Chương 4: Giằng Co
Lý Tranh
04/12/2013
Sao Đỏ xuất hiện trước cửa lớp tôi, vẫn hình giáng nhỏ nhắn ấy. Nhưng hôm
nay sao đỏ diện một cái áo bông to xù, một cái khăn nhỏ hơn thường lệ
tung bay, và cũng không còn cái mũ bê rê đội lệch nữa. Sao đỏ xuất hiện
như một thiên thần tuyết trong tim tôi. Tôi chạy ra cửa lớp trong sự
xì xầm của bọn con trai và con gái trong lớp:
- Chào cậu, cậu tìm mình có chuyện gì thế.
" Sao đỏ " hôm nay có cái gì đó rất lạ, một sự bối rối nhỏ trong đôi mắt như thiên thần. Sao đỏ chỉ khẽ nói:
- Chút nữa học xong, Phong gặp tớ ở căng- tin trường nhé, tớ có chuyện muốn nói.
thật bất ngờ, tôi cảm giác thật sung sướng, ngọt ngào, hạnh phúc, tôi đứng đó, và sao đỏ quay lưng trở về lớp. Nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại, vì tôi nhìn thấy, thằng A, thằng bạn thân của tôi, đang trầm ngâm đứng ở lan can lớp nó, suy tư nhìn dãy phượng ở sân trường. Tôi nghĩ tới nó, thế là tôi đi ra...
- Làm gì mà suy tư thế thằng bợn, vẫn còn buồn à.
Tôi vỗ vai nó, nó quay ra, tôi kinh hoàng, thằng bạn tôi, mặt nó tái nhợt, không có chút máu. Nó trông như thằng mất hồn. không hề thấy một chút sức sống. Thì ra, nó vẫn còn buồn, buồn nhiều, vì chuyện xảy ra hôm trước, vậy mà trước mặt tôi và thằng Lâm, nó mạnh mồm tuyên bố như thế. Đúng là chỉ được cái thùng rỗng kêu to.
- Buồn gì mà buồn, tao đang ốm. Hôm nay lại còn kiểm tra Hóa lên mới phải đi học thôi. Không thì nghỉ ở nhà cho khỏe.
Tôi nghĩ thầm: " thằng này lại viện cớ", đang định hỏi thăm nó xem ốm đau thế nào, thì nó chợt nói:
- Cái Vi vừa sang tìm mày à.
Tôi gật đầu, cũng chả buồn giải thích. Nhìn nó như thế này, tôi thực sự muốn như chưa bao giờ gặp cô bạn " Sao đỏ " ấy, để tôi bớt đi cái cảm giác mặc cảm tội lỗi của mình.
- Nếu mà nó hỏi gì về tao, thì mày cứ bảo là tao vẫn ổn nhé... thằng Việt Anh nắm chặt tay vào thành lan can, nó mím môi.
- Tại sao lại thế, mày vs Vi làm sao thế, chúng mày không nhìn mặt nhau nữa à. Tôi hỏi nó.
- Ừ, tao hận nó.
Chả hiểu thằng bạn tôi nghĩ gì, mà nó lại nói ra cái câu đó. Yêu một người tới như vậy, và sau đó cũng vì thế mà hận người đó. Tình yêu của nó thực sự đáng sợ.
- Từ giờ, tao sẽ coi nó như không tồn tại, cũng đừng nhắc tới tên nó trước mặt tao. Mày muốn tìm hiểu nguyên nhân như thế nào thì tự tìm hiểu, tao không giải thích nhiều. Còn mày muốn tấn công nó, thì tao vẫn ủng hộ như trước.
Nó vẫn vậy, không hề thay đổi. Bướng. Nó nói như vậy, nếu giả xử, " Sao đỏ" trở thành người yêu của tôi, lúc đó, chẳng lẽ hai chúng tôi sẽ không còn là bạn thân của nhau nữa. Tôi không thể chịu được khi tưởng tượng ra cái bối cảnh như thế.
