Chương 14
Lý Tranh
04/12/2013
Tôi nghe điện thoại xong, vui vẻ đi vào lớp. Chúng nó vẫn ồn ào vậy, tôi
cũng tham gia. Dù gì, tôi cũng đã biết được, “ sao đỏ ” của tôi vẫn bình yên, bên phương trời xa lắm..
Tôi ngồi chờ, đếm thời gian, sao lâu vậy nhỉ…. Đúng là, cái khoảnh khắc phải chờ đợi một cái gì đó, thật lâu, thật lâu. Tôi tưởng tượng thời gian như ngừng lại, nó không trôi nữa, nó đang trêu tôi. Bao giờ cho đến tối, để tôi được gặp “ sao đỏ ” đây cơ chứ.
Lang thang đi về, trên con đường mà tôi và sao đỏ vẫn hay đi, bên cạnh tôi, thằng Lâm với thằng Việt Anh đang thi nhau bốc phét, nói toàn chuyện linh tinh. Tôi bảo 2 chúng nó:
- Lúc nãy Vi vừa gọi điện về cho tao.
- Thật á, hai thằng chúng nó vừa nghe xong liền dừng ngay câu truyện mà chúng nó đang nói lại, quay sang nhìn tôi.
- Ừ, tôi cười
- Thế Vi sao rồi mày….
- Không được ổn cho lắm, tao nghĩ vậy.
- Có gì mà không ổn… hai thằng bạn tiếp tục hỏi một cách dồn dập
- Ờ, Vi nó đếch biết nấu cơm..
Hai thằng chúng nó nhìn nhau, rồi cười rú lên, như điên dại
- Thế thì lo thật đấy, không biết nấu cơm, thì nó sống sao đây…
- Tao cũng không biết, tối nay ol thì mới hỏi đc..
Tôi chỉ biết trả lời thế chứ biết làm sao nữa. Thực sự lúc này tôi cũng đang rất lo cho hắn.
8h tối, sau khi ăn cơm xong, tôi ol. Một loạt nick yh sang trước mắt tôi, nhưng không thấy sao đỏ. Tôi ngồi lướt qua vài trang báo, dạo này tình hình thời tiết tệ quá. Từ lúc “ sao đỏ ” đi, tôi có thói quen xem cả thời tiết của nước Nga, dù gì thì cũng là nước an em, đồng chí với mình mà, cần phải quan tâm tới họ một chút chứ. Thời tiết ở Nga đang rất xấu, bão tuyết rơi dày, đường xe cộ không thể đi được.
- Buzz
Là sao đỏ, nhưng hắn để ẩn.
- Làm gì mà giờ mới ol thế vk, ăn cơm chưa.
- Chưa, đang ăn bánh, còn ck, vk mới đi học về.
Học gì mà 8h tối mới về… tôi hỏi
- Học gì mà giờ này mới về, học thêm nữa à.
- Ôi ck tôi, ở nga cách vn 3 tiếng, giờ ở đây mới 5 giờ chiều.
Thì ra là thế, thảo nào, tôi lại cứ tưởng.
- Thế vk bên đó sinh hoạt thế nào, mà gọi thoại đi, ck muốn nghe thấy giọng của vk, nhớ quá…
- ừ, để vk đeo phone đã.
Hình ảnh khung yahoo hiển thị đang kết nối, màn hình chat tối đen.. tôi hồi hộp, hình ảnh giật giật hiện ra, tôi thấy hắn rồi, nhớ hắn quá, hình cứ mờ mờ, giật giật không rõ… Bên dưới khung chat, báo hệ thống tín hiệu đang chập chờn, chưa thể kết nối.
Sau một khoảng thời gian, hình ảnh đã kết nối nét hơn, tôi bắt đầu nhìn thấy hắn. Vẫn thế, chả thay đổi gì…
- Eo ơi, ở nhà nhớ vk mà béo thế kia à.
