Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 295: Lo lắng chỗ nào?
Moon
16/03/2021
Lâm Khiết Vy âm thầm thở dài, tại sao cô lại không cẩn thận mà trở thành người hầu thế này, dùng đũa nhanh chóng gắp mấy món ăn thanh đạm, cầm lấy bát của anh, ngồi bên cạnh anh, bón cơm cho anh.
Anh ăn chậm rãi, rất từng miếng nhỏ, tuy rằng tư thế ưu nhã, nhưng ở trong mắt Lâm Khiết Vy, anh là thật sự đang dây dưa! Từ lúc cô ngồi bên cạnh anh, Mạc Lâm Kiêu liên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây trên cơ thể cô, xông thẳng vào khoang mũi của anh từng chút một. Đột nhiên, anh không biết trong miệng mình đang ăn cái gì nữa, tầm mắt như mất hút, cứ xoay tròn trên khuôn mặt ngẩn nước của cô. Đôi mắt cô thật to và đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, làn da
trắng mịn như lụa, ngay cả đôi tay nhỏ nhắn cầm đũa cũng trắng nõn, dễ thương như củ hành nước. Mạc Lâm Kiêu không thể không âm thầm nuốt nước bọt, cảm
thấy nhiệt độ trong phòng trở nên cao hơn. Trong chốc lát, anh cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mới là món ăn cao lương mỹ vị* ngon nhất, anh rất muốn nuốt chứng cô vào bụng, ăn hết toàn bộ.
*Món ăn cao lương mỹ vị: món ăn ngon và quý
Tay trái đã dẫn đầu, khẽ vươn ra, vòng qua eo cô.
Lâm Khiết Vy đối mặt với một kẻ yêu nghiệt tuyệt đẹp này cũng có chút áp lực, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm của anh, khi anh nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào người ta, có ảo giác sẽ bị hút vào. Thầm mong đợi ông lớn này mau chóng ăn xong, cô cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của người giúp việc.
Vừa mới đưa một miếng thịt dứa vào miệng, Mạc Lâm Kiêu khẽ cau mày, dùng tay trái nằm lấy eo cô, sau đó khuôn mặt tuấn tú của anh áp đến, anh nghiêng người hôn cô, đồng thời ấn miếng thịt dứa vào miệng cô, nhân tiện chạm vào môi cô vài lần.
"Ưm ưm..."
Lâm Khiết Vy giật mình, trong miệng còn có một miếng dứa chua, cô không để ý lại có thêm một cánh tay ôm eo mình, vô thức nhai dứa chua ngọt rồi nuốt vào bụng.
Trong lòng còn nghĩ, dứa ngon quá, chua chua ngọt ngọt ngon ghê.
Môi Mạc Lâm Kiêu cách môi cô vài cm, thở ra nhiệt, thấp giọng hỏi: "Ăn ngon không?"
"...Ăn ngon." Lâm Khiết Vy còn đang vô thức, mơ hồ trả lời.
"Cho tôi nếm thử."
Hå? Anh nói gì?
Lời của anh vừa dứt, anh lại che lại, lần này không chỉ là một cái chạm môi.
"Ưm ưm...tôi..."
Lâm Khiết Vy còn đang cầm bát đũa, bị hành động mạnh mẽ của anh buộc phải hơi ngửa đầu ra sau, trong lòng điên cuồng kêu lên: Thử cái gì mà thử, tôi nuốt vào bụng rồi! Đừng thử nữa, dứa hết rồi.
Bàn tay anh ở eo ôm chặt lấy cô, anh lại trịch thượng, tiến đến mãnh liệt, thật giống như sắp ăn thịt cô.
Nụ hôn này khiến đầu óc của Lâm Khiết Vy trở nên trống rồng, hô hấp đều rối loạn, anh mới buông cô ra.
Đôi mắt đẹp và sâu thẳm của anh sáng lên, ánh sáng mờ ảo, có một sự hung ác đáng sợ. Sau đó anh buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm ở bên cạnh.
