Chương 27: Vi Vân Cốc
Đế Yêu Hoàng
02/06/2015
“Đầu heo chết bằm này, thực sự không biết xấu hổ!”
Một giọng nói đột nhiên từ trong người Lục Thiếu du truyền ra, nói Thần Trư với giọng điệu kinh thường.
Lục Thiếu Du vừa nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên cả kinh nói:” Hủy diệt pháp luân!... …” Giọng nói này làm Lưu Thiếu Du kinh sợ không nhẹ, phải biết rằng Hủy Diệt Pháp Luân thật sự quá kinh khủng, để lại ấn tượng sâu đậm trong Lục Thiếu Du, làm cho Lục Thiếu Du thật sự là khó có thể quên.
“Nếu chủ nhân ta và vị kia không có ý định động thủ, ngươi đã chết hơn trăm nghìn lần..” Hủy Diệt Pháp Luân tiếp tục khinh thường nói:” Lại còn dám ở chỗ này tự đắc!” Nghe lời này Thần Trư nguyên bản đang dương dương tự đắc biểu tình lập tức xấu xí, tím như cà bầm.
“ Ngay cả ta cũng không đánh lại, không biết tốt xấu còn ở chỗ này khoe khoang ..!” Hủy Diệt Pháp Luân nói xong câu đó liền trầm mặc lần nữa.
“ Ngươi làm sao ở trong thân thể của ta…?” Lục Thiếu Du vội vàng hỏi, dù sao đây là đại sự quan hệ đến thể xác và tinh thần của mình! Thế nhưng vấn đề của Lục Thiếu Du như chìm đáy biển, Hủy Diệt Pháp Luân giống như tượng đá, một lời hồi âm cũng không có.
“Cái tên kia chắc sẽ không hại ngươi.” Thần Trư phiết phủi chủy nói.
Thần Trư vừa muốn mở miệng đột nhiên có cảm giác lưng như kim đâm, tựa như có một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nghĩ đến chủ nhân của thằng kia, liền vội vàng ngậm mồm lại, nhưng mà vẫn quay về hướng Lục Thiếu Du nói: "Dù sao cũng đã vậy rồi, ngươi cứ yên tâm cmn đi!".
Trong lòng Lục Thiếu Du càng ngày càng hồ nghi, nhìn bộ dạng Thần Trư kể lể, không khỏi lắc lắc đầu, đầu heo này dường như đang sợ cái gì đó, rất ít người có thể uy hiếp được Thần Trư, tuyệt đối là loại nhân vật cái thế cỡ như Vạn Cổ Cự Đầu (Niết Bàn) trở lên.
Lục Thiếu Du xuyên qua trận pháp hư hỏng, ra sức phi hành về phía trước, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, điên cuồng chạy ra bên ngoài, Lục Thiếu Du nhìn nhìn Thần Trư, không nhịn được lại nhìn tiếp (wtf tác giả). Thần Trư trông thấy ánh mắt quỷ dị của Lục Thiếu Du, cả người không khỏi run rẩy nói: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Bổn đại nhân không có hứng thú với ngươi, bổn đại nhân còn đang chuẩn bị đem lần đầu tiên cho một trư cô nương mỹ lệ!" (...)
Lục Thiếu Du vốn đang cấp tốc phi hành, vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ không trung té xuống, hắn hung hăng hướng Thần Trư quát: "Ta cũng không có hứng thú với một đầu heo! Thiếu gia ta vẫn còn rất bình thường!"
Thần Trư dùng chân nhỏ vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, giống như buông xuống gánh nặng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút đề phòng, hai mắt nhỏ nhìn Lục Thiếu Du, dường như sợ tiểu tử này xuống tay với mình! Không nhanh không chậm nói: "Bổn trư tung hoành thời Thượng Cổ, rất nhiều người đều yêu thích bổn đại nhân, bổn đại nhân chỉ cần hừ một tiếng, đám người kia liền từng bầy vọt tới!".
Lục Thiếu Du cảm thấy buồn nôn, toàn thân đều khó chịu, nhìn Thần Trư nói: "Ta rất tò mò, tại sao bây giờ ngươi lại yếu đến như thế!".