- Thì nhớ, có ngủ được gì đâu, mà ngồi không thì nhàn cư vi bất thiện, nên là ck toàn phải tuyên chiến với thức ăn. Tôi cười, trả lời.
- Cho ck xem qua cái ổ của vk cái xem nào.
- Này, ăn nói cho hẳn hoi, hắn lại dư dứ quả đấm lên màn hình, tôi cũng làm trả đáp lễ,
Hắn lại lăn ra cười. Rồi hắn quay lại cái quang cảnh phòng hắn cho tôi. Một chiếc giường, trên đó có một đứa con gái khác đang ngủ. Tôi hỏi:
- Ai đấy
- Ờ, bạn cùng lớp, hai đứa ở chung phòng này. Mới đầu thì được xếp ở với một đứa con gái Khựa, nhưng mà xong xin chuyển, cho 3 đứa Khựa về ở với nhau, Việt Nam mình ở với Việt Nam, hắn lại cười.
Sơ qua, tôi thấy có cái bếp điện, một nồi cơm nhỏ, chậu rửa mặt, đồ đạc quần áo thì để trong Vali, không thấy có tủ. Thật là giản đơn, tôi thấy rưng rung, vk tôi đang phải chịu những thứ khổ sở như thế này sao. Chợt tôi thấy những cái túi gì đó, treo ngoài cửa sổ…
- Cái gì kia hả vk ơi.
- Đâu, cái gì
- Kia kìa, cái túi treo ngoài cửa sổ ấy.
- Thịt, cá.
Hắn trả lời xong, mang máy ra quay tận cửa cho tôi xem, đúng là thịt, cá thật. Tôi thấy hay hay
- Sao lại treo ở đấy làm gì hả vk
- Uk, mới sang đâu có tủ lạnh hả ck, với lại cũng chả cần tủ lạnh, ngoài trời giờ còn lạnh hơn ngăn đá tủ lạnh ở nhà, cứ để đấy, nhờ anh giời bảo quản thức ăn cho luôn.
Đúng là hết nói nổi. Nhưng cũng phải thôi, chứ để các thứ ở trong thì cũng chả có chỗ để. Mà tôi thấy, hắn ăn mặc phong phanh, mỗi cái áo khoác mỏng, còn mặc quần sooc ngắn.
- Đã ốm còn ăn mặc phong phanh thế à.
- Hơ, thế này mà phong phanh, ở đây có lò sưởi mà, nên ở trong nhà, không lạnh như ở ngoài. Hắn cười với tôi.
- Thế cứ ăn bánh cầm hơi thế kia à.
- Ừ, tí mới đi nấu cơm. Hôm nào cái Thu nó ở nhà ( Thu là tên đứa bạn ở cùng phòng với sao đỏ), thì vk được ăn ngon. Không thì chán chết. Hắn cười tiếp.
- Con gái mà chả biết nấu ăn gì cả, haizzz, thật là
- Biết sao được, người ta biết luộc rau, cắm cơm là may rồi, mà vk cũng đang tính…. Bảo ck dạy cho vk mấy món đơn giản, chứ vk không thể nhờ cái Thu nó nấu cho mãi được. Hắn xị cái mặt xuống.
- Mà ck có thấy bếp núc gì đâu, nấu kiểu gì
- Có một bếp ở ngoài hành lang, nhưng mà ngoài đó lạnh, bếp gas chung cho 3 phòng mà, cũng chả muốn, tranh nhau với 3 đứa Khựa ở ngoài, không thích.. mang nồi điện đây, đặt lên nấu trong phòng cũng được mà. Nấu bằng điện hết. Lớp vk có 7 đứa, 2 VN, 3 Khựa, 2 Iran. Mà chờ vk cho xem cái này…
Hắn khoái chí, chạy vào lục tung cái cặp sách đi học, rồi loay hoay đeo cái gì lên mặt, tôi cũng chả nhìn rõ, một lúc sau, hắn quay ra… ôi mẹ ơi, hắn thành taliban rồi.
- Cái gì thế kia, định đánh bom cảm tử à.
