Chương 8: Xa
Lý Tranh
04/12/2013
Tôi lặng im, nhìn bóng sao đỏ đi khuất, ngậm ngùi, Con nhỏ lớp trưởng đứng
bên hình như cũng cảm nhận, bầu không khí đang lặng đi, sau câu nói của " sao đỏ ", hắn nói xong đi ngay, mà tôi không kịp giải thích gì. Còn
tôi, sau cái khoảnh khắc chợt lóe lên, là con nhỏ lớp trưởng nó bẫy tôi
để trả thù cái vụ từ sáng, thì tôi nhận định lại tình hình, tôi không
nghĩ, nó là người như vậy. Khoác balo lên vai, tôi quay sang:
- Mình về thôi, muộn rồi.
Con nhỏ lớp trưởng lại lăng xăng, nói đủ mọi chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Lòng tôi đang buồn, biết nói sao cho " sao đỏ " hiểu đây. Cổng trường vắng, tôi liếc mắt tìm, cái bóng nhỏ nhắn của tôi, cái bóng đó đang xa mờ.....
Suốt dọc đường đó, tôi lặng yên nhìn đèn đường, mọi lần đi về, sao đỏ luôn đồng hành với tôi. Vậy mà. Đang suy tư miên man, xem làm cách nào để xin lỗi cô bạn vừa ương vừa bướng của tôi. Tự nhiên, tôi thèm cái cảm giác đi trêu chó với " hắn "... Có tin nhắn, tôi mừng rỡ mở ra, không phải là " sao đỏ ", thất vọng
- Tối đi chơi với bọn tao nhé, dạo này mày quấn với em sao đỏ hơi nhiều đấy.
Là thằng Việt Anh, công nhận từ lúc quen " sao đỏ ", tôi không còn giành nhiều thời gian cho hai thằng bạn thân tôi, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm bọn nó, với lại khác lớp nữa. Tạm gác cái chuyện buồn lúc chiều, tôi nay phải quậy một bữa cái đã, tối về rồi tính cách giải quyết hậu quả về sau.
8h tối, tôi có mặt ở quán " ông già ", ngồi chờ hai thằng bạn, gọi cốc nước mía. Tôi ngồi nghĩ vẩn vơ, rút điện thoại. lướt danh bạ, nhắn tin cho " sao đỏ ":
- Vk ơi, đang làm gì thế.
Nhắn vu vơ, tôi chả biết nói gì, cứ để cho nó tự nhiên, tôi mong chờ, sao đỏ trả lời.
- Đợi bọn tao lâu chưa....
2 thằng bạn đã tới. Tôi dời mắt khỏi màn hình điện thoại, đang ngắm " nụ cười sao đỏ" trên màn hình, tôi ngâng đầu lên : ngỡ ngàng.
Không phải 2 thằng bạn tôi, mà là 3, một đứa con gái nữa. Đó là cái Huyền, đứa bạn học cùng bọn tôi từ hồi cấp 2, sao nó lại theo ra đây nhỉ. Tôi tò mò tự hỏi:
- Hôm nay ra đây là để thằng Lâm nó "giặt" người yêu, hôm nay tao với mày cứ ăn uống thoải mái, nó lo hết. Thằng Việt Anh nháy mắt nói một cách ẩn ý.
- "Mấy ông chỉ được cái thế là giỏi". Cái Huyền đỏ mặt, thực ra bọn tôi cũng biết thừa chuyện nó với ku Lâm sao rồi, chỉ là, chúng tôi chờ cho bọn nó ra mắt, khao một bữa thôi.
Ngồi ăn uống vui vẻ, tôi dường như quên hết cả nỗi buồn lúc chiều. Nhưng khi tàn cuộc, trở về căn nhà, đối mặt với 4 bức tường, tôi nằm vật ra giường, suy tư, sao đỏ vẫn chưa nhắn tin lại, 2 tiếng rồi.....
- Tít tít tít....
11h30p đang ngủ, có tiếng âm báo tin nhắn, tôi chồm dậy, vớ ngay cái máy điện thoại. Nhìn màn hình với cái mắt chớp chớp mãi mới mở được ra, là con nhỏ lớp trưởng.
- Sáng mai đi sớm họp ban cán bộ lớp đấy. Nhớ đi sớm, mua hộ tôi cái bánh mì nhé, mai có việc đi muộn chút.
Tôi chỉ reply " ừ ", rồi lại chui vào chăn. Mất hứng thật. Tôi nằm trong chăn, suy nghĩ mông lung, rồi lại ngủ lúc nào không biết. Thực sự là tôi thấy mệt, mệt thật sự.
