Chương 11
Tống Anh Thư
02/12/2022
Có lẻ như cô chưa từng cảm thấy hối hận với việc mình đã làm năm xưa với chính người em gái đã mất của mình. Tại sao con người cô có thể trở nên độc ác đến như vậy?.....
Tiếng nói của anh cứ vang vọng dài trong đầu...tại sao cô phải hối hận? À đúng rồi, cô thật lãng trí. Chính cô giết em gái mình mà, sao không hối hận đi. Lại một lần nữa nở một nụ cười khinh bỉ dành tặng cho bản thân mình.
- Ha! Có phải hối hận rồi thì anh sẽ tha cho tôi đúng chứ. Tần Tổng! Tôi xin lỗi, tôi hối hận rồi đấy. Anh tha cho tôi đi ha?
Lời nói tựa như cầu xin cho có lại mang theo sự khinh bỉ đặc biệt dành tặng cho anh. Hối hận? Hối hận cái gì chứ! Cô sống trên đời này chưa từng biết hối hận là gì.
Cô chẳng làm gì cả, cô chẳng có điều gì tiếc nuối để khiến bản thân mình phải hối hận với anh. Cô chẳng làm gì cả!!
- Khả Phong! Tôi nói cho anh biết, cả cuộc đời này của tôi chưa từng biết hối hận là cái gì! Tôi không làm gì cả. Sau này sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến người hối hận đó lại chính là anh. Và chỉ có thể là anh mà thôi.
Cô mạnh miệng nói lên những lời ấy, tựa như chẳng sợ trời cũng không sợ đất. Cô chẳng còn điều gì để sợ ngoài nỗi ám ảnh tâm lí cứ vọng thẳng vào đầu này nữa rồi.
Bàn tay bóp gương mặt của cô ngày một dùng lực mạnh hơn. Dường như đang cố kìm nén cảm xúc tức giận không thể nào dừng lại đang dâng lên trong người.
-Cô nói cái gì! Nói lại tôi nghe xem. Người hối hận là tôi à, cô nghĩ cô là ai. Loại người lòng dạ ác độc như cô, tại sao số kiếp mạng lớn đến như vậy. Đã 5 năm qua mà cô vẫn còn sống.
- Phải chăng có tên nào bao nuôi bên Mỹ nên bây giờ mới trở nên ngon lành và béo bở đến như vậy. Người tình nhân đó của cô đang ở đâu nhỉ, không biết giờ anh ta đang hoảng loạn tìm kiếm cô cỡ nào ha?
Từng lời nói của anh tựa như châm chọc cô đến méo mó gương mặt. Anh ta biết anh trai cô, nhưng lại nghĩ là tình nhân bên Mỹ của cô!
Phải làm như thế nào đây, cô không thể nào để anh đụng vào anh ấy được. Cô chẳng có gì ngoài anh trai của cô cả, nếu anh ấy có chuyện gì. Cô làm sao có thể sống nỗi đây, thật sự không thể như thế được, cô phải tìm cách thôi!!!
- Tôi cấm anh đụng vào anh ấy, bằng không tôi liều chết với anh !
Tiếng nói của anh cứ vang vọng dài trong đầu...tại sao cô phải hối hận? À đúng rồi, cô thật lãng trí. Chính cô giết em gái mình mà, sao không hối hận đi. Lại một lần nữa nở một nụ cười khinh bỉ dành tặng cho bản thân mình.
- Ha! Có phải hối hận rồi thì anh sẽ tha cho tôi đúng chứ. Tần Tổng! Tôi xin lỗi, tôi hối hận rồi đấy. Anh tha cho tôi đi ha?
Lời nói tựa như cầu xin cho có lại mang theo sự khinh bỉ đặc biệt dành tặng cho anh. Hối hận? Hối hận cái gì chứ! Cô sống trên đời này chưa từng biết hối hận là gì.
Cô chẳng làm gì cả, cô chẳng có điều gì tiếc nuối để khiến bản thân mình phải hối hận với anh. Cô chẳng làm gì cả!!
- Khả Phong! Tôi nói cho anh biết, cả cuộc đời này của tôi chưa từng biết hối hận là cái gì! Tôi không làm gì cả. Sau này sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến người hối hận đó lại chính là anh. Và chỉ có thể là anh mà thôi.
Cô mạnh miệng nói lên những lời ấy, tựa như chẳng sợ trời cũng không sợ đất. Cô chẳng còn điều gì để sợ ngoài nỗi ám ảnh tâm lí cứ vọng thẳng vào đầu này nữa rồi.
Bàn tay bóp gương mặt của cô ngày một dùng lực mạnh hơn. Dường như đang cố kìm nén cảm xúc tức giận không thể nào dừng lại đang dâng lên trong người.
-Cô nói cái gì! Nói lại tôi nghe xem. Người hối hận là tôi à, cô nghĩ cô là ai. Loại người lòng dạ ác độc như cô, tại sao số kiếp mạng lớn đến như vậy. Đã 5 năm qua mà cô vẫn còn sống.
- Phải chăng có tên nào bao nuôi bên Mỹ nên bây giờ mới trở nên ngon lành và béo bở đến như vậy. Người tình nhân đó của cô đang ở đâu nhỉ, không biết giờ anh ta đang hoảng loạn tìm kiếm cô cỡ nào ha?
Từng lời nói của anh tựa như châm chọc cô đến méo mó gương mặt. Anh ta biết anh trai cô, nhưng lại nghĩ là tình nhân bên Mỹ của cô!
Phải làm như thế nào đây, cô không thể nào để anh đụng vào anh ấy được. Cô chẳng có gì ngoài anh trai của cô cả, nếu anh ấy có chuyện gì. Cô làm sao có thể sống nỗi đây, thật sự không thể như thế được, cô phải tìm cách thôi!!!
- Tôi cấm anh đụng vào anh ấy, bằng không tôi liều chết với anh !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.