Cất bước nặng trĩu quay về lớp, tôi giáp mặt ngay con nhỏ lớp trưởng " máy tuốt lúa":
- Làm gì mà mặt đần ra thế hả, đi gặp con gái mà cứ như là gặp cướp, bị cướp hết cả đống tiền không bằng.
Tôi cũng chả buồn trả lời nữa, đang chán lại gặp nhỏ này, tôi chỉ khẽ lắc đầu, về chỗ ngồi. Nhỏ lớp trưởng há mồm đứng im tại chỗ, nó chưa hết kinh hoàng, mọi ngày, tôi không hề nhường nó nửa câu một chữ, chỉ cần nó trêu tôi thì đừng trách tôi trêu lại cho có lần phát khóc.
Suy nghĩ mãi, tôi cũng quyết định hết giờ phải đi gặp sao đỏ xem có chuyện gì xảy ra.
Trống hết giờ điểm vang, tôi thu xếp sách vở, từ chối lời mời của bọn con trai rủ ra quán pes, lầm lũi tiến về căng - tin, nơi có người con gái tôi vừa yêu, vừa sợ gặp đang chờ.
Sao đỏ đã ngồi đó, nếu hỏi tôi, cái gì làm tôi ấn tượng nhất với " sao đỏ", thì tôi không ngần ngại trả lời đó là đôi mắt, chứ không phải khuôn mặt baby, hay mái tóc ngắn của nhỏ. Tôi tới gần mà " sao đỏ" chưa có biểu hiện gì, vẫn đang suy nghĩ, mắt nhìn xa xăm, long lanh.
- Cậu chờ mình lâu chưa. Tôi bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.
-Ừ, tớ tới cũng được một lúc, cậu uống gì.
Tôi ngần ngừ một lúc rồi chạy ra quầy mua hai hộp trà sữa và một túi bánh ngọt. Tôi quay lại, thấy " sao đỏ" hơi mỉm cười.
- Cậu uống đi. Tôi đưa cốc trà sữa cho " sao đỏ".
Sao đỏ đưa ống hút lên cái miệng nhỏ nhắn, hút một hụm rồi bắt đầu thở dài.
Không khí lại căng thẳng.
- Cậu hẹn mình ra đây, có chuyện gì vậy ? Tôi hỏi.
- Ừ, giờ thì mình chỉ biết tìm tới cậu, mình không thể nào liên lạc được với Việt Anh , có chuyện gì với cậu ấy vậy.
Tôi bắt đầu lơ mớ đoán ra là chuyện có liên quan tới vụ tỏ tình hôm nọ, tôi không nói vội, đưa cái bánh lên miệng, làm một miếng. Đang đói.
- Nó vẫn bình thường ( tôi giấu "sao đỏ " truyện thằng bạn tôi giờ đang như thằng mất hồn) có chuyện gì à,
- Ừ, tớ và cậu ấy có một số chuyện hiểu nhầm. Tớ đã cố liên lạc với cậu ấy mà cậu ấy không hề nghe máy, tin nhắn không trả lời, và tớ có sang lớp tìm mà cậu ấy không ra gặp.
Tôi cảm thấy cái gì đó cay cay, uống ngụm nước chấn tĩnh, tôi hỏi tiếp:
- Chuyện đó bắt đầu như thế nào, cái này thì thật là lạ. Tớ không thấy thằng Việt Anh nó biểu hiện như vậy bao giờ cả.
Chợt sao đỏ lấy chiếc máy điện thoại cho tôi, giọng của sao đỏ bắt đầu nghẹn lại:
- Cậu đọc đi, đây là tin nhắn cuối cùng mà Việt Anh gửi cho tớ.
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại có dán mấy cái phụ kiện linh tinh của " sao đỏ" lên, trước mắt tôi là số điện thoại của thằng bạn thân tôi:
" Từ giờ Vi đừng nhắn tin, gọi điện cho mình nữa, chúng ta không còn gì để nói cả. Tớ hận Vi "
Vẫn là câu nói đó, 3 câu cuối, tôi lạnh người, còn Sao đỏ, cô ấy bắt đầu khóc, nấc lên.
