Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 104: Muốn thủ thân như ngọc
Moon
16/03/2021
Nụ cười trên mặt Phùng Thiên Long đột nhiên mất đi, mặt mày xụ xuống. "Kết quả là không gặp được người ta, thật đúng là uổng công!"
Mạc Lâm Kiêu nhìn bằng gạc trên đầu anh ta, cau mày hỏi: “Vết thương trên đầu anh sao rồi?"
"Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Người phụ nữ của anh đây cũng chỉ đùa giỡn với anh thôi, làm sao thực sự nỡ ra tay độc ác chứ."
Đáy mắt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua một tia châm chọc. "Phải khâu mấy mũi, não bộ còn bị chấn động, thế mà vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn à?"
"Thôi thôi, anh xin, đừng có giễu cợt anh nữa, dù sao thì anh cũng đã quyết tâm rồi, nhất định phải theo đuổi được cô nhóc này, không phải cô ấy thì nhất định không cưới!"
"Đến mức đó sao hả?"
"Đến chứ! Anh chuẩn bị từ hôm nay trở đi sẽ giữ mình trong sạch, không động chạm lung tung đến mấy người phụ nữ khác nữa. Nhất định phải vì bảo bối nhà anh mà giữ thân như ngọc mới được!"
Lúc này Mạc Lâm Kiêu thực sự không nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò: "Thủ thân như ngọc? Vậy anh nhất định phải ngồi cỗ máy thời gian quay lại hồi cấp 3 của mình, thân thể ngọc ngà của anh chắc hẳn đã bị vấy bẩn từ lúc đó rồi."
Phùng Thiên Long bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, không có cách nào đấu lại cái miệng độc địa kia của anh, chỉ đành thay đổi đề tài nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói về anh nữa, trong nhà cậu nuôi trộm từ lúc nào đấy, chẳng phải vẫn luôn tự xưng là nơi tường đồng vách sắt, vô cùng an toàn hay sao? Bây giờ tự vả mặt rồi phải không?"
Mạc Lâm Kiêu lúc này cũng thu lại nụ cười, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành nổi lên sát khí, bộ dáng không giận mà uy, nói: “Chắc chắn phải tra ra rõ ràng, còn phải nghiêm trị mới được."
Phùng Thiên Long là người từng trải qua vô số sóng gió, hiếm có điều gì làm anh ta biến sắc nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của bạn tốt, anh ta cũng không nhịn được mà cảm thấy cả người lạnh run.
Người khác có thể không biết Mạc Lâm Kiêu ngoan độc như thế nào nhưng chẳng lẽ anh ta còn không hiểu hay sao? Họ đã là bạn tốt với nhau bao nhiêu năm, anh ta thừa biết thủ đoạn của Mạc Lâm Kiêu tuyệt đối không phải là điều mà người thường có thể chịu nổi.
"Đưa đồ của cậu chủ Kiêu lên đây."
Anh ta vừa ra lệnh, ngay lập tức cấp dưới đã bưng một cái khay đi vào, bên trên khay đặt một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Mạc Lâm Kiêu vừa nhìn thấy cái hộp tinh xảo kia thì con ngươi lập tức trở nên âm trầm, trong lòng cũng đã chắc chắn đến bảy tám phần đây là đồ thật rồi. Anh đưa tay cầm cái hộp lên, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong hộp chính là một cái vòng ngọc xanh biếc, sáng bóng, loại ngọc có tính chất cực phẩm như thế này toàn thế giới cũng khó mà tìm thấy cái thứ hai, Mạc Lâm Kiêu bắt đầu vân về chiếc vòng ngọc, giơ về phía nguồn sáng chăm chú nhìn như đang tìm cái gì đó. Dưới ánh đèn, bên trong chiếc vòng ngọc cũng dần hiện ra một chữ "Vân" nhàn nhạt, đây là thủ pháp điêu khắc cách không đã bị thất truyền từ rất lâu.
Mac Lâm Kiêu đặt lại chiếc vòng ngọc vào trong hộp, rũ mắt chăm chú nhìn, bên trong đáy mắt cũng dần nổi lên bão tố mãnh liệt. “Đúng là đồ của em."
"Anh không lấy được đoạn camera an ninh ngày hôm đó. Trước đó có kẻ tới gây sự đã làm hỏng camera an ninh rồi. Dù anh cũng tức đến nỗi sai người đánh thằng đó đến mức chảy máu, nhưng mà camera hỏng thì cũng hỏng rồi, anh không cách nào giúp cậu tìm được kẻ trộm kia."
