Chương 23
Minh Moon
10/04/2014
Cửa tiệm áo cưới sang trọng, được trang trí tuyền một tông màu trắng. Trắng đến độ muốn nhức mắt. Những tấm kính hào nhoáng không vương một hạt bụi phản chiếu từng bộ váy cưới lộng lẫy. Trong không gian mê hoặc mọi tâm tình của các cô gái ấy, chủ tiệm khéo léo cho phát ca khúc “Beautiful in white”. Thế này, cô nào không có người yêu, tức khắc cũng muốn lấy chồng!
Trong gian phòng thử đồ rộng, một chàng trai cao lớn, hơi ngăm đen đã mặc sẵn một bộ lễ phục Veston trắng đứng đợi ở một góc, khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột, nhưng cũng không kìm được nét cười. Nhân viên nữ nắm một bên rèm cửa phòng thử đồ, hô to:
- Xong rồi!
Tùng quay lưng lại, ánh mắt mở lớn ngạc nhiên. Hoàng Thiên Vân trong bộ váy cưới kiểu cổ điển bằng lụa màu trắng ngà thong thả bước ra. Đuôi váy đổ dài như đuôi công, thướt tha xòa trên mặt đất, chuyển động mềm mại theo mỗi bước chân đang bước lại gần. Mái tóc cô buông xõa từng lọn uốn xoăn, rất hợp với khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng.
Thấy chú rể tương lai lúng túng, Vân ngoạc miệng cười thật tươi:
- Mới chỉ bắt đầu thôi, chàng rể ạ!
Vừa dứt lời, một loạt các tiếng kéo rèm lại vang lên. Thêm ba cô dâu xinh như hoa nữa xuất hiện, mỗi người mặc một bộ váy cưới có kiểu dáng, chất liệu khác nhau.
- Anh thấy thế nào? Anh yêu?
Chiếc rèm cuối cùng được vén lên. Mùa Xuân từ trong bước ra, cười toe cười toét hỏi Tùng.
Đây mới là cô dâu thực sự. Bộ váy cưới của Mùa Xuân mặc là mẫu “hot” nhất, rất ngắn, rất sexy. Đuôi váy bằng voan dài cỡ ba mét, phối cùng chiếc mũ tinh xảo ôm sát mái tóc ngắn có một tấm mạng nhỏ che nửa khuôn mặt.
Vân thấy phục cô em đồng nghiệp. Nó quen chàng kỹ sư xây dựng được năm tháng xong, chính thức giới thiệu là người yêu dịp sinh nhật. Từ đó tới giờ mới chưa đầy bốn tháng, đã tuyên bố tháng sau đám cưới. Tính Xuân nhí nha nhí nhảnh như trẻ con, còn hơi bốc đồng, vậy mà đối với việc hôn nhân lại rất kiên định. Cô nói đã tìm được tình yêu của đời mình, thì chẳng tội gì lại không “hợp thức hóa” quan hệ cả.
Hôm nay chủ nhật, Xuân rủ các cô gái cùng đi thử váy cưới. Để khỏi mất công, tất cả các cô cùng mặc những bộ cảm thấy ưng ý, sau đó so sánh một lượt cho nhanh. Mấy cô gái đứng thành một hàng ngang trước gương, xoay trái, xoay phải, bình phẩm nhận xét ầm ĩ. Tùng ngao ngán lắc đầu im lặng đứng một bên nhìn. Ban đầu họ còn lịch sự hỏi ý kiến của chú rể xem bộ nào phù hợp, cuối cùng tàn nhẫn gạt anh ra, xem như người thừa. Chao ôi phụ nữ! Chưa hết, một cô còn lôi ra một chiếc máy ảnh nhỏ. Thế là thêm nhiều màn tạo dáng trước ống kính nữa.
Cãi nhau chán, các cô cũng nhất trí chọn được hai bộ ưng ý nhất cho Mùa Xuân. Sau đó, cả bọn hồ hởi tiến vào quán cà phê ở gần đó. Một mình Tùng đi với mấy cô gái trẻ ríu ra ríu rít, giống như một ông anh đưa lũ em đi ăn kem hơn. Trong lúc các cô gái khác xem lại những bức hình vừa chụp, Vân quay sang hỏi Xuân và Tùng:
- Chọn váy cưới xong rồi, bao giờ hai em chụp hình cưới?