Thần Trư nhất thời khí huyết dâng trào như bị chọt vào chỗ ngứa, bốn chân *quơ quơ, giận dữ hướng Lục Thiếu Du quát lớn: "Bổn đại nhân luôn luôn lợi hại! Bổn trư năm đó là Trường Sinh Bí Cảnh! Là thiên kiêu cái thế trong Đại Năng đương thời! Cho dù là thời đại Thượng Cổ bổn đại nhân vẫn có thể đi ngang! Nếu không vì lão bất tử kia, đem bổn trư vây khốn chỗ này, rơi xuống cảnh giới Niết Bàn Vạn Cổ Cự Đầu! Cho dù bổn đại nhân chỉ có phát huy ra thực lực Vạn Cổ Cự Đầu, nhưng chiến lực của Vạn Cổ Cự Đầu rác rưởi sao có khả năng so với bổn trư? Chỉ cần bổn đại nhân chiếm được nguyên khí đầy đủ, là có thể tấn nhập Đại Năng đương thời! Nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước!".
Lục Thiếu Du cười ha hả, xem như vừa rồi Thần Trư kể chuyện của mình cũng là một loại báo thù, tiếp tục hướng bên ngoài Yêu Hoàng Tuyệt Vực bay đi.
Thần Trư xoay đầu heo qua, hừ một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào thân thể Lục Thiếu Du, truyền âm nói: "Bổn đại nhân mệt rồi, đến thức hải ngươi nằm chơi một chút."
Nửa ngày sau.
Một thân ảnh gầy yếu xuất hiện tại một đỉnh núi rậm rạp xanh tươi, chỉ thấy quần áo thiếu niên tuấn mỹ kia toàn thân hắc sắc. Tóc sau lưng tùy ý dùng dây chun cột lên, làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác khoan khoái, người này chính là Lục Thiếu Du vừa thoát ra Yêu Hoàng Tuyệt Vực, Lục Thiếu Du thở dài một hơi: "Hoàn hảo thoát ra được, không thể tin được là địa phương phong ấn Thần Trư còn không phải là khu vực trọng yếu nhất, xem ra, khi mình có đủ thực lực phải quay lại Yêu Hoàng Tuyệt Vực tìm hiểu đến tột cùng!"
"Tiểu tử, ngươi dẹp cái ý niệm này đi!" Trong óc truyền đến thanh âm lười biếng của Thần Trư, "Chỉ bằng tu vi của ngươi, vẫn là đừng đi chỗ đó là hơn! Bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi, đừng trách ka không nhắc nhở ngươi a....!"
Lục Thiếu Du cười nói: "Em biết rồi, thưa thánh." Lục Thiếu Du nhìn khắp bốn phía, núi cao đâm thẳng lên trời, nối thành một phiến sơn mạch, giống như cột sống của đại long, xoay quanh mà lên.
Lục Thiếu Du hít một hơi thật sâu, bấm ngón tay tính toán, còn nửa ngày nữa mình phải từ tiểu thứ nguyên giới đi ra. Cũng không biết Lạc Thanh Âm như thế nào, mong nàng không xảy ra chuyện gì xấu. Lục Thiếu Du suy nghĩ một chút, hiện tại chính là lúc diệt trừ Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, tu vi mình bây giờ đã là Luyện Khí bát trọng, chỉ cần tu vi không phải Trúc Cơ kỳ, vô pháp tạo thành thương tổn đối với mình! Lục Thiếu Du hai mắt híp lại, thân hình lắc một cái, liền hóa thành một đạo cầu vồng diễm lệ, nhanh chóng tiêu thất ở chân trời.
Lục Thiếu Du chân đạp cương phong, thần niệm Trúc Cơ kỳ mạnh mẽ quét ra ngoài, đảo qua phía chân trời.