- Tớ .. tớ không biết làm sao nữa, chả lẽ không yêu nhau thì không thể làm bạn được hay sao hả Phong, tớ đâu có lỗi gì chứ.
Tôi không biết làm gì trong cái tình huống như thế này, tôi thấy khó xử quá, tôi muốn vòng tay ôm lấy " sao đỏ" của tôi, tôi không cho phép đôi mắt kia phải ngấn lệ nữa.
Vậy là cuối cùng, tôi cũng lấy hết can đảm, và nói với Sao đỏ:
- Được rồi, vậy ngày mai, tớ sẽ giúp Vi gặp thằng Việt Anh. Có gì tớ sẽ nhắn tin cho Vi sau.
Đôi mắt long lanh của Vi ánh lên một tia vui vẻ, bất chợt, sao đỏ cầm lấy tay tôi, bàn tay nhỏ nhắn ấy đang nắm chặt tay rôi:
- Tớ cảm ơn Phong nhiều lắm, cậu đúng là người bạn tốt của tớ.
Thực sự, tôi cảm thấy vui sướng, tôi vui vì được " sao đỏ" cầm tay, được sao đỏ tin tưởng. Và vì thế, vì giữ cho nụ cười của sao đỏ luôn trên môi, để không còn nhìn thấy nước mắt của sao đỏ, tôi quyết định làm đại sứ nối lại cuộc tình giữa sao đỏ và thằng Việt Anh.
Con đường về tràn ngập tiếng gió, vi vu, ánh đèn đường đã bật từ khi nào, lung linh. Nơi con đường về, tôi và " sao đỏ" cùng đi song song, sao đỏ lại cười vui, vô tư như trước. Còn tôi, ngày mai tôi phải đối mặt với sự cứng đầu của thằng bạn, thuyết phục nó gặp Vi một lần, có lẽ tôi phải nhờ tới sự trợ giúp của thằng Lâm nữa. Nhưng thôi, đó là chuyện của ngày mai, tôi muốn tận hưởng cái khoảnh khắc này, muốn làm người mà " sao đỏ " tìm tới mỗi khi cô ấy muốn có ai đó tâm sự và che chở.
Ngày mai..........
- Chào cậu, cậu tìm mình có chuyện gì thế.
" Sao đỏ " hôm nay có cái gì đó rất lạ, một sự bối rối nhỏ trong đôi mắt như thiên thần. Sao đỏ chỉ khẽ nói:
- Chút nữa học xong, Phong gặp tớ ở căng- tin trường nhé, tớ có chuyện muốn nói.
thật bất ngờ, tôi cảm giác thật sung sướng, ngọt ngào, hạnh phúc, tôi đứng đó, và sao đỏ quay lưng trở về lớp. Nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại, vì tôi nhìn thấy, thằng A, thằng bạn thân của tôi, đang trầm ngâm đứng ở lan can lớp nó, suy tư nhìn dãy phượng ở sân trường. Tôi nghĩ tới nó, thế là tôi đi ra...
- Làm gì mà suy tư thế thằng bợn, vẫn còn buồn à.
Tôi vỗ vai nó, nó quay ra, tôi kinh hoàng, thằng bạn tôi, mặt nó tái nhợt, không có chút máu. Nó trông như thằng mất hồn. không hề thấy một chút sức sống. Thì ra, nó vẫn còn buồn, buồn nhiều, vì chuyện xảy ra hôm trước, vậy mà trước mặt tôi và thằng Lâm, nó mạnh mồm tuyên bố như thế. Đúng là chỉ được cái thùng rỗng kêu to.
- Buồn gì mà buồn, tao đang ốm. Hôm nay lại còn kiểm tra Hóa lên mới phải đi học thôi. Không thì nghỉ ở nhà cho khỏe.
Tôi nghĩ thầm: " thằng này lại viện cớ", đang định hỏi thăm nó xem ốm đau thế nào, thì nó chợt nói:
- Cái Vi vừa sang tìm mày à.
