Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 189: Làm rõ ai là chủ nhân của cô
Moon
16/03/2021
"Đừng đánh nữa! Dừng lại đi!”
Lâm Khiết Vy không nhịn được kêu to, xuất phát từ thói quen của y tá đối với bệnh nhân, trong giọng nói đều mang theo âm rung.
Mạc Lâm Kiêu vốn mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt tối đen trở nên sâu thầm, chậm rãi xoay mặt, vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Khiết Vy.
Sao thế, cô đau lòng rồi hả? Đau lòng Mạc Lâm Dương rồi! "Sao thế, người phụ nữ của tôi đang đau lòng tôi mệt sao?" Quái gở nói, ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Lâm Khiết Vy bị bộ dạng này của Mạc Lâm Kiêu dọa sợ, nhưng vẫn không nhịn được run run nói: "Đừng đánh nữa, tổng giám đốc Dương bị bệnh hen suyễn, không thể vận động kịch liệt, sẽ phát bệnh.
Bệnh đó vô cùng nguy hiểm, dễ mất mạng.”
Quả nhiên như anh dự đoán, giọng điệu cô thân thiết đau lòng như vậy, đều là vì quan tâm và bảo vệ Mạc Lâm Dương! Anh cười lạnh lùng, cao giọng nói: “Trái lại cô biết rất rõ tình hình cơ thể của em họ tôi đấy? Biết rõ như vậy, quan tâm cậu ta như vậy, khiến tôi đều đã hiểu lầm rốt cuộc cô hầu ngủ người nào rồi đấy!”
Gương mặt Lâm Khiết Vy tái nhợt cứng đờ đứng đó, tay chân lạnh lẽo, trái tim khó chịu như có vạn mũi tên xuyên qua.
Bên tai vẫn vang vọng mấy chữ anh mới nói: Hầu ngủ người nào...
Hầu ngủ người nào...
Nhục nhã người ta như vậy! Nước mắt không lưu tâm cháy xuống, một viên lại một viên rơi xuống, nhưng mà không có tác dụng gì.
Ở trong mắt Mạc Lâm Kiêu, nước mắt của cô hoàn toàn là đau lòng vì Mạc Lâm Dương, trong lòng càng thêm tức giận, không thoải mái giống như trái tim bị bóp chặt.
Mạc Lâm Dương đột nhiên nở nụ cười, máu tươi tràn từ trong miệng ra, mơ hồ nói: “Em không sao, anh đừng phát giận với cô ấy, em tiếp tục đánh với anh.”
Những lời này của Mạc Lâm Dương, quả thực như thêm dầu vào lửa! Lửa giận còn đọng lại trong lòng Mạc Lâm Kiêu lập tức nổ mạnh, hai người này có ý gì? Quan tâm lẫn nhau sao? Trước mặt Mạc Lâm Kiêu anh còn tình chàng ý thiếp, đang khiêu khích anh sao? Trong cơn giận dữ, anh ước gì có thể hủy diệt mọi người! Chỉ trong nháy mắt, sát khí trong mắt phun trào ra! Mạc Lâm Kiêu ném quả tennis, thêm nội lực vô tận vào, đánh bay tất cả tennis trong giỏ ra ngoài.
Nhất thời khắp nơi đầy tennis tung bay, rất nhiều tennis nhao nhao đánh lên người Mạc Lâm Dương, Mạc Lâm Dương bị thương nặng đã không chịu nổi, trực tiếp ngã xuống đất, nôn ra vài ngụm máu, Có một quả tennis nhanh chóng đánh ra, bay thẳng về phía Lâm Khiết Vy, thần thức của Mạc Lâm Kiêu đã nhạy bén vượt xa người thường, đã sớm phát hiện quả cầu kia, đáng đời, đánh người phụ nữ đáng giận kia choáng váng mới tốt, ai báo khuỷu tay cô hướng ra ngoài, trong lòng hung dữ nghĩ như thế, đột nhiên xoay người, chẳng muốn liếc nhìn cô một cái.