"Di, đây là cái gì? Lynk khí nồng nặc như thế?!" Lục Thiếu Du không khỏi nghi hoặc, nơi này nguyên khí tuy rằng tinh thuần, nhưng tuyệt đối sẽ không nồng nặc giống như bây giờ. Lục Thiếu Du lắc đầu, suy nghĩ một chút, hiện tại quay về cũng không tìm được hai người Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, dù sao tiểu thứ nguyên thế giới rộng lớn, muốn tìm được hai người này như biển rộng đào sa (Huy: tìm hạt cát trong biển lớn), cực kỳ khó khăn.
"Tựa hồ là ở phụ cận a." Lục Thiếu Du âm thầm nói, bước tiến lần thứ hai nhanh hơn, hướng chổ lynk khí nồng nặc bay đi.
Vi Vân Cốc.
Lạc Thanh Ậm khẽ nhíu mày ngọc, nhìn quét một vòng mọi nơi, không nhìn thấy thân ảnh Lục Thiếu Du, không khỏi thở dài sâu kín, chẳng lẽ Lục đại ca đã xảy ra chuyện gì?
Bằng vào thực lực Lục đại ca không thể nào xảy ra sự cố a, huống hồ theo tình báo, Lục đại ca thực lực có thể sánh vai tu sĩ cảnh giới Luyện Khí cửu trọng thiên đại viên mãn, hẳn là không gặp sự cố đi? Thế nhưng Lạc Thanh Âm vẫn lo lắng.
Trong Vi Vân cốc, chúng cường tề tụ, Diệp Khổ vẻ mặt đau khổ, lúc này cả người tản mát ra một loại khí tức sắc bén như đao, khí tức giết chóc nhè nhẹ từ trong ánh đao ẩn hiện, hắn nhìn chằm chằm trên một trái cây màu lửa đỏ. Tuyệt mỹ nữ tử vẻ mặt lạnh lùng cùng đứng trên một khối quái thạch, ống tay áo màu trắng phiêu phiêu, như là Nghê Thường tiên tử trên mây, chính là Lý Vũ Thần. Sắc mặt nàng lãnh đạm quan sát chúng yêu (để chúng yêu đúng hơn là lũ yêu nha Lynk ka - ta lại thích bầy yêu), tựa hồ một khi có người chuẩn bị hái trái cây màu lửa xuống, lập tức sẽ xuất thủ đánh chết.
Một giọng nói đột nhiên từ trong người Lục Thiếu du truyền ra, nói Thần Trư với giọng điệu kinh thường.
Lục Thiếu Du vừa nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên cả kinh nói:” Hủy diệt pháp luân!... …” Giọng nói này làm Lưu Thiếu Du kinh sợ không nhẹ, phải biết rằng Hủy Diệt Pháp Luân thật sự quá kinh khủng, để lại ấn tượng sâu đậm trong Lục Thiếu Du, làm cho Lục Thiếu Du thật sự là khó có thể quên.
“Nếu chủ nhân ta và vị kia không có ý định động thủ, ngươi đã chết hơn trăm nghìn lần..” Hủy Diệt Pháp Luân tiếp tục khinh thường nói:” Lại còn dám ở chỗ này tự đắc!” Nghe lời này Thần Trư nguyên bản đang dương dương tự đắc biểu tình lập tức xấu xí, tím như cà bầm.
“ Ngay cả ta cũng không đánh lại, không biết tốt xấu còn ở chỗ này khoe khoang ..!” Hủy Diệt Pháp Luân nói xong câu đó liền trầm mặc lần nữa.
“ Ngươi làm sao ở trong thân thể của ta…?” Lục Thiếu Du vội vàng hỏi, dù sao đây là đại sự quan hệ đến thể xác và tinh thần của mình! Thế nhưng vấn đề của Lục Thiếu Du như chìm đáy biển, Hủy Diệt Pháp Luân giống như tượng đá, một lời hồi âm cũng không có.
“Cái tên kia chắc sẽ không hại ngươi.” Thần Trư phiết phủi chủy nói.
Thần Trư vừa muốn mở miệng đột nhiên có cảm giác lưng như kim đâm, tựa như có một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nghĩ đến chủ nhân của thằng kia, liền vội vàng ngậm mồm lại, nhưng mà vẫn quay về hướng Lục Thiếu Du nói: "Dù sao cũng đã vậy rồi, ngươi cứ yên tâm cmn đi!".