Lâm Khiết Vy chóng mặt, chớp mắt nhiều lần mới tỉnh táo lại. Miệng cô tê cóng, má của cô vẫn còn nóng đến mức cô cảm thấy choáng váng, như thể vừa uống hai ly rượu.
Trời ơi, xấu hổ quá đi, cô lại bị nụ hôn của Mạc Lâm Kiêu làm cho thần hôn điên đảo.
Cô cúi đầu xuống, phát hiện đôi đũa ở trong tay đã rơi trên thảm từ lúc nào mà không hay, cô đỏ mặt nhặt lên đặt lên bàn.
Mạc Lâm Kiêu bước vào phòng tắm, vặn vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh rồi soi gương, ngọn lửa hung ác trong mắt anh vẫn chưa dập tắt, sau đó nhìn xuống dưới hạ thân, cảm thấy bất lực và cáu kỉnh.
Sự tự chủ luôn kiêu ngạo của anh đâu?
Làm sao mới hôn một cái, bên dưới lại có thể ngông cuồng phóng ra chứ?
Chẳng lẽ đúng như Nam Cung Hào đã nói, anh kìm nén quá sức rồi.
Lâm Khiết Vy ngốc nghếch đợi ở đó, đợi một lúc sau, Mạc Lâm Kiêu với khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vẻ mặt đó, hiển nhiên là anh đang có tâm trạng không tốt.
"Anh Kiêu, anh còn ăn không?"
"Không ăn nữa, dọn đi." Lâm Khiết Vy dùng điện thoại nội bộ thông báo cho người hầu đến thu dọn đồ ăn, bác Trần, người tự nhận là mình có việc bận lại đích thân đến, mang trà an thần vào, trước khi đi còn đặc biệt dặn Lâm Khiết Vy.
"Cô Vy, cậu Kiêu không được khỏe, cô nên ở bên cậu ấy nhiều hơn. Tốt nhất là khuyên cậu ấy chiều nay không nên đi làm!
"À, được, nhưng..."
Nhưng mà Mạc Lâm Kiêu đang ở đây, tại sao bác không nói thẳng với anh ấy, như này rất kỳ quái đó.
Lâm Khiết Vy rót một tách trà, đưa cho Mạc Lâm Kiêu, "Anh Kiêu, uống một chút trà"
Mạc Lâm Kiêu không nhúc nhích, vẫn lười biếng dựa vào số pha, nhìn cô bằng đôi mắt dài, chậm rãi mở miệng.
Lâm Khiết Vy: "..."
Đây nghĩa là muốn cô tiếp tục cho anh uống nước à?
Nghĩ đến anh không khỏe, lại nói không có sức, cô thầm thở dài, nhận mệnh ngồi xuống, đưa cái chén lên miệng anh, nhìn anh nhấp một ngụm nhỏ.
Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Khiết Vy lóe lên.
"Không đúng nha! Anh nói anh không có sức, vậy lúc nãy anh ôm tôi vừa hôn vừa cắn, sức đến từ đâu thế?"
Nóng lòng hôn cô, miệng cô bây giờ còn có vị chua, anh dám nói
mình không còn sức lực?
Mạc Lâm Kiêu nhẫn nhịn, sau cùng, anh mỉm cười, mặc dù nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhưng không thể che giấu được sự gian xảo của anh.
Lâm Khiết Vy đột nhiên hiểu ra, anh chàng này đang trêu đùa cô.
Đột nhiên tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đặt chén trà xuống, hai cái nắm tay hồng hào đấm lên người anh một cách lung tung.
"Anh giỏi lắm Mạc Lâm Kiêu! Anh đang lừa tôi, rất vui phải không? Uống công tôi lo lằng cho anh như vậy." Mạc Lâm Kiêu năm lấy hai bàn tay của cô, đẩy cô xuống ghế số
pha, anh nghiêng người đè lên, nhìn chằm chằm vào cô đang bốc lửa.
