Chương 22: chương 22
Windy
09/04/2015
- Nghe nói cậu tìm tôi? – Ông Triệu Hoàng nhăm nhi một ngụm trà nóng, hơn hết ngay lúc này ông muốn giữ lại một chút nhiệt cho sự lạnh giá đang phủ đầy căn phòng sang trọng này.
- Vì tôi nghe nói ông đã từ chối.
Từng từ, từng chữ anh ta thốt ra đều quăng đi cảm xúc và thay vào đó là thứ khí lạnh đến run người. Gương mặt lạnh đến vô cảm, cái cách chéo chân, đút hai tai vào túi quần đầy kiêu ngạo, đôi mắt như muốn xé toạt từng ý nghĩ của người khác. Thứ cảm xúc lẽ ra phải có nó không hề tồn tại trong anh ta hay là vì anh ta đã rất khéo léo khoác lên mình chiếc áo lạnh như một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Anh ta như chẳng phải con người mà là thứ sinh vật gì đó khiến người đối diện thấy yếu mềm.
Triệu Hoàng cố giữ sự bình tĩnh, trong mấy mươi năm cuộc đời ông chưa từng gặp một cậu thanh niên đáng sợ thế này.
- Xin lỗi, tôi không có thói quen hợp tác với người lạ.
- So với King World thì đâu là người lạ chắc ông hiểu rõ chứ? – Chấn Nam nhướng mài.
- Dù là King World hay Lục Chấn tôi cũng sẽ không hợp tác với ai cả. – Triệu Hoàng dõng dạc nói.
- Ông nghĩ là cả nước Đức này sẽ còn một ai khác chịu cung cấp vật liệu cho ông sao?
Mặt ông đanh lại, sự bình tĩnh cố giữ giờ tuột mất, những nếp nhăn xô vào nhau làm hiện lên sự già cõi trong đôi mắt.
- Nói vậy là…
Những ngòn tay nhịp nhịp trên bàn một cách thích thú, tạo ra những âm thanh rất nhỏ nhưng lại có ý trêu người.
- Một là King World, hai là Lục Chấn, ba là… mất tất cả.
Lục Chấn Nam kiêu ngạo bước đi, tiếng giày va vào sàn lại một lần nữa cố ý trêu người.
- Tôi vẫn đang thắc mắc, tại sao một tập đoàn lớn như Lục Chấn lại muốn hợp tác với một công ty ít danh tiếng như Hoàng Hân, thật ra mục đích của cậu là gì? – Ông Triệu Hoàng nói vọng theo khi bước chân của người kia đang gần chạm về phía cửa.
- Vì ông là một người không có tham vọng.
Anh dừng lại, buông ra câu nói khiến người ta phải suy nghĩ rồi lạnh lùng mở cửa bước ra.
Căn phòng sang trọng bỗng chốc lấy lại nhiệt độ bình thường, bởi kẻ gây ra sự lạnh giá đã đi mất. Triệu Hoàng cuối cùng cũng có quyết định, ông tin với sự trải nghiệm và cách nhìn người của mình, lần này ông sẽ không sai. Cậu thanh niên đó, tuy chẳng thể nào đoán được suy nghĩ và những câu nói của cậu ta, nhưng ở cậu có cái gì đó làm người ta thấy tin tưởng. Và bây giờ Triệu Hoàng – ông ấy có thể lí giải được vì sao Lục Chấn lại tồn tại và phát triển như ngày hôm nay.
***
Tiếng chuông báo giờ vang lên đánh thức sự tĩnh lặng của Bingel sau những giờ học căng thẳng. Cả học viện như bừng tỉnh bởi tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện râm rang. Náo nhiệt nhất có lẽ là căn-tin – nơi người ta dùng thức ăn để chữa chứng bệnh “thèm khát” của bao tử.
Lúc này Gia Hân và Hàn Phong đang ngồi ăn cùng nhau, chuông vừa reo cậu đã kéo cô ra đây.
Cả hai đang chăm chú ăn thì một khay cơm khác được đặt xuống bàn họ một cách thô bạo kèm theo lời nói đầy khinh bỉ:
- Đứng dậy và đi ra chỗ khác.
Gia Hân ngẩng đầu nhìn cô gái đang khoanh tay trước ngực, có chút ấn tượng, là Trương Ngân – cô gái lần trước gạt cô xuống phòng Hội trưởng. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của Gia Hân là một cái nhìn đầy khinh bỉ, cô ta lại cao giọng ra lệnh.
- Tôi bảo cô đi ra chỗ khác.
Gia Hân chẳng hề đoái hoài tới thái độ giận dữ bất thường của cô gái, cô đặt lại đôi đũa lên khay rồi nhẹ giọng nói:
- Chỗ này chúng tôi ngồi trước rồi, cô tìm chỗ khác đi.