Trong lòng Lục Thiếu Du càng ngày càng hồ nghi, nhìn bộ dạng Thần Trư kể lể, không khỏi lắc lắc đầu, đầu heo này dường như đang sợ cái gì đó, rất ít người có thể uy hiếp được Thần Trư, tuyệt đối là loại nhân vật cái thế cỡ như Vạn Cổ Cự Đầu (Niết Bàn) trở lên.
Lục Thiếu Du xuyên qua trận pháp hư hỏng, ra sức phi hành về phía trước, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, điên cuồng chạy ra bên ngoài, Lục Thiếu Du nhìn nhìn Thần Trư, không nhịn được lại nhìn tiếp (wtf tác giả). Thần Trư trông thấy ánh mắt quỷ dị của Lục Thiếu Du, cả người không khỏi run rẩy nói: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Bổn đại nhân không có hứng thú với ngươi, bổn đại nhân còn đang chuẩn bị đem lần đầu tiên cho một trư cô nương mỹ lệ!" (...)
Lục Thiếu Du vốn đang cấp tốc phi hành, vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ không trung té xuống, hắn hung hăng hướng Thần Trư quát: "Ta cũng không có hứng thú với một đầu heo! Thiếu gia ta vẫn còn rất bình thường!"
Thần Trư dùng chân nhỏ vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, giống như buông xuống gánh nặng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút đề phòng, hai mắt nhỏ nhìn Lục Thiếu Du, dường như sợ tiểu tử này xuống tay với mình! Không nhanh không chậm nói: "Bổn trư tung hoành thời Thượng Cổ, rất nhiều người đều yêu thích bổn đại nhân, bổn đại nhân chỉ cần hừ một tiếng, đám người kia liền từng bầy vọt tới!".
Lục Thiếu Du cảm thấy buồn nôn, toàn thân đều khó chịu, nhìn Thần Trư nói: "Ta rất tò mò, tại sao bây giờ ngươi lại yếu đến như thế!".
Thần Trư nhất thời khí huyết dâng trào như bị chọt vào chỗ ngứa, bốn chân *quơ quơ, giận dữ hướng Lục Thiếu Du quát lớn: "Bổn đại nhân luôn luôn lợi hại! Bổn trư năm đó là Trường Sinh Bí Cảnh! Là thiên kiêu cái thế trong Đại Năng đương thời! Cho dù là thời đại Thượng Cổ bổn đại nhân vẫn có thể đi ngang! Nếu không vì lão bất tử kia, đem bổn trư vây khốn chỗ này, rơi xuống cảnh giới Niết Bàn Vạn Cổ Cự Đầu! Cho dù bổn đại nhân chỉ có phát huy ra thực lực Vạn Cổ Cự Đầu, nhưng chiến lực của Vạn Cổ Cự Đầu rác rưởi sao có khả năng so với bổn trư? Chỉ cần bổn đại nhân chiếm được nguyên khí đầy đủ, là có thể tấn nhập Đại Năng đương thời! Nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước!".
Lục Thiếu Du cười ha hả, xem như vừa rồi Thần Trư kể chuyện của mình cũng là một loại báo thù, tiếp tục hướng bên ngoài Yêu Hoàng Tuyệt Vực bay đi.
Thần Trư xoay đầu heo qua, hừ một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào thân thể Lục Thiếu Du, truyền âm nói: "Bổn đại nhân mệt rồi, đến thức hải ngươi nằm chơi một chút."
Nửa ngày sau.
Một thân ảnh gầy yếu xuất hiện tại một đỉnh núi rậm rạp xanh tươi, chỉ thấy quần áo thiếu niên tuấn mỹ kia toàn thân hắc sắc. Tóc sau lưng tùy ý dùng dây chun cột lên, làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác khoan khoái, người này chính là Lục Thiếu Du vừa thoát ra Yêu Hoàng Tuyệt Vực, Lục Thiếu Du thở dài một hơi: "Hoàn hảo thoát ra được, không thể tin được là địa phương phong ấn Thần Trư còn không phải là khu vực trọng yếu nhất, xem ra, khi mình có đủ thực lực phải quay lại Yêu Hoàng Tuyệt Vực tìm hiểu đến tột cùng!"
