Chương 11
Minh Moon
10/04/2014
Chiều thứ bảy trời đẹp một cách lạ lùng. Không có nắng, nhưng phố xá
vẫn sáng sủa, lại trong trẻo mát mẻ giống như không khí được làm từ thủy tinh. Người ta ùn ùn kéo nhau ra đường, ngồi la liệt trong các quán cà
phê ngoài trời. Mấy cô gái mặc váy hoa ngắn, áo hai dây khoe bờ vai tròn lẳn và cặp đùi thon thả, vừa đi bộ, vừa ăn kem và cười đùa vui vẻ.
Chị Phương điều khiển chiếc xe hơi nhỏ rẽ phải, tiến vào chỗ để xe của một dãy cửa tiệm thời trang. Chị liếc qua gương chiếu hậu, đánh vô lăng một vòng quay đầu xe, chép miệng:
- Bọn con gái con lứa dạo này sướng nhỉ!
- Chị nói gì cơ?
- Thì mấy cái cô kia kìa. Mặc váy ngắn tung tăng thế giờ chẳng ai nói năng gì. Ngày xưa thì đừng có hòng.
Vân suýt phì cười. Nhìn lại mình đi tổng biên tập! Đồ của chị bây giờ cũng có cái nào dài quá đầu gối đâu cơ chứ!
- Mà sao chị lại dừng xe ở đây? Không phải mình hẹn khách ở nhà hàng ngoại thành à?
- Tôi dừng là vì cô đấy!
Đôi mắt của Vân không ai nhắc, tự khắc tròn xoe. Chị Phương đóng cửa xe đánh rầm, lườm cô một cái từ đầu tới chân, đoạn nhăn mặt tỏ ý chê trách. Vân nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người. Hôm nay cô xỏ một cái quần lửng màu ghi, áo thun trắng đơn giản chỉ in một hình vòng tròn trước ngực. Cô theo thói thường, cứ thứ bảy mọi người được mặc đồ tự do. Không nhớ ra hôm nay có buổi hẹn, phải ăn mặc tươm tất hơn một chút.
Chị Phương lôi Vân vào một cửa hàng đèn đuốc sáng choang, nhìn cũng biết là toàn đồ cao cấp. Vân định trở ra, nhưng bà sếp đã nhanh tay túm lại được.
- Cái gì đáng đầu tư thì đầu tư. Vả lại ở đây giá cũng không đến nỗi quá đắt.
Vân đành miễn cưỡng vạch vạch đám váy len treo trên móc. Đang định lấy xuống ướm thử lên người, chị Phương gạt đi:
- Tôi già rồi cũng không đến nỗi như cô. Sao cô lại hứng thú với mấy cái thứ xám xám ghi ghi này quá thế? Cậu Phú là sành điệu lắm đấy, biết chưa!
Nói rồi chị rút ra một cái váy bằng lụa màu đỏ, cổ chữ V, phần lưng hơi trễ. Vân chưa kịp phản đối thì tất cả các cô bán hàng đều lên tiếng khen chị Phương chọn chuẩn. Đó là chiếc váy nữ tính gợi cảm mà không kém phần tinh tế!
Nhìn Vân từ phòng thay đồ đi ra, chị Phương gật đầu, nói tỉnh bơ:
- Tính tiền. Mặc luôn!
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng cắt mác. Vân nhìn thấy giá tiền xong, trong ruột cảm thấy xót xa không ít. Hơn nữa cái váy này mặc vào cảm giác trống trải, không biết có lộ liễu quá không. Thấy Vân cứ loay hoay kéo cao phần nếp gấp trước ngực, chị Phương nói:
- Hóa ra ngực cô cũng đẹp phết đấy nhỉ.
Cùng là phụ nữ với nhau, bàn mấy chuyện ngực mông eo không phải là đề tài kiêng kị. Tuy nhiên chị Phương đang cố tình chọc cô. Vân trưng lên một bộ mặt nhăn nhó.