- Cô là ai mà dám ngồi ở vị trí này hả?
Giọng nói thứ ba xuất hiện, thổi bùng thêm không khí cuộc nói chuyện. Cũng như Trương Ngân, Bảo Châu đặt khay cơm của mình lên bàn nhưng có phần nhẹ nhàng hơn. Mái tóc cô vén gọn sang một bên, cô xinh xắn với nét đẹp dịu dàng nhưng ai đó lại thấy đó chỉ là “lớp mặt nạ” hoàn hảo.
- Căn-tin cũng phân theo khu vực đấy, đây là chỗ của nhóm 1, còn bên kia mới là chỗ dành cho học viên nhóm 2 như cô – Bảo Châu hắt đầu về phía những chiếc bàn gỗ nối dài nhau rồi quay lại nhìn cô gái nhỏ, giọng chất vấn – Cô là thực sự không biết hay giả vờ không biết vậy học viên nhóm 2?
Giọng điệu có phần nhẹ nhàng nhưng đó lại là cái vỏ bọc bao lấy sự khinh bỉ tột cùng.
Tiếng đũa lạnh lùng chạm vào mặt bàn, ai đó đang rất bực tức, đến lúc phải đứng dậy, không thể ngồi yên mãi được.
- Ý cô là đang đuổi tôi phải không?
Bảo châu nhìn về phía người đó, cô hơi sửng sốt nhưng rồi cũng lấy lại sự điềm tĩnh.
- Cậu thì khác vì cậu là em trai của Hội trưởng. – Cô cười cười, thái độ thay đổi rõ rệt, cô đã quên mất việc Lâm Hàn Phong chuyển vào đây với tư cách là một học viên nhóm 2.
- Vậy còn cô học viên khối 10 này thì sao? Cô ta là em gái của Hội trưởng à? – Cậu hướng tia nhìn về phía Trương Ngân, quay lại Bảo Châu, giọng khinh khi. – Còn cô, cô là gì của Hội trưởng?
Không ai biết được, cậu đang cố kiềm nén thế nào. Bao nhiêu lí do lại không nói sao cứ đem cái quan hệ “em trai với Hội trưởng” ra nói chứ. Nếu lúc đó Gia Hân không kéo cậu đi thì không chừng cậu sẽ ra tay đánh cô ta mất.
Cả hai chỉ đi được vài bước thì…
- Á…
Trong mắt cậu, bàn tay Gia Hân lọt khỏi tay cậu, cô ngã nhào xuống sàn… Có tiếng ồ lên kinh ngạc và cả những tiếng cười khúc khích. Không còn ý thức được gì, cậu quay lại đấm một đòn mạnh bạo vào má cái tên đã cản chân Gia Hân. Hắn bị mất thăng bằng, va vào cái bàn gần đó, mọi thứ trên bàn va vào nhau, tiếng đỗ vỡ giòn tan, tiếng la thét, tiếng ồ lên kinh ngạc, câu chuyện đã thu hút đám đông.
Không dừng lại, Hàn Phong bước về phía tên đó, viễn cảnh tương lai mù mịt của hắn đã được vẽ ra. Hắn sợ hãi nhìn cậu, đôi mắt cậu lài càng hằn lên sự giận dữ. không ai dám vào can ngăn bởi lẽ người ta sợ những điều phiền phức.
- Dừng lại đi Hàn Phong, chuyện này mà tới tai Hiệu trưởng thì không xong đâu.
Minh Thành từ trong đám đông chạy vào, cậu nắm chặt lấy cánh tay Hàn Phong.
- Buông ra. – Hàn Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Cậu mau xem Gia Hân có bị gì không đã?
Lúc này Hàn Phong mới tỉnh ra, cậu chỉ biết đánh cái tên làm cô ngã chứ chẳng hề xem cô có bị sao không. Cậu quay lại phía Gia Hân nhưng lúc này đã có một người con trai khác bên cạnh cô, người mà cậu tuyệt đối không muốn hắn lại gần cô.
Hoài Nam đỡ Gia Hân đứng dậy, anh lấy miếng khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên gương mặt cô, ân cần hỏi:
- Em không sao chứ? Áo em bẩn nhiều quá.
Gia Hân khẽ lắc đầu, cô còn quá bất ngờ trước cú ngã nhào vừa rồi. Cô tìm Hàn Phong, rồi lại chợt bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn cô, đầy phức tạp. Cậu liếc mắt về phía người con trai đứng cạnh cô không chỉ là căm ghét mà còn là lo sợ. Tiến về phía hai người rồi thật nhanh cậu nắm lấy tay cô kéo đi.