Lâm Khiết Vy lập tức nhút nhát.
Chết tiệt, đầu cô bị lừa đá à, lại dám đánh anh Kiêu người khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật?
"Xin, xin lỗi, haha, đùa thôi, anh đừng giận nhé."
Đôi mắt đen của anh vừa thiện vừa ác, trầm giọng nói: "Thật sự lo lăng cho tôi sao?"
Lâm Khiết Vy mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt cực kỳ chân thành, "Tôi lo lăng, lừa anh thì tôi là con chó" Anh nằm càng lúc càng thấp, càng ngày càng gần cô, giọng nói càng ngày càng trầm, "Lo läng chỗ nào? Trên miệng? Hay là trong lòng?"
Nhịp tim của Lâm Khiết Vy tăng nhanh, nhìn khuôn mặt quyền rũ của anh càng ngày càng gần, cảm giác như muốn nghẹt thở, giọng nói không khỏi trở nên mềm mại, "Trong lòng."
"Ở đây sao?"
Anh cong môi cười, cứ như vậy một tay đặt lên ngực trái của cô! Như vậy thì thôi đi, tay kia của anh còn không trung thực, nắm vài lần với các mức độ khác nhau.
Thực sự trông giống như một quân tử, làm những chuyện xấu xa.
Anh đang làm chuyện xấu, toàn thân Lâm Khiết Vy run rẩy, suýt nữa rên rỉ, toàn thân mềm nhũn chảy nước.
"Anh...anh Kiêu, đừng...đừng như vậy, buông tôi ra đi."
Âm thanh của cô giống như tức giận lại giống như dịu dàng, cô nghe thấy cũng cảm thấy xấu hổ.
Mạc Lâm Kiêu lúc này cũng không khá hơn cô, lửa ở dưới bụng dưới của anh gần như có thể lan đến từng tế bào, nhưng anh kiềm chế mạnh mẽ, lại quen với khuôn mặt lạnh lùng, "Vật nhỏ, nào, nói
xem, trưa nay cô đến đó là rốt cuộc muốn làm gì? Vừa nghĩ đến cô suýt nữa mất mạng ở đó, anh liền muốn dạy dỗ cô một trận.
Anh ăn chậm rãi, rất từng miếng nhỏ, tuy rằng tư thế ưu nhã, nhưng ở trong mắt Lâm Khiết Vy, anh là thật sự đang dây dưa! Từ lúc cô ngồi bên cạnh anh, Mạc Lâm Kiêu liên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trái cây trên cơ thể cô, xông thẳng vào khoang mũi của anh từng chút một. Đột nhiên, anh không biết trong miệng mình đang ăn cái gì nữa, tầm mắt như mất hút, cứ xoay tròn trên khuôn mặt ngẩn nước của cô. Đôi mắt cô thật to và đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, làn da
trắng mịn như lụa, ngay cả đôi tay nhỏ nhắn cầm đũa cũng trắng nõn, dễ thương như củ hành nước. Mạc Lâm Kiêu không thể không âm thầm nuốt nước bọt, cảm
thấy nhiệt độ trong phòng trở nên cao hơn. Trong chốc lát, anh cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mới là món ăn cao lương mỹ vị* ngon nhất, anh rất muốn nuốt chứng cô vào bụng, ăn hết toàn bộ.
*Món ăn cao lương mỹ vị: món ăn ngon và quý
Tay trái đã dẫn đầu, khẽ vươn ra, vòng qua eo cô.
Lâm Khiết Vy đối mặt với một kẻ yêu nghiệt tuyệt đẹp này cũng có chút áp lực, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm của anh, khi anh nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào người ta, có ảo giác sẽ bị hút vào. Thầm mong đợi ông lớn này mau chóng ăn xong, cô cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của người giúp việc.
Vừa mới đưa một miếng thịt dứa vào miệng, Mạc Lâm Kiêu khẽ cau mày, dùng tay trái nằm lấy eo cô, sau đó khuôn mặt tuấn tú của anh áp đến, anh nghiêng người hôn cô, đồng thời ấn miếng thịt dứa vào miệng cô, nhân tiện chạm vào môi cô vài lần.