Từ cửa hàng quần áo đi ra, hai người không quay ra xe ngay mà còn ghé vào hàng mỹ phẩm. Chị Phương nói với cô nhân viên trẻ măng đang hồ hởi khi nhìn thấy khách bước vào:
- Này em ơi, trang điểm giùm chị cho cô này với. Làm sao cho rạng rỡ lên chút nhé.
Cô nhân viên cụt hứng. Tưởng bán được hàng, nhưng không ngờ có người tới chỉ để được trang điểm hàng mẫu miễn phí. Tuy nhiên, với tác phong cực kỳ chuyên nghiệp, cô ta vẫn tươi cười hỏi Vân:
- Chị đi ăn tiệc đám cưới, dạo phố hay đi đâu ạ?
- Đi hẹn hò. Gặp mặt lần đầu tiên. Em làm sao phải gây ấn tượng được với người ta.
Chị Phương nói như thật. Còn Vân thì ngượng chín cả mặt.
Mười lăm phút sau, cô nhân viên hoàn thành xong việc trang điểm. Chị Phương khen lấy khen để:
- Em sao không đi làm chuyên viên trang điểm nhỉ? Ở đây bán hàng có phải phí tài năng không?
Cô nhân viên cười sung sướng. Dù không bán được hàng cũng mát lòng mát dạ. Chị Phương trước khi đi còn ngoái lại dặn:
- Nhớ mặt em rồi! Bữa sau tới shop em mua hàng.
Vân cũng cảm ơn cô nhân viên tốt bụng. Cô bé chúc Vân:
- Chúc chị có một buổi gặp mặt thành công rực rỡ.
Vân cười như mếu:
- Chị ấy nói đùa đó em. Chỉ là gặp mặt bàn công chuyện thôi!
Cô nhân viên cười, không biết là đồng tình hay phản đối.
Sau đó hai người lên xe đi về phía Nam thành phố, thoát khỏi những con đường trong nội thành chật chội. Nói là khu ngoại thành nhưng nơi mà hai chị em đang tới lại là một nơi được quy hoạch mới, tập trung rất nhiều nhà hàng. Cái nào cái nấy được xây cất cầu kỳ, không gian lại rộng, đủ non nước cây cối, sơn thủy hữu tình. Cho nên dù có phải đi xa hơn một tí nhưng người ta vẫn thích tới đây hơn những nhà hàng đến cả chỗ đỗ xe cũng khó như ở khu vực trung tâm.
Nơi họ đặt chỗ là một bàn tiệc nằm gọn trong một khu thủy tạ. Ngồi giữa hồ gió mát lồng lộng. Những rặng liễu trồng ven hồ đung đưa. Những chiếc đèn lồng nhỏ phát lên thứ ánh sáng mờ ảo. Phú đã chờ sẵn hai người ở ngay chỗ lối đi. Đó là một người đàn ông thành đạt, gương mặt có những nét nam tính, cương nghị. Đôi lông mày hình lưỡi mác đậm khiến cho mặt anh có đôi chút dữ tợn. Chị Phương nói đúng, đó là một đám “rất được”. Có lẽ xung quanh anh ta cũng không thiếu các cô gái vây quanh.
Phú nhìn thấy Vân, có đôi chút ngỡ ngàng. Anh cứ tưởng các cô làm biên tập hoặc liên quan tới dịch thuật, sách vở đều mang cặp kính cận to cộp, trông cổ điển một chút. Nhưng cô gái này dáng rực rỡ diễm lệ, lại có vẻ thanh tú, thông minh. Làn da trắng nổi bật trên nền áo váy đỏ tươi. Bộ ngực đầy đặn thấp thoáng, mặc dù cô đã chật vật lấy vạt áo che chắn.