"Tiểu tử, ngươi dẹp cái ý niệm này đi!" Trong óc truyền đến thanh âm lười biếng của Thần Trư, "Chỉ bằng tu vi của ngươi, vẫn là đừng đi chỗ đó là hơn! Bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi, đừng trách ka không nhắc nhở ngươi a....!"
Lục Thiếu Du cười nói: "Em biết rồi, thưa thánh." Lục Thiếu Du nhìn khắp bốn phía, núi cao đâm thẳng lên trời, nối thành một phiến sơn mạch, giống như cột sống của đại long, xoay quanh mà lên.
Lục Thiếu Du hít một hơi thật sâu, bấm ngón tay tính toán, còn nửa ngày nữa mình phải từ tiểu thứ nguyên giới đi ra. Cũng không biết Lạc Thanh Âm như thế nào, mong nàng không xảy ra chuyện gì xấu. Lục Thiếu Du suy nghĩ một chút, hiện tại chính là lúc diệt trừ Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, tu vi mình bây giờ đã là Luyện Khí bát trọng, chỉ cần tu vi không phải Trúc Cơ kỳ, vô pháp tạo thành thương tổn đối với mình! Lục Thiếu Du hai mắt híp lại, thân hình lắc một cái, liền hóa thành một đạo cầu vồng diễm lệ, nhanh chóng tiêu thất ở chân trời.
Lục Thiếu Du chân đạp cương phong, thần niệm Trúc Cơ kỳ mạnh mẽ quét ra ngoài, đảo qua phía chân trời.
"Di, đây là cái gì? Lynk khí nồng nặc như thế?!" Lục Thiếu Du không khỏi nghi hoặc, nơi này nguyên khí tuy rằng tinh thuần, nhưng tuyệt đối sẽ không nồng nặc giống như bây giờ. Lục Thiếu Du lắc đầu, suy nghĩ một chút, hiện tại quay về cũng không tìm được hai người Ngụy lão quỷ và Ưng Văn, dù sao tiểu thứ nguyên thế giới rộng lớn, muốn tìm được hai người này như biển rộng đào sa (Huy: tìm hạt cát trong biển lớn), cực kỳ khó khăn.
"Tựa hồ là ở phụ cận a." Lục Thiếu Du âm thầm nói, bước tiến lần thứ hai nhanh hơn, hướng chổ lynk khí nồng nặc bay đi.
Vi Vân Cốc.
Lạc Thanh Ậm khẽ nhíu mày ngọc, nhìn quét một vòng mọi nơi, không nhìn thấy thân ảnh Lục Thiếu Du, không khỏi thở dài sâu kín, chẳng lẽ Lục đại ca đã xảy ra chuyện gì?
Bằng vào thực lực Lục đại ca không thể nào xảy ra sự cố a, huống hồ theo tình báo, Lục đại ca thực lực có thể sánh vai tu sĩ cảnh giới Luyện Khí cửu trọng thiên đại viên mãn, hẳn là không gặp sự cố đi? Thế nhưng Lạc Thanh Âm vẫn lo lắng.
Trong Vi Vân cốc, chúng cường tề tụ, Diệp Khổ vẻ mặt đau khổ, lúc này cả người tản mát ra một loại khí tức sắc bén như đao, khí tức giết chóc nhè nhẹ từ trong ánh đao ẩn hiện, hắn nhìn chằm chằm trên một trái cây màu lửa đỏ. Tuyệt mỹ nữ tử vẻ mặt lạnh lùng cùng đứng trên một khối quái thạch, ống tay áo màu trắng phiêu phiêu, như là Nghê Thường tiên tử trên mây, chính là Lý Vũ Thần. Sắc mặt nàng lãnh đạm quan sát chúng yêu (để chúng yêu đúng hơn là lũ yêu nha Lynk ka - ta lại thích bầy yêu), tựa hồ một khi có người chuẩn bị hái trái cây màu lửa xuống, lập tức sẽ xuất thủ đánh chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.