Hết chuyện, mọi người bắt đầu tản ra, đâu đó vẫn lời xì xầm, bàn tán. Têm xấu số ấy được người ta đưa đi, một cú đấm của Hàn Phong đã làm hắn thấy choáng váng.
Bảo Châu hậm hực bước về phía Hoài Nam.
- Anh à, sao anh lại bênh Triệu Gia Hân chứ?
Hoài Nam thôi không nhìn về phía hai người kia nữa, anh nhìn cô em gái, cái nụ cười đầy mờ ám.
- Em họ, em ghét con nhỏ đó lắm à?
***
- Ơ… nãy giờ cậu đứng đây hả?
Cô cứ nghĩ là sau khi đưa đồ thể dục cho cô cậu đã lên lớp không ngờ cậu lại đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ thế này.
- Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi… – Giọng cậu dịu lại, nhìn cô đầy xót xa.
- À, không sao, không cần phải xin lỗi đâu. – Cô cười hỳ.
- Mà nè, cậu quen hắn ta sao?
- Hắn ta? Là ai chứ? – Gia Hân tròn mắt hỏi lại.
- Là cái tên lúc nãy, Nguyễn Hoài Nam.
- Ờ, cũng quen biết sơ sơ thôi. Lần đó anh ấy đã chắn quả bóng thay tôi.
- Hắn chắn quả bóng thay cậu?
Thái độ Hàn Phong bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, người ta có thể thấy nét lo sợ đâu đó trong mắt cậu.
- Ờ, có chuyện gì sao?
- Gia Hân, cậu phải hứa với tôi từ nay không được tiếp xúc với tên Hoài Nam đó nữa, hắn ta thực sự rất nguy hiểm. – Cậu đột nhiên xiết chặt lấy vai cô, thái độ đầy nghiêm trọng.
- Nguy hiểm?
- Ừ. Cậu lên lớp trước đi, phải nhớ những gì tôi dặn đó.
Gia Hân nhìn về phía cậu đang dần xa, lòng chợt len lỏi nỗi bất an.
“Chuyện gì đã xảy ra sao?”
Trên dãy hành lang dài, bước chân trở nên gấp gáp lạ thường, từng giọt mồ hôi lạnh rỉ đầy trán, chảy dài trên gương mặt điển trai.
***
Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên trong người con trai chỉnh lại chiếc cà-la-vát trên cổ áo sơ mi nhăn nhúm vì bị ai đó túm lấy, nụ cười thâm độc trên môi tô thêm màu cho viễn cảnh phong ba. Bên ngoài, chiếc khuyên tai của chàng trai lóe một đường sáng nhỏ rồi chợt tắt, cuộc nói chuyện vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, như một sự ám ảnh nó làm gương mặt chàng trai hiện lên những đường nét lo sợ lẫn tức giận.
- Mày tiếp cận Gia Hân thật ra có ý đồ gì hả?
- Tao chỉ muốn lấy thứ tao cần thôi? Sao hả? Mày muốn thất hứa à?
- Tao sẽ đưa mày thứ khác nhưng tuyệt đối không phải là cô ấy?
- Nhưng phải làm sao đây tao rất muốn và chỉ muốn nó thôi? Mà hình như nó không nhớ gì về chuyện lần đó thì phải? Nó mà nhớ lại chắc mọi chuyện sẽ thú vị lắm đây.
- Có tao ở đây mày đừng hòng đụng đến cô ấy.
- Được thôi, tao sẽ coi mày bảo vệ nó như thế nào?
Hàn Phong cụp mắt, hàng mi cong che đi mọi cảm xúc từ nó. Lần đó với cậu là một sai lầm quá lớn, nếu cô ấy nhớ lại mọi chuyện khi đó thì không biết cô sẽ nhìn cậu thế nào nữa? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy nhói lòng.
Cậu rời khỏi phòng dụng cụ, không cần biết thế nào, cậu nhất định phải bảo vệ cô khỏi “con sói” hung hăng đó.
***
Trong gian bếp có phần xa xỉ, dưới ánh đèn điện có phần lạnh lẽo, một chàng trai đang dùng bữa tối mà hình như anh chẳng có hứng thú gì, cứ cho thức ăn vào miệng, nhai rồi nuốt một cách vô vị.
Hàn Phong bước về phía tủ lạnh mà chẳng thèm nhìn người anh trai của mình lấy một lần, cậu mở tủ, lấy một lon coca, mở nắp và uống một hơi dài. Xong cậu quay đầu bước ra, chẳng thèm để ý đến một ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
- Hôm nay em lại đánh nhau à? – Lâm Vũ không còn tập trung vào bữa tối nữa, anh nhìn về phía cậu em trai.