Tùng đáp:
- Không kịp thời gian để chụp ngoại cảnh chị ạ. Công trường của bọn em sắp nhận thiết kế tòa cao ốc B bên chủ đầu tư gửi qua, em không tài nào xin nghỉ được.
Mùa Xuân ngồi bên cạnh phụng phịu:
- Chị Vân sau này đừng bắt chước em lấy chồng làm kỹ sư xây dựng. Đến ngày cưới không biết có yên ổn mà dự tiệc không, hay lại bị triệu tới công trường xây dựng!
Miệng nói thế, nhưng ánh mắt cô gái liếc sang người đàn ông bên cạnh đầy trìu mến. Sau đó, Xuân ghé vào tai Vân, thì thầm:
- Anh Tùng theo đạo thiên chúa, hại em phải đi học giáo lý phát chán cả lên. May mà không có ai sát hạch, nếu không, chắc tới bốn mươi tuổi chưa được lấy chồng.
Vân bật cười. Cỡ Mùa Xuân mà đi học giáo lý thì đến chúa Giê-su cũng phải bó tay.
Lúc đó, một cô gái ồ lên tán thưởng, chỉ vào màn hình máy ảnh:
- Vân ơi, xem này, tấm hình của chị đẹp cực kỳ. Máy du lịch thôi mà trông như ảnh nghệ thuật ấy.
- Đâu? – Mùa Xuân giành lấy, lập tức xuýt xoa: – Ô hô, đẹp quá! Ánh sáng quá chuẩn. Phải rửa tấm này cho chị Vân mới được.
- Xem nào! – Vân cũng hào hứng chụm đầu vào màn hình.
Kiểu váy cổ điển này thực sự rất hợp với dáng người thanh mảnh của cô. Cô dâu trước mắt nhìn như đang trong hạnh phúc tràn trề, vì lúc đấy mấy chị em đùa nhau hơi quá nên nụ cười của cô rất rộng. Nhưng cũng chính vì thế mà thần thái bức ảnh toát lên vẻ đẹp tự nhiên, không hề gượng ép.
Mang theo tâm trạng vui vẻ chia tay nhóm của Mùa Xuân, Vân thả bộ dọc theo vỉa hè, hòa vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Cuộc sống như một dòng sông cuộn chảy. Khi mà người ta không còn lại gì cả, người ta vẫn còn có tương lai. Tương lai của cô? Là một ngày nào đó, cô cũng sẽ rạng rỡ như thế, trong chiếc váy trắng tinh khiết, khoác tay chồng, cùng chồng đi đến hết cuộc đời.
Lúc Hải lên máy bay về Mỹ, cô đã ngồi một mình ở quán Bar trên cao, ngước nhìn lên bầu trời đêm. Tín hiệu đèn nhấp nháy của máy bay chạy dọc màn đen thăm thẳm, chuyển động xa dần, rồi hóa thành một vì sao xa lạ. Ngôi sao bé tí teo, nhìn thật kỹ mới thấy, nhưng càng nhìn, lại càng thấy nó sáng.
Mỗi ngày, Hải đều đặn gửi cho cô một email. Cũng chẳng phải dài dòng gì, chỉ một đôi câu ngắn ngủi. Trong hộp thư của cô đã có gần một trăm email, nội dung hầu như chỉ có một.
“Hôm nay tôi đã gặp một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy xin số điện thoại của tôi. Còn cô, cô có gặp ai không?”
“Cô đã ăn tối chưa? Tôi thì đang bị bỏ đói. Ôi đói quá! Cô đang ăn cái gì phải không? Sao tôi ngửi thấy mùi thơm nhỉ?”
“Hôm nay trời Sài Gòn mưa thì phải. Ngày mai nghe nói cũng vẫn còn mưa. Cô nhớ mang theo áo mưa và ô đấy!”
“Cuối tuần cô tới thăm anh Sơn, thắp giùm tôi một nén hương. Cô có ghé vào chỗ hai vợ chồng người sửa xe lần trước không?”