1h30 phút... lại có tin nhắn:
- Ck ơi, ngủ chưa....
Thực sự tối nay tôi đâu có ngủ được, chỉ nằm mê man, tôi chờ cái tin nhắn này, lâu lâu lắm. Tôi reply ngay sau khi nhận tin nhắn:
- Nhớ vk, ứ ngủ được.
Tôi mạnh dạn trả lời một câu như thế, kệ, đang máu
Tin nhắn đến lại ngay sau đó:
- Ừ, vk chán quá, mới tắm xong, không ngủ được. Định không thèm nhắn tin với ck cơ, cho bơ vơ một thời gian, nhưng mà, thèm nghe ck hát ru quá.
Thật sự là bá đạo, từ lúc quen sao đỏ, hắn thường xuyên bắt tôi :
hát cho hắn nghe, bất kể là khi nào. Tôi cũng là một tay văn nghệ của lớp, nên chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ. Có lần "sao đỏ" nói với tôi: nếu như không hề biết tôi, mà chỉ nghe giọng hát, có lẽ, hắn sẽ yêu thầm cái giọng hát đó của tôi.
Leo lên trên sân thượng, thế là ngồi, khoác mỗi cái áo khoác mỏng, trời sáng trăng. 1h30p, tôi và em, liên kết với nhau bằng âm nhạc, khoảng cách như gần hơn... tôi say sưa hát, với tất cả những tình yêu mà tôi giành cho " sao đỏ", tôi chả muốn ngồi một mình giờ này, tôi muốn ôm " sao đỏ " vào lòng, ru hắn ngủ như lúc hắn còn trẻ con.
Sau khi hát xong một bài, tôi hỏi:
- Tắm quái gì mà muộn thế, không sợ có ma à.
Hắn trả lời :
- Ờ thì bình thường toàn đc ai đó hát ru sau 10h30, mà hôm nay đến giờ không thấy gì, chán chán lên đi tắm. Có sao không. Ma thì vk đếch sợ, có mà ma sợ vk thì có.
Tôi chả quan tâm, kệ hắn, miễn là hắn còn nhớ tới tôi, thế là quá đủ. Trăng sáng, tôi ngồi nghêu ngao hát. Còn hắn, hắn đã ngủ từ lâu rồi, sau khi nói chúc ngủ ngon với tôi. Có nhiều hôm nghe ngủ quên mất, thế là y như rằng đi học muộn, vì không có điện thoại báo thức. Nhưng mà cũng chả sao, vì hắn, có quen biết với bọn sao đỏ chấm chuyên cần. Ban công lộng gió, tâm hồn tôi cũng theo đó bay cao........
Sáng hôm sau, như thường lệ đi ăn cháo, nhưng mà không còn chơi cái trò cho tương ớt vào như mọi khi. Tôi vẫn không quên, mua cho con nhỏ lớp trưởng cái bánh mì. Sao đỏ hỏi:
- Mua bánh cho ai đấy ck.
- Ừ, mua cho con nhỏ lớp trưởng.
Hắn lại xị mặt ra :
- Ờ, thế là quan tâm cô ấy ghê nhể.
- Có đâu bằng ai kia. Tôi trả lời một cách vu vơ....
Hắn lại nhéo tôi một cái đau điếng, rồi hai đứa đi vào trường, sáng nay, tôi có cuộc họp lớp. Cuộc họp bàn về ngày 8-3 và ngày 11-3. Ngày 8-3 thì ai mà chả biết, còn ngày 11-3 là ngày con trai của lớp tôi. Cuộc họp diễn ra trong sự bình yên, mặc cho mấy thằng lớp phó tranh nhau xem làm gì trong cái ngày đàn bà ấy, và lại, thằng nào cũng mong : được tặng quà cho lớp trưởng, trừ tôi
Sáng 8-3, đang chờ sao đỏ trước cửa:
- Ten ten ten tèn, tặng vk yêu.
Hắn chạy ra, trên tay tung tăng cái kẹo mút đưa cho tôi. Tôi lườm:
- Ngày gì mà tặng cho ck, ck mà nhận quà trong cái ngày này à.
Hắn cười: " không lấy thì thôi", rồi cho kẹo vào mồm ăn một cách ngon lành. Tay còn lại chìa ra :
- Quà đâu.
Tôi cười bí hiểm :
- Đây
Tôi giang cả hai tay ra, nhắm mắt lại. Mơ tưởng thì: " Bộp ", tôi ăn chọn cái ô vào vai, đau điếng.