- Ừ. – Hàn Phong lạnh lùng trả lời.
- Vì Gia Hân? – Anh lại hỏi thêm.
Cậu không trả lời thêm nữa, cứ thế bước đi nhưng chỉ vài bước thì quay lại. Cậu đặt lon coca lên bàn, ngồi đối diện anh trai.
Ngập ngừng một hồi lâu trước ánh mắt ngạc nhiên của anh trai, cuối cùng cậu cũng có thể mở lời.
- Hoài Nam hình như hắn có ý đồ xấu với Gia Hân?
Đôi mắt người anh trai trở nên kì lạ với những cảm xúc chưa bao giờ có. Anh không biết nên buồn hay nên vui nữa, lần đầu tiên sau ngần ấy năm đứa em trai không cùng huyết thống tìm đến anh để nói chuyện mà lần này lại là vì một đứa con gái. Anh thấy nó thay đổi vì cô ấy, nó sống tốt hơn vì cô ấy, anh thấy vui cho nó. Còn bây giờ, nó lo lắng cho cô ấy, đôi mắt nó lần đầu tiên biết sợ hãi vì cô ấy, đứa em trai của anh.
***
- “Từ ngày mai em đừng rời cô ấy, có em ở bên cạnh chắc Hoài Nam không dám ra tay đâu. Hiện giờ, cô ấy chưa nhớ ra điều gì nhưng không có nghĩa là cô ấy mãi mãi sẽ không nhớ ra. Em nên nghĩ cách giải thích cho cô ấy hiểu.”
Hàn Phong khẽ thở dài, anh ấy nói đúng, rồi một ngày nào đó, Gia Hân cũng sẽ nhớ ra. Sự thật được sáng tỏ và bộ mặt thật của cậu sẽ bị vạch trần rằng cậu là một thằng khốn nạn thế nào.
Tiếng cô giáo trên bục giảng đưa cậu trở về thực tại.
- Gia Hân, em xuống phòng Giáo Viên lấy giùm cô bảng điểm nhé!
- Vâng ạ!
Gia Hân lễ phép gật đầu rồi nhanh chóng đến phòng Giáo Viên, khi cô vừa ra khỏi lớp cũng là lúc Hàn Phong chạy theo sau, chỉ để lại một câu cho giáo viên.
- Em đi với cậu ấy.
Cả ngày hôm ấy, Hàn Phong cứ đi theo Gia Hân mãi, ngay cả việc cô đi vệ sinh cậu cũng đòi đi theo, cố phải la ầm lên cậu mới thôi. Mối quan hệ của họ đã từng không rõ ràng giờ thì lại càng thêm rối.
***
- Là tin nhắn của ai vậy?
Họ đang học cùng nhau ở quán Rain, Hàn Phong nheo mắt hỏi khi thấy cô xem tin nhắn mà sắc mặt trở nên bối rối lạ thường. Cô nhìn cậu nhưng không nói gì, nhanh như cắt, cậu giật lấy điện thoại trên tay cô. Màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn: “Ngày mai sinh nhật anh, mong là em có thể đến dự, mai tan trường anh đợi em trước cổng.” Người gửi được lưu với cái tên “Hoài Nam”.
Hàn Phong xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu chau mày nhìn cô.
- Hắn ta biết số điện thoại cậu từ khi nào? Mà làm sao hắn biết được chứ?
- Tôi làm sao biết được chứ.
- Cậu từ chối ngay đi. – Hàn Phong hậm hực ra lệnh.
Gia Hân đưa đôi mắt trong veo nhìn cậu, cái nhìn làm cậu bối rối.
- Cậu thôi nhìn tôi bằng đôi mắt đó đi được không? – Cậu quay sang hướng khác, lảng tránh cô.
- Sao cậu lại tỏ ra thái độ như vậy hả? Anh ấy có gì nguy hiểm mà cậu bảo tôi phải tránh xa chứ?
- Bộ cậu muốn đi lắm hả? – Hàn Phong bực tức đáp lại.
- Ơ… tôi…
- Ngày mai chúng ta còn phải học, cậu không được rũ bỏ trách nhiệm như thế.
- Ít ra cậu phải cho tôi một lí do chứ.
- Cậu chỉ cần biết là hắn ta rất nguy hiểm, là người mà cậu không nên đến gần, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi không nghe thì mặc cậu. – Cậu ngoảnh mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cô nữa, cậu ta đang giận.
Gia Hân chợt chạnh lòng, trông cậu không có gì là đùa giỡn cả, cậu thực sự lo lắng cho cô sao? Cô cầm điện thoại và phản hồi lại tin nhắn, cô từ chối vì cô cũng chẳng hứng thú với những chuyện này cho lắm.