…
Email của anh tới đều đặn giống như chương trình thời sự trên VTV1, riết rồi trở thành quen thuộc. Ngày nào tin báo tới trễ, cô lại thấy mong, cảm giác làm gì cũng chưa yên tâm. Vân lơ lơ đãng đãng vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên bị đẩy ngã chúi về phía trước. Chưa kịp kêu lên một tiếng, đã thấy chiếc túi đeo trên vai bị giật mất. Cô lồm cồm chống tay xuống nền gạch lát vỉa hè ngồi dậy, chỉ kịp hét lớn:
- Cướp!
Sau đó vội vội vàng vàng đuổi theo. Vừa chạy, Vân vừa chỉ tay vào trên trộm đang chạy bán sống bán chết, vừa la hét: “Cướp! Cướp!” Người đi đường dạt sang hai bên, hiếu kỳ nhìn ngó một màn rượt đuổi hấp dẫn nhưng không ai ra tay cứu giúp. Vân chạy một hồi mệt quá, không hét được nữa, chỉ lẳng lặng đuổi theo. Hôm nay đi thử váy, cô phải chật vật mang đôi giày cao gót cỡ bảy phân. Chứ nếu không, với danh hiệu quán quân chạy việt dã ở trường đại học, trên cướp giật quèn này đã bị cô vượt mặt từ lâu rồi. Hai người một trốn một rượt đã vòng qua mấy khúc đường, tên cướp đột ngột rẽ vào một khúc phố vắng.
- Đồ ngoan cố! – Vân lẩm bẩm rủa thầm trong khi hãm tốc độ, rẽ theo hướng chạy của hắn. Lồng ngực của cô dường như muốn vỡ ra vì mệt. Tên cướp chắc cũng đã chạy đứt cả hơi, không còn sức lực đâu mà trốn nữa. Hắn đã dừng lại, há hốc mồm ra để thở, không ngờ rằng có một đứa con gái lại chạy khỏe đến như vậy. Ngày hôm nay đối với hắn thật là xui xẻo! Vân dừng chạy, đứng cách hắn một chục bước chân, nhưng cô cũng mệt muốn chết, một tay chống vào mạng sườn để thở, một tay chìa về phía hắn đòi lại cái túi, muốn quát mắng vài câu nhưng không còn hơi nữa. Hai người cứ thế vừa đứng vừa thở vừa nhìn chằm chằm vào đối phương. Chừng trong vài phút, tên cướp dường như lấy lại sức lực, vùng bỏ chạy, trên tay vẫn nắm cái túi vừa mới giật được. Nhưng hôm nay đúng là ngày xui của hắn, vì trên đường tháo chạy, hắn đâm sầm vào một người. Tay của hắn bị túm lại, bẻ quặt ra sau đau điếng. Hắn kêu la oai oái, thả rơi chiếc túi. Nhưng rồi kinh nghiệm chinh chiến khiến hắn bình tĩnh lại, khéo léo xoay người, giật tay ra, rồi cắm đầu cắm cổ chạy biến. Người đàn ông không có ý định đuổi theo, cúi xuống nhặt chiếc túi, lại gần chìa ra cho Vân. Vân thở phào, nắm lấy nó, hổn hển nói:
- Cảm ơn!
Nói xong, đôi chân vô lực khuỵu xuống. Người tốt đỡ cô, dìu vào trước cửa tòa nhà bên đường. Vân ngồi phịch xuống bậc thềm, rút chân ra khỏi đôi giày cao gót. Sức nghiến của đôi giày chật làm gót chân của cô bị trầy, rớm máu.
- Chà chà, nghiêm trọng quá! – Người bên cạnh bình phẩm. Nhưng khi biết rằng cô vừa chạy đua với tên trộm, thì không khỏi ngạc nhiên lẫn hâm mộ:
- Tôi mà như cô thì để hắn mang cái túi đi cho nhanh, đỡ mất sức.
- Còn may phước cho nhà hắn. – Vân hùng hổ nói! – Trúng vào hôm nay tôi đi giày cao, chứ bình thường thì không để hắn chạy đi xa đến thế này.
Người đàn ông sảng khoái cười to:
- Cô có thể là một nguyên mẫu nhân vật anh hùng đấy.
Vân quay sang nhìn anh ta, một người cao lớn mạnh mẽ và hơi đen. Trông anh giống như một lực sĩ với đôi tay đầy cơ bắp khỏe mạnh, đôi môi dầy gợi cảm, nụ cười tươi, tràn đầy lạc quan khiến cho người đối diện cũng cảm thấy vui lây. Cô nghi hoặc:
- Anh là một nhà văn?
