Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 368: Nhất định phải cứu lấy anh ta
Moon
16/03/2021
Ánh sáng đó chỉ chợt lóe qua rồi ngay lập tức vụt tắt.
Mạc Lâm Kiêu kiên định nhìn Lâm Khiết Vy, trầm giọng nói: "Nhưng lần này độc phát tác khác với trước đây. Cho dù cô làm thuốc giải cho tôi, cũng đã không còn tác dụng nữa rồi. Cô đừng làm chuyện vô ích nữa"
Trái tim của Lâm Khiết Vy đau nhói dữ dội, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ giả vờ nở một nụ cười xấu xa.
"Cho dù vô dụng, tôi cũng phải thử một lần"
"Tại sao?"
"Bởi vì anh lớn lên trông rất đẹp, không ngủ với anh thì thật đáng tiếc a."
"Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không bằng nói chuyện này đi, đúng vậy, chúng ta hãy mau chóng ký kết hôn ước càng sớm càng tốt.” Bằng cách này, cô sẽ được thừa kế tài sản của anh một cách hợp pháp.
"Haha, hôn ước, cô nghĩ hay thật đấy" Mạc Lâm Kiêu còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lâm Khiết Vy nhào đến hôn mãnh liệt, lời nói bị chặn từ trong cố họng. Trái tim vốn đã nguội lạnh từ lâu của anh bỗng nhiên đập liên hồi, một luồng hơi nóng từ phía dưới xông lên. Anh bắt đầu hôn lại, bất giác chuyển sang phản công, anh không nghĩ ngợi được điều gì, chỉ chăm chú nếm thử mật ngọt từ trong khuôn miệng của cô.
"Mạc Lâm Kiêu, anh thật ngọt. Trời ạ, cô ấy vậy mà lại chủ động?
Không, Lâm Kiêu, ngươi chẳng có gì phải ngại cả, cô ấy là
đang cứu người mà.
Mang theo tâm lý như thế, Lâm Khiết Vy che giấu sự bối rối trong lòng, rồi nhanh chóng hành động.
Khi cô định lấy chút thuốc cho Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy khẽ cúi đầu nhìn xuống, liền nhịn không nổi hít một hơi, Ngay cả một viên thuốc cũng không chịu uống!
Trời ạ, anh ta là muốn chết à, lúc hấp hối, còn không dùng thuốc...
"Không, anh làm sao có thể.."
"Nhưng vừa rồi rõ ràng anh đều..."
"Cô đâu phải là thuốc giải, cô rõ ràng là thuốc độc của tôi, tôi đã sớm trúng độc của cô rồi"
Ngay khi Mạc Lâm Kiêu định ôm cô vào lòng, đột nhiên ngực và bụng anh đau dữ dội, anh hét lên, đầu đau đến mức run cả người.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Khiết Vy sợ tới mức nắm chặt lấy tay anh, hai mắt lập tức đỏ ửng lên.
"Độc, độc lại tái phát rồi"
Trong đầu Lâm Khiết Vy chợt lóe lên một ý nghĩ, cô nhanh chóng rút dao mổ từ trong tủ thuốc ra, không chút do dự rạch một nhát vào vai, máu phun ra.
"Mạc Lâm Kiêu, mau uống thuốc này."
Vừa nói cô vừa đặt vai mình vào miệng Mạc Lâm Kiêu, sau đó đặt đầu anh lên vai cô.
Khi Mạc Lâm Kiêu đau đến mức cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi thảo dược, thật thơm, thật ngọt, thật hấp dẫn, anh muốn uống một ngụm! Nhắm mắt lại, anh nuốt dòng nước ngọt ngào.
Sau khi uống sạch vài ngụm, cảm giác ngứa ngáy, khó chịu của toàn thân liền giảm đi ngay lập tức, và đầu cũng không còn đau như trước nữa.
Anh mở mắt ra liền nhìn thấy vết thương chói mắt trên vai Lâm Khiết Vy và khuôn mặt hơi tái nhợt của cô.
Trái tim của anh ấy chùng xuống.
"Tôi vừa mới uống cái gì?"
Lâm Khiết Vy mỉm cười nhẹ nhõm, "Anh cảm thấy tốt hơn chưa? Tôi thật sự đã đặt cược một vốn không hề nhỏ đấy"
Cô chỉ nghĩ rằng mình đã bị đói từ khi còn nhỏ, ngày nào cũng ăn đủ thứ rau thơm để qua ngày, có lẽ cô đã vì vậy mà vô tình trở thành liều thuốc giải độc cho Mạc Lâm Kiêu.
Cho nên, máu của cô ấy chứa các nhiều thành phần giải độc. Bây giờ khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu trông đẹp hơn trước rất nhiều, và có vẻ như cô ấy đã làm đúng.