- Đếch thèm, quà hết date.
Tôi cười khoái chí, còn hắn cũng tít cả mắt lên cười, 2 đứa đi, nghêu ngao hát, hôm nay lên trường sớm, đường vắng... gió đung đưa những cành cây bằng lăng..... có hai người đang đi bên nhau, xa.........
- Mình về thôi, muộn rồi.
Con nhỏ lớp trưởng lại lăng xăng, nói đủ mọi chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Lòng tôi đang buồn, biết nói sao cho " sao đỏ " hiểu đây. Cổng trường vắng, tôi liếc mắt tìm, cái bóng nhỏ nhắn của tôi, cái bóng đó đang xa mờ.....
Suốt dọc đường đó, tôi lặng yên nhìn đèn đường, mọi lần đi về, sao đỏ luôn đồng hành với tôi. Vậy mà. Đang suy tư miên man, xem làm cách nào để xin lỗi cô bạn vừa ương vừa bướng của tôi. Tự nhiên, tôi thèm cái cảm giác đi trêu chó với " hắn "... Có tin nhắn, tôi mừng rỡ mở ra, không phải là " sao đỏ ", thất vọng
- Tối đi chơi với bọn tao nhé, dạo này mày quấn với em sao đỏ hơi nhiều đấy.
Là thằng Việt Anh, công nhận từ lúc quen " sao đỏ ", tôi không còn giành nhiều thời gian cho hai thằng bạn thân tôi, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm bọn nó, với lại khác lớp nữa. Tạm gác cái chuyện buồn lúc chiều, tôi nay phải quậy một bữa cái đã, tối về rồi tính cách giải quyết hậu quả về sau.
8h tối, tôi có mặt ở quán " ông già ", ngồi chờ hai thằng bạn, gọi cốc nước mía. Tôi ngồi nghĩ vẩn vơ, rút điện thoại. lướt danh bạ, nhắn tin cho " sao đỏ ":
- Vk ơi, đang làm gì thế.
Nhắn vu vơ, tôi chả biết nói gì, cứ để cho nó tự nhiên, tôi mong chờ, sao đỏ trả lời.
- Đợi bọn tao lâu chưa....
2 thằng bạn đã tới. Tôi dời mắt khỏi màn hình điện thoại, đang ngắm " nụ cười sao đỏ" trên màn hình, tôi ngâng đầu lên : ngỡ ngàng.
Không phải 2 thằng bạn tôi, mà là 3, một đứa con gái nữa. Đó là cái Huyền, đứa bạn học cùng bọn tôi từ hồi cấp 2, sao nó lại theo ra đây nhỉ. Tôi tò mò tự hỏi:
- Hôm nay ra đây là để thằng Lâm nó "giặt" người yêu, hôm nay tao với mày cứ ăn uống thoải mái, nó lo hết. Thằng Việt Anh nháy mắt nói một cách ẩn ý.
- "Mấy ông chỉ được cái thế là giỏi". Cái Huyền đỏ mặt, thực ra bọn tôi cũng biết thừa chuyện nó với ku Lâm sao rồi, chỉ là, chúng tôi chờ cho bọn nó ra mắt, khao một bữa thôi.
Ngồi ăn uống vui vẻ, tôi dường như quên hết cả nỗi buồn lúc chiều. Nhưng khi tàn cuộc, trở về căn nhà, đối mặt với 4 bức tường, tôi nằm vật ra giường, suy tư, sao đỏ vẫn chưa nhắn tin lại, 2 tiếng rồi.....
- Tít tít tít....
11h30p đang ngủ, có tiếng âm báo tin nhắn, tôi chồm dậy, vớ ngay cái máy điện thoại. Nhìn màn hình với cái mắt chớp chớp mãi mới mở được ra, là con nhỏ lớp trưởng.
- Sáng mai đi sớm họp ban cán bộ lớp đấy. Nhớ đi sớm, mua hộ tôi cái bánh mì nhé, mai có việc đi muộn chút.
Tôi chỉ reply " ừ ", rồi lại chui vào chăn. Mất hứng thật. Tôi nằm trong chăn, suy nghĩ mông lung, rồi lại ngủ lúc nào không biết. Thực sự là tôi thấy mệt, mệt thật sự.
1h30 phút... lại có tin nhắn:
- Ck ơi, ngủ chưa....
Thực sự tối nay tôi đâu có ngủ được, chỉ nằm mê man, tôi chờ cái tin nhắn này, lâu lâu lắm. Tôi reply ngay sau khi nhận tin nhắn:
- Nhớ vk, ứ ngủ được.