Sau vài câu chào xã giao, họ vừa dùng bữa vừa nói chuyện về tình hình xuất bản và nội dung các cuốn sách hiện đang có mặt ở thị trường. Không khí bàn ăn rất ấm cúng thân mật. Các món ăn chế biến từ tôm của nhà hàng này cũng khá ngon. Vân lần đầu tiên được ăn tôm hùm rang muối kiểu Hồng Kông. Đúng là giám đốc mời có khác. Toàn là cao lương mĩ vị cả.
Chị Phương ngồi thêm một lát, nhận được một cú điện thoại, bèn đứng dậy cáo từ. Thấy Vân nhấp nhổm, chị bảo:
- Chút Phú đưa Vân về nhé. Chị có việc đột xuất. Khổ thế cơ chứ!
Rồi chị quay sang Vân:
- Anh Phú đưa về thì yên tâm. Chị đi trước đây!
Sau đó còn nháy mắt một cái. Không rõ chị có người gọi thật hay đây là âm mưu của chị để hai người ngồi lại riêng với nhau.
Thấy vẻ bối rối của Vân, giám đốc Phú hỏi đùa:
- Vân không sợ tôi đưa về đấy chứ?
Vân mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Em chỉ sợ phiền anh.
- Không phiền chút nào!
Rõ ràng là anh không hề thấy phiền. Bản thân anh đã rất muốn gặp tác giả dịch cuốn sách đó, ban đầu cũng chỉ là sự đồng cảm trong nghề nghiệp. Nhưng qua miêu tả của chị Phương, anh dần dần nóng lòng muốn gặp. Hôm nay gặp được rồi, chẳng những thỏa trí tò mò, mà còn khiến anh thấy bất ngờ thú vị. Ăn tối xong cao hứng, Phú rủ Vân đi tản bộ sang quán cà phê ven sông. Đi ngang qua một hành lang lát sỏi trắng kêu lạo xạo dưới chân, vắt ngang một vườn hoa tuyệt đẹp. Gió mát rượi từ sông thổi vào khiến cho Vân bất giác rùng mình. Chiếc váy hở cổ hở lưng này đúng là hại chủ. Phú tinh ý cởi ngay chiếc áo khoác trên người đưa cho Vân. Cô từ chối không được, đành cám ơn, nhận lấy choàng lên vai, cũng cảm thấy ấm áp không ít.
Chị Phương điều khiển chiếc xe hơi nhỏ rẽ phải, tiến vào chỗ để xe của một dãy cửa tiệm thời trang. Chị liếc qua gương chiếu hậu, đánh vô lăng một vòng quay đầu xe, chép miệng:
- Bọn con gái con lứa dạo này sướng nhỉ!
- Chị nói gì cơ?
- Thì mấy cái cô kia kìa. Mặc váy ngắn tung tăng thế giờ chẳng ai nói năng gì. Ngày xưa thì đừng có hòng.
Vân suýt phì cười. Nhìn lại mình đi tổng biên tập! Đồ của chị bây giờ cũng có cái nào dài quá đầu gối đâu cơ chứ!
- Mà sao chị lại dừng xe ở đây? Không phải mình hẹn khách ở nhà hàng ngoại thành à?
- Tôi dừng là vì cô đấy!
Đôi mắt của Vân không ai nhắc, tự khắc tròn xoe. Chị Phương đóng cửa xe đánh rầm, lườm cô một cái từ đầu tới chân, đoạn nhăn mặt tỏ ý chê trách. Vân nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người. Hôm nay cô xỏ một cái quần lửng màu ghi, áo thun trắng đơn giản chỉ in một hình vòng tròn trước ngực. Cô theo thói thường, cứ thứ bảy mọi người được mặc đồ tự do. Không nhớ ra hôm nay có buổi hẹn, phải ăn mặc tươm tất hơn một chút.
Chị Phương lôi Vân vào một cửa hàng đèn đuốc sáng choang, nhìn cũng biết là toàn đồ cao cấp. Vân định trở ra, nhưng bà sếp đã nhanh tay túm lại được.
