Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 312: Anh là biết bao che nhất
Moon
16/03/2021
Trong lúc Tạ Nguyên Thần như một người chết, dường như không chút phản ứng, Mạc Lâm Kiêu mới hời hợt lên tiếng: “Được rồi, chúng ta đến nhà họ Lâm là làm khách, chú ý chút lễ tiết.”
Trần Kiệt nghe thấy anh Kiêu đã lên tiếng, chán ghét ném Tạ Nguyên Thần xuống mặt đất.
Tạ Nguyên Thần bị quăng xuống đất như một bao tải, nhìn như một xác chết vậy, nằm trên mặt đất với một tư thế kì quái. Trong lúc mọi người đều tưởng rằng anh ta đã chết, chân tay anh ta bắt đầu co giật nhẹ, tiếp đó một mùi khai truyền đến.
Thì ra anh ta sợ đến mức tè ra quần!
"Mau, dìu Tạ Nguyên Thần xuống nghỉ ngơi” Ông cụ Lâm dau mày, hơi chế bai dặn dò, mấy người trẻ tuổi trong họ hàng đi đến, ba chân bốn tay đưa Tạ Nguyên Thần đi.
Lần này Trần Kiệt ra tay hung ác, đã hoàn toàn làm kinh sợ đến tất cả mọi người, ông cụ Lâm cũng chẳng có can đảm tiếp tục truy cứu chuyện trưa hôm nay Lâm Khiết Vy rốt cuộc đã ở đâu.
Anh Kiêu nói cái gì thì là cái đó vậy, ông ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Ông ta khẽ ho khan một tiếng, dùng một giọng điệu xem như vẫn
còn bình tĩnh nói: “Anh Kiều, vậy xem ra trưa hôm nay...”
"Cần chứng cứ không?" Mạc Lâm Kiêu đột nhiên cắt ngang lời của ông cụ Lâm, ánh mắt sắc bén nhìn sang.
"Không, không phải đâu, đương nhiên là không cần.." Ông cụ Lâm trong chốc lát cũng đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ đó của Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu thờ ơ nói: “Bọn tôi có."
"Hå?" Lâm Khiết Vy không kìm được, bật lên tiếng. Trừng to mắt, nôn nóng nhìn Mạc Lâm Kiêu, bộ dạng như một đứa nhóc con chuẩn bị ra oai.
Người ta đã không cần bằng chứng rồi, anh nhiều mồm làm gì? Lấy đâu ra chứng cứ? Hả?
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô hùng hổ như vậy, anh lại như có như không
cong nhẹ khóe môi, nhìn biểu cảm thú vị vừa nôn nóng tức giận vừa
trừng to mắt của cô, anh thu lại ánh mắt. Lúc tầm måt quay sang ông cu Lâm, trong chốc lát lại lạnh lẽo như bằng: "Buổi trưa bon tôi ở Xuân Ý Các dùng bữa, chuẩn bị tiếp theo là đi tiêm."
Lâm Khiết Vy nghe thấy ba chữ Tiêu Dao Quán, việc đầu tiên nghĩ đến, chính là lần bị ép dẫn đến đó, mắt nhìn sang Mạc Lâm Dương và một người phụ nữ cùng nhau làm bừa, không kìm được thốt ra một câu: "Nguyên Các!"
Mạc Lâm Kiêu gật đầu: "Không sai, ở Nguyên Cát của Tiêu Dao Quán, Trần Kiệt?"
Trần Kiệt hiểu ý của Mạc Lâm Kiêu, vẫy vẫy tay với bên ngoài, mấy nhân viên kĩ thuật đi vào, treo bức màn chiếu lên tường, mở ra một video.
Tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn lên mặt tường, Lâm Khiết Vy cũng vô cùng tò mò, cô thực sự không biết, Mạc Lâm Kiêu sẽ mang ra thứ gì để làm chứng cứ dây.
Trong video xuất hiện hình ảnh Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Kiêu đi vào Tiêu Dao Quán, nhân viên kĩ thuật phóng to thời gian ở trên đó cho tất cả mọi người xem, chính là trưa hôm nay!
Cơ thể ông cụ Lâm lay động mạnh, dùng sức dụi dụi dội nhất già của mình, một lần nữa chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm thời gian ở trên màn hình đó, đó không phải là lúc ông chạy đến nhà hàng Nhật sao?