Tôi mạnh dạn trả lời một câu như thế, kệ, đang máu
Tin nhắn đến lại ngay sau đó:
- Ừ, vk chán quá, mới tắm xong, không ngủ được. Định không thèm nhắn tin với ck cơ, cho bơ vơ một thời gian, nhưng mà, thèm nghe ck hát ru quá.
Thật sự là bá đạo, từ lúc quen sao đỏ, hắn thường xuyên bắt tôi :
hát cho hắn nghe, bất kể là khi nào. Tôi cũng là một tay văn nghệ của lớp, nên chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ. Có lần "sao đỏ" nói với tôi: nếu như không hề biết tôi, mà chỉ nghe giọng hát, có lẽ, hắn sẽ yêu thầm cái giọng hát đó của tôi.
Leo lên trên sân thượng, thế là ngồi, khoác mỗi cái áo khoác mỏng, trời sáng trăng. 1h30p, tôi và em, liên kết với nhau bằng âm nhạc, khoảng cách như gần hơn... tôi say sưa hát, với tất cả những tình yêu mà tôi giành cho " sao đỏ", tôi chả muốn ngồi một mình giờ này, tôi muốn ôm " sao đỏ " vào lòng, ru hắn ngủ như lúc hắn còn trẻ con.
Sau khi hát xong một bài, tôi hỏi:
- Tắm quái gì mà muộn thế, không sợ có ma à.
Hắn trả lời :
- Ờ thì bình thường toàn đc ai đó hát ru sau 10h30, mà hôm nay đến giờ không thấy gì, chán chán lên đi tắm. Có sao không. Ma thì vk đếch sợ, có mà ma sợ vk thì có.
Tôi chả quan tâm, kệ hắn, miễn là hắn còn nhớ tới tôi, thế là quá đủ. Trăng sáng, tôi ngồi nghêu ngao hát. Còn hắn, hắn đã ngủ từ lâu rồi, sau khi nói chúc ngủ ngon với tôi. Có nhiều hôm nghe ngủ quên mất, thế là y như rằng đi học muộn, vì không có điện thoại báo thức. Nhưng mà cũng chả sao, vì hắn, có quen biết với bọn sao đỏ chấm chuyên cần. Ban công lộng gió, tâm hồn tôi cũng theo đó bay cao........
Sáng hôm sau, như thường lệ đi ăn cháo, nhưng mà không còn chơi cái trò cho tương ớt vào như mọi khi. Tôi vẫn không quên, mua cho con nhỏ lớp trưởng cái bánh mì. Sao đỏ hỏi:
- Mua bánh cho ai đấy ck.
- Ừ, mua cho con nhỏ lớp trưởng.
Hắn lại xị mặt ra :
- Ờ, thế là quan tâm cô ấy ghê nhể.
- Có đâu bằng ai kia. Tôi trả lời một cách vu vơ....
Hắn lại nhéo tôi một cái đau điếng, rồi hai đứa đi vào trường, sáng nay, tôi có cuộc họp lớp. Cuộc họp bàn về ngày 8-3 và ngày 11-3. Ngày 8-3 thì ai mà chả biết, còn ngày 11-3 là ngày con trai của lớp tôi. Cuộc họp diễn ra trong sự bình yên, mặc cho mấy thằng lớp phó tranh nhau xem làm gì trong cái ngày đàn bà ấy, và lại, thằng nào cũng mong : được tặng quà cho lớp trưởng, trừ tôi
Sáng 8-3, đang chờ sao đỏ trước cửa:
- Ten ten ten tèn, tặng vk yêu.
Hắn chạy ra, trên tay tung tăng cái kẹo mút đưa cho tôi. Tôi lườm:
- Ngày gì mà tặng cho ck, ck mà nhận quà trong cái ngày này à.
Hắn cười: " không lấy thì thôi", rồi cho kẹo vào mồm ăn một cách ngon lành. Tay còn lại chìa ra :
- Quà đâu.
Tôi cười bí hiểm :
- Đây
Tôi giang cả hai tay ra, nhắm mắt lại. Mơ tưởng thì: " Bộp ", tôi ăn chọn cái ô vào vai, đau điếng.
- Đếch thèm, quà hết date.
Tôi cười khoái chí, còn hắn cũng tít cả mắt lên cười, 2 đứa đi, nghêu ngao hát, hôm nay lên trường sớm, đường vắng... gió đung đưa những cành cây bằng lăng..... có hai người đang đi bên nhau, xa.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.