- Cái gì đáng đầu tư thì đầu tư. Vả lại ở đây giá cũng không đến nỗi quá đắt.
Vân đành miễn cưỡng vạch vạch đám váy len treo trên móc. Đang định lấy xuống ướm thử lên người, chị Phương gạt đi:
- Tôi già rồi cũng không đến nỗi như cô. Sao cô lại hứng thú với mấy cái thứ xám xám ghi ghi này quá thế? Cậu Phú là sành điệu lắm đấy, biết chưa!
Nói rồi chị rút ra một cái váy bằng lụa màu đỏ, cổ chữ V, phần lưng hơi trễ. Vân chưa kịp phản đối thì tất cả các cô bán hàng đều lên tiếng khen chị Phương chọn chuẩn. Đó là chiếc váy nữ tính gợi cảm mà không kém phần tinh tế!
Nhìn Vân từ phòng thay đồ đi ra, chị Phương gật đầu, nói tỉnh bơ:
- Tính tiền. Mặc luôn!
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng cắt mác. Vân nhìn thấy giá tiền xong, trong ruột cảm thấy xót xa không ít. Hơn nữa cái váy này mặc vào cảm giác trống trải, không biết có lộ liễu quá không. Thấy Vân cứ loay hoay kéo cao phần nếp gấp trước ngực, chị Phương nói:
- Hóa ra ngực cô cũng đẹp phết đấy nhỉ.
Cùng là phụ nữ với nhau, bàn mấy chuyện ngực mông eo không phải là đề tài kiêng kị. Tuy nhiên chị Phương đang cố tình chọc cô. Vân trưng lên một bộ mặt nhăn nhó.
Từ cửa hàng quần áo đi ra, hai người không quay ra xe ngay mà còn ghé vào hàng mỹ phẩm. Chị Phương nói với cô nhân viên trẻ măng đang hồ hởi khi nhìn thấy khách bước vào:
- Này em ơi, trang điểm giùm chị cho cô này với. Làm sao cho rạng rỡ lên chút nhé.
Cô nhân viên cụt hứng. Tưởng bán được hàng, nhưng không ngờ có người tới chỉ để được trang điểm hàng mẫu miễn phí. Tuy nhiên, với tác phong cực kỳ chuyên nghiệp, cô ta vẫn tươi cười hỏi Vân:
- Chị đi ăn tiệc đám cưới, dạo phố hay đi đâu ạ?
- Đi hẹn hò. Gặp mặt lần đầu tiên. Em làm sao phải gây ấn tượng được với người ta.
Chị Phương nói như thật. Còn Vân thì ngượng chín cả mặt.
Mười lăm phút sau, cô nhân viên hoàn thành xong việc trang điểm. Chị Phương khen lấy khen để:
- Em sao không đi làm chuyên viên trang điểm nhỉ? Ở đây bán hàng có phải phí tài năng không?
Cô nhân viên cười sung sướng. Dù không bán được hàng cũng mát lòng mát dạ. Chị Phương trước khi đi còn ngoái lại dặn:
- Nhớ mặt em rồi! Bữa sau tới shop em mua hàng.
Vân cũng cảm ơn cô nhân viên tốt bụng. Cô bé chúc Vân:
- Chúc chị có một buổi gặp mặt thành công rực rỡ.
Vân cười như mếu:
- Chị ấy nói đùa đó em. Chỉ là gặp mặt bàn công chuyện thôi!
Cô nhân viên cười, không biết là đồng tình hay phản đối.
Sau đó hai người lên xe đi về phía Nam thành phố, thoát khỏi những con đường trong nội thành chật chội. Nói là khu ngoại thành nhưng nơi mà hai chị em đang tới lại là một nơi được quy hoạch mới, tập trung rất nhiều nhà hàng. Cái nào cái nấy được xây cất cầu kỳ, không gian lại rộng, đủ non nước cây cối, sơn thủy hữu tình. Cho nên dù có phải đi xa hơn một tí nhưng người ta vẫn thích tới đây hơn những nhà hàng đến cả chỗ đỗ xe cũng khó như ở khu vực trung tâm.
