Chương 781
Lạc Xoong
14/12/2021
Chương 781:
Lục Cẩn Phàm đi tới, trông thấy Hạ Mộc Ngôn mặc áo sơ mi của mình, chiều dài của áo vừa vặn che qua bắp đùi của cô, chỉ cần bước đi bình thường thì sẽ không để lộ chỗ nào khác.
Ống tay áo sơ mi được xắn cao một bên, trên cánh tay quấn băng gạc trắng, trên đùi cũng quấn băng gạc. Trừ những chỗ đó ra thì Hạ Mộc Ngôn không bị thương chỗ nào khác, trạng thái không tệ.
“Sau này cô ấy có cần phải đến bệnh viện thay băng lần nữa không?”
“Không cần, cô ấy bị thương không nặng lắm, sau này mỗi ngày bôi thuốc khử trùng một lần. Mấy ngày tới lúc tắm cố gắng nhờ người khác giúp đỡ một chút, đừng để vết thương dính nước, hai ngày nữa là khỏi. Không sao đâu, đây chỉ là vết thương ngoài da, chú ý đừng để lại sẹo là được. Nếu không một cô gái xinh đẹp như này, da đẹp như này, để lại sẹo thì khó coi lắm.”
Lục Cẩn Phàm không nghe bác sĩ lải nhải nữa, dời mắt, rồi đưa tay nắm lấy cánh tay không bị thương của Hạ Mộc Ngôn, dìu cô, nói: “Chân còn đi được không?”
Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đang mang dép lê mà dì bác sĩ đưa cho cô.
“Được.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
Nhưng Lục Cẩn Phàm lại làm như không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự giãy giụa của cô, cứ thế dìu cô ra ngoài.
Dưới ánh nhìn nhiệt tình tha thiết của dì bác sĩ, Hạ Mộc Ngôn không nói gì nữa. Sau khi ra khỏi phòng khám, cô mới rụt tay ra sau lần nữa: “Cảm ơn Lục tổng, không làm phiền anh nữa, tôi có thể tự đi một mình.”
Lục Cẩn Phàm chỉ lạnh nhạt nhìn cô, không buông tay mà dìu cô vào thẳng thang máy. Sau khi vào thang máy anh vẫn không buông tay.
Thấy anh nắm tay mình bằng một tay, tay kia nhấn nút thang máy, Hạ Mộc Ngôn nhân lúc thang máy không có ai khác, bèn giật tay ra: “Buông ra.”
Lúc này Lục Cẩn Phàm mới lạnh lùng ngoái lại nhìn cô: “Không muốn bị tôi bế ra thì ngoan ngoãn một chút.”
Hạ Mộc Ngôn cố nén giận, gắng sức bình tĩnh nói: “Lục tổng, chuyện hôm nay rất cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Nếu không nhờ anh kịp thời trùm áo khoác cho tôi trong phòng tiệc, đoán chừng tôi chắc chắn đã bị người ta trông thấy dáng vẻ nhếch nhác ướt sũng. Cũng rất cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, nhưng bây giờ tôi đã không sao rồi, bác sĩ cũng đã nói tôi chỉ bị thương ngoài da, không cần dìu, càng không cần bế, ok?”
Lúc này thang máy dừng ở lầu một, Lục Cẩn Phàm không trả lời, dứt khoát đưa cô ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn mang dép, nhưng dép này không phải của cô, không vừa chân lắm, cho nên lúc bước theo anh hơi loạng choạng. Bởi vì ở lầu một này có rất nhiều bác sĩ và người nhà bệnh nhân nên cô cố nén không lên tiếng, để tránh quá ồn, gây chú ý cho người khác.
Tận đến khi được đưa ra cạnh chiếc xe đang đỗ ngoài cổng bệnh viện của anh, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy chiếc Ghost màu đen không khác gì ba năm trước. Nhớ lại cảnh vừa nãy mình được anh bế xuống xe, lúc này cô liền lùi về sau một bước.
Vì động tác lùi này mà Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn cô.
“Tôi tự lái xe của mình về là được, chút vết thương nhỏ này không cần phiền Lục tổng đích thân đưa về.” Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh, vẫn cố gắng rụt tay ra sau.
“Hạ Mộc Ngôn, hẳn là em hiểu tính tình của tôi. Lên xe, hử?”
Tay của anh đã chuyển sang nắm lấy cổ tay cô, không có ý định buông ra. Anh nắm không chặt, cũng không làm cô đau, nhưng cô làm thế nào cũng không thể rút tay ra được.
Cảm xúc trong mắt Hạ Mộc Ngôn lập tức lạnh xuống: “Tôi không hiểu.”
Lục Cẩn Phàm chăm chú nhìn vào mắt cô một lát, lập tức không nhiều lời, mở cửa xe ra, ra hiệu cho cô bước lên bằng ánh mắt, đừng lề mề nữa.
Hạ Mộc Ngôn không muốn có bất cứ liên quan gì với anh, những lần gặp gỡ tình cờ trước đó cô đều hiểu thành khó tránh khỏi gặp nhau trong thương trường. Hôm nay bỗng xảy ra chuyện này, lúc bị anh bế ra ngoài trước mặt mọi người, đầu óc cô trống rỗng, không thể từ chối, cũng không thể không biết điều trong tình huống đó.
Nhưng bây giờ cô dường như không có lý do muốn lên xe của anh.
Cô im lặng, lát sau mới nói: “Lần trước trông thấy chiếc Bugati, tôi còn tưởng anh đổi xe mới. Dù sao cũng nhiều năm rồi, kết quả, không ngờ chiếc Ghost này vẫn còn ở đây.”
Lục Cẩn Phàm biết rõ cô đang nói lảng sang chuyện khác để dời sự chú ý, nên không tiếp lời cô. Thấy cô thật sự không muốn lên xe, anh bèn nắm lấy tay, ấn mạnh cô vào trong.
Lúc Hạ Mộc Ngôn mới vừa ngồi vào ghế kế bên tài xế đã kháng cự muốn chui ra, anh bèn đè cô lại, kéo một nửa dây an toàn qua, cúi nhìn vẻ mặt lạnh lùng và đầy kháng cự của cô, nói như ra lệnh: “Ngồi yên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.