Mạc Lâm Kiêu tự trách mình, "Tôi xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cô, tôi thật đáng chết”.
"Là tôi tình nguyện, chỉ cần có thể cứu anh, vết thương này không đáng là gì.”
Mạc Lâm Kiêu cố kìm nén cảm xúc, mắt lập tức đỏ lên. Vừa định nói gì đó, đột nhiên anh lại cau mày hít một hơi khó chịu.
Lâm Khiết Vy tựa vào vai anh vài phút: "Đừng nói nữa, có phải lại khó chịu không? Đến uống thêm chút nữa đi" Bên ngoài phòng làm việc, Nam Cung Hào và Trần Kiệt liếc nhìn nhau rồi lau nước mắt, bởi vì Nam Cung Hào đã đem di chúc vừa rồi Mạc Lâm Kiêu dăn dò, nói cho Trần Kiệt nghe.
Đáy lòng hai người họ một mảnh tuyệt vọng.
"Tôi sẽ vào xem."
Nam Cung Hào đã quên bén một chuyện rằng lúc này Mạc
Lâm Kiêu đã đến đợt tái phát cuối cùng, anh sắc mặt tái mét, vội vã chạy vào mở cửa phòng làm việc, nhưng khi anh chỉ vừa bước vào thì ngay lập tức đứng lại vì kinh ngạc. Bên trong truyền ra âm thanh nam nữ, mà âm thanh đó có nghĩa là gì, anh ta đương nhiên biết. Nam Cung Hào trực tiếp sợ ngây người.
Nghe xong ngây ngốc một hồi, anh ta mới phản ứng lại và đi nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt tối sầm. Trần Kiệt khóc nức nở hỏi: "Cậu Kiêu... chết rồi?"
Nam Cung Hào ngơ ngác gật đầu, rồi lại lác dal.
"Cậu Kiêu a...!"
Trần Kiệt kêu rên một tiếng, giây tiếp theo liền bị Nam Cung Hào lấy tay che miệng lại.
"Đừng ồn nữa, hai người bọn họ đang làm chính sự." Trần Kiệt nghe như bị sét đánh.
"Chính sự?"
Nam Cung Hào thở ra một hơi: "Nhưng tôi cũng không hiểu, rõ ràng anh ta đã chết, làm sao có thể cùng cô ta làm chuyện đó"
Mạc Lâm Kiêu kiên định nhìn Lâm Khiết Vy, trầm giọng nói: "Nhưng lần này độc phát tác khác với trước đây. Cho dù cô làm thuốc giải cho tôi, cũng đã không còn tác dụng nữa rồi. Cô đừng làm chuyện vô ích nữa"
Trái tim của Lâm Khiết Vy đau nhói dữ dội, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ giả vờ nở một nụ cười xấu xa.
"Cho dù vô dụng, tôi cũng phải thử một lần"
"Tại sao?"
"Bởi vì anh lớn lên trông rất đẹp, không ngủ với anh thì thật đáng tiếc a."
"Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không bằng nói chuyện này đi, đúng vậy, chúng ta hãy mau chóng ký kết hôn ước càng sớm càng tốt.” Bằng cách này, cô sẽ được thừa kế tài sản của anh một cách hợp pháp.
"Haha, hôn ước, cô nghĩ hay thật đấy" Mạc Lâm Kiêu còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lâm Khiết Vy nhào đến hôn mãnh liệt, lời nói bị chặn từ trong cố họng. Trái tim vốn đã nguội lạnh từ lâu của anh bỗng nhiên đập liên hồi, một luồng hơi nóng từ phía dưới xông lên. Anh bắt đầu hôn lại, bất giác chuyển sang phản công, anh không nghĩ ngợi được điều gì, chỉ chăm chú nếm thử mật ngọt từ trong khuôn miệng của cô.
"Mạc Lâm Kiêu, anh thật ngọt. Trời ạ, cô ấy vậy mà lại chủ động?
Không, Lâm Kiêu, ngươi chẳng có gì phải ngại cả, cô ấy là
đang cứu người mà.
Mang theo tâm lý như thế, Lâm Khiết Vy che giấu sự bối rối trong lòng, rồi nhanh chóng hành động.
Khi cô định lấy chút thuốc cho Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy khẽ cúi đầu nhìn xuống, liền nhịn không nổi hít một hơi, Ngay cả một viên thuốc cũng không chịu uống!
Trời ạ, anh ta là muốn chết à, lúc hấp hối, còn không dùng thuốc...
"Không, anh làm sao có thể.."
"Nhưng vừa rồi rõ ràng anh đều..."