Mạc Lâm Kiêu xua tay đứng lên: “Không sao hết, quanh đi quần lại cũng chỉ có mấy người trong biệt thự, điều tra từng người một thì ắt sẽ tra ra thôi."
Nói xong anh cũng không nán lại lâu, quay người đi ra bên ngoài.
Phùng Thiên Long cũng đi theo tiễn anh, còn dông dài thêm mấy lời: “Dù sao thì đồ cũng không bị mất, thế cũng coi là trong cái rủi có cái may rồi."
Đáp lại anh ta chỉ là một tiếng “Hừ” lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu. Nghe vậy, Phùng Thiên Long lập tức hiểu được sự tình chắc chắn sẽ không dễ gì mà xong xuôi, biệt thự Mạc Vũ lần này chắc hẳn không tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu rồi.
Mãi tới lúc tiễn Mạc Lâm Kiêu ra tận cổng chính, thấy Mạc Lâm Kiêu đã ngồi lên xe, chuẩn bị đóng cửa thì Phùng Thiên Long nói nhanh: "Anh nói cậu này, Lâm Kiêu. Đợi tới lúc anh đây cua đồ chị dâu cậu thì tới hôn lễ cậu nhất định phải làm chủ hôn cho anh đấy!"
Trong đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Lâm Kiêu cũng lộ ra vài phần vui mừng: "Được, chúc anh thành công nhé."
Lúc này Phùng Thiên Long cũng cười toe toét nói: "Đó là dĩ nhiên rồi, còn cần cậu chúc hay sao!"
Mạc Lâm Kiêu rời đi không lâu sau thì trong tài khoản của Phùng Thiên Long nhận được mười tỷ rưỡi, liếc nhìn một cái thì Phùng Thiên Long đã biết đây rõ ràng là do Mạc Lâm Kiêu chuyển tới. Đúng là phong cách của anh, không lệch đi đâu được. Số tiền này chính là quà cảm ơn Phùng Thiên Long vì đã bảo quản vòng ngọc. Vốn dĩ anh ta còn định hoàn trả chính chủ nhưng lại nghĩ tên nhóc này giàu nứt đố đổ vách, khối lượng tài sản phung phí ba đời cũng không hết nên anh ta cũng chẳng tội gì mà không nhận cả. Dù sao người giàu có lòng tán lộc, kẻ nghèo như anh ta cũng phải có dạ mà nhận lộc chứ.
Lâm Khiết Vy nằm một lúc trên ghế sô pha trong phòng khách thì không cần thận mà ngủ quên mất. Đã thế cô lại còn nằm mơ. Trong giấc mơ, cô quay lại ngày mình còn nhỏ, lúc cô khoảng chừng năm hay sáu tuổi gì đó, trong khu vườn cực kỳ rộng lớn lại có rất nhiều giá thảo dược được bày ra phơi khô, bố cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi xung quanh cầm lấy thảo dược dạy cô cách nhận biết.
Cô nhìn một cái thì lập tức có thể nói ra tên của nó, ngoan ngoãn trả lời. “Đây là Cỏ Tháp Bút, còn gọi là cây Mộc Tặc! Có tác dụng thanh nhiệt giải độc, điều kinh lợi tiểu, hạ huyết áp.”
Bố cũng vui mừng nhìn cô, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô khen: “Khiết Vy nhà chúng ta quả nhiên là có thiên phú học y học cổ truyền mà. Chỉ cần nhìn một lần đã nhớ kỹ không quên, tuổi còn nhỏ mà đã có thể phân biệt được các loại dược thảo rồi. Về sau nhà chúng ta có người kế nghiệp rồi."
Cô gái nhỏ tự tin cười tươi tắn.
Lúc này Lâm Khiết Vy giật mình tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô gãi đầu, nhớ lại cảnh trong mơ thì không nhịn được mà cười khổ. Mơ cái gì không biết, cô còn nhỏ mà đã có thể nhận biết và phân loại thảo dược ấy hả? Lại còn nhìn một cái thì sẽ không quên? Lại còn có người nối nghiệp? Những cái này lại dùng để miêu tả cô hay sao? Theo những miêu tả này thì người đó phải là Lâm Thúy Lan mới đúng.