Người ta thấy ai đó đã nhìn lén vào màn hình điện thoại của cô mà cười thầm đâu đó vẫn còn nỗi lo sợ.
- Vì tôi nghe nói ông đã từ chối.
Từng từ, từng chữ anh ta thốt ra đều quăng đi cảm xúc và thay vào đó là thứ khí lạnh đến run người. Gương mặt lạnh đến vô cảm, cái cách chéo chân, đút hai tai vào túi quần đầy kiêu ngạo, đôi mắt như muốn xé toạt từng ý nghĩ của người khác. Thứ cảm xúc lẽ ra phải có nó không hề tồn tại trong anh ta hay là vì anh ta đã rất khéo léo khoác lên mình chiếc áo lạnh như một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Anh ta như chẳng phải con người mà là thứ sinh vật gì đó khiến người đối diện thấy yếu mềm.
Triệu Hoàng cố giữ sự bình tĩnh, trong mấy mươi năm cuộc đời ông chưa từng gặp một cậu thanh niên đáng sợ thế này.
- Xin lỗi, tôi không có thói quen hợp tác với người lạ.
- So với King World thì đâu là người lạ chắc ông hiểu rõ chứ? – Chấn Nam nhướng mài.
- Dù là King World hay Lục Chấn tôi cũng sẽ không hợp tác với ai cả. – Triệu Hoàng dõng dạc nói.
- Ông nghĩ là cả nước Đức này sẽ còn một ai khác chịu cung cấp vật liệu cho ông sao?
Mặt ông đanh lại, sự bình tĩnh cố giữ giờ tuột mất, những nếp nhăn xô vào nhau làm hiện lên sự già cõi trong đôi mắt.
- Nói vậy là…
Những ngòn tay nhịp nhịp trên bàn một cách thích thú, tạo ra những âm thanh rất nhỏ nhưng lại có ý trêu người.
- Một là King World, hai là Lục Chấn, ba là… mất tất cả.
Lục Chấn Nam kiêu ngạo bước đi, tiếng giày va vào sàn lại một lần nữa cố ý trêu người.
- Tôi vẫn đang thắc mắc, tại sao một tập đoàn lớn như Lục Chấn lại muốn hợp tác với một công ty ít danh tiếng như Hoàng Hân, thật ra mục đích của cậu là gì? – Ông Triệu Hoàng nói vọng theo khi bước chân của người kia đang gần chạm về phía cửa.
- Vì ông là một người không có tham vọng.
Anh dừng lại, buông ra câu nói khiến người ta phải suy nghĩ rồi lạnh lùng mở cửa bước ra.
Căn phòng sang trọng bỗng chốc lấy lại nhiệt độ bình thường, bởi kẻ gây ra sự lạnh giá đã đi mất. Triệu Hoàng cuối cùng cũng có quyết định, ông tin với sự trải nghiệm và cách nhìn người của mình, lần này ông sẽ không sai. Cậu thanh niên đó, tuy chẳng thể nào đoán được suy nghĩ và những câu nói của cậu ta, nhưng ở cậu có cái gì đó làm người ta thấy tin tưởng. Và bây giờ Triệu Hoàng – ông ấy có thể lí giải được vì sao Lục Chấn lại tồn tại và phát triển như ngày hôm nay.
***
Tiếng chuông báo giờ vang lên đánh thức sự tĩnh lặng của Bingel sau những giờ học căng thẳng. Cả học viện như bừng tỉnh bởi tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện râm rang. Náo nhiệt nhất có lẽ là căn-tin – nơi người ta dùng thức ăn để chữa chứng bệnh “thèm khát” của bao tử.
Lúc này Gia Hân và Hàn Phong đang ngồi ăn cùng nhau, chuông vừa reo cậu đã kéo cô ra đây.
Cả hai đang chăm chú ăn thì một khay cơm khác được đặt xuống bàn họ một cách thô bạo kèm theo lời nói đầy khinh bỉ:
- Đứng dậy và đi ra chỗ khác.
Gia Hân ngẩng đầu nhìn cô gái đang khoanh tay trước ngực, có chút ấn tượng, là Trương Ngân – cô gái lần trước gạt cô xuống phòng Hội trưởng. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của Gia Hân là một cái nhìn đầy khinh bỉ, cô ta lại cao giọng ra lệnh.
- Tôi bảo cô đi ra chỗ khác.
Gia Hân chẳng hề đoái hoài tới thái độ giận dữ bất thường của cô gái, cô đặt lại đôi đũa lên khay rồi nhẹ giọng nói:
- Chỗ này chúng tôi ngồi trước rồi, cô tìm chỗ khác đi.
- Cô là ai mà dám ngồi ở vị trí này hả?