Trần Kiệt kinh hãi vươn tay che mắt, đường parabol của quả cầu kia là đánh về vị trí huyệt thái dương của Lâm Khiết Vy.
Tốc độ đó đánh trúng huyệt thái dương cô, người phụ nữ họ Lâm chết chắc rồi! Nhưng không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nắm lấy một quả tennis ném ra, tốc độ của tennis rất nhanh bay ra ngoài, đánh bay quá bóng kia, tennis rơi bên chân Lâm Khiết Vy, trực tiếp vỡ ra.
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, âm thầm oán hận mình mềm lòng.
Cuối cùng anh vẫn không đành lòng thương tổn cô một chút.
Mà Lâm Khiết Vy ngơ ngác, căn bản không biết trong vài giây ngắn ngủi, mạng nhỏ của cô đã dạo một vòng quỷ môn quan.
Mạc Lâm Kiêu tới phòng thay quần áo tắm rửa thay quần áo, cũng tương đương nói, vận động tennis hôm nay có thể kết thúc.
Lâm Khiết Vy vươn tay lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Mạc Lâm Dương, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc Dương, anh thế nào rồi? Có cần gọi xe cứu thương không?" Hiện giờ Mạc Lâm Dương vô cùng thể thảm, cả gương mặt đều sưng thành đầu heo, còn tràn đầy máu tươi, trên quần áo tennis màu trắng đầy máu, vết máu loang lổ thể thảm như bị tai nạn xe.
Lâm Khiết Vy thấy mà trái tim lạnh lẽo, sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Mạc Lâm Kiêu ra tay quá tàn nhẫn, quan trọng nhất là anh tấn công quá cường hãn, quả thực trong lúc nói cười có thể khiến người ta tan thành mây khói.
Mạc Lâm Dương im lặng một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Không sao...
Còn chưa chết được.
Cô...
Cô mặc kệ tôi, đừng để bị anh ấy giận chó đánh mèo”
Anh ta không nói như vậy không sao, vừa nói như vậy, nhất thời kích phát tinh thần trọng nghĩa của Lâm Khiết Vy, cô nằm chặt tay nhỏ, tức giận nói: “Ác ma này! Quả thực không có nhân tính!”
Anh lạnh lùng tàn nhẫn với em họ mình như thế, càng không nói đối xử với người khác.
Không ngờ Mạc Lâm Kiêu đã lau tóc thay quần áo xong đi tới, lỗ tai anh rất thính, cách xa hơn mười mét cười mỉa nói: “Cái gì? Ác ma? Không có nhân tính?" Lâm Khiết Vy sợ hãi, sau lưng lập tức cứng đờ, trong lòng bàn tay lập tức tràn ngập mồ hôi lạnh, cô hơi sợ đứng dậy, xoay mặt nhìn người đàn ông lạnh lùng đang bước về phía cô.
Cảm thấy luống cuống.
Chết tiệt, sao hiếm khi tâm huyết phát biểu cảm khái một lần, lại bị người ta bắt được.
Mạc Lâm Dương đúng thật là, thấy Mạc Lâm Kiêu tới đây, sao không nhắc nhở người ta? “Anh, anh Kiêu, tôi không có nói anh, tôi đang nói một người trong bệnh viện chúng tôi...
Anh, anh đừng hiểu lầm.”
Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện ý cười lạnh lùng, chân dài sải bước, có lực bước từng bước tới trước mặt Lâm Khiết Vy, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô.
"Vật nhỏ, có phải tôi đối xử với cô quá tốt rồi không? Thực sự nên cho cô mở mang kiến thức, cái gì gọi là ác ma chân chính...”
Nói đến phần sau, giọng nói càng lúc càng thấp, đọc nhấn từng chữ một càng lúc càng chậm, mặt anh cách càng ngày càng gần, Lâm Khiết Vy cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, anh đột nhiên vươn tay dùng lực ôm eo cô, một cánh tay nâng cảm cô lên, hôn mạnh cô.
