Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 320: Sau này chỉ được nhìn tôi
Moon
16/03/2021
"Ha ha, sao không ai xem những bộ phim khoa học viễn tưởng về sự trưởng thành của giới trẻ, tôi đã xem chúng với Hứa Tịnh, thậm chí cô ấy còn xem nhiều hơn tôi và cùng tôi xem hàng chục tập."
Hàng chục?
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu càng thêm ảm đạm, nhéo nhéo hai má trắng nõn, tức giận nói: "Sau này chỉ được nhìn tôi!"
"Ha?"
"Đã nhớ chưa?”
“Ừ, nhớ rồi."
Lâm Khiết Vy liếc nhìn khuôn mặt u ám của người đàn ông, không nói nên lời, này là sao đây?
Hai người cứ tự nhiên tán gẫu trên trời dưới đất, không biết trời đất thế nào.
Thứ được gọi là đồ ăn có mùi vị kì lạ, sau khi vào trong dạ dày, Mạc Lâm Kiêu thầm nhận ra cảm giác nóng rát vừa rồi dần dịu đi, giống như đổ mấy chậu nước vào đống lửa, cơn khó chịu hành hạ anh suốt buổi chiều hôm nay cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Cửa được gõ hai lần thì Nam Cung Hào bước vào, cầm một cái bát thận trọng không dám đến gần, cách Mạc Lâm Kiêu năm mét mới dừng lại, chớp chớp đôi mắt cáo nói: “Này, thuốc đây”
Khi nghe thấy tiếng cười hối lỗi của Nam Cung Hào và dáng vẻ muốn nhượng bộ rút lui, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy vô cùng tức giận, lông mày anh lặng lẽ cau lại.
Lâm Khiết Vy hưng phấn, hai mắt sáng lên, đứng bật dậy: “Được, đưa tôi."
Ánh mắt Nam Cung Hào lung lay, sợ hãi liếc qua Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu híp mắt: "Thuốc gì?" Nam Cung Hào nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Lâm Khiết Vy: "Cô ta đưa thuốc cho anh.”
Mạc Lâm Kiêu: "."
Lâm Khiết Vy giống như dâng bảo vật, cô đưa một bát canh thuốc đen xì lên trước mũi Mạc Lâm Kiêu, trong đôi mắt gian xảo có ánh sáng lóe lên: “Mau uống thuốc đi, tốt nhất là nên uống thuốc này lúc nóng, chứ không uống lúc nguội rồi thì hiệu quả sẽ giảm bớt" Mùi lạ tràn ngập khoang mũi anh, cùng với màu đen của thuộc làm cho sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu trở nên u ám trong giây lát: “Đây là cái quỷ gì?"
"Thuốc bắc, anh chưa uống bao giờ à?" Lâm Khiết Vy nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường như kiểu "anh thật quê mùa”.
Khuôn mặt của Nam Cung Hào nhịn cười đến run lên.
Anh Kiêu chưa từng uống thuốc bắc...
Lâm Khiết Vy đang cầm cái bát, vẫn đang háo hức nhìn Mạc Lâm Kiêu, thúc giục: "Đừng lo lắng, trong này có rất nhiều dược liệu tốt, nhanh uống khi còn nóng”
Thái dương của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhảy lên một cái, đôi
mắt anh nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Hào, nghiến răng nghiến lợi: “Nam Cung Hào, anh có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra được không?” Nam Cung Hào, người được nhắc tên, toàn thân run lên, gáy không khỏi ớn lạnh: "Không phải... đó là... thuốc cổ truyền Trung Quốc
mà. Lâm Khiết Vy đã cung cấp thuốc cổ truyền Trung Quốc để chữa bệnh cho anh."
Hai mắt Mạc Lâm Kiêu như muốn ăn thịt người: "Người được nhận mức lương cao của tôi với danh nghĩa bác sĩ thiên tài, là gậu hay cô ấy?”