"Ưm ưm..."
Lâm Khiết Vy giật mình, trong miệng còn có một miếng dứa chua, cô không để ý lại có thêm một cánh tay ôm eo mình, vô thức nhai dứa chua ngọt rồi nuốt vào bụng.
Trong lòng còn nghĩ, dứa ngon quá, chua chua ngọt ngọt ngon ghê.
Môi Mạc Lâm Kiêu cách môi cô vài cm, thở ra nhiệt, thấp giọng hỏi: "Ăn ngon không?"
"...Ăn ngon." Lâm Khiết Vy còn đang vô thức, mơ hồ trả lời.
"Cho tôi nếm thử."
Hå? Anh nói gì?
Lời của anh vừa dứt, anh lại che lại, lần này không chỉ là một cái chạm môi.
"Ưm ưm...tôi..."
Lâm Khiết Vy còn đang cầm bát đũa, bị hành động mạnh mẽ của anh buộc phải hơi ngửa đầu ra sau, trong lòng điên cuồng kêu lên: Thử cái gì mà thử, tôi nuốt vào bụng rồi! Đừng thử nữa, dứa hết rồi.
Bàn tay anh ở eo ôm chặt lấy cô, anh lại trịch thượng, tiến đến mãnh liệt, thật giống như sắp ăn thịt cô.
Nụ hôn này khiến đầu óc của Lâm Khiết Vy trở nên trống rồng, hô hấp đều rối loạn, anh mới buông cô ra.
Đôi mắt đẹp và sâu thẳm của anh sáng lên, ánh sáng mờ ảo, có một sự hung ác đáng sợ. Sau đó anh buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm ở bên cạnh.
Lâm Khiết Vy chóng mặt, chớp mắt nhiều lần mới tỉnh táo lại. Miệng cô tê cóng, má của cô vẫn còn nóng đến mức cô cảm thấy choáng váng, như thể vừa uống hai ly rượu.
Trời ơi, xấu hổ quá đi, cô lại bị nụ hôn của Mạc Lâm Kiêu làm cho thần hôn điên đảo.
Cô cúi đầu xuống, phát hiện đôi đũa ở trong tay đã rơi trên thảm từ lúc nào mà không hay, cô đỏ mặt nhặt lên đặt lên bàn.
Mạc Lâm Kiêu bước vào phòng tắm, vặn vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh rồi soi gương, ngọn lửa hung ác trong mắt anh vẫn chưa dập tắt, sau đó nhìn xuống dưới hạ thân, cảm thấy bất lực và cáu kỉnh.
Sự tự chủ luôn kiêu ngạo của anh đâu?
Làm sao mới hôn một cái, bên dưới lại có thể ngông cuồng phóng ra chứ?
Chẳng lẽ đúng như Nam Cung Hào đã nói, anh kìm nén quá sức rồi.
Lâm Khiết Vy ngốc nghếch đợi ở đó, đợi một lúc sau, Mạc Lâm Kiêu với khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vẻ mặt đó, hiển nhiên là anh đang có tâm trạng không tốt.
"Anh Kiêu, anh còn ăn không?"
"Không ăn nữa, dọn đi." Lâm Khiết Vy dùng điện thoại nội bộ thông báo cho người hầu đến thu dọn đồ ăn, bác Trần, người tự nhận là mình có việc bận lại đích thân đến, mang trà an thần vào, trước khi đi còn đặc biệt dặn Lâm Khiết Vy.
"Cô Vy, cậu Kiêu không được khỏe, cô nên ở bên cậu ấy nhiều hơn. Tốt nhất là khuyên cậu ấy chiều nay không nên đi làm!
"À, được, nhưng..."
Nhưng mà Mạc Lâm Kiêu đang ở đây, tại sao bác không nói thẳng với anh ấy, như này rất kỳ quái đó.
