Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 229: Nhắm mắt lại và cảm nhận
Moon
16/03/2021
Lâm Khiết Vy lo lắng hãi hùng, chỉ sợ đột nhiên anh ta hứng trí lại dùng biện khác khác biệt phục vụ luôn tại đây, đồng thời lại sợ có người đi qua nhìn thấy, cơ thể cô chưa từng kháng cự dữ dội như vậy, hoàn toàn không hề phối hợp với nah ta.
Cô càng phản kháng, ml càng áp sát.
Nụ hôn vừa sâu vừa dữ.
"Tôi...ô...ô..."
"Nhắm mắt lại! Cảm nhận!"
Anh ta mơ hồ ra lệnh, một giây cũng không tha cho cô. Nụ hôn dần biến chất, không khí xung quanh hai người tựa như cũng nóng lên.
Cô hoàn toàn không chống lại được sức mạnh của anh ta, sức lực của Lâm Khiết Vy cạn sạch, bất đắc dĩ buông tha bản thân để anh ta vò nắn.
Trong mieengj tràn ngập mùi hương nam tính của anh, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay này, đầu óc cũng loạn xạ.
Nhưng cô lại như có quỷ thần mách lối, cô cảm nhận rõ ràng chỗ mình ngồi lên tựa hồ đang dần biến đổi.
Ngực anh ta như một chiếc bàn là, nóng vô cùng.
Trong đầu Lâm Khiết Vy bất lực xẹt qua một uy nghĩ.
Xong xong!
tiếp đó chắc chắn anh ta sẽ làm cô quỳ xuống bên chân mình, rồi để anh ta như vậy như vậy...
Mạc Lâm Kiêu đúng lúc thu lại thế tiến công, cách xa cô, tuy đôi mắt ưng sâu thẳm, nhưng hô hấp đã điều chỉnh lại bình thường.
Lúc này cô đột nhiên đã hiểu ra lời mà tối qua Phùng Thiên Long nói, cô đến tháng cũng là lúc anh nhịn thịt. Anh hôn nhẹ cô một cái mà lại khiến bản thân nóng rực trong người, cái gì cũng không làm nổi.
Tự tìm giày vò!
Đợi đến khi kinh nguyệt gì kia của cô ngàng yếu ớt này hết, anh không nhẫn nhịn gì nữa, nhất định phải ăn sạch sẽ, ăn vui vẻ.
Đến lúc đó, còn có thể để cô sau khi tắm sau mặc ddoongf phục y tá...
"Buổi tối tôi còn phải đi bàn chuyện, không trở về nhà ăn cơm." Mạc Lâm Kiêu khôi phục bộ dạng lạnh lùng, nói nhỏ, nhưng trong tiếng nói lại chất chứa lửa hừng hực sôi trào.
Anh liếc nhìn đôi mắt sóng sánh ánh nước của cô, ra vẻ tùy ý hỏi một câu, "Còn cô?"
"A? Hả..."
Lâm Khiết Vy mơ mơ màng màng đáp bừa, cô còn đang cố thở phì phò, so sánh với nah có vẻ trông cô hết sức thảm hại, nười ta nói dừng là dừng, khuôn mặt xong việc hết sức tỉnh táo, đúng là vừa cấm dục vừa kiềm chế.
Mà cô thì chật vật, thở dốc liên tục, còn giống như chưa bị bắt nạt
"Buổi tối cô về nhà ăn hay..."
"Đương nhiên là về nhà ăn cơm, không phải thì sao nữa."
Khoan!. ngôn tình sủng
Hình như có gì sai sai!
Hình như cô đã quên mất chuyện gì!
"Vậy được, tối nay tôi có chút việc, cũng không thể về ăn cơm được"
Nét mặt Mạc Lâm Kiêu thản nhiên, tựa như không hề để ý mà thuận miệng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Lâm Khiết Vy chớp vài cái mắt, do dự một lát vẫn quyết định không nói sự thật.
"À, tôi đã hẹn đồng nghiệp đi quanh đây mua sắm rồi."
Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, giấu đi lạnh lẽo trong con ngươi kia, môi mỏng hé ra một nụ cười lạnh.
"Xem ra chúng ta hoàn rất ăn ý đấy, ngay cả việc không về nhà ăn cơm cũng đồng bộ."
"Hì hì, rùng hợp mà, trùng hợp,
Lâm Khiết Vy cười khan pha trò, không khỏi nghĩ khuôn mặt lạnh căm của Mạc Lâm Kiêu lúc này sao như lạnh hơn thường thế nhỉ?
Khiến người ta lạnh hết sống lưng.
Nét mặt, đôi mắt, nhiệt độ quanh người anh cũng như thể nháy mắt giảm xuống.
Mạc Lâm Kiêu đặt Lâm Khiết Vy xuống đất, phóng khoáng bật dậy, anh lạnh lùng nhìn vào mắt Lâm Khiết Vy, dứt khoát xoay người đi.
"Đi thôi!"
Thậm chí không thèm quay đầu lại. đủ. Đôi chân dài sải bước một cách nghiêm nghị, chỉ một bóng lưng cao to cũng khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Một đoàn xe xịn lại cuồn cuộn đi khỏi bệnh viện. Như vào chỗ không người, kiêu ngạo đến tận cùng.
"Người này... đến như gió, đi như chớp, nói đi là đi, đến một câu
chào từ tử cũng không có, thật là không có lễ phép!" Lâm Khiết Vy mím môi, cô đứng trên hành lang, đột nhiên cam r thấy có chút tiếc nuối.
Không nhịn sinh ra vài phần oán giận với Mạc Lâm Kiêu.
Hừ, Isuc nãy khi hôn cô thì nhiệt tình thế, thế mà lúc đi lại lạnh lùng vô tình như vậy, không hề vướng bận chút nào.
Cho nên mới nói đàn ông đều là đồ tồi.
Trên đường quay lại phòng bệnh, cô đột nhiên thấy phía trước có một đám người đang vây xem gì đó. Ể? Sao vậy?
Lâm Khiết Vy tò mò tiến tới, cô cố đẩy đám người để chen lên trước xem xem.
"Ôi trời ạ, sao lại có y tá ngủ trong thùng rác thế này!
"Bẩn chết đi được! Bệnh viện cũng không quản lí họ."
"Cô y tá này không phải kẻ thần kinh đấy chứ! Trời ạ, vậy mà bệnh viện vẫn còn loại y tá như vậy."
"Thối quá! Sao cô ta vẫn ngủ được vậy?"
Quần chúng vây xem nghị luận ầm i, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ và ghét bỏ.
Lâm Khiết Vy liếc vào chiếc thùng rác khổng lồ, phát hiện cô gái bên trong lại mặc đồng phục y tá thật.
"Hừ..."
Cô y tá kêu nhỏ mấy tiếng, chậm rãi mở mắt, xoay đầu. "Hả! Lâm Phi Diệp?"
Lâm Khiết Vy há hốc mồm, côn nhìn Lâm Phi Diệp vẫn trong thungd rác vẫn chưa phane ứng lại được, kêu nhỏ một câu:
"Lâm Phi Diệp! sao cô lại chạy đến đây nằm?"
Cô hoàn toàn không biết người em họ này lại có ưa thích kì cục thế.
Lâm Phi Diệp bối rối một hồi, hít hít mũi, ngửi thấy một mùi vô cùng thổi, đến giờ mới phát hiện ban thân khốn khó.
Nhìn trái nhìn phải, lập tức trắng mặt.
"Á! tại sao tôi lại ở đây? Trời ạ! Bẩn quá đi mất! Thối quá!" Lâm Phi Diệp muốn bò ra khỏi thùng rác nhưng bên trong đó rất trơn, cô ta vừa đứng dậy liền trượt chân, trên đầu dính đầy bụi bặm, quần chúng vây xem cũng không nhịn được lui hết về sau, tất cả đều nhíu mũi khó chịu.