- Ờ, thích thế, hắn cười sướng sau cái tấm mạng che mặt đen xì của phụ nữ hồi giáo. Giờ trông hắn giống Taliban thật đấy.
- Nhìn ghê quá đi, mấy ông Mỹ mà nhìn thấy thì có mà…..
- Chỉ đeo ở nhà thôi, dại gì mang ra đường, ra đường thì cứ ta là người Việt Nam mà diễn, bản sắc dân tộc mà. Tiếc là lạnh quá, không vk đã mặc áo dài rồi. Sang bên này nghich tuyết vui lắm….
Đưa con gái trên giường bắt đầu ngủ dậy, nó nhìn quanh, rồi nó thấy sao đỏ đang chat với tôi. Tôi chỉ thấy loáng thoáng nghe được vài câu:
- Người yêu tao. Giọng sao đỏ
- Ờ, mày đi nấu cơm đi, tao ra ngay bây giờ
Thế rồi, tôi thấy đứa con gái ấy vẫy tay chào tôi qua màn hình, tôi vẫy tay chào lại.
- Vk phải ra phụ nó nấu cơm đây, nhân tiện học lỏm luôn cách nấu của nó. Mai buôn với ck sau.
Tôi chào tạm biệt hắn. Cũng chả biết là vui, hay nên buồn. Tôi thấy thương hắn quá, ở nhà đang được vui sướng, sống trong sự đùm bọc của bố mẹ, giờ thì phải tự lập một mình. Bên xứ người, không thân không thích. Cũng may, cái Thu nó giỏi tiếng Nga hơn hắn nhiều, vì mẹ nó đi sang nga từ những năm sau giải phóng, nên nó gần như nói như người bản địa. Vì thế mà sao đỏ của tôi cũng không sợ phải chịu khó khăn khi không biết tiếng. Hắn cũng học tiếng Nga ở nhà trước khi đi, vào 1 2 tháng gì đó, nhưng mà… khoảng thời gian đó chả thấm vào đâu.
Tắt máy, tôi bắt đầu ngồi vào bàn học. Tôi cũng phải phấn đấu, vì gia đình, và vì “ sao đỏ”….
Tôi ngồi chờ, đếm thời gian, sao lâu vậy nhỉ…. Đúng là, cái khoảnh khắc phải chờ đợi một cái gì đó, thật lâu, thật lâu. Tôi tưởng tượng thời gian như ngừng lại, nó không trôi nữa, nó đang trêu tôi. Bao giờ cho đến tối, để tôi được gặp “ sao đỏ ” đây cơ chứ.
Lang thang đi về, trên con đường mà tôi và sao đỏ vẫn hay đi, bên cạnh tôi, thằng Lâm với thằng Việt Anh đang thi nhau bốc phét, nói toàn chuyện linh tinh. Tôi bảo 2 chúng nó:
- Lúc nãy Vi vừa gọi điện về cho tao.
- Thật á, hai thằng chúng nó vừa nghe xong liền dừng ngay câu truyện mà chúng nó đang nói lại, quay sang nhìn tôi.
- Ừ, tôi cười
- Thế Vi sao rồi mày….
- Không được ổn cho lắm, tao nghĩ vậy.
- Có gì mà không ổn… hai thằng bạn tiếp tục hỏi một cách dồn dập
- Ờ, Vi nó đếch biết nấu cơm..
Hai thằng chúng nó nhìn nhau, rồi cười rú lên, như điên dại
- Thế thì lo thật đấy, không biết nấu cơm, thì nó sống sao đây…
- Tao cũng không biết, tối nay ol thì mới hỏi đc..
Tôi chỉ biết trả lời thế chứ biết làm sao nữa. Thực sự lúc này tôi cũng đang rất lo cho hắn.