Nơi họ đặt chỗ là một bàn tiệc nằm gọn trong một khu thủy tạ. Ngồi giữa hồ gió mát lồng lộng. Những rặng liễu trồng ven hồ đung đưa. Những chiếc đèn lồng nhỏ phát lên thứ ánh sáng mờ ảo. Phú đã chờ sẵn hai người ở ngay chỗ lối đi. Đó là một người đàn ông thành đạt, gương mặt có những nét nam tính, cương nghị. Đôi lông mày hình lưỡi mác đậm khiến cho mặt anh có đôi chút dữ tợn. Chị Phương nói đúng, đó là một đám “rất được”. Có lẽ xung quanh anh ta cũng không thiếu các cô gái vây quanh.
Phú nhìn thấy Vân, có đôi chút ngỡ ngàng. Anh cứ tưởng các cô làm biên tập hoặc liên quan tới dịch thuật, sách vở đều mang cặp kính cận to cộp, trông cổ điển một chút. Nhưng cô gái này dáng rực rỡ diễm lệ, lại có vẻ thanh tú, thông minh. Làn da trắng nổi bật trên nền áo váy đỏ tươi. Bộ ngực đầy đặn thấp thoáng, mặc dù cô đã chật vật lấy vạt áo che chắn.
Sau vài câu chào xã giao, họ vừa dùng bữa vừa nói chuyện về tình hình xuất bản và nội dung các cuốn sách hiện đang có mặt ở thị trường. Không khí bàn ăn rất ấm cúng thân mật. Các món ăn chế biến từ tôm của nhà hàng này cũng khá ngon. Vân lần đầu tiên được ăn tôm hùm rang muối kiểu Hồng Kông. Đúng là giám đốc mời có khác. Toàn là cao lương mĩ vị cả.
Chị Phương ngồi thêm một lát, nhận được một cú điện thoại, bèn đứng dậy cáo từ. Thấy Vân nhấp nhổm, chị bảo:
- Chút Phú đưa Vân về nhé. Chị có việc đột xuất. Khổ thế cơ chứ!
Rồi chị quay sang Vân:
- Anh Phú đưa về thì yên tâm. Chị đi trước đây!
Sau đó còn nháy mắt một cái. Không rõ chị có người gọi thật hay đây là âm mưu của chị để hai người ngồi lại riêng với nhau.
Thấy vẻ bối rối của Vân, giám đốc Phú hỏi đùa:
- Vân không sợ tôi đưa về đấy chứ?
Vân mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Em chỉ sợ phiền anh.
- Không phiền chút nào!
Rõ ràng là anh không hề thấy phiền. Bản thân anh đã rất muốn gặp tác giả dịch cuốn sách đó, ban đầu cũng chỉ là sự đồng cảm trong nghề nghiệp. Nhưng qua miêu tả của chị Phương, anh dần dần nóng lòng muốn gặp. Hôm nay gặp được rồi, chẳng những thỏa trí tò mò, mà còn khiến anh thấy bất ngờ thú vị. Ăn tối xong cao hứng, Phú rủ Vân đi tản bộ sang quán cà phê ven sông. Đi ngang qua một hành lang lát sỏi trắng kêu lạo xạo dưới chân, vắt ngang một vườn hoa tuyệt đẹp. Gió mát rượi từ sông thổi vào khiến cho Vân bất giác rùng mình. Chiếc váy hở cổ hở lưng này đúng là hại chủ. Phú tinh ý cởi ngay chiếc áo khoác trên người đưa cho Vân. Cô từ chối không được, đành cám ơn, nhận lấy choàng lên vai, cũng cảm thấy ấm áp không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.