"Cô y tá này là bệnh nhân tâm thần phân liệt! Mọi người tránh xa cô ta ra!"
Như thể Lâm Phi Diệp là virus vậy đó.
Có người thông minh cao giọng hô to. lập tức dọa mọi người một lần nữa lùi lại phía sau.
Lâm Phi Diệp khó khăn lắm mới bò được từ thúng rác ra, đồng
phục y tá trên người đã bẩn loạn, trên đầu cũng đầy chất bẩn. Lâm Khiết Vy cũng phải lui về sau vài bước, trên khuôn mặt là sự khó hiểu:
"Lâm Phi Diệp, sao em lại ngủ ở đây thế?"
"Tôi, tôi...là tại chị! Chắc chắn là chị bày trò! Đúng vậy, là chị đánh ngất tôi rồi ném đến chỗ này"
Lâm Phi Diệp không thể nói thật rằng tại tôi nghĩ lẻn theo xem chị có bí mật gì nên mới thế này đi. Lâm Khiết Vy cạn lời, Lâm Phi Diệp này giỏi bịa đặt ghế, bản thân mất mật vẫn muốn đổ vấy lên đầu cô.
"Cô nói chuyện không dùng não à? Cô hỏi mọi người xem với cái cơ thể của tôi có thể ném cô đến chỗ này không?" Lâm Phi Diệp trông còn to khỏe hơn Lâm Khiết Vy nhiều, đám
người nhìn hai người họ, phát ra tiếng khinh bỉ.
"Thật là! Hóa ra là beenh nhân tâm thần thật, chỉ biết vu hãm người khác."
"Trông cô ta mạnh mẽ như vậy, một người đàn ông như tôi đây cũng chưa chắc vác nổi! Ngậm máu phun người!"
Lâm Phi Diệp vừa vội vừa thẹn, cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.
"Bà con mau nhìn xem, đây chính là y tá của Khiết Vy đó, ngủ trong thùng rác, đúng là chưa gặp bao giờ.
Một người phụ nữ cầm điện thoại vừa la vừa nhằm ngay mặt Lâm
Phi Diệp quay phim, rất nhiều ngườighé vào xem live stream của cô ta. Người khác cũng bị cuốn theo, nhanh chóng rút di động vội vã chụp ảnh của Lâm Phi Diệp.
Cô càng phản kháng, ml càng áp sát.
Nụ hôn vừa sâu vừa dữ.
"Tôi...ô...ô..."
"Nhắm mắt lại! Cảm nhận!"
Anh ta mơ hồ ra lệnh, một giây cũng không tha cho cô. Nụ hôn dần biến chất, không khí xung quanh hai người tựa như cũng nóng lên.
Cô hoàn toàn không chống lại được sức mạnh của anh ta, sức lực của Lâm Khiết Vy cạn sạch, bất đắc dĩ buông tha bản thân để anh ta vò nắn.
Trong mieengj tràn ngập mùi hương nam tính của anh, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay này, đầu óc cũng loạn xạ.
Nhưng cô lại như có quỷ thần mách lối, cô cảm nhận rõ ràng chỗ mình ngồi lên tựa hồ đang dần biến đổi.
Ngực anh ta như một chiếc bàn là, nóng vô cùng.
Trong đầu Lâm Khiết Vy bất lực xẹt qua một uy nghĩ.
Xong xong!
tiếp đó chắc chắn anh ta sẽ làm cô quỳ xuống bên chân mình, rồi để anh ta như vậy như vậy...
Mạc Lâm Kiêu đúng lúc thu lại thế tiến công, cách xa cô, tuy đôi mắt ưng sâu thẳm, nhưng hô hấp đã điều chỉnh lại bình thường.
Lúc này cô đột nhiên đã hiểu ra lời mà tối qua Phùng Thiên Long nói, cô đến tháng cũng là lúc anh nhịn thịt. Anh hôn nhẹ cô một cái mà lại khiến bản thân nóng rực trong người, cái gì cũng không làm nổi.
Tự tìm giày vò!
