Chương 598
Lạc Xoong
11/12/2021
Chương 598:
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn những sợi dây bị giấu ở mặt dưới ghế ngồi. Túi xách của cô và Tô Tuyết Ý đều không thấy đâu, trên tay cũng chẳng có bất kỳ công cụ như kéo hay vật dụng nào. Giày cao gót không thể đập đứt sợi dây điện to như vầy, mà cô cũng chẳng thể kéo đứt bằng tay. Dây điện không dài, cũng không có cách nào kéo qua nơi khác để mài cho đứt.
Hạ Mộc Ngôn lại giơ tay lên lắc lắc tay lái mấy cái, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích. Cô lại nhìn chiếc xe vẫn luôn cố định ở tốc độ một trăm năm mươi cây số giờ, rồi lại nâng mắt nhìn cảnh sắc hai bên đường đang lùi dần về sau với tốc độ chóng mặt. Thỉnh thoảng xung quanh còn có chiếc xe lao vụt qua, hoặc là bị chiếc xe này vượt mặt.
Dù cho đường cao tốc này thẳng tắp không có điểm cuối, dù cho cô có thể đợi đến khi xe hết xăng và từ từ dừng lại, nhưng trên chiếc xe này lại lắp đặt hệ thống tự cháy, cho nên nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ là một phút, hoặc có lẽ là nửa tiếng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ phát sinh nguy hiểm khôn lường.
Chẳng lẽ phải nhảy xe?
Nhảy xe với tốc độ một trăm năm mươi cây số một giờ ư?
Có thể không?
Hạ Mộc Ngôn giơ tay ôm chiếc bụng quặn đau nãy giờ, đáy mắt dần đỏ lên. Nếu cứ thế mà nhảy xuống thì không chết cũng bị thương, huống chi cô còn đang mang thai.
Quả nhiên đối phương đã cho cô một đề bài khó hơn lên trời.
“Hạ Mộc Ngôn, mày còn ngồi ở đó mãi làm gì? Mày dừng xe đi! Sao còn chưa dừng xe?” Bên cạnh lại có thêm vài chiếc xe chạy vượt qua, tốc độ rất kỳ lạ, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. Tô Tuyết Ý ngồi ở phía sau hét chói tai: “Mày muốn hại chết tao hả? Mau dừng xe!”
“Cô muốn sống thì nhảy xuống xe đi, xe này không dừng được.” Hạ Mộc Ngôn chẳng thèm giải thích với cô ta, giơ tay lên thử mở cánh cửa vài lần nhưng quả nhiên tất cả đều bị khóa trái.
Cũng may xe đang ở trên đất bằng chứ không phải dưới sức ép của nước. Nếu không có áp lực nước thì chỉ cần dùng vật bén nhọn là đã đủ đập vỡ cửa sổ xe.
Hạ Mộc Ngôn lấy giày cao gót của Tô Tuyết Ý gõ vào cửa kính xe mấy cái. Cánh tay cô đã tê rần từ lúc nãy, giờ chẳng còn sức nữa. Cô đổi tay qua đổi tay lại gõ một lúc, cuối cùng dứt khoát mang đôi giày cao gót lớn hơn chân mình một số vào, nghiêng người ngồi trên ghế dựa, lấy chân đạp mạnh vào cửa sổ xe.
“Mày làm gì vậy?” Vẻ mặt Tô Tuyết Ý mờ mịt nhìn hành động quái dị của Hạ Mộc Ngôn.
“Đừng ở đó nói nhảm.” Hạ Mộc Ngôn vừa đạp vừa đảo mắt nhìn cô ta: “Muốn sống thì tới giúp tôi đập bể cửa sổ.”
Tô Tuyết Ý rụt cổ, hoàn toàn không tin Hạ Mộc Ngôn. Trong xe vẫn luôn vang lên âm thanh ầm ầm khiến cô ta càng sợ hãi. Đột nhiên Tô Tuyết Ý dời mắt nhìn con dao gọt trái cây bị vứt trên đất, lập tức nhặt lên, chỉ dao về phía Hạ Mộc Ngôn: “Nếu mày không dừng xe lại ngay, tao sẽ gϊếŧ mày!”
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, tốn một chút sức lực cướp lại con dao. Cô mặc kệ ánh mắt càng ngày càng hoang mang điên cuồng của Tô Tuyết Ý, xoay người lấy dao đặt trên khe hở cánh cửa sổ cạy mấy cái, sau đó còn lấy giày cao gót kết hợp với dao đập vào.
Nhưng cửa sổ xe quá kiên cố!
Toàn bộ cửa sổ xe ô tô đời mới đều có chức năng cơ bản là chống va đập, chẳng trách đối phương lại mua xe mới để thực hiện âm mưu lớn này. Hạ Mộc Ngôn cắn răng, làm theo cách mà cô và Lục Cẩn Phàm từng trốn thoát dưới nước. Cô rút thanh kim loại trên đầu ghế lái phụ, đập vào cửa kính xe.
Cửa xe bị đập liên tục, rốt cuộc cũng xuất hiện khe nứt. Hạ Mộc Ngôn dồn sức cạy ra, rồi vạch lớp niêm phong bên dưới bằng dao gọt trái cây, lấy giày đập tiếp cho đến khi cửa sổ xe bể loảng xoảng, lớp kính rơi hết xuống đất. Hạ Mộc Ngôn nhoài người quan sát bãi đất hoang hai bên đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Phía trước là đồi núi bị khoét lõm, không có nước, khung cảnh bốn phía hoang vu, cô không biết rốt cuộc đây là nơi nào.
Với tốc độ một trăm năm mươi cây số giờ, giây phút cửa xe vỡ nát, gió mạnh gào thét lùa vào. Hạ Mộc Ngôn híp mắt nhìn xung quanh, đột nhiên đảo mắt nói: “Tô Tuyết Ý, đến đây!”
Tô Tuyết Ý bị gió thổi táp vào mặt mà hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy.
Hạ Mộc Ngôn không có kiên nhẫn, duỗi tay muốn túm lấy cô ta: “Chị họ cô muốn hại cô! Chẳng lẽ cô định để cô ta đạt được mục đích dễ dàng vậy sao? Tuy rằng có thể bị thương, nhưng chúng ta nhảy xuống mới có đường sống! Mau nhảy đi!”
“Không! Nhảy với tốc độ này chắc chắn sẽ chết! Quả nhiên mày muốn hại tao!” Tô Tuyết Ý hét lên, đẩy cô ra.
Hạ Mộc Ngôn dồn sức túm lấy cô ta, bọn họ không thể nói lý lẽ, chỉ đành dùng sức mạnh.
Ngay tại lúc hai người đang xô đẩy, đột nhiên Hạ Mộc Ngôn nghe thấy âm thanh báo động ở đâu đó truyền đến. Cô quay sang nhìn đám dây bên dưới ghế ngồi, tiếng còi báo động này thật khiến người nghe kinh hồn bạt vía. Sức lực trên tay Hạ Mộc Ngôn cũng tăng thêm vài phần, cố gắng kéo Tô Tuyết Ý đến khung cửa sổ đã bể nát: “Mau nhảy đi!”
“Tao không nhảy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.