Giọng anh tăng lên và sự tức giận của anh rõ ràng đã bị khơi dậy. "Đúng vậy, nhưng không phải tôi chửa được bách bệnh, ngoài ra, đơn thuốc mà cô ta cung cấp thật sự rất tốt."
Mạc Lâm Kiêu: "!"
Vấn đề không phải là bát thuốc đen này có hiệu quả hay không mà là anh không muốn uống nó chút nào.
Mạc Lâm Kiêu Mím đôi môi mỏng, hung hăng nhìn Nam Cung Hào, hung dữ nói: “Cút đi, tôi sẽ không uống. Nam Cung Hào, nếu không muốn bị tôi giáng xuống sa mạc dọn phân chim thì anh nên đổi cho tôi thuốc Tây y càng sớm càng tốt!”
Ngay cả khi Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy có gì đó không ổn, từ khi bưng bát thuốc bắc cho anh, anh cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ dùng ánh mắt như lăng trì nhìn Nam Cung Hạo, có chuyện gì vậy, tại sao lại coi cô như không khí vậy?
Cô đặt bát thuốc xuống bàn, Lâm Khiết Vy nhéo éo không vui: "Mạc Lâm Kiêu, ý của anh là sao? Anh coi thường tôi đúng không? Sao anh có thể coi thường thứ thuốc mà tôi đã mất công đun cho anh chứ?”
Nam Cung Hào nghe thấy giọng của Lâm Khiết Vy như đang dạy dỗ trẻ con, anh ta sợ hãi, cảm thấy nếu nghe thêm nữa thì sẽ mất hồn mất vía, vì vậy anh ta nhanh chóng chạy như quét dầu vào chân, không thèm quay đầu lại.
Mạc Lâm Kiêu nhìn về hướng Nam Cung Hào bỏ chạy, trong lòng thầm nguyền rủa tên đáng ghét này, còn để lại cho anh bát canh thuốc đen xì như thế này.
Lâm Khiết Vy đang bực bội nên không nhận ra được giọng điệu của cô kiêu ngạo như thế nào, lấy ngón tay chọc vào ngực Mạc Lâm Kiêu: "Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không?” Đôi mi dày của Mạc Lâm Kiêu khẽ động và nhìn cô một cách bất lực.
"Cô là y tá.”
Đã thế cô cũng là y tá cặn bã nhất! Cô lấy đâu ra tự tin mà dám kê thuốc trị bệnh cho anh?
Lâm Khiết Vy sững sờ, hai mắt mở to khó chịu: "Y tá thì làm sao? Thuốc có thể trị cho anh là thuốc tốt.”
"Đơn thuốc đâu?"
“tôi đã từng thấy nó ở trong sách”
".. Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu khẽ lóe lên, sắc mặt căng thẳng: “Đơn thuốc này cô kê cho bao nhiêu người rồi?” Lâm Khiết Vy khẽ mở miệng: "Anh là người đầu tiên”
Mạc Lâm Kiêu: ".."
Lâm Khiết Vy vốn đã có chút lo lắng: "Anh có biết sức khỏe của anh bây giờ xấu đến thế nào không? Nội thương bao nhiêu? Tây y không thể chữa được thì chỉ có thể chữa bằng Trung y”
Biết vậy, nhưng dù cho có nghiêm trọng như thế nào, anh cũng quyết không uống thứ thuốc đen xì đó.
"Không nghiêm trọng quá đâu, thân thể của tôi, trong lòng tôi tự biết."
"Có cái rắm!”
Lâm Khiết Vy tức giận quay lại, giọng nói có thể xem là vô cùng dứt khoát.