Đợi đến khi kinh nguyệt gì kia của cô ngàng yếu ớt này hết, anh không nhẫn nhịn gì nữa, nhất định phải ăn sạch sẽ, ăn vui vẻ.
Đến lúc đó, còn có thể để cô sau khi tắm sau mặc ddoongf phục y tá...
"Buổi tối tôi còn phải đi bàn chuyện, không trở về nhà ăn cơm." Mạc Lâm Kiêu khôi phục bộ dạng lạnh lùng, nói nhỏ, nhưng trong tiếng nói lại chất chứa lửa hừng hực sôi trào.
Anh liếc nhìn đôi mắt sóng sánh ánh nước của cô, ra vẻ tùy ý hỏi một câu, "Còn cô?"
"A? Hả..."
Lâm Khiết Vy mơ mơ màng màng đáp bừa, cô còn đang cố thở phì phò, so sánh với nah có vẻ trông cô hết sức thảm hại, nười ta nói dừng là dừng, khuôn mặt xong việc hết sức tỉnh táo, đúng là vừa cấm dục vừa kiềm chế.
Mà cô thì chật vật, thở dốc liên tục, còn giống như chưa bị bắt nạt
"Buổi tối cô về nhà ăn hay..."
"Đương nhiên là về nhà ăn cơm, không phải thì sao nữa."
Khoan!. ngôn tình sủng
Hình như có gì sai sai!
Hình như cô đã quên mất chuyện gì!
"Vậy được, tối nay tôi có chút việc, cũng không thể về ăn cơm được"
Nét mặt Mạc Lâm Kiêu thản nhiên, tựa như không hề để ý mà thuận miệng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Lâm Khiết Vy chớp vài cái mắt, do dự một lát vẫn quyết định không nói sự thật.
"À, tôi đã hẹn đồng nghiệp đi quanh đây mua sắm rồi."
Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, giấu đi lạnh lẽo trong con ngươi kia, môi mỏng hé ra một nụ cười lạnh.
"Xem ra chúng ta hoàn rất ăn ý đấy, ngay cả việc không về nhà ăn cơm cũng đồng bộ."
"Hì hì, rùng hợp mà, trùng hợp,
Lâm Khiết Vy cười khan pha trò, không khỏi nghĩ khuôn mặt lạnh căm của Mạc Lâm Kiêu lúc này sao như lạnh hơn thường thế nhỉ?
Khiến người ta lạnh hết sống lưng.
Nét mặt, đôi mắt, nhiệt độ quanh người anh cũng như thể nháy mắt giảm xuống.
Mạc Lâm Kiêu đặt Lâm Khiết Vy xuống đất, phóng khoáng bật dậy, anh lạnh lùng nhìn vào mắt Lâm Khiết Vy, dứt khoát xoay người đi.
"Đi thôi!"
Thậm chí không thèm quay đầu lại. đủ. Đôi chân dài sải bước một cách nghiêm nghị, chỉ một bóng lưng cao to cũng khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Một đoàn xe xịn lại cuồn cuộn đi khỏi bệnh viện. Như vào chỗ không người, kiêu ngạo đến tận cùng.
"Người này... đến như gió, đi như chớp, nói đi là đi, đến một câu
chào từ tử cũng không có, thật là không có lễ phép!" Lâm Khiết Vy mím môi, cô đứng trên hành lang, đột nhiên cam r thấy có chút tiếc nuối.
Không nhịn sinh ra vài phần oán giận với Mạc Lâm Kiêu.
Hừ, Isuc nãy khi hôn cô thì nhiệt tình thế, thế mà lúc đi lại lạnh lùng vô tình như vậy, không hề vướng bận chút nào.
Cho nên mới nói đàn ông đều là đồ tồi.
Trên đường quay lại phòng bệnh, cô đột nhiên thấy phía trước có một đám người đang vây xem gì đó. Ể? Sao vậy?
Lâm Khiết Vy tò mò tiến tới, cô cố đẩy đám người để chen lên trước xem xem.
"Ôi trời ạ, sao lại có y tá ngủ trong thùng rác thế này!