Hôn không dịu dàng chút nào, điên cuồng bạo ngược gặm cắn, đau tới mức Lâm Khiết Vy gần như chảy nước mắt.
Anh thở nhẹ rời khỏi cô, đôi mắt khẽ liếc Mạc Lâm Dương nằm trên đất một cái, sau đó dời mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Lâm Khiết Vy, chậm rãi nói: "Làm rõ ai là chủ nhân của cô, hửm?" Sau khi nói xong anh bỏ cô ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
"Trần Kiệt, báo Nam Cung Hào tới chữa trị cho em họ tốt của tôi, kế tiếp còn có tiết mục hay cần cậu ấy tham dự.”
Trần Kiệt vẫy tay, hai vệ sĩ đi qua, nâng Mạc Lâm Dương trên đất dậy đưa ra ngoài.
Còn chưa kết thúc sao? Sau đó còn có tiết mục gì? Mạc Lâm Dương đã bị thương nặng như thế, vậy mà Mạc Lâm Kiêu còn chưa chơi đủ? Đầu óc Lâm Khiết Vy hỗn loạn, chậm rãi nâng chân, cũng chạy theo ra ngoài.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không rõ hôm nay Mạc Lâm Kiêu diễn màn kịch lớn như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì? Đó là người đàn ông khiến người ta căn bản không nhin thẩu, it khi lộ cảm xúc, cũng không nói nhiều, cho dù hận chết người ta, anh cũng không nói ra ngoài, Nhưng nhìn kết cục xui xẻo của Mạc Lâm Dương hôm nay, đã có thể nhận rõ một điểm, hôm nay Mạc Lâm Kiêu cố ý chỉnh Mạc Lâm Dương! Anh chỉnh em họ của anh, đó là việc nhà của anh, anh nói xem anh dẫn tôi tới đây để làm gì? Lâm Khiết Vy củi đầu, bộ dạng không yên lòng và bực bội, cảm thấy trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cô là con cá vô tội đáng thương.
Suy đoán kế tiếp sẽ đi đâu, vậy mà cô không thể khống chế bắt đầu lo sợ bất an.
Lâm Khiết Vy không nhịn được kêu to, xuất phát từ thói quen của y tá đối với bệnh nhân, trong giọng nói đều mang theo âm rung.
Mạc Lâm Kiêu vốn mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt tối đen trở nên sâu thầm, chậm rãi xoay mặt, vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Khiết Vy.
Sao thế, cô đau lòng rồi hả? Đau lòng Mạc Lâm Dương rồi! "Sao thế, người phụ nữ của tôi đang đau lòng tôi mệt sao?" Quái gở nói, ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Lâm Khiết Vy bị bộ dạng này của Mạc Lâm Kiêu dọa sợ, nhưng vẫn không nhịn được run run nói: "Đừng đánh nữa, tổng giám đốc Dương bị bệnh hen suyễn, không thể vận động kịch liệt, sẽ phát bệnh.
Bệnh đó vô cùng nguy hiểm, dễ mất mạng.”
Quả nhiên như anh dự đoán, giọng điệu cô thân thiết đau lòng như vậy, đều là vì quan tâm và bảo vệ Mạc Lâm Dương! Anh cười lạnh lùng, cao giọng nói: “Trái lại cô biết rất rõ tình hình cơ thể của em họ tôi đấy? Biết rõ như vậy, quan tâm cậu ta như vậy, khiến tôi đều đã hiểu lầm rốt cuộc cô hầu ngủ người nào rồi đấy!”
Gương mặt Lâm Khiết Vy tái nhợt cứng đờ đứng đó, tay chân lạnh lẽo, trái tim khó chịu như có vạn mũi tên xuyên qua.
Bên tai vẫn vang vọng mấy chữ anh mới nói: Hầu ngủ người nào...
Hầu ngủ người nào...
Nhục nhã người ta như vậy! Nước mắt không lưu tâm cháy xuống, một viên lại một viên rơi xuống, nhưng mà không có tác dụng gì.