- Nhìn tôi giống nhà văn lắm sao?
Vân lắc đầu.
- Nhưng mà tôi đúng là một nhà văn đấy!
- Xin hỏi anh tên gì ạ? – Vân tò mò.
- Băng Băng!
Vân tròn mắt. Băng Băng? Nhân vật đang nổi như cồn trên các diễn đàn. Người ta đồn tác giả này là nữ, không ngờ Băng Băng lại là con trai, hơn nữa lại còn rất chi là đẹp trai nam tính. Vân bật cười nho nhỏ, chắc Băng Băng là bút danh của anh ta.
- Cô cười cái gì vậy?
- Thật là hân hạnh cho tôi. Anh không biết các bạn đồng nghiệp của tôi hâm mộ anh như thế nào đâu. Nhưng họ lại nghĩ anh là con gái. Tôi mà tiết lộ sự thật, thì chắc họ sẽ bất ngờ đến chết mất!
- Ồ, vậy thì việc cất giấu thân phận thật của tôi đã bị tiết lộ rồi. Tôi cứ nghĩ cô không quan tâm tới giới văn nghệ. Thôi thì, mình cô biết thôi nhé, đừng kể cho ai khác, được không?
- Tôi làm trong ngành xuất bản đấy. Nghề nghiệp phần nào so với anh cũng có chút ít tương đồng. Anh thì viết truyện, còn tôi thì dịch truyện.
- Ồ, vậy thì bắt tay nhau cái nào!
Băng lịch sự giơ tay ra. Vân cẩn thận nắm lấy, lắc lắc. Hai người mới gặp nhưng giống như bạn bè quen biết từ lâu, nói chuyện rất hợp gu. Khi Vân đã tập tễnh đi được, Băng mời cô đi ăn tối, để tiếp tục bình luận về các đầu sách và phong cách sáng tác của các nhà văn đương đại.
Cũng trong thời gian đó, Tùng cầm một cuốn sổ bìa da lớn đi gặp người bên đội thiết kế của chủ đầu tư. Theo nguyên tắc thì họ không gặp nhau ngoài công ty, nhưng anh với người đó lại vốn quen biết nhau từ trước, nên tranh thủ hẹn nhau ra ngoài nhấp nháp vài ly bia. Trong cuốn sổ đó vô tình lại kẹp một tấm hình mới rửa. Tấm hình mà lẽ ra anh không nên mang theo bên mình.
Trong gian phòng thử đồ rộng, một chàng trai cao lớn, hơi ngăm đen đã mặc sẵn một bộ lễ phục Veston trắng đứng đợi ở một góc, khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột, nhưng cũng không kìm được nét cười. Nhân viên nữ nắm một bên rèm cửa phòng thử đồ, hô to:
- Xong rồi!
Tùng quay lưng lại, ánh mắt mở lớn ngạc nhiên. Hoàng Thiên Vân trong bộ váy cưới kiểu cổ điển bằng lụa màu trắng ngà thong thả bước ra. Đuôi váy đổ dài như đuôi công, thướt tha xòa trên mặt đất, chuyển động mềm mại theo mỗi bước chân đang bước lại gần. Mái tóc cô buông xõa từng lọn uốn xoăn, rất hợp với khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng.
Thấy chú rể tương lai lúng túng, Vân ngoạc miệng cười thật tươi:
- Mới chỉ bắt đầu thôi, chàng rể ạ!
Vừa dứt lời, một loạt các tiếng kéo rèm lại vang lên. Thêm ba cô dâu xinh như hoa nữa xuất hiện, mỗi người mặc một bộ váy cưới có kiểu dáng, chất liệu khác nhau.
- Anh thấy thế nào? Anh yêu?
Chiếc rèm cuối cùng được vén lên. Mùa Xuân từ trong bước ra, cười toe cười toét hỏi Tùng.
Đây mới là cô dâu thực sự. Bộ váy cưới của Mùa Xuân mặc là mẫu “hot” nhất, rất ngắn, rất sexy. Đuôi váy bằng voan dài cỡ ba mét, phối cùng chiếc mũ tinh xảo ôm sát mái tóc ngắn có một tấm mạng nhỏ che nửa khuôn mặt.