Mạc Lâm Kiêu ngước mắt kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng cách mình ba thước. Người phụ nữ của nợ này, còn dám nói như vậy trước mặt anh mà không chút che đậy. Khiết Vy sau khi gầm lên cũng ngay lập tức nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, cô nhanh chóng che miệng, hai tròng mắt mở to kinh
hãi, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường tối sầm lại, liền rụt cổ lại. Cô sợ hãi, sau đó lại cười như hoa, dịu dàng dỗ dành: "Này, ý tôi là thể chất của anh có thể hơi tốt lên một chút, nhưng thuốc này rất tốt cho cơ thể và có thể nhanh chóng chữa lành bệnh trong cơ thể. Ngoan ngoãn uống đi và chẳng bao lâu nữa anh sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ và khỏe mạnh
"Bây giờ tôi cũng đủ mạnh rồi, nếu cô không tin đêm nay tôi cho cô kiểm chứng."
Trán của Lâm Khiết Vy khẽ nảy lên một tia tức giận: "Những chuyện này có phải hay không cũng đừng nói nữa, mau uống thuốc đi”
"Không uống."
“Này có uống hay không?”
"Kiên quyết không uống"
Lâm Khiết Vy tức giận gần như phát điên, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm anh, anh cũng không thay đổi mà nhìn lại cô, quyết không nhượng bộ.
Ngay cả khuôn mặt nhỏ xíu cũng gục xuống, cái miệng nhỏ nhắn xụp xuống, tức thì bật khóc nức nở, đáng thương nói: "Chỉ là một bát thuốc và uống vài ngụm thôi, anh có thể uống đi được không? Có được không? Xin anh đấy, không được sao? A?”
Khổ sở và than thân trách phận đều được cô sử dụng.
Cô xoay người quanh giường, giọng huýt sai, nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt ngào. Trái tim của Mạc Lâm Kiêu cũng mềm đi bởi sự trêu chọc của cô, từ trên môi anh gần như sắp thốt ra.
Nhưng khi nghĩ đến bát thuốc đen xì kia... Mạc Lâm Kiêu lập tức từ chối, vì vậy anh nhắm mắt quay mặt vào trong không thèm nhìn cô, một thái độ cương quyết.
Anh đã từng uống thử thuốc bắc, như hồn hợp nôn mửa, từ đó trở đi rất ghét và sợ món thuốc bắc này, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình sợ thuốc bắc, điều đó sẽ làm hỏng hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ của anh.
Hàng chục?
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu càng thêm ảm đạm, nhéo nhéo hai má trắng nõn, tức giận nói: "Sau này chỉ được nhìn tôi!"
"Ha?"
"Đã nhớ chưa?”
“Ừ, nhớ rồi."
Lâm Khiết Vy liếc nhìn khuôn mặt u ám của người đàn ông, không nói nên lời, này là sao đây?
Hai người cứ tự nhiên tán gẫu trên trời dưới đất, không biết trời đất thế nào.
Thứ được gọi là đồ ăn có mùi vị kì lạ, sau khi vào trong dạ dày, Mạc Lâm Kiêu thầm nhận ra cảm giác nóng rát vừa rồi dần dịu đi, giống như đổ mấy chậu nước vào đống lửa, cơn khó chịu hành hạ anh suốt buổi chiều hôm nay cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Cửa được gõ hai lần thì Nam Cung Hào bước vào, cầm một cái bát thận trọng không dám đến gần, cách Mạc Lâm Kiêu năm mét mới dừng lại, chớp chớp đôi mắt cáo nói: “Này, thuốc đây”
Khi nghe thấy tiếng cười hối lỗi của Nam Cung Hào và dáng vẻ muốn nhượng bộ rút lui, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy vô cùng tức giận, lông mày anh lặng lẽ cau lại.
Lâm Khiết Vy hưng phấn, hai mắt sáng lên, đứng bật dậy: “Được, đưa tôi."
Ánh mắt Nam Cung Hào lung lay, sợ hãi liếc qua Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu híp mắt: "Thuốc gì?" Nam Cung Hào nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Lâm Khiết Vy: "Cô ta đưa thuốc cho anh.”
Mạc Lâm Kiêu: "."