Lâm Thúy Lan còn luôn miệng nói rằng trong đó còn mắc kẹt Lâm Khiết Vy, vậy đoạn video giám sát này lại là sao đây? Lần này, ông cụ Lâm đối với lời của Lâm Thúy Lan nảy sinh chút nghi ngờ.
Ông quay mặt, dữ tợn trừng mắt với Lâm Thủy Lan, cả người Lâm Thúy Lan đều cảm thấy bức bối, như bị rút cạn hết sức sống, đứng bất động tại đó,
Trong lòng vẫn luôn thầm kêu gào: 'Sao lại như vậy, sao lại như vậy!"
Lâm Khiết Vy xem đến ngẩn người, một chữ A mồm chữ 0, cả người đều mù mờ đi.
Người trong đoạn phim, quả thực là cô và Mạc Lâm Kiêu, nhưng tại sao thời gian lại là trưa hôm nay chú? Giây phút này đây cô cũng mơ hồ rồi, bắt đầu nghi ngờ trưa nay mình ngã lầu được cu có phải là nằm mơ hay không.
Nhân viên kĩ thuật sau khi phát xong doạn video giám sát không chút kẽ hở, dọn dẹp thiết bị, im lặng rời khỏi.
Trong chốc lát, trong phòng nghị sự lặng ngắt như tờ. Mạc Lâm Kiêu nở một nụ cười nhạt lạnh lùng, không nói lời nào, giống như một con thú dữ dang ấn nấp vậy.
Người trong họ hàng đều khinh thường nhìn ông cụ Lâm, trong måt chứa đầy sự không đáng tin cậy. Lúc này ông ở dây đập trừng to, làm gì mà độc đoán làm, trước tình huống chưa được xác thực, liên trực tiếp tuyên bố quyết định đuổi Lâm Khiết Vy đi ra ngoài, đúng là hồ đồ!
Cơ thể ông cụ Lâm hơi lay động, tay không ngừng run, gương mặt trắng bệch, ánh måt cũng không còn chút ánh sáng. Video giám sát mà người khác vừa phát ra, vậy chẳng khác gì đồng nghĩa với việc bốp bốp và thang vào mặt ông vậy!
Ông sao lại đi tin lời của Lâm Thúy Lan, kiên quyết cho rằng Lâm Khiết Vy đi quyến rũ anh rể chứ?
Bây giờ phải làm sao đây?
Mất mặt quá!
Cuối cùng, trong sự im lặng gượng gạo, vang đến một tiếng cười lanh lảnh, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng cười điên rồ đầy ngạo mạn.
"Ha ha ha ha! Các người từng người một đều nhìn thấy hết rồi nhỉ? Không phải đã nói là tôi đến tiệm ăn Nhật vậy người trong video là quỷ à? Bây giờ tin rồi chứ? Các người lấy không ra chứng cứ xác thực,
nhưng tôi đây có chứng cứ! Các người còn có lời gì để nói?” LÀ
Lâm Khiết Vy chống eo, cười đến mức điên cuồng đắc ý, một đôi
mắt sáng chói khác thường. Chẳng qua diễn xuất một bộ dạng tiểu nhân đắc chí này, thật lòng khiến người khác không muốn nhìn vào, Đuôi mắt Trần Kiệt co giật, chán nản quay mặt đi.
Chỉ có Mạc Lâm Kiêu hứng thú ở đó nhìn cô nhe nanh múa vuốt, trong đáy mắt còn nhẹ nhàng ẩn chứa sự đảm chìm trong đó.
Đợi đến khi Lâm Khiết Vy cười đủ rồi, Mạc Lâm Kiêu mới lạnh nhạt nói: “Ông cụ Lâm, cháu gái này của ông tiêm tuy là rất đau, nhưng dù sao cũng là y tá mà Mạc Lâm Kiêu tôi chuyên dụng, tôi đây là người nổi tiếng bao che, từ trước đến nay đều không phân đúng sai, đều sẽ bao che đến cùng. Nghe nói ông muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Lâm, ông rõ ràng là đang chướng mắt với tôi rồi? Sao, tiêm cho tôi, ông có ý kiến?"
Từng chữ một, từng câu một, như ngàn cân, đập ập xuống đầu ông cụ Lâm, đè ông đến mức thở không nổi, ông sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh, nhỏ bé sợ hãi đứng dậy, run cầm cập, rồi lại đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Mạc Lâm Kiêu, đúng là bị dọa đến mất hết hồn hết vía.