Lâm Khiết Vy rót một tách trà, đưa cho Mạc Lâm Kiêu, "Anh Kiêu, uống một chút trà"
Mạc Lâm Kiêu không nhúc nhích, vẫn lười biếng dựa vào số pha, nhìn cô bằng đôi mắt dài, chậm rãi mở miệng.
Lâm Khiết Vy: "..."
Đây nghĩa là muốn cô tiếp tục cho anh uống nước à?
Nghĩ đến anh không khỏe, lại nói không có sức, cô thầm thở dài, nhận mệnh ngồi xuống, đưa cái chén lên miệng anh, nhìn anh nhấp một ngụm nhỏ.
Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Khiết Vy lóe lên.
"Không đúng nha! Anh nói anh không có sức, vậy lúc nãy anh ôm tôi vừa hôn vừa cắn, sức đến từ đâu thế?"
Nóng lòng hôn cô, miệng cô bây giờ còn có vị chua, anh dám nói
mình không còn sức lực?
Mạc Lâm Kiêu nhẫn nhịn, sau cùng, anh mỉm cười, mặc dù nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhưng không thể che giấu được sự gian xảo của anh.
Lâm Khiết Vy đột nhiên hiểu ra, anh chàng này đang trêu đùa cô.
Đột nhiên tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đặt chén trà xuống, hai cái nắm tay hồng hào đấm lên người anh một cách lung tung.
"Anh giỏi lắm Mạc Lâm Kiêu! Anh đang lừa tôi, rất vui phải không? Uống công tôi lo lằng cho anh như vậy." Mạc Lâm Kiêu năm lấy hai bàn tay của cô, đẩy cô xuống ghế số
pha, anh nghiêng người đè lên, nhìn chằm chằm vào cô đang bốc lửa.
Lâm Khiết Vy lập tức nhút nhát.
Chết tiệt, đầu cô bị lừa đá à, lại dám đánh anh Kiêu người khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật?
"Xin, xin lỗi, haha, đùa thôi, anh đừng giận nhé."
Đôi mắt đen của anh vừa thiện vừa ác, trầm giọng nói: "Thật sự lo lăng cho tôi sao?"
Lâm Khiết Vy mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt cực kỳ chân thành, "Tôi lo lăng, lừa anh thì tôi là con chó" Anh nằm càng lúc càng thấp, càng ngày càng gần cô, giọng nói càng ngày càng trầm, "Lo läng chỗ nào? Trên miệng? Hay là trong lòng?"
Nhịp tim của Lâm Khiết Vy tăng nhanh, nhìn khuôn mặt quyền rũ của anh càng ngày càng gần, cảm giác như muốn nghẹt thở, giọng nói không khỏi trở nên mềm mại, "Trong lòng."
"Ở đây sao?"
Anh cong môi cười, cứ như vậy một tay đặt lên ngực trái của cô! Như vậy thì thôi đi, tay kia của anh còn không trung thực, nắm vài lần với các mức độ khác nhau.
Thực sự trông giống như một quân tử, làm những chuyện xấu xa.
Anh đang làm chuyện xấu, toàn thân Lâm Khiết Vy run rẩy, suýt nữa rên rỉ, toàn thân mềm nhũn chảy nước.
"Anh...anh Kiêu, đừng...đừng như vậy, buông tôi ra đi."
Âm thanh của cô giống như tức giận lại giống như dịu dàng, cô nghe thấy cũng cảm thấy xấu hổ.
Mạc Lâm Kiêu lúc này cũng không khá hơn cô, lửa ở dưới bụng dưới của anh gần như có thể lan đến từng tế bào, nhưng anh kiềm chế mạnh mẽ, lại quen với khuôn mặt lạnh lùng, "Vật nhỏ, nào, nói
xem, trưa nay cô đến đó là rốt cuộc muốn làm gì? Vừa nghĩ đến cô suýt nữa mất mạng ở đó, anh liền muốn dạy dỗ cô một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.