Chương 53: Ngoại truyện 6
Cố Mạn
24/10/2013
Phiên ngoại: Tông Tông nuôi em trai
1.
Hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại dẫn hai đứa con yêu đến nhà bà nội chơi, ngay lập tức được bà tuyên bố một tin tốt — Bà đã thay Tông Tông đồng ý đóng một quảng cáo rồi!
Tuy đây là chuyện người nhà đích thân nhờ vả, hơn nữa chỉ là chụp ảnh chứ không phát trên truyền hình, Vi Vi vẫn rất chi lo lắng, đến nỗi cô rối rắm suốt trên quãng đường về.
“Tông Tông còn nhỏ mà, chụp quảng cáo có vẻ không tốt lắm đâu?”
Tiêu Nại lại không ngại để lộ gương mặt nhỏ nhắn của con mình, bé trai mà, hà tất phải để ý nhiều như vậy.
“Không sao đâu, cứ để thằng bé thử đi.” Tiêu Nại vừa lái xe vừa nói, ” Nó cũng có thể tự kiếm tiền mua sữa bột nuôi mình.”
Vi Vi : “. . . . . . . . .”
Vi Vi quay lại nhìn hai bảo bối cộng lại cũng chỉ vừa sáu tuổi nhà mình đang ngồi đằng sau, chỉ còn biết lặng lẽ xoay đầu qua chỗ khác.
Tuy rằng Tiêu Nại đã tán thành nhưng Vi Vi cũng chưa yên lòng mấy, con yêu của cô luôn rất thông minh, thôi cứ dứt khoát xem Tông Tông như một “người lớn” nhỏ để thương lượng đi: “Tông Tông đồng ý chụp quảng cáo không?”
“Quảng cáo là gì ạ?”
“Là chụp ảnh cho rất nhiều người xem.”
Đôi mày nhỏ của Tông Tông bỗng dưng nhíu chặt lại, rất có dáng vẻ muộn phiền, cuối cùng, bé nhìn nhìn nhóc em đang nằm ngủ say sưa, giống như hạ quyết tâm mà rằng: “Tông Tông chụp.”
Ngày chụp quảng cáo vừa khéo lại là ngày người trong nhà đều bận, Vi Vi đành phải bế theo Nguyệt Nguyệt cùng đến studio, hoàn hảo là Tông Tông rất ngoan, không hề làm phiền mẹ mà tự dùng đôi chân nhỏ núc ních đi bên cạnh Vi Vi, còn chủ động cầm bình sữa cho nhóc em.
Vừa đến studio, các cục cưng đáng yêu khác lập tức vây quanh ngắm nhìn bé. Vi Vi quan sát tình hình một chút, nhìn thoáng qua có vẻ khá nền nếp, hơn nữa nhân viên lại chu đáo cẩn thận, nhiếp ảnh gia cũng vô cùng ôn hòa, năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không làm tổn thương đến đôi mắt của các bé, rốt cục mới khiến Vi Vi yên tâm được.
Giờ nghỉ giữa lúc chụp, Vi Vi muốn đi WC nên nhờ nhân viên trông nom con trai giúp cô vài phút. Trong nhóm nhân viên có vài cô gái đã sớm cuồng nhiệt muốn chết vì hai cậu nhóc khả ái, thấy mẹ đi rồi thì nháy mắt liền bủa vây trêu chọc.
“Tông Tông mấy tuổi rồi?”
Tông Tông cất giọng nói non nớt: “Tông Tông bốn tuổi, em trai một tuổi rưỡi.”
“Tông Tông đưa bình sữa cho cô đi, cô giúp bé đút em bú được không?”
Tông Tông ôm chặt bình sữa, tỏ ý là không cho đâu.
“Siêu đáng yêu nha!”
Đôi mắt của mấy cô gái nọ tựa như sắp tỏa sáng đến nơi, “Tông Tông thích chụp quảng cáo không?”
Tông Tông lắc đầu: “Không thích ạ.”
Các nàng nhân viên mấy mặt nhìn nhau: “Vậy sao Tông Tông lại chịu đến đây chụp?”