Lâm Khiết Vy giống như dâng bảo vật, cô đưa một bát canh thuốc đen xì lên trước mũi Mạc Lâm Kiêu, trong đôi mắt gian xảo có ánh sáng lóe lên: “Mau uống thuốc đi, tốt nhất là nên uống thuốc này lúc nóng, chứ không uống lúc nguội rồi thì hiệu quả sẽ giảm bớt" Mùi lạ tràn ngập khoang mũi anh, cùng với màu đen của thuộc làm cho sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu trở nên u ám trong giây lát: “Đây là cái quỷ gì?"
"Thuốc bắc, anh chưa uống bao giờ à?" Lâm Khiết Vy nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường như kiểu "anh thật quê mùa”.
Khuôn mặt của Nam Cung Hào nhịn cười đến run lên.
Anh Kiêu chưa từng uống thuốc bắc...
Lâm Khiết Vy đang cầm cái bát, vẫn đang háo hức nhìn Mạc Lâm Kiêu, thúc giục: "Đừng lo lắng, trong này có rất nhiều dược liệu tốt, nhanh uống khi còn nóng”
Thái dương của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhảy lên một cái, đôi
mắt anh nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Hào, nghiến răng nghiến lợi: “Nam Cung Hào, anh có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra được không?” Nam Cung Hào, người được nhắc tên, toàn thân run lên, gáy không khỏi ớn lạnh: "Không phải... đó là... thuốc cổ truyền Trung Quốc
mà. Lâm Khiết Vy đã cung cấp thuốc cổ truyền Trung Quốc để chữa bệnh cho anh."
Hai mắt Mạc Lâm Kiêu như muốn ăn thịt người: "Người được nhận mức lương cao của tôi với danh nghĩa bác sĩ thiên tài, là gậu hay cô ấy?”
Giọng anh tăng lên và sự tức giận của anh rõ ràng đã bị khơi dậy. "Đúng vậy, nhưng không phải tôi chửa được bách bệnh, ngoài ra, đơn thuốc mà cô ta cung cấp thật sự rất tốt."
Mạc Lâm Kiêu: "!"
Vấn đề không phải là bát thuốc đen này có hiệu quả hay không mà là anh không muốn uống nó chút nào.
Mạc Lâm Kiêu Mím đôi môi mỏng, hung hăng nhìn Nam Cung Hào, hung dữ nói: “Cút đi, tôi sẽ không uống. Nam Cung Hào, nếu không muốn bị tôi giáng xuống sa mạc dọn phân chim thì anh nên đổi cho tôi thuốc Tây y càng sớm càng tốt!”
Ngay cả khi Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy có gì đó không ổn, từ khi bưng bát thuốc bắc cho anh, anh cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ dùng ánh mắt như lăng trì nhìn Nam Cung Hạo, có chuyện gì vậy, tại sao lại coi cô như không khí vậy?
Cô đặt bát thuốc xuống bàn, Lâm Khiết Vy nhéo éo không vui: "Mạc Lâm Kiêu, ý của anh là sao? Anh coi thường tôi đúng không? Sao anh có thể coi thường thứ thuốc mà tôi đã mất công đun cho anh chứ?”
Nam Cung Hào nghe thấy giọng của Lâm Khiết Vy như đang dạy dỗ trẻ con, anh ta sợ hãi, cảm thấy nếu nghe thêm nữa thì sẽ mất hồn mất vía, vì vậy anh ta nhanh chóng chạy như quét dầu vào chân, không thèm quay đầu lại.
Mạc Lâm Kiêu nhìn về hướng Nam Cung Hào bỏ chạy, trong lòng thầm nguyền rủa tên đáng ghét này, còn để lại cho anh bát canh thuốc đen xì như thế này.
Lâm Khiết Vy đang bực bội nên không nhận ra được giọng điệu của cô kiêu ngạo như thế nào, lấy ngón tay chọc vào ngực Mạc Lâm Kiêu: "Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không?” Đôi mi dày của Mạc Lâm Kiêu khẽ động và nhìn cô một cách bất lực.