"Cô đâu phải là thuốc giải, cô rõ ràng là thuốc độc của tôi, tôi đã sớm trúng độc của cô rồi"
Ngay khi Mạc Lâm Kiêu định ôm cô vào lòng, đột nhiên ngực và bụng anh đau dữ dội, anh hét lên, đầu đau đến mức run cả người.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Khiết Vy sợ tới mức nắm chặt lấy tay anh, hai mắt lập tức đỏ ửng lên.
"Độc, độc lại tái phát rồi"
Trong đầu Lâm Khiết Vy chợt lóe lên một ý nghĩ, cô nhanh chóng rút dao mổ từ trong tủ thuốc ra, không chút do dự rạch một nhát vào vai, máu phun ra.
"Mạc Lâm Kiêu, mau uống thuốc này."
Vừa nói cô vừa đặt vai mình vào miệng Mạc Lâm Kiêu, sau đó đặt đầu anh lên vai cô.
Khi Mạc Lâm Kiêu đau đến mức cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, đột nhiên anh ngửi thấy một mùi thảo dược, thật thơm, thật ngọt, thật hấp dẫn, anh muốn uống một ngụm! Nhắm mắt lại, anh nuốt dòng nước ngọt ngào.
Sau khi uống sạch vài ngụm, cảm giác ngứa ngáy, khó chịu của toàn thân liền giảm đi ngay lập tức, và đầu cũng không còn đau như trước nữa.
Anh mở mắt ra liền nhìn thấy vết thương chói mắt trên vai Lâm Khiết Vy và khuôn mặt hơi tái nhợt của cô.
Trái tim của anh ấy chùng xuống.
"Tôi vừa mới uống cái gì?"
Lâm Khiết Vy mỉm cười nhẹ nhõm, "Anh cảm thấy tốt hơn chưa? Tôi thật sự đã đặt cược một vốn không hề nhỏ đấy"
Cô chỉ nghĩ rằng mình đã bị đói từ khi còn nhỏ, ngày nào cũng ăn đủ thứ rau thơm để qua ngày, có lẽ cô đã vì vậy mà vô tình trở thành liều thuốc giải độc cho Mạc Lâm Kiêu.
Cho nên, máu của cô ấy chứa các nhiều thành phần giải độc. Bây giờ khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu trông đẹp hơn trước rất nhiều, và có vẻ như cô ấy đã làm đúng.
Mạc Lâm Kiêu tự trách mình, "Tôi xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cô, tôi thật đáng chết”.
"Là tôi tình nguyện, chỉ cần có thể cứu anh, vết thương này không đáng là gì.”
Mạc Lâm Kiêu cố kìm nén cảm xúc, mắt lập tức đỏ lên. Vừa định nói gì đó, đột nhiên anh lại cau mày hít một hơi khó chịu.
Lâm Khiết Vy tựa vào vai anh vài phút: "Đừng nói nữa, có phải lại khó chịu không? Đến uống thêm chút nữa đi" Bên ngoài phòng làm việc, Nam Cung Hào và Trần Kiệt liếc nhìn nhau rồi lau nước mắt, bởi vì Nam Cung Hào đã đem di chúc vừa rồi Mạc Lâm Kiêu dăn dò, nói cho Trần Kiệt nghe.
Đáy lòng hai người họ một mảnh tuyệt vọng.
"Tôi sẽ vào xem."
Nam Cung Hào đã quên bén một chuyện rằng lúc này Mạc
Lâm Kiêu đã đến đợt tái phát cuối cùng, anh sắc mặt tái mét, vội vã chạy vào mở cửa phòng làm việc, nhưng khi anh chỉ vừa bước vào thì ngay lập tức đứng lại vì kinh ngạc. Bên trong truyền ra âm thanh nam nữ, mà âm thanh đó có nghĩa là gì, anh ta đương nhiên biết. Nam Cung Hào trực tiếp sợ ngây người.
Nghe xong ngây ngốc một hồi, anh ta mới phản ứng lại và đi nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt tối sầm. Trần Kiệt khóc nức nở hỏi: "Cậu Kiêu... chết rồi?"
Nam Cung Hào ngơ ngác gật đầu, rồi lại lác dal.
"Cậu Kiêu a...!"
Trần Kiệt kêu rên một tiếng, giây tiếp theo liền bị Nam Cung Hào lấy tay che miệng lại.
"Đừng ồn nữa, hai người bọn họ đang làm chính sự." Trần Kiệt nghe như bị sét đánh.
"Chính sự?"
Nam Cung Hào thở ra một hơi: "Nhưng tôi cũng không hiểu, rõ ràng anh ta đã chết, làm sao có thể cùng cô ta làm chuyện đó"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.