Tôi gật đầu, cũng chả buồn giải thích. Nhìn nó như thế này, tôi thực sự muốn như chưa bao giờ gặp cô bạn " Sao đỏ " ấy, để tôi bớt đi cái cảm giác mặc cảm tội lỗi của mình.
- Nếu mà nó hỏi gì về tao, thì mày cứ bảo là tao vẫn ổn nhé... thằng Việt Anh nắm chặt tay vào thành lan can, nó mím môi.
- Tại sao lại thế, mày vs Vi làm sao thế, chúng mày không nhìn mặt nhau nữa à. Tôi hỏi nó.
- Ừ, tao hận nó.
Chả hiểu thằng bạn tôi nghĩ gì, mà nó lại nói ra cái câu đó. Yêu một người tới như vậy, và sau đó cũng vì thế mà hận người đó. Tình yêu của nó thực sự đáng sợ.
- Từ giờ, tao sẽ coi nó như không tồn tại, cũng đừng nhắc tới tên nó trước mặt tao. Mày muốn tìm hiểu nguyên nhân như thế nào thì tự tìm hiểu, tao không giải thích nhiều. Còn mày muốn tấn công nó, thì tao vẫn ủng hộ như trước.
Nó vẫn vậy, không hề thay đổi. Bướng. Nó nói như vậy, nếu giả xử, " Sao đỏ" trở thành người yêu của tôi, lúc đó, chẳng lẽ hai chúng tôi sẽ không còn là bạn thân của nhau nữa. Tôi không thể chịu được khi tưởng tượng ra cái bối cảnh như thế.
Cất bước nặng trĩu quay về lớp, tôi giáp mặt ngay con nhỏ lớp trưởng " máy tuốt lúa":
- Làm gì mà mặt đần ra thế hả, đi gặp con gái mà cứ như là gặp cướp, bị cướp hết cả đống tiền không bằng.
Tôi cũng chả buồn trả lời nữa, đang chán lại gặp nhỏ này, tôi chỉ khẽ lắc đầu, về chỗ ngồi. Nhỏ lớp trưởng há mồm đứng im tại chỗ, nó chưa hết kinh hoàng, mọi ngày, tôi không hề nhường nó nửa câu một chữ, chỉ cần nó trêu tôi thì đừng trách tôi trêu lại cho có lần phát khóc.
Suy nghĩ mãi, tôi cũng quyết định hết giờ phải đi gặp sao đỏ xem có chuyện gì xảy ra.
Trống hết giờ điểm vang, tôi thu xếp sách vở, từ chối lời mời của bọn con trai rủ ra quán pes, lầm lũi tiến về căng - tin, nơi có người con gái tôi vừa yêu, vừa sợ gặp đang chờ.
Sao đỏ đã ngồi đó, nếu hỏi tôi, cái gì làm tôi ấn tượng nhất với " sao đỏ", thì tôi không ngần ngại trả lời đó là đôi mắt, chứ không phải khuôn mặt baby, hay mái tóc ngắn của nhỏ. Tôi tới gần mà " sao đỏ" chưa có biểu hiện gì, vẫn đang suy nghĩ, mắt nhìn xa xăm, long lanh.
- Cậu chờ mình lâu chưa. Tôi bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.
-Ừ, tớ tới cũng được một lúc, cậu uống gì.
Tôi ngần ngừ một lúc rồi chạy ra quầy mua hai hộp trà sữa và một túi bánh ngọt. Tôi quay lại, thấy " sao đỏ" hơi mỉm cười.
- Cậu uống đi. Tôi đưa cốc trà sữa cho " sao đỏ".
Sao đỏ đưa ống hút lên cái miệng nhỏ nhắn, hút một hụm rồi bắt đầu thở dài.
Không khí lại căng thẳng.
- Cậu hẹn mình ra đây, có chuyện gì vậy ? Tôi hỏi.