Giọng nói thứ ba xuất hiện, thổi bùng thêm không khí cuộc nói chuyện. Cũng như Trương Ngân, Bảo Châu đặt khay cơm của mình lên bàn nhưng có phần nhẹ nhàng hơn. Mái tóc cô vén gọn sang một bên, cô xinh xắn với nét đẹp dịu dàng nhưng ai đó lại thấy đó chỉ là “lớp mặt nạ” hoàn hảo.
- Căn-tin cũng phân theo khu vực đấy, đây là chỗ của nhóm 1, còn bên kia mới là chỗ dành cho học viên nhóm 2 như cô – Bảo Châu hắt đầu về phía những chiếc bàn gỗ nối dài nhau rồi quay lại nhìn cô gái nhỏ, giọng chất vấn – Cô là thực sự không biết hay giả vờ không biết vậy học viên nhóm 2?
Giọng điệu có phần nhẹ nhàng nhưng đó lại là cái vỏ bọc bao lấy sự khinh bỉ tột cùng.
Tiếng đũa lạnh lùng chạm vào mặt bàn, ai đó đang rất bực tức, đến lúc phải đứng dậy, không thể ngồi yên mãi được.
- Ý cô là đang đuổi tôi phải không?
Bảo châu nhìn về phía người đó, cô hơi sửng sốt nhưng rồi cũng lấy lại sự điềm tĩnh.
- Cậu thì khác vì cậu là em trai của Hội trưởng. – Cô cười cười, thái độ thay đổi rõ rệt, cô đã quên mất việc Lâm Hàn Phong chuyển vào đây với tư cách là một học viên nhóm 2.
- Vậy còn cô học viên khối 10 này thì sao? Cô ta là em gái của Hội trưởng à? – Cậu hướng tia nhìn về phía Trương Ngân, quay lại Bảo Châu, giọng khinh khi. – Còn cô, cô là gì của Hội trưởng?
Không ai biết được, cậu đang cố kiềm nén thế nào. Bao nhiêu lí do lại không nói sao cứ đem cái quan hệ “em trai với Hội trưởng” ra nói chứ. Nếu lúc đó Gia Hân không kéo cậu đi thì không chừng cậu sẽ ra tay đánh cô ta mất.
Cả hai chỉ đi được vài bước thì…
- Á…
Trong mắt cậu, bàn tay Gia Hân lọt khỏi tay cậu, cô ngã nhào xuống sàn… Có tiếng ồ lên kinh ngạc và cả những tiếng cười khúc khích. Không còn ý thức được gì, cậu quay lại đấm một đòn mạnh bạo vào má cái tên đã cản chân Gia Hân. Hắn bị mất thăng bằng, va vào cái bàn gần đó, mọi thứ trên bàn va vào nhau, tiếng đỗ vỡ giòn tan, tiếng la thét, tiếng ồ lên kinh ngạc, câu chuyện đã thu hút đám đông.
Không dừng lại, Hàn Phong bước về phía tên đó, viễn cảnh tương lai mù mịt của hắn đã được vẽ ra. Hắn sợ hãi nhìn cậu, đôi mắt cậu lài càng hằn lên sự giận dữ. không ai dám vào can ngăn bởi lẽ người ta sợ những điều phiền phức.
- Dừng lại đi Hàn Phong, chuyện này mà tới tai Hiệu trưởng thì không xong đâu.
Minh Thành từ trong đám đông chạy vào, cậu nắm chặt lấy cánh tay Hàn Phong.
- Buông ra. – Hàn Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Cậu mau xem Gia Hân có bị gì không đã?
Lúc này Hàn Phong mới tỉnh ra, cậu chỉ biết đánh cái tên làm cô ngã chứ chẳng hề xem cô có bị sao không. Cậu quay lại phía Gia Hân nhưng lúc này đã có một người con trai khác bên cạnh cô, người mà cậu tuyệt đối không muốn hắn lại gần cô.
Hoài Nam đỡ Gia Hân đứng dậy, anh lấy miếng khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên gương mặt cô, ân cần hỏi:
- Em không sao chứ? Áo em bẩn nhiều quá.
Gia Hân khẽ lắc đầu, cô còn quá bất ngờ trước cú ngã nhào vừa rồi. Cô tìm Hàn Phong, rồi lại chợt bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn cô, đầy phức tạp. Cậu liếc mắt về phía người con trai đứng cạnh cô không chỉ là căm ghét mà còn là lo sợ. Tiến về phía hai người rồi thật nhanh cậu nắm lấy tay cô kéo đi.
Hết chuyện, mọi người bắt đầu tản ra, đâu đó vẫn lời xì xầm, bàn tán. Têm xấu số ấy được người ta đưa đi, một cú đấm của Hàn Phong đã làm hắn thấy choáng váng.