Ở trong mắt Mạc Lâm Kiêu, nước mắt của cô hoàn toàn là đau lòng vì Mạc Lâm Dương, trong lòng càng thêm tức giận, không thoải mái giống như trái tim bị bóp chặt.
Mạc Lâm Dương đột nhiên nở nụ cười, máu tươi tràn từ trong miệng ra, mơ hồ nói: “Em không sao, anh đừng phát giận với cô ấy, em tiếp tục đánh với anh.”
Những lời này của Mạc Lâm Dương, quả thực như thêm dầu vào lửa! Lửa giận còn đọng lại trong lòng Mạc Lâm Kiêu lập tức nổ mạnh, hai người này có ý gì? Quan tâm lẫn nhau sao? Trước mặt Mạc Lâm Kiêu anh còn tình chàng ý thiếp, đang khiêu khích anh sao? Trong cơn giận dữ, anh ước gì có thể hủy diệt mọi người! Chỉ trong nháy mắt, sát khí trong mắt phun trào ra! Mạc Lâm Kiêu ném quả tennis, thêm nội lực vô tận vào, đánh bay tất cả tennis trong giỏ ra ngoài.
Nhất thời khắp nơi đầy tennis tung bay, rất nhiều tennis nhao nhao đánh lên người Mạc Lâm Dương, Mạc Lâm Dương bị thương nặng đã không chịu nổi, trực tiếp ngã xuống đất, nôn ra vài ngụm máu, Có một quả tennis nhanh chóng đánh ra, bay thẳng về phía Lâm Khiết Vy, thần thức của Mạc Lâm Kiêu đã nhạy bén vượt xa người thường, đã sớm phát hiện quả cầu kia, đáng đời, đánh người phụ nữ đáng giận kia choáng váng mới tốt, ai báo khuỷu tay cô hướng ra ngoài, trong lòng hung dữ nghĩ như thế, đột nhiên xoay người, chẳng muốn liếc nhìn cô một cái.
Trần Kiệt kinh hãi vươn tay che mắt, đường parabol của quả cầu kia là đánh về vị trí huyệt thái dương của Lâm Khiết Vy.
Tốc độ đó đánh trúng huyệt thái dương cô, người phụ nữ họ Lâm chết chắc rồi! Nhưng không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nắm lấy một quả tennis ném ra, tốc độ của tennis rất nhanh bay ra ngoài, đánh bay quá bóng kia, tennis rơi bên chân Lâm Khiết Vy, trực tiếp vỡ ra.
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, âm thầm oán hận mình mềm lòng.
Cuối cùng anh vẫn không đành lòng thương tổn cô một chút.
Mà Lâm Khiết Vy ngơ ngác, căn bản không biết trong vài giây ngắn ngủi, mạng nhỏ của cô đã dạo một vòng quỷ môn quan.
Mạc Lâm Kiêu tới phòng thay quần áo tắm rửa thay quần áo, cũng tương đương nói, vận động tennis hôm nay có thể kết thúc.
Lâm Khiết Vy vươn tay lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Mạc Lâm Dương, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc Dương, anh thế nào rồi? Có cần gọi xe cứu thương không?" Hiện giờ Mạc Lâm Dương vô cùng thể thảm, cả gương mặt đều sưng thành đầu heo, còn tràn đầy máu tươi, trên quần áo tennis màu trắng đầy máu, vết máu loang lổ thể thảm như bị tai nạn xe.
Lâm Khiết Vy thấy mà trái tim lạnh lẽo, sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Mạc Lâm Kiêu ra tay quá tàn nhẫn, quan trọng nhất là anh tấn công quá cường hãn, quả thực trong lúc nói cười có thể khiến người ta tan thành mây khói.
Mạc Lâm Dương im lặng một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Không sao...
Còn chưa chết được.
Cô...
Cô mặc kệ tôi, đừng để bị anh ấy giận chó đánh mèo”
Anh ta không nói như vậy không sao, vừa nói như vậy, nhất thời kích phát tinh thần trọng nghĩa của Lâm Khiết Vy, cô nằm chặt tay nhỏ, tức giận nói: “Ác ma này! Quả thực không có nhân tính!”