8h tối, sau khi ăn cơm xong, tôi ol. Một loạt nick yh sang trước mắt tôi, nhưng không thấy sao đỏ. Tôi ngồi lướt qua vài trang báo, dạo này tình hình thời tiết tệ quá. Từ lúc “ sao đỏ ” đi, tôi có thói quen xem cả thời tiết của nước Nga, dù gì thì cũng là nước an em, đồng chí với mình mà, cần phải quan tâm tới họ một chút chứ. Thời tiết ở Nga đang rất xấu, bão tuyết rơi dày, đường xe cộ không thể đi được.
- Buzz
Là sao đỏ, nhưng hắn để ẩn.
- Làm gì mà giờ mới ol thế vk, ăn cơm chưa.
- Chưa, đang ăn bánh, còn ck, vk mới đi học về.
Học gì mà 8h tối mới về… tôi hỏi
- Học gì mà giờ này mới về, học thêm nữa à.
- Ôi ck tôi, ở nga cách vn 3 tiếng, giờ ở đây mới 5 giờ chiều.
Thì ra là thế, thảo nào, tôi lại cứ tưởng.
- Thế vk bên đó sinh hoạt thế nào, mà gọi thoại đi, ck muốn nghe thấy giọng của vk, nhớ quá…
- ừ, để vk đeo phone đã.
Hình ảnh khung yahoo hiển thị đang kết nối, màn hình chat tối đen.. tôi hồi hộp, hình ảnh giật giật hiện ra, tôi thấy hắn rồi, nhớ hắn quá, hình cứ mờ mờ, giật giật không rõ… Bên dưới khung chat, báo hệ thống tín hiệu đang chập chờn, chưa thể kết nối.
Sau một khoảng thời gian, hình ảnh đã kết nối nét hơn, tôi bắt đầu nhìn thấy hắn. Vẫn thế, chả thay đổi gì…
- Eo ơi, ở nhà nhớ vk mà béo thế kia à.
- Thì nhớ, có ngủ được gì đâu, mà ngồi không thì nhàn cư vi bất thiện, nên là ck toàn phải tuyên chiến với thức ăn. Tôi cười, trả lời.
- Cho ck xem qua cái ổ của vk cái xem nào.
- Này, ăn nói cho hẳn hoi, hắn lại dư dứ quả đấm lên màn hình, tôi cũng làm trả đáp lễ,
Hắn lại lăn ra cười. Rồi hắn quay lại cái quang cảnh phòng hắn cho tôi. Một chiếc giường, trên đó có một đứa con gái khác đang ngủ. Tôi hỏi:
- Ai đấy
- Ờ, bạn cùng lớp, hai đứa ở chung phòng này. Mới đầu thì được xếp ở với một đứa con gái Khựa, nhưng mà xong xin chuyển, cho 3 đứa Khựa về ở với nhau, Việt Nam mình ở với Việt Nam, hắn lại cười.
Sơ qua, tôi thấy có cái bếp điện, một nồi cơm nhỏ, chậu rửa mặt, đồ đạc quần áo thì để trong Vali, không thấy có tủ. Thật là giản đơn, tôi thấy rưng rung, vk tôi đang phải chịu những thứ khổ sở như thế này sao. Chợt tôi thấy những cái túi gì đó, treo ngoài cửa sổ…
- Cái gì kia hả vk ơi.
- Đâu, cái gì
- Kia kìa, cái túi treo ngoài cửa sổ ấy.
- Thịt, cá.
Hắn trả lời xong, mang máy ra quay tận cửa cho tôi xem, đúng là thịt, cá thật. Tôi thấy hay hay
- Sao lại treo ở đấy làm gì hả vk
- Uk, mới sang đâu có tủ lạnh hả ck, với lại cũng chả cần tủ lạnh, ngoài trời giờ còn lạnh hơn ngăn đá tủ lạnh ở nhà, cứ để đấy, nhờ anh giời bảo quản thức ăn cho luôn.
Đúng là hết nói nổi. Nhưng cũng phải thôi, chứ để các thứ ở trong thì cũng chả có chỗ để. Mà tôi thấy, hắn ăn mặc phong phanh, mỗi cái áo khoác mỏng, còn mặc quần sooc ngắn.