Hồi học cấp hai Lâm Thúy Lan đã nổi danh là thần đồng y học cổ truyền, tiếng thơm vang xa, truyền khắp toàn tỉnh. Ai ai cũng dùng nhưng cụm từ như là "bạn tốt của thảo dược", "người kế tục nhà họ Lâm" đề miêu tả Lâm Thúy Lan.
"Giấc mơ lúc nào cũng ngược lại với ngoài đời phải không?" Lâm Khiết Vy cười khổ day huyệt thái dương. Dù nghĩ vậy nhưng cô cũng không nhịn được mà cảm thấy khó hiểu, tại sao những sự việc trong mơ lại thật đến như thế, giống như là ký ức mà chính bản thân mình đã trải qua vậy. Nhất là thần thái và giọng điệu của bố giống y hệt ngày còn sống!
Giấc mơ này hoàn toàn không giống như là mơ mà lại giống như hồi ức được chiếu lại vậy. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên đánh vỡ dòng suy nghĩ của cô, cô cầm lên xem thì thấy là điện thoại của bác cả Lâm Hoàng Văn gọi tới. Cô do dự trong giây lát rồi vẫn quyết định nghe máy.
"Alo, bác cả."
"Khiết Vy à, mấy hôm nay bác bận quá cũng không gọi điện cho con được. Liên Hoài thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?"
Trong lòng Lâm Khiết Vy trùng xuống.
"Cũng đỡ hơn chút xíu, vẫn còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt"
“Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Người tốt ắt có trời phù hộ, thằng bé là người có phúc, sẽ ổn thôi, không sao đâu.”
Lâm Khiết Vy nhìn trời. Nếu cô không tìm cách có được một tỷ không trăm năm mươi triệu để trả phí trị liệu thì Lâm Liên Hoài cũng làm gì có mạng mà hưởng phúc chứ. Chỉ sợ đến ánh mặt trời của ngày hôm sau cũng không nhìn thấy được.
"Bác cả, bác gọi con có việc gì không?"
“À thì, con xem cuối tuần này còn có rảnh không? Thúy Lan nói là cuối tuần này y tá thực tập đều được nghỉ cả?"
Ông ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thế mà lại còn hỏi cô có rảnh hay không, cô có muốn nói dối chắc cũng chẳng có chỗ mà nói dối: "Vâng, được nghỉ ạ, con có rảnh. Sao thế bác?"
"Tối thứ bảy con tới khách sạn Hải Châu nhé. Ông nội con cũng đến, đây là nơi tổ chức nghi thức đính hôn của chị Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần. Con không được vắng mặt đâu đấy!”
Lâm Khiết Vy nhếch môi cười khẩy không biết nên nói cái gì. Bạn gái cũ đi tới lễ đính hôn của bạn trai cũ và người mới ư? Bảo cô tới đó để nghe chỉ trỏ mất hết thể diện hay sao? Cô đâu có điện!
"Nhưng mà... Tối hôm ấy con đã hẹn trước với người khác rồi. Con xin lỗi bác cả, nhưng con không đi được đâu!"
"Con lui hẹn của con lại đi. Con nhất định phải tới tham gia lễ đính hôn, nếu không người ngoài sẽ nói gia đình chúng ta không hòa thuận, bàn tán hai chị em con không thân thiết với nhau, nếu thế thì bác với ông nội con sẽ rất mất mặt. Khiết Vy, coi như bác cả xin con đấy có được không?"
Bác cả đã nói đến nước này thì làm sao cô còn có thể thoái thác được nữa, chỉ có thể nhàn nhạt mà trả lời: “Thôi được rồi, để con tranh thủ thời gian, hôm đấy con sẽ xuất hiện một chút."
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Khiết Vy không nhịn được mà mắng một câu. Mẹ nó chứ, cái thế giới này, mấy chuyện máu chó sao cứ phải dính lấy cô thế nhỉ! Lâm Thúy Lan cướp hôn phu của cô thế mà cô lại còn phải đến chúc phúc cho cô ta! Thật là... con mẹ nó chứ!
Cô đâu biết rằng lễ đính hôn lần này lại là một cái bẫy rập đang chờ cô nhảy vào. Đương nhiên, tất cả chuyện này hãy còn ở thì tương lai cơ.
Cảm thấy sô pha sắp sửa bị cô nằm thủng tới nơi rồi, Lâm Khiết Vy đang loay hoay đứng dậy định chậm rãi đi lên lầu thì đám người Mạc Lâm Kiêu đã quay trở lại. Mặc dù anh không nói gì, cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì nhưng cô hoàn toàn có thể cảm giác được ý lạnh và sát ý đang toát ra từ trên người anh.