Vân thấy phục cô em đồng nghiệp. Nó quen chàng kỹ sư xây dựng được năm tháng xong, chính thức giới thiệu là người yêu dịp sinh nhật. Từ đó tới giờ mới chưa đầy bốn tháng, đã tuyên bố tháng sau đám cưới. Tính Xuân nhí nha nhí nhảnh như trẻ con, còn hơi bốc đồng, vậy mà đối với việc hôn nhân lại rất kiên định. Cô nói đã tìm được tình yêu của đời mình, thì chẳng tội gì lại không “hợp thức hóa” quan hệ cả.
Hôm nay chủ nhật, Xuân rủ các cô gái cùng đi thử váy cưới. Để khỏi mất công, tất cả các cô cùng mặc những bộ cảm thấy ưng ý, sau đó so sánh một lượt cho nhanh. Mấy cô gái đứng thành một hàng ngang trước gương, xoay trái, xoay phải, bình phẩm nhận xét ầm ĩ. Tùng ngao ngán lắc đầu im lặng đứng một bên nhìn. Ban đầu họ còn lịch sự hỏi ý kiến của chú rể xem bộ nào phù hợp, cuối cùng tàn nhẫn gạt anh ra, xem như người thừa. Chao ôi phụ nữ! Chưa hết, một cô còn lôi ra một chiếc máy ảnh nhỏ. Thế là thêm nhiều màn tạo dáng trước ống kính nữa.
Cãi nhau chán, các cô cũng nhất trí chọn được hai bộ ưng ý nhất cho Mùa Xuân. Sau đó, cả bọn hồ hởi tiến vào quán cà phê ở gần đó. Một mình Tùng đi với mấy cô gái trẻ ríu ra ríu rít, giống như một ông anh đưa lũ em đi ăn kem hơn. Trong lúc các cô gái khác xem lại những bức hình vừa chụp, Vân quay sang hỏi Xuân và Tùng:
- Chọn váy cưới xong rồi, bao giờ hai em chụp hình cưới?
Tùng đáp:
- Không kịp thời gian để chụp ngoại cảnh chị ạ. Công trường của bọn em sắp nhận thiết kế tòa cao ốc B bên chủ đầu tư gửi qua, em không tài nào xin nghỉ được.
Mùa Xuân ngồi bên cạnh phụng phịu:
- Chị Vân sau này đừng bắt chước em lấy chồng làm kỹ sư xây dựng. Đến ngày cưới không biết có yên ổn mà dự tiệc không, hay lại bị triệu tới công trường xây dựng!
Miệng nói thế, nhưng ánh mắt cô gái liếc sang người đàn ông bên cạnh đầy trìu mến. Sau đó, Xuân ghé vào tai Vân, thì thầm:
- Anh Tùng theo đạo thiên chúa, hại em phải đi học giáo lý phát chán cả lên. May mà không có ai sát hạch, nếu không, chắc tới bốn mươi tuổi chưa được lấy chồng.
Vân bật cười. Cỡ Mùa Xuân mà đi học giáo lý thì đến chúa Giê-su cũng phải bó tay.
Lúc đó, một cô gái ồ lên tán thưởng, chỉ vào màn hình máy ảnh:
- Vân ơi, xem này, tấm hình của chị đẹp cực kỳ. Máy du lịch thôi mà trông như ảnh nghệ thuật ấy.
- Đâu? – Mùa Xuân giành lấy, lập tức xuýt xoa: – Ô hô, đẹp quá! Ánh sáng quá chuẩn. Phải rửa tấm này cho chị Vân mới được.
- Xem nào! – Vân cũng hào hứng chụm đầu vào màn hình.
Kiểu váy cổ điển này thực sự rất hợp với dáng người thanh mảnh của cô. Cô dâu trước mắt nhìn như đang trong hạnh phúc tràn trề, vì lúc đấy mấy chị em đùa nhau hơi quá nên nụ cười của cô rất rộng. Nhưng cũng chính vì thế mà thần thái bức ảnh toát lên vẻ đẹp tự nhiên, không hề gượng ép.
Mang theo tâm trạng vui vẻ chia tay nhóm của Mùa Xuân, Vân thả bộ dọc theo vỉa hè, hòa vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Cuộc sống như một dòng sông cuộn chảy. Khi mà người ta không còn lại gì cả, người ta vẫn còn có tương lai. Tương lai của cô? Là một ngày nào đó, cô cũng sẽ rạng rỡ như thế, trong chiếc váy trắng tinh khiết, khoác tay chồng, cùng chồng đi đến hết cuộc đời.
