\*, môi mím chặt thành một đường.
Lửa giận trong lồng ngực phảng phất như sắp bốc lên đỉnh đầu, anh liều mạng đè nén xuống, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt của Giản Vi, thì cơn tức hoàn toàn không khống chế nổi.
Anh bước quay lại lên xe, khởi động xe rồi lập tức đạp mạnh chân ga, xe chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường về nhà, trong đầu Lâm Cẩn Ngôn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh thật sự muốn hỏi cô một chút, cứ như vậy muốn giao anh cho người phụ nữ khác?
……
Lúc hơn chín giờ tối, dì Lan hơi buồn ngủ, tạm biệt Giản Vi rồi lên lầu đi ngủ.
Giản Vi ngồi trên sofa chờ Lâm Cẩn Ngôn về nhà.
Trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ vui nhộn, nhưng giờ phút này trong đầu cô toàn là Lâm Cẩn Ngôn.
Cũng không biết họ xem ca nhạc xong chưa? Cũng không biết bây giờ họ đang làm gì?
Phòng khách rộng rãi trống trải, trong lòng cô cũng trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt, hai tay ôm đầu gối, ngẩn người co rúc trên sofa.
Cô ngồi trong phòng khách đợi đến tâm phiền ý loạn, trong đầu suy nghĩ ngổn ngang rất nhiều chuyện, cuối cùng dứt khoát từ trên sofa bước xuống đi ra ngoài sân.
Trong sân gió thổi vù vù, bị gió thổi nên tâm tình cô thoáng chốc dịu đi không ít.
Cô muốn tìm cho mình một ít chuyện để dời sự chú ý, không thèm nghĩ bây giờ Lâm Cẩn Ngôn đang làm gì, cũng không thèm nghĩ sau này sẽ làm thế nào.
Vì vậy cô rót nước đầy bình, ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiêm túc tưới nước cho hoa trong sân.
Cô ngâm nga một bài hát, cố gắng thả lỏng mình.
Lúc tưới tới luống hoa thứ ba, trước mắt đột nhiên xuất hiện luồng sáng đâm vào mắt khiến cô hơi đau, theo bản năng cô đưa tay che mắt.
Lúc ngẩng đầu lên thì xe Lâm Cẩn Ngôn đã dừng trong sân.
Cô ngẩn người đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong xe bước xuống, khoảnh khắc trông thấy Giản Vi, lửa giận tự đáy lòng xông lên không thể chặn lại, anh đen mặt, bước tới trước mặt cô.
Giản Vi hơi chột dạ, vô thức cầm chặt bình tưới trong tay, cười khan nói: “Anh…. Anh về nhanh vậy à? Hẹn hò, vẫn…. Vẫn suôn sẻ…. A!”
Giản Vi còn chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị Lâm Cẩn Ngôn túm chặt, cô đau hét lên một tiếng, theo bản năng muốn thu tay.
Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn âm trầm, đôi mắt đỏ bừng chăm chú nhìn cô, cao giọng giận dữ hỏi: “Giản Vi, đây là quà sinh nhật cô tặng cho tôi?”
Anh cầm lấy cổ tay cô, dùng sức đến mức như muốn bóp nát xương cốt cô.
Giản Vi đau quá không chịu được, cố gắng giãy dụa, “Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau –“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.