- Ừ, giờ thì mình chỉ biết tìm tới cậu, mình không thể nào liên lạc được với Việt Anh , có chuyện gì với cậu ấy vậy.
Tôi bắt đầu lơ mớ đoán ra là chuyện có liên quan tới vụ tỏ tình hôm nọ, tôi không nói vội, đưa cái bánh lên miệng, làm một miếng. Đang đói.
- Nó vẫn bình thường ( tôi giấu "sao đỏ " truyện thằng bạn tôi giờ đang như thằng mất hồn) có chuyện gì à,
- Ừ, tớ và cậu ấy có một số chuyện hiểu nhầm. Tớ đã cố liên lạc với cậu ấy mà cậu ấy không hề nghe máy, tin nhắn không trả lời, và tớ có sang lớp tìm mà cậu ấy không ra gặp.
Tôi cảm thấy cái gì đó cay cay, uống ngụm nước chấn tĩnh, tôi hỏi tiếp:
- Chuyện đó bắt đầu như thế nào, cái này thì thật là lạ. Tớ không thấy thằng Việt Anh nó biểu hiện như vậy bao giờ cả.
Chợt sao đỏ lấy chiếc máy điện thoại cho tôi, giọng của sao đỏ bắt đầu nghẹn lại:
- Cậu đọc đi, đây là tin nhắn cuối cùng mà Việt Anh gửi cho tớ.
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại có dán mấy cái phụ kiện linh tinh của " sao đỏ" lên, trước mắt tôi là số điện thoại của thằng bạn thân tôi:
" Từ giờ Vi đừng nhắn tin, gọi điện cho mình nữa, chúng ta không còn gì để nói cả. Tớ hận Vi "
Vẫn là câu nói đó, 3 câu cuối, tôi lạnh người, còn Sao đỏ, cô ấy bắt đầu khóc, nấc lên.
- Tớ .. tớ không biết làm sao nữa, chả lẽ không yêu nhau thì không thể làm bạn được hay sao hả Phong, tớ đâu có lỗi gì chứ.
Tôi không biết làm gì trong cái tình huống như thế này, tôi thấy khó xử quá, tôi muốn vòng tay ôm lấy " sao đỏ" của tôi, tôi không cho phép đôi mắt kia phải ngấn lệ nữa.
Vậy là cuối cùng, tôi cũng lấy hết can đảm, và nói với Sao đỏ:
- Được rồi, vậy ngày mai, tớ sẽ giúp Vi gặp thằng Việt Anh. Có gì tớ sẽ nhắn tin cho Vi sau.
Đôi mắt long lanh của Vi ánh lên một tia vui vẻ, bất chợt, sao đỏ cầm lấy tay tôi, bàn tay nhỏ nhắn ấy đang nắm chặt tay rôi:
- Tớ cảm ơn Phong nhiều lắm, cậu đúng là người bạn tốt của tớ.
Thực sự, tôi cảm thấy vui sướng, tôi vui vì được " sao đỏ" cầm tay, được sao đỏ tin tưởng. Và vì thế, vì giữ cho nụ cười của sao đỏ luôn trên môi, để không còn nhìn thấy nước mắt của sao đỏ, tôi quyết định làm đại sứ nối lại cuộc tình giữa sao đỏ và thằng Việt Anh.
Con đường về tràn ngập tiếng gió, vi vu, ánh đèn đường đã bật từ khi nào, lung linh. Nơi con đường về, tôi và " sao đỏ" cùng đi song song, sao đỏ lại cười vui, vô tư như trước. Còn tôi, ngày mai tôi phải đối mặt với sự cứng đầu của thằng bạn, thuyết phục nó gặp Vi một lần, có lẽ tôi phải nhờ tới sự trợ giúp của thằng Lâm nữa. Nhưng thôi, đó là chuyện của ngày mai, tôi muốn tận hưởng cái khoảnh khắc này, muốn làm người mà " sao đỏ " tìm tới mỗi khi cô ấy muốn có ai đó tâm sự và che chở.
Ngày mai..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.