"Không, không phải, cậu Kiêu hiểu, hiểu lầm rồi. Là do ông già này hồ đồ, không làm rõ chân tướng sự việc, liền đưa ra một quyết định ngu ngốc. Lâm Khiết Vy là bị oan, nó không sai, nó vẫn là người của nhà họ Lâm, quyết định lúc nãy hủy bỏ” Ông cụ Lâm giờ đây đã như chim sợ cành cong, sợ hải noi het, nơm nớp lo sợ nhìn vào sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu.
Trần Kiệt nhận được ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu, lập tức đứng thằng dậy, lớn tiếng nói: "Ông già bất tử này vừa mới nói lên kết luận cuối cùng, các người đều nghe thấy rồi chứ? Còn có ai có ý kiến khác không?”
Người trong họ hàng sợ sệt nhìn ông già bất tử đó, nào dám có ý kiến nào khác, lắc đầu lia lịa. Trần Kiệt hài lòng gật đầu, đích thân đi đến bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, cung kính nói: "Anh Kiêu, anh xem..."
Có phải đã dày vò đủ rồi, nên đi rồi chứ?
Mạc Lâm Kiêu cụp mắt xuống, trên gương mặt tuyệt đẹp đó vẫn cứ phủ lên đó một biểu cảm lạnh lùng, nhìn vào ngón tay của mình, không hề lên tiếng.
Ông cụ Lâm cuối cùng cũng hiểu được thế nào là mời thần đến dễ tiến thần đi khó. Vị thần lớn ngay trước mặt không mời mà đến này, lại càng đáng sợ.
Nam Cung Hào thông minh như vậy, mỉm cười một cái, vẫy vẫy tay áo, xúc động rất nhiều: “Người này đây, nhất định đừng hồ đồ, chọc vào người không nên chọc. Xem xem, vừa gây ra thảm hại như vậy. Vẫn tốt, hôm nay vẫn còn cái mạng để sửa chữa sai lầm, ông cụ Lâm, y tá của anh Kiêu bọn tôi bị ông hiểu lầm rồi, ông có phải là nên xin lỗi cô ấy không?”
Ông cụ Lâm: "!"
Giết người cũng phải chừa lại chút đường cùng. Để cho ông ta xin lỗi cháu gái mình trước mặt mọi người, như vậy cũng hơi quá đáng rồi nhỉ, vậy thì mặt mũi của ông ta còn đâu chứ?
Trần Kiệt nghe thấy anh Kiêu đã lên tiếng, chán ghét ném Tạ Nguyên Thần xuống mặt đất.
Tạ Nguyên Thần bị quăng xuống đất như một bao tải, nhìn như một xác chết vậy, nằm trên mặt đất với một tư thế kì quái. Trong lúc mọi người đều tưởng rằng anh ta đã chết, chân tay anh ta bắt đầu co giật nhẹ, tiếp đó một mùi khai truyền đến.
Thì ra anh ta sợ đến mức tè ra quần!
"Mau, dìu Tạ Nguyên Thần xuống nghỉ ngơi” Ông cụ Lâm dau mày, hơi chế bai dặn dò, mấy người trẻ tuổi trong họ hàng đi đến, ba chân bốn tay đưa Tạ Nguyên Thần đi.
Lần này Trần Kiệt ra tay hung ác, đã hoàn toàn làm kinh sợ đến tất cả mọi người, ông cụ Lâm cũng chẳng có can đảm tiếp tục truy cứu chuyện trưa hôm nay Lâm Khiết Vy rốt cuộc đã ở đâu.
Anh Kiêu nói cái gì thì là cái đó vậy, ông ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Ông ta khẽ ho khan một tiếng, dùng một giọng điệu xem như vẫn
còn bình tĩnh nói: “Anh Kiều, vậy xem ra trưa hôm nay...”
"Cần chứng cứ không?" Mạc Lâm Kiêu đột nhiên cắt ngang lời của ông cụ Lâm, ánh mắt sắc bén nhìn sang.
"Không, không phải đâu, đương nhiên là không cần.." Ông cụ Lâm trong chốc lát cũng đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ đó của Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu thờ ơ nói: “Bọn tôi có."
"Hå?" Lâm Khiết Vy không kìm được, bật lên tiếng. Trừng to mắt, nôn nóng nhìn Mạc Lâm Kiêu, bộ dạng như một đứa nhóc con chuẩn bị ra oai.