Bảo Châu hậm hực bước về phía Hoài Nam.
- Anh à, sao anh lại bênh Triệu Gia Hân chứ?
Hoài Nam thôi không nhìn về phía hai người kia nữa, anh nhìn cô em gái, cái nụ cười đầy mờ ám.
- Em họ, em ghét con nhỏ đó lắm à?
***
- Ơ… nãy giờ cậu đứng đây hả?
Cô cứ nghĩ là sau khi đưa đồ thể dục cho cô cậu đã lên lớp không ngờ cậu lại đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ thế này.
- Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi… – Giọng cậu dịu lại, nhìn cô đầy xót xa.
- À, không sao, không cần phải xin lỗi đâu. – Cô cười hỳ.
- Mà nè, cậu quen hắn ta sao?
- Hắn ta? Là ai chứ? – Gia Hân tròn mắt hỏi lại.
- Là cái tên lúc nãy, Nguyễn Hoài Nam.
- Ờ, cũng quen biết sơ sơ thôi. Lần đó anh ấy đã chắn quả bóng thay tôi.
- Hắn chắn quả bóng thay cậu?
Thái độ Hàn Phong bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, người ta có thể thấy nét lo sợ đâu đó trong mắt cậu.
- Ờ, có chuyện gì sao?
- Gia Hân, cậu phải hứa với tôi từ nay không được tiếp xúc với tên Hoài Nam đó nữa, hắn ta thực sự rất nguy hiểm. – Cậu đột nhiên xiết chặt lấy vai cô, thái độ đầy nghiêm trọng.
- Nguy hiểm?
- Ừ. Cậu lên lớp trước đi, phải nhớ những gì tôi dặn đó.
Gia Hân nhìn về phía cậu đang dần xa, lòng chợt len lỏi nỗi bất an.
“Chuyện gì đã xảy ra sao?”
Trên dãy hành lang dài, bước chân trở nên gấp gáp lạ thường, từng giọt mồ hôi lạnh rỉ đầy trán, chảy dài trên gương mặt điển trai.
***
Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên trong người con trai chỉnh lại chiếc cà-la-vát trên cổ áo sơ mi nhăn nhúm vì bị ai đó túm lấy, nụ cười thâm độc trên môi tô thêm màu cho viễn cảnh phong ba. Bên ngoài, chiếc khuyên tai của chàng trai lóe một đường sáng nhỏ rồi chợt tắt, cuộc nói chuyện vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, như một sự ám ảnh nó làm gương mặt chàng trai hiện lên những đường nét lo sợ lẫn tức giận.
- Mày tiếp cận Gia Hân thật ra có ý đồ gì hả?
- Tao chỉ muốn lấy thứ tao cần thôi? Sao hả? Mày muốn thất hứa à?
- Tao sẽ đưa mày thứ khác nhưng tuyệt đối không phải là cô ấy?
- Nhưng phải làm sao đây tao rất muốn và chỉ muốn nó thôi? Mà hình như nó không nhớ gì về chuyện lần đó thì phải? Nó mà nhớ lại chắc mọi chuyện sẽ thú vị lắm đây.
- Có tao ở đây mày đừng hòng đụng đến cô ấy.
- Được thôi, tao sẽ coi mày bảo vệ nó như thế nào?
Hàn Phong cụp mắt, hàng mi cong che đi mọi cảm xúc từ nó. Lần đó với cậu là một sai lầm quá lớn, nếu cô ấy nhớ lại mọi chuyện khi đó thì không biết cô sẽ nhìn cậu thế nào nữa? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy nhói lòng.
Cậu rời khỏi phòng dụng cụ, không cần biết thế nào, cậu nhất định phải bảo vệ cô khỏi “con sói” hung hăng đó.
***
Trong gian bếp có phần xa xỉ, dưới ánh đèn điện có phần lạnh lẽo, một chàng trai đang dùng bữa tối mà hình như anh chẳng có hứng thú gì, cứ cho thức ăn vào miệng, nhai rồi nuốt một cách vô vị.
Hàn Phong bước về phía tủ lạnh mà chẳng thèm nhìn người anh trai của mình lấy một lần, cậu mở tủ, lấy một lon coca, mở nắp và uống một hơi dài. Xong cậu quay đầu bước ra, chẳng thèm để ý đến một ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
- Hôm nay em lại đánh nhau à? – Lâm Vũ không còn tập trung vào bữa tối nữa, anh nhìn về phía cậu em trai.
- Ừ. – Hàn Phong lạnh lùng trả lời.
- Vì Gia Hân? – Anh lại hỏi thêm.