Lúc Hải lên máy bay về Mỹ, cô đã ngồi một mình ở quán Bar trên cao, ngước nhìn lên bầu trời đêm. Tín hiệu đèn nhấp nháy của máy bay chạy dọc màn đen thăm thẳm, chuyển động xa dần, rồi hóa thành một vì sao xa lạ. Ngôi sao bé tí teo, nhìn thật kỹ mới thấy, nhưng càng nhìn, lại càng thấy nó sáng.
Mỗi ngày, Hải đều đặn gửi cho cô một email. Cũng chẳng phải dài dòng gì, chỉ một đôi câu ngắn ngủi. Trong hộp thư của cô đã có gần một trăm email, nội dung hầu như chỉ có một.
“Hôm nay tôi đã gặp một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy xin số điện thoại của tôi. Còn cô, cô có gặp ai không?”
“Cô đã ăn tối chưa? Tôi thì đang bị bỏ đói. Ôi đói quá! Cô đang ăn cái gì phải không? Sao tôi ngửi thấy mùi thơm nhỉ?”
“Hôm nay trời Sài Gòn mưa thì phải. Ngày mai nghe nói cũng vẫn còn mưa. Cô nhớ mang theo áo mưa và ô đấy!”
“Cuối tuần cô tới thăm anh Sơn, thắp giùm tôi một nén hương. Cô có ghé vào chỗ hai vợ chồng người sửa xe lần trước không?”
…
Email của anh tới đều đặn giống như chương trình thời sự trên VTV1, riết rồi trở thành quen thuộc. Ngày nào tin báo tới trễ, cô lại thấy mong, cảm giác làm gì cũng chưa yên tâm. Vân lơ lơ đãng đãng vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên bị đẩy ngã chúi về phía trước. Chưa kịp kêu lên một tiếng, đã thấy chiếc túi đeo trên vai bị giật mất. Cô lồm cồm chống tay xuống nền gạch lát vỉa hè ngồi dậy, chỉ kịp hét lớn:
- Cướp!
Sau đó vội vội vàng vàng đuổi theo. Vừa chạy, Vân vừa chỉ tay vào trên trộm đang chạy bán sống bán chết, vừa la hét: “Cướp! Cướp!” Người đi đường dạt sang hai bên, hiếu kỳ nhìn ngó một màn rượt đuổi hấp dẫn nhưng không ai ra tay cứu giúp. Vân chạy một hồi mệt quá, không hét được nữa, chỉ lẳng lặng đuổi theo. Hôm nay đi thử váy, cô phải chật vật mang đôi giày cao gót cỡ bảy phân. Chứ nếu không, với danh hiệu quán quân chạy việt dã ở trường đại học, trên cướp giật quèn này đã bị cô vượt mặt từ lâu rồi. Hai người một trốn một rượt đã vòng qua mấy khúc đường, tên cướp đột ngột rẽ vào một khúc phố vắng.
- Đồ ngoan cố! – Vân lẩm bẩm rủa thầm trong khi hãm tốc độ, rẽ theo hướng chạy của hắn. Lồng ngực của cô dường như muốn vỡ ra vì mệt. Tên cướp chắc cũng đã chạy đứt cả hơi, không còn sức lực đâu mà trốn nữa. Hắn đã dừng lại, há hốc mồm ra để thở, không ngờ rằng có một đứa con gái lại chạy khỏe đến như vậy. Ngày hôm nay đối với hắn thật là xui xẻo! Vân dừng chạy, đứng cách hắn một chục bước chân, nhưng cô cũng mệt muốn chết, một tay chống vào mạng sườn để thở, một tay chìa về phía hắn đòi lại cái túi, muốn quát mắng vài câu nhưng không còn hơi nữa. Hai người cứ thế vừa đứng vừa thở vừa nhìn chằm chằm vào đối phương. Chừng trong vài phút, tên cướp dường như lấy lại sức lực, vùng bỏ chạy, trên tay vẫn nắm cái túi vừa mới giật được. Nhưng hôm nay đúng là ngày xui của hắn, vì trên đường tháo chạy, hắn đâm sầm vào một người. Tay của hắn bị túm lại, bẻ quặt ra sau đau điếng. Hắn kêu la oai oái, thả rơi chiếc túi. Nhưng rồi kinh nghiệm chinh chiến khiến hắn bình tĩnh lại, khéo léo xoay người, giật tay ra, rồi cắm đầu cắm cổ chạy biến. Người đàn ông không có ý định đuổi theo, cúi xuống nhặt chiếc túi, lại gần chìa ra cho Vân. Vân thở phào, nắm lấy nó, hổn hển nói:
- Cảm ơn!