Người ta đã không cần bằng chứng rồi, anh nhiều mồm làm gì? Lấy đâu ra chứng cứ? Hả?
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô hùng hổ như vậy, anh lại như có như không
cong nhẹ khóe môi, nhìn biểu cảm thú vị vừa nôn nóng tức giận vừa
trừng to mắt của cô, anh thu lại ánh mắt. Lúc tầm måt quay sang ông cu Lâm, trong chốc lát lại lạnh lẽo như bằng: "Buổi trưa bon tôi ở Xuân Ý Các dùng bữa, chuẩn bị tiếp theo là đi tiêm."
Lâm Khiết Vy nghe thấy ba chữ Tiêu Dao Quán, việc đầu tiên nghĩ đến, chính là lần bị ép dẫn đến đó, mắt nhìn sang Mạc Lâm Dương và một người phụ nữ cùng nhau làm bừa, không kìm được thốt ra một câu: "Nguyên Các!"
Mạc Lâm Kiêu gật đầu: "Không sai, ở Nguyên Cát của Tiêu Dao Quán, Trần Kiệt?"
Trần Kiệt hiểu ý của Mạc Lâm Kiêu, vẫy vẫy tay với bên ngoài, mấy nhân viên kĩ thuật đi vào, treo bức màn chiếu lên tường, mở ra một video.
Tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn lên mặt tường, Lâm Khiết Vy cũng vô cùng tò mò, cô thực sự không biết, Mạc Lâm Kiêu sẽ mang ra thứ gì để làm chứng cứ dây.
Trong video xuất hiện hình ảnh Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Kiêu đi vào Tiêu Dao Quán, nhân viên kĩ thuật phóng to thời gian ở trên đó cho tất cả mọi người xem, chính là trưa hôm nay!
Cơ thể ông cụ Lâm lay động mạnh, dùng sức dụi dụi dội nhất già của mình, một lần nữa chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm thời gian ở trên màn hình đó, đó không phải là lúc ông chạy đến nhà hàng Nhật sao?
Lâm Thúy Lan còn luôn miệng nói rằng trong đó còn mắc kẹt Lâm Khiết Vy, vậy đoạn video giám sát này lại là sao đây? Lần này, ông cụ Lâm đối với lời của Lâm Thúy Lan nảy sinh chút nghi ngờ.
Ông quay mặt, dữ tợn trừng mắt với Lâm Thủy Lan, cả người Lâm Thúy Lan đều cảm thấy bức bối, như bị rút cạn hết sức sống, đứng bất động tại đó,
Trong lòng vẫn luôn thầm kêu gào: 'Sao lại như vậy, sao lại như vậy!"
Lâm Khiết Vy xem đến ngẩn người, một chữ A mồm chữ 0, cả người đều mù mờ đi.
Người trong đoạn phim, quả thực là cô và Mạc Lâm Kiêu, nhưng tại sao thời gian lại là trưa hôm nay chú? Giây phút này đây cô cũng mơ hồ rồi, bắt đầu nghi ngờ trưa nay mình ngã lầu được cu có phải là nằm mơ hay không.
Nhân viên kĩ thuật sau khi phát xong doạn video giám sát không chút kẽ hở, dọn dẹp thiết bị, im lặng rời khỏi.
Trong chốc lát, trong phòng nghị sự lặng ngắt như tờ. Mạc Lâm Kiêu nở một nụ cười nhạt lạnh lùng, không nói lời nào, giống như một con thú dữ dang ấn nấp vậy.
Người trong họ hàng đều khinh thường nhìn ông cụ Lâm, trong måt chứa đầy sự không đáng tin cậy. Lúc này ông ở dây đập trừng to, làm gì mà độc đoán làm, trước tình huống chưa được xác thực, liên trực tiếp tuyên bố quyết định đuổi Lâm Khiết Vy đi ra ngoài, đúng là hồ đồ!
Cơ thể ông cụ Lâm hơi lay động, tay không ngừng run, gương mặt trắng bệch, ánh måt cũng không còn chút ánh sáng. Video giám sát mà người khác vừa phát ra, vậy chẳng khác gì đồng nghĩa với việc bốp bốp và thang vào mặt ông vậy!
Ông sao lại đi tin lời của Lâm Thúy Lan, kiên quyết cho rằng Lâm Khiết Vy đi quyến rũ anh rể chứ?
Bây giờ phải làm sao đây?
Mất mặt quá!