Anh lạnh lùng tàn nhẫn với em họ mình như thế, càng không nói đối xử với người khác.
Không ngờ Mạc Lâm Kiêu đã lau tóc thay quần áo xong đi tới, lỗ tai anh rất thính, cách xa hơn mười mét cười mỉa nói: “Cái gì? Ác ma? Không có nhân tính?" Lâm Khiết Vy sợ hãi, sau lưng lập tức cứng đờ, trong lòng bàn tay lập tức tràn ngập mồ hôi lạnh, cô hơi sợ đứng dậy, xoay mặt nhìn người đàn ông lạnh lùng đang bước về phía cô.
Cảm thấy luống cuống.
Chết tiệt, sao hiếm khi tâm huyết phát biểu cảm khái một lần, lại bị người ta bắt được.
Mạc Lâm Dương đúng thật là, thấy Mạc Lâm Kiêu tới đây, sao không nhắc nhở người ta? “Anh, anh Kiêu, tôi không có nói anh, tôi đang nói một người trong bệnh viện chúng tôi...
Anh, anh đừng hiểu lầm.”
Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện ý cười lạnh lùng, chân dài sải bước, có lực bước từng bước tới trước mặt Lâm Khiết Vy, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô.
"Vật nhỏ, có phải tôi đối xử với cô quá tốt rồi không? Thực sự nên cho cô mở mang kiến thức, cái gì gọi là ác ma chân chính...”
Nói đến phần sau, giọng nói càng lúc càng thấp, đọc nhấn từng chữ một càng lúc càng chậm, mặt anh cách càng ngày càng gần, Lâm Khiết Vy cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, anh đột nhiên vươn tay dùng lực ôm eo cô, một cánh tay nâng cảm cô lên, hôn mạnh cô.
Hôn không dịu dàng chút nào, điên cuồng bạo ngược gặm cắn, đau tới mức Lâm Khiết Vy gần như chảy nước mắt.
Anh thở nhẹ rời khỏi cô, đôi mắt khẽ liếc Mạc Lâm Dương nằm trên đất một cái, sau đó dời mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Lâm Khiết Vy, chậm rãi nói: "Làm rõ ai là chủ nhân của cô, hửm?" Sau khi nói xong anh bỏ cô ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
"Trần Kiệt, báo Nam Cung Hào tới chữa trị cho em họ tốt của tôi, kế tiếp còn có tiết mục hay cần cậu ấy tham dự.”
Trần Kiệt vẫy tay, hai vệ sĩ đi qua, nâng Mạc Lâm Dương trên đất dậy đưa ra ngoài.
Còn chưa kết thúc sao? Sau đó còn có tiết mục gì? Mạc Lâm Dương đã bị thương nặng như thế, vậy mà Mạc Lâm Kiêu còn chưa chơi đủ? Đầu óc Lâm Khiết Vy hỗn loạn, chậm rãi nâng chân, cũng chạy theo ra ngoài.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không rõ hôm nay Mạc Lâm Kiêu diễn màn kịch lớn như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì? Đó là người đàn ông khiến người ta căn bản không nhin thẩu, it khi lộ cảm xúc, cũng không nói nhiều, cho dù hận chết người ta, anh cũng không nói ra ngoài, Nhưng nhìn kết cục xui xẻo của Mạc Lâm Dương hôm nay, đã có thể nhận rõ một điểm, hôm nay Mạc Lâm Kiêu cố ý chỉnh Mạc Lâm Dương! Anh chỉnh em họ của anh, đó là việc nhà của anh, anh nói xem anh dẫn tôi tới đây để làm gì? Lâm Khiết Vy củi đầu, bộ dạng không yên lòng và bực bội, cảm thấy trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cô là con cá vô tội đáng thương.
Suy đoán kế tiếp sẽ đi đâu, vậy mà cô không thể khống chế bắt đầu lo sợ bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.