Mạc Lâm Kiêu nhìn bằng gạc trên đầu anh ta, cau mày hỏi: “Vết thương trên đầu anh sao rồi?"
"Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Người phụ nữ của anh đây cũng chỉ đùa giỡn với anh thôi, làm sao thực sự nỡ ra tay độc ác chứ."
Đáy mắt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua một tia châm chọc. "Phải khâu mấy mũi, não bộ còn bị chấn động, thế mà vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn à?"
"Thôi thôi, anh xin, đừng có giễu cợt anh nữa, dù sao thì anh cũng đã quyết tâm rồi, nhất định phải theo đuổi được cô nhóc này, không phải cô ấy thì nhất định không cưới!"
"Đến mức đó sao hả?"
"Đến chứ! Anh chuẩn bị từ hôm nay trở đi sẽ giữ mình trong sạch, không động chạm lung tung đến mấy người phụ nữ khác nữa. Nhất định phải vì bảo bối nhà anh mà giữ thân như ngọc mới được!"
Lúc này Mạc Lâm Kiêu thực sự không nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò: "Thủ thân như ngọc? Vậy anh nhất định phải ngồi cỗ máy thời gian quay lại hồi cấp 3 của mình, thân thể ngọc ngà của anh chắc hẳn đã bị vấy bẩn từ lúc đó rồi."
Phùng Thiên Long bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, không có cách nào đấu lại cái miệng độc địa kia của anh, chỉ đành thay đổi đề tài nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói về anh nữa, trong nhà cậu nuôi trộm từ lúc nào đấy, chẳng phải vẫn luôn tự xưng là nơi tường đồng vách sắt, vô cùng an toàn hay sao? Bây giờ tự vả mặt rồi phải không?"
Mạc Lâm Kiêu lúc này cũng thu lại nụ cười, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành nổi lên sát khí, bộ dáng không giận mà uy, nói: “Chắc chắn phải tra ra rõ ràng, còn phải nghiêm trị mới được."
Phùng Thiên Long là người từng trải qua vô số sóng gió, hiếm có điều gì làm anh ta biến sắc nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của bạn tốt, anh ta cũng không nhịn được mà cảm thấy cả người lạnh run.
Người khác có thể không biết Mạc Lâm Kiêu ngoan độc như thế nào nhưng chẳng lẽ anh ta còn không hiểu hay sao? Họ đã là bạn tốt với nhau bao nhiêu năm, anh ta thừa biết thủ đoạn của Mạc Lâm Kiêu tuyệt đối không phải là điều mà người thường có thể chịu nổi.
"Đưa đồ của cậu chủ Kiêu lên đây."
Anh ta vừa ra lệnh, ngay lập tức cấp dưới đã bưng một cái khay đi vào, bên trên khay đặt một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Mạc Lâm Kiêu vừa nhìn thấy cái hộp tinh xảo kia thì con ngươi lập tức trở nên âm trầm, trong lòng cũng đã chắc chắn đến bảy tám phần đây là đồ thật rồi. Anh đưa tay cầm cái hộp lên, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong hộp chính là một cái vòng ngọc xanh biếc, sáng bóng, loại ngọc có tính chất cực phẩm như thế này toàn thế giới cũng khó mà tìm thấy cái thứ hai, Mạc Lâm Kiêu bắt đầu vân về chiếc vòng ngọc, giơ về phía nguồn sáng chăm chú nhìn như đang tìm cái gì đó. Dưới ánh đèn, bên trong chiếc vòng ngọc cũng dần hiện ra một chữ "Vân" nhàn nhạt, đây là thủ pháp điêu khắc cách không đã bị thất truyền từ rất lâu.
Mac Lâm Kiêu đặt lại chiếc vòng ngọc vào trong hộp, rũ mắt chăm chú nhìn, bên trong đáy mắt cũng dần nổi lên bão tố mãnh liệt. “Đúng là đồ của em."
"Anh không lấy được đoạn camera an ninh ngày hôm đó. Trước đó có kẻ tới gây sự đã làm hỏng camera an ninh rồi. Dù anh cũng tức đến nỗi sai người đánh thằng đó đến mức chảy máu, nhưng mà camera hỏng thì cũng hỏng rồi, anh không cách nào giúp cậu tìm được kẻ trộm kia."