- Đã ốm còn ăn mặc phong phanh thế à.
- Hơ, thế này mà phong phanh, ở đây có lò sưởi mà, nên ở trong nhà, không lạnh như ở ngoài. Hắn cười với tôi.
- Thế cứ ăn bánh cầm hơi thế kia à.
- Ừ, tí mới đi nấu cơm. Hôm nào cái Thu nó ở nhà ( Thu là tên đứa bạn ở cùng phòng với sao đỏ), thì vk được ăn ngon. Không thì chán chết. Hắn cười tiếp.
- Con gái mà chả biết nấu ăn gì cả, haizzz, thật là
- Biết sao được, người ta biết luộc rau, cắm cơm là may rồi, mà vk cũng đang tính…. Bảo ck dạy cho vk mấy món đơn giản, chứ vk không thể nhờ cái Thu nó nấu cho mãi được. Hắn xị cái mặt xuống.
- Mà ck có thấy bếp núc gì đâu, nấu kiểu gì
- Có một bếp ở ngoài hành lang, nhưng mà ngoài đó lạnh, bếp gas chung cho 3 phòng mà, cũng chả muốn, tranh nhau với 3 đứa Khựa ở ngoài, không thích.. mang nồi điện đây, đặt lên nấu trong phòng cũng được mà. Nấu bằng điện hết. Lớp vk có 7 đứa, 2 VN, 3 Khựa, 2 Iran. Mà chờ vk cho xem cái này…
Hắn khoái chí, chạy vào lục tung cái cặp sách đi học, rồi loay hoay đeo cái gì lên mặt, tôi cũng chả nhìn rõ, một lúc sau, hắn quay ra… ôi mẹ ơi, hắn thành taliban rồi.
- Cái gì thế kia, định đánh bom cảm tử à.
- Ờ, thích thế, hắn cười sướng sau cái tấm mạng che mặt đen xì của phụ nữ hồi giáo. Giờ trông hắn giống Taliban thật đấy.
- Nhìn ghê quá đi, mấy ông Mỹ mà nhìn thấy thì có mà…..
- Chỉ đeo ở nhà thôi, dại gì mang ra đường, ra đường thì cứ ta là người Việt Nam mà diễn, bản sắc dân tộc mà. Tiếc là lạnh quá, không vk đã mặc áo dài rồi. Sang bên này nghich tuyết vui lắm….
Đưa con gái trên giường bắt đầu ngủ dậy, nó nhìn quanh, rồi nó thấy sao đỏ đang chat với tôi. Tôi chỉ thấy loáng thoáng nghe được vài câu:
- Người yêu tao. Giọng sao đỏ
- Ờ, mày đi nấu cơm đi, tao ra ngay bây giờ
Thế rồi, tôi thấy đứa con gái ấy vẫy tay chào tôi qua màn hình, tôi vẫy tay chào lại.
- Vk phải ra phụ nó nấu cơm đây, nhân tiện học lỏm luôn cách nấu của nó. Mai buôn với ck sau.
Tôi chào tạm biệt hắn. Cũng chả biết là vui, hay nên buồn. Tôi thấy thương hắn quá, ở nhà đang được vui sướng, sống trong sự đùm bọc của bố mẹ, giờ thì phải tự lập một mình. Bên xứ người, không thân không thích. Cũng may, cái Thu nó giỏi tiếng Nga hơn hắn nhiều, vì mẹ nó đi sang nga từ những năm sau giải phóng, nên nó gần như nói như người bản địa. Vì thế mà sao đỏ của tôi cũng không sợ phải chịu khó khăn khi không biết tiếng. Hắn cũng học tiếng Nga ở nhà trước khi đi, vào 1 2 tháng gì đó, nhưng mà… khoảng thời gian đó chả thấm vào đâu.
Tắt máy, tôi bắt đầu ngồi vào bàn học. Tôi cũng phải phấn đấu, vì gia đình, và vì “ sao đỏ”….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.