"Cô là y tá.”
Đã thế cô cũng là y tá cặn bã nhất! Cô lấy đâu ra tự tin mà dám kê thuốc trị bệnh cho anh?
Lâm Khiết Vy sững sờ, hai mắt mở to khó chịu: "Y tá thì làm sao? Thuốc có thể trị cho anh là thuốc tốt.”
"Đơn thuốc đâu?"
“tôi đã từng thấy nó ở trong sách”
".. Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu khẽ lóe lên, sắc mặt căng thẳng: “Đơn thuốc này cô kê cho bao nhiêu người rồi?” Lâm Khiết Vy khẽ mở miệng: "Anh là người đầu tiên”
Mạc Lâm Kiêu: ".."
Lâm Khiết Vy vốn đã có chút lo lắng: "Anh có biết sức khỏe của anh bây giờ xấu đến thế nào không? Nội thương bao nhiêu? Tây y không thể chữa được thì chỉ có thể chữa bằng Trung y”
Biết vậy, nhưng dù cho có nghiêm trọng như thế nào, anh cũng quyết không uống thứ thuốc đen xì đó.
"Không nghiêm trọng quá đâu, thân thể của tôi, trong lòng tôi tự biết."
"Có cái rắm!”
Lâm Khiết Vy tức giận quay lại, giọng nói có thể xem là vô cùng dứt khoát.
Mạc Lâm Kiêu ngước mắt kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng cách mình ba thước. Người phụ nữ của nợ này, còn dám nói như vậy trước mặt anh mà không chút che đậy. Khiết Vy sau khi gầm lên cũng ngay lập tức nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, cô nhanh chóng che miệng, hai tròng mắt mở to kinh
hãi, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường tối sầm lại, liền rụt cổ lại. Cô sợ hãi, sau đó lại cười như hoa, dịu dàng dỗ dành: "Này, ý tôi là thể chất của anh có thể hơi tốt lên một chút, nhưng thuốc này rất tốt cho cơ thể và có thể nhanh chóng chữa lành bệnh trong cơ thể. Ngoan ngoãn uống đi và chẳng bao lâu nữa anh sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ và khỏe mạnh
"Bây giờ tôi cũng đủ mạnh rồi, nếu cô không tin đêm nay tôi cho cô kiểm chứng."
Trán của Lâm Khiết Vy khẽ nảy lên một tia tức giận: "Những chuyện này có phải hay không cũng đừng nói nữa, mau uống thuốc đi”
"Không uống."
“Này có uống hay không?”
"Kiên quyết không uống"
Lâm Khiết Vy tức giận gần như phát điên, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm anh, anh cũng không thay đổi mà nhìn lại cô, quyết không nhượng bộ.
Ngay cả khuôn mặt nhỏ xíu cũng gục xuống, cái miệng nhỏ nhắn xụp xuống, tức thì bật khóc nức nở, đáng thương nói: "Chỉ là một bát thuốc và uống vài ngụm thôi, anh có thể uống đi được không? Có được không? Xin anh đấy, không được sao? A?”
Khổ sở và than thân trách phận đều được cô sử dụng.
Cô xoay người quanh giường, giọng huýt sai, nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt ngào. Trái tim của Mạc Lâm Kiêu cũng mềm đi bởi sự trêu chọc của cô, từ trên môi anh gần như sắp thốt ra.
Nhưng khi nghĩ đến bát thuốc đen xì kia... Mạc Lâm Kiêu lập tức từ chối, vì vậy anh nhắm mắt quay mặt vào trong không thèm nhìn cô, một thái độ cương quyết.
Anh đã từng uống thử thuốc bắc, như hồn hợp nôn mửa, từ đó trở đi rất ghét và sợ món thuốc bắc này, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình sợ thuốc bắc, điều đó sẽ làm hỏng hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.