Mạc Lâm Kiêu xua tay đứng lên: “Không sao hết, quanh đi quần lại cũng chỉ có mấy người trong biệt thự, điều tra từng người một thì ắt sẽ tra ra thôi."
Nói xong anh cũng không nán lại lâu, quay người đi ra bên ngoài.
Phùng Thiên Long cũng đi theo tiễn anh, còn dông dài thêm mấy lời: “Dù sao thì đồ cũng không bị mất, thế cũng coi là trong cái rủi có cái may rồi."
Đáp lại anh ta chỉ là một tiếng “Hừ” lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu. Nghe vậy, Phùng Thiên Long lập tức hiểu được sự tình chắc chắn sẽ không dễ gì mà xong xuôi, biệt thự Mạc Vũ lần này chắc hẳn không tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu rồi.
Mãi tới lúc tiễn Mạc Lâm Kiêu ra tận cổng chính, thấy Mạc Lâm Kiêu đã ngồi lên xe, chuẩn bị đóng cửa thì Phùng Thiên Long nói nhanh: "Anh nói cậu này, Lâm Kiêu. Đợi tới lúc anh đây cua đồ chị dâu cậu thì tới hôn lễ cậu nhất định phải làm chủ hôn cho anh đấy!"
Trong đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Lâm Kiêu cũng lộ ra vài phần vui mừng: "Được, chúc anh thành công nhé."
Lúc này Phùng Thiên Long cũng cười toe toét nói: "Đó là dĩ nhiên rồi, còn cần cậu chúc hay sao!"
Mạc Lâm Kiêu rời đi không lâu sau thì trong tài khoản của Phùng Thiên Long nhận được mười tỷ rưỡi, liếc nhìn một cái thì Phùng Thiên Long đã biết đây rõ ràng là do Mạc Lâm Kiêu chuyển tới. Đúng là phong cách của anh, không lệch đi đâu được. Số tiền này chính là quà cảm ơn Phùng Thiên Long vì đã bảo quản vòng ngọc. Vốn dĩ anh ta còn định hoàn trả chính chủ nhưng lại nghĩ tên nhóc này giàu nứt đố đổ vách, khối lượng tài sản phung phí ba đời cũng không hết nên anh ta cũng chẳng tội gì mà không nhận cả. Dù sao người giàu có lòng tán lộc, kẻ nghèo như anh ta cũng phải có dạ mà nhận lộc chứ.
Lâm Khiết Vy nằm một lúc trên ghế sô pha trong phòng khách thì không cần thận mà ngủ quên mất. Đã thế cô lại còn nằm mơ. Trong giấc mơ, cô quay lại ngày mình còn nhỏ, lúc cô khoảng chừng năm hay sáu tuổi gì đó, trong khu vườn cực kỳ rộng lớn lại có rất nhiều giá thảo dược được bày ra phơi khô, bố cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi xung quanh cầm lấy thảo dược dạy cô cách nhận biết.
Cô nhìn một cái thì lập tức có thể nói ra tên của nó, ngoan ngoãn trả lời. “Đây là Cỏ Tháp Bút, còn gọi là cây Mộc Tặc! Có tác dụng thanh nhiệt giải độc, điều kinh lợi tiểu, hạ huyết áp.”
Bố cũng vui mừng nhìn cô, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô khen: “Khiết Vy nhà chúng ta quả nhiên là có thiên phú học y học cổ truyền mà. Chỉ cần nhìn một lần đã nhớ kỹ không quên, tuổi còn nhỏ mà đã có thể phân biệt được các loại dược thảo rồi. Về sau nhà chúng ta có người kế nghiệp rồi."
Cô gái nhỏ tự tin cười tươi tắn.
Lúc này Lâm Khiết Vy giật mình tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô gãi đầu, nhớ lại cảnh trong mơ thì không nhịn được mà cười khổ. Mơ cái gì không biết, cô còn nhỏ mà đã có thể nhận biết và phân loại thảo dược ấy hả? Lại còn nhìn một cái thì sẽ không quên? Lại còn có người nối nghiệp? Những cái này lại dùng để miêu tả cô hay sao? Theo những miêu tả này thì người đó phải là Lâm Thúy Lan mới đúng.
Hồi học cấp hai Lâm Thúy Lan đã nổi danh là thần đồng y học cổ truyền, tiếng thơm vang xa, truyền khắp toàn tỉnh. Ai ai cũng dùng nhưng cụm từ như là "bạn tốt của thảo dược", "người kế tục nhà họ Lâm" đề miêu tả Lâm Thúy Lan.