Cậu không trả lời thêm nữa, cứ thế bước đi nhưng chỉ vài bước thì quay lại. Cậu đặt lon coca lên bàn, ngồi đối diện anh trai.
Ngập ngừng một hồi lâu trước ánh mắt ngạc nhiên của anh trai, cuối cùng cậu cũng có thể mở lời.
- Hoài Nam hình như hắn có ý đồ xấu với Gia Hân?
Đôi mắt người anh trai trở nên kì lạ với những cảm xúc chưa bao giờ có. Anh không biết nên buồn hay nên vui nữa, lần đầu tiên sau ngần ấy năm đứa em trai không cùng huyết thống tìm đến anh để nói chuyện mà lần này lại là vì một đứa con gái. Anh thấy nó thay đổi vì cô ấy, nó sống tốt hơn vì cô ấy, anh thấy vui cho nó. Còn bây giờ, nó lo lắng cho cô ấy, đôi mắt nó lần đầu tiên biết sợ hãi vì cô ấy, đứa em trai của anh.
***
- “Từ ngày mai em đừng rời cô ấy, có em ở bên cạnh chắc Hoài Nam không dám ra tay đâu. Hiện giờ, cô ấy chưa nhớ ra điều gì nhưng không có nghĩa là cô ấy mãi mãi sẽ không nhớ ra. Em nên nghĩ cách giải thích cho cô ấy hiểu.”
Hàn Phong khẽ thở dài, anh ấy nói đúng, rồi một ngày nào đó, Gia Hân cũng sẽ nhớ ra. Sự thật được sáng tỏ và bộ mặt thật của cậu sẽ bị vạch trần rằng cậu là một thằng khốn nạn thế nào.
Tiếng cô giáo trên bục giảng đưa cậu trở về thực tại.
- Gia Hân, em xuống phòng Giáo Viên lấy giùm cô bảng điểm nhé!
- Vâng ạ!
Gia Hân lễ phép gật đầu rồi nhanh chóng đến phòng Giáo Viên, khi cô vừa ra khỏi lớp cũng là lúc Hàn Phong chạy theo sau, chỉ để lại một câu cho giáo viên.
- Em đi với cậu ấy.
Cả ngày hôm ấy, Hàn Phong cứ đi theo Gia Hân mãi, ngay cả việc cô đi vệ sinh cậu cũng đòi đi theo, cố phải la ầm lên cậu mới thôi. Mối quan hệ của họ đã từng không rõ ràng giờ thì lại càng thêm rối.
***
- Là tin nhắn của ai vậy?
Họ đang học cùng nhau ở quán Rain, Hàn Phong nheo mắt hỏi khi thấy cô xem tin nhắn mà sắc mặt trở nên bối rối lạ thường. Cô nhìn cậu nhưng không nói gì, nhanh như cắt, cậu giật lấy điện thoại trên tay cô. Màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn: “Ngày mai sinh nhật anh, mong là em có thể đến dự, mai tan trường anh đợi em trước cổng.” Người gửi được lưu với cái tên “Hoài Nam”.
Hàn Phong xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu chau mày nhìn cô.
- Hắn ta biết số điện thoại cậu từ khi nào? Mà làm sao hắn biết được chứ?
- Tôi làm sao biết được chứ.
- Cậu từ chối ngay đi. – Hàn Phong hậm hực ra lệnh.
Gia Hân đưa đôi mắt trong veo nhìn cậu, cái nhìn làm cậu bối rối.
- Cậu thôi nhìn tôi bằng đôi mắt đó đi được không? – Cậu quay sang hướng khác, lảng tránh cô.
- Sao cậu lại tỏ ra thái độ như vậy hả? Anh ấy có gì nguy hiểm mà cậu bảo tôi phải tránh xa chứ?
- Bộ cậu muốn đi lắm hả? – Hàn Phong bực tức đáp lại.
- Ơ… tôi…
- Ngày mai chúng ta còn phải học, cậu không được rũ bỏ trách nhiệm như thế.
- Ít ra cậu phải cho tôi một lí do chứ.
- Cậu chỉ cần biết là hắn ta rất nguy hiểm, là người mà cậu không nên đến gần, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi không nghe thì mặc cậu. – Cậu ngoảnh mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cô nữa, cậu ta đang giận.
Gia Hân chợt chạnh lòng, trông cậu không có gì là đùa giỡn cả, cậu thực sự lo lắng cho cô sao? Cô cầm điện thoại và phản hồi lại tin nhắn, cô từ chối vì cô cũng chẳng hứng thú với những chuyện này cho lắm.
Người ta thấy ai đó đã nhìn lén vào màn hình điện thoại của cô mà cười thầm đâu đó vẫn còn nỗi lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.