Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 610

Lạc Xoong

14/12/2021



Chương 610:

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn xe cộ lao vùn vụt qua vệ đường, hờ hững nói: “Không phải bác sĩ Tần cũng đặc biệt bay từ Hải Thành tới đây ở lại lâu vậy vẫn chưa về đấy sao? Nhà và công việc chính của anh đều ở Hải Thành, nhưng dạo này cứ ở đây, không phải anh cũng đang chờ đợi đấy à?”

 

Tần Tư Đình cụp mắt nhìn cô, lát sau thở dài rồi cười, ngồi xuống trên cùng một bậc thang với cô, cùng cô nhìn về một hướng.

 

Lát sau, anh ta nói: “Đến tôi cũng không biết rốt cuộc khi nào cậu ta sẽ tỉnh. Nếu cậu ta hôn mê một năm, thì cô định chờ ở đây một năm sao? Nếu cậu ta hôn mê mười năm, cô cũng định chờ mười năm sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, chỉ cầm điện thoại di động xem đi xem lại những tin nhắn mình đã gửi cho Lục Cẩn Phàm.

 

Mỗi ngày một tin, đã có rất nhiều tin người kia chưa đọc.

 

Người tài xế lái chiếc xe tải khổng lồ kia đã chết trong tù vào rạng sáng nay.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe xong, lập tức mặc quần áo vội vàng ra ngoài. Lúc đến Cục Cảnh sát, cảnh sát đưa camera trong tù cho cô xem, sau đó lại đưa giấy chứng tử và kết quả giám định pháp y cho cô.

 

Bác sĩ pháp y đã tìm ra thành phần của một chất độc mãn tính trên thi thể người tài xế. Khi qua đời, anh ta nôn ra máu đen, lục phủ ngũ tạng bị phá hủy. Các cơ quan nội tạng không chỗ nào còn nguyên vẹn, hoàn toàn vô phương cứu chữa.

 



Xem video chiếu lại cảnh người tài xế tự nhiên phun ra máu tươi rồi ngã xuống đất trong camera giám sát, sau đó lại xem kết quả giám định pháp y, Hạ Mộc Ngôn lập tức cảm thấy tay chân lạnh toát.

 

Nhà tù, độc dược mãn tính, nôn ra máu tươi.

 

Kiểu chết này giống y như đúc kiểu chết của cô ở kiếp trước.

 

Cô đã từng nghĩ, do kiếp trước mọi người nhận định cô là người đâm xe đâm chết thiên kim của Vân thị, nên gia đình người chết đã liên kết với nhà tù để hại chết cô, hoặc là Hạ Mộng Nhiên ở nước Mỹ xa xôi đã liên lạc gì đó với người trong tù.

 

Thời điểm đó, cô không hề biết sự tồn tại của An Thư Ngôn hay Tô Tri Lam gì đó, nhưng các cô gái này đều biết sự tồn tại của cô.

 

Vậy, rốt cuộc kiếp trước cô chết trong tay ai?

 

Kiểu chết này giống nhau như đúc. Hình ảnh trong video chiếu lại giống như cái gai đâm vào mắt Hạ Mộc Ngôn, thậm chí cô có thể cảm nhận loại cảm giác đau đớn toàn thân đáng sợ lúc người tài xế bỗng phun ra máu rồi ngã xuống trong tù, là loại cảm giác khiến người ta tuyệt vọng đến ngạt thở.

 

“Tô Tri Lam về nhà họ Tô rồi sao?” Hạ Mộc Ngôn cho tạm dừng video, ngước lên nhìn người bên Cục Cảnh sát.

 

“Đúng vậy, cô Tô đã được ông nội cô ta đưa về. Nhưng với thân phận nghi phạm như hiện giờ, sự tự do của cô ta sẽ tạm thời bị chúng tôi kiểm soát, không thể tùy tiện rời khỏi Los Angeles.”

 

Hạ Mộc Ngôn nắm chặt kết quả giám định pháp y trong tay, nhìn tên khoa học của chất độc được ghi trên đó, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

 



Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Hạ Mộc Ngôn ngồi trong xe dùng di động tra thành phần và triệu chứng ngộ độc của chất độc này. Lúc lái xe, Phong Lăng thấy Hạ Mộc Ngôn cứ ngồi im lặng xem điện thoại, dáng vẻ lặng lẽ đó dường như không khác gì mấy ngày trước, nhưng trong mắt cô lại như có thêm điều gì đó.

 

Rất rét, rất lạnh.

 

Hạ Mộc Ngôn lại tra thử mấy lời giải thích liên quan đến chứng hưng cảm.

 

Triệu chứng điển hình là tâm trạng hứng khởi, tư duy rối loạn, vận động hưng phấn, tự tin quá mức, thậm chí còn có suy nghĩ và hành vi xốc nổi. Hầu hết thời gian người bệnh đều kích động bất an, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả, là một chứng bệnh mà khi tỉnh táo người bệnh sẽ không có bất kỳ triệu chứng gì. Chỉ khi nào tinh thần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc lúc cố chấp muốn làm chuyện gì đó, thì mới người bệnh mới có biểu hiện vô cùng kích động và u ám so với người thường.

 

Thế nên, chứng hưng cảm của Tô Tri Lam khác với bệnh điên của Tô Tuyết Ý. Tô Tuyết Ý là điên thật, điên đến mất lý trí. Còn Tô Tri Lam là che giấu sự tự tin và u ám của mình dưới vẻ ngoài lý trí và tỉnh táo, nhưng lại có đủ thủ đoạn phong phú vô kể.

 

Trở lại bệnh viện, Tần Tư Đình mới vừa ra khỏi phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm thì Hạ Mộc Ngôn đã thấy đứng chờ ngoài hành lang.

 

“Bác sĩ Tần, loại thuốc này rất phổ biến ngoài thị trường sao?” Hạ Mộc Ngôn đưa cho anh ta kết quả giám định pháp y.

 

Tần Tư Đình nhìn cô một lúc rồi nhận lấy đồ cô đưa tới, xem qua, sau đó lại nhìn cô: “Chất độc mãn tính này không phổ biến ở Trung Quốc, thậm chí có thể nói là hiếm thấy, nhưng có thể mua được nó ở một số nơi cá biệt tại Mỹ. Tuy nhiên, người muốn mua được thì phải thông qua đường tắt nhất định, hoặc là có người đứng sau hoặc là có nhiều tiền. Chất độc này tồn tại trong cơ thể khoảng hai ba tháng, không gây ra bất cứ triệu chứng nào. Dược tính rất ổn định trong thời gian ủ bệnh, nhưng không chắc ngày nào đó sẽ phát độc mà chết, đồng thời không có thuốc chữa.”

 

“Loại độc này đi vào cơ thể con người bằng cách nào?”

 

“Hai cách, tiêm vào tĩnh mạch hoặc hấp thụ qua thức ăn. Nếu tiêm trực tiếp vào mạch máu thì sẽ mau chết hơn, còn đầu độc bằng cách thông qua thức ăn thì sẽ chậm hơn chút, quá trình có lâu có mau. Tôi không nghiên cứu nhiều về mấy loại chất gây nghiện này, chỉ biết đại khái thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Một Người Nợ Một Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook