Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 184: Giống như là bạn gái của cậu ta
Moon
16/03/2021
Mạc Lâm Dương ho khan vài tiếng, có chút xấu hổ nói: “Mấy ngày nay trong nhà tôi hơi loạn, có thể làm phiền cô giúp tôi cho hết giỏ quần áo vào trong máy giặt được không?”
"Đương nhiên có thể! Không thành vấn đề! Dù sao lúc này tôi đi về cũng không có việc gì, giúp anh thu dọn nhà một lát vậy”
Vừa mới đến người ta đã lì xì cho ba mươi lăm triệu, lúc này Lâm Khiết Vy ước gì có thể như một giúp việc chịu khó mới tốt, tránh để người ta hối hận vì cho cô ba mươi lăm triệu.
Chạy tới toilet, cho một chồng quần áo vào trong máy giặt, sau đó cô tìm khăn lau giặt sạch, lau mặt bàn trong phòng một lần, lại cầm cây lau sàn lau nhà một lần, làm tới mức khí thế ngất trời, vô cùng dũng cảm.
Mạc Lâm Dương đang truyền dịch, thường ho khan hai tiếng, Lâm Khiết Vy đưa nước cho anh ta, nghe nói hôm nay anh ta còn chưa ăn bữa sáng, vội vàng đến phòng bếp nấu cho anh ta ăn.
Bận rộn mọi việc xong, nước thuốc của Mạc Lâm Dương sắp truyền xong rồi, đợi kết thúc, Lâm Khiết Vy rút kim cho anh ta, chuẩn bị tạm biệt.
Mạc Lâm Dương đích thân ra cửa tiến, nhìn xe Lâm Khiết Vy đi xa.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô nữa, Mạc Lâm Dương mới chậm rãi đi vào nhà, nhìn trong phòng sạch sẽ, trên ban công phơi quần áo chỉnh tề, lại nhìn bát cháo bốc lên hơi nóng trên bàn, không nhịn được giật mình.
Từ khi rời khỏi khu biệt thự Mai Hương Loan, bước chân của Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng, tâm trạng vui sướng.
Ba mươi lăm triệu nhẹ nhàng tới tay như thế! Khoản thu nhập thêm này khiến cô cảm thấy rất sảng khoái! Thuê xe tới bệnh viện Nhân Ái, trên đường đi nhìn số tài khoản trên di động nhiều lần, tăng thêm ba mươi lăm triệu khiến tâm trạng cô rất tốt, trên gương mặt đều hàm chứa ý cười.
Trên đường đến bệnh viện đi qua ngõ nhỏ, cô thuận tiện nhìn thoáng qua nhà Trương Tiểu Phi, vậy mà thấy được Trương Đại Phúc đang đi từ trong nhà ra "Bác tài! Dừng xe!”
Lâm Khiết Vy thanh toán tiền, xuống xe trước.
Không biết ôm ấp tâm trạng gì, Lâm Khiết Vy đi tới bên cạnh Trương Đại Phúc.
Lúc này Trương Đại Phúc đang ngồi xổm trước cửa nhà, đốt củi phía dưới bếp lò đơn sơ, vừa cầm lấy cái quạt to dùng lực quạt, củi bốc cháy lên, xuất hiện một đống khói xanh, Trương Đại Phúc bị sặc không ngừng ho khan, nước mắt đều đã chảy ra, nhưng cậu bé vẫn dùng lực quạt.
Không biết vì sao, Lâm Khiết Vy ngơ ngẩn nhìn toàn bộ, trong lòng dâng lên chút chua xót.
Cuộc sống tàn nhẫn cỡ nào, mới có thể bức đứa bé ba bốn tuổi thành bộ dạng như vậy.
Lâm Khiết Vy ngồi xổm bên cạnh cậu bé, cầm lấy cái quạt to trong tay cậu bé, sức lực của cô mạnh hơn, quạt vài cái ngọn lửa cháy to hơn nhiều.
Động tác của cô dọa Trương Đại Phúc nhảy dựng lên, Trương Đại Phúc đang chảy nước mắt thấy rõ là Lâm Khiết Vy xong, sợ tới mức chạy vào trong phòng.
“Bố! Bố! Người xấu tới rồi!”
Vẻ mặt Lâm Khiết Vy ủ rũ.
Rốt cuộc người nào mới là người xấu? Cậu bé muốn làm phản à? Rõ ràng làm chuyện xấu, vu oan cô là người xấu, là hai bố con bọn họ! Lâm Khiết Vy đang quạt bếp lò không rảnh để ý tới Trương Đại Phúc, phát hiện ngọn lửa càng ngày càng mạnh xong, cô vội vàng đặt ấm nước trên đất lên bếp lò.
Vì để ngọn lửa càng cháy càng mạnh, cô vẫn tiếp tục quạt, từng dòng khói đen phả vào mặt, Lâm Khiết Vy bị sặc ho khan dữ dội, nước mắt nước mũi giàn dụa.
Trương Đại Phúc nắm tay bố cậu bé đi tới, vẻ mặt Trương Tiểu Phi rất kém, trên đầu còn quấn bằng gạc, đi đường hơi lung lay, hẳn là còn sốt, đỡ khung cửa.
"Cô tới đây làm gì?" Giọng nói vẫn rất to, trong đôi mắt tràn ngập chán ghét và phòng bị.
Trong lúc này Lâm Khiết Vy không rảnh để ý tới anh ta, vẫn quạt như cũ, đợi ngọn lửa rất mạnh, cô mới đứng dậy, cố gắng hít mấy hơi bầu không khí trong lành, nhìn Trương Tiểu Phi hỏi: "Người sai bảo hai người, chẳng lẽ không cho hai người chút tiền thuê? Sao vẫn còn nghèo như thế?”
Còn dùng bếp lò nguyên thủy như vậy, ngay cả ấm nước đều đã có lỗ thủng.
Giống như lượm ve chai về.
Trương Đại Phúc chống eo, hung dữ kêu lên: “Người phụ nữ xấu xa, chị đi mau! Lại bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi, tôi gọi hàng xóm tới đập bẹp chị!”
Một câu cô nhi quả phụ, thiếu chút nữa chọc cười Lâm Khiết Vy.
"Anh bạn nhỏ, lời của em cần phải sửa đúng mới được, em nghĩ sai rồi.
Nói xem, hai bố con em so với chị, rốt cuộc ai là người xấu? Luận về chuyện này, người bắt nạt hai người là hai người mới đúng!”
"Chị là người xấu! Bố tôi đều đã bị thương, chị còn rất tốt! Đều tại chị làm hại bố tôi!" Đứa bé trai trắng nõn non mềm, lời nói ngụy biện vô cùng hợp tình hợp lý.
Lâm Khiết Vy dở khóc dở cười, không cãi cọ vô vị với bọn họ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Trương Tiểu Phi, hạ giọng nghiêm túc nói "Không nghĩ tới hai người vẫn ở chỗ cũ.
Tôi nhất định phải nhắc nhở hai người một chút, người sai báo hai người, là người có lòng tham và nghi ngờ nặng, hai người không sợ cô ta gây bất lợi cho hai người à?" Bỗng nhiên Trương Tiểu Phi kinh hãi, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy một lát, hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện của chúng tôi, không cần cô quản! Cô đi đi! Sau này đừng tới nữa!”
Trường Đại Phúc dùng lực gật đầu: "Đúng vậy! Chúng tôi không muốn nhìn thấy chị nữa!”
Trương Đại Phúc có chút không giống bố cậu bé, vừa đẹp trai còn tinh xảo, lại thông minh như thế.
Nếu không phải cảm thấy đứa bé đáng thương, cô sẽ không nhắc nhở bọn họ.
"Ý muốn hại người các anh có, đề phòng người khác cũng không thể thiếu.
Đa nghi đi!" Lâm Khiết Vy nói xong, chậm rãi vung tóc, nghênh ngang rời đi.
Đôi mắt Trương Tiểu Phi lim dim, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Khiết Vy, gương mặt dần trở nên sầu lo.
Lời nói của người phụ nữ này, còn có chút đạo lý.
Trương Đại Phúc xoay người ôm chân anh ta, nâng gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu nói: “Bố, chị gái xấu xa này thật đẹp, có phải mẹ cũng đẹp như vậy hay không?" Trương Tiểu Phi sờ đầu con trai, trong đôi mắt tràn ngập thương tiếc: “Mẹ con đẹp hơn cô ta.
Đại Phúc, ngày mai bố dẫn con đi nơi khác du lịch, có được không?”
Quả thật nên rời khỏi nơi này, tránh né một thời gian.
"Được, bố đi đâu, Đại Phúc sẽ đi theo đó.
Bố, bố nhanh vào trong nghỉ ngơi đi, con luộc trứng gà cho bố ăn”
Ở phía xa nhìn hai bố con, rất tình cảm.
Mạc Lâm Kiêu truyền đạt mệnh lệnh, không được để bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy anh, gương mặt anh tuấn của anh âm trầm, đang chuyên tâm xem hình ảnh thuộc hạ gửi tới.
Máy bay cỡ nhỏ nghiên cứu mới nhất dán sát vào thủy tinh nhà Mạc Lâm Dương, hình ảnh chất lượng cao thu được tất cả hành động của Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Dương.
Lâm Khiết Vy vẫn luôn làm bộ không quen Mạc Lâm Dương mà? Không quen vì sao lại chạy tới nhà cậu ta chăm sóc cậu ta? Còn dọn dẹp vệ sinh cho cậu ta, thu dọn nhà cửa, hành động này giống như là bạn gái của Mạc Lâm Dương! Lâm Khiết Vy, cô đúng là am hiểu diễn! Thiếu chút nữa tôi bị bộ dạng đơn thuần, đáng yêu của cô lừa gạt rồi! Khi thấy Lâm Khiết Vy còn nấu cháo cho Mạc Lâm Dương, lửa giận trong lòng Mạc Lâm Kiêu đã ngập trời, mây đen trong mắt có thể hủy diệt cả thế giới! Điện thoại mới đổi mấy ngày, lại tan thành mảnh trong tay anh!
"Đương nhiên có thể! Không thành vấn đề! Dù sao lúc này tôi đi về cũng không có việc gì, giúp anh thu dọn nhà một lát vậy”
Vừa mới đến người ta đã lì xì cho ba mươi lăm triệu, lúc này Lâm Khiết Vy ước gì có thể như một giúp việc chịu khó mới tốt, tránh để người ta hối hận vì cho cô ba mươi lăm triệu.
Chạy tới toilet, cho một chồng quần áo vào trong máy giặt, sau đó cô tìm khăn lau giặt sạch, lau mặt bàn trong phòng một lần, lại cầm cây lau sàn lau nhà một lần, làm tới mức khí thế ngất trời, vô cùng dũng cảm.
Mạc Lâm Dương đang truyền dịch, thường ho khan hai tiếng, Lâm Khiết Vy đưa nước cho anh ta, nghe nói hôm nay anh ta còn chưa ăn bữa sáng, vội vàng đến phòng bếp nấu cho anh ta ăn.
Bận rộn mọi việc xong, nước thuốc của Mạc Lâm Dương sắp truyền xong rồi, đợi kết thúc, Lâm Khiết Vy rút kim cho anh ta, chuẩn bị tạm biệt.
Mạc Lâm Dương đích thân ra cửa tiến, nhìn xe Lâm Khiết Vy đi xa.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô nữa, Mạc Lâm Dương mới chậm rãi đi vào nhà, nhìn trong phòng sạch sẽ, trên ban công phơi quần áo chỉnh tề, lại nhìn bát cháo bốc lên hơi nóng trên bàn, không nhịn được giật mình.
Từ khi rời khỏi khu biệt thự Mai Hương Loan, bước chân của Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng, tâm trạng vui sướng.
Ba mươi lăm triệu nhẹ nhàng tới tay như thế! Khoản thu nhập thêm này khiến cô cảm thấy rất sảng khoái! Thuê xe tới bệnh viện Nhân Ái, trên đường đi nhìn số tài khoản trên di động nhiều lần, tăng thêm ba mươi lăm triệu khiến tâm trạng cô rất tốt, trên gương mặt đều hàm chứa ý cười.
Trên đường đến bệnh viện đi qua ngõ nhỏ, cô thuận tiện nhìn thoáng qua nhà Trương Tiểu Phi, vậy mà thấy được Trương Đại Phúc đang đi từ trong nhà ra "Bác tài! Dừng xe!”
Lâm Khiết Vy thanh toán tiền, xuống xe trước.
Không biết ôm ấp tâm trạng gì, Lâm Khiết Vy đi tới bên cạnh Trương Đại Phúc.
Lúc này Trương Đại Phúc đang ngồi xổm trước cửa nhà, đốt củi phía dưới bếp lò đơn sơ, vừa cầm lấy cái quạt to dùng lực quạt, củi bốc cháy lên, xuất hiện một đống khói xanh, Trương Đại Phúc bị sặc không ngừng ho khan, nước mắt đều đã chảy ra, nhưng cậu bé vẫn dùng lực quạt.
Không biết vì sao, Lâm Khiết Vy ngơ ngẩn nhìn toàn bộ, trong lòng dâng lên chút chua xót.
Cuộc sống tàn nhẫn cỡ nào, mới có thể bức đứa bé ba bốn tuổi thành bộ dạng như vậy.
Lâm Khiết Vy ngồi xổm bên cạnh cậu bé, cầm lấy cái quạt to trong tay cậu bé, sức lực của cô mạnh hơn, quạt vài cái ngọn lửa cháy to hơn nhiều.
Động tác của cô dọa Trương Đại Phúc nhảy dựng lên, Trương Đại Phúc đang chảy nước mắt thấy rõ là Lâm Khiết Vy xong, sợ tới mức chạy vào trong phòng.
“Bố! Bố! Người xấu tới rồi!”
Vẻ mặt Lâm Khiết Vy ủ rũ.
Rốt cuộc người nào mới là người xấu? Cậu bé muốn làm phản à? Rõ ràng làm chuyện xấu, vu oan cô là người xấu, là hai bố con bọn họ! Lâm Khiết Vy đang quạt bếp lò không rảnh để ý tới Trương Đại Phúc, phát hiện ngọn lửa càng ngày càng mạnh xong, cô vội vàng đặt ấm nước trên đất lên bếp lò.
Vì để ngọn lửa càng cháy càng mạnh, cô vẫn tiếp tục quạt, từng dòng khói đen phả vào mặt, Lâm Khiết Vy bị sặc ho khan dữ dội, nước mắt nước mũi giàn dụa.
Trương Đại Phúc nắm tay bố cậu bé đi tới, vẻ mặt Trương Tiểu Phi rất kém, trên đầu còn quấn bằng gạc, đi đường hơi lung lay, hẳn là còn sốt, đỡ khung cửa.
"Cô tới đây làm gì?" Giọng nói vẫn rất to, trong đôi mắt tràn ngập chán ghét và phòng bị.
Trong lúc này Lâm Khiết Vy không rảnh để ý tới anh ta, vẫn quạt như cũ, đợi ngọn lửa rất mạnh, cô mới đứng dậy, cố gắng hít mấy hơi bầu không khí trong lành, nhìn Trương Tiểu Phi hỏi: "Người sai bảo hai người, chẳng lẽ không cho hai người chút tiền thuê? Sao vẫn còn nghèo như thế?”
Còn dùng bếp lò nguyên thủy như vậy, ngay cả ấm nước đều đã có lỗ thủng.
Giống như lượm ve chai về.
Trương Đại Phúc chống eo, hung dữ kêu lên: “Người phụ nữ xấu xa, chị đi mau! Lại bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi, tôi gọi hàng xóm tới đập bẹp chị!”
Một câu cô nhi quả phụ, thiếu chút nữa chọc cười Lâm Khiết Vy.
"Anh bạn nhỏ, lời của em cần phải sửa đúng mới được, em nghĩ sai rồi.
Nói xem, hai bố con em so với chị, rốt cuộc ai là người xấu? Luận về chuyện này, người bắt nạt hai người là hai người mới đúng!”
"Chị là người xấu! Bố tôi đều đã bị thương, chị còn rất tốt! Đều tại chị làm hại bố tôi!" Đứa bé trai trắng nõn non mềm, lời nói ngụy biện vô cùng hợp tình hợp lý.
Lâm Khiết Vy dở khóc dở cười, không cãi cọ vô vị với bọn họ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Trương Tiểu Phi, hạ giọng nghiêm túc nói "Không nghĩ tới hai người vẫn ở chỗ cũ.
Tôi nhất định phải nhắc nhở hai người một chút, người sai báo hai người, là người có lòng tham và nghi ngờ nặng, hai người không sợ cô ta gây bất lợi cho hai người à?" Bỗng nhiên Trương Tiểu Phi kinh hãi, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy một lát, hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện của chúng tôi, không cần cô quản! Cô đi đi! Sau này đừng tới nữa!”
Trường Đại Phúc dùng lực gật đầu: "Đúng vậy! Chúng tôi không muốn nhìn thấy chị nữa!”
Trương Đại Phúc có chút không giống bố cậu bé, vừa đẹp trai còn tinh xảo, lại thông minh như thế.
Nếu không phải cảm thấy đứa bé đáng thương, cô sẽ không nhắc nhở bọn họ.
"Ý muốn hại người các anh có, đề phòng người khác cũng không thể thiếu.
Đa nghi đi!" Lâm Khiết Vy nói xong, chậm rãi vung tóc, nghênh ngang rời đi.
Đôi mắt Trương Tiểu Phi lim dim, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Khiết Vy, gương mặt dần trở nên sầu lo.
Lời nói của người phụ nữ này, còn có chút đạo lý.
Trương Đại Phúc xoay người ôm chân anh ta, nâng gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu nói: “Bố, chị gái xấu xa này thật đẹp, có phải mẹ cũng đẹp như vậy hay không?" Trương Tiểu Phi sờ đầu con trai, trong đôi mắt tràn ngập thương tiếc: “Mẹ con đẹp hơn cô ta.
Đại Phúc, ngày mai bố dẫn con đi nơi khác du lịch, có được không?”
Quả thật nên rời khỏi nơi này, tránh né một thời gian.
"Được, bố đi đâu, Đại Phúc sẽ đi theo đó.
Bố, bố nhanh vào trong nghỉ ngơi đi, con luộc trứng gà cho bố ăn”
Ở phía xa nhìn hai bố con, rất tình cảm.
Mạc Lâm Kiêu truyền đạt mệnh lệnh, không được để bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy anh, gương mặt anh tuấn của anh âm trầm, đang chuyên tâm xem hình ảnh thuộc hạ gửi tới.
Máy bay cỡ nhỏ nghiên cứu mới nhất dán sát vào thủy tinh nhà Mạc Lâm Dương, hình ảnh chất lượng cao thu được tất cả hành động của Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Dương.
Lâm Khiết Vy vẫn luôn làm bộ không quen Mạc Lâm Dương mà? Không quen vì sao lại chạy tới nhà cậu ta chăm sóc cậu ta? Còn dọn dẹp vệ sinh cho cậu ta, thu dọn nhà cửa, hành động này giống như là bạn gái của Mạc Lâm Dương! Lâm Khiết Vy, cô đúng là am hiểu diễn! Thiếu chút nữa tôi bị bộ dạng đơn thuần, đáng yêu của cô lừa gạt rồi! Khi thấy Lâm Khiết Vy còn nấu cháo cho Mạc Lâm Dương, lửa giận trong lòng Mạc Lâm Kiêu đã ngập trời, mây đen trong mắt có thể hủy diệt cả thế giới! Điện thoại mới đổi mấy ngày, lại tan thành mảnh trong tay anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.