Nói xong, đôi chân vô lực khuỵu xuống. Người tốt đỡ cô, dìu vào trước cửa tòa nhà bên đường. Vân ngồi phịch xuống bậc thềm, rút chân ra khỏi đôi giày cao gót. Sức nghiến của đôi giày chật làm gót chân của cô bị trầy, rớm máu.
- Chà chà, nghiêm trọng quá! – Người bên cạnh bình phẩm. Nhưng khi biết rằng cô vừa chạy đua với tên trộm, thì không khỏi ngạc nhiên lẫn hâm mộ:
- Tôi mà như cô thì để hắn mang cái túi đi cho nhanh, đỡ mất sức.
- Còn may phước cho nhà hắn. – Vân hùng hổ nói! – Trúng vào hôm nay tôi đi giày cao, chứ bình thường thì không để hắn chạy đi xa đến thế này.
Người đàn ông sảng khoái cười to:
- Cô có thể là một nguyên mẫu nhân vật anh hùng đấy.
Vân quay sang nhìn anh ta, một người cao lớn mạnh mẽ và hơi đen. Trông anh giống như một lực sĩ với đôi tay đầy cơ bắp khỏe mạnh, đôi môi dầy gợi cảm, nụ cười tươi, tràn đầy lạc quan khiến cho người đối diện cũng cảm thấy vui lây. Cô nghi hoặc:
- Anh là một nhà văn?
- Nhìn tôi giống nhà văn lắm sao?
Vân lắc đầu.
- Nhưng mà tôi đúng là một nhà văn đấy!
- Xin hỏi anh tên gì ạ? – Vân tò mò.
- Băng Băng!
Vân tròn mắt. Băng Băng? Nhân vật đang nổi như cồn trên các diễn đàn. Người ta đồn tác giả này là nữ, không ngờ Băng Băng lại là con trai, hơn nữa lại còn rất chi là đẹp trai nam tính. Vân bật cười nho nhỏ, chắc Băng Băng là bút danh của anh ta.
- Cô cười cái gì vậy?
- Thật là hân hạnh cho tôi. Anh không biết các bạn đồng nghiệp của tôi hâm mộ anh như thế nào đâu. Nhưng họ lại nghĩ anh là con gái. Tôi mà tiết lộ sự thật, thì chắc họ sẽ bất ngờ đến chết mất!
- Ồ, vậy thì việc cất giấu thân phận thật của tôi đã bị tiết lộ rồi. Tôi cứ nghĩ cô không quan tâm tới giới văn nghệ. Thôi thì, mình cô biết thôi nhé, đừng kể cho ai khác, được không?
- Tôi làm trong ngành xuất bản đấy. Nghề nghiệp phần nào so với anh cũng có chút ít tương đồng. Anh thì viết truyện, còn tôi thì dịch truyện.
- Ồ, vậy thì bắt tay nhau cái nào!
Băng lịch sự giơ tay ra. Vân cẩn thận nắm lấy, lắc lắc. Hai người mới gặp nhưng giống như bạn bè quen biết từ lâu, nói chuyện rất hợp gu. Khi Vân đã tập tễnh đi được, Băng mời cô đi ăn tối, để tiếp tục bình luận về các đầu sách và phong cách sáng tác của các nhà văn đương đại.
Cũng trong thời gian đó, Tùng cầm một cuốn sổ bìa da lớn đi gặp người bên đội thiết kế của chủ đầu tư. Theo nguyên tắc thì họ không gặp nhau ngoài công ty, nhưng anh với người đó lại vốn quen biết nhau từ trước, nên tranh thủ hẹn nhau ra ngoài nhấp nháp vài ly bia. Trong cuốn sổ đó vô tình lại kẹp một tấm hình mới rửa. Tấm hình mà lẽ ra anh không nên mang theo bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.