Chương 758
Lạc Xoong
14/12/2021
Chương 758:
Trong một giây cả bốn mắt chạm nhau, Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh cụp mắt xuống, dáng vẻ lạnh nhạt cầm chiếc túi mua ở hiệu thuốc về và chiếc đèn xông tinh dầu trên tay đi vào.
“Thẩm Mục mới nhờ tôi mua chút thuốc an thần giúp dễ ngủ gì đó cho anh. Tôi không mua thuốc, chỉ mua chút hương đốt tinh dầu, anh thử xem có ngủ được không.”
Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh, vừa nói chuyện vừa đi vào, nhanh nhẹn đặt hết đồ lên khay trà, rồi lại nhanh chóng đặt viên thơm lên đèn xông tinh dầu. Cô tìm thấy mấy que diêm dài có sẵn trong hộp tinh dầu đốt lên, rồi nhẹ nhàng vẩy tắt que diêm, đặt toàn bộ đồ lên bàn trà.
Làm xong xuôi mọi việc, cô vẫn không nhìn vào mắt Lục Cẩn Phàm mà lùi ra sau hai bước, mắt không hề ngước lên: “Lục tổng nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không quấy rầy nữa.”
“Hạ Mộc Ngôn.”
Tiếng anh gọi tên cô trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, vang lên rất rõ trong gian phòng yên tĩnh.
Hạ Mộc Ngôn không thèm quay đầu mà tiếp tục bước ra cửa.
Thế nhưng cô chưa kịp mở cửa phòng ra thì chẳng biết anh đã bước đến gần từ lúc nào, duỗi cánh tay dài ngăn cản động tác mở cửa của cô, sập mạnh cánh cửa trước mặt.
Cô dừng tay lại, liếc nhìn về phía anh.
Dường như đúng là hôm nay anh cảm thấy trong người khó chịu nên mới đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Lọn tóc đen ngắn của anh rủ xuống khi anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng tạo thành một bóng nhàn nhạt giữa cặp chân mày. Ánh đèn sáng trong phòng hắt từng tia ấm áp lên gò má anh, cặp mắt sâu thẳm đen láy khẽ đóng khẽ mở làm dịu đi vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày. Ánh mắt anh như hóa thành một luồng sáng cứ chiếu vào cô.
Cho dù anh không quá áp sát vào cô, nhưng động tác chống một cánh tay lên cửa cũng đã giam Hạ Mộc Ngôn ở giữa anh và cánh cửa. Hạ Mộc Ngôn khẽ dán sát người vào cửa phòng, đảo mắt, đối mặt với ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh: “Lục tổng, hôm nay lại say rượu sao? Phải giữ chừng mực như thế nào, không cần tôi nhắc nhở anh chứ?”
“Như thế nào là có chừng mực?” Dường như anh đang cười, cụp mắt nhìn vào đôi mắt trong suốt không chút hơi ấm của cô: “Sau khi về nước gặp nhau mà còn không thèm chào hỏi, như vậy là có chừng mực sao?”
Chân mày Hạ Mộc Ngôn dãn ra, cô bình tĩnh nói: “Tuy rằng vị thế của Tập đoàn MN hiện nay không tồi, nhưng dù sao cũng đặt nền móng ở bên Anh trước rồi vừa mới quay về Hải Thành. Trong mắt các vị lãnh đạo thành phố này thì Tập đoàn MN không khác gì một con nghé mới sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể búng tay như hất văng một con châu chấu. Nếu tôi làm việc không có chừng mực, không nắm rõ tình hình, thì chắc vừa quay về nước đã không có chỗ chôn thân rồi. Tôi có chừng mực với Lục tổng, cũng giống như với những người khác.”
Lục Cẩn Phàm chộp lấy mặt cô, một tay bóp cằm cô nhưng không quá mạnh, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Chẳng phải em đi Anh rồi không có ý định trở về sao, sao lại quay về? Hử?”
Cảm xúc trong mắt Hạ Mộc Ngôn vô cùng lạnh lùng lãnh đạm: “Hạ Điềm mang thai sắp sinh con rồi, cũng cần phải có người cầm trịch quay về.”
“Có nghĩa là, nếu Hạ Điềm còn có thể tiếp tục hỗ trợ em ở Hải Thành thì em định một đi không trở lại, vĩnh viễn không bao giờ quay về phải không?” Anh cụp mắt xuống, cặp mắt trong vắt nhìn cô, nhìn qua không có vẻ chất vấn nhưng cứ giữ tư thế gần gũi mập mờ giam hãm như thế này. Tất cả đều làm nổi bật sự chênh lệch rõ rệt về vóc dáng cơ thể cũng như khí phách của hai người.
Dù hôm nay anh không khỏe trong người nhưng chỉ cần anh cố tình không cho cô đi thì cô cũng không thể qua được cánh cửa này.
Hạ Mộc Ngôn chợt bật cười, nhìn Lục Cẩn Phàm rồi nghiêng người dựa vào cánh cửa, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khẽ thở nhẹ ra một hơi tinh tế nóng bỏng. Hơi thở mang theo mùi hương nước hoa thoang thoảng thanh nhã đặc thù chỉ thuộc về riêng cô phả khẽ bên tai anh. Khi cặp mắt đen thẫm sâu thẳm của anh khẽ lay động thì cô cong khóe môi lên cười, nói: “Đâu chỉ là một đi không trở lại, mà thậm chí đời này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại nhau, không phải sao?”
Vừa nói chuyện cô vừa giơ tay lên khẽ nắm lấy cổ áo anh, tựa như quyến rũ, tựa như lạnh lùng ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói phảng phất ý cười, nhưng nụ cười kia không chút chân thành: “Lục Cẩn Phàm, ngày ký đơn ly hôn tôi cũng đã nói qua điện thoại rồi, tôi sẽ không quay về nữa.”
Ngón tay cô nhẹ nhàng chọc vào vị trí trái tim của anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, cười mà không cười, nói rành mạch từng tiếng, tôi sẽ không quay về nữa đâu.
Cô sẽ không quay về, không phải là không quay về Ngự viên, cũng không phải là thành phố này, mà chính là không quay về nơi mà ngón tay cô đang chỉ vào.
Anh nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trước ngực mình, đẩy người cô vào cánh cửa, vững vàng đè lên cơ thể ẩn dưới bộ váy dài mùa hè của cô, cất giọng trầm thấp: “Quả thật bây giờ Hạ tổng có thể hô mưa gọi gió, đã quyết tâm thì đến cả đàn ông cũng phải tự ti, chia tay là lập tức trở thành người xa lạ, cực kỳ tuyệt tình.”
Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, trong giọng nói không chút ấm ức cũng không hề miễn cưỡng, thẳng thắn hỏi vặn lại: “Nói đến tuyệt tình, Lục tổng có nhớ trước đây luôn miệng nói mình đã chết không. Lấy danh nghĩa cái chết ra để chia tay, e rằng trên đời này không ai có thể hơn được anh. Tôi nào dám cạnh tranh với anh về mặt này, nhưng mà dù sao cũng đã nhắc đến, cứ cho là tôi thật sự tuyệt tình, vậy, Lục tổng, sao anh lại quản tôi?”
Lục Cẩn Phàm nhắm mắt lại, trong chớp mắt mi tâm anh nhíu lại. Hạ Mộc Ngôn không bỏ lỡ cử chỉ này của anh, ánh mắt cô vẫn sắc sảo nhìn anh không hề e ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.