"Bẩn chết đi được! Bệnh viện cũng không quản lí họ."
"Cô y tá này không phải kẻ thần kinh đấy chứ! Trời ạ, vậy mà bệnh viện vẫn còn loại y tá như vậy."
"Thối quá! Sao cô ta vẫn ngủ được vậy?"
Quần chúng vây xem nghị luận ầm i, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ và ghét bỏ.
Lâm Khiết Vy liếc vào chiếc thùng rác khổng lồ, phát hiện cô gái bên trong lại mặc đồng phục y tá thật.
"Hừ..."
Cô y tá kêu nhỏ mấy tiếng, chậm rãi mở mắt, xoay đầu. "Hả! Lâm Phi Diệp?"
Lâm Khiết Vy há hốc mồm, côn nhìn Lâm Phi Diệp vẫn trong thungd rác vẫn chưa phane ứng lại được, kêu nhỏ một câu:
"Lâm Phi Diệp! sao cô lại chạy đến đây nằm?"
Cô hoàn toàn không biết người em họ này lại có ưa thích kì cục thế.
Lâm Phi Diệp bối rối một hồi, hít hít mũi, ngửi thấy một mùi vô cùng thổi, đến giờ mới phát hiện ban thân khốn khó.
Nhìn trái nhìn phải, lập tức trắng mặt.
"Á! tại sao tôi lại ở đây? Trời ạ! Bẩn quá đi mất! Thối quá!" Lâm Phi Diệp muốn bò ra khỏi thùng rác nhưng bên trong đó rất trơn, cô ta vừa đứng dậy liền trượt chân, trên đầu dính đầy bụi bặm, quần chúng vây xem cũng không nhịn được lui hết về sau, tất cả đều nhíu mũi khó chịu.
"Cô y tá này là bệnh nhân tâm thần phân liệt! Mọi người tránh xa cô ta ra!"
Như thể Lâm Phi Diệp là virus vậy đó.
Có người thông minh cao giọng hô to. lập tức dọa mọi người một lần nữa lùi lại phía sau.
Lâm Phi Diệp khó khăn lắm mới bò được từ thúng rác ra, đồng
phục y tá trên người đã bẩn loạn, trên đầu cũng đầy chất bẩn. Lâm Khiết Vy cũng phải lui về sau vài bước, trên khuôn mặt là sự khó hiểu:
"Lâm Phi Diệp, sao em lại ngủ ở đây thế?"
"Tôi, tôi...là tại chị! Chắc chắn là chị bày trò! Đúng vậy, là chị đánh ngất tôi rồi ném đến chỗ này"
Lâm Phi Diệp không thể nói thật rằng tại tôi nghĩ lẻn theo xem chị có bí mật gì nên mới thế này đi. Lâm Khiết Vy cạn lời, Lâm Phi Diệp này giỏi bịa đặt ghế, bản thân mất mật vẫn muốn đổ vấy lên đầu cô.
"Cô nói chuyện không dùng não à? Cô hỏi mọi người xem với cái cơ thể của tôi có thể ném cô đến chỗ này không?" Lâm Phi Diệp trông còn to khỏe hơn Lâm Khiết Vy nhiều, đám
người nhìn hai người họ, phát ra tiếng khinh bỉ.
"Thật là! Hóa ra là beenh nhân tâm thần thật, chỉ biết vu hãm người khác."
"Trông cô ta mạnh mẽ như vậy, một người đàn ông như tôi đây cũng chưa chắc vác nổi! Ngậm máu phun người!"
Lâm Phi Diệp vừa vội vừa thẹn, cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.
"Bà con mau nhìn xem, đây chính là y tá của Khiết Vy đó, ngủ trong thùng rác, đúng là chưa gặp bao giờ.
Một người phụ nữ cầm điện thoại vừa la vừa nhằm ngay mặt Lâm
Phi Diệp quay phim, rất nhiều ngườighé vào xem live stream của cô ta. Người khác cũng bị cuốn theo, nhanh chóng rút di động vội vã chụp ảnh của Lâm Phi Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.