Tông Tông bị họ ngắm nhìn thì có chút ủ rũ, bèn ôm bình sữa của nhóc em, kéo nôi, cúi đầu bảo: “Tông Tông phải kiếm tiền mua sữa bột, tự nuôi mình với em trai.” =))
Sau khi Vi Vi trở về từ nhà vệ sinh, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt mọi người có gì đó bất thường lắm, rốt cuộc loại ánh mắt như nhìn mẹ kế này là sao đây?
Vi Vi rất hoang mang, tại sao cô vào WC không đến bao lâu mà thế giới lại trở nên quái dị như vậy chứ…
Cái này trước cái hôm qua nha XD Tiêu Nại là một anh chồng tốt nhưng anh hêm phải ông bố tốt.
2.
Mojata là người vô cùng vô cùng thích trẻ con, nhưng đương nhiên bản thân sẽ không sinh, vì vậy cậu thường xuyên mang bánh ngọt KO làm chạy đến nhà Vi Vi, với ý đồ muốn lừa gạt Tông Tông bỏ trốn theo mình.
Hôm nay Mojata lại mang bánh quy đậu phộng làm theo phương pháp bí truyền của KO đến nhà Vi Vi, tiếp tục tiến hành hành vi dụ dỗ như thường lệ.
“Tông Tông đến nhà anh chơi nhé, anh dạy nhóc chơi game, chú KO có thể làm rất nhiều loại bánh ngọt.” Cậu trai vô sỉ nào đó ỷ có gương mặt trẻ trung nên luôn tự nhận là anh, bất quá cũng chỉ dám nói vậy lúc ai kia không có mặt, bởi vì lần trước gọi “chú” bị KO nghe được, sau khi về nhà lập tức bị đè xuống thực hiện trận “giáo dục” về cách kêu “chú” không được trong sáng cho lắm…
Mojata tiếp tục đê tiện dụ khị: “Tông Tông tới nhà anh chơi thì ba mẹ mới có thời gian sinh em gái, không phải Tông Tông thích có em gái sao?”
“Không cần em gái.” Tông Tông vừa gặm bánh quy vừa nghiêm túc lắc đầu.
“Vì sao?” Mojata hiếu kì, rõ ràng lần trước thằng bé nói muốn có em gái mà.
Tông Tông buồn phiền đáp: “Bởi vì tiền mua sữa bột của Tông Tông chỉ đủ nuôi mỗi mình em trai thôi.”
1.
Hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại dẫn hai đứa con yêu đến nhà bà nội chơi, ngay lập tức được bà tuyên bố một tin tốt — Bà đã thay Tông Tông đồng ý đóng một quảng cáo rồi!
Tuy đây là chuyện người nhà đích thân nhờ vả, hơn nữa chỉ là chụp ảnh chứ không phát trên truyền hình, Vi Vi vẫn rất chi lo lắng, đến nỗi cô rối rắm suốt trên quãng đường về.
“Tông Tông còn nhỏ mà, chụp quảng cáo có vẻ không tốt lắm đâu?”
Tiêu Nại lại không ngại để lộ gương mặt nhỏ nhắn của con mình, bé trai mà, hà tất phải để ý nhiều như vậy.
“Không sao đâu, cứ để thằng bé thử đi.” Tiêu Nại vừa lái xe vừa nói, ” Nó cũng có thể tự kiếm tiền mua sữa bột nuôi mình.”
Vi Vi : “. . . . . . . . .”
Vi Vi quay lại nhìn hai bảo bối cộng lại cũng chỉ vừa sáu tuổi nhà mình đang ngồi đằng sau, chỉ còn biết lặng lẽ xoay đầu qua chỗ khác.
Tuy rằng Tiêu Nại đã tán thành nhưng Vi Vi cũng chưa yên lòng mấy, con yêu của cô luôn rất thông minh, thôi cứ dứt khoát xem Tông Tông như một “người lớn” nhỏ để thương lượng đi: “Tông Tông đồng ý chụp quảng cáo không?”
“Quảng cáo là gì ạ?”
“Là chụp ảnh cho rất nhiều người xem.”
Đôi mày nhỏ của Tông Tông bỗng dưng nhíu chặt lại, rất có dáng vẻ muộn phiền, cuối cùng, bé nhìn nhìn nhóc em đang nằm ngủ say sưa, giống như hạ quyết tâm mà rằng: “Tông Tông chụp.”