Cuối cùng, trong sự im lặng gượng gạo, vang đến một tiếng cười lanh lảnh, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng cười điên rồ đầy ngạo mạn.
"Ha ha ha ha! Các người từng người một đều nhìn thấy hết rồi nhỉ? Không phải đã nói là tôi đến tiệm ăn Nhật vậy người trong video là quỷ à? Bây giờ tin rồi chứ? Các người lấy không ra chứng cứ xác thực,
nhưng tôi đây có chứng cứ! Các người còn có lời gì để nói?” LÀ
Lâm Khiết Vy chống eo, cười đến mức điên cuồng đắc ý, một đôi
mắt sáng chói khác thường. Chẳng qua diễn xuất một bộ dạng tiểu nhân đắc chí này, thật lòng khiến người khác không muốn nhìn vào, Đuôi mắt Trần Kiệt co giật, chán nản quay mặt đi.
Chỉ có Mạc Lâm Kiêu hứng thú ở đó nhìn cô nhe nanh múa vuốt, trong đáy mắt còn nhẹ nhàng ẩn chứa sự đảm chìm trong đó.
Đợi đến khi Lâm Khiết Vy cười đủ rồi, Mạc Lâm Kiêu mới lạnh nhạt nói: “Ông cụ Lâm, cháu gái này của ông tiêm tuy là rất đau, nhưng dù sao cũng là y tá mà Mạc Lâm Kiêu tôi chuyên dụng, tôi đây là người nổi tiếng bao che, từ trước đến nay đều không phân đúng sai, đều sẽ bao che đến cùng. Nghe nói ông muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Lâm, ông rõ ràng là đang chướng mắt với tôi rồi? Sao, tiêm cho tôi, ông có ý kiến?"
Từng chữ một, từng câu một, như ngàn cân, đập ập xuống đầu ông cụ Lâm, đè ông đến mức thở không nổi, ông sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh, nhỏ bé sợ hãi đứng dậy, run cầm cập, rồi lại đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Mạc Lâm Kiêu, đúng là bị dọa đến mất hết hồn hết vía.
"Không, không phải, cậu Kiêu hiểu, hiểu lầm rồi. Là do ông già này hồ đồ, không làm rõ chân tướng sự việc, liền đưa ra một quyết định ngu ngốc. Lâm Khiết Vy là bị oan, nó không sai, nó vẫn là người của nhà họ Lâm, quyết định lúc nãy hủy bỏ” Ông cụ Lâm giờ đây đã như chim sợ cành cong, sợ hải noi het, nơm nớp lo sợ nhìn vào sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu.
Trần Kiệt nhận được ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu, lập tức đứng thằng dậy, lớn tiếng nói: "Ông già bất tử này vừa mới nói lên kết luận cuối cùng, các người đều nghe thấy rồi chứ? Còn có ai có ý kiến khác không?”
Người trong họ hàng sợ sệt nhìn ông già bất tử đó, nào dám có ý kiến nào khác, lắc đầu lia lịa. Trần Kiệt hài lòng gật đầu, đích thân đi đến bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, cung kính nói: "Anh Kiêu, anh xem..."
Có phải đã dày vò đủ rồi, nên đi rồi chứ?
Mạc Lâm Kiêu cụp mắt xuống, trên gương mặt tuyệt đẹp đó vẫn cứ phủ lên đó một biểu cảm lạnh lùng, nhìn vào ngón tay của mình, không hề lên tiếng.
Ông cụ Lâm cuối cùng cũng hiểu được thế nào là mời thần đến dễ tiến thần đi khó. Vị thần lớn ngay trước mặt không mời mà đến này, lại càng đáng sợ.
Nam Cung Hào thông minh như vậy, mỉm cười một cái, vẫy vẫy tay áo, xúc động rất nhiều: “Người này đây, nhất định đừng hồ đồ, chọc vào người không nên chọc. Xem xem, vừa gây ra thảm hại như vậy. Vẫn tốt, hôm nay vẫn còn cái mạng để sửa chữa sai lầm, ông cụ Lâm, y tá của anh Kiêu bọn tôi bị ông hiểu lầm rồi, ông có phải là nên xin lỗi cô ấy không?”
Ông cụ Lâm: "!"
Giết người cũng phải chừa lại chút đường cùng. Để cho ông ta xin lỗi cháu gái mình trước mặt mọi người, như vậy cũng hơi quá đáng rồi nhỉ, vậy thì mặt mũi của ông ta còn đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.