"Giấc mơ lúc nào cũng ngược lại với ngoài đời phải không?" Lâm Khiết Vy cười khổ day huyệt thái dương. Dù nghĩ vậy nhưng cô cũng không nhịn được mà cảm thấy khó hiểu, tại sao những sự việc trong mơ lại thật đến như thế, giống như là ký ức mà chính bản thân mình đã trải qua vậy. Nhất là thần thái và giọng điệu của bố giống y hệt ngày còn sống!
Giấc mơ này hoàn toàn không giống như là mơ mà lại giống như hồi ức được chiếu lại vậy. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên đánh vỡ dòng suy nghĩ của cô, cô cầm lên xem thì thấy là điện thoại của bác cả Lâm Hoàng Văn gọi tới. Cô do dự trong giây lát rồi vẫn quyết định nghe máy.
"Alo, bác cả."
"Khiết Vy à, mấy hôm nay bác bận quá cũng không gọi điện cho con được. Liên Hoài thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?"
Trong lòng Lâm Khiết Vy trùng xuống.
"Cũng đỡ hơn chút xíu, vẫn còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt"
“Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Người tốt ắt có trời phù hộ, thằng bé là người có phúc, sẽ ổn thôi, không sao đâu.”
Lâm Khiết Vy nhìn trời. Nếu cô không tìm cách có được một tỷ không trăm năm mươi triệu để trả phí trị liệu thì Lâm Liên Hoài cũng làm gì có mạng mà hưởng phúc chứ. Chỉ sợ đến ánh mặt trời của ngày hôm sau cũng không nhìn thấy được.
"Bác cả, bác gọi con có việc gì không?"
“À thì, con xem cuối tuần này còn có rảnh không? Thúy Lan nói là cuối tuần này y tá thực tập đều được nghỉ cả?"
Ông ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thế mà lại còn hỏi cô có rảnh hay không, cô có muốn nói dối chắc cũng chẳng có chỗ mà nói dối: "Vâng, được nghỉ ạ, con có rảnh. Sao thế bác?"
"Tối thứ bảy con tới khách sạn Hải Châu nhé. Ông nội con cũng đến, đây là nơi tổ chức nghi thức đính hôn của chị Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần. Con không được vắng mặt đâu đấy!”
Lâm Khiết Vy nhếch môi cười khẩy không biết nên nói cái gì. Bạn gái cũ đi tới lễ đính hôn của bạn trai cũ và người mới ư? Bảo cô tới đó để nghe chỉ trỏ mất hết thể diện hay sao? Cô đâu có điện!
"Nhưng mà... Tối hôm ấy con đã hẹn trước với người khác rồi. Con xin lỗi bác cả, nhưng con không đi được đâu!"
"Con lui hẹn của con lại đi. Con nhất định phải tới tham gia lễ đính hôn, nếu không người ngoài sẽ nói gia đình chúng ta không hòa thuận, bàn tán hai chị em con không thân thiết với nhau, nếu thế thì bác với ông nội con sẽ rất mất mặt. Khiết Vy, coi như bác cả xin con đấy có được không?"
Bác cả đã nói đến nước này thì làm sao cô còn có thể thoái thác được nữa, chỉ có thể nhàn nhạt mà trả lời: “Thôi được rồi, để con tranh thủ thời gian, hôm đấy con sẽ xuất hiện một chút."
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Khiết Vy không nhịn được mà mắng một câu. Mẹ nó chứ, cái thế giới này, mấy chuyện máu chó sao cứ phải dính lấy cô thế nhỉ! Lâm Thúy Lan cướp hôn phu của cô thế mà cô lại còn phải đến chúc phúc cho cô ta! Thật là... con mẹ nó chứ!
Cô đâu biết rằng lễ đính hôn lần này lại là một cái bẫy rập đang chờ cô nhảy vào. Đương nhiên, tất cả chuyện này hãy còn ở thì tương lai cơ.
Cảm thấy sô pha sắp sửa bị cô nằm thủng tới nơi rồi, Lâm Khiết Vy đang loay hoay đứng dậy định chậm rãi đi lên lầu thì đám người Mạc Lâm Kiêu đã quay trở lại. Mặc dù anh không nói gì, cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì nhưng cô hoàn toàn có thể cảm giác được ý lạnh và sát ý đang toát ra từ trên người anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.