Ngày chụp quảng cáo vừa khéo lại là ngày người trong nhà đều bận, Vi Vi đành phải bế theo Nguyệt Nguyệt cùng đến studio, hoàn hảo là Tông Tông rất ngoan, không hề làm phiền mẹ mà tự dùng đôi chân nhỏ núc ních đi bên cạnh Vi Vi, còn chủ động cầm bình sữa cho nhóc em.
Vừa đến studio, các cục cưng đáng yêu khác lập tức vây quanh ngắm nhìn bé. Vi Vi quan sát tình hình một chút, nhìn thoáng qua có vẻ khá nền nếp, hơn nữa nhân viên lại chu đáo cẩn thận, nhiếp ảnh gia cũng vô cùng ôn hòa, năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không làm tổn thương đến đôi mắt của các bé, rốt cục mới khiến Vi Vi yên tâm được.
Giờ nghỉ giữa lúc chụp, Vi Vi muốn đi WC nên nhờ nhân viên trông nom con trai giúp cô vài phút. Trong nhóm nhân viên có vài cô gái đã sớm cuồng nhiệt muốn chết vì hai cậu nhóc khả ái, thấy mẹ đi rồi thì nháy mắt liền bủa vây trêu chọc.
“Tông Tông mấy tuổi rồi?”
Tông Tông cất giọng nói non nớt: “Tông Tông bốn tuổi, em trai một tuổi rưỡi.”
“Tông Tông đưa bình sữa cho cô đi, cô giúp bé đút em bú được không?”
Tông Tông ôm chặt bình sữa, tỏ ý là không cho đâu.
“Siêu đáng yêu nha!”
Đôi mắt của mấy cô gái nọ tựa như sắp tỏa sáng đến nơi, “Tông Tông thích chụp quảng cáo không?”
Tông Tông lắc đầu: “Không thích ạ.”
Các nàng nhân viên mấy mặt nhìn nhau: “Vậy sao Tông Tông lại chịu đến đây chụp?”
Tông Tông bị họ ngắm nhìn thì có chút ủ rũ, bèn ôm bình sữa của nhóc em, kéo nôi, cúi đầu bảo: “Tông Tông phải kiếm tiền mua sữa bột, tự nuôi mình với em trai.” =))
Sau khi Vi Vi trở về từ nhà vệ sinh, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt mọi người có gì đó bất thường lắm, rốt cuộc loại ánh mắt như nhìn mẹ kế này là sao đây?
Vi Vi rất hoang mang, tại sao cô vào WC không đến bao lâu mà thế giới lại trở nên quái dị như vậy chứ…
Cái này trước cái hôm qua nha XD Tiêu Nại là một anh chồng tốt nhưng anh hêm phải ông bố tốt.
2.
Mojata là người vô cùng vô cùng thích trẻ con, nhưng đương nhiên bản thân sẽ không sinh, vì vậy cậu thường xuyên mang bánh ngọt KO làm chạy đến nhà Vi Vi, với ý đồ muốn lừa gạt Tông Tông bỏ trốn theo mình.
Hôm nay Mojata lại mang bánh quy đậu phộng làm theo phương pháp bí truyền của KO đến nhà Vi Vi, tiếp tục tiến hành hành vi dụ dỗ như thường lệ.
“Tông Tông đến nhà anh chơi nhé, anh dạy nhóc chơi game, chú KO có thể làm rất nhiều loại bánh ngọt.” Cậu trai vô sỉ nào đó ỷ có gương mặt trẻ trung nên luôn tự nhận là anh, bất quá cũng chỉ dám nói vậy lúc ai kia không có mặt, bởi vì lần trước gọi “chú” bị KO nghe được, sau khi về nhà lập tức bị đè xuống thực hiện trận “giáo dục” về cách kêu “chú” không được trong sáng cho lắm…
Mojata tiếp tục đê tiện dụ khị: “Tông Tông tới nhà anh chơi thì ba mẹ mới có thời gian sinh em gái, không phải Tông Tông thích có em gái sao?”
“Không cần em gái.” Tông Tông vừa gặm bánh quy vừa nghiêm túc lắc đầu.
“Vì sao?” Mojata hiếu kì, rõ ràng lần trước thằng bé nói muốn có em gái mà.
Tông Tông buồn phiền đáp: “Bởi vì tiền mua sữa bột của Tông Tông chỉ đủ nuôi mỗi mình em trai thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.